Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 48



Edit: Rabbit

“Tôi muốn có cuộc sống tự do như người bình thường, cuộc sống nơi này không thích hợp với tôi. Làm cá chậu chim lồng hai năm, tôi đã chán ghét, anh muốn đứa nhỏ, hai năm tôi cũng chưa thể mang thai, chẳng lẽ anh còn không chán ghét tôi sao?” Cố gắng không cho đôi mắt của mình nhìn vào đôi mắt sắc bén thống khổ kia, Nhan Nặc Ưu cố gắng làm cho chính mình trở nên cứng rắn.

“Là anh sai rồi sao? Anh thay đổi không được sao?” Ăn nói khép nép gắt gao ôm Nhan Nặc Ưu, giống một đứa trẻ bất lực hỏi.

“Thay đổi? Vậy anh có thể cho tôi cuộc sống tự do tự tại, có thể cho tôi có bạn là nam sao?”

“Dám, ngoài tôi ra em dám tìm những người đàn ông khác làm bạn, tôi giết bọn họ.” Nghe thấy Nhan Nặc Ưu muốn kết bạn với những người đàn ông khác, trong cơ thể ước số hung ác đã bị kích lên một chút, ánh mắt cũng trở nên vô cùng hung ác. Người đàn ông khác nhìn thấy cô, còn không muốn ăn cô sao. Ưu nhi chỉ có thể là của hắn, không có bất luận kẻ nào được phép xen vào.

Trong lòng rất hưởng thụ tình yêu của Đan Sâm Duệ đối với mình, thói quen hai năm hắn chiều chuộng mình. Nhưng từ nay về sau tất cả nhưng điều này cô sẽ không còn cơ hội hưởng thụ nữa rồi. Duệ, thực xin lỗi, về sau anh nhất định sẽ gặp được một cô gái tốt yêu anh.

“Xem đi, hiện tại tôi mới chỉ nói, anh đã muốn giết những người đàn ông khác, anh nói thay đổi? Vậy anh thay đổi thế nào?” Lạnh lùng nói, Nhan Nặc Ưu một phen Đan Sâm Duệ ôm ấp, bước nhanh lên lầu.

“Em làm gì?” Khi đuổi theo Nhan Nặc Ưu vào phòng, nhìn cô xuất ra hành lý thu thập này nọ, trong mắt tràn đầy khiếp sợ. Người phụ nữ này trở mặt quả thực so với sách còn nhanh hơn. Buổi sáng tốt, lúc trở về cũng tốt, thế nhưng chỉ chốc lát sau liền trở mặt với hắn, còn nói ly hôn, thật sự là không thể nói lý.

Phẫn nộ đến chỗ Nhan Nặc Ưu thu thập hành lí, một phen đoạt lấy hành lý của Nhan Nặc Ưu ném tới một bên, điên cuồng lay Nhan Nặc Ưu không có biểu tình gì tức giận chất vấn:“Ly hôn? Anh rốt cuộc làm sai cái gì? Đứa nhỏ? Em đừng tưởng rằng anh không biết em làm cái gì, mỗi lần sau khi chúng ta làm em đều uống thuốc tránh thai . Lúc ấy anh cũng không nói gì, bởi vì anh muốn cho em thời gian để em từ từ yêu thương anh, tiếp nhận anh. Nhưng nay, em lấy chuyện này làm cớ sao? Em chưa nói hết, hiện tại nói, chúng ta sẽ cùng bàn luận.”

“Anh…..anh biết từ khi nào.” Tay vốn giãy dụa đột nhiên ngừng lại, Nhan Nặc Ưu trong mắt tràn đầy không thể tin. Người đàn ông này, ở chung hai năm với hắn, ở trong biệt thự, nhìn đám giúp việc nhỏ tuổi, trong mắt hắn đều toát ra một chút hâm mộ, ánh mắt cũng lơ đãng liếc nhìn cô. Nhưng khi đó cô vẫn cố gắng điều chỉnh tâm tính, cho nên mỗi lần đều lựa chọn không nhìn. Mà hôm nay, thế nhưng cô nghe được hắn nói hắn vẫn biết cô dùng thuốc tránh thai, hơn nữa cũng không có ngăn cản.

