Tân Nương Khó Làm

Chương 39: Vui buồn đan xen



Tình hình hiện tại của Văn gia có thể nói chính là buồn vui lẫn lộn. Vui, là Ngô Quý Lễ nhận tổ quy tông, không chỉ khiến tình trạng khan hiếm con cháu của Văn gia trở nên tốt hơn mà còn sáng lập nên kỳ tích một mình Văn gia có đến ba trạng nguyên. Còn buồn, chính là địa vị thân phận hiện tại của hắn, để Ngô thị và Văn phu nhân cùng sống dưới một mái nhà sẽ thành vấn đề, nhất là bà ấy cần lấy thân phận gì để có chỗ đứng ở Văn gia.

Trên thực tế, ngày trước Văn Yển Chi đột nhiên đón Ngô thị vào cửa, lúc bấy giờ bà đã có thai. Thái phu nhân răn dạy Văn Yển Chi vài câu, cũng kêu La ma ma sắp xếp người chăm sóc bà dưỡng thai, những chuyện khác vốn dĩ không kịp nhắc đến. Nhưng không chắc vì cập rập nên mới không đề cập, có lẽ đối với vấn đề này, Thái phu nhân cố ý lờ đi. Dù gì một gia tộc bề thế như Văn gia, nếu có thể cho một nữ tử xuất thân thấp kém như vậy dễ dàng ngồi vào vị trí tiểu thiếp, vậy không phải cũng đồng nghĩa với việc ngưỡng cửa Văn gia thấp đi rồi sao.

Nhưng bất kể ngày trước ra sao, hiện tại đã đến lúc không thể không nhắc đến. Dù sao thân phận của Ngô Quý Lễ cũng đã bày ra ở đây, hơn nữa hắn còn nói rất rõ ràng muốn nhận tổ quy tông. Thái phu nhân cho dù có không thích Ngô thị đi nữa thì cũng không có lý do không nhận tôn tử, thế nên liên quan đến việc này, hiển nhiên vẫn phải chuẩn bị thật kỹ càng.

Mới rồi A Cần ngất tại tiền sảnh đã được hạ nhân đỡ về phòng nghỉ ngơi, trong sảnh lại trở nên yên tĩnh. Mặc dù người không biết chuyện đối với biểu hiện của A Cần cảm thấy hết sức kỳ lạ, nhưng không có ai hỏi nhiều, dẫu sao hiện tại cũng không phải lúc.

Thái phu nhân cho Ngô thị đứng dậy, phân phó La ma ma đỡ bà ấy ngồi xuống bên cạnh Văn phu nhân. Ngô thị mặc dù không thích Văn phu nhân, nhưng động thái này cũng biểu thị thân phận của bà không thua kém Văn phu nhân nên cũng nhẫn nhịn ngồi xuống. Thái phu nhân bảo Ngô Quý Lễ ngồi ở vị trí cuối bên tay phải, Ngô Quý Lễ nghe bà phân phó, đang định tới ngồi cạnh Lý thị thì Văn Yển Chi đột nhiên ngẩng lên nói một câu: “Giữ lại một vị trí cho Thúc Toàn.”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt. Thái phu nhân nghe ông nhắc tới đứa cháu đã mất sớm thì sắc mặt có phần không tốt, thở dài gật đầu, “Cũng đúng, giữ lại một chỗ, Quý Lễ là lão tứ, nên như vậy.”

Ngô Quý Lễ cũng không nhiều lời, ngồi xuống vị trí cách Lý thị một ghế, vừa ngẩng lên lại trông thấy sắc mặt mẫu thân mình dường như càng trở nên mất hứng.

Thái phu nhân quay đầu trừng Văn Yển Chi, hình như muốn mắng ông mấy câu giống như lúc ông dẫn Ngô thị vào cửa ngày trước, nhưng bây giờ con trai của Ngô thị đã là trạng nguyên, không thể nói bừa, cho nên sau khi bà trừng mắt nhìn nhi tử của mình thì trong giọng nói vẫn cố dằn cơn giận xuống: “Yển Chi, dù thế nào đi nữa, trước tiên đổi tên cho Quý Lễ rồi nói.”

Văn Yển Chi gật đầu, “Mẫu thân nói phải, đây là chuyện đương nhiên, chờ đổi tên xong còn phải bẩm báo lên triều đình.”

Thái phu nhân “ừ” một tiếng, “Vẫn cần một cái tên mới tốt.”

