Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 80: Thật sự là hiểu lầm?



Bạch Mạn Điệp che miệng, nước mắt thấm vào trong khehở giữa các ngón tay, “Ngu ngốc, nếu yêu ta thì đừng khiến ta khó xử a.” Nếuhắn thật sự lấy ân cứu mạng để bức nàng, có thể nàng sẽ có thành kiến với hắn.Thế nhưng tên ngu ngốc này vì nàng lại cố gắng nhiều như vậy.

Những việc hắn vì nàng, còn nhiều hơn so với nàngtưởng tượng.

Phương Chấn Hiên ngừng một lát, cười cười nói, “Đừngkhóc, ta bây giờ đang rất khỏe.” Đã lâu không thấy được nàng, muốn gặp nàng,nhưng tới khi thấy nàng, lại không biết nên nói cái gì.

Bạch Mạn Điệp hít hít mũi, biểu tình ấu trĩ giống nhưmột tiểu hài tử, “Ngươi đương nhiên khỏe rồi, nếu không nhờ ta có một vị muộimuội siêu cấp lợi hại cùng bằng hữu thân cận, ngươi có thể khỏe được sao.”

“Hai vị cứ từ từ nói chuyện.” Phương Hãn thấy tình thếkhông đúng lắm, cảm tình đang đến lúc dâng trào.

Phương Chấn Hiên liếc mắt nhìn bức mỹ nhân đồ, “Ngồiđi.”

“Gì vậy? Không muốn cho ta xem a?” Bạch Mạn Điệp dừnglại bên người hắn, nhìn bức họa của mình.

Trong bức tranh, sách mặt nàng khó chịu, giống như mộthài tử đang phát cáu, ấu trĩ đến buồn cười. Đúng vậy, trên mặt nàng hiện tạichính là loại biểu tình này. Phía bên trái khuôn mặt trong tranh vương một giọtmực nước, biến thành một khuyết điểm trên bức mỹ nhân đồ.

“Tranh xấu quá.” Phương Chấn Hiên ngồi xuống, nhẹnhàng uống một ngụm trà.

Bạch Mạn Điệp xoay người, tựa vào bàn, “Ngươi rốt cuộcvẽ bao nhiêu bức cho ta?”

“Không biết.” Mỗi lần nhớ tới nàng liền họa hình củanàng, ngay cả hắn cũng không biết mình đã họa bao nhiêu bức.

“Có thể cho ta xem chứ?” Nàng dùng tay áo lau đi nướcmắt, cực kỳ giống như hài tử đang giận dỗi. Đã sắp làm nương của người ta rồicũng không sửa được tính tình của mình.

Phương Chấn Hiên không hề cự tuyệt, lấy ra một loạtcác bức tranh. Đủ mọi tư thế của nàng, tất cả đều hiện trên mặt giấy.

Thời khách thấy một loạt nhiều tranh như vậy, nàngcàng khóc nhiều hơn. Cái gì đây, tại sao hắn đối với nàng lại si tình đến vậy?Hắn quá si tình, không phải càng nói lên nàng quá vô tình sao?

“Tất cả đều là ta?” Bạch Mạn Điệp chỉ vào bức họagiống như một ngọn núi nhỏ.

“Phải.” Khi không có việc gì làm, hắn đều lấy việc họanàng làm vui.

Bạch Mạn Điệp khom lưng, dùng cả thân thể, ôm lấy toànbộ các bức tranh.

“Nàng muốn làm gì?” Ôm như vậy, không làm hỏng mới làlạ.

Bạch Mạn Điệp bĩu môi, ôm tranh ra ngoài, đi tới trongsân.

“Nàng định làm gì?” Phương Chấn Hiên chạy tới, thươngtiếc nhìn những bức tranh hắn vẽ.

Bạch Mạn Điệp hít sâu một hơi, bình tĩnh nói, “Ta cóthai rồi.”

“Thì sao?” Hắn bị nàng xoay đến hồ đồ rồi.

Lấy hết can đảm, nàng rốt cuộc cũng thẳng thắn nói,“Ta không thể gả cho ngươi.” Nàng biết hắn không muốn miễn cưỡng nàng, thếnhưng muốn nàng chính miệng nói ra nàng không muốn gả cho hắn, thật sự quá tànnhẫn.

Phương Chấn Hiên ngồi xổm trên mặt đất, chậm rãi mởmiệng, “Ta biết, ta sẽ không miễn cưỡng nàng.” Vốn tưởng rằng hắn có thể thảnnhiên đối mặt, nhưng khi nàng chính miệng nói ra, lòng vẫn cảm thấy đau buốt.

Bạch Mạn Điệp cúi đầu, giống như một học sinh phạmphải sai lầm, “Xin lỗi.” Nhớ năm đó, bộ dạng nàng bị trưởng ban huấn luyện giáohuấn cũng giống thế này.

