Tân Hoan

Chương 1



CHƯƠNG THỨ NHẤT



Trăng sáng treo cao, bóng đêm tĩnh lặng. Các nhà đều đã đóng chặt môn hộ bình yên đi vào giấc ngủ. Giờ phút này cũng đúng lúc là thời điểm náo nhiệt của sòng bài, kỹ viện mở cửa đón khách.  

Đèn đỏ treo cao, sa mạn mơ hồ. Trên lầu cao ca cơ ôm ấp tỳ bà mị thanh kiều xướng; sòng bạc, bài cửu đẩy đến nhẹ nhàng vui vẻ, xúc xắc trong ống trúc cao thấp cuốn quanh, tiếng vang thanh thúy. Kinh đô phồn hoa, không phải xem ban ngày người ngựa như nước trên phố mà phải chờ đến khi mặt trời khuất bóng một mảnh sặc sỡ, phồn hoa không có đêm.

Ký ức của Ôn Nhã Thần dừng lại tại tiếng cười chói tai của tú bà Ỷ Thúy lâu:

“Ai nha Ôn thiếu thế nào lại đi a? Lại đây ngồi để các cô nương xướng thêm hai khúc. Ha ha ha ha, này chớ đi, mau ở lại a, Thúy Lung, Thiên Thiên nhà chúng ta ngày nào cũng ngóng trông ngài nha! Ôi, Chu gia! Ngài cũng muốn đi! Đi đâu a? Đây là muốn Trương ma ma ta đi uống gió Tây bắc phải không a! ( không có thu nhập) Nhanh, mau tới đem Ôn thiếu lưu lại! Tổ tông của ta nha, lưu lại đi…”

Rõ ràng là cái giọng khàn khàn như bị người sáp cổ, tú bà cả người nồng nặc mùi son phấn khiến Ôn Nhã Thần trong ngực từng đợt nôn nao phiên giang hải đảo.

Gió đêm thanh lãnh thổi tán đi chút hương rượu, xuyên thấu qua khuôn mặt tinh xảo nùng trang diễm sức của hoa nương cùng ánh đèn tiểu lâu mông lung, Ôn Nhã Thần vô ý ngẩng đầu, mơ hồ nhìn thấy một chấm nhỏ phía xa xa. Vì tinh tú cô linh nơi chân trời xanh sẫm, quang mang ảm đạm mà cô tịch, giống như một trận gió nhẹ cũng có thể thổi bay. Vì thế không kìm nổi lòng vươn tay, mê mê hoặc hoặc nhìn lại, lại chỉ nắm được góc áo của đồng bạn.

“Kia nếu phải đi, này tiền thưởng… a ha hả ha hả, Ôn thiếu chính là Ôn thiếu nha! Ha hả ha hả ha hả…” Nghe nói Trương ma ma năm đó cũng từng là hoa khôi danh chấn thiên hạ, tiếng tăm vang xa, một khúc thanh ca không ai sánh bằng. Khi ấy ân khách nhất định là không thiếu.

Nhóm công tử ca nhao nhao ồn ào đòi tìm nơi uống rượu: “Đi, đi Phi Thiên đổ phường tìm Ngân Nguyệt phu nhân…”

Tối nay Ôn Nhã Thần làm chủ sự, uống đến thần tình đầy tửu khí, cả nhóm bại gia tử sôi nổi trầm trồ khen ngợi, kéo tay áo, nhấc cước bộ, thất tha thất thểu cũng đồng dạng uống say đến ngã trái ngã phải đỡ Ôn thiếu gia ra ngoài.

Ngõ nhỏ quanh co, tường cao khuất bóng, băng lạnh, ẩm thấp. Phiến đá dưới chân như bị ai trải một tầng bông dày, mềm mại đến cơ hồ không nhấc nổi chân. Ôn Nhã Thần nghe được tiếng cười trong Ỷ Thúy lâu cách mình càng ngày càng xa, tiếng ca trong trẻo du dương của nhóm ca cơ trên lầu cao cũng dần trở nên không rõ.

