Tân Phong Lãnh Địa

Chương 9: Kích hoạt



- Xèo!

Một cỗ khói dầu bốc lên, mùi thịt thơm nồng phiêu tán tỏa ra.

Giang Tinh Thần đứng ở một góc, trước mặt là từng tảng đá hoa cương bị lửa nung nóng, phía trên có từng miếng thịt vàng ươm đang được nướng chín.

Cách đó không xa, Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu ngồi riêng một bàn, mười mấy tên đại hán lúc trước ngồi một bàn, đang cầm từng miếng thịt ướp hỗn hợp tỏi, nước tương, dấm chua, thả sức ăn uống.

Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu còn đỡ, mười mấy tên đại hán kia quả thực ăn uống như mãnh thú, tốc độ vung đũa vô cùng nhanh chóng, có thể so với Quỳ Hoa Điểm Huyệt Thủ trong ti vi.

Cái hũ nhỏ Giang Tinh Thần xách đến, bên trong đã sớm rỗng tuếch, so với liếm qua còn muốn sạch sẽ hơn.

- Thật là một đám hám ăn!

Giang Tinh Thần quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng thầm mắng, hoạt động bả vai đã ê ẩm một chút. Từ đầu đến giờ, đám người này chưa ngừng miệng chút nào, cái bụng như thể động không đáy vậy, hắn đã nướng hơn 20 cân thịt rồi.

Xé một miếng thịt đã được nướng vàng rộp bỏ vào miệng, hai mắt Giang Tinh Thần khẽ nhắm lại, thầm khen:

- Thật không hổ là thức ăn đỉnh cấp, thịt chất non mịn không tả được, cắn một miếng mà miệng đã tràn đầy mùi thơm, vị giác kích thích như muốn nổ tung vậy...

Liên tục ăn bánh mì mấy ngày, với hắn mà nói được ăn bất kỳ loại thịt nào đều là mỹ vị khó có được, đừng nói chi là loại thịt đỉnh cấp này. Nhưng Giang Tinh Thần vẫn còn có chút tiếc nuối:

- Đáng tiếc, không có hạt tiêu cùng cây thì là!

Phần thịt sống lưng Kiếm Tích Trư rất ít mùi tanh, nhưng có mùi hơi gây mũi, hơn nữa thịt rất săn chắc! Cho nên Giang Tinh Thần không dùng rượu để khử mùi tanh, mà nói với người của Dong Binh Đoàn mua tần bì gai, gừng lát cho vào nấu nhừ, sau đó vớt ra ngâm nước lạnh rồi cắt thành lát, cuối cùng phết nước tần bì gai cùng hành lên miếng thịt, đặt lên đá nướng.

Sau khi bắt tay vào làm, Giang Tinh Thần liền phát hiện lựa chọn của mình vô cùng sáng suốt. Thịt sống lưng rất săn, lửa hơi lớn một chút liền cháy sém, lửa nhỏ một chút lại không chín, yêu cầu độ lửa phải vừa vặn mới được. Nếu xào hoặc là hầm, đối với trình độ chỉ biết làm món ăn thường ngày như hắn, tuyệt đối sẽ không nắm chắc.

Mà sau khi nướng chín, Giang Tinh Thần nếm thử, lập tức chính hắn cũng sợ ngây người. Hắn vốn nghĩ thịt quá săn thì vị sẽ không ngon lắm, trong lòng còn đang phân vân, nhưng khi cho miếng thịt đã nướng chín vàng vào miệng, không ngờ lại mềm mại không thể tả nổi, hắn dám cam đoan, từ trước đến giờ tuyệt đối chưa từng được ăn qua thứ thịt nào ngon như vậy.

Giang Tinh Thần bỏ từng miếng thịt đã nướng chín vào mâm, thỉnh thoảng lại xé một miếng ăn, thầm nghĩ:

- “Lát nữa ta sẽ nói với Mạt đoàn trưởng, lấy một ít mang về. Đã hợp tác rồi, nàng cũng sẽ không quan tâm đến chút tiền này đi... Mị Nhi nhìn thấy thịt này, nhất định sẽ rất vui mừng... Không biết năng lượng từ những miếng thịt ăn được hôm nay, sẽ khiến cho Thái Sơ Trận lan ra được bao nhiêu...”

