Tặng Hoa Cho Bách Đồ

Chương 16



Hai người ngồi mặt đối mặt trên bàn tròn trao đổi lời thoại lúc lên trao giải thưởng.

Lương Tỳ cầm kịch bản nghiêm trang, nhìn vào đọc một câu, rồi liếc mắt nhìn Bách Đồ, lại đọc một câu rồi lại liếc mắt nhìn.

Bách Đồ xụ mặt nói: “Lời thoại không có ở trên mặt tôi.”

Lương Tỳ có chút khẩn trương nhe răng cười nói: “Ở gần cậu như vậy, tôi không có tâm tư xem mấy thứ này.”

Bách Đồ trở mặt nói: “Vậy để tôi nói bọn họ đổi người hợp tác cho anh ha.”

Cậu đứng lên muốn đi, Lương Tỳ vội kéo cậu lại: “Tôi sai rồi.”

Bách Đồ: “…”

Lương Tỳ vẻ mặt chân thành: “Tôi cam đoan sẽ không nói hưu nói vượn.”

Bách Đồ miễn cưỡng chịu đựng ngồi trở lại, trở mình lật kịch bản rào rào, lạnh lùng nói: “Tổng cộng 9 câu, anh 5 tôi 4, đừng nhiều lời, miễn cho tẻ ngắt khó xử.”

Lương Tỳ đương nhiên sẽ không phản bác cậu, Bách Đồ nói cái gì anh đều cảm thấy đúng, quả thực hận không thể cho Lương Tỳ trang bị hệ thống khen thưởng Bách Đồ.

Huống chi, câu nói này của Bách Đồ cũng không phải cố ý bới móc.

Khách mời trao giải thoạt nhìn rất thanh nhàn, cho bọn họ có mấy phút để lên sân khấu, nhưng thật ra trao giải lại là việc rất khó khăn. Lễ trao giải lớn nhỏ trong nước, khâu trao giải là khâu khó xử nhất, trên cơ bản toàn là nhờ khán giả dưới đài vỗ tay lấp liếm cho qua.

Trên sân khấu đang biểu diễn ca múa, sau khi chấm dứt là đến phiên trao giải MV hay nhất, Lương Tỳ và Bách Đồ đều vào chỗ yên lặng chờ.

Bách Đồ hết sức chuyên chú xem biểu diễn, Lương Tỳ hết sức chuyên chú nhìn Bách Đồ.

Có người từ phía sau sân khấu bên kia thò đầu ra nhìn, kinh ngạc chạy tới, nói: “Ca? Anh ở chỗ này làm gì vậy?”

Bách Đồ quay lại, cảm thấy thanh niên trẻ này nhìn có hơi quen mắt, nhưng lại nhất thời không nhớ nỗi là từng gặp ở đâu.

Lương Tỳ vẻ mặt ghét bỏ nói: “Ô, chú cũng có giải? Không phải album nhóm chú tháng sau mới phát hành sao?”

Thanh niên gãi gãi cái đầu nhuộm vàng, nói: “Đúng là tháng sau phát hành, tụi em tới để biểu diễn thôi, lát mới lên, anh tới trao giải hả ca?” Hắn vừa nói, một bên khóe mắt lặng lẽ liếc nhìn Bách Đồ.

Lương Tỳ nghiêng người ngăn cách hai người họ, không kiên nhẫn nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Người ta là người chú có thể nhìn hay sao? Nhanh cút cho anh mày.”

Bách Đồ: “…” Lời này nghe như thế nào cũng thấy quái quái.

Thanh niên cười có vài phần thô tục, cùng cái gương mặt thanh tú kia vô cùng nghiêm trọng không xứng, nói: “Đúng đúng, không nhìn không nhìn, cút ngay đây, ca anh chậm rãi Trao.Giải.Đi.Nha!”

Hắn còn cố ý kéo dài âm mấy chữ cuối cùng, nghe vô cùng tiện.

Hắn nói xong quay đầu bỏ chạy, nhưng vẫn bị Lương Tỳ đạp mông một cái, ai nha kêu thảm một tiếng mới vui vẻ chạy đi.

Lương Tỳ vừa quay đầu lại đã đối mắt với Bách Đồ, Bách Đồ lập tức dời đi tầm mắt.

