Tàn Bào

Chương 12: Chiến tranh tới gần



Vu Tâm Ngữ nghe vậy liền hiểu Tả Đăng Phong ý ở ngoài lời, nên cười thầm, mặt mày lại dãn ra.

“Đừng có cười, cách xa anh một tí, biết chưa!” Tả Đăng Phong lúc này xem như đã hiểu cái gì gọi là hồng nhan họa thủy, cảm nhận được tác dụng phụ của việc túng dục quá độ.

“Được, vậy nghỉ một ngày nha.” Vu Tâm Ngữ cười đi ra, một lát lại trở vào, phòng nhỏ quá, không đủ chỗ tạo khoảng cách được.

“Thôi, thôi, kệ đi.” Tả Đăng Phong bất đắc dĩ vén chăn ra, Vu Tâm Ngữ thấy thế vội lấy quần áo đưa cho hắn.

Tả Đăng Phong mặc quần lót vào phát hiện lớp da bên ngoài vũ khí của mình hình như bị sưng lên, căng bóng như phao bơi trẻ em vậy.

“Của em có bị sưng không?” Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi Vu Tâm Ngữ, trước giờ hắn chỉ nghe nói phái nữ mới bị sưng, không ngờ đàn ông cũng bị.

“Anh muốn nhìn thử không?” Vu Tâm Ngữ cười mỉm, trong lời đầy ý dụ dỗ. Hôm qua mấy lần đều là do Tả Đăng Phong chủ động, Vu Tâm Ngữ là phụ họa cho hoàn chỉnh mà thôi.

“Nếu biết trước như vậy anh xử em từ sớm cho rồi, nhẫn nhịn suốt mấy tháng trời làm cái gì.” Tả Đăng Phong hừ một tiếng, mặc quần áo vào. Giữa nam nữ một khi ranh giới kia đã bị phá vỡ thì khoảng cách giữa họ sẽ lập tức trở nên gần hơn.

Vu Tâm Ngữ lại cười, trong lòng rất là vui vẻ.

Mặc quần áo xong xuôi, ăn sáng xong, hai người dọn dẹp tiếp tục đi, trên đường tuyết đọng rất dày, họ bèn lấy dây thừng quấn thành xà cạp để tránh bị tuyết rớt vào giày và trong ống quần.

Chuẩn bị xong xuôi, để lại cho Thập Tam nửa con thỏ và mấy con cá mặn, hai người mang lương khô lên đường.

Đường núi thực rất khó đi, tuyết dày tới gần đầu gối, hai người chỉ biết nhìn vào bụi cỏ để đoán đường đi, bước từng bước một. Hơn mười dặm đường mà tới qua giờ trưa mới đi xong.

Rời khỏi núi, đường dễ đi hơn nhiều, vì đã được thôn dân quét dọn gần hết, Tả Đăng Phong và Vu Tâm Ngữ tận lực tránh thôn dân nên đi thật nhanh, không muốn để ai nhìn thấy họ.

Đường ra thị trấn cũng tương đối dễ đi, tuy tuyết chưa được quét sạch hết nhưng đã có dấu chân và vết bánh xe, hai người chỉ việc đi theo vết bánh xe mà đi. Tuy hôm qua làm việc cật lực quá, thể lực còn hơi kém, nhưng tâm tình hai người lại rất tốt, vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ.

Đi tới hơn nửa đường, hai người mới gặp được một chiếc xe ngựa đang vội đi vào thị trấn. Tả Đăng Phong liền trả năm xu, hai người leo lên xe ngựa.

Trên đường trò chuyện với người đánh xe, Tả Đăng Phong mới biết người Nhật đang đánh Tế Nam, cả huyện Văn Đăng mọi người đều bồn chồn, không biết chừng nào thì người Nhật đánh tới. Nhà nào cũng tích trữ lương thực, ai cũng bất an.

“Hay đưa mẹ anh cùng lên núi, an toàn hơn.” Tả Đăng Phong nói với Vu Tâm Ngữ, hắn đã đánh hơi thấy mùi chiến sự, và điều đầu tiên hắn nghĩ tới là tránh né. Với hắn, quyền lực và nghĩa vụ phải đi đôi với nhau, chiến tranh là chuyện của quân đội, vì họ lãnh quân lương.

“Ừ.” Vu Tâm Ngữ cười, vui vẻ đáp ứng.

Tả Đăng Phong nắm lấy tay cô, rất vui vì cô nghĩ thông suốt như vậy.

Đêm đến, hai người cũng đã vào thành, Tả Đăng Phong tìm được Bàn Đại Hải, lúc này đang ở nhờ nhà cậu hắn.

“Tuyết to như vậy mà anh lại ra đây à?” Bàn Đại Hải thấy Tả Đăng Phong, rất ngạc nhiên.

“Lo cho người nhà, nên muốn về nhìn xem.” Tả Đăng Phong đáp.

“Đây là?” Bàn Đại Hải nghi hoặc nhìn Vu Tâm Ngữ đứng sau lưng Tả Đăng Phong.

