Tặng Phẩm Giá Rẻ

Chương 3: Sai Trái



Phương Dịch mang đến cho Thẩm Trác Dương bánh bao và đậu phụ trong cả tuần. Tất nhiên, Phương Dịch chính mình cũng tự cảm thấy hơi ngượng. Mỗi ngày Thẩm Trác Dương mang đến cho cậu mỗi bữa ăn đều vô cùng phong phú, với cậu mà nói thì đó là những bữa tiệc thịnh soạn.

"Cậu có thích ăn gì khác không? Tuần sau tôi sẽ đổi!"

Thẩm Trác Dương lắc lắc đầu nhìn ra cửa sổ, có chút thất thần. Gần đây cậu luôn là như vậy, bất kể điều gì cũng không khiến cậu vui lên được, tựa như một quả bóng bị chọc thủng, một chút hy vọng cũng chẳng còn.

Trong lòng Thẩm Trác Dương luôn có một ngọn lửa, thời điểm một mình cậu luôn rơi vào nóng nảy, thật muốn phát tiết ra hết những bất mãn của bản thân.

Vẻ bề ngoài nhỏ bé, yếu ớt cùng vô hại của Phương Dịch khiến bản thân có thể yên tâm đôi chút mà vứt bỏ phòng bị. Lúc này, hơn ai hết Thẩm Trác Dương cần một người đồng hành bên mình, Phương Dịch luôn yên tĩnh thuận theo cậu mà không cố tìm tòi hay đòi hỏi bất cứ thứ gì, điều này làm cho Thẩm Trác Dương cảm thấy thư thái hơn.

Cho nên mấy ngày nay, lúc nghỉ trưa Thẩm Trác Dương liền tìm đến Phương Dịch, nhìn Phương Dịch thưởng thức những món ăn mà mình mang đến, chính bản thân cũng cao hứng ăn liền mấy cái bánh bao.

"Phương Dịch"

"Hả"

Thẩm Trác Dương nhìn ra cửa sổ, sau đó lại hướng mắt đến cậu: "Đã bao giờ trốn học chưa?"

"A? Không, không có!"

"Hút thuốc chưa?"

"Không!"

"Từng đánh nhau?"

"Không! Đều là họ đánh tôi..."

"Chống đối giáo viên?"

"Không..."

"Đã từng yêu thích ai?"

Phương Dịch mặt hơi đỏ, lắp ba lắp bắp trả lời: "Không có! Sẽ không ai thích tôi..."

Thẩm Trác Dương đột nhiên nở một nụ cười nhẹ, rất nhanh nụ cười ấy cũng biến mất, thấp giọng: "Những điều đó tôi cũng chưa làm qua, tất cả đều không..."

"Cậu tốt như vậy, sao có thể làm ra những việc đó!" Thẩm Trác Dương bây giờ đã trở thành người mà Phương Dịch sùng bái nhất. Trong mắt cậu, mọi thứ về Thẩm Trác Dương đều là tốt đẹp.

"Đúng vậy, là xưa nay tất cả đều nghe theo ông ta, cũng chưa khiến ông ta thất vọng bao giờ..."

"Cậu, cậu không vui sao?"



Thẩm Trác Dương gật đầu.

"Tại sao?"

"Bởi vì... trước giờ tôi chưa làm qua những việc đó!"

"A?" Não Phương Dịch như muốn đình trệ luôn rồi!

"Ngốc thật!" Thẩm Trác Dương bị cái vẻ mặt kia của cậu chọc đến cười, tay búng búng vào trán Phương Dịch: "Trêu cậu chút thôi!"

"Ồ..." Phương Dịch xoa xoa đầu, nhưng từ trong lời nói của Thẩm Trác Dương nhận ra một chút hàm ý nào đó, rất nhỏ.

Tiết học thứ hai buổi chiều là ngữ văn. Lên lớp không được bao lâu Phương Dịch liền ôm bụng nằm nhoài trên bàn.

Có vẻ cơn đau ập đến dữ dội, nước mắt cũng chực trào ra ngoài luôn rồi, cuối cùng là không kìm được nên run rẩy giơ tay: "Thưa thầy, bụng em đau quá!"

Thầy giáo ngừng giảng bài, nhìn thấy Phương Dịch tựa hồ như muốn khóc, liền nói: "Một bạn mau đưa cậu ấy xuống phòng y tế!"

Trong lớp không ai tiếp lời. Với Phương Dịch mà nói, điều này rất bình thường.

