Tân Lang Biến Tân Nương

Chương 35



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[chú thích: toàn bộ phần nghiêng không ở trong ngoặc […] bắt đầu từ ☼…☼đều là trích từ nhật ký]



Ngày 11 tháng 11, khí trời: quang đãng

Ta mang thai rồi. Đã hơn hai tháng. Chẳng lẽ là vận mệnh muốn giỡn chơi ta đấy ư?! Như thế này thật không công bằng, ta vừa mới trở về, tất cả cũng chỉ vừa muốn bắt đầu lại lần nữa.

Làm sao bây giờ đây? Ta còn chưa có kết hôn.

Có lẽ… Ta hẳn là nên đi tìm Hướng Chí.

Đầu óc rất loạn, như một mớ bòng bong.



Ngày 1 tháng 12, khí trời: tuyết lớn

Cái gì là đáng buồn nhất trong đời người? Chính là thế này chăng?

Nghe nói Lăng Hướng Chí cuối cùng cũng về được thành phố rồi. Ta ngồi xe lửa hai ngày, thật vất vả mới có thể dựa theo thông tin hắn để lại tìm được địa chỉ nhà hắn. Vậy mà hắn cư nhiên đã kết hôn rồi, sau khi trở về còn được một suất công việc tốt lành. Ta còn có thể nói cái gì nữa đây? Cái gì thiên hoang địa lão [trường tồn với đất trời], cái gì hải khô thạch lạn [sông cạn đá mòn], tất cả toàn là nói dối gạt người! Ta hận hắn! VĨnh viễn hận hắn!

Khóc, còn có ích gì? Ta phải kiên cường.



Ngày 10 tháng 12, khí trời: tuyết tạnh trời quang

Hôm nay nhận được thư của Hướng Chí. Ta vốn không muốn xem, nhưng vẫn không nhịn được mở ra. Hắn muốn ta phá thai, rồi cho ta hảo hảo học thi đại học. Hắn nói hắn kết hôn chỉ là tính kế để thích ứng, chỉ là tạm thời, hắn căn bản không có thương thê tử hiện tại của hắn, còn nói qua hai năm nhất định sẽ ly hôn với nàng, tới tìm ta.

Ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ lại bỏ đứa bé? Ta làm không được. Ta biết Lăng Hướng Chí đang lừa dối ta, hắn sẽ không ly hôn đâu. Chỉ là đã thực sự xa cách rồi, một người nam nhân như vậy, ta sao còn có thể theo hắn cùng một chỗ?

Nhưng là… Để đứa trẻ không có cha ư?

Ta rốt cuộc nên làm gì bây giờ?



Ngày 13 tháng 2 năm 1979, khí trời: quang

Hôm nay ở nhà xưởng nghe thấy mấy bà rỗi việc buôn chuyện về ta, nói rất khó nghe. Nói ta có thể thuận lợi về thành phố nhờ ngủ với lãnh đạo, cho nên mới bị làm cho to bụng. Ta sẽ không để ý đến lời họ nói, thích nói cái gì thì cứ nói đi. Dù sao ta nhất định phải sinh hạ đứa bé này. Tên nó ta cũng nghĩ rồi, mặc kệ là trai hay gái cũng gọi là Tiếu [cười], hy vọng sau này nó có thể khoái khoái lạc lạc [vui vẻ], luôn miệng cười đùa. Về phần họ gì, ta cứ nghĩ mãi, hay là cứ để theo họ cha nó thì hơn. Có lẽ một ngày kia cái kẻ phụ bạc ấy có thể nghĩ lại mà quay về nhận con của mình.

Xế chiều con thứ 2 của dì Phương ở cách vách đi bộ đội về, cố ý qua xem ta, mang theo thật nhiều đồ ăn. Lúc còn bé chơi với nhau suốt hắn còn chưa có cao hơn ta, giờ thì còn vừa đen vừa cường tráng nữa chứ.

Lúc vừa mới thấy ta hắn có nhìn qua bụng của ta, nhưng là cái gì cũng không hỏi. Đại khái trước khi đến chắc cũng nghe qua rồi đi.