Anh nghĩ nghĩ, nói: “Đó là Vương siêu, cậu gặp rồi, là lần tông vào đuôi xe Tiểu Phạm đó, còn có dưới lầu cửa thang máy ngày tôi dọn tới.”

Bách Đồ giật mình bắt đầu nhớ lại, trên mặt lại không có biểu cảm gì.

“Nó là em kết nghĩa của tôi, miệng có hơi tiện, người ngược lại không xấu.” Lương Tỳ tiếp tục giới thiệu hai câu, ngẫm lại lại sửa lời, “Kỳ thật cũng không có gì tốt, cậu lần tới thấy cũng đừng để ý đến nó.”

Bách Đồ: “…”

Lương Tỳ một bộ nịnh nọt, nói: “Nó từ lâu đã biết tôi thích cậu, tôi sợ nó nói gì đó chọc cậu giận.”

Bách Đồ nhíu mày, nói: “Anh…”

“Tôi biết tôi biết.” Lương Tỳ cướp lời, “Tôi không nói.”

Vài phút sau, anh quả nhiên một chữ cũng không nói.

Thẳng đến khi nhân viên công tác đi tới thông báo cho hai người họ lập tức lên sân khấu trao giải, anh mới nói với Bách Đồ: “Aiz Bách Đồ, tôi không giữ miệng được, lát nữa cậu cẩn thận một chút.”

Bách Đồ kinh ngạc nói: “Cái gì?”

Lương Tỳ giữ chặt cánh tay của cậu, sải bước đi về phía trước, vốn chỗ đứng của bọn họ ở ngay bên cạnh sân khấu, đi vài bước là lập tức có ánh sáng chiếu tới, Bách Đồ đành phải trấn định mỉm cười, trong lòng lại lo lắng không thôi, Lương Tỳ muốn làm gì?

Hai người dùng hai loại tư thế khác nhau đi lên sân khấu tới trước micro, tổ hợp trao giải này kỳ thật có chút lộn xộn, tiếng vỗ tay dưới đài ngược lại lại vô cùng nhiệt liệt.

Dựa theo kịch bản trước đó đã bàn, câu đầu tiên là Bách Đồ nói, cậu nghiêng người vịn micro đang muốn mở miệng…

Lương Tỳ đã giành nói: “Vừa rồi trước khi chúng tôi lên sân khấu, gặp được một nam ca sĩ thần tượng…”

Bách Đồ chỉ có thể nương theo giả bộ như đang điều chỉnh âm lượng micro.

“Cậu ấy chào hỏi tôi, tuy nhiên lại nhìn chằm chằm vào vị đẹp trai bên cạnh tôi.” Lương Tỳ nói chuyện sinh động như thật, thiếu điều khoa tay múa chân nói, “Tôi có chút không vui nha, cậu nói xem cậu ấy làm gì, cậu là người có thể cho người khác nhìn sao?” (Do lên sân khấu nói chuyện nên cho “Hắn – VS” -> “Cậu” cho lịch sự chút =))) )

Bách Đồ: “…”

Khán giả phía dưới một đám ngửi được mùi thơm, đang thả thính sao, ai cũng không rõ vị Lương đại thiếu gia đến cùng là muốn làm gì.

Lương Tỳ chắp tay sau lưng, quay đầu nhìn Bách Đồ chằm chằm, cà lơ phất phơ nói: “Mọi người khẳng định cũng nhận ra anh chàng đẹp trai bên cạnh tôi là ai, tôi muốn cảm ơn ban tổ chức thật có tâm, sắp xếp cho tôi và cậu ấy cùng trao giải, thực ra mà nói, ngoại trừ cậu ấy ra không còn ai xứng đôi với tôi.”

Bách Đồ bị anh nhìn đến túa mồ hôi lạnh, mỗi một chữ anh nói là tim giật mạnh một cái, nghe hết nguyên câu triệt để bị suy tim. (=)) )

Khán giả lại phối hợp cười vang một trận.

Câu nói đó của Lương Tỳ còn có một nghĩa khác, kết hợp ngữ cảnh, lại càng dễ bị hiểu thành ngoại trừ Bách Đồ ra không có ai xứng đáng đứng cùng anh trao giải.

Kỳ thật mấy câu này vô cùng vô sỉ, dù sao đây cũng là lễ trao giải long trọng, ở đây có rất nhiều ngôi sao giới âm nhạc, rất nhiều Top nghệ sĩ bán chạy album nhất, làm sao tới phiên hắn ở chỗ này lên mặt.

