Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Chương 26: Mang tôi đi



Ánh mắt anh làm khóe môi tôi run run, nhưng lại không thể thốt lên lời nào. Chỉ tôi biết, anh đã chạm đúng vào vết thương lòng của tôi. Trong tích tắc đó, tất cả bí mật đều bị anh vạch trần, lớp bảo vệ kiên cố mà tôi đã xây dựng bao lâu nay bỗng chốc lại bị khai quật ra dưới ánh sáng. Tôi cứ đứng ngây ngốc đó, tuy nhiên lời muốn nói cứ kẹt lại trong cổ họng.

Khải Nam nhìn thấy dáng vẻ cứng nhắc của tôi, cũng không làm khó tôi nữa mà lại ấn tôi vào lòng mình. Thú thật, tôi từng luyến tiếc vòng tay của anh. Thưở thiếu thời, mọi người đều theo đuổi một tình yêu oanh oanh liệt liệt, lớn lên rồi mới nhận ra tình cảm giữa người và người thật ra rất đơn giản. Không cần phải kinh thiên động địa, không cần sông cạn đá mòn, chỉ cần khi bạn yếu đuối và lạnh lẽo nhất, vẫn có một bàn tay ôm bạn vào lòng, cho bạn sự ấm áp, như thế cũng đủ rồi.

Chỉ cần Khải Nam không phá tan lớp vỏ mỏng manh đó, có lúc tôi thật sự đã nghĩ, anh sẽ là chỗ cho tôi nương tựa cả đời.

Nhưng cái gì xảy ra cũng đã xảy ra. Vào khoảnh khắc anh ôm lấy tôi, thở dài, tôi cũng biết chúng tôi mãi mãi không trở lại như xưa được nữa.

Vết thương của Khải Nam không nặng đến mức không đi nổi, nhưng vì lí do an toàn, chúng tôi đành phải nán lại nhà Khả Vi thêm ít ngày. Nam có vẻ ngại vì chuyện trước đây giữa anh và Khả Vi nên cũng ít khi thân mật trước mặt tôi. Thi thoảng tôi sẽ nhìn vẻ lúng túng của anh, bất giác cảm thấy gương mặt anh khi đó cũng rất đáng yêu.

Đến lúc vết thương của Nam lành lặn đủ để Khả Vi miễn cưỡng cho chúng tôi lên đường đã là vài ngày sau đó.

Chúng tôi tạm biệt Khả Vi ở đường cái, sau đó chạy thẳng một đường ra sân bay. Tâm tình rất tốt, vừa đi vừa tranh nhau hát nghêu ngao. Lúc vượt qua một ngọn đèo chúng tôi mới nhận ra mình đang bị theo dõi.

Nam muốn cắt đuôi bọn người theo dõi đó, vì vậy đã nhấn ga hơi nhanh. Anh lao thẳng vào rừng rậm lại chạy như bay khiến bọn người kia chẳng mấy chốc đã mất hút hẳn. Thế nhưng chúng tôi chẳng vui vẻ được bao lâu. Đến một đoạn cua dốc, chúng tôi nghe được âm thanh nghe như tiếng đồng hồ đang tích tắc kêu ngay trong xe.

Gương mặt Khải Nam biến sắc, anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ quay người lại nhìn bọn người vẫn đang đuổi theo tít phía xa kia, lại nhìn đến tôi đang ngồi bên cạnh, cắn môi nói: “Hân, em lấy áo khoác dày phía sau mặc vào, anh sẽ mở cửa sau. Em nhân lúc anh giảm tốc độ thì lập tức lăn người nhảy xuống đất nhé”.

Tôi lập tức hiểu điều gì đang xảy ra, bướng bỉnh không đồng ý: “Không được, vậy còn anh thì sao?”.

“Em nhảy xuống rồi anh cũng nhảy sau, từng người nhảy thì an toàn hơn”.

“Không được, nhảy thì cùng nhảy”.

“Đừng làm anh khó xử”. Anh bỗng lớn giọng nói: “Nhảy đi, nghe lời anh lần này thôi. Nếu không sẽ không kịp”.

Tôi vốn không muốn bỏ chạy một mình, nhưng nghĩ đến nhảy trước nhảy sau gì cũng không khác biệt là mấy, huống chi tôi càng làm mất thời gian thì càng nguy hiểm hơn. Thế nên mới cắn môi khoác áo choàng mùa đông cuộn quanh mình mà nhảy xuống. Cú nhảy khá nguy hiểm, nhưng áo choàng dày hầu như đã che chắn cho tôi. Lúc tôi lấy được thăng bằng, lồm cồm đứng lên thì lại trông thấy một cảnh tượng kinh hoàng khác. Chiếc xe trước mặt tôi trượt khỏi đường chính, lao thẳng xuống vực biển bên dưới.

Tôi điên cuồng gào thét, nhưng quãng đường này hầu như chẳng có ai qua lại. Nước mắt tôi ứa đầy ra, khàn cả cổ họng. Sau đó là một tiếng nổ lớn vang lên từ vùng biển trước mặt. Mắt tôi mờ hẳn đi.

Lần tiếp theo tỉnh lại đã thấy mình trong một căn nhà kho, tay chân không hề bị trói, song không hiểu sao dù cố hết sức vẫn không thể nào cử động được, chỉ có thể giương cái nhìn không thể tin nổi vào người đang ngồi đối diện trước mặt.

Thì ra vẫn chỉ có tôi ngu ngốc, một lần rồi lại một lần bị phản bội, vậy mà lại chẳng rút ra được chút kinh nghiệm nào.

Khả Vi không chỉ lẳng lặng nhìn tôi, gương mặt lạnh nhạt mọi khi của cô ấy ánh lên một tia tức giận. Việc này khiến tôi buồn cười. Cô ta bán đứng cả tôi và Nam, thế mà giờ đây lại tỏ vẻ như thể tôi mới là người bán đứng cô ta vậy.

“Tại sao?”. Tôi cắn răng hỏi.

“Tôi làm nhiều chuyện như vậy, không lẽ cô vẫn không nhận ra tôi?”.

Giọng cô ấy làm tôi có chút ngập ngừng. Trong căn nhà kho tối, gió phát ra từ chiếc quạt cổ lỗ làm tóc cô ấy tung bay, trong một thoáng lại có chút cảm giác như nữ thần hạ phàm. Thế nhưng lúc ánh mắt ấy giương lên nhìn tôi, chỉ có cái cười lạnh lùng.

“Kẹo Chanh, chẳng lẽ cô thật sự đã quên trên đời này từng có một người tên Vi Vi rồi sao?”.

