Tận Thế Đàn Thú

Chương 4



Tatu đuổi tới nơi, nhưng cho dù nó cùng Ngân Hổ hợp sức cũng không cách nào ngăn cản sự tấn công của bọn xác sống đang vây chung quanh họ mỗi lúc một nhiều, không có cách nào mang theo Lâm Gia phá vòng vây trùng trùng lớp lớp để chạy thoát. 

Một xác sống hình báo từ phía sau bỗng nhảy vọt lên nằm vào Ngân Hổ mà tấn công, Ngân Hổ chợt xoay người nhảy qua một bên tránh né, lại bị một xác sống hình báo khác dùng sức húc tới, quật thẳng vào Lâm Gia khiến cô mất hết sức lực từ trên lưng Ngân Hổ ngã xuống, lăn ra ngoài thật là xa. 

Ngân Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, điên cuồng xông tới cắn nát đầu của mấy xác sống vây xung quanh. Nó nhanh chóng vọt tới trước mặt Lâm Gia, móng vuốt bén nhọn nhanh chóng xé nát mấy xác sống hình người đang vây xung quanh cô. 

Ngay lúc ấy đó, một quả cầu lửa từ trên bầu trời bay xẹt qua đỉnh đầu Lâm Gia, rơi xuống phía sau bọn xác sống, trong mọi thứ ở chung quanh bỗng chốc ầm ầm nổ tung, dấy lên một biển lửa hung hãn. Nhất thời luồng hơi nóng từ biển lửa nhanh chóng lan tràn, khắp nơi vương vẫy những phần còn lại của cánh tay cùng chân bị đứt lìa của bầy xác sống. 

Trên bầu trời truyền đến tiếng gầm rú, Lâm Gia bò dậy nhìn về phía bầu trời, hai chiếc máy bay trực thăng màu đen đang quanh quẩn ở trên đầu cô. 

Chỉ chốc lát sau máy bay trực thăng lại lần nữa hướng về bầy xác sống bắn ra một quả tên lửa loại nhỏ. Ngay sau đó đầu đường xuất hiện hai chiếc xe bọc thép hạng nặng, nhằm về phía Lâm Gia mà chạy tới. 

Ánh đèn sang rực từ máy bay trực thăng chiếu thẳng vào Lâm Gia, làm cho cô gần như không mở mắt ra được, cùng với hỏa lực cực mạnh từ xe bọc thép đã đem bầy xác sống oanh tạc thành những vũng máu thịt lẫn lộn. 

Tatu và Ngân Hổ vọt tới trước mặt Lâm Gia, Lâm Gia nhanh chóng leo lên trên lưng Ngân Hổ, chạy về phía xe bọc thép kia, cùng lúc đó, một máy bay chiến đấu tàng hình bay xẹt qua trên không, nhằm hướng bầy xác sống mà một loạt tên lửa, tiếp theo đó là một tiếng nổ rung trời. 

Lâm Gia cảm thấy sau lưng có luồng không khí nóng rực đánh tới, toàn thân tức thì như đang bị thiêu trong lửa. Trước khi ngọn lửa nhấn chìm hết mọi thứ xung quanh bọn Ngân Hổ cùng Tatu đã kịp thời chạy thoát đến chỗ an toàn. 

Trong máy bay trực thăng màu đen, thượng tá Mike để ống nhòm xuống, cau mày nhìn bóng dáng màu trắng ở phía dưới mặt đất, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, quay lại nói với  Riva đang lái máy bay: “Kỳ lạ, khu B13 không phải đã từ lâu rồi không còn sinh vật may mắn sống sót sao? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện một cô gái, lại còn cưỡi trên lưng một con hổ trắng?!” 

Riva huýt sáo: "Cô gái? Chúng ta thật là may mắn! Cứu được một cô gái! Cô ấy không bị bọn xác sống cắn bị thương chứ? Có xinh đẹp không?” 

Thượng tá Mike đối với lời nói của Riva có chút khinh thường, nhưng vẫn nói đúng thật sự: “Quan sát bằng ống nhòm nên nhìn thấy không rõ lắm, vóc người dường như không tệ. Không biết cô ấy có bị bọn xác sống làm bị thương không? Nếu như thật sự bị thương sẽ nhiễm virus, cho dù có xinh đẹp cũng phải cách ly để xử lý.” 