Thiếu niên thính vũ lầu trên, nến đỏ ngập trướng phòng.

Tráng niên thính vũ trên thuyền, sông dài mây thấp, cánh nhạn đón tây phong.

Mà nay thính vũ phòng không, tóc bạc lơ thơ buồn phơ phất.

Buồn vui li hợp vô tình, giọt giọt trước mái hiên, từng chút đến bình minh.

Đến lúc sau, Ôn Nhã Thần liền cái gì cũng đều không nhớ rõ…

Ca cơ ôm tỳ bà boong boong đàn hát, đêm dài dần trôi, nơi nào cho tịch mịch. Trên lầu cao, những con người chân chính cô đơn đang chìm trong ánh đèn mê ly rực rỡ. Hương rượu huân đỏ mắt, giai nhân mê say tâm, trắng đêm hoan ca, ăn chơi trác táng, tay sờ đến quân bài đều mang theo mùi lỗ mãng.

Diệp Thanh Vũ đứng ở đầu hẻm, trước mặt y hương tấn ảnh cùng phía sau màn đêm yên tĩnh giống như màu sắc rực rỡ cùng đen trắng đối lập, chỉ một bước nhỏ, lại thành hai thế giới.

“Đến, lại uống một chén… Rượu… rượu của ta… ọe…” Khách say nghiêng ngả lảo đảo rời chốn hồng trần dơ bẩn, đi từng bước, từng bước phù phiếm biến mất trong hẻm tối.

“Một, hai, ba…” Y trong lòng nhẩm đếm.

“Loảng xoảng…Choang…” Bình rượu rơi xuống đất vỡ nát, khách say dựa vào chân tường ngủ lịm. Sáng sớm ngày mai, toàn kinh thành đều sẽ biết, Lý viên ngoại thành Đông say rượu đầu đường, vì thế bị nương tử hung hãn nhà hắn đánh đến mặt mũi bầm dập không dám ra khỏi cửa.

Hảo tâm nhặt lên mảnh bình vỡ bên cạnh hắn, vị đại gia này xứng đáng thú một con sư tử cái Hà Đông a, vết thương hai ngày trước bị mảnh sứ vỡ rạch lên vẫn còn có thể thấy ở trên mặt. Thuận tay thay hắn lấy nốt trong tay kia nửa bình rượu vỡ. Diệp Thanh Vũ đang muốn đứng dậy, ống tay áo lại bị một con ma men khác tại chân tường nắm lấy.

“Ngươi… rơi xuống?” Miệng lưỡi nói không rõ chứng tỏ hắn đã say nát bét, ánh mắt đỏ lừ chớp cũng không chớp, bên trong tràn ngập tò mò.

“…”

“Trên trời…” Thấy Diệp Thanh Vũ không hiểu, hắn đưa tay chỉ chỉ lên trời. Đôi con ngươi ánh lên quang ảnh trong ngõ nhỏ, lóe ra như sóng, mang theo màu lam sắc của màn trời, từ từ nhìn lên khuôn mặt Diệp Thanh Vũ, “Tinh tú a… mới vừa rồi ta nhìn thấy, người ở đằng kia, cô linh linh…”

“Ôn thiếu, ngươi say.” Diệp Thanh Vũ nhận được hắn.

Phóng nhãn khắp kinh thành, có lẽ có người không biết danh hào của đương kim hoàng thượng. Ba chữ Ôn Nhã Thần lại không người không hay. Ôn Thái phi coi trọng có thừa cháu trai nhà mẹ đẻ, lại thêm hắn là cháu yêu của Trường Bình quận chúa, cha của hắn là Trấn Đại tướng quân uy phong hiển hách, mẹ hắn xuất thân từ Lô thị An Dương, danh gia vọng tộc, quyền thế lẫy lừng. Hắn lại là con một trong tướng quân phủ, năm đời kế tục, bốn phòng thê thiếp chỉ sinh được một nhi tử, đích thực là danh môn kiêu tử sinh ra đã nếm ngọc ngậm vàng, muốn không được sủng nịch đều là điều thiên lý khó dung.