Hắn thở dài, “Nàng không cần xin lỗi ta, tình cảm làkhông thể miễn cưỡng.” Hắn cũng muốn miễn cưỡng nàng, thế nhưng hắn làm khôngđược.

“Phương đại ca, ân tình ta thiếu ngươi đành để kiếpsau báo đáp.” Kiếp này nàng không có cơ hội rồi, cho dù muốn trả cũng khôngbiết phải trả thế nào.

“Không cần nàng trả, ta chỉ muốn thấy nàng vui vẻ.”Nàng thành thân rồi, hắn cũng có thể vì yêu mà dõi mắt theo nàng.

Bạch Mạn Điệp vành mắt lại đỏ lên, “Vậy còn ngươi?”Hắn muốn thấy nàng hạnh phúc, nàng làm sao không muốn thấy hắn hạnh phúc.

“Nàng quên rồi, ta còn có Vân cô nương mà.” Hắn biếtrõ hôn ước giữa hắn và Vân Băng Tâm không có nghĩa lí gì, nói vậy chỉ để an ủinàng mà thôi.

“Hứa với ta, quên ta đi.”

Phương Chấn Hiên ngẩng đầu nhìn nàng, không nói đượclời nào. Yêu một người, sao có thể nói quên là quên được.

Yêu cầu của nàng quả thực là làm khó người khác, muốnquên một người đâu phải chuyện dễ dàng gì.

“Hứa với ta, không được cô đơn một mình.”

“Được, ta hứa với nàng.” Hắn trả lời rất nhỏ, nhỏ đếnmức nàng suýt nữa nghe không được. Hắn thật sự có thể tiếp nhận một nữ tử mìnhkhông yêu không? A, ai mà biết được.

“Phương đại ca, thật lòng cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươiđã hiểu ta. Chúng ta không thể làm tình lữ, cũng là thể làm bằng hữu cả đời.”

Phương Chấn Hiên yên lặng nhặt tranh, không nói gì.Nàng có thể xem hắn là bằng hữu, nhưng hắn không có cách nào xem nàng là bằnghữu a.

“Phương đại ca, làm bằng hữu có thể làm lâu dài. Phuthê có thể ly biệt, nhưng bằng hữu thì không.” Nghĩ đến cảnh ngộ của mình,nước mắt nhất thời tràn ra khỏi khóe mi. Đôi lông mi cong dài lay động, nướcmắt, lần thứ hai rơi xuống.

Nàng rốt cuộc làm sao vậy? Nàng không phải nữ tử thíchkhóc a.

“Nàng yên tâm, ta đối với nàng không có ý tưởng khôngan phận.” Đơn giản, một câu nói, chặt đứt toàn bộ ý niệm trong đầu hắn. Cho dùhắn yêu nàng, cũng không thể có ý tưởng không an phận, hắn chỉ có thể lặng lẽyêu nàng, lặng lẽ dõi theo nàng.

“Phương đại ca, thật sự buông tay sao?” Trong ánh mắtBạch Mạn Điệp, chậm rãi toát ra sự thống khổ.

Hắn vẫn như cũ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Bạch Mạn Điệp run rẩy, ngẩng đầu lên, không muốn nướcmắt lại tiếp tục rơi xuống, “Phương đại ca, chúng ta có thể làm bằng hữu.”

“Phải, chúng ta vĩnh viễn là bằng hữu.”

“Đốt những bức tranh này được không?” Bạch Mạn Điệpchăm chú nhìn hắn, “Phương đại ca, đốt hết tất cả về ta, thật sự quên ta đi.”

Phương Chấn Hiên nhìn chằm chằm một khối lớn bứctranh, chậm rãi nói, “Được.” Đốt hết tất cả về nàng, thật sự quên nàng đi.

Hai người đồng thời nhìn theo ánh lửa, không nói gì.Ngọn lửa này, không chỉ đốt đi một bức tranh, mà còn đốt đi quá khứ của haingười. Ngọn lửa này, đốt đi tình yêu hắn đối với nàng, đốt đi hổ thẹn nàng đốivới hắn, tất cả, đều theo ngọn lửa này hóa thành tro bụi.

***

Ở Phương gia ba ngày, hai vị “tức phụ” rốt cuộc cũngcùng nhau rời đi. Bạch Mạn Điệp gần như bỏ chạy trối chết, sau khi nói rõ sựtình, nàng thực sự không biết nên thế nào đối mặt với Phương Chấn Hiên, nàngthiếu hắn rất nhiều, có lẽ một ngày, hắn thật sự sẽ quên nàng. Đến lúc ấy, mớilà lúc hai người có thể chân chính gặp mặt. Muốn quên một người, một người mìnhđã từng yêu, thật sự không dễ dàng gì. Nàng tin chách ngày đó sẽ đến, PhươngChấn Hiên là một nam nhân ưu tú như vậy, hắn nhất định tìm được một nữ tử tốt.