Riva nhíu mày chép miệng: “Dáng người rất tuyệt sao? Nhất định là người đẹp, thật là quá tuyệt vời! Nếu như không có bị thương, nhất định phải đưa cô ấy về sư đoàn không quân 27 của chúng ta, ngàn vạn lần không thể để sư đoàn bọc thép 8 đáng ghét kia cướp mất.” 

Mike ủ rũ nhìn mặt đất phía dưới qua ống nhòm, miệng nhếch lên: “ Điều đó là không thể, cô ấy nhất định sẽ bị sư đoàn bọc thép 8 đưa đi, chúng ta không tới kịp để giành lấy cô ấy. Thật không cam lòng, quân đội trên đất luôn chiếm mất lợi ích của không quân! Có xung đột điều chúng ta đi chiến đấu, thứ tốt toàn bộ bị bọn họ chiếm hết!” 

Đây là lời nói ghen tức của Mike, thực chất vai trò của lực lượng chiến đấu trên mặt đất cũng rất quan trọng, nhưng không quân xác thật cũng khá là bị uất ức. 

Pháo đài sinh hóa Hợp Tung Quốc ở địa cầu có một quy củ, người phụ nữ bị quân đội nào mang đi thì sẽ thuộc về quân đội đó, cho nên mặc dù không quân được trang bị tối tân nhất lực chiến đấu cũng mạnh nhất, nhưng trong không quân lại không có nhiều phụ nữ bằng bộ binh. 

“TMD! Bảo tất cả bọn hắn đều đi chết đi!” Tiếng la không cam lòng của Riva bị âm thanh gầm rú của máy bay trực thăng nuốt mất. 

Mới vừa thoát khỏi quỷ môn quan, Ngân Hổ cùng Tạp Tu lại bị mấy chiếc xe Jeep quân dụng được trang bị tối tân chạy ở phía sau xe bọc thép bao vây xung quanh, ánh đèn  từ xe phát ra chiếu thẳng vào mắt Lâm Gia, khiến cô không thể mở mắt ra được, đành phải giơ hai tay lên che bớt ánh sang chói lóa. 

Hơn mười người được vũ trang đầy đủ, mặc trang phục quân đội màu đen nhảy xuống xe, giương súng, nhanh chóng chạy đến gần Lâm Gia và bọn Ngân Hổ. 

Lo lắng bọn họ sẽ nổ súng bắn chết Ngân Hổ, Lâm Gia cũng không quan tâm đối phương có nghe hiểu ngôn ngữ của mình không, vội vàng phất tay la lên: “Đừng bắn! Tôi là con người không phải xác sống!” 

Bước chân của những binh lính kia ngừng lại một chút, người sĩ quan chỉ huy hơi hạ thấp vũ khí trong tay, dường như đang quan sát Lâm Gia. Sau đó trong mắt hắn lóe ra tia kinh ngạc, anh ta hạ súng xuống, hướng Lâm Gia vẫy vẫy tay, ý bảo Lâm Gia đi qua bên anh ta.

Ở phía đối diện với ánh đèn, Lâm Gia cũng không thấy rõ khuôn mặt của người sĩ quan kia, nhưng cô thấy những binh lính này không có lập tức nổ sung về phía mình, sự sợ hãi trong lòng cũng bớt đi mấy phần, ít nhất thì những người lính này tạm thời không xem cô là xác sống.   

Lâm Gia hiểu rằng mình nên làm phải theo chỉ thị của đối phương, cô nhanh chóng từ trên lưng của Ngân Hổ nhảy xuống, đang muốn chạy về phía những người quân nhân kia, không ngờ Ngân Hổ thấy cô nhảy xuống, lại chạy tới trước chắn ngang trước mặt cô không cho cô đi qua phía bên kia, còn trợn thật to đôi mắt hổ lên nhìn, hạ thấp đầu xuống nhe răng nanh bén nhọn như dao hướng về phía những quân nhân nhỏ giọng gầm gừ uy hiếp. 

Người sĩ quan chỉ huy nheo mắt lại lộ ra sự nguy hiểm, chợt tất cả các họng súng lập tức nhắm ngay Ngân Hổ. 

