Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 46: Dường như có điểm thích



“Tức chết ta mà, Diệp Lăng Tương này đúng là vô dụnga, nam nhân của mình cũng gặp không được, còn mời lão nương đi cướp nam nhângiúp nàng. Ta không phải là hồ ly tinh, ngay cả chuyện cướp nam nhân này mànàng cũng nói ra miệng được.” Bạch tiểu thư ngồi trên lưng ngựa, oán giận ghìmchặt dây cương. Thực tế là năm ngày trước nhận được thư, nàng bắt đầu oán giậntới bây giờ.

Đông Phương Vũ buồn cười nhìn nàng, “Một ngàn sáu trămtám mươi mốt lần.” Nàng oán giận đã được năm ngày, nhìn hắn bằng ánh mắt đầyoán giận, đã tròn một ngàn sáu trăn tám mươi mốt lần.

Bạch Mạn Điệp vẻ mặt tức giận, “Con bà nó, Thủy BíchDao kia đúng là có bệnh mà, rảnh rỗi không chuyện gì làm đi cướp nam nhân củangười ta. Cướp nam nhân người ta thì thôi đi, cư nhiên còn bức người ta kết hônvới mình, ta chưa từng thấy nữ nhân nào không biết xấu hổ như vậy. Thật làkhông biết Thủy Mẫu Đơn kia dạy nữ nhi thế nào, sao lại ra một nữ nhi vô dụngnhư vậy.” Dù có cướp nam nhân, nhưng sao hết lần này đến lần khác lại cướp namnhân của muội muội nàng. Người trong thiên hạ ai cũng có thể nhẫn, chỉ có BạchMạn Điệp nàng là tuyệt đối không. Nếu Thủy đại mĩ nhân biết, cũng tuyệt đốikhông dễ dàng tha thứ.

“Sớm muộn gì cũng phải đi Thiên Sơn, cho dù đi trướcmột tháng cũng đã sao nào?” Huynh đệ kia của hắn thật có mị lực vậy sao? Saolại có người kiên quyết bức hôn vậy? Huynh đệ hắn chính xác là lãnh khốc, sovới hắn còn lãnh khốc hơn, nhưng cũng không cần đến trình độ đó chứ? Hắn cũngrất tức giận chuyện huynh đệ mình bị “chà đạp”, lo lắng ái thê đang vô cùng bựctức, hắn không thể lại châm dầu vào lửa, chỉ có thể vờ như không để ý chuyệngì.

Bạch Mạn Điệp vung tay múa chân, “Kỳ thực trước kiacũng không có gì, thế nhưng Thủy Bích Dao không biết xấu hổ kia, cư nhiên lạihạ độc họ Lãnh kia, khiến hắn quên mất Diệp Lăng Tương, khăng khăng nhất mựcthành thân cùng nàng, có phải ghê tởm lắm hay không? Tuy rằng trong thư muộimuội ta không thừa nhận là yêu họ Lãnh kia, chỉ nói là phải giúp một người bằnghữu, thế nhưng tư niệm của nàng chúng ta ai ai cũng rõ. Đối với nữ nhân, chuyệnkhông thể chịu đựng nhất, chính là nhìn nam nhân mình yêu mến đi lấy nữ tửkhác. Quá ghê tởm, cực kì ghê tởm.”

“Thủy Bích Dao đối với Lãnh Tuyệt Cuồng là hạ độc gì?Trên người Diệp cô nương hẳn là có thuốc giải độc chứ, không giải được sao?” Đãlà linh dược độc môn của Độc nương tử, ba tỷ muội họ hẳn đều có hết.

“Ngươi rất thông minh, biết trên người ba tỷ muội tađều có giải độc hoàn, nhưng mà ngươi làm sao biết giải dược đó có giải được độcnày hay không? Có thể Thủy Bích Dao căn bản không phải là hạ độc? Có thể là haingười họ căn bản không thể gặp được nhau, cũng có thể đã quên Lăng Tương rồi,nên không chịu dùng giải dược của nàng. Quên đi, trên người ta vẫn còn giải độchoàn, lần trước cho ngươi dùng còn dư. Gặp được bọn họ, trước tiên là cho hắndùng giải dược.” Bạch Mạn Điệp lại hung hăn chửi rủa, “Thủy Bích Dao chết tiệtkia, nhất định là mặt rỗ, mắt tam giác, mũi sụp, mồm như chậu máu, da đen nhưdân Châu Phi, eo như thùng nước, chân cây củ cải, ba tấc đinh., dùng ngôn ngữđộc ác nhất thiên hạ mới có thể hình dung được ả.” Nghĩ tới muội muội phải làmthị nữ bên cạnh nữ nhân loại này, nàng nhịn không được thương tâm.