Giang Tinh Thần đang miêm man suy nghĩ, xa xa nhị ca nhăn mặt, la lớn:

- Giang Lăng huynh đệ, xong chưa?!

Mâm thịt nướng trước mặt bọn họ đã vơi thấy đáy.

Lúc mới bắt đầu, đám người này còn tỏ ra hơi kiêu căng đối với Giang Tinh Thần, cho dù hắn có làm ra món sườn nướng tuyệt hảo, thì vẫn là một tên bình dân mà thôi, còn những người trong đoàn lính đánh thuê, hầu hết đều là con cháu trong các gia tộc, đều có thân phận quý tộc.

Nhưng khi nghe được Mạt Hồng Tiêm đã cùng Giang Tinh Thần hợp tác, thái độ của bọn họ lập tức thay đổi hẳn, đặc biệt là lúc thịt nướng được đưa lên, lập tức khoảng cách giữa song phương đã tiêu trừ không còn chút nào, Giang Tinh Thần cũng trực tiếp từ “tiểu tử” biến thành “Giang Lăng huynh đệ”.

- Xong ngay!

Giang Tinh Thần lên tiếng, trở nốt vài miếng thịt cuối cùng.

- Nhanh lên một chút a, huynh đệ ngươi cũng quá chậm đi, không kịp... Ái!

Tên Nhị ca vừa nói được một nửa, “bốp” một cái, một ly rượu đã vỡ tan trên đầu hắn.

Tên nhị ca kêu lên một tiếng vừa giận vừa đau, quay phắt lại, chỉ thấy Mạt Hồng Tiêm đang lườm hắn. Thân thể cường tráng mới nhổm lên được một nửa đã “vèo” một cái ngồi thụp xuống, tay chân không tự chủ được rút nhanh về, tốc độ nhanh như con dế nhũi gặp phải nguy hiểm vậy.

Cả đám người cố nén cười, khiến thân thể run lên, đặc biệt là lão tứ, nín cười đến nỗi mặt đỏ bừng. Nhị ca gặp phải cảnh này, là kết quả của ám chiêu vừa rồi của hắn, tuy rằng lúc đó Mạt Hồng Tiêm không đi ra, nhưng trong lòng vẫn một mực nhớ kỹ.

Khóe miệng Giang Tinh Thần khẽ giật giật, nhị ca bị người đập chén rượu lên đầu, vậy mà ngay cả rắm cũng không dám phát, quả nhiên là Dị giới, giá trị của võ lực không phải địa cầu có thể so sánh...

- Giang Lăng, có uống được rượu không?

Giang Tinh Thần vừa mới đưa mâm thịt tới, bất thình lình Mạt Hồng Tiêm liền hỏi một câu, nhưng không đợi hắn đáp lời, đã ném một bầu rượu tới.

- “Bà cô bạo lực này...”

Giang Tinh Thần luống cuống tay chân nhận lấy, cũng không trả lời, mà dứt khoát ngước cổ ọc ọc đổ xuống, uống xong một hợp lớn hắn liền lau khóe miệng, rồi vung tay ném bầu rượu trở về.

Rượu chỉ hơn 20 độ, đối với người đã quen uống rượu xái như hắn chẳng khác gì nước lã. Hơn nữa hắn thầm suy đoán, ở cùng với... đoàn lính đánh thuê này, thì phải biểu hiện hào sảng một chút, ngươi càng mạnh mẽ, bọn họ càng thêm coi trọng ngươi.

Quả nhiên, hành động của Giang Tinh Thần, khiến Mạt Hồng Tiêm cùng đám đại hán kia đều tỏ ra rung động.

- Tiểu tử này, có chút thú vị a!

Mạt Hồng Tiêm nhìn chằm chằm Giang Tinh Thần, ánh mắt hơi sáng lên.

Nhị ca rốt cục cũng lần nữa đứng lên, ngẩng đầu nói:

- Giang Lăng huynh đệ, xứng đáng nam nh...!

Một chữ cuối cùng biến thành âm mũi của hắn, nhị ca lại ngồi thụp xuống, Mạt Hồng Tiêm đang trừng mắt nhìn hắn.

Giang Tinh Thần đưa lưng về phía mọi người mỉm cười, trong lòng tỏ ra đắc ý:

- Tuy rằng võ công các ngươi cao cường, nhưng nói về uống rượu, còn kém ta xa...