Ôn gia công tử thông âm luật, tinh kì nghệ, cả ngày lưu luyến bụi hoa, vừa thiện giải nhân ý lại thiện giải nhân y (vừa hiểu lòng người lại giỏi cởi áo tháo thắt lưng =))~). Thế nhân người người đều ngợi khen như thế. Nói trắng ra, Ôn Nhã Thần? Công tử gia nhà Trấn tướng quân là cái gối thêu hoa.

Trong kinh thịnh truyền hắn có một dung mạo tinh xảo như nữ tử, lúc này khuôn mặt xinh đẹp ấy đang đối diện Diệp Thanh Vũ cười ngây ngô sung sướng, hai mắt nheo lại, khóe miệng giương cao, tươi cười chân thành, dáng điệu ngây thơ khả cúc: “Xuỵt… Đừng nói nói, cẩn thận ánh trăng nghe thấy được, lại bắt ngươi về.”

Thật sự là… tâm tính đơn thuần hiếm có a. Diệp Thanh Vũ dở khóc dở cười.

“Sao đều là ngươi? Trên trời cũng có, dưới đất cũng có.”

Hắn biểu tình nghiêm túc, vẫn là túy ngôn túy ngữ.

“Ta vẫn luôn là một người.”

“Kéo ta đứng lên.” Con ma men ngồi bệt dưới đất run run hướng y vươn tay, không đợi Diệp Thanh Vũ nói xong hắn đã đơn giản túm lấy áo y giãy dụa bò lên.

Hai người đứng đối diện nhau, chỉ chừa một chút khoảng cách. Ánh trăng trên tường cao quanh co khúc khuỷu chiếu xuống, dung mạo tuấn tú được đồn đãi trong kinh sư gần trong gang tấc, đôi mắt như nước mùa xuân, môi hồng răng trắng, Diệp Thanh Vũ nhịn không được cảm khái, bình phẩm gì đó chỉ là nói hươu nói vượn, dung mạo trác tuyệt vẫn là không từ sánh nổi.

Chỉ là một phút thất thần, con ma men không an phận đã vươn móng vuốt lên mặt y, trong miệng cũng đồng thời than thở: “Thật sự là…Thật sự là…”

Thì thào tự nói đến nửa ngày lại không xuất ra chữ thứ hai. Xem ra lời đồn đãi là thật, công danh của hắn hẳn là Ôn gia bỏ tiền mua.

“Ta đưa ngươi về tướng quân phủ.” Không thấy quý tử, tướng quân phủ tối nay khẳng định không được an bình.

“Không, ta không quay về.” Hắn quả quyết từ chối. Dường như thật sự sợ sẽ bị mang về, cầm lấy cổ tay Diệp Thanh Vũ, đảo ngược thân mình ép y vào góc tường.

“Ta không quay về, ngươi cũng đừng đi.”

Khoảng cách lại gần thêm nửa tấc, công tử phong lưu kinh qua bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ mang một thanh âm làm say lòng người, dán tại bên tai thấp giọng nỉ non, dù tim làm bằng băng cũng phải tan chảy. Ngón tay lạnh lẽo như vách tường phía sau lưu luyến trên mặt y không chịu ly khai, đã dựa vào đến không thể gần hơn được nữa, thân thể dán tại thân thể, quần áo dính sát cùng một chỗ. Diệp Thanh Vũ bất đắc dĩ mà nhớ tới, vạt áo Ôn Nhã Thần tựa hồ vẫn còn lưu lại vết nôn mửa.