Nửa tháng sau, hai người cuối cùng cũng trở lại ĐôngPhương gia. Bạch Mạn Điệp kiên quyết cự tuyệt dùng thân phận thiếu phu nhânxuất hiện, nàng chỉ nguyện làm khách ở Đông Phương gia.

Đông Phương lão gia vì chuyện đột nhiên nhảy ra mộtcon dâu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Bạch Mạn Điệp không muốn giải thích nhiều,theo trí nhớ trở lại tân phòng. Trách nhiệm giải thích, giao cho Phương MínhYến đi.

Hai năm rồi, tân phòng vẫn như cũ. Bày trí, tất cả đềuđều không thay đổi, giống hệt lần đầu tiên nàng bước vào Đông Phương gia.

Nhớ lúc đó, nàng mang theo mong đợi đối với thời cổđại,mang theo tâm trạng không cam lòng bị ép phải thành thân ngồi đợi ở tânphòng.

Nếu như năm đó Đông Phương Vũ không trốn đi, nàng cũngkhông bỏ trốn, sự tình sẽ tiếp diễn thế nào? Bọn họ có thể yêu thương đốiphương không? Có thể, lại là một câu chuyện thú vị.

Nàng ngồi ở trên giường, trong lòng dâng lên muôn vàncảm xúc. Nhớ đến tất cả những gì trải qua cùng Đông Phương Vũ, tất cả giống nhưmột giấc mộng. Nếu như là mộng thì tốt biết bao nhiêu, nếu là mộng, nàng sẽkhông thống khổ như vậy, nếu là mộng, nàng sẽ không thấy trong lòng đau xót.

Siết chặt ngọc trâm hắn tặng, từng giọt nước mắt đaukhổ không ngừng rơi xuống mặt đất…

“Tiểu Điệp, con khóc?” Phương Mính Yến vừa bước vàogian phòng, đã thấy Bạch Mạn Điệp ngồi trên giường, rơm rớm nước mắt, dọa nàngsợ đến kêu lên một tiếng.

Nàng lau đi nước mắt của mình, “Không có a.” Nàngkhông muốn bản thân mình yếu đuối, nhưng rốt cuộc lại không khống chế được bảnthân mình.

“Nếu như hắn thực sự phụ con, ta nhất định thay condạy dỗ hắn.” Dùng chân suy nghĩ cũng biết, nàng nhất định nhớ tới chuyện thươngtâm rồi.

Trong nửa tháng đồng hành với nhau, hai người đã xâydựng được mối quan hệ rất tốt. Nếu Bạch Mạn Điệp thực sự là con dâu của nàngthì thật tốt biết bao. Tên nhi tử ngu ngốc đó, cô nương tốt như vậy hắn khôngchọn, lại đi trêu ghẹo cô công chúa gì đó.

“Quên đi, ta không cần công đạo gì cả, chỉ muốn cócuộc sống an tĩnh về sau.”

Phương Mính Yến chỉ chỉ vào bụng của nàng, “Còn hài tửthì sao?”

“Ta sẽ sinh nó ra, cố gắng nuôi dưỡng.”

“Nếu con đồng ý, có thể ở lại đây.” Trong bụng con dâudù sao cũng là tôn tử của nàng.

“Ta không phải người của Đông Phương gia, ở lại đâylàm gì? Chờ Đông Phương Vũ ký xong hưu thư, ta cái gì cũng không phải.”

“Nhưng mà…”

“Tiền bối, xin người đừng nói nữa có được hay không.”Người nàng không muốn nhắc nhất, chính là Đông Phương Vũ.

***

Đã một ngày một đêm rồi, nàng chờ cũng muốn mốc meo.Phương Mính Yến mỗi ngày đều ở cạnh nàng, đi miếu hội, đàm kinh Phật, thậm chíbàn luận võ công. Bạch Mạn Điệp biết, Phương Mính Yến muốn nàng nể mặt mình,cho Đông Phương Vũ một cơ hội, thế nhưng nàng thật sự không làm được. Vừa nghĩđến hắn có nữ nhân khác, nàng thật sự vô phương tiếp tục ở bên cạnh hắn.

Vô tâm cắm liễu liễu thành cây, nàng vô tình ở lạiĐông Phương gia. Cũng trong vô tình, thu phục nhân tâm của hơn nửa hạ nhân,ngay cả Đông Phương lão gia cũng khen ngợi nàng.

Nàng vẫn muốn biết chỗ trước đây mình ở là cái dạnggì, dưới sự chỉ dẫn của Phương Mính Yến, nàng đã thấy được Điệp Trúc trongtruyền thuyết. Chỗ này cũng không thể nói là xa hoa, nhưng có một loại ý vị,nàng thậm chí còn suy xét có nên sống nửa đời sau cũng mình ở đây không.