“Vi Vi?”. Tôi lắp bắp lặp lại, cố bắt mình phải nhớ ra cái tên này, nhưng tất cả chỉ là một màn trắng xóa. “Tôi có quen cô sao?”.

“Nói vậy, chắc cô không quên vết cắn ở đây chứ?”.

Khả Vi vén bắp tay cô ấy lên, chìa ra trước mặt tôi một cái bớt nhạt, có vẻ đã tồn tại rất lâu rồi. Tôi nhìn đăm đăm nơi đó một lúc. Vị trí cũng vừa trùng hợp như vậy, không lẽ đây là cô bạn năm đó cùng phòng với tôi trong cô nhi viện sao?

Ánh mắt tôi dường như đã tiết lộ tất cả, Khả Vi kéo tay lại, cười đắc ý tiếp: “Sao hả? Nhớ ra rồi?”.

Cái tên Vi Vi từ lâu đã bị chôn vùi vào dĩ vãng, chỉ tiếc là có những vết tích muốn quên cũng không thể. Vết sẹo trên tay cô ta thật ra là vết cắn của chính tôi. Lần đó, không rõ vì lí do gì, tôi và Vi Vi đã sống mái một trận ra trò trước khi người quản lí cô nhi viện đến. Chúng tôi bị phạt cấm túc một tháng, sau đó cũng không còn ở chung phòng nữa. Tôi vốn không giao tiếp rộng với nhiều người, trừ Chí Bân và Hi Văn ra, tôi cũng không giữ lại liên lạc với cô ấy nữa.

“Nói vậy… cô cũng là người của Hi Văn?”. Tôi cau mày hỏi. Có một số điều đến giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn được giải đáp. Ví như tại sao Chí Bân và Hi Văn lại trở thành tội phạm, tại sao Hi Văn lại thay đổi đến như vậy? Và đến giờ, bất ngờ, ngay cả Khả Vi thì ra cũng là người của tổ chức đó. Bằng cách nào tất cả người quen của tôi đều dính dáng đến chuyện này như vậy?

“Hân Hân, cô đi bao năm chưa từng trở về cô nhi viện, có bao giờ cô tự hỏi những bạn đồng lứa ngày trước giờ thế nào không?”. Khả Vi sải bước quanh tôi, cũng không đợi tôi trả lời đã tiếp tục: “Nếu cô không biết vậy thì để tôi nói cho mà rõ. Tất cả tám mươi ba đứa trẻ trong cô nhi viện năm đó, à không, tám mươi hai mới đúng chứ, trừ cô ra, đều bị tổ chức sát thủ mua lại. Hiện giờ số người còn sống chưa đến mười người, số còn lại, đều đã chôn vùi dưới ba tấc đất rồi”.

Thì ra, mười mấy năm trước, sau khi tôi được ba đón về nhà, toàn bộ cô nhi viện đã bị tổ chức mua bán trẻ em của Lạc Quân tiếp quản. Bề ngoài là chăm sóc trẻ em cơ nhỡ, thực tế là biến tất cả cô nhi thành lực lượng sát thủ kế nhiệm cho tổ chức của lão ta. Tất cả bọn trẻ này sẽ được bí mật mang sang biên giới, sau đó thả vào các trại tập huấn cùng bọn trẻ ở Trung Đông, từ đó lọc ra thành phần tinh anh nhất. Mấy năm đầu khi trở về nhà họ Dương, tôi bị mẹ của Dĩnh Ngôn quản thúc chặt chẽ nên hầu như không có cơ hội ra khỏi cửa. Rất lâu sau đó, tôi có trở về vài lần, đều được tin cô nhi viện đã dời đi nơi khác. Thật sự không ngờ…

Bắt gặp ánh mắt kinh hãi của tôi khi biết mọi chuyện, Khả Vi cũng chỉ cười lạnh, cô ấy dùng tay nâng cằm tôi lên. Lúc ngẩng đầu lên, tôi thấy trong mắt cô ấy ngập tràn thù hận.

“Cô nói tôi nghe xem, Hân Hân? Dựa vào cái gì cô luôn là người may mắn như vậy? Lúc cô vào cô nhi viện, tất cả mọi người đều yêu thương cô, cả anh trai tôi cũng bảo vệ cô, cho rằng tôi bắt nạt cô. Hai mươi năm qua, số bạn bè cùng lứa với chúng ta chết nhiều như vậy, sao không thấy cô chết? Cô được đón về nhà, ăn sung mặc sướng, đêm đêm đều có thể ngủ an giấc. Cuối cùng cô có hiểu cảm giác của chúng tôi là thế nào không? Hai mươi năm, tôi chưa bao giờ có một giấc ngủ an lành. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi luôn nghĩ đến cảnh tượng tra tấn thời gian đó, đến hơn trăm người đã lần lượt chết trước mặt tôi. Tại sao tất cả chúng tôi đều phải trả giá như thế, chỉ có mình cô là không?”.

Tôi nhìn cô ấy, bất giác không nói được lời nào. Trong đôi mắt cô, tôi nhận ra chỉ có một nỗi hận đến tận xương tủy.

Tôi cố cử động tay lần nữa. Vô ích. Tay chân giống như không còn chút sức lực nào.

“Vô dụng thôi”. Khả Vi cười cợt nói. “Quên cho cô biết, tôi không chỉ là bác sĩ tâm lí, tôi còn nghiên cứu dược. Loại thuốc tôi thích điều chế nhất cũng là những loại liên quan đến thần kinh và thị giác”.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”. Tôi hỏi, mặt khác vẫn cố cử động tay một lần nữa. Khả Vi không vội đáp, cô ta bước đến ngạo nghễ nhìn tôi từ trên cao, ánh mắt này làm tôi có cảm giác cô ta trông giống Hi Văn đến kì lạ.

“Cô biết tại sao năm năm trước cô có thể sống sót được không?”. Cô ta rút ra một con dao, ánh sáng phản chiếu trên đó làm tôi bất giác thấy lạnh sau gáy. Cô ta huơ lưỡi dao trước mặt tôi, lành lạnh tiếp: “Thứ nhất, bởi vì Hi Văn không muốn cô chết. Và thứ hai là… vì tôi không có ở đó”.

“Á…!”. Tôi thét lên một tiếng, cảm nhận được lưỡi dao bén ngót vừa lướt qua cổ, song nó chỉ để lại trên da một vệt máu nhỏ. Nhìn thấy vẻ hãi hùng trong mắt tôi, giọng Khả Vi bất chợt chùng xuống, mang theo vài tia giễu cợt: “Đừng sợ, thế này không chết được đâu”.

