Tàn Dư Đời Người, Tro Tàn Đời Tôi

Chương 7-4



Từ bé tôi đã xem không ít các hoạt động văn nghệ thuật, bất kể là ca kịch động hay các triển lãm tĩnh.

Tôi yêu thích nghệ thuật như vậy là nhờ công bố mẹ và dì. Đáng tiếc là dù được hun đúc trong rất nhiều loại hình nghệ thuật nhưng tôi lại không hề có năng khiếu nghệ thuật.

Từ sau khi lên Đại học, bận rộn với việc mưu sinh và học hành, kí ức về lần cuối cùng tôi xem triển lãm là khi chủ nhiệm khoa dẫn chúng tôi đi thăm bảo tàng mỹ thuật đã trở nên mơ hồ. Bạn bè xung quanh tôi, chẳng hạn như Đàm Nhã Hằng lại hoàn toàn không chút hứng thú với loại hình nghệ thuật này, thế nên khi tôi mời Tiểu Hồ Ly mới nói một câu thế này ——

"Tớ có vé xem triển lãm tranh, tuy trông cậu không hứng thú lắm nhưng tớ vẫn hỏi thử xem."

"Có ý gì?" Tiểu Hồ Ly híp mắt nguy hiểm, "Ý của cậu là trông tớ không có hàm dưỡng nghệ thuật hử!"

Tôi vô tội xua tay, "Là cậu nói, tớ không có nói."

"Đồ thối tha." Tiểu Hồ Ly khịt mũi, chỉ chốc lát sau đã cong khoé môi, trông rất hài lòng. Tuy rằng ngày thường cô gái nhiệt tình này luôn có tính cách vui vẻ, nhưng dường như hôm nay lại đặc biệt tốt, trái ngược hẳn với cơn mưa liên miên không dứt bên ngoài.

Vừa xuống xe, tôi hơi bất ngờ trước lượng người ngoài dự đoán. Dường như đối với hầu hết mọi người, thú thưởng tranh tao nhã hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi gió mưa, hay có thể nói là càng tô thêm vẻ đẹp mềm mại cho cuộc triển lãm.

Công viên văn hoá và sáng tạo bao phủ cả một khu vực rộng lớn, đụng phải ngày nghỉ tiếng người trong chợ càng ồn ào. Tôi liếc thấy Tiểu Hồ Ly hứng thú với quán hàng rong phía bên kia, thế là nói: "Cậu đi việc cậu, tớ đi việc tớ, trưa nay tụ họp nhé?"

Tiểu Hồ Ly hãy còn đắn đo, tôi nói thêm: "Trưa nay tớ muốn ăn cái gì ngon ngon, giao cho cậu được không?"

Hai mắt Tiểu Hồ Ly sáng quắc, gật mạnh đầu.

Tôi bật cười rồi một mình bước vào phòng triển lãm sau khi tạm biệt cô ấy, bất giác trầm lặng.



Những bức tranh thuỷ mặc tuyệt đẹp trước mắt khiến tôi phải nín thở, rõ ràng chỉ có hai màu đen trắng, nhưng làm sao có thể kết hợp những sắc thái đậm nhạt để tôn lên sự tinh tuý của non nước một cách hoàn mỹ đến vậy; thậm chí tôi có thể tưởng tượng đầu cọ nhảy múa trên mặt giấy, vết mực hoà lẫn vào nước khiến người ta mê say.

Tiếc rằng đã không đưa dì đến xem triển lãm, nếu không nhất định bà sẽ rất vui.

Trong sảnh triển lãm rộng lớn, đám đông xem tranh ùn tắc. Tôi vừa đi xuyên qua đám đông vừa né tránh từng đợt sóng người, bất giác đến một khu triển lãm khác, tôi bước lên cầu thang.

Tất cả cửa sổ sát đất đều được bố trí rất tinh tế, từ nơi này bạn có thể thu hết vào tầm mắt toàn cảnh đô thị sầm uất. Khu chợ bên dưới đông nghịt người, không biết làm sao Tiểu Hồ Ly có thể đi dạo đây...

"Nghe nói gì chưa? Lần này thầy Ngô cũng cho học trò của mình tham gia triển lãm đấy, chuyện xưa nay chưa từng có nha."

"Hẳn bức tranh rất đặc biệt nhỉ?"

Cuộc trò chuyện của người phụ nữ bên cạnh khiến tôi hoàn hồn, nhanh chóng cất bước đi về phía phòng triển lãm, tiếp tục ngắm tranh. Dù biết mình phải nhanh chóng hội họp với Tiểu Hồ Ly, nhưng những bức tranh này cứ khiến tôi lưu luyến nán lại, đấu tranh một hồi, tôi lựa chọn tiếp tục chậm rãi thưởng thức.

Đi ngang qua hành lang, cái nắng gay gắt sau mưa chênh chếch rọi vào phòng triển lãm. Tôi ngoái đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời trong vắt sau khi được cơn mưa gột rửa.

Tôi chậm rãi đi sâu vào hành lang, nơi có ít người xem tranh hơn, tự thân đã trở thành một chốn yên tĩnh. Vô thức đi tới cuối đường, tôi dừng lại, hờ hững nhìn lên, bỗng chốc nín thở.

Trước mắt tôi là cả một mặt tranh màu nước.

Ánh sáng vàng từ phía ngoài chiếu vào phòng, rơi lên bức tranh trên tường khiến nó bừng sáng. Tôi bị hút hồn trước bức tranh này, từ từ lùi về sau, dừng chân thưởng thức.

Đây là cảnh thành phố đón bình minh.