Lâm Gia kinh hãi hướng về phía những quân nhân khoát tay, hô lớn: “Xin đừng nổ súng! Đừng bắn! Nó sẽ không làm hại ai hết!” 

Thấy họng súng của những quân nhân vẫn hướng vào Ngân Hổ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp cò, cô hoảng hốt đến độ túm lấy cả một mảng lông lớn trên cổ Ngân Hổ, lớn tiếng trách mắng nói: “Ngân Hổ! Không được tới gần đây! Cũng không được tấn công bất kỳ ai!” 

Ngân Hổ quay đầu lại, trong đôi mắt xanh dương suốt tràn ngập sự uất ức, nhìn chăm chú Lâm Gia, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh ừng ực kháng nghị. 

Lâm Gia giờ phút này không dám có chút mềm lòng nào, cô không thể lùi bước, dùng ánh mắt thật nghiêm nghị nhìn chằm chằm Ngân Hổ: “Không được phép! Biết không? Ta nói không cho phép tấn công! Không cho phép tới gần!” 

Trong đôi mắt xanh lam trong suốt toát ra nồng đậm lo lắng, Ngân Hổ cô lỗ mấy tiếng, cuối cùng đành nhượng bộ, nó ủ rũ cúi đầu, lui về sau một bước, nhường đường, cái đuôi to buồn bã ỉu xìu rũ xuống mặt đất. 

Tatu chân cà nhắc đi tới trước mặt Lâm Gia, liếm liếm vết thương trên mu bàn tay Lâm Gia do bị đá nhọn đâm phải, ô ô kêu nhỏ. 

Lâm Gia vỗ vỗ đầu của nó an ủi, sau đó sải bước đi tới trước mặt người sĩ quan kia. 

Người sĩ quan kia khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, dáng người vô cùng cao lớn, ước chừng 1m9, vóc người cân đối hoàn mỹ còn đẹp hơn cả siêu mẫu nam, bộ đồng phục đen ôm sát cơ thể làm những cơ bắp cường tráng bền chắc phô bày một cách rõ ràng, mái tóc xù mắt nâu, sống mũi thẳng cao không làm mất đi vẻ hài hòa, trên khuôn mặt kết hợp vẻ đẹp nam tính của Đông lẫn phương Tây, dường như là con lai. 

Anh ta cúi đầu nhìn Lâm Gia, giơ súng ý bảo cô giơ hai tay lên, một binh lính đi tới, nhanh chóng kiểm tra Lâm Gia. Sau khi kiểm tra xong, hắn nói nhỏ vào tai người sĩ quan đó mấy câu, Lâm Gia không nghe rõ bọn họ nói những gì. 

Người sĩ quan đột nhiên vươn cánh tay dài tóm lấy cánh tay Lâm Gia, kéo cô đến trước mặt, “cùm cụp” một tiếng, Lâm Gia còn chưa kịp phản ứng, trên cổ tay liền xuất hiện một cái còng tay. 

Lâm Gia có chút bối rối, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cô không làm ra bất kỳ hành động phản kháng nào. 

Ngược lại Ngân Hổ cùng Tatu khẩn trương gầm nhẹ, nôn nóng định xông lên trước, Lâm Gia vội vàng quay đầu lại dùng ánh mắt ngăn chúng lại. 

Người sĩ quan có vẻ rất hài lòng với phản ứng của cô, đẩy cô đến xe Jeep bên cạnh ý bảo cô lên xe. 

Lâm Gia vừa nhấc chân định lên xe, phía sau lưng bỗng vang lên hai tiếng súng, Ngân Hổ gầm lên giận dữ. 

Lâm Gia hoảng sợ xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy Ngân Hổ cùng Tatu trúng đạn ngã xuống đất. 

“Ngân Hổ!!!” 

Trong đầu Lâm Gia dường như có tiếng nổ lớn vang lên, ngực như bị dao mọn sắc bén đâm trúng một nhát, lý trí trong chớp mắt như sụp đổ, cô mất khống chế không ngừng la thét chói tai, vung vẩy hai cánh tay ra sức muốn thoát khỏi sự kiềm chế của người sĩ quan chạy tới bên cạnh Ngân Hổ. 

