Tân Nương Của Quỷ

Chương 2



Tiến vào căn phòng khi còn sống của Linh Linh, bà Vương kéo cái ngăn tủ ở đầu giường ra, lấy ra một tấm thiệp rồi đưa cho tôi. Tôi đưa tay ra nhận, chỉ thấy trên bìa mặt tấm thiệp có in một chữ "Cúng", tấm thiệp như được ngâm máu, vuốt lên còn có cảm giác ươn ướt. Tôi cau mày, cho tới bây giờ tôi còn chưa nhìn thấy vật nào kỳ quái như vậy. Tôi mở tấm thiệp ra, bên trong chỉ có một tờ giấy, trên đó viết rất rõ ba chữ "Tạ Linh Linh". Nhưng mà không biết tên của cô ấy bị ai dùng bút lông gạch một phát, phía dưới cái tên còn ghi rõ ngày tháng năm sinh, hình như mấy con số này còn được người viết ấn khá đậm.

"Đây là ý gì?" Nhìn tấm thiếp mời kỳ quái trong tay, tôi bèn hỏi bà Vương.

Bà Vương lắc đầu: "Ta cũng không biết, sau khi Linh Linh chết thì ta phát hiện trên giường con bé có cái này nên cảm thấy có chút kỳ lạ."

Nghe bà Vương nói như vậy, tôi lại nghĩ tới thi thể khác thường của Linh Linh trong quan tài: "Thi thể Linh Linh là thế nào vậy?"

Bà Vương dùng tay áo lau nước mắt: "Ta có tìm người tách tay nó ra vài lần rồi nhưng chẳng được bao lâu thì lại trở về cái bộ dạng kia."

Tôi nhíu mày, cũng nghĩ mãi không thông. Nếu như nói là do thi thể quá lạnh nên bị đông cứng, khó có thể tách ra thì vẫn có thể lý giải được, thế nhưng đã tách ra được nhiều lần nhưng nó lại tự chập hai tay vào nhau như vậy thì thật cổ quái. Nghĩ một hồi, tôi bèn hỏi: "Trước khi chết, Linh Linh có hành động gì khác thường không bà?"

"Không có gì khác thường á." Bà Vương nghĩ một lát rồi kích động nói: "Ta nhớ ra rồi. Hôm trước, vào lúc nửa đêm ta có tỉnh giấc đi WC, nghe thấy có tiếng mở cửa, ta mới biết đêm hôm khuya khoắt nó mới trở về, ta hỏi nó đi đâu thì nó chẳng nói chẳng rằng. Ngày hôm sau ta lại hỏi nó, nó mới nói không nhớ rõ nửa đêm hôm qua đã đi ra ngoài."

Tôi lại hỏi bà Vương thêm vài câu nhưng không có thêm chút manh mối nào, tôi đành an ủi bà, sau đó trở về nhà. Nằm trên giường lật qua lật lại mãi mà vẫn chưa ngủ được, trong đầu tôi vẫn luôn nghĩ đến chuyện Tạ Linh Linh chết một cách vô duyên vô cớ, vuốt ve cái vỏ sò mà Tạ Linh Linh đã đưa cho tôi tối nay, nhớ tới lời nói của cô ấy nhắc nhở tôi đừng ngây ngốc ở nhà quá lâu, tranh thủ thời gian quay trở lại trường học. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy chuyện này thật cổ quái, nhưng mà tôi cũng chỉ là một người bình thường, lại không có chứng cớ gì, cũng không thể tùy tiện kể cho người khác không lại làm mọi người lo lắng.

Đêm hôm ấy, tôi mơ một giấc mơ, trong mơ tôi thấy Tạ Linh Linh đứng ở một nơi rừng núi hoang vu, cô ấy đang lớn tiếng nói gì đó với tôi, mặc dù khoảng cách không phải rất xa, nhưng không hiểu sao tôi lại chẳng nghe được cô ấy đang nói cái gì. Tôi vừa muốn tiến lên hỏi cô ấy muốn nói cái gì thì xung quanh bỗng nổi lên sương mù, thân ảnh của Tạ Linh Linh cũng dần dần trở nên mơ hồ, cả tôi cũng bị bao phủ bởi tầng sương mù này.

Đang lúc tôi không biết nên làm thế nào, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện cái bàn tay cực lớn đập vào người tôi, tôi hét lên một tiếng, giật mình tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, tôi liền nghe thấy bên ngoài có tiếng nói ồn ào. Hình như là đang nói ai đó chết rồi, tử trạng hai mắt mở to, không khép lại được. Vừa nghe đến chữ chết, tôi liền giật mình, vội vàng mở cửa ra ngoài xem xét tình hình.