Tận Kiếp Phù Du – Hoa Tư Dẫn

Chương 2: Tôi là Tống Ngưng



Tôi bật người thức dậy, trên người toát đầy mồ hôi, đưa tay vệt mấy giọt mồ hôi đang lăn từ trán xuống má, đèn dầu trên bàn đã cháy hết, căn phòng giờ chỉ nhờ ánh trăng vầng vặc ngoài cửa sổ chiếu sáng.

Thẩm Lạc vẫn ngủ yên trong nôi, Lan Lan có lẽ cũng đã say giấc bên căn phòng nhỏ bên cạnh. Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào làm sáng 1 góc phòng tối tăm, đêm nay lại là 1 ngày trăng tròn, trăng sáng như cái ngày tân hôn ấy, tôi sốc chăn bước xuống giường, khí trời mùa thu se lạnh, tôi không mang giày đi chân trần đến bên cửa sổ, cái lạnh trên mặt đất thấm vào chân lan truyền khắp cơ thể tôi, từng bước từng bước chân đặt trên mặt sàn, cái lạnh như mũi dao nhọn cắm vào trong da thịt.

Cái lạnh làm cho tôi tĩnh táo hơn, để tôi có thể thoát khỏi cơn ác mộng vừa rồi. Tôi ngồi bên bậu cửa nhìn ra ngoài, bên ngoài đám cúc vàng Lan Lan trồng cuối hạ đã nở hoa vàng ươm cả 1 góc sân, xen vào đó là mấy đóa mẫu đơn mùa thu cũng nở rộ, được tắm ánh trăng chúng càng thêm mỹ miều.

Tôi từng hỏi Lan Lan tại sao đã trồng hoa cúc lại trồng thêm mẫu đơn, Lan Lan cười nói: “Chỉ có hoa cúc thôi thì quá đơn điệu, thêm mấy đóa mẫu đơn sẽ đẹp hơn.” Tôi chỉ: “A” như đã hiểu nhưng có thật chỉ có hoa cúc đơn điệu thì không tốt ư? Mẫu đơn đẹp như thế, khi nở rồi sẽ chẳng ai quan tâm đến hoa cúc nữa, cũng giống như Liễu Thê Thê, có cô rồi chẳng ai còn quan tâm đến Thẩm Phủ này còn có 1 vị chính thê là Tống Ngưng nữa.

À nhắc tới Liễu Thê Thê mới nhớ, Lan Lan nói hình như hôm qua Liễu Thê Thê vừa sinh cho Thẩm Ngạn 1 đứa con gái nhỉ, cả biệt viện nơi cô cùng Thẩm Ngạn ở hình như xôn sao cả lên, Thẩm lão phu nhân còn đặc biệt tặng rất nhiều đồ bổ đến. Tôi hơi tiếc cho cô ta là sao lại sinh con gái, mặc dù tôi không có cái quan niệm trọng năm khinh nữ, nhưng đây lại là cổ đại, mà người cổ đại thì quan niệm đó rất sâu, nếu Liễu Thê Thê sinh được 1 đứa con trai có lẽ sẽ được chia gia tài nhiều hơn 1 chút cũng không chừng. Nhưng mà tôi lại quên mất dù cho Liễu Thê Thê sinh con trai hay con gái thì Thẩm Ngạn đều yêu thương đứa trẻ đó, không như Thẩm Lạc của tôi.

Tôi đưa mắt liếc nhìn Thẩm Lạc đang ngáy ngủ trong nôi, trong ánh sáng mờ ảo của ánh trăng Thẩm Lạc đang say ngủ miệng còn chu chu nút 1 ngón tay, trông rất đáng yêu, tôi bất giác mỉm cười. Thẩm Lạc của tôi, Thẩm Lạc con trai yêu quý của tôi, tôi không mang nặng 9 tháng 10 ngày, nhưng tôi lại chết đi sống lại sinh ra nó, Thẩm Lạc là sinh mệnh của tôi, là tất cả những gì của tôi hiện giờ, duyên phận con người thật ra rất kỳ diệu, vài tháng trước đây tôi còn là 1 cô nàng độc thân không biết làm gì, suốt ngày trốn ở nhà đọc tiểu thuyết ngôn tình, ấy vậy mà chỉ sau 1 đêm tôi lại trở thành mẹ của 1 đứa trẻ.

