Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 8



Edit: Rabbit

Trong mơ mơ màng màng, Nhan Nặc Ưu cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể cũng không có một tia khí lực, cả người khí lực như bị hút hết nước.

Qua một lúc lâu, Nhan Nặc Ưu mới từ từ suy nghĩ, nhớ lại chuyện đã xảy ra trước lúc hôn mê.

Trong đầu dần dần xuất hiện những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, bao gồm bị Đan Sâm Duệ uy hiếp, bao gồm hắn nói sẽ trừng phạt cô và Hạo Nhiên, bao gồm cả việc hắn để bác sĩ tiêm thuốc mê cho cô.

Nghĩ đến điều này, ánh mắt Nhan Nặc Ưu mở một chút, đôi mắt đầy thất vọng cùng không thể tin. Di chuyển tay chân, cả người chỉ có chút bủn rủn vô lực, không có chỗ nào khó chịu.Tâm từ từ hạ xuống, may mắn, may mắn hắn ta không làm ra loại chuyện không bằng cầm thú.

Nhưng trong đầu chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt ma quỷ kia của Đan Sâm Duệ,trong lòng không ngừng lo sợ. Người con trai này rất nguy hiểm , nhất cử nhất động của hắn đều làm cho cô hoảng hốt. Muốn trốn đi, nhưng lại là cảm giác lực bất tòng tâm. Giống như cô ngày hôm nay khinh địch khiến cho cô bị hắn bắt lấy chế phục, làm thế nào có thể thoát khỏi bàn tay của ác ma kia.

“Em tỉnh rồi.” Không biết từ khi nào Đan Sâm Duệ đã đi vào phòng đến bên cạnh Nhan Nặc Ưu, nhìn Nhan Nặc Ưu vừa tỉnh dậy, ôn nhu nói.

“Hừ, anh không phải là muốn tôi tốt nhất cả đời này cũng không tỉnh lại sao. Khi đó, không phải là anh rất vui vẻ sao?” Nhẹ nhàng nhìn vào khuôn mặt của Đan Sâm duệ, Nhan Nặc Ưu trong đầu không ngừng nghĩ tới lời nói uy hiếp của Đan Sâm Duệ trước khi hôn mê.

“Bảo bối, những lời em mới nói vừa rồi khiến anh rất tức giận đấy.” Nghe lời nói của Nhan Nặc Ưu , Đan Sâm Duệ nguy hiểm nheo lại ánh mắt, tà tứ nháy mắt liền đến gần Nhan Nặc Ưu trên giường còn chưa hoàn toàn khôi phục.

“Anh…… anh muốn làm gì?” Không tự giác nuốt nuốt nước miếng, Nhan Nặc Ưu run run nhìn người con trai nguy hiểm trước mắt này. Trên nguời con trai này luôn luôn có một hơi thở làm cho cô sợ hãi.

“Anh làm gì? Anh có thể làm gì ư! Bảo bối sớm hay muộn em đều là của anh, hiện tại……” Rất nhanh xoa hai má Nhan Nặc Ưu, tiếp tục nói:“Chỉ là trộm hương bảo bối một cái mà thôi, bảo bối sẽ không dựa vào điều ấy nói anh phạm pháp chứ.” Ánh mắt vô tội làm cho Nhan Nặc Ưu có loại xúc động muốn phát điên. Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống , ma quỷ xúc động, huống chi, người con trai trước mắt này so với ma quỷ còn đáng sợ hơn, nhưng lại là một thực thể tồn tại.

“Cái gì sớm hay muộn tôi đều là của anh , anh dựa vào gì mà dám khẳng định như vậy. Tôi chưa từng đồng ý muốn gả cho anh.” Nghe người con trai trước mắt một câu lại một câu bảo bối, một câu một câu lại nói cô là của hắn, trong lòng Nhan Nặc Ưu muốn phát hỏa. Cho dù ai thích cô, cô cũng sẽ chỉ là bảo bối của Lí Hạo Nhiên mà thôi.