Phương Dịch khẽ nghiêng nghiêng đầu, vừa lúc chạm đến tầm mắt của Thẩm Trác Dương. Thẩm Trác Dương giơ tay: "Thưa thầy, em đi cho!"

Thẩm Trác Dương đỡ Phương Dịch đi ra khỏi phòng học, từ từ xuống lầu.

"Có đau lắm không? Đau thì tôi cõng cậu!" Vừa nói vừa bày ra điệu bộ muốn cõng Phương Dịch.

Phương Dịch chậm rãi đứng thẳng lên, khoé miệng cong cong đôi chút: "Tôi không sao cả! Không phải cậu muốn trốn học sao? Chúng ta ra ngoài, cậu muốn đi đâu?"

Thẩm Trác Dương cực kỳ kinh ngạc trước những gì xảy ra trước mắt, khó mà tin được kẻ nhát gan như Phương Dịch mà cũng có thể làm ra hành động này, lại còn đường đường chính chính lừa gạt thầy giáo khó tính chỉ để trốn học cùng mình.

Nhưng chẳng mấy chốc, như bị một cảm giác sảng khoái chưa từng thấy bao trùm lấy, Thẩm Trác Dương một tay khoác lấy vai Phương Dịch: "Đi! Chúng ta đi mua sắm!"

"Được!"

Bằng cách này, hai cậu trai trẻ đàng hoàng bước ra khỏi lớp rồi lại lén lút trốn ra khỏi trường, hướng thẳng đến trung tâm thương mại.

Kỳ thật mọi thứ cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng cả hai lại hưng phấn đến lạ. Họ nhanh chóng vượt qua từng tầng, từng tầng, chẳng mấy chốc đã đến khu trò chơi điện tử ở tầng cao nhất.

"Đã từng chơi qua chưa?"

Phương Dịch lắc lắc đầu.

"Cha tôi cũng không cho phép tôi chạm vào những thứ này... Chúng ta mau thử đi!"

Phương Dịch mãnh liệt gật đầu.

Thẩm Trác Dương đổi đầy một túi xu trò chơi, chia cho Phương Dịch, cả hai mỗi người một máy, thực sự rất hài lòng.

Trải nghiệm qua lần đầu trốn học lại thành công ngoài mong đợi, Thẩm Trác Dương có chút không giải thích được. Cứ như bản thân cuối cùng cũng tháo bỏ được xiềng xích bấy lâu nay vậy.

Hai tuần sau.

Phương Dịch cùng Thẩm Trác Dương trốn trên nóc toà nhà thí nghiệm. Phả ra một làn khói, cả hai không hẹn mà cùng ho sặc sụa.

"Khụ, khụ, khụ... "

"Khụ... Chuyện này không tốt, cũng không vui vẻ xíu nào!" Phương Dịch lau lau nước mắt, ấn điếu thuốc vào vách tường.

Thẩm Trác Dương hút qua hai lần cũng bỏ cuộc: "Không ngon."

Phương Dịch đi đến, ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Trác Dương: "Còn muốn gì nữa? Ngày mai tôi thử với cậu!"

"Đánh nhau?" Thẩm Trác Dương thản nhiên đề cập.

"Điều này không tốt. Tôi không muốn thấy cậu bị thương."

"Sao cậu biết nhất định tôi sẽ bị thương? Nếu tôi đánh gục hết những người khác thì sao?"

Phương Dịch bĩu môi: "Chính cậu nói chưa từng thử qua thì lần đầu tiên sao có thể thắng? Với lại cái này nguy hiểm quá... Hay là đổi cái khác đi?"

"Cái kia... Uống rượu?"

"Chúng ta đều là chưa trưởng thành đấy!"

"Sinh nhật của cậu là khi nào?"

"Vào mùa hè..."

"Vậy coi như chúng ta hẹn trước đi! Qua sinh nhật cậu liền uống rượu!"

"Được"

Thẩm Trác Dương khẽ nghiêng đầu, nói nhỏ: "Tìm bạn gái sớm đi..."

"A!" Phương Dịch không tự chủ được, có chút thắc mắc.

Một tuần sau, bên cạnh Thẩm Trác Dương đã có một cô gái xinh xắn, là hoa khôi lớp bên cạnh, tên Điềm Điềm.

Buổi trưa, Thẩm Trác Dương không có thời gian cùng ăn với Phương Dịch nữa, cậu gần như quay về dáng vẻ cô độc lúc trước.

Kết thúc mùa xuân cũng là lúc Thẩm Trác Dương chia tay Điềm Điềm, cả hai lại tiếp tục ăn trưa cùng nhau.