“Con đã không muốn về Đông Phương phủ, vậy cứ ở lạiĐiệp Trúc đi, có gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.” Trên đường từ Điệp Trúc trởvề, Phương Mính Yến nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Không biết, ta vẫn chưa nghĩ xong.” Nàng không muốnvề Vô Tranh Sơn Trang, thấy người ta nồng tình mật ý, nàng sẽ rất khó chịu.

“Con đang mang thai, không thể không có người chămsóc. Cứ ở lại Điệp Trúc, ta có thể chăm sóc cho con.”

“Sau này hẳn nói.” Giờ vẫn còn quá sớm để nói chuyệnnày.

Vừa đi vừa nói chuyện, một lát cũng quay về tới trướccửa Đông Phương phủ. Vừa bước vào cửa, một nha hoàn đã vội vã chạy tới thông báo,“Phu nhân, thiếu gia đã trở về.”

Bạch Mạn Điệp trong lòng căng thẳng, hắn đã trở về.

Phương Mính Yến vội hỏi, “Ở đâu?”

“Thư phòng.” Mỗi lần hắn về, chỉ biết đứng ở thưphòng.

“Lui xuống đi.” Phương Mính Yến quay đầu nói với BạchMạn Điệp, “Con muốn thế nào?”

“Ta đã viết xong hưu thư, để hắn kí tên là được.” Lyhôn, chính là sự lựa chọn tốt nhất.

“Có muốn gặp hắn không?”

“Muốn.” Bạch Mạn Điệp trong giọng nói có chút giậndỗi, “Hừ, ta muốn xem hắn có nhận ra ta không.”

Hai người cùng bước tới thư phòng, quả nhiên thấy ĐôngPhương Vũ đang ngồi trước thư trác, lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Con đã về.” Phương Mính Yến khẩu khí thập phần lãnhđạm, hai mươi mấy năm rồi, mẫu tử hai người mỗi lần gặp nhau đều như vậy.

“Phải.” Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, “Người gọi con về làcó việc gì?” Phụ mẫu chưa từng chủ động gọi hắn trở về, đây là lần đầu tiên.

Phương Mính Yến kéo tay Bạch Mạn Điệp đang đứng phíasau ra, “Vị này chính là thê tử của con.”

Hắn vẫn không chú ý tới sau lưng mẫu thân có người,cho đến lúc mẫu thân nhắc nhở, hắn mới phát hiện.

Trong khoảnh khách thấy được thân ảnh của nàng, hắnhoài nghi bản thân mình hoa mắt, nàng là… trên đời chẳng lẽ lại có hai ngườigiống nhau đến vậy sao?

Bạch Mạn Điệp cúi đầu, hơi hạ thấp người, “Phu quân.”

Hắn đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, “Khoan đã,ngẩng đầu lên.”

Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu, ánh mắt lãnh đạm.

“Tiểu Điệp? Sao nàng lại ở đây?” Hắn có thể cháchchắn, nàng tuyệt đối là Tiểu Điệp. Không phải chỉ vì dung mạo, mà ngay cả thầnvận, khí chất, tuyệt đối chính là Tiểu Điệp.

“E rằng người nhận nhầm người rồi, ta không phải TiểuĐiệp.” Một nam nhân ngay cả lão bà mình tên gọi là gì cũng không biết, tuyệtđối không thể dễ dàng tha thứ được.

Nàng phủ nhận. Là do hắn quá tư niệm Tiểu Điệp nên hoamắt sao? Hay nàng là… tỷ muội của Tiểu Điệp?

“Cô nương, cô tên là gì?” Gọi nàng là cô nương, nóicách khác chính là phủ nhận thân phận của nàng.

“Tiện danh không đáng nhắc đến.” Bạch Mạn Điệp ngữ khívẫn lãnh đạm như cũ.

“Cô nương, cô họ gì?” Không phải họ Bạch hay họ Tốngchứ?

“Ta họ Bạch.” Bạch Mạn Điệp lại bổ thêm một câu, “TênMạn Điệp.” Thành thân đã được hai năm, hắn cư nhiên không biết nàng họ gì, xemnhư hắn lợi hại.

Hắn không ngờ đáp án lại là thế này, gần như kích độngchạy tới bên cạnh nàng, nắm lấy vai nàng, “Tiểu Điệp, nàng là Tiểu Điệp.”

Bạch Mạn Điệp gạt tay hắn ra, ung dung xuất ra hưuthư, “Thỉnh hưu ta đi.”

Hắn thật sự thất thần, hắn rốt cuộc đã làm sai chuyệngì? Tại sao nàng không từ mà biệt, bây giờ còn muốn hắn hưu nàng.