Lưỡi dao vẫn kéo lê trên làn da tôi. Cổ, ngực, bụng, cánh tay… đi đến đâu nó để lại những vệt máu chạy dài đến đó. Tôi run rẩy đến mức không dám hít hơi. Ngược lại, Khả Vi rất thông thạo, lúc mũi dao rạch một vết đến ổ bụng tôi, cô nhẹ nhàng dùng lực ấn xuống.

“Nhưng chỗ này thì có thể…”.

Máu bắt đầu ứa ra từ vị trí cô ta rút dao. Tôi cắn môi chịu đựng, cố gắng không phát ra tiếng. Khả Vi lại như thể trở thành một người khác, đôi lúc chăm chú đến kinh ngạc, lúc lại cười như điên dại.

Trong cơn đau mơ hồ, tôi chỉ nghe cô ta nói loáng thoáng: “Thời cổ đại có một hình phạt rất khủng khiếp gọi là lăng trì. Cô có từng nghe nói đến chưa? Loại hình phạt này nghĩa là, người bị xử tử sẽ bị người khác dùng dao cắt từng miếng từng miếng thịt, cho đến khi người kia mất máu đến chết mới thôi”.

Tôi “á” lên một tiếng, cùng với vết đâm sâu vào hông, cô ta từ từ xoay cán dao. Tôi đau đến mức không thở được, chỉ có thể run rẩy nhìn cô ta, không ngừng hỏi tại sao.

Giống như cực hạn cuối cùng, khi trải qua đau đớn đỉnh điểm nhất, con người ta sẽ không còn cảm giác với nỗi đau nữa. Có lẽ đây đích xác là cảm giác mà tôi đang có. Tôi chỉ lẳng lặng nằm đó, giương mắt nhìn lên trần nhà, cũng chẳng buồn quan tâm đến vẻ mặt điên dại lúc này của Khả Vi. Không cần phải nhìn xuống tôi cũng biết toàn thân mình lúc này nhất định đầy máu, cả thân thể không nơi nào không có vết thương. Đến khi máu đã lan ra thành vũng, thấm ướt một mảng quần áo Khả Vi, cô ta mới hài lòng nhìn vẻ mặt buông xuôi của tôi.

Lưỡi dao giơ lên, tôi cũng chẳng buồn nhắm mắt.

Loáng thoáng tiếng Khả Vi nói: “Lăng trì là hình phạt dành cho những cô nhi muốn trốn chạy khỏi tổ chức. Chỉ khác là… họ không muốn chúng tôi chết hẳn. Tôi thì không như vậy”.

Khoảnh khắc dao đâm vào lồng ngực trái, tôi tựa như có thể nghe được tiếng ai đó đang gọi mình: “Kẹo Chanh…”.

Ánh sáng trong trẻo như một đám mây. Tôi đứng dưới tàng phong đỏ như máu, nước mắt ngắn dài lôi kéo người con trai trước mặt. Nhưng anh chỉ vỗ nhẹ mái đầu tôi, giọng nói nhẹ nhàng mà ấm áp đến lạ.

“Kẹo Chanh ngoan, đừng khóc. Sau này về nhà người ta cũng không được khóc nhè như vậy đâu”.

“Không chịu. Em sẽ bảo cha mẹ nuôi nhận nuôi cả anh Bân được không?”. Tôi ôm cứng lấy anh, nũng nịu nói.

“Khờ quá, cho dù bất kì điều gì xảy ra, em phải nhớ rằng có một mái ấm thì vẫn tốt hơn nhiều so với cảnh sống ở đây. Phải luôn luôn nghe theo lời cha mẹ nuôi có biết không?”.

Tôi gật gật đầu, nước mắt lại bắn ra tung tóe.

“Phải nhớ rằng, chỉ cần chúng ta cùng sống dưới một bầu trời, sẽ có ngày gặp lại nhau”.

“Ngoắc tay nhé!”.

Cánh tay nhỏ xíu của chúng tôi chạm vào nhau. Dưới tàng cây đó, tôi tháo chiếc đồng hồ cha nuôi mới tặng trao lại cho anh.

Tôi nói: “Anh Lạc Bân. Nếu em không về đây được, anh hãy cầm cái này đến tìm em nhé. Em chờ anh!”.

Thằng nhóc chưa đầy mười tuổi, nghe đến đây hàng mi dày bất giác cau lại, nụ cười cũng trở nên sáo rỗng.

“Anh Lạc Bân. Em chờ anh!”.

Tàng cây vẫn sáng rỡ như vậy, dưới ánh chiều len lén lan tỏa, thằng bé lại đưa tay ra, nở nụ cười tươi hơn cả ánh mặt trời.

“Hân Hân. Đến đây với anh đi”.

Tôi không ngần ngại bước về phía trước, đi như chạy về phía anh. Thế giới này quá đáng sợ, có lẽ nó vốn không có chỗ dành cho tôi. Nếu trong vòng tay anh, tôi mới thật sự cảm thấy ấm áp thì còn gì để luyến tiếc nữa cơ chứ?

Chạy đi Dĩnh Hân, chạy về phía mặt trời.

---oo0oo---

Lúc Chí Bân xông vào, đá tung cửa ra, cảnh tượng trước mặt khiến anh phút chốc muốn phát rồ.

Dĩnh Hân nằm trên một vũng máu, khắp người không nơi đâu là không có vết thương. Khả Vi ngồi xổm bên cạnh cười thỏa mãn. Nhận thấy ánh mắt lạnh băng của Chí Bân, cô ta lơ đãng nói: “Cậu tới muộn một bước. Cô ta chết rồi”.

Chí Bân không tin, anh lao tới nâng cơ thể Hân dậy. Máu thấm ướt qua lớp vải áo anh, nhưng bấy nhiêu đó cũng không đáng sợ bằng việc cô gái trong tay đã nhắm nghiền mắt, hầu như không còn hơi thở. Vết thương đỏ chói vẫn lan ra trên ngực trái cô, nhấn chìm chút hi vọng cuối cùng.

“Cô điên rồi à? Sao lại giết cô ấy?”. Chí Bân gào lên, trong mắt anh không còn là tức giận mà là tuyệt vọng.

Khả Vi nhún vai: “Không phải các anh đều hận nhà họ Dương sao? Tôi giết cô ta cũng xem như giúp các anh một tay rồi còn gì”.

Chí Bân nắm chặt tay, nhưng lại không thể làm gì khác. Anh đau lòng hạ tầm mắt xuống cô gái trong vầng ngực mình. Có trời mới biết, anh tính toán nhiều như thế, giăng thiên la địa võng trùng trùng đến thế, nhưng lại chưa bao giờ muốn cô chết. Càng không ngờ, khi cô thực sự chết đi, bản thân mình lại đau đớn đến vậy.

