Tàn Dư Đời Người, Tro Tàn Đời Tôi

Chương 6-4



Vừa chạy đến phòng cấp cứu, tôi lập tức đi tìm anh Ông đang lo lắng đứng chờ trước cửa.

"Có sao không?" Tôi gấp gáp hỏi.

"Tình trạng vẫn chưa ổn định, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng."

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Anh Ông luôn ôn hoà điềm đạm cũng khó tránh hoảng hốt, "Hôm qua tôi cùng phó giám đốc tăng ca ở công ty, khi vào phòng cô ấy định đưa tài liệu thì thấy cô ấy ngã dưới đất, trên bàn còn nôn ra một bụm máu, sợ quá nên tôi vội gọi xe cấp cứu, nghĩ thế nào cũng thấy nên báo với cô một tiếng..."

Tôi nghe mà cả người rét run, suýt nữa ngất đi.

Đàm Nhã Hằng nghiêm mặt hỏi: "Trước đấy Hứa nữ vương... phó giám đốc có gì khác thường không?"

"Ừm... Tôi chỉ biết mấy tháng nay phó giám đốc luôn làm việc như không muốn sống, thỉnh thoảng tôi còn nhận được email của cô ấy lúc hai, ba giờ sáng... Phó giám đốc không yên tâm Duy Duy ở nhà một mình nên đem công việc về nhà làm, thế nên tôi cũng không rõ cô ấy bận bịu tới mức nào."

Tôi nhíu mày, "Duy Duy ở nhà một mình? Không phải có sinh viên làm thêm mới tới ư..."

Anh Ông ngờ vực nhìn tôi, "Sinh viên nào mới tới? Phó giám đốc cũng không thuê người khác, theo tôi biết thì trước giờ phó giám đốc không có ý định ấy, ít nhất tôi cũng không nghe cô ấy nói."

Tôi ngơ ngẩn.



"Người nhà của cô Hứa Nhân Ninh là ai?" Một y tá chạy ra, vội vàng hỏi, "Chúng tôi muốn giải thích về tình trạng của cô Hứa Nhân Ninh."

Ba người chúng tôi nhìn nhau, cuối cùng Đàm Nhã Hằng đẩy vai tôi, nhìn tôi với ánh mắt kiên quyết, lớn tiếng nói: "Ở đây! Cô ấy là bạn gái của Hứa Nhân Ninh."

Tôi cả kinh mở to mắt, không thể tin nhìn Đàm Nhã Hằng, còn cô y tá lại trực tiếp mời tôi vào, tôi chỉ có thể bất chấp sự thấp thỏm trong lòng mà đi theo vào phòng cấp cứu.

Dưới danh nghĩa một cô bạn gái giả.

Y tá nghiêm túc nói với tôi rằng Hứa Nhân Ninh bị xuất huyết dạ dày, theo tình trạng này thì đã bệnh được một thời gian. Tôi càng nghe lòng càng lạnh, vừa tức giận vừa xót xa.

Tôi giận chị không yêu quý bản thân, lại xót chị khi phải một mình gánh vác mọi thứ.

Tối nay Hứa Nhân Ninh phải nhập viện để theo dõi, tôi nhẹ bước đi vào phòng cấp cứu, vừa vén rèm lên, tim đã loạn nhịp.

Hứa Nhân Ninh vẫn xinh đẹp như trước, khuôn mặt thanh lệ hơi tái, mày nhíu chặt. Tôi không nhịn được vươn tay xoa ấn đường của chị, vuốt ve qua lại bằng những đầu ngón tay mình.

Chăm chú nhìn khuôn mặt Hứa Nhân Ninh, tôi thấy muốn khóc, lúc mở miệng lại vô thức nghẹn ngào: "Tại sao chị không nói với em, chị có thuê người khác đâu, sao lại bận rộn như vậy chứ..."

Tôi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc trên trán chị, gần như không kìm được cúi xuống đặt lên trán chị một nụ hôn khẽ, thấp giọng: "Chị muốn em làm gì cũng được, chỉ cần chị khoẻ mạnh, việc gì em cũng chấp nhận." Tôi đứng thẳng lưng, kéo cao tấm chăn mỏng trên người chị.

Trên môi tôi rất nóng, vừa nghĩ đến chuyện mình vừa làm thì toàn thân nóng bừng, cả người mất tự nhiên. Khi đang định ngồi xuống thì có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến.

"Xin lỗi chị đến muộn! Nhân Ninh ổn không?" Lương Mộ Hi vội vàng chạy tới với vẻ mệt mỏi, mặt đầy lo lắng. Sau khi nói rõ tình hình với chị ta, chị ta vẫn im lặng.

Vẻ mặt Lương Mộ Hi ảm đạm, khoé môi nhếch lên nụ cười buồn: "Nhìn người bạn thân nhất của mình... sức khoẻ ngày càng đi xuống, có lẽ đây là điều mỉa mai và bất lực nhất sau khi chị trở thành bác sĩ..."

