Tàn Dư Đời Người, Tro Tàn Đời Tôi

Chương 21



"Nói thì cũng đã nói rồi, cậu đổi ý cũng vô ích." Đàm Nhã Hằng không đồng tình nói: "Bản thân cậu cũng biết rõ so với những chủ thuê nhà không biết đằng nào mà lần, ở nhà Hứa nữ vương là sự lựa chọn tốt nhất, là tớ thì đã ôm bắp đùi chị ấy cầu bao nuôi rồi."

Tôi lườm cô ấy, lần nào nhắc tới Hứa Nhân Ninh cũng không đứng đắn như thế.

Đàm Nhã Hằng búng trán tôi, vẻ mặt tiếc hận: "Tớ biết cậu là người thận trọng, nhưng Hứa nữ vương không đáng cho cậu tin tưởng sao? Mỗi lần gặp chuyện liên quan đến chị ấy cậu đều lo trước tính sau, có cần thiết không? Hơn nữa, ở nhà chị ấy còn tiết kiệm được tiền."

Đây là lý do thuyết phục tôi nhất. Không đổi được phòng ký túc, không muốn tiếp tục ở cùng Sở Uy có thể tiết kiệm tiền thuê nhà, bất kì căn phòng thuê bên ngoài nào cũng đắt hơn ký túc xá một, hai nghìn tệ, căn hộ thì càng không cần nhắc đến, thế nên nhà Hứa Nhân Ninh đúng là sự lựa chọn tốt nhất như Đàm Nhã Hằng nói.

Nhưng người này là Hứa Nhân Ninh, luôn khiến tôi cảm thấy uy hiếp.

"Tớ cảm thấy... không ổn lắm." Nhưng không ổn ở đâu thì tôi không nói được. Đàm Nhã Hằng vỗ vai tôi: "Nên mở lòng tiếp nhận thiện ý của người khác, Lê Thần." Sau đó cô ấy rời trường, đi đến lớp giáo dục phổ thông.

Trở về từ chuyến đi, tôi lập tức phải đối mặt với sự oanh tạc của kỳ thi cuối kì và việc chuyển phòng.

Tối hôm đó, Lương Mộ Hi bận công việc không đến được nên tôi đưa Hứa Nhân Ninh đến phòng cấp cứu bệnh viện, khám bệnh rồi về nhà nghỉ ngơi. Chị sốt suốt đêm, hơi thở nặng nhọc, mí mắt tôi cũng vậy.

Tôi thức đến gần sáng, may mắn là trường mẫu giáo phối hợp tổ chức đại hội thể dục thể thao tiểu học nên được nghỉ bù thêm một ngày, tôi mới có thể thở lấy hơi. Nhưng Hứa Nhân Ninh lại không có chuyện nghỉ thêm, đồng hồ báo thức vừa điểm tám giờ, chị đã đứng dậy định đi làm vệ sinh cá nhân.

"Chị còn yếu lắm, không thể đến công ty thế này!" Tôi muốn ngăn chị, nhưng chị chỉ ho nhẹ vài tiếng, lắc đầu: "Tôi đã xin nghỉ ba ngày, nếu còn không đi thì đại loạn mất." Chị nói nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng sự khẩn trương vẫn thấy rõ. Tôi không khỏi nghĩ, chuyến đi chơi này có thật sự thư giãn với chị không? Hay càng tạo cho chị áp lực lớn hơn...

"Đừng nghĩ linh tinh." Chị xoa đầu tôi và nở một nụ cười trấn an: "Tôi rất vui vì có thể ra ngoài vài ngày cùng em. Tôi đi trước, tối nay sẽ về."

Tôi biết Hứa Nhân Ninh là người có trách nhiệm thế nào, muốn chị ấy bỏ dở công việc để nghỉ ngơi là chuyện không thể, thế là tôi cũng không ngăn cản nữa. Hứa Nhân Ninh biết hôm nay tôi phải lên lớp nên dặn tôi đưa Hứa Dục Duy đến chỗ má Vương là được.

Sau khi về trường, tôi dứt khoát về phòng ký túc xá ngủ bù, tôi biết đi học trong tình trạng này thế nào cũng gà gật nên thà ngủ còn hơn. Nhưng tôi không ngờ chỉ ngủ một giấc, mở mắt ra đã thấy trời gần tối.

Tôi thẫn thờ nhìn trần nhà một lúc trước khi uể oải ngồi dậy, nhìn về phía giường ngủ của Sở Uy, hoàn toàn trống rỗng.

Tôi thở dài, tay dụi mắt tay cầm điện thoại, bấm vào thì thấy có vài cuộc gọi nhỡ của Sở Uy và Hứa Nhân Ninh.

Tôi do dự vài giây, trước tiên nhắn tin cho Hứa Nhân Ninh hỏi chị có chuyện gì, không ngờ chị lập tức gọi đến: "Vừa tỉnh ngủ à?"

