Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 50: Quái bệnh



Thiên Sơn ở tại biên giới của Kim Long vương triều,Thiên Sơn bốn mươi mốt đỉnh, tuyết phủ quanh năm, địa thế hiểm yếu, không thểvượt qua. Ngang qua biên cương tây bắc, làm nên một thành lũy thiên nhiên, hiệuquả chống đỡ sự xâm lăng của kẻ thù.

Dưới chân núi Thiên Sơn có một trấn nhỏ, trong trấnchỉ có hơn mười hộ gia đình, mấy gian cửa hàng và một khách điếm nhỏ tồi tàn.Thiên Sơn quanh năm nhấn chìm trong gió tuyết, gió lạnh đến thấu xương, trongvòng mười dặm dưới chân núi cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Trấn này đúng lúc lại nằmngay cửa khẩu vào Thiên Sơn, khí hậu khách nghiệt thế nào hẳn có thể tưởng tượngđược, đương nhiên là không ai lui tới, có hoang vắng một chút cũng không phảilà kì quái.

Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương Vũ bước song song trênmột con đường vắng vẻ, thỉnh thoảng lại có một trận gió lạnh thổi qua.

“Đại ca, lạnh quá a.” Trên người Bạch Mạn Điệp vẫn mộtthân y phục đơn giản như lúc đầu, lạnh run co rút lại. Nàng không chỉ lạnh, màcòn càng lúc càng phản cảm với loại khí trời này.

Đông Phương Vũ từng đi khắp đại giang nam bắc, khảnăng thích ứng rất nhanh, đã nhanh chóng thích nghi được loại khí hậu này,đương nhiên không thấy lạnh.

“Phía trước có một khách điếm, tới đó trước đi rồitính.”

Bạch Mạn Điệp hai hàm răng đánh vào nhau ken két,“Được, bất quá ta muốn hỏi Hồng Nhan cốc ở đâu a. Huynh đệ ngươi bị nhốt ở chỗnào, muội muội ta phải ở đó làm thị nữ. Huynh đệ ngươi thì tốt rồi, ănngon mặc đẹp còn có mỹ nữ, muội muội ta như thế phải đi làm cu li a.” Vừa nóivừa run, bộ dáng thập phần đáng tội nghiệp.

“Hồng Nhan cốc gần như cùng thế gian tách biệt, thôndân ở những trấn bình thường sẽ không biết đâu.”

“Vậy tính sao bây giờ? Chúng ta đã tới đây rồi, lạikhông cách nào liên lạc được với hai người họ.” Nghĩ tới muội muội không maychịu khổ, khuôn mặt Bạch Mạn Điệp lộ ra vẻ u sầu.

“Chỗ này là thôn trấn gần nhất, nếu như Hồng Nhan cungcần hạ sơn mua gì đó, chách chắn là tới chỗ này. Hồng Nhan cung đông người nhưvậy, dùng không được bao lâu, sẽ hạ sơn một lần. Nàng yên tâm, Hồng Nhan cungtoàn là nữ tử, rất dễ nhận ra.”

Bạch Mạn Điệp nhìn hắn sùng bái, “Đại ca, ngươi rấtthông minh a, thần tượng a.” Nàng sao lại không nghĩ tới, trang phục của mônphái giang hồ, đương nhiên không giống người thường.

Đông Phương Vũ chỉ nhìn nàng cười cười, tiểu nữ nhânnày thật khéo đùa.

Nàng rút rút cái cổ, “Đại ca, ta còn lạnh a. Ở đâybăng thiên tuyết địa, chúng ta còn phải chờ vài ngày a.” Nếu là chờ mấy tháng,nàng có phải đông thành người tuyết luôn không? Rồi mấy vạn năm sau, đem tuyếtthi này vận chuyển đến các quốc gia trên toàn thế giới triển lãm.