Có điều, Giang Tinh Thần lại quên mất, thân thể hiện tại của hắn, đã không phải thân thể của gã sinh viên đại học uống hết cả lít rượu xái cũng không gục nữa.

Kế tiếp, Mạt Hồng Tiêm, Uyển Nhu cùng cả đám đại hán đều trợn tròn mắt, nhìn Giang Tinh Thần nghiêng ngả lảo đảo đi tới phiến đá hoa cương thịt nướng, rồi đụng thẳng vào vách tường, phát ra tiếng hét thảm, ngã ngửa xuống.

- Ha ha ha ha...

Trong sân bạo phát ra tiếng cười ầm ĩ như quỷ khóc thần gào, Mạt Hồng Tiêm cùng đám đại hán một tay chỉ Giang Tinh Thần, một tay ôm bụng, cười chảy cả nước mắt. Ngay cả Uyển Nhu cũng không nhịn được, phì cả rượu ra, văng hết lên người Mạt Hồng Tiêm!

Ý thức Giang Tinh Thần vẫn rất tỉnh táo, nhưng tay chân thì nhũn ra, trời đất quay cuồng. Lúc này hắn nằm trên đất, khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy trán đau nhức kịch liệt, thầm rên rỉ:

- Tại sao ta lại... tệ hại như vậy!

Trong khi nơi đóng quân của Tử Kinh Dong Binh Đoàn đang phát ra tiếng cười ầm ĩ, thì không khí phía bên ngoài viện lại đang đè nén đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy. Ông chủ của các hiệu ăn lớn đều đã tới, ai cũng hiểu bí phương có thể khử đi mùi tanh của thịt giá trị to lớn cỡ nào, ai có thể chiếm được, tương đương với người đó ngồi trên mỏ hoàng tinh tệ, chỉ chờ thu tiền mà thôi.

Lúc này bọn họ chỉ hận không thể lập tức kéo tên tiểu tử bình dân kia ra, dùng mọi biện pháp để hỏi được bí phương.

Có điều, trước mặt bọn họ lại chính là Tử Kinh Dong Binh Đoàn, nên không ai dám làm loạn ở nơi này, chỉ có thể dằn nỗi lo lắng xuống đáy lòng, kiên nhẫn chờ đợi.

Ông chủ mấy hiệu ăn ngày hôm qua đã đuổi Giang Tinh Thần đi, lúc này tỏ ra vô cùng buồn bực, mặt đen như đít nồi, một khoản tài phú không lồ tới tay còn để vuột mất, trong lòng quả thực khó chịu còn hơn cha chết. Nhìn những ánh mắt tựa như đồng tình, lại tựa như cười nhạo thỉnh thoảng nhìn về phía mình, bọn họ chỉ hận không thể lập tức lôi đầu tên tiểu nhị đã đuổi đi trở về, đánh đập một trận cho hả giận.

- Kéttt!

Tiếng cửa lớn mở ra phá tan không khí yên lặng, mọi người vội vàng lấy lại tinh thần, ánh mắt mang theo mong đợi nhìn tới. Một gã đại hán đi ra, lớn tiếng nói:

- Hiệu ăn hai nhà Phú Vinh Trai, Thúy Viên Lâu! Đoàn trưởng chúng ta có lời mời!

Hai gã trung niên đứng trước nhất lập tức nở nụ cười, dẫn theo đầu bếp điên cuồng chạy tới, tiến vào trong viện.

Vẻ mặt những người của hiệu ăn khác xa sầm xuống, lắc lắc đầu bất đắc dĩ, rồi lục tục xoay người rời đi. Nếu Mạt Hồng Tiêm đã gọi người đi vào, chứng tỏ Tử Kinh Dong Binh Đoàn đã tiếp nhận rồi, thì tên bình dân kia đi ra cũng không thể hỏi được gì, hơn nữa một khi dây dưa, tuyệt đối sẽ rước họa vào thân.

Không bao lâu sau, khu vực trước cổng liền yên tĩnh lại, những thương hộ quý tộc từ bên ngoài tới kia cũng được mời vào trong viện, bàn bạc giá cả mua Kiếm Tích Trư.

Cùng lúc đó, trong một gian phòng phía động viện, Giang Tinh Thần đang mềm nhũn nằm trên giường, trên trán nổi lên cục u xanh tím rất rõ ràng.