"Lương Mộ Hi..."

"Chị không sao." Chị ta miễn cưỡng cười với tôi, nói tiếp: "Em có muốn về nhà Nhân Ninh xem thử không? Chị sẽ nhờ má Vương trông chừng Duy Duy, nếu có thể, em hãy đi gặp cô ấy đi."

Tôi lưỡng lự nói: "Nhưng em..." Đã dọn ra ngoài rồi.



Lương Mộ Hi như hiểu được ánh mắt của tôi, móc từ trong túi ra chiếc chìa khoá quen thuộc, tôi ngẩn người.

"Hứa Nhân Ninh nhờ chị giữ, bây giờ nên trả lại cho em."

Tôi nhận xâu chìa khoá từ Lương Mộ Hi, nước mắt gần như trào ra. Chiếc chìa khoá kia như có hơi nóng, đốt cháy bàn tay tôi.

"Xem như vật về cố chủ đi." Chị ta cười nói.

Khi ngồi lên xe máy của Đàm Nhã Hằng, tôi nhỏ giọng nói cảm ơn với cô ấy. Cô ấy quay đầu liếc nhìn tôi, dài giọng nói: "Nếu thật muốn cảm ơn tớ thì bắt Hứa nữ vương về tới tay đi."

Dứt lời, cô ấy liền vặn ga, chạy thẳng về nhà họ Hứa. Trên đường, tôi nhìn trời đêm trăng sáng sao thưa, nhớ lại chuyện rất lâu trước đây.

Đêm cuối cùng ở Bành Hồ cũng tương tự như đêm nay. Tôi ngồi trên đá nhìn bầu trời đêm, hoang mang về tương lai.

Lúc ấy, tôi không nghĩ mình có tư cách được yêu, không ai chấp nhận yêu một người như tôi, đối xử tử tế với một người như tôi.

Tôi muốn quay lại buổi tối của hai năm trước, nói với bản thân khi đó rằng, những trắc trở của hôm nay đều có thể giải thích ở ngày mai.

Bạn sẽ gặp gỡ một người bạn rất tốt, quen biết một người chị tuyệt vời, thật lòng yêu thương một đứa bé không có quan hệ máu mủ, và, một người bạn muốn chở che.

Cuối cùng, bạn sẽ hiểu thế nào là yêu.

Một tình yêu vô điều kiện.

"Tớ đưa cậu đến đây thôi."

Tôi nhảy khỏi xe, đặt nón bảo hiểm xuống, cười cảm kích với Đàm Nhã Hằng, nói: "Ừ, cảm ơn."

Đàm Nhã Hằng xua tay vờ như đuổi tôi đi, vặn ga đi thẳng không quay đầu lại. Tôi nhìn Hứa gia trước mắt, sinh ra cảm giác hoài niệm.



Đứng trước cửa sắt, tôi âm thầm hít sâu, lấy hết can đảm móc chìa khoá ra, mở cửa ——

Ánh đèn vàng ấm áp quen thuộc đập vào mắt, ngực tôi đầy ắp thứ cảm xúc khó lòng diễn tả. Khi đi qua huyền quan, đối diện với đôi mắt lấp lánh sáng ngời kia, vành mắt tôi bất giác nóng rực.

"Chị!" Hứa Dục Duy nhảy khỏi sofa chạy về phía tôi, tôi bắt lấy thân thể bé nhỏ đang lao về phía mình, ôm chặt, thật chặt.

"Sao chị không tới tìm em... Có phải chị giận em không ạ?" Tiếng khóc của Hứa Dục Duy khiến tôi khó chịu, như thể có một bàn tay đang bóp chặt tim tôi.

Tôi không ngừng vỗ lưng em, "Không sao, không sao, là chị không tốt, Duy Duy chẳng có lỗi gì hết." Tôi cũng nhìn thấy con gấu bông to trên ghế sofa.

"Cháu đến rồi, Tiểu Thần." Má Vương từ phòng bếp đi ra, cười hiền từ với tôi, "Nhân Ninh không sao chứ?"

Tôi khẽ gật đầu, cúi đầu nhẹ giọng nói với Hứa Dục Duy: "Chị dẫn em đi tìm mẹ."

Hứa Dục Duy gật mạnh đầu, "Thế... bao giờ chị đi ạ?" Em hít mũi một cái, giọng vẫn nghèn nghẹn.

Tôi cụp mắt, nới ra khoảng cách, chăm chú nhìn vào đôi mắt em, trịnh trọng nói: "Chị không đi nữa."

Oà một tiếng, Hứa Dục Duy lại bật khóc, tôi rưng rưng mỉm cười, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của em.

Tôi sẽ không rời đi nữa.