Bạch Mạn Điệp vẻ mặt lạnh lùng nói, “Hưu ta, sau đóthú Nhập Họa.”

“Ta cùng Nhập Họa không có gì.” Hắn hầu như không cầnsuy nghĩ thốt ra.

“A, là không có gì. Đêm đầu tiên ta tiến cung, thấyhai người ở một chỗ ôm nhau. Ngày đến đại bảo tự, trên người vương lại mùihương của nàng. Tặng ta một cây trâm, cây còn lại tặng nàng, hôm hoàng thượngtriệu kiến ta, lúc trở về lại thấy hai người ôm nhau.” Bạch Mạn Điệp cố nén đaulòng, lấy ngữ khí bình thản nói hết mọi chuyện.

“Trời ạ…” Đông Phương Vũ xoa xoa trán, “Không phải taôm Nhập Họa, là Nhập Họa ôm ta, sau đó bị ta đẩy ra rồi. Chuyện ở đại bảo tựcũng là Nhập Họa chạy tới ôm ta, bị ta đẩy ra. Nhập Họa nửa đêm xông vào phòngta, thấy đôi ngọc trâm. Nếu ta không cho nàng ta, nàng ta sẽ không từ bỏ ý đồ.Hôm hoàng thượng triệu kiến nàng, nàng không để ý lúc đó ta đang đứng cạnh cáiao sao? Nhập Họa suýt chút rơi xuống ao sen, là ta kéo nàng ta lên.” Thì ranàng hiểu lầm hắn nhiều như vậy.

Bạch Mạn Điệp bán tín bán nghi, “Thật vậy sao? NhậpHọa sao lại ôm chàng?”

“Bởi vì… Nhập Họa thích ta, nhưng ta không thích. Tađã nói là mình có thê thất, nhưng nàng cứ quấn lấy ta không buông.” Nữ nhânchính là phiền phức, nhất là Nhập Họa bướng bỉnh kia.

Bạch Mạn Điệp hừ lạnh, “Ta không tin, Nhập Họa chínhmiệng nói hai người đã làm chuyện không nên làm.”

Chuyện không nên làm?

“Nha đầu đó từng hạ mị dược với ta…”

Hắn còn chưa nói hết câu, đã bị Bạch Mạn Điệp cắt lời,“Nên chàng mới cùng nàng ta…” Cho dù là trúng xuân dược, cũng không thể tha thứđược.

“Không phải, là cùng với nàng.”

Cùng nàng? Tối đó là Nhập Họa hạ mị dược với hắn?

“Chàng muốn nói đến tối hôm đó?”

Đông Phương Vũ gật đầu.

“Chàng cùng Nhập Họa thật sự không có gì?” Nàng có thểtin tưởng hắn không?

“Ta xin thề, ta cùng Nhập Họa thật sự không có gì. Nhađầu kia rất ngốc, có thể nha đầu đó căn bản không hiểu rõ ý của nàng.” Ngu ngốcđến đần độn.

“Thật không?” Nói như vậy, thật sự là nàng hiểu lầmhắn? Nàng hiểu lầm hắn sao?

“Ta xin thề, nếu ta cùng Nhập Họa thật sự có cái gì,để ta cả đời không được gặp lại nàng.” Không cần phải thề, nếu hắn cùng NhậpHọa thật sự có cái gì, Bạch Mạn Điệp tuyệt đối né tránh hắn cả đời.

Đông Phương Vũ nói giọng lấy lòng, “Nếu ta cùng NhậpHọa thật sự có cái gì, để lão Thiên phạt ta bị nàng đánh thành tám khối.”

Nàng bây giờ đã sửa thói quen giết người đó rồi.

Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Nói bậy, ta còn chưamuốn chàng chết, nếu không có sự cho phép của ta, chàng không được chết, lầntrước chàng bị Lỗ Vương bắt, suýt chút nữa khiến ta sợ muốn chết.” Nếu như hắnchết, nàng rất có thể sẽ chết theo.

Đông Phương Vũ nhân cơ hội đó, lập tức đảo khách thànhchủ, “Nàng đã sớm biết nàng là thê tử của ta, đúng không?”

“Phải.” Nàng không phủ nhận, chính xác là biết.

Đông Phương Vũ nguy hiểm nhìn nàng, “Tại sao không nóita biết?”

“Chàng lấy ta, ngay cả tên ta còn không biết, đángđời.”

“Hừ, nàng gạt ta, còn hiểu lầm ta, phải phạt thế nào.”Hắn đối với nàng là một lòng một dạ, nàng không hỏi rõ ràng lại hoài nghi lungtung, xem hắn thế nào nghiêm phạt nàng.

“Ách… Đừng làm loạn a, có phải hiểu lầm chàng khôngcòn chưa biết được.”

“Xem ta thế nào xử phạt nàng.”

