Tân Thế Giới

Chương 14: Chia Tay



Trước mặt Cửu Vân Long lúc này là một ông lão đã gần tám mươi, tuy râu tóc đã bạc trắng ánh mắt và phong thái vẫn rất lanh lẹ, phong độ, đồng thời bá khí lan tỏa khắp xung quanh.

- Nếu tôi không nhầm, ông...ông là Diệt Thiên ? – Cửu Vân Long nhíu mày kinh ngạc.

- Diệt Thiên là ai ? Hai người có quen biết nhau hả ? – Hầu Vương sống với dã thú từ bé, không được ai kẻ cho chuyện trước đây nên không khỏi thắc mắc.

Ông già im lặng một hồi nhìn hai người rồi từ từ cất tiếng nói :

- Cái tên người đời đặt cho ta... Thật tình không muốn bọn họ tiếp tục gọi ta như vậy chút nào cả !

Thì ra ông lão này quả thật là huyền thoại Diệt Thiên, gặp được siêu cấp đại nhân vật như vậy liệu Cửu Vân Long sẽ làm gì ? Lúc này có lẽ còn chưa biết được, vết thương từ sau hai cuộc chiến lúc này lại dậy lên khiến Cửu Vân Long chao đảo, suýt chút nữa thì ngã ngửa về phía sau. Thấy vậy Hầu Vương vội tới đỡ, còn Cửu Vân Long thì càng lúc càng hoa mắt chóng mặt hơn, ánh mắt anh từ từ khép lại.

- Đỡ cậu ta lên tảng đá bên kia, ta sẽ trị thương giúp cậu ta một chút rồi chúng ta nói chuyện sau ! – Diệt Thiên nói.

Hầu Vương ngoan ngoãn nghe theo dù lúc này cậu ta cũng rất hào hứng vì bao lâu nay mới gặp được sư phụ, người có ơn dưỡng dục cậu, giúp cậu có ngày hôm nay. Sau một hồi truyền công trị thương cho Cửu Vân Long, thấy nét mặt của anh ta có vẻ khởi sắc hơn, Diệt Thiên ngừng lại rồi bước sang tảng đá đối diện ngồi hồi khí, tiện thể cùng trò chuyện với Hầu Vương. Hai người đã lâu không gặp, lại thêm tình cảm thân thiết gắn bó như ruột thịt cho nên trò chuyện rôm rả đến muộn. Gần nửa đêm, Cửu Vân Long khí sắc tốt hơn, dần tỉnh dậy, anh thấy Hầu Vương nằm túc trực bên cạnh thì bỗng trong lòng có cảm giác gì đó dâng lên, khẽ mỉm người. Ngoài ra nhìn đến trước mặt, Cửu Vân Long thấy Diệt Thiên đang ngồi trên tảng đá đối diện, hai mắt nhắm nghiền nhưng có vẻ gì đó là vẫn còn tỉnh. Suy nghĩ một hồi, Cửu Vân Long buột miệng :

- Ông quả thực là huyền thoại người đời truyền tụng sao ? Thật không ngờ Hầu Vương lại có được một vị sư phụ tuyệt thế như này !

Một hồi sau, đến khi Cửu Vân Long những tưởng sẽ không có câu trả lời thì từ phía đối diện, giọng nói trầm khàn từ từ vang tới :

- Là do duyên số ! Thằng bé năm đó trong sáng, hồn nhiên, không tiếp xúc với xã hội vừa là một thiệt thòi, cũng vừa là một may mắn cho nó ! Ta chỉ mong nó có thể mãi mãi trong sáng như thế !

Cửu Vân Long hiểu câu trả lời của Diệt Thiên, nếu tiếp xúc với xã hội từ nhỏ có lẽ Hầu Vương sẽ không ngây thơ như này mà sẽ mưu mẹo, khôn ngoan hơn nhiều, nhưng nếu thế cậu ta sẽ không có được tấm lòng thiện lương giúp cậu có nhiều sơ ngộ ảnh hưởng tới đời cậu ta như bây giờ. Suy nghĩ một hồi, Cửu Vân Long tiếp lời, anh vẫn còn nhiều thắc mắc :

- Tại sao năm đó sau khi hạ gục Thiên, ông lại quy ẩn ? Với năng lực của mình ông hoàn toàn có thể thay thế ông ta mà ?

- Hm... ! – Diệt Thiên ậm ừ suy nghĩ gì đó một hồi rồi trả lời : - Thay thế ông ta sao ? Quả thực ta chưa từng muốn nghĩ tới, nếu ta ngồi vào vị trí của ông ta, chắc chắn ta sẽ trở thành một Thiên thứ hai !