Thấy nàng liên tục đem tay lên miệng thổi thổi, ĐôngPhương Vũ lấy tay mình nắm lấy tay nàng, tay hắn cũng thật lạnh, còn lạnh hơnBạch Mạn Điệp, nhưng như vậy lại có một chút ấm áp. Bạch Mạn Điệp trong lòng ấmlên, ngực có cảm giác chua xót. Hắn đối với nàng thật sự tốt, tuy chỉ là mộtđộng tác nhỏ, nhưng lại giống như đưa than sưởi ấm trong một ngày tuyết rơi. Cóthể, do động tâm mà có, nếu người khác làm như thế với nàng, nàng sợ sẽ chorằng hắn cố ý sàm sỡ rồi đánh hắn một trận.

Nếu là Quân Tùy Phong thì sao? Nàng mà nói lạnh, tênkia ngoài miệng dùng lời ngon tiếng ngọt thân mật với nàng, thực sự thân mậtthì không dám, nhưng nói miệng thì có thể. Sau đó hắn sẽ bị Đông Phương Vũ đánhcho một trận, làm ra bộ mặt khí phụ (bị chồng ruồng bỏ). Tên kia thật sự thúvị, đã lâu không gặp, thật có chút nhớ tới hắn. Không biết hắn còn bị nữ nhânkia đánh nữa hay không, lại còn phải trúng đủ thứ loại độc.

Ngay lúc nàng còn đang suy nghĩ lung tung, Đông PhươngVũ đã nắm tay nàng vào một khách điểm nhỏ, Truy Nguyệt cùng Trục Nhật sớm đãgiao cho chủ quán đã cảm lạnh, nàng lo lắng có khi nào chúng ăn không quen cỏkhô ở đây mà bị đau bụng?

May mắn là chủ quán cũng rất chu đáo, vừa mới ngồixuống, đã lập tức đưa nước nóng tới. Đông Phương Vũ đảo một chén đưa cho BạchMạn Điệp, hai tay nàng siết chặt cái chén để sưởi ấm.

“Đại ca, thật sự rất lạnh a, nếu biết sớm ta đã nghelời ngươi mua vài cái áo ấm rồi.” Nàng thật sự hối hận muốn chết. Ban đầu đikhoe khoang cái gì a, nhân gia thực sự là cao thủ danh phù kì thực, làm saogiống với “thiếu nữ tử” thông thường,

“Khi về phòng ta giúp nàng vận công giải hàn.” Nha đầunày võ công cao như vậy, tại sao không vận công giải hàn? Nghĩ không ra. Nànglàm việc luôn luôn không có nguyên tách, có lẽ tốt nhất đừng nghĩ.

Bạch Mạn Điệp liên tục gật đầu, “Tốt, không thì ngươidạy ta làm thế nào để vận công giải hàn.”

Đông Phương Vũ thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống, võcông của nàng không phải đệ nhất đệ nhị thì cũng đệ ngũ đệ lục, cư nhiên lạikhông biết vận công. Quả nhiên, đối với chuyện của nàng tốt nhất là đừng tìmhiểu, lý do luôn luôn làm người ta thổ huyết, “Nàng không làm được?”

Bạch Mạn Điệp hùng hồn trả lời, “Đương nhiên khôngrồi, bất quá là ta không biết. Đợi lát nữa thử xem, làm một lần chách là hiểuđược.”

Bạch Mạn Điệp biết hắn không hiểu, tiếp tục giảithích, “Ta quên hết tất cả, đương nhiên cũng quên luôn võ công sử dụng như thếnào. Đừng hoài nghi, mỗi lần ta động thủ đánh nhau đều do bản năng phản ứng, dùsao ta cũng cho rằng làm như vậy không tệ. Võ công của ta chỉ khi tình thế nguycấp mới có thể vô tình phát huy. Ta càng tận lực thì càng không sử dụng được.”Lần trước gặp phải Thủy Mẫu Đơn không thể dùng được, làm nàng sợ chết khiếp.

Mắt thấy bánh bao nóng hổi đã đưa tới trên bàn, ĐôngPhương Vũ quan tâm đưa cho Bạch Mạn Điệp, “Ăn chút gì đi.” Không thể cùng mộtngười mất trí nhớ giải thích rõ ràng được. Không biết hai người về sau như thếnào khai thông, hắn làm sao lại đi thích một nữ nhân đầu óc có vấn đề chứ? Thậtlà bi ai mà.