Phương Dịch đã từng ngập ngừng hỏi qua một lần, Thẩm Trác Dương liền nói rằng thử qua nhưng thấy nó nhàm chán.

Phương Dịch không rõ Thẩm Trác Dương đã thử qua những gì, càng không hiểu "nhàm chán" mà Thẩm Trác Dương nói đến là ý gì. Nhưng suy cho cùng Thẩm Trác Dương đã quay cùng một chỗ với mình, thật tốt!

Thời gian trôi như tên bắn, tháng sáu cuối cùng cũng đến, cũng là lúc Phương Kiều thi đại học, cả nhà ai cũng cuống cuồng trong lo lắng suốt vài tháng trời. Mãi cho đến khi biết tin Phương Kiều trượt đại học, mọi người liền hớt hải tìm cho hắn con đường khác.

Kỳ thực từ sớm Phương Dịch đã nghĩ đến tình trạng này, kết quả học tập ở trường của Phương Kiều như thế kia thì trượt là điều quá hiển nhiên. Thế nhưng người trong nhà ai cũng muốn bắt lấy một chút hy vọng mà tìm giúp hắn một con đường khác.

Phương Quốc Minh cũng hoàn toàn không phải không có sự chuẩn bị. Ông nhờ các đồng nghiệp cùng bạn học, tìm hiểu khắp nơi. Cuối cùng quyết định đưa Phương Kiều vào quân đội.

Sở dĩ Phương Quốc Minh quyết định như vậy là vì một người bạn của ông có con trai làm cán bộ trong quân đội. Đưa Phương Kiều vào đó ngoài việc được người khác chăm sóc thì sau này cũng có thể tại đây kiếm được cái chức vụ gì đó, xem ra cũng là một con đường khá tốt!

Thời điểm nghỉ hè, Phương Kiều mang hành lý, lên tàu hoả, trước khi rời đi còn trừng Phương Dịch rất lâu, tay vẽ vẽ một thứ gì đó vào khoảng không như muốn cảnh cáo cậu.

Mãi đến khi đoàn tàu khuất dạng, Phương Dịch mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng ác thần cũng rời đi, cuộc sống của cậu sau này xem ra dễ dàng hơn rồi!

Sau khai giảng, Phương Dịch liền trở thành học sinh lớp 12. Dương Quyên luôn ghé vào tai cậu, dặn cậu phải học thật chăm chỉ. Phương Dịch biết chứ! Cậu biết rằng cậu khác hoàn toàn Phương Kiều. Nếu cậu cũng trượt đại học thì đồng nghĩa mọi thứ chấm dứt, chẳng có ai tìm cho cậu lối ra đâu!

Phương Dịch chắc chắn với bản thân rằng cậu sẽ không bao giờ trở thành Phương Kiều thứ hai. Kết quả học tập mặc dù không phải cực kỳ tốt, nhưng nó cũng không hề tệ như Phương Kiều. Mỗi năm, cậu đều nằm trong top 20 của lớp, không đến mức khó nhìn.

Thẩm Trác Dương trải qua mùa hè càng trở nên chán chường với mọi thứ, cậu bị mẹ suốt ngày nhốt trong phòng để luyện đàn, tham gia thi hết cái này đến cái khác.

Vào ngày sinh nhật mẹ, cha cậu mời rất nhiều bạn bè đến tham dự. Trong đám đông hỗn độn ấy, gã tình nhân mà Thẩm Trác Dương căm ghét đến tận xương tuỷ kia cũng có mặt, xem ra lá gan hắn cũng không hề nhỏ.

Có vẻ như trong mắt Thẩm Hạo, cả gia đình này ai cũng là những kẻ dễ lừa gạt, đặc biệt là người mẹ vô tội. Tràn đầy hận ý trong lòng, nhưng Thẩm Trác Dương chung quy vẫn là không có cách nào bộc phát.

Tối thứ sáu, Thẩm Trác Dương đưa Phương Dịch đến một con phố nhỏ.

Hai người đứng ở góc đường một hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm thản nhiên bước vào quán bar tên là Twilight, gọi vài chai bia như thể đã rất nhuần nhuyễn việc này rồi.

"Này hai đứa! Còn chưa phải người lớn đúng không?" Người phục vụ nhìn hai gương mặt non choẹt mà bật cười.

Hai người đường đường chính chính cầm lấy chứng minh thư vỗ lên bàn, người phục vụ đành nhún vai ngoan ngoãn đi lấy bia.