Khả Vi bước đến trước mặt anh, lẳng lặng lau cánh tay đầy máu vào khăn, nhẹ giọng: “Chí Bân, trong ba chúng ta, cậu luôn là người mềm yếu nhất. Không nhớ trước đây cô ta lợi dụng tình cảm của cậu thế nào sao? Lần đó, nếu cô ta không lừa cậu dẫn cô ta đi thì cô ta còn sống đến giờ sao. Nhìn cho kĩ lại đi. Cô ta không phải là Kẹo Chanh của cậu nữa. Đây là con gái thứ hai của nhà họ Dương, là kẻ thù mà chúng ta cần phải tiêu diệt. Tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của mình thôi”.

Chí Bân vẫn không đáp lời, anh lẳng lặng siết chặt cơ thể người con gái trong lòng mình lại, tay nhẹ nhàng đặt lên gò má bê bết máu của cô. Lăng trì là hình phạt đau đớn nhất. Trước đây mỗi lần anh tiêm thuốc cho cô, cô đều sợ đau đến khóc thét, nỗi đau như vậy làm sao cô có thể chịu đựng được?

Cánh tay anh vuốt lên sống mũi cong cong của cô. Đúng vào lúc đó, mọi giác quan trong anh như ngừng hẳn lại.

Cô còn thở.

Sao lại có thể như vậy được? Máu nhiều thế này, hơn nữa vết thương chí mạng lại nằm ở tim.

Anh cố đánh lạc hướng Khả Vi, vẫn giữ vẻ mặt đau thương chậm rãi vuốt ve cơ thể cô, suýt chút đã mừng đến thét lên. Cơ thể còn rất ấm, máu từ miệng vết thương vẫn chầm chậm chảy ra. Cô quả thật còn sống.

Lí trí trở lại gần như khiến anh phát điên. Anh đã chăm sóc cô bao lâu như vậy, sao lại có thể quên điểm mấu chốt thế này chứ?

Thế nên, anh chẳng ngại ngùng gì nữa, vội đánh lạc hướng Khả Vi rồi đưa Hân ra ngoài, sau đó cầm máu qua loa cho cô rồi lao như bay đến bệnh viện.

---oo0oo---

Trời sinh luôn có một số người có cơ địa khác với người bình thường. Có lẽ, Khả Vi không tài nào đoán được, tôi lại là người có quả tim nằm bên phải.

Vì sai lệch ít nhiều kết cấu nội tạng khiến tôi ngay từ nhỏ đã thường xuyên bệnh tật, thế nhưng không ngờ trong lúc nguy cấp nhất, dị dạng bẩm sinh này lại cứu sống tôi.

Chí Bân cứu tôi, sau đó lại bí mật đưa tôi rời khỏi thị trấn, đến một vùng quê ít người lui tới để ở chữa trị vết thương. Anh nói, ở nơi này hầu như không có ai chú ý đến chúng tôi. Về phần Khả Vi, Hi Văn tự sẽ có cách đối phó với cô ấy.

Tôi không hỏi Chí Bân tại sao Hi Văn phải đối phó Khả Vi, cũng chẳng hỏi cậu ta dùng cách gì, tôi chỉ đơn giản là mệt mỏi, không muốn xen vào chuyện của thế giới này nữa.

Có lẽ, tôi vẫn bình bình an an sống những ngày như thế, đợi cho vết sẹo lành lại, tìm một công việc đơn giản nào đó mà sống, nếu không xảy ra chuyện của Dĩnh Ngôn. Cho tới lúc đó, tôi mới nhận ra mình vô tâm đến mức nào, tôi thậm chí đã quên béng đi mất mình còn có một người chị ở thành phố H.

Chiều hôm đó, Chí Bân đến chào từ biệt tôi ít ngày. Cậu ấy nói sẽ cố gắng trở về sớm, song tôi hiểu rất rõ, nhiệm vụ cậu ấy phải làm chính là làm tổn thương những người thân duy nhất của tôi trên đời này. Tôi tiễn cậu ấy ra cửa, đến khi xác định đã không còn ai theo dõi mới mở máy điện thoại, thực hiện một cuộc điện tín gấp cho Thiên Luân.

Đừng hỏi tại sao tôi lại đặt niềm tin vào Thiên Luân. Ngay cả trong thời khắc tuyệt vọng nhất, tôi cũng chưa bao giờ mất lòng tin với thế giới này. Hơn nữa, tôi còn tự tin rằng mình đã quyết định đúng.

Mất vài ngày sau đó, Thiên Luân mới có thể đến gặp tôi, trông anh ấy có vẻ mệt mỏi, nhưng vừa nhìn thấy vết sẹo trên mặt tôi, anh đã vội vã ôm tôi vào lòng. Anh siết chặt tôi đến nỗi đau không thở nổi, lúc lấy lại tinh thần để hớp không khí, tôi mơ hồ nghe anh nói gì đó như: “Không sao, còn sống là tốt rồi”.

Tôi cười cười nhìn anh ấy, bỗng nhiên lại nhớ đến những tháng ngày vui vẻ trước đây. Sống mũi cay cay, tôi nói với anh ấy: “Thiên Luân, cũng may mà còn có anh”.

Sau khi tất cả kết thúc, đến lượt anh đợi em đến mang anh đi có được không?

HI VĂN

Lúc Đường Phi theo chân lão quản gia đến nơi Dĩnh Ngôn bị giam giữ, suýt chút anh đã há hốc vì kinh ngạc.

Cô ngồi đờ đẫn trong chiếc lồng bạc, ánh mắt vô thần giương lên nhìn anh nhưng lại không có chút dấu hiệu nào là nhận ra anh. Cánh tay anh run run đưa ra, muốn chạm vào gò má một thời rất bầu bĩnh của cô, nhưng cuối cùng cũng chỉ chạm được một dòng nước nóng hổi.

Anh bắn đạn vào chấn song lồng, lúc cửa bật mở, giọng cô như thể vang vọng lại từ đâu đó xa xăm lắm: “Phi, mang tôi đi. Làm ơn!”.

Lòng anh đau như cắt ôm lấy cô. Lúc đưa cô ra ngoài, anh còn tưởng đâu đã gặp phải trở ngại từ lão quản gia, nào ngờ lão ta chỉ nhìn cô gái trong lòng anh, nhẹ nhàng tránh đi.

“Giúp tôi chăm sóc cô ấy”.