Người sĩ quan nhíu mày lại, trên gương mặt biểu tình thiếu kiên nhẫn, anh ta dễ dàng khống chế được Lâm Gia đang kích động, cánh tay rắn chắc tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, đem cô đẩy mạnh lên trên cửa kính xe, cúi đầu quát lên bên tai cô: “Bình tĩnh một chút!! Hai con thú kia trúng đạn thuốc mê, không bị gì hết!” 

Tiếng la hét của Lâm Gia dừng lại, tâm trạng hoảng hốt lo lắng tột độ của cô bởi vì lời của anh ta mà đột nhiên biến mất. Bỗng mất đi rồi được lại, cái cảm giác vui mừng như điên mà hoàn toàn nhấn chìm cô. Chợt buồn chợt vui, cô hoàn toàn không chú ý tới người sĩ quan sử dụng tiếng Trung. 

Lâm Gia vội vàng xoay người quan sát bọn Ngân Hổ, quả nhiên trông thấy bụng Ngân Hổ cùng Tạp Tu phập phồng lên xuống, chúng nó còn hô hấp! Lâm Gia hít sâu một hơi, thoáng bình tĩnh trở lại, lộ ra nụ cười mừng rỡ. Trong lúc bất chợt toàn thân thư giãn, cảm giác mệt mỏi không chịu nổi cộng thêm thân thể còn mang theo vết thương khiến cô kiệt sức, hai chân mềm nhũn té xuống đất. 

Người sĩ quan kịp thời tóm lấy hông của Lâm Gia, chỉ dùng một tay đã có thể bế cô lên. Bộ ngực mềm mại đầy đặn của phái nữ đè ép lên trên ngực anh. Trong lúc nhất thời tâm trí có chút hoảng hốt, nhưng anh rất nhanh liền định thần lại, cố gắng khiến ánh mắt tập trung trên khuôn mặt của cô gái, không chạy tới chạy lui, không nên nhìn chăm chú những nơi khác. 

Lâm Gia cũng không muốn ngất đi lúc này, cô cố gắng mở mắt nhìn người sĩ quan: “Xin hãy thả tôi xuống, tôi có thể tự đi được.” 

“Không được! Cô phải chấp nhận để chúng tôi bảo vệ.” Chân mày của người sĩ quan nhíu chặt hơn, một câu bác bỏ yêu cầu của Lâm Gia. 

Lâm Gia không hề kiên trì nữa, thể lực của cô đã cạn kiệt, đến nỗi ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc lên được nữa. 

“Corey, Thượng tá sư đoàn bọc thép 8, từ hôm nay trở đi, cô sẽ do sư đoàn bọc thép 8 tiếp quản, theo quy định trong thời gian kiểm tra mọi hành động của cô tạm thời bị hạn chế, xin hợp tác.” Theo lệ thường, Corey báo tên của mình, đơn vị và quân hàm, vẻ mặt có chút cứng rắn. 

Lâm Gia trợn to hai mắt, sau cùng cũng phát hiện người đàn ông này nói là tiếng Trung, cô giật giật môi, vẫn còn là nhịn được không có mở miệng hỏi thăm. Cô không biết mình đã đến một thế giới như thế nào, tốt nhất đừng nói quá nhiều lời, nói nhiều sai nhiều dễ dàng gây ra phiền toái. 

Corey đem Lâm Gia ôm vào xe Jeep, đặt cô vào ghế sau, bản thân cũng lên xe, ngồi bên cạnh Lâm Gia. 

“Thượng tá Corey, trận chiến đã kết thúc! Bọn zombie đã bị tiêu diệt, trải qua kiểm tra bọn chúng đều là zombie cấp thấp, quân ta không có thương vong.” Một binh lính đã chạy tới báo cáo tình hình chiến đấu. 

Corey gật đầu một cái: “Toàn bộ rút lui! Hành động phải nhanh!” 

“Rõ!” Binh lính làm động tác nghiêm, nhận chỉ thị: “Hai con thú kia đã bị xác sống cắn bị thương, rất có thể đã lây nhiễm virus xác sống, có nên giết chết tại chỗ không ngay?” 

“Không cần!” Lâm Gia nghe được hai chữ giết chết, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bắt lấy cánh tay Corey, cầu xin nói: “Xin đừng giết bọn chúng! Bọn chúng rất có thể không bị nhiễm virus!” 