Các sắc độ xanh khác nhau nhuộm thắm bầu trời thành một khoảng bình yên, mặt trời mọc lên từ đường chân trời hé lộ ánh bình minh lấp ló sau những toà nhà cao tầng, cả thành phố bừng tỉnh từ đêm đen, và, bóng dáng mảnh mai của cô gái đứng trên cầu vượt.

Dời mắt xuống, tôi không nén được cảm xúc khi dừng lại ở hình ảnh phía dưới bên trái bức tranh, ngược hướng mặt trời.

Mặc dù không thể nhìn rõ biểu cảm của cô gái đứng trên cầu vượt nhưng từ bút pháp của hoạ sĩ, vẫn có thể dễ dàng nhận ra tầm mắt cô ấy đang hướng về người phụ nữ đứng dưới đường.

Hai người trong tranh chăm chú nhìn nhau vào lúc rạng đông.

Khoảnh khắc ấy, rốt cuộc tôi cũng hiểu được tâm trạng của những nhà sưu tập, tại sao họ chấp nhận táng gia bại sản chỉ để sở hữu một bức tranh như vậy ——

Đứng trước bức tranh này, tôi cũng có chung một xung động.



Khó khăn dời tầm mắt, tôi vô tình liếc qua tấm bảng gỗ bên cạnh, dán mắt vào nó, trái tim loạn nhịp.

"Thành phố bình minh." Đầu ngón tay ve vuốt tiêu đề bức tranh, bên dưới còn một đoạn miêu tả tiêu đề bằng tiếng Anh. Sau khi hiểu được ý nghĩa, đầu mũi tôi bỗng chua xót.

Dưới cùng của tấm bảng gỗ là chữ ký của hoạ sĩ, chỉ viết giản đơn ba chữ: XU, REN-NING.

Do đã được học về bính âm Hán ngữ, tôi tự động dịch thành những từ tiếng Trung đối ứng trong đầu, đến khi đọc hiểu, lồng ngực chợt thắt lại...

"Lê Thần."

Giọng nói quen thuộc phía sau gọi to tên tôi, tôi lập tức quay đầu ——

Nhiều năm sau vào lúc nửa đêm tỉnh giấc, tôi vẫn thường xuyên nhớ lại cảnh này, như hình ảnh trong mơ.

Khuôn mặt thanh lệ của Hứa Nhân Ninh mềm dịu dưới ánh mặt trời, tim tôi mất khống chế đập dồn dập, không dám tin tưởng.

Chị từ từ đi về phía tôi, không nói một lời, nụ cười yếu ớt treo trên mặt. Tôi hơi ngẩng đầu, hương thơm quen thuộc quanh quất nơi chóp mũi.

Khi bốn mắt chạm nhau, tôi như nhìn thấy bầu trời đầy sao. Một thoáng dịu dàng chảy xuôi theo đáy mắt.

Hứa Nhân Ninh cúi đầu, đột nhiên đưa tay về tấm bảng gỗ. Tôi nhìn theo hướng nhìn của chị, thấy những đầu ngón tay thon dài đang che khuất hai chữ giữa tiêu đề bức tranh.

Còn lại chỉ là hai chữ, "Lê thành"(*) ——

(*Âm Hán Việt của tên bức tranh là "Lê minh chi thành", che hai chữ ở giữa còn lại "Lê thành", chữ Lê chính là Lê trong tên Lê Thần, thành nghĩa là thành phố.)

Hứa Nhân Ninh hạ tay xuống, đầu ngón tay lướt qua tiêu đề tiếng Anh bên dưới của bức tranh, tôi không kìm được lẩm nhẩm theo: "On the way home..."

Đường về nhà.

Lúc Hứa Nhân Ninh ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp hai hàng nước mắt trong veo đọng lại trên gương mặt chị. Viền mắt tôi cũng nóng lên, khẽ cong khoé môi.

Im lặng nhìn nhau, lại như tuôn ra ngàn câu vạn chữ.

Tôi vẫn sẽ động tâm vì người này, ngay cả khi chỉ là một bức tranh, vẫn khiến tôi mê muội, hết lần này đến lần khác.



Tôi đã nghĩ đến cảnh đoàn tụ vô số lần, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng sẽ trong hoàn cảnh thế này, rõ ràng có bao điều muốn nói, lại chẳng thể thốt nên một lời.

Chỉ cần người này đứng trước mặt đã có thể khiến tôi cay sống mũi, bất kể bao nhiêu năm tháng trôi qua, rời đi không một lời từ biệt, tôi vẫn không trách chị bỏ mặc tôi, một mình ra đi.

Bởi vì đây là Hứa Nhân Ninh, là người phụ nữ tôi thích ——

Nên, không phải tôi không muốn đi về phía trước, mà vì không thể chân chính từ bỏ mọi thứ trong quá khứ, vứt bỏ hành trang hồi ức để đi đến nơi không có Hứa Nhân Ninh.

Dù có đi đâu, cũng chỉ như lang thang vô định.

Đứng trước bức tranh, tôi nói với Hứa Nhân Ninh câu nói mà mình đã ẩn giấu suốt hai năm.

"Mừng chị về nhà."

Đáp lại tôi là một cái ôm ấm áp, triệt để làm nóng viền mắt. Tôi bị kéo vào lòng chị, vô thức ôm chặt người phụ nữ làm tôi nhung nhớ bấy lâu, phút chốc có cảm giác an yên như lá rụng về cội.

"Chị đã trở về."

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vén lên tóc mái, đột nhiên cúi đầu hôn lên trán, nhẹ tựa gió thoảng.

Sau cơn mưa, trời lại nắng.

Mùa hè của tôi, đã thật sự đến rồi.