“Bảo bối, em rất không ngoan, nên cho em nhớ thật lâu.” Nhìn Nhan Nặc Ưu bộ dáng thất thần, còn có đáy mắt ưu thương của cô, Đan Sâm Duệ một chút liền đoán được giờ phút này người con gái bên cạnh hắn đang suy nghĩ điều gì. Cố gắng khắc chế cơn giận dữ của chính mình, cúi gần mặt Nhan Nặc Ưu, bừa bãi hôn lên môi Nhan Nặc Ưu.

Nhìn Đan Sâm Duệ lại hôn mình, Nhan Nặc Ưu cố sức bắt đầu giãy dụa, nhưng dù gì cô cũng chỉ là một cô gái, không khí lực có lớn như vậy để có thể tránh khỏi sự giam cầm của người con trai này, chỉ có mở to đôi mắt trong suốt tràn đầy phẫn nộ.

“Nhìn đi bảo bối, giờ phút này người đàn ông bên cạnh em là ai, anh muốn ngươi xem rõ ràng.” Không biết khi nào thì cưa sổ ở căn phòng đã biến thành trong suốt, mỗi một tấm kính trong suốt đều soi rõ bóng hai người.

Nhan Nặc Ưu hoảng sợ nhìn kính thủy tinh phản chiếu bên ngoài hành lang. Trời ạ! Người con trai này rốt cuộc là loại người nào, ngay cả chiêu thức biến thái như vậy mà cũng dùng được. Thủy tinh trong suốt, cô có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ bên ngoài, bao gồm hơn mười người vệ sĩ canh giữ ở cửa…….

“Biết không? Bảo bối mỗi lần đều học không ngoan, mỗi lần nói đều làm cho anh rất tức giận, cho nên, lúc này Duệ chỉ là muốn dạy cho bảo bối tốt một chút, về sau cái gì có thể nói, cái gì không thể nói. Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.” Trực tiếp cúi xuống hôn đôi môi anh đào của Nhan Nặc Ưu đã bị sung đỏ,càng muốn tăng thêm sự trừng phạt.

“Ah.” Nhan Nặc Ưu bị đau khẽ hô, tay chân cũng bắt đầu kịch liệt đong đưa. Không, cô không muốn hắn thành công, vì cái gì người con trai này biến thái như vậy, làm cho nhiều người như vậy nhìn cô bị hắn lăng nhục.

Không để ý tới sự giãy dụa của Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ tiếp tục động tác của mình. Hắn là sẽ không nói cho cô biết, thực ra kính thủy tinh này là do hắn đặt riêng, cho nên bọn họ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, con bên ngoài căn bản là không nhìn thấy bên trong .

Nước mắt bất lực rơi xuống, Nhan Nặc Ưu cảm giác được sức lực trên người đã chậm rãi khôi phục, liền ngừng động táclại, tùy ý để Đan Sâm Duệ làm xằng làm bậy. Bởi vì, cô phải vì chính mình mà khôi phục cho tốt mới có thể tìm được cách thoát khỏi đây.

Hoàn toàn chìm đắm trong niềm say mê khi Đan Sâm Duệ cảm giác được thiên hạ dưới thân ngừng giãy dụa, mỉm cười, cũng từ từ thả lỏng lực đạo trên tay.

Nhan Nặc Ưu cũng cảm giác được động tác của Đan Sâm Duệ, trong mắt toát ra một chút tươi cười vì đã đạt được mục đích. Cô tuyệt đối không thể để cho hắn muốn làm gì thì làm. Cô phải bảo vệ chính mình, tuy rằng đã mất đi nụ hôn đầu tiên, nhưng cô phải bảo vệ tốt thân thể, nhất định phải dành cho Hạo Nhiên. Ở trong đáy lòng của Nhan Nặc Ưu, Lí Hạo Nhiên mới là người chồng tốt nhất mà cô chọn.

Đột nhiên, Nhan Nặc Ưu cảm giác thân thể chợt lạnh, trong lòng cũng không tự giác co rút lại một chút. Nhìn quần áo bên cạnh bị Đan Sâm Duệ xé nát, trong mắt bắt đầu kinh hoảng.