À! Các bạn không nghe lầm. Tôi hiện tại không phải Tống Ngưng, tôi chỉ sống trong thân xác cô, cái ngày mà tôi đến cô đã tắt thở do kiệt sức vì sinh Thẩm Lạc. Tôi là người đã thay cô mang đến sinh mạng cho Thẩm Lạc và cũng chính Thẩm Lạc đã cứu lấy cuộc đời tôi ở cái giới hư ảo này. Thế giới trong sách của Hoa Tư Dẫn, lúc đầu tôi nghĩ mình là đang nằm mơ, do quá yêu câu chuyện Hoa Tư Dẫn, do quá thương tiếc cho số phận Tống Ngưng nên tôi đã nằm mơ, giấc mơ mình trở thành Tống Ngưng, nhưng cái cảm giác đau như xé gan đứt ruột sinh Thẩm Lạc, rồi cái cảm giác khi nó cắn vào núm ** ** sữa, rồi những ký ức của Tống Ngưng cứ vỡn quanh trong những giấc mơ của tôi, cái cảm giác đau lòng đó thật đến nỗi tôi không cách nào xem mình như nằm mơ được nữa.

Tôi đã xém phát điên nếu không có Lan Lan và Thẩm Lạc bên cạnh, hiện tại tôi đã chấp nhận sự thật mình đã là Tống Ngưng, nhưng có hơi khác 1 chút là Tống Ngưng yêu Thẩm Ngạn đến lúc chết, đã chết. Tôi không yêu Thẩm Ngạn, à mà tôi cũng không biết khi gặp Thẩm Ngạn thì tôi có yêu hắn ta hay không? Tôi không rõ! Tôi cũng không hiểu rõ con tim Tống Ngưng, con tim yêu Thẩm Ngạn đến chết không thôi vẫn đập trong lòng ngực, nhưng hiện giờ con tim đó là của tôi, tôi rất sợ nếu như tôi gặp Thẩm Ngạn thì con tim này liệu có yêu hắn ta thêm 1 lần nữa hay không. Lý trí là của tôi, nhưng tim thì lại của cô ấy, người ta vẫn chẳng thường nói “Tình yêu lấn át lý trí” đó thôi.

Nhưng rất may, mọi chuyện diễn ra giống trong y như sách viết, sau khi Thẩm Ngạn đến thăm Tống Ngưng lúc sinh con xong, sau đó không đến nữa. Cơ hội để con tim tôi lỗi nhịp lần nữa vì anh không đến nữa.

Tôi còn nhớ lúc mới xuyên không đến, tôi nằm trên giường kêu gên đến kiệt sức, đau đớn cùng cực rốt cuộc sinh được Thẩm Lạc ra, đang nằm trên giường sinh thở không ra hơi mồ hôi ướt đẫm người, thì Thẩm Ngạn đến, nhưng hắn đứng sau tấm bình phong tôi không nhìn thấy mặt, hắn lạnh lùng nói, đang là giữa ngày hè tháng sáu nhưng giọng hắn lạnh như băng giữa ngày đông: “ Cô hận tôi?” hắn dừng lại 1 chút lại nói tiếp giọng vẫn lạnh như vậy: “Tổi tưởng cô không muốn sinh nó ra.”

Lúc đầu tôi hơi ngớ ra, không biết phải trả lời như thế nào nhưng có lẽ tôi lo hảo, vì đầu chưa kịp nghĩ thì miệng đã nói ra lời: “Sao lại không sinh, đó là đích tôn nhà họ Thẩm. Sau này khi chàng chết đi, nó sẽ nối nghiệp nhà họ Thẩm.” Tôi cũng ngạc nhiên khi mình sao lại bật thốt ra câu nói đó, tôi thề mình không nghĩ sẽ nói như thế, nhưng sau này nghĩ lại có thể đó là ý thức Tống Ngưng còn sót lại nói không chừng. Tất nhiên sau đó mọi việc diễn ra y như trong sách, Thẩm Ngạn tức giận bỏ đi, trước khi đi không quên để lại 1 câu kinh điển giống y như trong sách viết: “Tống Ngưng, thiên hạ có người đàn bà nào một lòng mong chồng chết ở chiến trường?” rồi sau đó không xuất hiện nữa, nếu tính tới giờ cũng đã 3 tháng rồi nhỉ, trời cũng đã vào thu rồi còn đâu, tôi đến đây cũng 3 tháng rồi.

Tôi không phải là 1 người bi quan đâu nhé, tôi vốn là người rất lạc quan nữa là đằng khác. Chỉ là khó có ai có thể chấp nhận mình trở thành 1 người phụ nữ như Tống Ngưng, người phụ nữ mặc dù biết là đau khổ biết đó là không nên nhưng giống như thêu thân mà lao vào. Biết yêu Thẩm Ngạn là đau khổ thế nhưng vẫn yêu Thẩm Ngạn đến chết. Những giấc mơ ký ức cô cứ giằng xé tôi, khiến tôi cũng thêm mấy phần bi lụy.