“Nhi tử, thỉnh tiếp tục, ta sẽ phái bọn hạ nhân đi chỗkhác.” Phương Mính Yến rất thức thời bỏ đi, thuận tiện đóng cửa lại.

Bạch Mạn Điệp liếm liếm môi, cảm thấy bản thân giốngnhư một con mồi.



Sở Sở: Ngày mai sẽ có chương cuối cùng, rốt cuộc cũngviết xong, hôn một cái.

Ai, kết cục có chút vội vàng, nhưng ta thực sự khôngmuốn viết nhiều hơn.

—-

Chương Kết

Mất mặt a, thật sự là chuyện mất mặt nhất trong đời.

Ngay khi Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp ra khỏi thưphòng, mọi người đều nhìn họ bằng ánh mắt mang theo đầy vẻ ám muội. Nàng kêulớn như vậy, chỉ cần là người có lỗ tai đều biết bọn họ đang làm cái chuyệnkhông thích hợp với thiếu nhi. Đương nhiên, bọn người hầu phi thường bội phụcvị “cô nương” này, “lần đầu tiên” gặp mặt đã đem thiếu gia lạnh lùng dạy dỗthành dễ bảo như vậy, thuận tiện còn dụ dỗ cho lên giường. Có vài nữ nhân sinhhoạt gia đình không được mỹ mãn lắm, dự định lãnh giáo nàng vài chiêu làm thếnào để dạy dỗ trượng phu.

Bạch Mạn Điệp là bị Đông Phương Vũ ôm trở về phòng,khục… Bởi vì chân nàng mềm nhũn, sau khi bị “tu sửa”, chân không mềm nhũn mớilà kỳ quái.

Thư phòng đối diện với ngọa thất, cách nhau hơn mườithước. Chỉ mười thước, cũng đủ cho nàng tiếp nhận ánh mắt “tẩy lễ” của mọingười.

Đông Phương Vũ đá văng cửa phòng, đem nàng đặt ở trêngiường, “Nghỉ ngơi một lát.”

Bạch Mạn Điệp mơ mơ màng màng, nỉ non nói, “Biết đâylà đâu không?”

“Là tân phòng của chúng ta.” Nàng muốn nói tuyệt đốilà ý này.

“Chàng nói xem… nếu năm đó chàng không bỏ nhà trốn đi,ta không đuổi theo chàng, thì sẽ phát sinh tình huống gì?”

“Duyên phận chúng ta là do trời định.” Hắn vừa nói vừathoát y.

“Vậy sao? Sao ta không thấy vậy. Nếu không có Hàn Phi,chuyện của chúng ta có phải thật sự kết thúc rồi?” Duyên phận quả nhiên là kỳdiệu.

“Có thể.” Hắn đã nằm xuống bên cạnh nàng, thuận tiệnbuông màn.

Hắn đột nhiên nằm xuống, dọa nàng kêu lên một tiếng,“Muốn làm gì?”

“Ngủ.” Hắn nói xong đã nhắm mắt lại.

“Mệt nhất chính là ta đó biết không.” Bạch Mạn Điệplẩm bẩm, “Khí lực của chàng toàn bộ dồn hết lên người ta, ta đã muốn tan rathành bột rồi. Đại sách lang, đại dâm trùng.”

“Nàng không nói không rằng bỏ đi, khiến ta tìm nàngmuốn phát điên lên rồi. Nhận được thư của nương, ta không thể không trở về, cứliên tục thúc ngựa chạy đi, mấy ngày liền không được ngủ.” Hơn nữa lại vừa kịchliệt vận động, hắn thực sự rất mệt mỏi.

“Ai bảo chàng cùng Nhập Họa ám muội bất minh.” BạchMạn Điệp ngồi dậy, dùng sức đẩy đẩy người hắn, “Chàng đứng lên, giải thích chorõ ràng, chàng cùng Nhập Họa đã xảy ra chuyện gì, nếu không thì đừng hòng ngủ.”

“Nếu ta thực sự có cái gì với Nhập Họa, ta sẽ chếtkhông được tử tế, trời giáng…” Đông Phương Vũ vẫn nhắm mắt lại, phát thệ giốngnhư niệm kinh.

Bạch Mạn Điệp che miệng hắn lại, “Ta tin tưởng chànglà được, có cần phải thề độc như vậy không?”

“Cũng bởi vì nàng không tin ta, Thiên Cơ các hầu nhưmuốn lật tung giang hồ lên để tìm nàng, đại nội mật thám cũng tìm nàng. Quênnói với nàng, Tùy Phong dùng bồ câu đưa thư, người của Minh Cung cũng tìm nàngkhắp nơi.” Hắn vẫn còn chưa hết giận, trong giọng nói mang theo vài phần giậndỗi. Che giấu thân phận thật của mình khiến hắn tiến thối lưỡng nan. Chỉ hiểulầm hắn cùng Nhập Họa có cái gì mà khiến cho giang hồ gà bay chó sủa.