“Ngươi… Tới chỗ này làm gì?” Con ma men tiếp tục đặt câu hỏi.

“Ngủ không được.”

“Vì cái gì?”

“…” Này thì phải đáp thế nào?

Con ma men tự đưa ra đáp án: “Ngươi không cao hứng.”

Một lời trúng đích.

“Trong mắt của ngươi đều không nhìn thấy ý cười.” Hoàn toàn không để ý sự phản bác trong mắt Diệp Thanh Vũ, hắn liên tục cảm thán: “Phía chân trời rộng lớn như thế, người lại bị bỏ quên một bên, thật đáng thương.”

“Ôn thiếu…”

“Lúc trước ta đã nghĩ như vậy… như vậy sờ sờ ngươi…” Ngón tay chạm tới gương mặt như là tìm kiếm lại phảng phất như là an ủi. Bại gia tử phóng túng thanh sắc rõ ràng đã uống đến bất tỉnh nhân sự, lúc này ánh mắt lại sắc bén, giống như phán quan thượng công đường nhìn rõ mọi việc.

“Ngươi rất cô đơn.”

“Từ nhỏ chính là như thế.” Diệp Thanh Vũ rủ mắt.

Ôn Nhã Thần lặng im, rồi sau đó vòng tay ôm vai y. Hô hấp mang theo hỗn tạp tửu khí từng đợt phất qua mặt Diệp Thanh Vũ, hắn nói: “Đừng sợ, có ta ở đây.”

Hắn “Ha hả” ngây ngô cười, đem khuôn mặt nóng bỏng dính sát vào mặt Diệp Thanh Vũ.

“Ngươi cười lên nhất định càng xinh đẹp.”

Hắn vỗ vỗ bả vai Diệp Thanh Vũ, miệng lưỡi hàm hồ hứa hẹn: “Yên tâm đi, về sau ngươi sẽ không cô đơn, ta ở bên ngươi.”

Nói đông nói tây, liên miên cằn nhằn, chẳng cần ai đáp lại, ông nói gà bà nói vịt. Chỉ sợ bản thân hắn cũng không biết mình đang nói cái gì.

Diệp Thanh Vũ nghiêng mặt đi, thấy đôi mắt như nguyệt quang của hắn đang từ từ khép lại.

A, con ma men.

Ngõ tắt nhỏ quanh co, càng sâu càng thăm thẳm. Tiếng thở bên tai phập phồng, hơi thở con ma men phả bên má nóng cháy mà dài lâu.

Cuối cùng của cuối cùng, đình chỉ lải nhải lẩm bẩm túy ngôn túy ngữ, con ma men bám vào Diệp Thanh Vũ, bên tai nhẹ giọng nói: “Xem, ta tiếp được ngươi.” Rồi sau đó ngủ thật say.

Trong phút chốc, cảm xúc thay nhau xuất hiện.

Hơi lạnh từ tường đá xuyên qua y phục truyền đến khiến lưng hơi hơi đau đớn. Vị đại thiếu treo trên người thực nặng, cánh tay như trước gắt gao ôm lấy bờ vai của y. Ôn Nhã Thần chôn đầu tại cần cổ Diệp Thanh Vũ, thường thường còn không quên cọ cọ hai cái, tìm một chỗ thoải mái.

Diệp Thanh Vũ vẫn đứng không nhúc nhích, khóe mắt dư quang thoáng nhìn ngọc quan bị nghiêng ngả. Vài sợi tóc tán loạn từ ngọc quan buông xuống, bị gió đêm thổi bay, nhẹ nhàng phất qua chóp mũi y.

Thở dài một hơi, Diệp Vũ Thanh lắc lắc đầu, đỡ lấy vị thiếu gia phong lưu chốn kinh đô, chậm rãi hướng một đầu khác của ngõ nhỏ đi tới.

Có lẽ là bởi vì bị hắn nói trúng rồi đi. Diệp Thanh Vũ tự nói với mình…