"Chẳng may chúng ta uống say thì sao?" Phương Dịch khẽ thì thầm.

"Không đâu! Cứ từ từ mà uống, khi nào không chịu được nữa thì dừng lại!"

"Được"

Nửa giờ sau...

"Này Thẩm Trác Dương, tôi cảm thấy có chút không đúng! Ở đây toàn là nam nhân, từ khi vào đây không có lấy bóng dáng một cô gái nào! Ngay cả ca sĩ biểu diễn tất cả cũng đều là nam, quái lạ!"

Thẩm Trác Dương mặt lúc này đã có chút đỏ: "Không sai... là không đúng? Cậu say rồi à?"

Phương Dịch thành thật gật đầu: "Có chút choáng váng!"

"Vậy thì đi thôi, tôi đưa cậu về nhà!"

Thẩm Trác Dương cũng không khá khẩm hơn là bao. Cậu lắc lắc đầu đưa Phương Dịch ra ngoài.

Gió lạnh bên ngoài thổi tới, Phương Dịch bỗng cảm thấy có chút buồn nôn.

Cậu nhanh chóng chạy đến con hẻm tối, ngồi xổm trên mặt đất mà nôn thốc nôn tháo, Thẩm Trác Dương cũng chạy theo ngay phía sau.

"Cậu không sao chứ?"

"Không, khụ! Không sao đâu..."

Đột nhiên trong ngõ hẻm truyền đến tiếng chai rượu nổ vang, làm cả hai hoảng sợ.

Trong ánh sáng lờ mờ, họ nhìn thấy một người đàn ông đánh trần nửa thân trên đang từ từ đi tới, trên tay cầm chiếc áo sơ mi. Mặc dù không thể nhìn rõ gương mặt ấy do ngược sáng, nhưng có thể thấy rõ dáng người vô cùng cân đối. Cơ bắp săn chắc đẹp đẽ, cơ ngực đầy đặn, cơ bụng gọn gàng quyến rũ. Vòng eo ẩn ẩn hiện hiện mang đầy sức mạnh, từ trên xuống dưới toả ra mùi hormone nồng đậm.

Hai học sinh trung học vừa nhìn thấy liền bị sốc. Bộ dạng thành thục mà nam tính của ngươi kia khiến cả hai đỏ mắt, không thể tránh khỏi ghen tị.

Đột nhiên có một nam nhân khác đuổi theo, từ phía sau ôm lấy nam nhân đẹp đẽ nọ, giọng nói mang theo khẩn khoản cầu xin: "Anh Ngạn, là em sai rồi, có thể cho em một cơ hội nữa được không? Đừng đi!"

Lục Ngạn đẩy bàn tay đang ôm chặt kia ra, một tay bóp lấy cổ người đó mà ép vào tường. Nam nhân bị đau đôi mắt đã ngân ngấn nước, đôi tay huơ huơ trong không trung, rất nhanh sau đó đã chuyển xuống cơ bụng đẹp đẽ kia mà lần mò. Lục Ngạn ánh mắt tối sầm, hướng đến cổ nam nhân mà cắn. Chỉ chờ có thế, nam nhân kia liền chuyển sang quấn lấy quyết liệt.

Phương Dịch và Thẩm Trác Dương nhìn cảnh đó đến choáng váng, nói đúng hơn là con hẻm nọ có hai hòn đá đang nằm sững sờ tại chỗ.

Bọn họ cứ như vậy ngơ ngác nhìn hai người phía trước không coi ai ra gì mà thản nhiên đóng một bộ phim tình cảm sướt mướt.

Mãi cho đến khi Lục Ngạn quay mặt về phía họ, ném cho cả hai một cái nhìn sắc bén, cả thân thể Phương Dịch mới run lên, kéo Thẩm Trác Dương chạy. Một mạch chạy hẳn đến đường phố đông đúc, Phương Dịch mới dừng lại, ngồi bên vệ đường mà thở hổn hển. Tình cảnh vừa rồi quả thực quá đáng sợ, vượt quá mức chịu đựng của một con người bình thường.

Thẩm Trác Dương có lẽ vì chạy quá lâu nên tim cũng đập đến kịch liệt, theo Phương Dịch mà thở gấp. Ngay lúc đó, một ý tưởng táo bạo chợt bùng lên, nhưng Thẩm Trác Dương lại cảm thấy sợ, sợ đến toàn thân run lên, rất nhanh sau đó lại chuyển sang hưng phấn. Thẩm Trác Dương có một kế hoạch, một kế hoạch vô cùng táo bạo...