Văn Yển Chi do dự chỉ trong khoảnh khắc đã cất lời, “Theo con thấy, cứ trực tiếp đổi thành Văn Chiêu Lễ đi, Quý Lễ dùng làm tên tự, vừa hay theo trình tự Bá Trọng Thúc Quý.”

Vừa dứt lời, Ngô thị liền kinh ngạc thốt lên: “Đại nhân, người……..”

Ngọc Chi ngồi chênh chếch đối diện nên nhìn thấy rất rõ ràng nét thống khổ trên gương mặt bà. Nàng không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ, quay sang nhìn Văn Chiêu Lăng, chàng hiểu ý nhẹ hất cằm với nàng, kề sát tai nàng thì thầm giải thích: “Chắc vì cảm thấy phụ thân ta đặt cái tên này quá tùy tiện. Vai vế bối phận đời này của Văn gia chúng ta lấy chữ Chiêu, nhưng tên tự và tên của tôn tử dòng trưởng thì khác nhau, ta là Lăng, Trọng Hòa là Dã, Thúc Toàn là Tiễn. Hiện tại phụ thân trực tiếp cho Quý Lễ chữ Lễ, chắc bà cảm thấy phụ thân ta không xem Quý Lễ như người một nhà.”

Ngọc Chi liền hiểu, nhưng theo nàng thấy, hiện giờ chuyện quan trọng nhất chính là để Quý Lễ nhận tổ quy tông, hà tất phải để tâm đến khác biệt này, dù sao Quý Lễ – cái tên này cũng gọi lâu như vậy rồi, cớ chi phải bận tâm như vậy chứ?

Có điều mặc dù Ngô thị biểu thị sự bất mãn rõ rệt như vậy cũng không có hiệu quả gì, vì Thái phu nhân gần như ngay lập tức gật đầu, “Được đó, từ chữ Lễ có thể nhìn ra được nhân phẩm của một người, vậy liền gọi Chiêu Lễ đi.” Bà quay sang nhìn hai huynh đệ Văn Chiêu Lăng và Văn Chiêu Dã, “Bây giờ các con có thêm một đệ đệ, huynh đệ phải biết tương trợ lẫn nhau.”

Văn Chiêu Lăng hiển nhiên hiểu được dụng ý của tổ mẫu. Câu này đâu chỉ là nói cho huynh đệ chàng nghe, cũng là nói với Quý Lễ, dù sao bây giờ trong ba huynh đệ, có tiền đồ tốt nhất chính là trạng nguyên lang này.

Văn Chiêu Lăng hiểu ý, liền cười gật đầu với tổ mẫu, “Tổ mẫu nói đúng, Bá Ngọc ghi nhớ.”

Nói xong, chàng quay đầu nhìn, nhưng thấy Văn Chiêu Dã cũng không bày tỏ bất kỳ thái độ nào, chỉ nhíu mày nhìn Ngô thị rồi lại nhìn Quý Lễ, lộ ra chút mất kiên nhẫn. Nhưng Kim thị bên cạnh hắn lại có phần ngỡ ngàng, thường ngày nàng ta nói nhiều, hiện tại nhìn thấy mẹ chồng mà mình trước giờ luôn dựa dẫm không nói lời nào, đương nhiên cũng không có chủ ý, chỉ quan sát sắc mặt mọi người, dễ nhận thấy vẫn đang nghiền ngẫm tiểu thúc đột ngột nhảy ra này rốt cuộc là chuyện gì.

Biểu cảm của Lý thị vẫn bình thản như mọi khi, cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Kim thị thi thoảng quay đầu nhìn nàng ấy, dường như muốn cùng thương lượng, nhưng thấy nàng ấy không nói chuyện nên cũng chỉ đành im lặng. Có thể là bỗng nhớ ra trước đây từng thấy Ngọc Chi và Quý Lễ đứng cạnh nhau ở Minh Nguyệt am, thế nên qua một lúc liền quay đầu quan sát biểu cảm của Ngọc Chi, dường như muốn tìm ra chút manh mối trên mặt nàng.

Đương nhiên Ngọc Chi cũng phát hiện, nhưng nàng chỉ có thể vờ như không thấy, có điều trong lòng vẫn hơi căng thẳng, dù gì tình cảnh bị Kim thị và Lý thị bắt gặp lúc đó chính là nàng đang kéo tay Quý Lễ. Chẳng qua trong tình huống hiện tại, Kim thị và Lý thị đương nhiên không thể tùy tiện nói ra chuyện đó. Nàng ngẫm nghĩ rồi cũng thấy an tâm.