Có thể anh vênh mặt đã quen, người trong giới cũng đã nhìn quen, nếu muốn anh không lên mặt, nói không chừng còn có người không quen.

Đây là loại thói quen vô sỉ, chẳng những tập mãi thành thói, còn bị mọi người nuông chiều.

Lương Tỳ cuối cùng cũng dời tầm mắt từ trên người Bách Đồ chuyển xuống dưới sân khấu, nói: “Tại sao tôi nói không được nhìn Bách Đồ? Chúng ta trước kia đều thấy Bách Đồ trên màn ảnh rộng, 360 độ không góc chết, đương nhiên, Bách Đồ ngoài đời cũng vô cùng đẹp trai…”

Màn hình lớn hiện ra gương mặt Bách Đồ, nụ cười của cậu đã sớm cứng ngắc trên môi, lên màn hình ngược lại không nhìn ra có gì khác lạ, quần chúng không rõ chân tướng còn thật sự cho rằng hai người đang tấu Song Hoàng [1].

[1] Hát đôi, một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói

“Nhiều người như vậy còn chưa thấy Bách Đồ lên màn hình, dựa vào cái gì cậu ấy có thể nhìn?” Lương Tỳ nói năng hùng hồn lý lẽ lại chả ăn khớp với lời nói, “Hơn nữa, còn có nhiều người không tham gia điện ảnh, thực tế những người ngồi đây là giới bằng hữu âm nhạc, khoảng cách với màn ảnh rộng tựu như Ngưu Lang với Chức nữ, như Romeo với Chúc Anh Đài, đây quả thật là không công bằng, thực sự làm cho người ta vô cùng căm phẫn.” (Anh đang nói cái quần gì vậy? o_O)

Bách Đồ yên lặng nghĩ, loại người miệng không có cửa không biết giữ hành vi như anh mới làm cho người ta vô cùng căm phẫn.

Dường như khán giả rất thích thú, một đám người nghe đến vui vẻ, lễ trao giải thường ngoại trừ ca múa hát không còn hoạt động gì khác, trước khi trao giải và sau khi trao giải đều như nước lã nấu canh, nhạt nhẽo vô vị, cuối cùng nhờ mấy câu không giữ mồm giữ miệng trước sau như một của Lương Tỳ, mà tiếng lòng của khán giả rốt cuộc lại vui vẻ, chuyển thành may mà không bỏ đi sớm, không đúng, may là không có đi xuỵt xuỵt.

Ban tổ chức sắp xếp thời gian cho khách mời trao giải nhiều nhất là 4 phút, có thể Lương Tỳ nghĩ đã không chênh lệch lắm, cuối cùng cũng nghiêm túc nói tới chủ đề chính: “Tôi và Bách Đồ tiếp theo sẽ trao giải, cũng là cho âm nhạc một cơ hội, để khoảng cách đến gần hơn điện ảnh, giới đồng nghiệp âm nhạc ưu tú đã từng trải nghiệm trên màn ảnh rộng, hãy cố gắng tiếp tục tạo thêm nhiều tác phẩm âm nhạc xuất sắc, để có thể giống như Bách Đồ với điện ảnh, khiến mọi người say mê, hưởng thụ thị giác, để chúng tôi tiếp tục được trao giải… Aiz? Bách Đồ cậu nói xem.”

Bách Đồ máy móc nói: “Mục trao giải MV hay nhất của năm năm nay, mời mọi người nhìn lên màn hình.”

Cậu 17 tuổi vào giới cho tới nay chưa từng khô khan cứng ngắc như vậy trước mặt công chúng.

Từ lúc lên sân khấu trao giải xong cho tới khi xuống sân khấu, cậu tổng cộng chỉ nói hai câu, một câu là nhìn lên màn hình kia, một câu là “Người đoạt giải chính là XXX”, còn bị dọa ra một đầu mồ hôi lạnh, thân thể cứng ngắc cơ hồ hoạt động không nhạy.

Cậu cũng biết Lương Tỳ nghĩ cái gì nói cái đấy, nhưng lại không kịp chuẩn bị mà kinh hãi… Lương Tỳ quả thật là muốn tìm đường chết.

Bách Đồ đang rất muốn chém chết anh.