Hai người nói chuyện phiếm một câu rồi lại một câu rồiăn bánh bao, căn bản không chú ý tới có người trên mình phủ đầy hoa tuyết, lạnhcóng rút lại thành một đoàn đi vào.

Diệp Lăng Tương tới gần Lãnh Tuyệt Cuồng, hàm răngđánh nhau ken két cầu xin, “Cho ta được không?” Không cho nàng, nàng lấy cái gìquay về chữa bệnh cho đại tỷ.

Lãnh Tuyệt Cuồng kiên quyết cự tuyệt, “Không được.”Nàng muốn cái gì hắn cũng có thể cho, duy chỉ có hạt tuyết là không được, đạica hắn cần cứu mạng gì đó.

Diệp Lăng Tương dứt khoát ôm lấy cánh tay Lãnh TuyệtCuồng, đầu tựa vào vai hắn làm nũng, “Lãnh đại ca, tướng công, cầu xin chàng đóđược không, cho ta đi.”

Lãnh Tuyệt Cuồng bỏ tay nàng ra, “Cái khác đi.”

Diệp Lăng Tương tựa như con mèo nhỏ, nỉ non “Ta khôngcần, ta muốn hạt tuyết.”

Hạt tuyết? Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp nghe thấyhai chữ này, cùng lúc quay lại nhìn phía sau, ánh mắt hai người từ nghi hoặcchuyển sang kinh hỉ… mừng rỡ…

“Ta nói rồi, hạt tuyết để cho đại ca ta giải độc.“ Tuyrằng dỗ ngọt lão bà là trọng yếu, nhưng đại ca cũng trọng yếu vậy.

Diệp Lăng Tương dùng vẻ mặt đáng thương cầu xin, “Chođại tỷ ta chữa bệnh đi. Ngươi không biết, đại tỷ ta cái gì cũng quên cả rồi,ngay cả ta cũng quên luôn, đáng thương lắm a. Ta từ nhỏ đã không có nương rồi,nếu không nhờ đại tỷ ta đã sớm chết, coi như chàng thay ta báo đáp tỷ ấy điđược không.”

“Đại ca đã nhiều lần cứu ta thoát hiểm, ta không thểnhìn huynh ấy độc phát.”

Diệp Lăng Tương bắt đầu thương lượng, chuẩn bị chiađôi, “Này, chàng nể tình ta theo chàng lên núi suýt bị đông chết, chia ta mộtnửa chàng một nữa được không?”

Lãnh Tuyệt Cuồng lời nói nghiêm túc, ai không biết còntưởng hắn là Bao công, “Không được, ta không biết đại ca ta cần bao nhiêu,không thể đem tính mạng huynh ấy ra đùa được.”

Diệp Lăng Tương giận dỗi trừng mắt nhìn hắn, “Chia chota một nửa cũng không được sao? Đại ca chàng là người, đại tỷ ta không phảingười à? Chàng căn bản không yêu ta.”

“Lăng Tương, đừng ăn nói hồ đồ. Đại tỷ nàng chỉ là mấttrí nhớ, tính mạng không có nguy hiểm. Còn đại ca ta trong ba năm không trị sẽchết, giờ chỉ còn lại nửa năm thôi.”

Diệp Lăng Tương hừ lạnh, nổi giận đùng đùng, “Chàngtưởng rằng đại tỷ ta chỉ mất trí nhớ a, đây là quái bệnh di truyền nhà họ.Không chỉ mất đi trí nhớ, mỗi đêm trăng tròn mười lăm sẽ phát cuồng. Nghe sựphụ nói không chỉ phát cuồng đâu, rất có thể còn hút máu. Chỉ cần hút đủ máucủa ba mươi ba người, cả đời sẽ không ngừng hút máu. Nếu một tháng không hútmột lần, kinh mạch sẽ đứt đoạn mà chết. Tam muội xem tất cả y học điển tịch,đều không tìm được cái loại quái bệnh này. Tam muội nói hạt tuyết có thể tạmthời khống chế bệnh tình, ta mới ngàn dặm xa xôi tìm đến.” Diệp Lăng Tương nói,khóc thút thít đứng lên, “Ta cùng tam muội chia nhau tìm dược cho đại tỷ, cònchưa kịp thu xếp ổn thỏa cho đại tỷ. Tỷ ấy hiện giờ mấy đi kí ức, lại thêm cáiloại quái bệnh này, ta rất lo lắng a. Chúng ta đã xa nhau bốn tháng. Tính ra,tỷ ấy chách đã hút máu bốn lần rồi, ta phải mau chóng tìm được hạt tuyết về hợpmặt với Tam muội, sau đó tìm đại tỷ. Ta rất cần, chàng có biết không?” DiệpLăng Tương liên tục rớt nước mắt, vừa mới lau đi lại tiếp tục chảy ra. Nếu mộtngày đại tỷ có gì bất trách, nàng làm sao đối mặt với sư phụ đây. Không biếtđại tỷ đang ở đâu, nàng dùng bồ câu đưa thư căn bản lại không có hồi âm, nóikhông chừng nó bị người ta đem nướng mất rồi.