Nhất thời trong sảnh có chút yên ắng, trên mặt mỗi người đều có cảm xúc khác nhau, ai nấy đều ôm suy tư riêng của mình. Đối mặt với sự việc mẫu tử Ngô thị đột nhiên tới, mặc dù Văn gia trông có vẻ bình lặng yên ả, nhưng bên trong khó tránh khỏi nổi lên một đợt sóng dữ.

Thái phu nhân nói chuyện một lúc lâu như vậy, có lẽ cảm thấy mệt nên phẩy phẩy tay với mọi người, “Được rồi, trước mắt tới đây thôi, chuyện tiếp theo sẽ bàn sau. Yển Chi, con suy nghĩ kỹ xem chuyện này phải giải thích với Thánh thượng như thế nào, sau đó chờ qua một quãng thời gian, để khi sự việc lắng xuống thì thêm Quý Lễ vào gia phả đi.”

Văn Yển Chi trầm ngâm giây lát, gật đầu, “Dạ, mẫu thân.”

Thái phu nhân nhìn Ngô thị, bắt gặp trong mắt bà lóe lên vẻ nóng vội, biết bà đang chờ sự sắp xếp của mình, nghĩ nghĩ, nói với La ma ma bên cạnh: “Dọn dẹp một đình viện để Ngô di nương ở. Ngoài ra, viện của Quý Lễ cũng phải sắp xếp, ta thấy viện tử ở phía nam không tệ, làm chỗ ở cho Quý Lễ đi.”

La ma ma lập tức vâng lời, nhưng vẫn thấy hơi kỳ lạ khi Thái phu nhân có hành động đảm nhiệm nhiều việc như thế. Theo lý mà nói Văn phu nhân làm đương gia nhiều năm, lúc này cho dù trong lòng khó chịu nhưng mấy chuyện này hẳn vẫn do bà đứng ra xử lý mới phải. Nhưng Thái phu nhân nói lời này, giống như căn bản không để ý đến việc mình hãy còn một con dâu, lại nói với Ngô thị: “Trước cứ thế đi, những chuyện khác bàn sau.”

Ngô thị mấp máy môi, dù trong lòng muốn hỏi rõ ý tứ đối với danh xưng “Ngô di nương” kia, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ đành gật đầu.

Thái phu nhân giao phó xong thì đứng dậy, nói với La ma ma: “Ngươi đi sắp xếp đi, Vãn Tình đỡ ta về là được.”

Văn phu nhân vẫn luôn cụp mắt im lặng không lên tiếng, cuối cùng mới có cử động, đứng dậy đi đến cạnh Thái phu nhân, vươn tay đỡ bà, từng bước từng bước ra cửa. Ngô thị từ điểm này đã biết rõ, cho dù mình có mười nhi tử là trạng nguyên đi nữa cũng không thể lay chuyển được vị trí của Văn phu nhân lấy nửa phần. Bà có chút không cam lòng cắn răng, siết chặt chiếc khăn trong tay.

Văn Yển Chi nhìn Thái phu nhân đã rời đi thì gọi Quý Lễ theo ông đến thư phòng bàn chuyện bẩm lên Thánh thượng. Ngô thị vốn còn muốn nói với ông vài câu, thấy tình hình hiện tại cũng không tiện quấy rầy, đành theo La ma ma đi tới viện được sắp xếp cho bà. Trong sảnh bỗng chốc chỉ còn lại hai huynh đệ Văn Chiêu Lăng cùng với ba người con dâu, nhất thời không ai lên tiếng.

Qua một lúc sau, Văn Chiêu Dã đột nhiên không nói tiếng nào đứng dậy bỏ đi, Kim thị sửng sốt, vội vàng đuổi theo, nhưng Văn Chiêu Lăng đã lên tiếng gọi hắn: “Trọng Hòa, đệ chờ một chút.”

Văn Chiêu Dã quay đầu nhìn chàng, “Đại ca, đệ hiểu ý của huynh, nhưng đệ không quen với việc đột nhiên nhảy ra thêm một người, huynh không thấy biểu cảm vừa rồi của mẫu thân ư?”