Corey liếc nhìn Lâm Gia, do dự một chút, nói với người binh lính kia: “Mang về giao cho khu D9 bộ nghiên cứu miễn dịch hóa học, những người đó sẽ xử lý.” 

Binh lính nhận mệnh đi, mặc dù vô cùng lo lắng cho Ngân Hổ cùng Tatu, Lâm Gia cũng biết không thể yêu cầu gì thêm được nữa. Bọn họ có thể tạm thời tha cho Ngân Hổ không chết, đối với những người quân nhân xa lạ này đã là giới hạn cuối cùng rồi.

Cô buông lỏng tay ra, yên lặng ngồi lại vị trí, cúi đầu co người lại núp ở trên ghế sau. 

Lúc xe jeep khởi động thì lại có một anh chàng sĩ quan tóc vàng chui vào xe, anh ta nhàn nhạt gật đầu với Corey một cái, thì ngồi vào bên trái Lâm Gia. Kết quả, hai người đàn ông to lớn cường tráng kẹp Lâm Gia ở giữa.

Cũng không biết là cố ý hay là vô ý, rõ ràng không gian xe Jeep không phải quá nhỏ, nhưng người đàn ông bên trái này có khuynh hướng ngày càng sáp vào giữa, ngày càng ép sát vào Lâm Gia. 

Lâm Gia khó chịu nhíu nhíu mày, cũng không dám lên tiếng phản đối, cô chỉ lặng lẽ xê dịch sang bên phải, ai ngờ cái tên bên trái cũng xê dịch theo cô. 

Đối với Corey, tên đàn ông trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh này rõ ràng rất có hứng thú đối với cô, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô chăm chú, ánh mắt xanh biếc sáng lấp lánh, giống như nhìn thấy món thức ăn yêu thích. 

Lâm Gia rất không thích ánh mắt người đàn ông này nhìn mình, ánh mắt này nóng rực dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đốt cháy hai cái lỗ trên người cô. Nhưng ở vào tình huống lúc này, cô không dám phản ứng lại một cách mạnh mẽ. 

“Cain, thiếu tá sư đoàn bọc thép 8.” Cain nhìn chằm chằm Lâm Gia, đôi mắt tỏa ánh sáng lấp lánh: “Cô thuộc phân khu nào?” 

Lâm Gia cố gắng hết không để tâm đến ánh mắt nóng rực của Cain, mắt khẽ nhìn xuống, nhỏ giọng trả lời: “Tôi tên là Lâm Gia, không thuộc bất kỳ phân khu nào hết.” 

Vốn là cô định tùy tiện nói xạo một phân khu nào đó cho qua chuyện, nhưng nghĩ tới bọn họ có thể dễ dàng tra ra được là mình nói dối, quyết định hay là nên nói thật đi thôi. 

“Không thuộc về bất kỳ phân khu nào?” Cain kinh ngạc nhìn cô. 

Anh vừa định hỏi tiếp, Corey lên tiếng ngăn cản nói: “Cain, cô ấy còn chưa có trải qua đợt kiểm tra bắt buộc, hơn nữa sau khi trở về chắc chắn sẽ bị thẩm vấn, một mình cậu tra hỏi cô ấy là không phù hợp trình tự.” 

Cain chẳng hề để ý,cười đùa nói: “Đừng nghiêm túc như vậy, chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi, chẳng lẽ cậu đối với cô ấy không tò mò sao?” 

Corey lạnh lùng lườm Cain, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị, Cain đành phải cười cười, nhún nhún vai: “Mình hiểu rõ rồi, mình sẽ không lại phạm sai lầm.” 

Anh ta quả thật không hỏi thăm nữa, chỉ là như cũ tiếp tục nhìn chằm chằm Lâm Gia, ánh mắt chuyển đến bộ ngực cao vút của Lâm Gia, nhịp thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập. 

Lâm Gia cảm nhận được sự thay đổi của Cain, khẩn trương nắm chặt tay lại, cô lại hướng bên Corey mà nhích qua. Mặc dù hai bên đều là đàn ông, nhưng Corey ít nhất không có biểu hiện hứng thú quá mạnh mẽ đối với cô. 