Lãnh Tuyệt Cuồng không thể trơ mắt đứng nhìn giai nhânthương tâm, từ lúc Diệp Lăng Tương nước mắt từng đợt chảy xuống, đệ nhất sátthủ cũng hóa ra mềm lòng, dùng tư thế ôn nhu nói, “Đừng khóc nữa, chúng ta trởvề tìm Tam muội nàng.” Tam muội nàng là cao thủ dụng dược, không biết hạt tuyếtcó thể chia cho hai người dùng hay không.

Diệp Lăng Tương hung hăng đẩy Lãnh Tuyệt Cuồng mộtcái, “Bỏ đi a, trong lòng chàng chỉ có mỗi đại ca, căn bản là không có ta.Chàng đi lấy đại ca chàng đi, ta không gả.”

“Lăng Tương, nàng đừng tùy hứng như vậy. Nếu khôngphải vì cứu đại tỷ nàng, đại ca ta sẽ không thụ thương. Chúng ta đi tìm Tammuội nàng, thình muội ấy xử lí hạt tuyết, được không?” Hắn cũng có chút lo lắngĐộc Nương Tử hành xử thiên vị. Nếu nàng đem toàn bộ hạt tuyết cho Vô Ảnh La Sátdùng thì sao, đại ca có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Diệp Lăng Tương vẫn tiếp tục thở phì phì, tức giậnnói, “Ta biết, nếu không phải như vậy, ta đã sớm đoạt từ tay chàng rồi, đâu cócần cùng chàng thương lượng.” Nếu động thủ, hai người cũng không kém nhau làmấy.

Lãnh Tuyệt Cuồng chụp lấy thân thể Diệp Lăng Tưởng, đểnàng đối mặt với hắn, hắn trinh trọng tuyên bố, “Đừng giận nữa, ngày mai lênđường trở về, ta đưa nàng đến Thương Mang sơn gặp sư phụ.”

Diệp Lăng Tương lách đầu thẳng thắn nói, “Không biếtTam muội có trở lại không? Trước tiên đi tìm muội ấy xem bệnh cho đại tỷ. Cònmuốn về thì tự chàng về đi, ta không lấy chàng.”

Lãnh Tuyệt Cuồng chịu đựng đến giờ đã xúc động đếnphát hỏa, lạnh lùng nói, “Tùy ý.” Đúng là nữ nhân không biết tốt xấu, hắn đã hạmình, mà nàng không thể không phát cáu với hắn. Quả nhiên, nữ nhân là không thểsủng được.

Diệp Lăng Tương khinh bỉ nhìn hắn, “Tốt, chàng đi lấynữ nhân khác đi.”

Lãnh Tuyệt Cuồng vẻ mặt âm trầm, “Là nàng nói đó, nữtử trong thiên hạ không chỉ có mình nàng.” Bị một nữ nhân ăn sạch sẽ, đúng làmất mặt. Nếu có đại ca và nhị ca ở đây, chách bị họ cười cho chết mất.

“Nam nhân các người đều là như vậy, chiếm được rồi thìkhông biết trân trọng, ta thật hối hận đã không nghe lời sư phụ.” Sư phụ thườngnói muốn ba tỷ muộn nàng lúc tuyển phu quân nên mở to hai mắt, có thể nàng đúnglà nhắm chặt mắt, mới chọn một kẻ tính tình tệ hại thế này.