- Đâu phải cứ có quyền lực là con người ta sẽ trở nên tha hóa đâu chứ, ông có thể dùng nó để thế giới trở nên tốt đẹp hơn mà ! – Cửu Vân Long phản ứng mạnh với lời nói của Diệt Thiên.

Về phần Diệt Thiên, ông vẫn bình tĩnh nói tiếp :

- Ha ha, chàng trai trẻ à ! Hãy nhớ thật kĩ rằng quyền lực làm con người ta thay đổi ! Quyền lực càng lớn trách nhiệm càng cao, khi người ta không chịu nổi trách nhiệm đó mà lại vẫn muốn giữ quyền lực thì chẳng thể nào tránh khỏi việc trở thành Thiên đâu ! Vả lại ...

Diệt Thiên trầm xuống, im lặng một hồi, Cửu Vân Long cũng vậy, anh vẫn đợi ông nói tiếp.

- Vả lại năng lực của ta không mạnh như cậu nghĩ đâu, nếu năm đó ta ngồi vào chiếc ghế của Thiên thì sớm đã theo ông ta rồi, chẳng còn có thể ngắm mặt trời mọc mỗi ngày như bây giờ.

- Sao cơ ! Lại có người có thể đánh bại ông ư ! – Cửu Vân Long ngạc nhiên nên hơi lớn tiếng, anh trùng xuống sau đó : - Rốt cuộc kẻ có thể đánh bại người mạnh nhất là ai chứ ?

Lúc này Diệt Thiên mở mắt ra nhìn Cửu Vân Long một hồi, rồi ông tiếp tục :

- Ta đã nói đừng đánh giá ta quá cao mà, sức mạnh của ta được người đời đồn thổi quá mức mà thôi. Kẻ có thể đánh bại ta bây giờ rất nhiều, có thể ngay cả cậu cũng làm được đó !

- ... – Cửu Vân Long muốn nói gì đó nhưng anh lại im lặng, tuy nhiên vẻ mặt nghi hoặc của anh không giấu được ông già Diệt Thiên.

- Hà.., ta biết cậu nghi ngờ lời nói của ta. Nhưng để ta nói thật cho cậu biết, sức mạnh mà ta mất cả năm mươi năm tu luyện cũng chỉ được như cậu bây giờ thôi. Loài người ngày càng phát triển, sóng sau xô sóng trước, lớp trẻ các cậu ngày càng đạt được sức mạnh mà trước đây không thể tưởng tượng nổi. Các cậu rồi cũng sớm vượt qua ta mà thôi, cho nên những kẻ mộng tưởng cai trị thế giới như Thiên chỉ là mộng tưởng hão huyền mà thôi, trước đây không phải ta thì không sớm hay muộn cũng sẽ có người khác đến hỏi thăm ông ta mà thôi !

Diệt Thiên phân tích, vẻ mặt cực kì nghiêm túc khiến Cửu Vân Long hiểu, ông ta nói hoàn toàn là thật, anh không còn thắc mắc thêm gì nữa. Ngoài ra anh cũng hiểu, ông ta cũng như muốn nhắc nhở mình đừng quá lạm dụng quyền lực để đến ngày tha hóa thì sớm muộn anh cũng sẽ thân bại danh liệt. Cửu Vân Long thở dài im lặng không nói gì nữa,anh cần nghỉ ngơi, và anh biết Diệt Thiên cũng vậy, hang động không còn cuộc chuyện trò, tĩnh lặng cho đến sáng. Sáng hôm sau, cả ba thức giấc, Hầu Vương lúc này vẫn còn thắc mắc về chuyện hôm qua :

- Vậy là hai người biết nhau từ trước sao ?! Rốt cuộc Diệt Thiên là ai ? Sư phụ nói cho con biết đi !

- Ha ha, việc này con không cần quan tâm làm gì ! Chỉ cần biết con là đồ đệ của ta, và ta cũng sẽ mãi vẫn luôn là sư phụ của con, hiểu chứ ! – Diệt Thiên mỉm cười hiền từ nhìn Hầu Vương mà nói.

Nhìn Hầu Vương gãi gãi đầu vẻ mặt vẫn suy nghĩ gì đó khiến Cửu Vân Long đành mở lời cứu cánh :

- Chỉ là biệt danh thời trẻ của sư phụ cậu thôi. À mà ước nguyện gặp lại sư phụ của cậu cũng đã thực hiện được rồi, vậy bây giờ ta muốn hỏi cậu một câu...

- Trại chủ cứ hỏi đi. – Hầu Vương cười xòa.