Ông ta dẫn anh men theo con đường tắt, cuối cùng đi ra tới một nơi hoang vắng ở ngoại thành. Dĩnh Ngôn nhắm mắt lại, cười như khóc. Phi không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô nhưng vẻ mặt này khiến anh đau hơn cả cái chết. Anh siết chặt lấy cô hơn, tự hứa với lòng sẽ dành trọn cuộc đời này để bảo vệ cô.

Bầu trời phía trước bọn họ vẫn trong xanh là thế. Từ đây, anh hi vọng một cuộc đời mới sẽ lại bắt đầu.

---oo0oo---

Chí Bân mở cửa phòng khách, trông thấy tôi cũng chẳng có vẻ ngạc nhiên gì, chỉ cười cợt hỏi: “Cậu đến lúc nào? Sao không báo tôi một tiếng?”.

Tôi chẳng có nhiều thời gian trêu đùa với cậu ấy. Thằng nhóc này ỷ được tôi tín nhiệm, càng lúc càng vượt quá bổn phận của mình. Tôi không đợi cậu ta ngồi xuống đã hằn học vào ngay đề tài chính: “Đừng vờ vịt nữa, cậu làm gì mấy tháng nay? Tôi bảo cậu theo dõi cô ta cơ mà. Vụ tai nạn xe là thế nào? Rốt cuộc cậu giấu cô ta đâu rồi?”.

Ánh nhìn của Chí Bân có hơi sững lại, thoáng chút khó hiểu. Cậu ta thả chiếc giỏ rơi tự do xuống, nụ cười trở nên giễu cợt.

“Cô ta? Anh hỏi ai? Khả Vi hay Dĩnh Hân?”.

“Cậu đùa quái gì thế? Dĩ nhiên là Dĩnh Hân”. Tôi hơi mất kiên nhẫn. Thằng nhóc này lúc nào cũng khiến tôi dễ dàng nổi điên như thế. “Tôi bảo cậu theo dõi cô ấy mà. Cô ấy đâu?”.

Chí Bân nhìn thấy vẻ hằn học của tôi, cũng không vội đáp lời. Tôi đến đảo đã vài ngày, vốn còn nghĩ rằng Chí Bân giam Dĩnh Hân ở nơi nào đó, vụ tai nạn kia chẳng qua chỉ là đòn tung hỏa mù của cậu ta mà thôi. Còn vì lí do gì Chí Bân làm vậy ư? Tôi không đoán ra được, với năng lực của cậu ta, chỉ cần cậu ta muốn, chuyện Dĩnh Hân xảy ra bất trắc là hoàn toàn không thể. Thế mà tất cả các lực lượng truy lùng trong mấy ngày mà vẫn không có kết quả. Thâm tâm tôi bắt đầu dấy lên một nỗi hoài nghi mơ hồ, nhưng lại không dám thừa nhận. Tôi bỏ hết công việc để tìm kiếm Chí Bân, rốt cuộc cũng lôi được cậu ta trở về, thì đáp lại là thái độ như thế này sao?

“Chết rồi”. Chí Bân nhìn thẳng vào mắt tôi, nói đơn giản.

“Chết? Là vụ tai nạn đó sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

“Không không, vụ tai nạn đó chỉ có mình Khải Nam rơi xuống núi thôi, tới giờ cả chúng ta lẫn cảnh sát đều chưa tìm được xác cậu ta. Còn Hân, cô ta chết nửa ngày sau đó. Là Khả Vi giết”.

“Vi Vi?”

“Đừng gọi thân mật như vậy, làm tôi nổi da gà đó”. Chí Bân khinh miệt tiếp: “Cậu thích thì đi tìm cô ta mà hỏi xem cô ta đã làm gì với Dĩnh Hân. Nếu cô ta biết khôn thì cũng nhanh chân chạy trốn rồi. Còn nếu không thì có thể đến phòng xét xử của tổ chức để lấy băng ghi hình. Tôi nghĩ trong đó có lưu lại hết”.

Mất một lúc, tôi mới hiểu Chí Bân hoàn toàn không nói đùa. Thái độ này của cậu ấy dường như cũng chẳng muốn nói rõ ràng với tôi. Vì thế tôi xoay người, lập tức bảo bọn cảnh vệ đem băng ghi hình trong phòng xét xử đến.

Phòng xét xử, chỉ nghĩ đến cái tên này thôi cũng đủ khiến tôi đổ mồ hôi lạnh. Gọi là xét xử, song thực chất đó chính là phòng tra tấn những thành viên phản nghịch của tổ chức. Trong phòng đó có đầy đủ hình cụ, nào là sắt nung nóng, bàn kẹp, roi quất. Sau khi tôi rời khỏi trại tập huấn thì không quay lại đây nữa, nhưng nơi này chính là cơn ác mộng suốt thuở thiếu niên của tôi.

Chẳng mấy chốc, cảnh vệ đã cầm đĩa đến. Tôi cho đĩa vào máy, bên cạnh đó Chí Bân cũng chẳng thèm nói tiếng nào, ánh mắt cậu ta ánh lên thần sắc phức tạp.

Thế rồi, tôi hiểu tại sao cậu ta lại có thái độ chống đối đến thế.

Cảnh tượng thấm đỏ trong màn hình bất giác khiến tay tôi nắm chặt lại. Bao nhiêu năm, tôi những tưởng không có điều gì có thể khiến mình thật sực tức giận như vậy, nhưng lúc nhìn thấy từng dòng máu đỏ ứa ra từ cơ thể người con gái đó, sống lưng tôi không thể ngừng run rẩy.

Vi Vi, cô ta dám dùng hình phạt lăng trì.

Tôi quay lại đối diện Chí Bân, không tự phát hiện ra giọng mình lạc đi: “Cô ấy còn sống, đúng không? Cậu đã cứu cô ấy…”.

“Mất máu nhiều như vậy, nhát chí mạng đâm vào tim, huống chi Khả Vi còn là sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp, chỉ một nhát dao của cô ấy thôi, cậu nghĩ còn có cơ hội sống sao?”. Chí Bân cười cười nói. “Mà tôi nghĩ, cậu phải đang vui mừng mới đúng chứ. Cô ta chẳng phải là con mồi cuối cùng của cậu còn gì, cô ta chết rồi, còn chẳng tới phiên chúng ta động tay”.

“Cậu đang nói gì vậy. Cả hai chúng ta đều biết, chỉ mình cô ta biết vị trí con chip đó”. Tôi đập tay xuống bàn, không cần nhìn vào gương cũng biết toàn bộ gân xanh đều nổi lên hết cả. “Tôi giao cô ta cho cậu, sao cậu lại để Vi Vi xuống tay chứ?”.