“Khụ khụ…khụ…” Xem trò vui nửa ngày Bạch đại cô nươngrốt cuộc cũng lên tiếng, “Cái câu ‘chiếm được rồi thì không biết trân trọng’ làcó ý gì? Tốt nhất giải thích rõ ràng đi.” Bệnh của nàng có thể từ từ mà trị,muội muội bị người ta sàm sỡ mới là chuyện lớn, hiện tại phải giải quyết ngay.

Diệp Lăng Tương mạnh mẽ ngẩng đầu, đối diện với đôimắt tự tiếu phi tiếu của Bạch Mạn Điệp, kinh ngạc thốt ra, “Đại tỷ?”

Cùng lúc đó, Lãnh Tuyệt Cuồng cũng quay đầu lại. Nhưngánh mắt hắn lai rơi vào người Đông Phương Vũ đang ngồi phía sau Bạch Mạn Điệp.

“Đại ca.” Hắn còn kinh ngạc hơn Diệp Lăng Tương,“Huynh tới rất nhanh.”

“Tiểu tử, ngươi bị cái gì Thủy Bích Dao để mắt đúngkhông? Muội muội ta dùng bồ câu đưa tin cầu viện, cái gì chúng ta đã tới rồi.”Bạch Mạn Điệp lần thứ hai ho khan vài tiếng. “Cái gì… ‘chiếm được rồi thì khôngbiết quý trọng’ là có ý gì?”

Lời vừa nói ra, trên mặt Diệp Lăng Tương hiện lên mộttầng đỏ ửng. Lãnh Tuyệt Cuồng không chịu trả lời, trong mắt Đông Phương Vũ cùngBạch Mạn Điệp, hoàn toàn đã xác định quan hệ giữa hai người này đã phát triểnngoài dự đoán.

“Cái kia, Lãnh… à không, tam đệ, ngươi còn người thânnào nữa.” Bạch Mạn Điệp bắt đầu tính toán.

Không ai chú ý tới cách xưng hô của nàng với LãnhTuyệt Cuồng.

“Đại ca, nhị ca.” Hắn từ nhỏ không cha không mẹ, chỉcó hai vị ca ca kết bái.

“À…” Bạch Mạn Điệp quay đầu lại nhìn Đông Phương Vũ,“Đại ca, tam đệ ngươi phi lễ với muội muội ta, ngươi phải thay muội ấy làmchủ.” Phương pháp đơn giản nhất là cưới luôn.

Đông Phương Vũ tự nhiên hiểu rõ ý tứ của nàng, môi vẽra một nụ cười, “Nàng làm chủ.” Hắn nói rõ là đã ăn sạch nàng rồi, đương nhiênxem nàng là thê tử, hôn sự của huynh đệ để đó cho nàng lo, dù sao nàng cũng rấtcó hứng thú.

“Đại ca?” Lãnh Tuyệt Cuồng chấn kinh nhìn Đông PhươngVũ, “Tại sao lại là nàng?” Để Vô Ảnh La Sát quyết định chuyện hôn sự của hắn?Đại ca cùng nữ nhân kia rốt cuộc có quan hệ gì?

Bạch Mạn Điệp ra dáng cáo mượn oai hùm, “Khụ… chú ý, gọita đại tẩu. Đừng vô phép như vậy, ngươi hẳn nên học hỏi Tùy Phong.” Vừa nói dứtlời, lại thấy Đông Phương Vũ tựa hồ đang cười, nàng mới biết được bản thândường như bị lừa. Lập tức đổi giọng nhìn hai đôi mắt đang kinh ngạc của DiệpLăng Tương cùng Lãnh gì đó, “Cái đó… Đại ca của ngươi cũng là đại ca của ta,nên… Nói chính sự đi, hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

“Đại tỷ, hai người ở chung một chỗ.” Diệp Lăng Tươngđã ngửi thấy hai người lúc đó tuyệt đối không tầm thường.