“Đúng, anh biết em dùng thuốc tránh thai…… Trước đây là anh không đúng, thương tổn em. Cho nên, hiện tại anh tận lực bù lại.” Trong mắt tràn đầy áy náy, hắn biết tam tư của mình, vì làm cho cô ở lại bên mình, không tiếc biến thái đem cô giam cầm.

“…… Hừ, anh nói rất êm tai.” Trào phúng nhìn Đan Sâm Duệ, nói tiếp:“Anh tại sao không nói anh căn bản không muốn có đứa nhỏ, anh căn bản là không muốn tôi sinh hạ đứa nhỏ. Cho tới bây giờ anh đều không thật lòng yêu tôi, đối tốt với tôi cũng chỉ vì gương mặt của tôi, vài năm sau, toi không còn tuổi trẻ xinh đẹp, anh có còn muốn tôi hay không?”Trong lòng mờ mịt, Nhan Nặc Ưu từ lúc chào đời tới nay chưa từng nói dối như vậy.

“Ba —-” Đan Sâm Duệ có chút run run nhìn tay chính mình, lại nhìn khuôn mặt trắng noãn của Nhan Nặc Ưu đã có dấu tay sưng đỏ, có chút không thể tin được vừa rồi thế nhưng hắn thật sự động thủ đánh cô, người phụ nữ hắn yêu đến tận xương tủy.

“Anh đánh tôi? Anh dám đánh tôi?Anh cút đi, tôi không muốn gặp lại anh, hy vọng anh hãy kí giấy ly hôn, tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa.” Trong mắt tràn đầy đau xót, một cái tát này tuy rằng đau, lại giảm bớt một chút nỗi đau trong lòng. Duệ, nếu một cái tát này có thể làm cho tâm tình của anh tốt hơn, em không trách anh.

“Không…… Ưu nhi không phải…… Xin lỗi……” Nói năng lộn xộn với Nhan Nặc Ưu, trong mắt tràn đầy lo lắng.

“Không cần phải nói xin lỗi, hai năm nay tôi biết anh rất tốt với tôi, cũng cám ơn anh đối tốt với tôi. Nhưng tôi không muốn sống như vậy. Cho tới bây giờ tôi đều không yêu anh, cho dù hai năm nay tôi vẫn cố gắng làm cho chính mình yêu anh, nhưng tôi đều thất bại .”

“Không Ưu nhi, em như thế nào không thương tôi chứ? Hai năm nay em đối tốt với anh, cười xinh đẹp với anh như vậy, như thế nào không có cảm tình gì đối với anh.” Đột nhiên nghĩ đến hôm nay Nhan Nặc Ưu đi ra ngoài gặp Vương Lôi, ánh mắt lập tức bắt đầu hung ác:“Nói, có phải hay không Vương Lôi người phụ nữ kia nói gì đó với em, cho nên hôm nay em trở về mới khác thường như vậy.”

“Không phải, không phải như anh nghĩ đâu. Tôi thật sự không thương anh, Vương Lôi cũng không nói gì không phải, cô ấy bảo tôi hãy từ từ yêu anh, có người đàn ông đối xử tốt với mình như vậy, nên cẩn thận nắm chắc. Nhưng khi cô ấy nói như vậy, tôi mới hiểu được anh không phải là người đàn ông lý tưởng trong lòng tôi, tôi không thương anh, hai năm qua chưa từng có yêu. Tôi là người phụ nữ ích kỷ, từ đầu tới cuối, tôi yêu nhất ……là chính mình.”

“Ha ha ha,em nói đúng thật! Em quả thực là người phụ nữ không có trái tim, lãnh huyết vô tình.” Điên cuồng rống lên với Nhan Nặc Ưu, dường nhau ngàn vạn lửa giận trong lòng đọng lại chờ phát động.