"... Sao chị biết?" Tôi nhìn xung quanh, Hứa Nhân Ninh dù có bản lĩnh thế nào cũng không thể lắp camera ở đây chứ...

"Em sẽ không nhận điện thoại của tôi mà không có lý do, nếu không nhận không phải vì điện thoại hết pin thì có chăng là vì đang ngủ thôi." Không biết chị có muốn đổi nghề sang làm thầy bói không nhỉ? Đã nhận điện thoại rồi nên tôi cũng không ngại hỏi thẳng: "Có chuyện gì không?"

"Cũng không có chuyện gì..." Hứa Nhân Ninh luôn gãy gọn dứt khoát hiếm khi lại chần chừ, chị dừng vài giây mới nói: "Tôi nghĩ, không biết em có muốn dọn ra trước không? Không cần dọn đi hết, chỉ là... sợ em ở ký túc xá như vậy không được thoải mái."

Tôi mỉm cười vì sự ân cần chu đáo của chị ấy.

Tôi không trả lời ngay mà chỉ nói: "Chị thấy khoẻ hơn chưa? Hôm nay tan sở em có thể đến đón chị."

"Được." Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, nhưng tiếng "được" này của Hứa Nhân Ninh nghe ra rất vui. Thế là việc này cứ thế được giải quyết, tôi cũng xuống giường rửa mặt.

Vừa bước xuống thang, từ cửa vang lên tiếng lách cách, lòng tôi chùng xuống. Nhịp tim vô thức đập nhanh hơn, tôi bất giác cúi đầu tránh ánh mắt của Sở Uy.

Cô ấy đi vào phòng, cất tiếng gọi: "Lê Thần."

Lồng ngực tôi khẽ thắt lại.

"Chúng ta nói chuyện nhé." Sở Uy ngồi xuống ghế, tôi hít sâu một hơi mới quay đầu nhìn về phía cô ấy, bỗng dưng muốn khóc.

Sở Uy không trang điểm, vẻ mặt mệt mỏi: "Xin lỗi cậu, nhưng tớ không hối hận. Lê Thần, tớ thích cậu, nhưng tình cảm này khiến tớ rất mệt mỏi. Tớ không thích cảm giác vụng trộm, cũng không thích ánh mắt soi mói của người khác, ở câu lạc bộ tớ phải chịu rất nhiều áp lực..."

Viền mắt tôi đỏ lên, cười một cách tức giận: "Tớ chưa từng bắt cậu ở bên tớ, cậu không biết sao?"

Sở Uy im lặng vài giây: "Ừ, là lỗi của tớ."

Tôi quay đi kìm nén nước mắt, nghe cô ấy nói tiếp: "Tớ muốn có một mối quan hệ bình thường, một người bạn trai cho tớ cảm giác thoải mái. Sau khi ở bên nhau, tớ nhận ra mình không thể chịu nổi cảm giác này... Lê Thần, tớ đã biểu hiện rất rõ ràng nhưng cậu chưa từng nhận ra, không phải sao?"

"Bởi vì tớ tin cậu." Giọng tôi run run, trầm xuống: "Tớ tin tưởng cậu mà."

Sở Uy nhìn tôi, nở một nụ cười buồn bã: "Rõ ràng là giá trị quan của chúng ta không giống nhau." Cô ấy đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc: "Tớ sẽ đến ở với bạn trai trước khi học kỳ kết thúc vậy. Tớ biết cậu đã nộp đơn xin chuyển chỗ ở, nên trước khi cậu dọn ra ngoài... cứ như vậy đi."

Tôi không nói lời nào đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen vờ như mình đang tắm, có thế cô ấy mới không nghe thấy tiếng khóc của tôi.

Tôi đã từng nghĩ đến cảnh chia tay của chúng tôi sẽ như thế nào, dù không đến mức cay đắng thì cũng sẽ không quá nhẹ nhàng thoải mái, nhưng Sở Uy lại bình thản như vậy.

Mộng tưởng của tôi, cuối cùng cũng kết thúc.

Sau khi nghe tiếng Sở Uy đóng cửa phòng, tôi mới dám ra khỏi phòng tắm. Đứng ngây ngẩn bên giường ngủ của Sở Uy, mũi tôi chua xót.

Tôi biết không thể gặp người khác trong tình trạng thế này, vì vậy tôi gọi điện cho Hứa Nhân Ninh để huỷ cuộc hẹn sắp đến, nhưng chị không đồng ý.

"Em ở đâu, tôi đi tìm em."

"Hứa —— "

"Tôi nói, tôi sẽ đi tìm em, em đang ở trường phải không? Ở dưới lầu chờ tôi hai mươi phút, mang theo quần áo thay đi. Em nghe cho kĩ đây, tôi sẽ không để em ở đó một mình."

Điện thoại cứ thế bị ngắt. Tôi thẫn thờ cầm di động, khi nhận ra đây là sự quan tâm lặng thầm của Hứa Nhân Ninh, tôi không kìm được nụ cười.

Mùa đông năm nay dường như không còn quá gian nan nữa.