“Khả Vi đánh lạc hướng tôi. Lúc sự việc xảy ra, tôi bị cô ấy lừa đến một nơi khác, sau đó quay lại thì chỉ nhìn thấy dấu vết bom nổ, cũng không chắc là Hân còn ở đó không. Lúc phát hiện thì đã quá muộn…”. Giọng Chí Bân cũng trầm xuống.

Chúng tôi cứ im lặng nhìn nhau thế hồi lâu, cuối cùng tôi cũng thả mình xuống ghế, tay ôm lấy đầu. Cũng không biết trong khoảnh khắc đó, tôi đau lòng vì mất mát thứ gì hơn, là con chip, hay là cô gái đó.

“Xác cô ta… chôn ở đâu?”. Tôi nuốt khan nước bọt hỏi.

“Hỏa táng, rải xuống biển”.

“Báo với anh em, gặp được Vi Vi thì lập tức hộ tống cô ta sang Mĩ. Tôi không muốn có người vô kỉ luật như vậy hoành hành trong tổ chức nữa”.

Không đợi Chí Bân đáp lời, tôi đã đứng dậy, chân bước chậm rãi qua hành lang. Chí Bân cũng chẳng ngăn tôi lại, có lẽ nếu có một người hiểu tôi hơn bản thân mình, thế giới này cũng chỉ có mỗi cậu ta.

Tôi ngồi trên ban công, tay mân mê chiếc đồng hồ mạ vàng đã bạc màu, lại nhớ đến ngày nào đó, có một cô bé xinh xắn mỉm cười nói: “Anh Lạc Bân. Nếu em không về đây được, anh hãy cầm cái này đến tìm em nhé. Em chờ anh!”.

Vẫn nhớ, lần đầu tiên tôi gặp cô bé con đó là một buổi sáng mùa đông trời chưa hửng nắng, tôi cùng Chí Bân và đám trẻ khác vừa chân ướt chân ráo đến cô nhi viện. Khi đó, tôi vẫn chưa vượt qua được cú sốc đầu đời, vẫn nhìn thế giới qua một tấm màn đen u ám. Lúc nào tôi cũng lầm lũi giam mình trong thế giới riêng đến mức ai thấy cũng muốn xa lánh. Chỉ có cô bé con ấy tươi cười hớn hở đứng trước mặt tôi, rạng rỡ lên tiếng: “Sau này chúng ta là một người nhà rồi”.

Người một nhà - nghe mấy tiếng này, khóe môi tôi lại khẽ cong cong. Nhưng nhìn nụ cười như hoa nở đó lại không cách nào phản bác được.

Lúc đó, Dĩnh Hân đã ở cô nhi viện được hai năm, cũng có thể xem là ma cũ, lại rất nhanh nhảu hoạt bát.

Sau thảm cảnh gia đình, vẫn chỉ có mình cô ấy ở bên cạnh tôi. Cho dù tôi thường mắng cô phiền phức, dù tôi chán ghét gương mặt ai nhìn thấy cũng yêu đó, nhưng lại chẳng thể nào chán ghét cô ấy nổi.

“Anh Lạc Bân, đây là bánh sinh nhật Hân Hân tặng cho anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ”.

Tôi nhìn đống cát được nặn thành hình chiếc bánh, không còn cách nào khác hơn là mỉm cười xoa đầu con bé. Có trời mới biết tôi cảm kích đến thế nào. Trừ ba mẹ ra, cũng chỉ có em nhớ ngày sinh của tôi.

Đôi mắt em lúc nào cũng mở to xoe tròn nhìn mọi người, ai cũng yêu em quý em, nhưng em lại lẽo đẽo theo mỗi mình tôi. Mọi người đều thắc mắc, một cô bé như em sao lại bám dính lấy thằng bé cau có khó chịu như vậy.

Nhưng em nói: “Mọi người không biết. Anh Lạc Bân cười rất đẹp đó. Lớn lên em sẽ làm cô dâu của anh Lạc Bân”.

Mọi người nghe nói đến đó lại cười ồ, còn tôi xấu hổ đến mức đùng đùng bỏ về phòng ngủ, bắt em phải lẽo đẽo theo sau năn nỉ hết mấy ngày trời.

Năm đó, em chỉ mới bốn tuổi.

Không biết từ lúc nào, một giọt nước ấm nóng lại rơi xuống chiếc đồng hồ cũ. Tôi luyến tiếc dùng tay lau lên nó, nhưng càng lau thì nước lại càng rơi xuống nhiều hơn. Ngẩng đầu lên nhìn trời. Không có mưa, vậy thì nước từ đâu ra nhỉ?

Bầu trời vẫn trong xanh như ngày nắng hai mươi năm trước, em ngồi cạnh tôi trên sân thượng, nhỏ giọng nói: “Anh Lạc Bân, đừng khóc. Hân Hân sẽ mãi ở cạnh anh mà”.

“Nếu em nói cho bất cứ ai biết việc này, anh sẽ nghỉ chơi với em”. Tôi lau nước mắt, lườm lườm em.

“Được rồi, được rồi. Anh Lạc Bân, hôm nay là sinh nhật mẹ anh, chúng ta cùng hát bài chúc mừng sinh nhật nhé”.

Kí ức tưởng như bị quên lãng ào ạt đổ về. Bất giác, tôi tưởng như em lại một lần nữa ngồi trước mặt tôi, giống như ngày nào đó của năm nào đó.

Tôi cắn môi, đưa tay lên lồng ngực mình.

Đau quá.

Tôi tưởng đâu mình thật sự quên rồi, tưởng đâu con người có thể mãi mãi giấu mình trong thù hận. Nhưng vào cái khoảnh khắc khi xác minh em thật sự đã chết, tôi mới chợt phát hiện ra con tim mình chưa bao giờ ngừng đập vì em.

Hân, anh hứa sẽ mãi mãi ở bên cạnh em. Nhưng em chết rồi, bầu trời của anh không có em nữa, em bảo anh phải làm sao đây?

Bầu trời trong xanh nhàn nhạt. Ánh dương ẩn mình trong những đám mây, tỏa ra vài tia sáng le lói kì diệu. Tôi đặt chiếc đồng hồ lên tay mình, mỉm cười.

Dĩnh Hân, em đã đợi anh hai mươi năm. Sau khi tất cả kết thúc, đến lượt anh đợi em đến mang anh đi, có được không?



Vốn tôi nghĩ, Vi Vi là em của người đàn anh năm đó cứu tôi, chỉ cần cô ta không xuất hiện trước mặt tôi nữa thì tôi sẽ chừa lại cho cô ta một con đường sống. Thế nhưng, ngay cả cơ hội cuối cùng đó, cô ta cũng không muốn giữ lấy.