“Bà xã của tôi, là người trong thôn dưới chân núi.” Tả Đăng Phong trả lời, nửa thật nửa giả.

“Ai nha, anh ghê thật! Mau vào đi!” Bàn Đại Hải vội mở rộng cửa mời hai người vào, đưa họ tới thẳng phòng mình.

“Anh tới vừa đúng lúc, nếu không tôi cũng sẽ tới đó tìm anh.” Phòng của Bàn Đại Hải rất lộn xộn.

“Sao vậy?” Tả Đăng Phong nhíu mày.

“Phòng văn hóa giải tán rồi.” Bàn Đại Hải quơ quào dọn dẹp qua loa cái giường, dọn chỗ cho hai người ngồi.

“Giải tán?” Tả Đăng Phong kinh ngạc.

“Đúng vậy, người Nhật sắp tới, anh xem đồ của tôi tôi đều đem về hết rồi này.” Bàn Đại Hải chỉ vào ghế ăn, dao phay,…

“Vậy tiền lương của tôi?” Tả Đăng Phong quan tâm nhất là tiền lương tháng này của hắn.

“Lương hai tháng trước phát đúng hạn, hai anh rể của anh cùng tới một lúc lấy tiền đi rồi. Tiền giải tán được năm đồng đại dương đều còn ở đây, cộng với hai đồng cho hai tháng trước nữa là bảy đồng.” Bàn Đại Hải lôi từ trong ngực ra một nắm tiền đồng để lên bàn.

“Anh rể tôi tới lấy?” Tả Đăng Phong đếm đống tiền kia, đúng là bảy đồng.

“Ừ, lần đầu tiên tôi tới nhà anh không gặp được thím, vừa tới gặp phải chị cả của anh cầm củi đi ra, tôi liền hỏi thím đang ở đâu, chị ấy bảo ở nhà chị hai của anh. Tôi liền đưa tiền của anh cho chị cả của anh luôn, sau này hai anh rể của anh tới trực tiếp lấy lương.”

“Chị ấy có hỏi tôi đi đâu không?” Tả Đăng Phong mơ hồ có cảm giác bệnh của mẹ xấu đi, nếu không đã chẳng đến chỗ chị hai ở.

“Có hỏi, tôi nói anh được phái vào trong núi coi chừng đạo quan, trong thời gian ngắn sợ không về được.”

“Trong phòng văn hóa bây giờ còn có ai không?” Tả Đăng Phong lật lật mấy đồng tiền trong tay, phòng văn hóa giải tán, sau này mình không còn nguồn thu nhập nữa, chuyện sinh nhai sẽ thành vấn đề lớn.

“Sở trưởng hình như vẫn còn, đúng rồi, ông ấy còn bảo tôi tìm anh về, mấy hôm nay tiết trời không tốt, nên tôi chưa có đi.” Bàn Đại Hải ngồi chồm hổm trên đất, hút thuốc lá.

“Tìm tôi làm gì?” Tả Đăng Phong nhíu mày.

“Ông ấy biết anh biết tiếng Nhật, nên muốn anh làm phiên dịch gì đó. Đây là tôi đoán thôi, có phải vậy không tôi cũng không biết.” Bàn Đại Hải nói.

“Trốn cmn cho rồi, ta không muốn làm Hán gian.” Tả Đăng Phong phun một ngụm nước bọt, hắn tuy không tích cực chống Nhật, nhưng cũng sẽ không bao giờ trợ Trụ làm ác.

“Tôi cũng nghĩ vậy, về nhà trồng rau đi, nếu không mua cái thuyền tam bản hai chúng ta ra biển đánh cá cũng được.” Bàn Đại Hải nhìn chằm chằm mấy đồng tiền trong tay Tả Đăng Phong.

“Để tôi nghĩ kỹ rồi nói tiếp, đồng này cho anh, cây súng anh đưa tôi làm hư mất rồi, cái này để đền anh.” Tả Đăng Phong do dự mấy lần, cuối cùng đưa cho Bàn Đại Hải một đồng đại dương. Kỳ thực, cây súng không bị gì cả, chỉ là Tả Đăng Phong muốn giữ lại luôn để phòng thân, một đồng đại dương mua được tới mấy cây súng, như vậy cũng không làm Bàn Đại Hải chịu thiệt thòi.

“Hư thì thôi đi, hai chúng ta khách khí cái gì.” Bàn Đại Hải đứng dậy, từ chối.

“Cầm đi, khuya hôm nay vợ chồng tôi ở đây, anh qua chỗ em trai ngủ tạm nhé.” Tả Đăng Phong ném đồng tiền cho Bàn Đại Hải. kỳ thực Bàn Đại Hải cũng muốn lấy tiền, nếu không cũng sẽ không đứng dậy.

“Vậy tôi không khách sáo, ăn cơm chưa, tôi đi lấy cơm cho hai người.” Bàn Đại Hải cất tiền, hỏi.

“Ăn rồi, chúng tôi đi suốt cả ngày, giờ chỉ muốn ngủ.” Tả Đăng Phong đáp.