Thẩm Lạc cũng đã được 3 tháng tuổi, cái tên Thẩm Lạc này tôi vốn không muốn đặt cho nó, tôi vốn muốn đặt một cái tên khác cơ, nhưng do tinh thần tôn trọng nguyên tác cuối cùng tôi vẫn đặt tên cho con trai mình là Thẩm Lạc, Lan Lan từng hỏi tôi sau lại đặt tên là Thẩm Lạc, tôi thật ra cũng không biết sau Tống Ngưng lại muốn đặt tên cho con trai là Thẩm Lạc, tôi chỉ đành bịa đại 1 cái cớ là “Thẩm Lạc, Lạc Lạc, vui vui vẻ vẻ, bé con tên Thẩm Lạc vậy sẽ vui vẻ sống cả đời.” Lan Lan khen cái tên tôi đặt rất hay, uhm tôi nghĩ nếu xét về mặt nghĩa đó thì cái tên này đúng là hay thiệt. Đối với 1 người phụ nữ chụi nhiều đau khổ như Tống Ngưng ước nguyện con trai mình sẽ vui vẻ sống cả đời chắc là ước nguyện mang đến hạnh phúc còn sót lại của cuộc đời cô, nhưng cô nào đâu có ngờ rằng, hạnh phúc rất dễ có lại cũng rất dễ mất đi.

“Tiểu thư, sau người lại ngồi ở đây, còn mặc ít áo như vậy?”

Tôi mãi mê suy nghĩ mà không để ý là Lan Lan đã thức, cô bé còn mang 1 cái áo choàng đến khoác lên vai tôi, tôi xoay đầu nhìn khuôn mặt lo lắng của cô bé bất đắc dĩ phải mỉm cười trấn an: “Ta không lạnh, ta ngủ không được nên muốn ngắm trăng.”

“Tiểu thư còn nói không lạnh, người xem người lạnh đến nỗi run run đây này.” Lan Lan nhíu mày khó chụi trách cứ, tôi cũng chỉ đành cười khổ nhìn cô, làm sau tôi có thể nói với cô, tôi thực sự không lạnh, người tôi run chỉ là vừa nãy tôi nghĩ đến việc chỉ ít năm nữa thôi Thẩm Lạc sẽ chết, còn tôi lại sợ hãi điều đó như thế nào!

“Lan Lan, chuyện ta nhờ em làm, đã có tin tức gì chưa?” Không nghĩ đến thì thôi vừa nghĩ đến chuyện số phận Thẩm Lạc phải mất vào mùa đông năm nó 4 tuổi người tôi lại càng run lên dữ dội, tôi níu lấy tay Lan Lan, nghe giọng mình run run hỏi cô, Lan Lan nhìn thấy biểu hiện kỳ quái của tôi thì mày nhíu càng chặt, bắt buộc tôi phải trở lại giường, còn bản thân mình vừa đóng cửa sổ để tránh gió lùa, còn không quên chăm 1 ngọn đèn dầu khác để thấp sáng thay cho ánh trăng ngoài cửa sổ kia.

Tôi trước đây không sợ tối nhưng từ ngày đến đây trong phòng ban đêm lúc nào cũng được thắp đèn sáng, nếu không tôi không tài nào ngủ được, từ lúc biết mình là Tống Ngưng những ký ức trước đây cứ hành hạ tôi trong những giấc mơ, những lúc như vậy tôi rất muốn ngắm nhìn Thẩm Lạc, nó giúp tôi bình tâm lại giúp tôi kiên cường hơn, nếu trong phòng tối thì tôi không cách nào thấy bé. Lan Lan tuy có thắc mắc chuyện tối nào tôi cũng thắp đèn nhưng vẫn rất là nghe lời đêm nào cũng giúp tôi thắp, bây giờ cũng thế, mãi thắp đèn, thắp xong cô bé mới trả lời tôi.

“Vẫn chưa ạ, người tiểu thư muốn tìm hành tung bất định, người chúng ta phái đi vẫn chưa có tin tức.”

Tôi thất vọng thở dài, ngã người nằm lại trên giường, “À, vậy tiếp tục tìm đi, tốn bao nhiêu tiền, cũng phải tìm bằng được, càng nhanh càng tốt.” Tôi nói rồi cũng nhắm mắt ngủ, Lan Lan đợi 1 hồi lâu chẳng thấy tôi lên tiếng nữa cũng trở về căn phòng nhỏ bên cạnh đi ngủ.

Thật ra người tôi muốn tìm không ai khác hơn là thánh dược Bách Lý Việt, tôi đã đọc Hoa Tư Dẫn biết rất rõ Bách Lý Việt y thuật cao cỡ nào, nếu như tìm được ông thì chuyện Thẩm Lạc chết do sốt cao sẽ không xảy ra, ông là hy vọng cuối cùng của tôi, nên toàn bộ tiền của hồi môn của Tống Ngưng tôi đều dùng vào việc này, cũng may Tống Ngưng là đứa em gái mà đại tướng quân Lê quốc Tống Diễn yêu thương nhất, cô lại được phong là Kính Võ công chúa nên của hồi môn tương đối nhiều, từ lúc đến đây cô cũng chẳng chi xài gì, giờ dùng số tiền đó để cứu con trai chúng tôi chắc cô không trách tôi đâu nhỉ?