Văn Chiêu Lăng cười, “Trọng Hòa, ta biết đệ đau lòng vì mẫu thân, nhưng nét mặt của mẫu thân rất bình tĩnh, trái lại ta cảm thấy không có gì, có điều, đệ nhẫn nại một chút, không ai so sánh đệ với người khác cả.”

Văn Chiêu Dã như thể chỉ trong thoáng chốc đã bị chàng nói trúng tim đen, hừ một tiếng, quay người nhanh chóng bỏ đi. Kim thị trước giờ bênh vực người mình, thấy phu quân tức giận cũng trừng Văn Chiêu Lăng một cái rồi liền gấp rút đuổi theo.

Lý thị ở một bên chợt lên tiếng: “Đại ca, theo muội thấy, biểu hiện mới rồi của nhị ca cũng không phải chỉ vì lo lắng thúc thúc vào cửa thì bản thân sẽ bị đem ra so sánh, hẳn là vẫn thật lòng bận tâm đến hoàn cảnh của mẫu thân, dù gì phụ thân và mẫu thân vốn…”

Nàng không nói tiếp, nhưng Văn Chiêu Lăng và Ngọc Chi đều rõ ý tứ của nàng. Văn Chiêu Lăng cười đáp: “Vừa rồi ta nói vậy đơn giản chỉ vì muốn đệ ấy rộng lượng một chút, đừng quá gay gắt với Quý Lễ, dù sao đều là huynh đệ với nhau. Về phần phụ mẫu…Hai người tự nhiên sẽ có cách chung sống, chúng ta là vãn bối, chỉ cần đừng gây thêm chuyện là được.”

Lý thị nghe thế thì không nói gì nữa, chỉ nhìn hai người rồi gật đầu với Ngọc Chi, đứng dậy rời đi. Ngọc Chi quay sang nhìn Văn Chiêu Lăng, thở dài một tiếng, “Thiếp thật không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ cũng không biết A Cần sao rồi.”

Văn Chiêu Lăng đứng dậy dẫn nàng ra ngoài, trấn an nàng: “Đừng lo, muội ấy sẽ thông suốt thôi.”

Ngọc Chi gật đầu, sánh bước cùng chàng dọc theo hành lang trở về Bá Ngọc Cư. Lúc ngang qua hoa viên bỗng trong thấy Thái phu nhân và Văn phu nhân đứng ở gốc cây đằng xa, quay lưng về phía hai người, có lẽ là đang nói chuyện, có điều cách một khoảng cách tương đối xa nên Ngọc Chi và Văn Chiêu Lăng cũng không nghe được.

Văn Chiêu Lăng nhìn xa xa, mỉm cười với Ngọc Chi: “Xem ra đau lòng cho mẫu thân không chỉ có một mình Trọng Hòa, tổ mẫu cũng lo lắng.”

Ngọc Chi từng nghe nói trước đây Thái phu nhân vì chuyện Ngô thị bỏ đi mà chỉ trích Văn phu nhân, nên nàng chưa từng nghĩ Thái phu nhân sẽ thương xót bà như vậy. Cũng phải, bây giờ nhìn thế nào cũng thấy Văn phu nhân đáng thương hơn. Trước đó Ngô thị nhìn như có vẻ bình bình thường thường bước vào cửa, nhưng kỹ càng ngẫm lại, sau lưng có nhi tử là trạng nguyên đi vào Văn gia, nhìn thế nào cũng cảm thấy đấy là tư thế của người chiến thắng. Ngọc Chi nghĩ tới đây thì cũng không khỏi đau lòng cho mẹ chồng nàng.

Thái phu nhân và Văn phu nhân đứng ở góc vườn, trái lại không biết Văn Chiêu Lăng và Ngọc Chi đi ngang qua. Hai người im lặng đứng đối diện gốc cây, vì Thái phu nhân đang suy nghĩ nên mở miệng an ủi con dâu của mình như thế nào.

Nào ngờ bà còn chưa nghĩ được cách mở lời ra sao thì Văn phu nhân đã lên tiếng: “Mẫu thân, hôm nay người thật sự đã chống đỡ cho con dâu rất nhiều, con biết người mới rồi không để con sắp xếp bất cứ việc gì đều là vì để tương lai có bất trắc, Ngô thị cũng không thể đổ lên đầu con.”