“Vậy hai người ngủ sớm đi, tôi đi kiếm em trai uống rượu.” Bàn Đại Hải đi ra ngoài.

“Ngày mai hai chúng tôi đi sớm, không chào anh đâu nhé.” Tả Đăng Phong đi theo ra cửa.

“Đi đi, về nhớ mang thím theo.” Bàn Đại Hải đi khỏi.

Cài then cửa phòng, Tả Đăng Phong lấy lương khô ra đưa cho Vu Tâm Ngữ, rót cho cô một chén nước ấm.

“Anh ăn trước đi.” Vu Tâm Ngữ đưa bánh ngô cho Tả Đăng Phong.

“Anh không đói, em ăn đi.” Tả Đăng Phong lắc đầu, trong đầu lúc này chỉ nghĩ tới hai chuyện, một là thất nghiệp rồi làm sao mà sống, hai là bệnh của mẹ rốt cục có nghiêm trọng hay không.

“Từ nay về sau chúng ta có thể tự cung cấp lương thực, không cần phải lo thiếu ăn.” Vu Tâm Ngữ như đoán được suy nghĩ của Tả Đăng Phong.

“Ừ, chúng ta có thể tự nuôi sống mình.” Tả Đăng Phong nhẹ lòng đi không ít.

“Người Nhật đáng sợ lắm à?” Vu Tâm Ngữ vừa ăn bánh ngô vừa hỏi, cô nghe Bàn Đại Hải nói chuyện, đã hiểu vì người Nhật tới nên Tả Đăng Phong mới bị thất nghiệp.

“Tuy anh chưa chính thức gặp mặt bọn họ, nhưng đã là kẻ xâm lược thì chắc chắn chẳng phải người tốt.” Tả Đăng Phong nói.

Hắn biết tới người Nhật cũng chỉ qua báo chí và tin đầu đường vỉa hè mà thôi, mà cả hai loại thông tin này độ tin cậy đều không cao, nên đến cùng người Nhật thế nào hắn cũng chẳng biết rõ.

“Anh biết tiếng Nhật?” Vu Tâm Ngữ hiếu kỳ.

“Thầy của anh từng làm hộ mang trên một chiếc chiến hạm Nhật, ông ấy biết người Nhật, có dạy ít tiếng Nhật cho anh.” Tả Đăng Phong nâng tay nhìn đồng hồ, đồng hồ này là Vương lão gia đã cho hắn khi còn sống.

“Chiến hạm là cái gì, hộ mang là cái gì?” Vu Tâm Ngữ càng là thuộc loại không biết gì.

“Chiến hạm là thuyền lớn chuyên dành cho chiến tranh, sau đời Thanh triều thuyền trưởng gọi là quan đới, phụ tá cho thuyền trưởng gọi là hộ mang.” Tả Đăng Phong giải thích.

“À.”

“Nhanh ăn đi, ăn xong đi ngủ sớm một chút.” Tả Đăng Phong cúi người giúp Vu Tâm Ngữ cởi xà cạp, Vu Tâm Ngữ vội buông bánh ngô muốn tự làm, bị Tả Đăng Phong ngăn lại.

Cởi xà cạp xong, Tả Đăng Phong ăn qua loa, hai người mặc nguyên quần áo nằm ngủ trên giường của Bàn Đại Hải. Vu Tâm Ngữ dù sao cũng là phái nữ, đi cả ngày mệt mỏi nên ngủ rất nhanh, Tả Đăng Phong không ngủ được ngay, hắn suy nghĩ quanh Thanh Thủy đạo quan có hơn mười dặm đường núi, hơn nữa dưới mắt mọi người còn là một chỗ có ma quỷ, nếu quả thật người Nhật có tới chắc cũng chẳng vào chỗ vắng vẻ ấy, có lẽ Thanh Thủy đạo quan trở thành một chỗ thế ngoại đào nguyên trong thời loạn cũng không chừng. xấu hơn một chút, dù người Nhật có thật sự xông vào, thì đạo quan còn có địa đạo có thể ẩn thân, muốn giữ mạng chắc cũng không thành vấn đề.

Tả Đăng Phong miên man suy nghĩ rồi ngủ, vì có tâm sự, nên ngủ cũng không sâu, mới sáng sớm đã tỉnh, mở to mắt thấy Vu Tâm Ngữ đã tỉnh trước hắn, cũng đang mở to mắt nhìn hắn.

“Đi sớm một chút, giúp mẹ anh mau trở về.” Tả Đăng Phong xoay người ngồi dậy.

Một lát sau, hai người mặc đủ áo ấm, mang theo hành lý ra cửa, mướn xe la để đi về nhà.

La khỏe mạnh, sức chịu đựng lại tốt, mướn xe la mắc hơn mướn xe ngựa tới ba xu, bình thường Tả Đăng Phong chắc chắn sẽ không xa hoa như vậy, nhưng lúc này hắn đã ngửi thấy mùi chiến tranh, gấp rút muốn đưa mẹ tới chỗ an toàn.