“Anh nên hận tôi đi, hai năm nay anh đối với tôi chắc chắn cũng là thật lòng đi. Nhưng tôi cố gắng hai năm, như thế nào cũng không thể yêu thương anh, nay tôi muốn có cuộc sống bên ngoài, không muốn làm sủng vật của anh, không muốn làm một con chim vàng nữa.” Kiên định chống lại cặp mắt sâu không lường được kia, cặp mắt kia không dễ dàng nhìn ra đang từ từ tụ tập lửa giận.

“Chỉ có thế này sao? Hay là hai năm nay em ở bên cạnh tôi, chỉ là vì trả thù hôm nay. Em muốn làm cho tôi đau, làm cho tôi sống không bằng chết.” Tại sao người phụ nữ này có thể nhẫn tâm như thế, thời gian hai năm chẳng lẽ không thể làm cho cô yêu hắn sao? Nhìn cặp mắt trong suốt như nước kia không có tình cảm gì, trong lòng nhất thời trở nên băng giá.

“Anh không phải đều đã biết rồi sao? Nếu đã biết thì tôi cũng chẳng cần phải làm nữa.”

“Không có gì có thể khiến em ở lại bên cạnh tôi sao?” Xoay người Nhan Nặc Ưu lại, làm cho ánh mắt của cô nhìn hai mắt của mình, hắn muốn đọc được lòng của cô, tại soa cô đói xử như thế với hắn.

“Đã không có, tôi thật sự muốn rời khỏi nơi này, xin anh buông tay, đẻ cho tôi rời đi được không?” Đôi mắt mang theo khẩn cầu nhìn Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu sợ phá vỡ công sức của chính mình.

“Không được, tại sao phải rời đi. Em là của tôi, chúng ta có hôn lễ, có người làm chứng kết hôn, cho nên tôi có quyền lợi nói không. Muốn rời đi…… Có phải hay không…… Có phải hay không bởi vì người đàn ông kia đã trở lại?” Hắn hẳn là nên sớm nghĩ đến, khi chiếc máy bay kia gặp nạn thuộc hạ báo lại không tìm được thi thể của Lí Hạo Nhiên, hắn nên ý thức được sẽ có hôm nay.

“…… Không phải……” Thân thể cứng ngắc cùng ánh mắt đã tiết lộ lòng của cô, Đan Sâm Duệ nhìn thâu tất cả, điên cuồng ôm Nhan Nặc Ưu hét lớn:“Em không phải muốn bỏ tôi rồi đi tìm tình nhân cũ sao? Chẳng lẽ tôi còn chưa thỏa mãn em sao? Tại sao nhẫn tâm như vậy…..”

Không để cho Nhan Nặc Ưu có cơ hội phản bác, Đan Sâm Duệ điên cuồng xé rách quần áo Nhan Nặc Ưu, miệng không ngừng quát:“Không thể thỏa mãn em sao? Vậy hiện tại tôi sẽ cho em cảm thụ một chút, bình thường tôi đối với em có phải là quá tốt, quá ôn nhu . Hay là, em thích tôi biến thái đối với em, có phải Lí Hạo Nhiên xú nam nhân kia cũng đối với em như vậy.”

“Đừng, Đan Sâm Duệ anh buông ra.” Cố gắng giãy dụa, nhìn Đan Sâm Duệ nổi điên xé quần áo của chính mình, Nhan Nặc Ưu trong mắt tràn đầy nước mắt.

“Đừng? Chẳng lẽ hôm nay em đã gặp Lí Hạo Nhiên, hắn đã thỏa mãn em?” Nghe Nhan Nặc Ưu nói đừng, Đan Sâm Duệ trong lòng càng thêm bốc hỏa, nếu em thật sự trả lời người đàn ông kia đã chạm qua em, tôi sẽ không chỉ giết hắn, càng làm em sống không bằng chết.