Vừa bước vào phòng ngủ, một đôi cánh tay đã nhào đến ôm lấy eo tôi. Tôi hơi sững lại, qua mùi hương lavender nhạt trên tóc, cũng chẳng mấy khó khăn khi nhận ra Vi Vi. Tôi nắm lấy tay cô ta, giằng ra.

“Vi Vi, đừng đùa nữa!”.

“Anh Lạc Bân, mấy tháng rồi không gặp, chẳng lẽ anh không nhớ em chút nào?”.

Tôi cau mày, khó chịu gằng giọng: “Gọi tôi là Hi Văn”.

“Trước giờ đều gọi như vậy, sao lại phải thay đổi?”. Vi Vi chặn trước mặt tôi, cười cười tiếp: “Thôi không đùa nữa. Lần này em lập công lớn cho anh, chẳng lẽ anh không có gì thưởng cho em sao?”.

“Công? Cô không an phận ngồi yên một chỗ, còn chạy đến đây làm vỡ kế hoạch của tôi và Chí Bân, chuyện đó tôi vẫn chưa tính”.

Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, Vi Vi lúc này mới hơi hòa hoãn lại, cô ta ngã người nằm trên giường, nửa đùa nửa thật nói: “Không phải nhờ em, làm sao Khải Nam trúng kế dễ dàng thế. Em đặt bom trong xe anh ta, để anh ta không thể đến thành phố H. làm phiền anh được. Hơn nữa còn là đặt ngay dưới bàn đạp xe. Chỉ cần anh ta đạp thắng thì sẽ nổ ngay lập tức, anh ta không đạp, thì sớm muộn gì cũng lao xuống vực mà nổ. Anh thấy kế hoạch này của em thế nào?”.

“Khải Nam từng là bạn trai cô. Giết anh ta như vậy cô không thấy đau lòng tí nào sao?”. Tôi khoanh tay hỏi. Thắc mắc này là thật lòng.

“Thật ra em cũng không nỡ…”. Vi Vi cười nhạt. “Dù sao Nam cũng từng rất tốt với em. Nhưng anh ta không yêu em nữa, em cũng không có lí do gì mà buông tay. Nhiệm vụ vẫn là ưu tiên hàng đầu. Huống chi, mục đích năm đó em tiếp cận anh ta không phải vì anh sao?”.

“Tôi bảo cô giết Dĩnh Hân sao? Hơn nữa, chỉ có mình cô ta biết con chip đó nằm ở đâu. Cô làm vậy không phải là giúp tôi, mà là phá hủy kế hoạch”.

Vi Vi đang nằm ngả ngớn trên giường bỗng nhiên bật dậy, nở nụ cười khó hiểu: “Nếu như em nói, em biết con chip đó ở đâu thì thế nào?”.

“Cô biết?”.

“Lúc em đưa cô ta về đây, tâm trí cô ta rất hỗn loạn. Anh cũng từng học thôi miên, nên biết lúc tâm trí con người hoảng loạn là điều kiện thuận lợi nhất để tiến hành thôi miên mà. Vì thế, bây giờ người duy nhất biết nơi cất giấu con chip đó chỉ có một mình em mà thôi”.

Tin tức này khiến tôi có chút bất ngờ. Có điều, Vi Vi là sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp, không có gì có thể làm khó cô ta. Nghĩ kĩ lại, nếu Dĩnh Hân bị điều khiển mà nói với cô ta thì cũng không phải là điều gì đáng ngạc nhiên.

“Cô muốn thế nào mới nói ra?”. Tôi khoanh tay ra điều kiện.

Vi Vi bước đến gần tôi hơn, cánh tay cô ta men theo lồng ngực, chạm vào quả tim đang phập phồng của tôi. Tay tôi cố không nắm chặt, tránh chạm phải người phụ nữ này.

“Anh biết là chỉ cần anh muốn, dù là chuyện gì em cũng sẽ không giấu anh mà”. Giọng cô ta nhỏ nhẹ thổi vào tai tôi, men theo đó là cánh tay không yên phận động chạm vào làn da sau lớp áo T-shirt.

Tôi cố nén cảm giác chán ghét trong lòng, bế xốc cô ta quẳng lên giường, nhân lúc cô ta chưa kịp ngồi dậy đã lấy thân đè xuống. Tôi dùng mọi cách thức có thể trêu chọc Vi Vi, để cô ta nức nở dưới thân mình, nhưng đến lúc cô ta gần như khóc lóc van xin, tôi vẫn không để cô được thỏa mãn, chỉ tiếp tục lạnh giọng tra khảo.

“Con chip đó nằm ở đâu?”.

Vi Vi cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa, vừa khóc vừa nói ngắt quãng: “Em… em không biết…”.

“Dĩnh Hân không phải nói với cô rồi sao?”. Tôi gằn giọng, đôi bàn tay vẫn không yên phận, tiếp tục không để cô ta được thoải mái.

“Cô ấy… cô ấy không nói rõ ràng. Em không hiểu… Chỉ nói là món đồ ấy, hai mươi năm trước đã đưa anh rồi”.

Cơ thể tôi bất chợt chấn động, động tác cũng ngừng hẳn.

Vi Vi dường như cũng nhận ra sự khác lạ đó. Cô ta lấy lại giọng tỉnh táo nói: “Hi Văn, có phải lúc còn nhỏ, cô ta đã đưa cho anh thứ gì không? Không phải vật đó là lúc mười tám tuổi cô ta mới được nhận sao?”.

Tôi ngồi dậy, không biết làm thế nào để trả lời cô ta. Bởi vì… ngay bản thân tôi cũng không hiểu.

Ánh mắt của người đối diện khiến tôi chợt nhớ đến ý định của mình, nhẹ nhàng cúi mình xuống người cô ta, nhân lúc cô ta không cẩn thận nhất mà nắm lấy ống thuốc ở gần bên giường, tiêm thẳng vào tĩnh mạch cô ta.

Giữa cơn khoái cảm, Vi Vi chỉ có thể ngây ngốc nhìn tôi. Tôi loạng choạng đứng dậy, nhìn cô ta đã mất đi sức lực, sau đó thản nhiên đi về phía cuối phòng, rút ra con dao bấm.