“Không có gì, giữa đường gặp nhau thôi. Sở dĩ ta vớihắn mới tới Thương Mang trấn mấy ngày, lại trùng hợp nhận được thư cầu viện củamuội, rồi cùng nhau đi.” Bạch Mạn Điệp khoát khoát tay, “Đừng hiểu nhầm, đượcrồi, đừng bắt ta phải nói lại. Tiếp tục nói chuyện của các ngươi, họ Lãnh kia,tiểu tử ngươi sàm sỡ muội muội ta rồi không muốn chịu trách nhiệm phải không?”Bạch Mạn Điệp vênh váo tự đách, “Ta lệnh ngươi trong vòng ba tháng lấy muộimuội ta vào cửa.”

Lãnh Tuyệt Cuồng bất mãn nhìn nữ nhân kia huơ tay múachân, nếu không phải có đại ca cùng lão bà làm lá chắn, hắn muốn một kiếm chémnàng. Không phải nói nữ nhân này mách quái bệnh, cần hút máu sao? Nhìn sơ quađâu thấy có gì. Lão Thiên phù hộ nữ nhân này cùng đại ca không phải một đôi,hắn không muốn sau này sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Bạch Mạn Điệp thấy Lãnh Tuyệt Cuồng không để ý gì tớimình, lập tức cáo trạng, “Đại ca, tam đệ ngươi không nể mặt ta kìa.”

“Nàng không thừa nhận quan hệ của chúng ta, hắn sẽkhông nể mặt, hắn trước giờ đều như thế. Chỉ cần nàng thừa nhận là thê tử củata, hắn sẽ giống Tùy Phong tôn trọng nàng.” Đông Phương Vũ cũng rất gian trá,nắm lấy thời cơ gây áp lực cho Bạch Mạn Điệp.

Bạch Mạn Điệp lập tức pha trò, “Mệt quá, lạnh nữa, tìmmột gian phòng trước đi.” Tự nói tự đi tới quầy hàng.

Đông Phương Vũ cấp cho Lãnh Tuyệt Cuồng một ánh mắtlạnh chết người không cần đền mạng, ý tứ cảnh cáo hàm xúc bên trong rất nghiêmtrọng: Ta cùng đại tẩu ngươi đang trong giai đoạn giận dỗi, đừng chọc nàng tứcgiận.

Lãnh Tuyệt Cuồng nhận được ánh mắt cảnh cáo của đạica, cả người run lên. Xong rồi, cả đời đã định là bị nữ nhân cuồng dã kia giốnghệt Diệp Lăng Tương áp bức. Hắn thực sự là dân lao động chân chính mà, đi đâucũng bị áp bức. Tại sao hắn không sinh ra sớm một chút? Để hắn được làm đại ca?

“Tỷ ấy không chỉ là đại tỷ của ta, còn là trưởng bối,không được khi dễ.”

Hắn nào dám a, chỉ bằng một ánh mắt của đại ca là đãkhông dám động rồi.

Bốn người bước lên lầu, Bạch Mạn Điệp tự ý đẩy ra mộtgian phòng, “Chưởng quỹ nói tùy tiện ở lại gian nào cũng được, giá cả nhưnhau.” Đây là khách điếm gì a, ngay cả phòng khách cũng không có, phục vụ sơsài, chả trách bọn họ chỉ được bốn người khách. Mà nói đi cũng phải nói lại,nhờ chỉ có bốn người khách, chưỡng quỷ vẫn nằm tại quầy hàng, bằng không lờiLãnh Tuyệt Cuồng cùng Diệp Lăng Tương nói đã bị người ngoài nghe được. Nàng cóbệnh là sự tình bí mật, tốt nhất là đừng cho ngoại nhân biết.

“Đại ca ở lại đây?” Lãnh Tuyệt Cuồng lạnh như băng hỏimột câu, tại sao chỉ cần một gian phòng.

Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Vô nghĩa, đương nhiênở đây rồi.”

”Hai người ở cùng nhau?” Diệp Lăng Tương cùng LãnhTuyệt Cuồng rất ăn ý cùng nhau hỏi.

“Phải.” Đông Phương Vũ cho hai người một câu trả lờirất dễ hiểu lầm.

Bạch Mạn Điệp vội vàng giải thích, “Không phải, chotới giờ hắn vẫn ngủ trên ghế, ta ngủ trên giường.”