Thái phu nhân thở dài, “Vãn Tình, trước giờ con luôn là người hiểu chuyện nhất, ta tất nhiên không lo lắng, nhưng con phải nhớ, trước đây, đích thực là con đã đuổi Ngô thị ra khỏi cửa. Ta là người từng trải, biết Ngô thị không phải dạng người sẽ chịu để yên, nàng ta ngậm đắng nuốt cay vẫn nhẫn nhịn đến hôm nay mới bước vào cửa Văn gia, chính là muốn khiến con không còn thể diện. Nếu đã vậy, con tốt nhất vẫn nên nếu tránh được nàng ta thì cứ tránh.”

“Mẫu thân dạy phải, có điều phiền người nhọc lòng như vậy, con dâu áy náy vô cùng.”

Thái phu nhân khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn hoa cỏ dưới chân, “Vãn Tình, ta biết tính của con, ngoài mềm trong cứng, trong mắt không chứa được một hạt cát. Khi còn trẻ ta cũng như con vậy, nhưng cha chồng con là người ôn hòa, lại kết tóc với ta từ sớm, cảm tình sâu đậm, ta nói ông đừng nạp thiếp, ông hiển nhiên đồng ý. Yển Chi không như vậy, tính nó không khác gì con, hai đứa con ai cũng không nhường ai mới tạo thành cục diện như hiện tại. Bây giờ xem ra, hời cho người ngoài cũng là chuyện hiển nhiên.”

Ánh mắt Văn phu nhân khẽ nổi lên gợn sóng, mím môi, “Mẫu thân dạy phải.”

Thái phu nhân quay đầu chăm chú nhìn bà, “Nếu cho con lựa chọn lại lần nữa, e rằng con vẫn sẽ quỳ ngoài trời tuyết dù đang mang thai Bá Ngọc cũng không để Yển Chi nạp thiếp, nếu biết sẽ bị ta trách mắng, vẫn đuổi Ngô thị khỏi nhà hay không?”

Văn phu nhân cúi đầu không nói, một lúc rất lâu mới thấp giọng đáp một câu: “Thật ra ý con khi đó vốn không muốn đuổi nàng ta đi.”

Thái phu nhân hơi sửng sốt, thở dài lắc đầu, “Bây giờ con nói mấy lời này thì có tác dụng gì? Sao lúc đầu con không nói? Lại vì sao không nói với Yển Chi?”

Văn phu nhân bỗng ngẩng lên mỉm cười với bà, “Mẫu thân, giữa con và phu quân trước giờ không phải vì vấn đề này, hẳn người biết nhi tử của người là người như thế nào, trong lòng chàng có khúc mắc, nhưng con vô lực hóa giải.”

Thái phu nhân nghe thế nhíu mày, “Lời này của con còn khó hiểu hơn cả Phật thiền, lúc hai đứa mới thành thân không phải rất tốt đấy sao? Vì sao sau đó lại trở nên như thế? Haizzz, bỏ đi, bây giờ đã nhiều năm trôi qua, còn nhắc mấy chuyện này làm gì? Nhưng mà Vãn Tình, con phải nhớ, con và Yển Chi vẫn còn con đường rất dài phải đi, người con phải dựa vào là nó chứ không phải ta, cho dù bây giờ ta có thể chống đỡ cho con một chốc một lát, nhưng ngày khác thì sao? Ngô thị có nhi tử là trạng nguyên, con thì sao? Đại nhi tử của con sức khỏe không tốt, tới bây giờ vẫn chưa tự lập. Nhị nhi tử viết không hay nắm cày không thạo, tới dạo gần đây mới an phận một chút, tam nhi tử………..” Mắt thấy ánh mắt Văn phu nhân tối đi, lời của bà cũng ngừng lại.

Văn phu nhân nhìn thấy nét bi thương trong mắt lão nhân gia, vội nở nụ cười, dìu bà chậm rãi cất bước, vừa đi vừa nói: “Lời mẫu thân dạy bảo con dâu đều ghi nhớ, sẽ làm tốt, mẫu thân an tâm.”

Sắc mặt Thái phu nhân trở nên dịu xuống, hài lòng gật đầu. Người và việc bà từng gặp quá nhiều, chuyện xảy ra hôm nay bà cũng cảm giác được không ít chỗ kỳ lạ, tỷ như A Cần mất kiểm soát trước mặt Quý Lễ, ánh mắt Quý Lễ thường xuyên nhìn về phía Ngọc Chi cho thấy trước đây giữa mấy đứa trẻ đều từng có mối liên hệ…bà rất rõ ràng, nhưng sau đó thì mặc kệ, có rất nhiều chuyện bà không thể nào quản được.