Ngày 5 tháng 5 năm 1979, khí trời: quang

Ta làm mẹ rồi! Tiếu đến với thế giới này sớm hơn 2 tháng.

Hôm qua ta phát hiện trong vại hết nước, trời lại khuya quá rồi, không thể đi gọi Phương nhị ca đến giúp được. Ta đành phải tự mình đi xách nước, không ngờ…

Đều tại ta không tốt, không nên cậy mạnh, hại Tiếu bị sinh sớm không nói, còn quấy rầy đến hai bên hàng xóm láng giềng.

Tiếu Tiếu thật nhỏ gầy a! Tiểu bảo bối đáng thương của ta, là tại mẹ ăn không nhiều, con bị thiếu dinh dướng rồi sao? Nhưng mà nhìn khuôn mặt tròn của con mẹ rất hạnh phúc, vừa giống cha con vừa giống mẹ, thật phiêu lượng [xinh xắn] a!

Nhưng mà… Lăng Hướng Chí, bây giờ anh đang làm gì? Anh có biết con mình có bao nhiêu xinh xắn đáng yêu không?

Sớm đã không còn liên hệ với hắn rồi, nhưng ta vẫn quyết định ngày mai viết thư nói chuyện Tiếu Tiếu được sinh ra nói cho hắn. Dù sao cũng là cha đứa bé, hắn cũng nên được biết.



Ngày 15 tháng 12 năm 1982, khí trời: âm u

Sáng sớm ta ra công xưởng xem danh sách phê bình đánh giá ‘Công nhân công tác tiên tiến’ của năm nay, vẫn là không có ta. Ta biết nguyên nhân, quản đốc nói cho ta rồi, bọn họ không chỉ xét mỗi thành tích lao động, còn phải để ý đến dư luận quần chúng, bảo ta thông cảm cho ông. Ta không sao cả, mấy năm nay lưu trường phỉ đoản  ta đã sớm nghe thành quen rồi.

Buối tối Phương nhị ca tới. Ngày mai hắn kết hôn, hắn nói chỉ cần ta nói một lời, hắn có thể không để ý đến ý kiến của mẹ hắn nữa, lập tức cùng một chỗ với ta. Ta không có đáp ứng, Phương nhị ca vốn là người tốt, dì Phương cũng là người tốt. Ta không thể thương tổn bọn họ, càng không thể để nhị ca vì ta mà bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, huống hồ ta vẫn xem hắn như anh trai. [R: mẹ Tiếu ca a, bác cũng là ng tốt nữa mà TToTT hic~]

HIện tại luôn không ngủ nổi, cứ đến đêm là lại mở to mắt đến tận hừng đông, thật sự là thống khổ. Hy vọng đêm nay có thể ngủ ngon giấc.



Ngày 30 tháng 9 năm 1986, khí trời: quang

Khí trời rất tốt, nhưng ta lại vẫn như cũ thống khổ cả một ngày.

Giữa trưa nay quản đốc lại đưa ta đi ăn cơm với lãnh đạo cơ quan. Quản đốc còn có ý giới thiệu ta, làm cho các bà các chị lại ghen ghét. CŨng quá bất ngờ đi, cơm nước xong, cái vị phó cục trưởng kia quả nhiên tới nói bóng nói gió với ta: chỉ cần ta theo ổng, thì có thể điều thẳng ta tiến vào đơn vị sự nghiệp. Ôi ── thật là phiền không chịu nổi. Ta phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi loại thống khổ này đây?

Tiếu cũng không làm ta bớt lo, vừa rồi thằng bé đi học về trên mặt lại thấy vài vết thương. ta rất tức giận, hung hăng đánh nó. Mỗi lần đánh xong cũng hối hận, nhưng lại không khống chế được chính mình. Thằng bé rất ương bướng, chưa bao giờ nói tại sao mình lại đánh nhau, cũng không khóc, không chịu xin tha thứ, ta cuối cùng càng đánh càng tức giận. Tại sao nó luôn không nghe lời? Năm nay đã đánh gãy hai cái thước nhựa rồi.

Bây giờ thằng bé đang ăn cơm, ta làm cho nó thịt kho tàu nó thích nhất. Nó gọi ta ăn cùng, ta nói không đói bụng, để nó ăn trước. Kỳ thật là ta không nỡ, ta ăn thì đâu còn đủ cho nó.