“À.” Ai tin a, cô nam quả nữ rất dễ gặp chuyện khônghay. Nếu thiên hạ có nhiều Liễu Hạ Huệ* như vậy, Diệp Lăng Tương cũng khôngnhanh như thế bị ăn sạch sẽ.

*Liễu Hạ Huệ: là người nước Lỗ, thời xuân thu, nổitiếng chính nhân quân tử. Chuyện kể rằng Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ quađêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữnày bị cảmlạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô tarồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắtông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

Diệp Lăng Tương vẻ mặt cực kì mờ ám, “Đại tỷ, động tácso với bọn muội còn nhanh hơn.” Biết đại tỷ sùng bái Sáo Ngọc công tử, nhưngkhông ngờ hai người thực sự là một đôi. Không đúng, đại tỷ chẳng phải đã thànhthân rồi sao?

Bạch Mạn Điệp trợn mắt nhìn lại, “Đi chết đi, đừng nóilung tung.” Bọn họ thực sự tương kính như tân, có quá giới hạn lắm cũng chỉ mộtlần trên cỏ.

Diệp Lăng Tương nghi hoặc không biết rốt cuộc đại tỷgả cho ai, bất quá nàng sẽ không ngốc đến nỗi làm trò nói ra trước mặt tỷ phu,“Tỷ phu, huynh là Sáo Ngọc công tử trong truyền thuyết sao? Tiểu muội Diệp LăngTương hữu lễ.”

“Lăng Tương, sau này hắn có khi dễ muội cứ nói ra, talàm chủ.” Lão bà ở đây, cứ đem huynh đệ kết bái ra bán đứng trước.

Diệp Lăng Tương cười ngọt ngào, “Vâng tỷ phu.”

“Gọi đại ca.” Lãnh Tuyệt Cuồng không phục xen miệngvào.

Diệp Lăng Tương biết có chỗ dựa, ngẩng đầu lên, “Tỷphu chính là tỷ phu, chàng cũng phải gọi đại tỷ ta là đại tỷ, bằng không takhông lấy chàng.”

“Nàng…” Lãnh Tuyệt Cuồng bị áp bức đến muốn thổ huyết.Chọc tới một nữ nhân như vậy, quả thực không may. Mà tối không may chính là còncó một đại tẩu kiêu ngạo còn khoáng dã hơn nàng, hắn muốn xui xẻo rồi.

“Đừng cãi nữa, nói chính sự đi.” Đông Phương Vũ cắtlời bọn họ, “Tam đệ muội, bệnh tình của Tiểu Điệp rốt cuộc là sao?” Bạch MạnĐiệp dường như không quan tâm. Thế nhưng lời Diệp Lăng Tương nói giống như mộtcây đao, chậm rãi đâm vào lòng hắn.

“Khoan đã, nói về đại ca trước đi. Hắn chỉ sống đượcba năm, ta biết, còn vì ta mới bị thương là sao? Ta nhớ không ra.” Nàng thiếunợ nam nhân này, nhiều hơn một lần. Thân thể này cũng không phải của nàng, nàngkhông nóng vội. Tin tưởng không dùng bao lâu nữa, nàng có thể trở về hiện đại.

Suy nghĩ cùng với hiện tại luôn có một khoảng cách,thời khách trở lại thực sự đã tới, nàng bỏ được mọi thứ ở đây sao?

“Tiểu Điệp, ta không sao, ta chỉ lo cho nàng.” Hắn sớmđã biết, tính mạng của nữ nhân này còn quan trọng hơn hắn.

Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu, trong họng như bị nhét miênhoa, một câu cũng nói không nên lời. Nàng không xứng đáng để hắn làm như vậy,nàng rất ích kỉ, còn nghĩ phải rời khỏi hắn, nàng thực sự không xứng. “Đại ca.”Nàng thốt lên hai chữ, chóp mũi bắt đầu cay cay.

Diệp Lăng Tương thấy hai người họ chân tình biểu lộ,trong lòng có vài phần cảm động. “Được rồi, để lát nói đi.” Hai người đều cóbệnh, đều cần được chữa trị, có thể gọi là thân hữu linh tê* không?

*Thân hữu linh tê: Tâm ýtương thông.