Lương Tỳ và MC nói hai câu mới xuống sân khấu, thấy Bách Đồ ngoắc ngoắc trừng mắt nhìn mình, hậu tri hậu giác nói: “Cậu tức giận? Cậu không thích kiểu này?”

Bách Đồ ngay cả khí lực cùng anh nói chuyện cũng không có, xoay người rời đi.

Lương Tỳ đuổi theo hỏi: “Tại sao không thích? Không phải cậu nói sợ mọi người sẽ tẻ ngắt khó xử sao? Lần này làm rất tốt mà?”

Bách Đồ: “…” Suy nghĩ cả nửa ngày chính bản thân cậu lại tìm đường chết? Cậu không nên nói chuyện với Lương Tỳ, một chữ cũng không nên nói!

Cậu đi quá nhanh, va phải người đi tới trước mặt, vội hỏi xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi không cẩn thận.”

Người kia nói: “Không sao không sao, hai người trao giải xong rồi?”

Bách Đồ: “…” Trong đầu cậu chỉ luẩn quẩn một câu: Các người xem đi, chính là tại tên này, nam ca sĩ nhóm nhạc idol mới.

Lương Tỳ không nhịn được nói: “Sao lại đụng mặt chú nữa? Chú ở đây mò mẫm cái gì?”

Vương Siêu ủy khuất nói: “Em có mò mẫm gì đâu? Em chỉ đi đường thẳng.”

Lương Tỳ làm bộ muốn đạp hắn, hắn bợ lấy mông né tránh nói: “Rõ ràng là hai người không nhìn đường đi!”

Từ “Hai người” này khiến cho mặt rồng Lương Tỳ cực kỳ vui vẻ, nói: “Khụ, không phải nhóm chú còn phải biểu diễn sao? Còn không đi chuẩn bị?”

Vương Siêu nghi ngờ bợ mông giật lui về sau vài bước, thấy Lương Tỳ quả thật không đạp mình mới chạy như một làn khói.

Bách Đồ cũng lười để ý đến bọn họ, cúi đầu muốn tháo kim băng gài hoa trên ngực xuống.

Hoa trên ngực cậu bị Vương siêu đụng nát rồi, đóa hoa bị rơi xuống đất, chỉ còn lại có mấy cánh nhỏ lác đác trên ngực, nhìn qua vô cùng thảm, mà lát nữa còn phải chụp hình với phóng viên.

Phạm Tiểu Vũ lúc cài hết lần này tới lần khác sợ cài hoa lên ngực cậu không chặt, lại bỏ thêm hai cái kim băng nhỏ, cậu cúi đầu tốn sức nửa buổi cũng không lấy xuống được.

Lương Tỳ thật sự không nhìn được nữa, nói: “Tôi giúp cậu tháo.”

Bách Đồ còn chưa nói gì, anh đã trực tiếp đưa tay lên. Bách Đồ nhíu nhíu mày, lại nghĩ chỉ là tháo kim băng thôi, cũng không có gì lớn.

Sau khi tháo được một cái kim băng, Lương Tỳ lại tiếp tục cố gắng đối phó với cái khác, hoàn toàn vô thức bước lên phía trước nửa bước.

Hai người dựa vào quá thân mật, đầu Lương Tỳ cúi thấp gần sát với cằm Bách Đồ, Bách Đồ có chút xấu hổ, nhưng thấy Lương Tỳ không giống như cố tình, nghĩ thầm chỉ cần nhịn chút xíu nữa thôi.

Lương Tỳ cuối cùng cũng đem ba cái kim băng và hoa tháo xuống, đắc ý ngẩng đầu muốn hướng Bách Đồ tranh công, nhưng lại bất ngờ lần đầu tiên nhìn thấy bờ môi Bách Đồ gần trong gang tấc, làn môi mỏng, màu sắc hơi nhạt.

Bách Đồ phát hiện ánh mắt anh không ổn, còi báo động trong đầu bật lên, lập tức đưa tay muốn đẩy anh ra.

Động tác Lương Tỳ nhanh hơn, nhanh chóng tiến tới ở trên môi cậu hun một cái, một tiếng “Ba” thanh thúy vang lên.

Bách Đồ: “…”

Lương Tỳ hôn xong lại rất thẹn thùng, đem mấy cánh hoa cầm trên tay lật đi lật lại miết, còn nhỏ giọng nói: “Bách Đồ, cậu thật ngọt.”