Ngày 25 tháng 8 năm 1989, khí trời: mưa nhỏ

Hôm nay cuối cùng cũng cùng đám người trong xưởng cãi lộn ầm ĩ, mấy bà  ấy mắng ta là đồ *** đãng, đồ điên. Toàn là mấy người vô văn hóa, ta không thèm chấp.

Còn có một chuyện quan trọng hơn làm ta đau đầu. Hôm nay Tiếu khai giảng, phải mau mau nộp học phí. Ở trong xưởng mấy năm nay ta đều bị ức hiếp, tiền lương tiền thưởng chả có bao nhiêu, bây giờ vật giá còn lên cao, ta cảm thấy mình cũng sắp không nuôi nổi Tiếu mất. Một mình nuôi con thật là khó a!

Tiếu, mẹ xin lỗi con. Mẹ biết, trong lớp của con, đồ dùng với quần áo của con đều là kém nhất, nhưng cho tới bây giờ con cũng chưa từng nói ra.

Lần trước trường thằng bé tổ chức đi xem phim, ta thuận đường đưa nó đi một đoạn. Nhìn thấy mấy đứa nhỏ cùng lớp khác mang theo thật nhiều đồ ăn vặt, chỉ có một mình Tiếu là cái gì cũng không có. Một đứa nhỏ diễu võ dương oai cầm một cây kem vừa ăn vừa chào hỏi Tiếu. Ta thấy thế liền đi mua cho TIếu một túi hạt dưa. Tiếu thật là cao hứng, lúc ta đi thằng bé còn nắm một vốc nhét vào tay ta, ta suýt nữa thì khổ sở muốn chết, cố nén lắm mới không ở trước mặt nó khóc ra.



Ngày 19 tháng 11 năm 1991, khí trời: trời quang chuyển âm u

Ta đã ở bên bờ sụp đổ, tại sao không có một việc gì có thể làm cho ta cảm thấy vừa lòng? Kiếp trước ta đã làm sai cái gì?!

Hôm nay ta bị chủ nhiệm lớp Tiếu mời đến trường học. Cô giáo nói Tiếu cùng một bạn nữ trong lớp có quan hệ nam nữ bất chính, nói bạn nữ kia gia đình có điều kiện rất tốt, thường mua cho Tiếu các loại đồ ăn vặt cùng đồ dùng học tập, còn nói chuyện này tạo thành ảnh hưởng rất xấu với lớp. Ta căn bản không thể tin nổi, nhưng vừa rồi Tiếu tan học trở về, ta hỏi nó, nó cư nhiên lại thừa nhận!

Nó đây là muốn tức chết ta, từ nhỏ ta đã một mực giáo dục nó, không được chê nghèo ham giàu, tham luyến hư vinh, nhưng sao đến cuối cùng nó vẫn lại giống như người cha đáng ghét kia của nó?! Ta đánh nó, nó lại còn cãi lại nó không phải vì bạn nữ kia mua cho nó mấy thứ ấy. Đã làm sai chuyện giống hệt như cha của nó giờ còn muốn giảo biện!! Vì nó, ta bị người ta chửi rủa đâm chọc sau lưng nhiều năm như vậy, ta sao lại sinh ra đứa trẻ như thế chứ?!

Đau đầu đến sắp nứt ra rồi. Mỗi ngày đều không ngủ được, công việc không như ý, con cái không tu tỉnh… Còn sống, đã biến thành một chuyện thống khổ đến thế.

Đến khi nào ta mới được giải thoát?



Ngày 8 tháng 10 năm 1992, khí trời: âm u

Xem đó, hôm nay chính là hàn lộ. [một trong 24 tiết, vào ngày 8, 9 tháng 10]

Vừa vào thu, nhớ tới cuộc sống năm đó ở nông thôn, đơn giản mà vui sướng. Thuở thanh xuân của ta cứ như vậy ra đi không còn trở lại…

Hôm qua viết di thư rồi còn đi bán mấy cái nhẫn mẹ ta lưu lại, hẳn là đủ cho Tiếu học hết trung học.