Di chuyển tay chân, cảm giác được sức lực dường như chậm rãi khôi phục lại . Nhìn Đan Sâm Duệ càng ngày càng tới gần mình, Nhan Nặc Ưu trong lòng đã chuẩn bị vô cùng tốt.

Đan Sâm Duệ giờ phút này đã chìm đắm trong sự say mê, trong đầu đều là hương vị đôi môi ngọt ngào vừa rồi của Nhan Nặc Ưu cùng da thịt bàn trắng noãn nõn nà. Trong mắt một mảnh hồng. Trong lòng âm thầm mắng chính mình, nhưng hạ thân trướng đau làm cho Đan Sâm Duệ căn bản là không thể đợi thêm lát nữa, hắn hiện tại thầm nghĩ nhanh lên để cho chính mình được phóng thích.

“A!” Đột nhiên, ngay tại lúc Đan Sâm Duệ chuẩn bị hôn lên da thịt trắng noãn kia của Nhan Nặc Ưu, lại bị một cỗ lực đánh cho một trận thiên toàn địa chuyển.

Nhìn thấy thành công đánh Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu khóe miệng lộ ra một nụ cười thắng lợi, bước chân chạy nhanh hướng cửa. Nhìn cửa gần trong gang tấc, Nhan Nặc Ưu rất nhanh chóng chạy đến trước cửa.

Nhan Nặc Ưu khóe miệng tươi cười rồi cứng lại, tại sao, tại sao không thể mở ra, tay liều mạng đập vào cửa, nhưng tiếc là cánh cửa không có lay động nửa phần.

“Muốn trốn? Vô dụng , cửa kia phải dùng vân tay của anh.” Hắn vừa rồi còn đang suy nghĩ, tại sao tiểu mèo hoang lập tức liền nghe lời như vậy, hóa ra tiểu mèo hoang vĩnh viễn vẫn là tiểu mèo hoang, xem ra chính mình phải sớm cắt móng vuốt của cô đi.

Một câu, dập tát tất cả hy vọng của Nhan Nặc Ưu. Sắc mặt thất bại quay đầu, thân thể lõa lồ mềm mại run run, vẻ mặt oán hận nói:“Đan Sâm Duệ, anh là cầm thú, anh nhanh mở cửa ra.”Vẫn chưa từ bỏ ý định đập đập cánh cửa bằng gỗ.

Hạ thân trướng đau làm cho Đan Sâm Duệ một chút ôn nhu cuối cùng cũng biến mất không còn, thô lỗ ôm chầm eo nhỏ mềm mại của Nhan Nặc Ưu, một phen ném tới chiếc giường rộng lớn.

“A!” Bị một lực ném mạnh như vậy, cho dù chiếc giường mềm mại, nhưng cũng làm cho sắc mặt Nhan Nặc Ưu trắng bệch, đầu choáng váng. Lúc phục hồi lại tinh thần, thế nhưng thấy Đan Sâm Duệ đã bắt đầu cởi quần.

Nhìn một màn như vậy, Nhan Nặc Ưu thân thể run rẩy rốt cuộc khống chế không được, điên cuồng quát:“Đan Sâm Duệ, tên hỗn đản này anh muốn làm gì, anh không bằng cầm thú.” Nhan Nặc Ưu cũng bắt đầu liều mạng giãy dụa.

Cau mày nhìn Nhan Nặc Ưu giãy dụa, Đan Sâm Duệ rất nhanh bỏ cà vạt ra, một phen kéo hai tay Nhan Nặc Ưu, đem hai tay của cô cột vào đầu giường.

Ánh mắt hoảng sợ, Nhan Nặc Ưu cố gắng giãy dụa . Nhung tay bị cà vạt của Đan Sâm Duệ trói lại , như thế nào cũng giãy dụa không ra.

“Như vậy, em mới ngoan .” Vừa lòng nhìn Nhan Nặc Ưu như vậy, vẻ mặt ma quỷ của Đan Sâm Duệ nở nụ cười.