“Thật sự sâu xa đến vậy sao? Ta cũng không phải connít ba tuổi.” Bất quá chỉ là mất tích một chút, có cần làm loạn lên vậy không.

“Nàng không nói câu nào bỏ đi, có biết ta lo lắng thếnào không?” Nếu không phải có vài vị cung nữ làm chứng thấy nàng khóc đến sưngcả mắt bỏ đi, hắn còn tưởng nàng xảy ra chuyện gì. Hắn tuy không biết mọichuyện thế nào, bất quá cũng biết mình gặp rách rối rồi.

Bạch Mạn Điệp chột dạ cúi đầu, “Ai bảo chàng dây dưavới Nhập Họa, ta hiểu lầm rất sâu a.”

Đông Phương Vũ thở dài, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn củanàng, “Chuyện qua rồi đừng nhắc lại nữa, được không?”

Bạch Mạn Điệp nhu thuận ghé sát vào ngực hắn, “Được.”Nếu nói đến sai lầm, đương nhiên nàng cũng có một chút, hiếm khi Đông Phương Vũlại từ bi như vậy tha cho nàng.

Hắn ôm nàng, thỏa mãn nói, “Lăng Tương sinh nữ nhi.”Không biết đến khi nào hắn mới có hài tử.

Bạch Mạn Điệp hai mắt sáng lên, dị thường hưng phấn,“A? Lăng Tương sinh rồi? Nữ nhi, tốt quá.” Hách hách, nàng có nhiều “đồ chơi”như vậy. Không biết nàng có thể đặt tên giùm chất nữ hay không, chi bằng gọilà… Lãnh Băng Băng đi, một cái tên siêu cấp cá tính.

Đông Phương Vũ đột nhiên mở mắt, nghiêng mặt nhìnnàng, “Nàng có phải cũng nên nỗ lực hay không.” Nỗ lực sinh hài tử.

Bạch Mạn Điệp âm thầm cười, “Ta không cần nỗ lực.” Cónỗ lực hơn cũng không thể biến thành đa thai.

“Nàng không nỗ lực, vậy để ta nỗ lực.” Hàn Phi nói, nữnhân đều thích nghe lời ngon ngọt. Muốn hắn dỗ ngọt nữ nhân rất khó, nhưng vìlấy lòng Tiểu Đệp, coi như hi sinh một chút.

“Được.” Bạch Mạn Điệp nói xong, cởi bỏ y phục, từnglớp từng lớp y phục vướng bận bị quăng ra bên ngoài, chỉ còn lại y phục thâncận nhất.

“Lạnh quá.” Nàng nỉ non chui vào trong chăn, tựa vàongực hắn, bàn tay táo bạo tiến vào trong y phục hắn.

Đông Phương Vũ vừa mừng vừa sợ, nàng lúc nào lại ngoanngoãn thế này?

Trước đây khi hai người hoan ái, hơn phân nửa đều dohắn chủ động, nàng chưa bao giờ chủ động thoát y tiến vào trong lòng hắn.

Tay hắn ôm chặt lấy nàng, để bộ ngực mềm mại của nàngdán chặt vào ngực hắn, hưởng thụ hít vào hương thơm trên người nàng, “Tìm đượcQuỷ Y rồi.” Bàn tay để dưới chăn bắt đầu không an phận chạy trên người nàng.

“A?” Hắn bất ngờ nói một câu khiến Bạch Mạn Điệp đangtrong mê loạn kêu lên, “Lúc nào.”

“Tùy Phong nói ta biết.” Tách ra được vài ngày, QuânTùy Phong đã cho hắn biết rất nhiều tin tức.

“Hắn tìm được rồi sao?” Thiên Cơ các quả nhiên lợihại.

“Không phải, Quỷ Y tự mình chạy đến Thương Mang SơnTrang, gặp phải sư phụ ta.”

“A? Hắn tới lúc nào?”

“Ba năm trước, Quỷ Y muốn bắt nàng về nghiên cứu, hắnđối với bệnh của nàng rất có hứng thú.”

“…”

“Sau lần gặp nàng ở Thương Mang Sơn, hắn thay nàngchẩn mạch hai lần, kết luận nàng đã trúng một loại cổ rất lợi hại.”

“Thì sao?” Hóa ra suy đoán của nàng là đúng, ngườihiện đại quả nhiên là người hiện đại, kiến thức bất phàm a.

“Dưới sự giúp đỡ của sư phụ và Tịch Linh, hắn đã biếtcách giải cổ rồi.”

“Nói như vậy, ta được cứu rồi? Vạn tuế, thật sự quátốt, nếu như vây, ta có thể an tâm sinh…”

“Lúc này có nói cái gì cũng bằng thừa.”