- Thật là quá mất mặt!

Bên tai hắn lúc này vẫn còn vang vọng tiếng cười của đám người lúc nãy. Hắn nhớ lại vẻ đắc ý lúc mình giả bộ uống cạn sạch một bầu rượu, trên mặt không khỏi nóng ran.

Giang Tinh Thần hít một hơi thật sâu, không suy nghĩ thêm cảnh tượng lúng túng kia nữa, bắt đầu từ từ biến đổi cách hô hấp. Hôm nay ăn nhiều như vậy thịt, lại uống rượu, hắn vẫn luôn lưu ý chuyện Thái Sơ Trận có thể phát triển đến mức nào.

Theo cách hít thở được vận dụng, cảm giác đầu tiên của hắn là dạ dày có một cỗ nhiệt lưu so với trước còn khổng lồ gấp mười lần xông lên đỉnh đầu, tiếp theo là toàn thân đều có những sợi nhiệt lưu yếu ớt như tơ nhện hội tụ. Thái Sơ Trận được cỗ nhiệt lưu này tẩm bổ, bắt đầu nhanh chóng lan xuống phía dưới, tốc độ lan tràn cực nhanh, vượt xa Giang Tinh Thần dự liệu.

Cổ, bả vai, cánh tay, trước ngực... những đồ án phức tạp như những bụi dây leo sau cơn mưa hiện ra, càng ngày càng dày đặc...

Hô hấp theo phương pháp kia càng lúc càng nhanh, Thái Sơ Trận cũng đã vượt quá đùi, tiếp tục lan xuống phía dưới, sắp bao phủ toàn thân hắn. Những sợi nhiệt lưu nhỏ trên người đã biến mất, nhưng cỗ nhiệt lưu trong dạ dày vẫn cuồn cuộn không dứt.

- Sao lại nhiều năng lượng như vậy, chẳng lẽ là do thức ăn đỉnh cấp...

Giang Tinh Thần còn đang nghi hoặc, Thái Sơ Trận đã hoàn toàn chiếm cứ toàn thân hắn.

Trong chớp nhoáng này, Giang Tinh Thần chỉ cảm thấy trong đầu ong lên một tiếng, vô số Thần Kinh Nguyên giống như những ngôi sao chấn động kịch liệt, hắn có cảm giác như có thể thấy được sóng điện não vô hình đang đan xen lẫn nhau vậy.

Lúc này, đồ án Thái Sơ Trận phức tạp bắt đầu nhạt dần, không phải biến mất, mà Giang Tinh Thần tinh tường cảm nhận được, đây là phù văn đang sáp nhập vào trong thân thể hắn.

Quá trình này diễn ra rất nhanh, trong nháy mắt đã không còn thấy Thái Sơ Trận nữa. Nhưng Giang Tinh Thần lại sinh ra một loại cảm giác sáng tỏ, hắn đã có thể khống chế dao động của Nguyên Tuyền.

Gần như vừa nghĩ là đến ngay, ba chữ Thái Sơ Trận vừa hiện ra, Nguyên Tuyền liền chấn động mạnh, xung quanh đầu hắn có thể thấy được một vòng sóng gợn rõ ràng, nhoáng lên một cái rồi biến mất.

- Thành công! Ta đoán không sai, tác dụng của Thái Sơ Trận chính là kích hoạt Nguyên Tuyền!

Giang Tinh Thần mừng rỡ như điên, hắn vốn nghĩ rằng cho dù năng lượng thức ăn dồi dào, thì Thái Sơ Trận muốn phát triển hoàn toàn cũng phải mất một quá trình. Nào ngờ hôm nay ăn một bữa thức ăn đỉnh cấp, Thái Sơ Trận lại lan ra hết toàn thân, thuận thế kích hoạt ra Nguyên Tuyền.

Nhưng vẫn chưa hết, ngay khi Giang Tinh Thần đang mừng như điên, cỗ nhiệt lưu trong dạ dày vẫn còn đang hướng não bộ cung ứng, thì đoàn sương mù lại lần nữa xuất hiện, lại một cái đồ án phức tạp hiện ra, khắc ở trong đầu hắn.

- Đây là...

Giang Tinh Thần từ trong vui mừng tỉnh táo lại, chăm chú nhìn sương mù, chỉ thấy hiện lên ba chữ lớn:

- Cảm Mẫn Trận!