Vốn nghĩ muốn đợi cho đến khi TIếu tròn mười tám tuổi, nhưng giờ thực sự không kiên trì nổi nữa. Thống khổ trên cơ thể và tinh thần không có lúc nào là thôi hành hạ ta. Có người mẹ thế này, đối với Tiếu mà nói chỉ có thể là gánh nặng.

Chờ Tiếu về, ta sẽ cùng nó một đêm cuối cùng, nấu một ít thức ăn ngon cho nó. Ngày mai lần cuối cùng tiễn nó đi học, ta đã có thể an tâm mà ra đi.

Ngày 9 tháng 10, khí trời: mưa

Mẹ, sao mẹ có thể nói đi là đi, con còn có thật nhiều điều muốn nói với mẹ, nhưng giờ mẹ không nghe được, con cũng tìm không thấy. Viết ở đây có lẽ mẹ có thể nhìn thấy đi.

Lúc về thấy mẹ ngồi dưới đất dựa vào giường, khắp nơi đều là máu, con khóc, nhưng con không có la, bởi vì con biết, mẹ đã không nghe được nữa rồi. Mẹ lúc nào cũng nói con ương bướng, không biết nhận lỗi, cũng không biết khóc. Mẹ, con sai rồi, con hay làm cho mẹ tức giận, là con không tốt. Con cũng khóc, mẹ còn có thể nhìn thấy không? Có phải đã quá muộn rồi?

Tại sao mẹ lại muốn ngồi dưới đất, sao không nằm ở trên giường? Lại còn chuẩn bị một chậu nước để ra bên cạnh. Vừa rồi lấy tay mẹ từ trong chậu nước ra, nước kia vẫn còn thật ấm. Khi ôm mẹ lên trên giường, thân thể của mẹ thật lạnh, nhất định là lạnh lắm? Con bế mẹ thật lâu, mẹ có cảm thấy không? Mẹ xem, con đã có thể ôm mẹ lên rồi. Con đã lớn lên, có thể bảo vệ mẹ rồi. Nhưng tại sao mẹ không thể chờ thêm hai năm? Mẹ lại vội đi tìm bà ngoại rồi sao?

Con thay cho mẹ bộ quẩn áo mẹ thích nhất, rồi còn điểm phấn tô son. Thật là đẹp, trông mẹ giống như đang ngủ thiếp đi thôi.

Mẹ còn chuẩn bị cho con nhiều đồ ăn đồ dùng như vậy. Mấy hôm trước mẹ dạy con làm cơm với thức ăn, con cũng nhớ kỹ. Mẹ yên tâm đi.

Con có xem di thư mẹ để lại, con sẽ nghe lời.

Vừa rồi mới tìm Phương nhị thúc đến đây, ông ấy khóc thật thương tâm! Sau đó ông lại tìm người khiêng mẹ đi. Bây giờ bọn họ còn đang làm linh đường, bảo con vào nhà nghỉ ngơi một lúc, nói đến tối còn phải túc trực bên linh cữu.

Con thật khờ, tại sao đến bây giờ mới đến nhìn nhật ký của mẹ. Nếu xem sớm một ngày, có lẽ mẹ sẽ không bỏ con mà đi nữa.



[R: :(((((((((((((((((((((((((( hức hức, quá buồn, chương này quá buồn :(( khóc chết ta~ TT^TT edit cảm giác mạnh hơn đọc a ~

Sau bao ngày ngụp lặn trong đống bài tập vs lại NO MẠNG, cuối cùng ta đã về vs tổ quốc danmei của ta TT^TT , thế mà ch mới nó lại đau lòng dư lày đây :(( oa oa~

Tiếu ca, từ h ta sẽ k nói xấu a nữa, k ngờ a khổ vậy ~

may mà hết chương này là hết nhật ký, chương sau lại đc coi các anh hớn r 
chapter content



*xì nước mũi* Lão Gia, dạo này toàn up tr. của ta, k thấy edit gì cả, lười quá đấy, khen ta đi r thì ta tha cho ~ ]

Tiêu: Tiêu gia chính thức trở lại nha~ *nhảy nhót*