“Ta muốn nói với chàng là ta…A…” Nàng muốn nói với hắnlà nàng có, hắn tại sao lại không cho nàng nói? Được rồi, sau này nói cũngđược. Hài tử đang ở trong bụng nàng, tuyệt đối không chạy đi đâu được.

Hắn che được cái miệng lắm lời của nàng, cúi đầu ônnhu hôn nàng.

Bạch Mạn Điệp ôm lấy hắn, nhiệt tình đáp lại, khôngchút nào được gọi là thục nữ kéo bỏ y phục trên người hắn.

Xích lõa gặp nhau, hai thân thể chặt chẽ kết hợp.

Nàng rất hạnh phúc, bọn họ không phải chỉ là thân thểkết hợp, cả tâm cũng đồng dạng hòa lẫn vào nhau. Nàng làm nữ nhân độc thân đã22 năm, rốt cuộc cũng tìm được tình yêu chân chính ở cổ đại này.

Khi cùng Bạch Mạn Điệp thật sự trao đổi linh hồn, nàngtừng do dự, từng đấu tranh tư tưởng. Nàng đánh cược, đánh cuộc hạnh phúc cả đờimình, sự thực chứng minh, nàng thắng. Thắng được một nam nhân yêu mình, thắngđược hạnh phúc cả đời mình.

Hiểu lầm của hai người lúc đó đã được giải trừ, thếnhưng… con đường sắp tới thật sự rất dài, còn rất nhiều khó khăn đang chờ bọnhọ.

Ví như…

Hóa giải mâu thuẫn của Đông Phương gia.

Giải cổ độc chết tiệt trên người nàng.

Đến Minh Cung bái phỏng Đoạn đại ca, đa tạ ân tình baolâu nay của hắn.

Nàng không muốn làm bà chủ, hẳn nên đi đâu đó tìm việclàm, Thiên Cơ các chách là có chức vụ thích hợp với nàng.

Đương nhiên, nàng cũng muốn biết rõ mình đã gặp quaQuỷ Y trong truyền thuyết kia lúc nào.

Tam tỷ muội các nàng đều tìm được hạnh phúc của riêngmình, thế nhưng Đoạn đại ca nàng tôn kính vẫn độc thân như cũ. Một nam nhân caocao tại thượng như hắn, cũng cần có người quan tâm, nàng có nên làm mai choĐoạn đại ca? Đoạn đại ca sáng suốt bất phàm, thê tử hắn cũng phải là một nữ tửbất phàm, tốt nhất là tìm một vị nữ tử cũng xuyên không giống nàng.

Mỗi một đoạn ái tình, đều là một câu chuyện đặc sách,nàng bắt đầu chờ mong câu chuyện về Đoạn đại ca.

—-

Sở Sở: Ngày 10 tháng 10 năm 2008

Muốn biết bệnh của Tiểu Điệp rốt cuộc có trị khỏi hay không? Muốn biết nàng sẽ làm chức vụ gì? Muốn biết Đoạn Tiêu sẽ có huyền thoại ái tình hay không? Thỉnh xem 《Sủng nô》(Sủng phi của Minh Vương/Tuyệt thế mị phu nhân)

Cuối cùng cũng xong rồi, tung hoa.

Đây là lần đầu tiên Sở Sở dùng ngôi thứ ba viết truyện, có rất nhiều chỗ chưa đạt. Nhất là phương diện miêu tả nhân vật, đúng là một thất bại to lớn. Tình cảm của nhân vật chính còn quá đơn giản, không thể tạo nên sức hấp dẫn. 《Nương tử quý tính》(Táo bạo khốc nương tử) là tác phẩm thất bại nhất, ngay cả Sở Sở cũng muốn thổ huyết. Mặc dù viết còn quá nhiều cặn bã, nhưng các tình yêu vẫn ra sức ủng hộ. nếu không nhờ sự ủng hộ của mọi người, e rằng ta đã sớm buông tay rồi.

Sách viết thất bại, nhưng mọi người vẫn ủng hộ như trước, khiến ta xấu hổ vô cùng. Chỉ có thể tiếp tục nỗ lực. viết ra những tác phẩm hay hơn, đáp lại sự ủng hộ của các vị. Nếu các vị có hứng thú xem tiếp về Tiểu Điệp, thỉnh xem 《Sủng nô》.

Ban đầu ta dự định chia Vô Tranh Sơn Trang làm bốn bộ, nhưng qua khảo sát phát hiện các vị độc giả không có hứng thú với chuyện về Thủy Tịch Linh và Diệp Lăng Tương, thế nên ta đành buông tay, sửa thành ba bộ. Không nói nhiều nữa, chỉ có một câu… Cảm ơn – Cảm ơn – ủng – hộ!

END.