Cain quả thực sắp có điểm kiềm chế không được, anh đã hơn nửa năm chưa tiếp xúc thật sự với một cô gái, lần trước do liều mạng lập công lớn, mới được Tướng quân ngợi khen, cho phép cùng một cô gái trong độ tuổi thích hợp, lần đầu tiên anh được “Thân thể chiều sâu kết hợp”. 

Đối với sĩ quan bọn họ, bình thường dù các cô gái có ở trước mặt cũng khó được lại gần, hiện tại một cô gái xinh đẹp, tươi mơn mởn đang trong tầm mắt anh, ngồi ở bên cạnh anh, còn cùng anh dính nhau gần như vậy, cũng có thể ngửi được hương thơm từ mái tóc cô tỏa ra, anh gần như phải dùng tất cả sức lực mới khắc chế đè nén cảm xúc mãnh liệt mang tên ”Dục vọng” trong cơ thể mình xuống. 

Phải biết rằng số phụ nữ sống sót không có bị lây ít vô cùng, mỗi một người phụ nữ đều rất quý giá, đặc biệt là những người phụ nữ trong độ tuổi sinh sản. Các cô gái được bảo vệ rất kỹ, mỗi một người phụ nữ đều bố trí rất nhiều người có năng lực chuyên môn để chăm sóc, trừ công việc sinh con. Họ không cần làm bất kỳ công việc gì khác. Mặc dù vật chất thiếu hụt, những người phụ nữ vẫn như cũ có một cuộc sống rất tốt. Phụ nữ trẻ thậm chí còn hiếm hơn, mặc dù gánh vác trách nhiệm sinh con nặng nề, nhưng họ chỉ biết những đứa bé được sinh dựa trên việc đã chọn lựa kỹ càng khắp mọi mặt của người cha, phương thức thụ thai phần lớn là tiến hành thụ tinh nhân tạo, mà không phải là hai người khác phái kết hợp, người đàn ông trừ phi lập được chiến công hiển hách được chính phủ phê duyệt đặc biệt cho phép hoặc là Thượng tướng sáu sao mới có để tư cách cùng phụ nữ “cá nước thân mật”. Những người sĩ quan bình thường cùng binh lính lúc bình thường chỉ có thể tự mình giải quyết. 

Hôm nay bọn họ lại may mắn như vậy, chẳng những cứu được một cô gái trẻ tuổi, hơn nữa cô gái này dáng vẻ còn cực kỳ xinh đẹp. Theo quy định, cô gái này thuộc về sư đoàn bọc thép 8 bọn họ, cho dù không thể cùng với cô “Chiều sâu kết hợp”, nhưng vẫn có hi vọng có thể gần gũi cô ấy. 

Cain nhìn Lâm Gia một cách thèm khát, cô gái này có khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng khó gặp, mái tóc đen sáng bóng dài đến thắt lưng, bộ quần áo bó sát người màu xám nhạt chặt chẽ bao vây lấy thân thể có lồi có lõm của cô, làm nổi bật những đường cong duyên dáng, làn da mịn màng gợi cảm là màu mật ong. Trong mắt của Cain, toàn thân Lâm Gia ở khắp mọi nơi phảng phất một sự cám dỗ chết người. 

Lâm Gia nhận thấy được Cain càng ngày càng áp sát mình, lồng ngực to lớn rắn chắc dựa sát cánh tay của mình, chóp mũi anh cũng sắp đụng phải mặt cô, trong lòng cực kỳ tức giận, cơ thể không khỏi căng thẳng. Nhưng cô không thể phản kháng, không thể làm gì khác hơn là khẽ nâng khuỷu tay trái lên ngăn cản Cain tiếp tục đến gần, đồng thời thân thể theo bản năng di chuyển về phía bên phải. 

“Devic! Dừng xe!” Corey đột nhiên lớn tiếng ra lệnh cho binh lính lái xe Devic. 

Devic lập tức thắng xe, Cain lúc này mới thức tỉnh từ trong cảm xúc say đắm, cảm thấy rất kỳ lạ hỏi: “Tại sao dừng xe?” 

Corey hướng người lính ngồi đối diện ở bên cạnh Devic nói: “Cậu đi đến ghế phía sau ngồi.” 

Sau khi người lính đó xuống xe, Corey quay đầu ra lệnh Cain: “Cain, cậu ngồi vào ghế trước mặt đi."