- Đó là cậu muốn tiếp tục theo ta, hay theo sư phụ của cậu. Đi theo ông ấy năng lực của cậu cũng có thể tiếp tục được trau dồi phát triển hơn nữa, có khi sớm muộn cũng vượt qua ta đó, ha ha! – Cửu Vân Long miệng nói vậy nhưng trong lòng anh vẫn có chút gì đó không muốn Hầu Vương đi.

Hầu Vương nghe hết câu thì im lặng không nói gì, cậu ta thật sự là nghĩ không ra, một bên là sư phụ cậu nhất mực tôn kính, một bên tuy mới gặp nhưng Cửu Vân Long đối đãi quả thực quá tốt khiến cậu coi anh ta như người thân của mình, biết rằng sớm muộn mỗi người một đường nhưng lúc này cậu biết phải chọn đi theo ai. Tuy nhiên có lẽ Hầu Vương không cần đau đầu thêm nhiều, Diệt Thiên lập tức nói :

- Hai người hãy tiếp tục chuyện đang làm đi. – Rồi ông quay sang Hầu Vương mà nói tiếp : - Phải xa con ta cũng rất buồn, nhưng hiện nay ta còn chuyện rất gấp phải xử lý, con đi theo anh ta sẽ tốt hơn cả. Trên đường ta cũng đã nghe qua danh tiếng của anh ta, nay gặp mặt cũng đủ đánh giá được rồi. Đi theo anh ta con hãy cố gắng học cách sống, cách đối nhân xử thế, và... cũng không được lười biếng luyện tập, nếu ngày gặp lại không tiến bộ ta sẽ không nhận có đứa học trò nào đâu.

- Sư phụ... ! – Hầu Vương lại rưng rưng nước mắt, không thốt lên được lời gì. Cậu ta lại sắp phải xa người quan trọng với mình nhất, thực sự trong lòng không muốn chút nào : - Không được đâu, con không muốn xa người đâu ! Sao người không đi cùng con ! Phải rồi, người hãy đi cùng con và trại chủ đi !

- Thằng nhóc này... đừng khóc nữa, con làm ta thật muốn khóc theo rồi đó ! Hai người còn việc cần xử lý, và ta cũng vậy ! Đi theo cậu ta, hãy cố học tập, luyện tập, ta và con nhất định sẽ gặp lại nhau mà ! Ta hứa, sau khi xong việc sẽ trở lại tìm con, lúc đó ta sẽ không đi đâu nữa cả.

- Sư phụ hứa rồi đó, người phải sớm quay lại đó ! – Hầu Vương như đứa bé ba tuổi, vẫn cố níu tay sư phụ mình.

- Ta rất biết ơn cậu giúp đỡ nó bấy lâu, mong cậu tiếp tục bảo vệ và dìu dắt nó ! – Diệt Thiên quay sang Cửu Vân Long khẩn khoản nói.

- Cậu ta đã là người của Cửu Long Trại, tất nhiên tôi sẽ làm hết sức mình. Ông cứ yên tâm ! – Cửu Vân Long khẳng định chắc chắn.

Nhìn nét mặt quyết đoán của Cửu Vân Long , cộng với danh tiếng mà ông đã từng nghe được ít nhiều, Diệt Thiên khá yên tâm, ông quay sang từ biệt hai người lần cuối :

- Thằng bé gặp được người như cậu quả thật là có phước tu từ kiếp trước, ta rất vui ! Chuyện của cậu ta cũng đã nghe qua, mong cậu sớm bắt được hung thủ sát nhân. Thôi, bây giờ hai người cứ băng qua rừng, tránh mấy con đường chắc chắn đám người Hoàng Kim Thành sẽ không tìm thấy được đâu.

Hiện giờ Cửu Vân Long đã hồi phục bảy tám phần, anh rất tự tin đám người Hoàng Kim Thành không còn làm khó được mình :

- Ông cứ yên tâm, và... mong ông cũng sớm hoàn thành việc của mình ! Bảo trọng !

Ba người từ biệt nhau, Cửu Vân Long và Hầu Vương rời đi, Diệt Thiên cũng sớm tìm đến nơi mình cần tìm. Giữa rừng sâu nơi không mấy người có thể đến, một căn nhà tranh đang ở trước mặt Diệt Thiên, ông khẽ mỉm cười :

- Thật không ngờ, cơn ác mộng một thời của toàn thế giới lại thoái ẩn đến một nơi phong cảnh hữu tình như này ! Có lẽ tôi cũng nên xem xét sau khi về già sẽ ở một nơi như nơi đây nhỉ !

Một bóng đen từ trong nhà bước ra nhìn chằm chằm vào Diệt Thiên không nói không rằng. Kẻ đó là ai mà Diệt Thiên phải tìm tới ?