Vi Vi vẫn trợn tròn mắt như muốn hỏi tại sao, những tiếng ú ớ cứ vang lên từ trong cổ họng. Tôi đặt con dao bén nhọn lướt qua mặt cô ta, nhẹ nhàng nói: “Vi Vi, cô là em gái của đội trưởng. Tôi luôn tự nói với lòng, chỉ cần cô không làm ra điều gì quá đáng, tôi đều có thể tha thứ cho cô. Cô giết người cũng được, phóng hỏa cướp ngân hàng, tôi đều có thể bảo vệ cô, dung túng cô. Chỉ là… cô không nên đụng đến Dĩnh Hân”.

Vẻ đờ đẫn của Vi Vi dần được thay thế bằng nụ cười nhạt.

“Hi Văn, rốt cuộc bao nhiêu năm qua, em làm nhiều thứ vì anh như vậy, vẫn không thể sánh bằng cô ta sao? Cô ta là kẻ thù của anh, chẳng lẽ anh đã quên?”.

“Tôi không quên. Cô ấy đúng thật là kẻ thù của tôi. Nhưng trên đời này, nếu có một người có quyền giết cô ấy, chỉ có thể là tôi chứ không ai khác”. Tôi đáp, kéo lưỡi dao từ mặt xuống vị trí lồng ngực phải của cô ta. “Nể tình đội trưởng, tôi sẽ để cô ra đi dễ chịu một chút. Nhát dao chí mạng cô giết cô ấy là ở chỗ nào? Là ở đây? Hay ở đây?”.

Mỗi câu hỏi, tôi lại vung dao đâm thẳng vào lồng ngực cô ta. Động tác rất nhanh, bén ngót, chuẩn xác đến cực điểm. Thoáng chốc, trên người Vi Vi đã đầy máu. Tôi cứ đứng đó nhìn cô ta, ngạo nghễ như thần chết đến đòi mạng.

Cô ta ho gằn từng tiếng, lại gào lên: “Hi Văn, anh là kẻ không có lương tâm. Anh trai tôi hi sinh tính mạng để cứu anh. Anh giết tôi, còn có tư cách ăn nói với anh ấy sao?”.

“Mạng của cô cũng là do tôi cứu, đừng quên viên đạn lần đó làm sao lại nằm trong đầu tôi. Cô vốn nợ tôi một mạng, đòi lại cũng là hợp lí thôi”. Tôi cau mày, thản nhiên tiếp: “Huống chi, cô không biết sao, từ sau chuyện năm đó, lương tâm tôi đã bị bán đi rồi”.

Trái với dự tính của tôi, Vi Vi đến lúc sắp chết vẫn kiên cường đến thế. Cô ta cười như ngây dại, cũng chẳng thèm để tâm đến máu vẫn liên tục chảy ra từ tim mình.

“Diệp Hi Văn, anh có từng nghĩ đến tại sao năm đó Dĩnh Hân lại từ chối anh không?”.

Câu nói này tựa như khiến bầu không khí đang trầm lắng bỗng nhiên nổi sóng. Cánh tay tôi siết chặt, u ám quan sát vẻ mặt Khả Vi. Cô ta nói thế có ý gì?

“Thật ra, anh mới là kẻ đáng thương nhất. Anh luôn trách Dĩnh Hân bỏ rơi anh, luôn cho rằng cô ta không yêu anh. Nhưng anh có bao giờ nghĩ đến chưa? Anh tỏ tình trước mặt chị cô ta, làm sao cô ta có thể đồng ý được? Sau đó, còn tự cho rằng mình thông minh, cắt đứt liên lạc, hại cô ta vì đuổi theo anh mà bị tai nạn phải nằm viện cả tháng trời”.

Đến lúc này thì tôi đã không sao kiểm soát được mình nữa. Tôi lao đến đè chặt Khả Vi, ngón tay run rẩy siết lên chiếc cổ bị dây đầy máu của cô ta: “Cô nói gì?”.

Khả Vi vẫn cười, nhịp thở ngắt quãng từng hồi khiến giọng nói trở nên khò khè. Ánh mắt mơ màng của cô ta lúc này lại thấp thoáng ý giễu cợt: “Hi Văn, sai lầm lớn nhất của anh chính là không hiểu Dĩnh Hân. Anh cho rằng cô ta là ai chứ? Cô ta nhẫn nhịn ở nhà họ Dương mười mấy năm, cuối cùng mới có thể gặp lại anh. Người như vậy có thể vì Dĩnh Ngôn mà từ bỏ anh sao?”.

“Uổng cho anh và Chí Bân bày bố, còn cho rằng có thể xem cô ta như con rối mà giật giây. Người cô ta thích là anh. Thói quen của anh làm sao cô ta có thể không nhận ra được?”.

Cơn đau nhói lên từ tim khiến tôi không sao thở được. Từng lời Khả Vi nói cứ như những mũi dao bén nhọn đâm sâu vào tim tôi, nhát này chằng chịt lên nhát khác, khiến tôi chỉ có thể kêu gào vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Thì ra, Dĩnh Hân thật sự yêu tôi.

Tôi ngã từ thành giường xuống sàn, cũng chẳng thèm để tâm dáng vẻ thảm hại của mình lúc này. Trong đầu, đâu đâu cùng đều là hình bóng cô gái đó.

Dĩnh Hân, anh sai rồi, thật sự sai rồi. Anh không nên nghi ngờ em. Phải làm thế nào mới có thể khiến em trở về với anh đây?

Khả Vi nhìn tôi, tiếng cười nghẹn lại trong những cơn ho nức nở: “Hi Văn, tôi hi sinh tuổi trẻ của mình, bán mạng vì anh, anh lại chẳng hề để tâm. Nhưng cho dù anh giết tôi thì trận đấu này anh vĩnh viễn cũng không thể thắng tôi được. Dĩnh Hân yêu anh thì sao chứ? Cô ta chết rồi. Anh sẽ đau khổ… cả đời…”.

Nói xong mấy tiếng cuối, cô ta gục đầu xuống, ngay cả mắt cũng chưa kịp nhắm lại.

Hai sinh mệnh trong căn phòng trống chớp mắt chỉ còn mỗi mình tôi. Trước tấm kính lớn nhìn thẳng xuống ngọn đồi, bức màn trắng khẽ lay, phảng phất hơi thở của chết chóc và nỗi thống khổ tột cùng.

Rất lâu sau, tôi mới lấy lại tinh thần, loạng choạng đứng dậy nhìn Khả Vi lần cuối, đoạn nhẹ nhàng vuốt mắt cô.

Cô ta nói đúng. Kẹo Chanh của tôi chết rồi, cho dù tôi giết cô ta mười lần, rốt cuộc tôi vẫn là kẻ thua cuộc. Tôi sẽ phải sống trong đau khổ cả đời.

Cũng may là… cả đời của tôi, có lẽ cũng không quá dài như thế.