Nàng tùy ý mắng một tràn, Đông Phương Vũ nghe nửa hiểunửa không. Chỉ biết là nàng đang mắng người, hơn nữa còn mắng rất dữ dội. Nàngbình thường vui vẻ, rất ít khi giận thành thế này, có thể thấy nàng đối vớiDiệp Lăng Tương là phi thường yêu mến.

“Tiểu Điệp, nếu hai người họ bình yên vô sự, nàng sẽđồng ý gả Diệp Lăng Tương cho lão tam chứ?” Thân phận lão tam nhà họ cũng khôngtốt lành gì lắm. Đương nhiên, Diệp tiểu thư không cũng thua gì.

“Ta đương nhiên đồng ý, hai muội muội ta đều có cuộcsống của riêng mình, con đường là do các nàng tự chọn, chỉ cần các nàng thích,ai ta cũng gả. Ách, có điều phải qua khảo nghiệm của ta trước đã. Ta để cácnàng tự do, nhưng sợ các nàng gặp chuyện xui xẻo, dù sao nam nhân tốt trongthiên hạ cũng không nhiều lắm.” Bạch Mạn Điệp hướng mắt nhìn xa, trịnh trọngnói, “Chỉ cần các nàng hạnh phúc, ta cũng rất hạnh phúc.” Nàng đối với hai muộimuội này căn bản không biết, nhưng từ tận đáy lòng nàng quan tâm họ, xem chuyệncủa họ như chuyện của mình, xem hạnh phúc của họ cũng là hạnh phúc của mình.

“Nàng yên tâm, lão tam nhất định tốt với nàng ấy.”Tính tình lão tam hắn hiểu rất rõ, rất cứng đầu, nếu như đã nhận định nữ tử nào,sẽ suốt đời yêu thương nàng ấy.

“Ta biết, sát thủ mà, không dễ dàng yêu ai, nhưng khiyêu sẽ là yêu cả một đời.” Phim truyền hình thấy nhiều rồi, “Đại ca, ngươi tuyrằng lớn tuổi hơn ta, nhưng đối với tình cảm tựa hồ chưa đủ hiểu được ta a.”Chịu ngôn tình tiểu thuyết độc hại, nàng rất rõ ái tình là thế nào.

“Có lẽ.” Tiểu Điệp, là nữ hài tử đầu tiên khiến hắnđộng tâm. Không có thân tình gia đình ấm áp, khiến hắn đối với tình cảm đã mấtlòng tin, cho đến khi gặp nàng.

“Đại ca.” Bạch Mạn Điệp tựa hồ có chuyện muốn nói,nhưng lại kiên quyết đem những lời đó nuốt trở lại, mỉm cười, “Đại ca, chúng tađua ngựa nha.” Năm ngày trước, hai người từ Thương Mang trấn xuất phát. BạchMạn Điệp kiên quyết không chịu cùng Đông Phương Vũ cưỡi chung một con ngựa, đếnThiên Cơ các “đoạt” một con ái mã, gọi là “Trục Nhật”. Nên trong năm ngày này,nàng đã sớm quen với Trục Nhật, hơn nữa tìm được cảm giác của người kị mã,tuyệt đối có tư cách so sánh với Đông Phương Vũ.

“Ngựa có khả năng đuổi kịp Truy Nguyệt rất ít.” Ngựatrong thiên hạ, có thể qua được Truy Nguyệt có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Ách, ta chỉ muốn luyện cưỡi ngựa thôi.” Trục Nhậtthật sự là rất hiền, nhưng so với Truy Nguyệt còn kém đôi chút.

“Đừng rớt xuống núi là được.” Nhớ tới thất bổn mã lầntrước, Đông Phương Vũ tỏ ra trêu chọc.

Bạch Mạn Điệp sờ sờ ái mã, “Yên tâm, Trục Nhật của tatuyệt đối không như thất bổn mã lần trước.” Nếu như lần này mà rơi xuống vựcnữa, nàng cả đời cũng không cưỡi ngựa.

Bạch Mạn Điệp cười hì hì liếc mắt với Đông Phương Vũ,“Đại ca, bắt đầu thôi.” Vừa nói xong đã ghìm chặt dây cương.

Mặt Đông Phương Vũ biến sách, trầm giọng nói, “Khoanđã.” Hơi bất thường.

“Sao vậy?” Nàng cũng cảm thấy không khí xung quanhdường như không đúng lắm, thu lại vẻ tươi cười, “Có mai phục?” Trong bụi cỏ có maiphục, thậm chí cả trên cây cũng có người. Trong lòng nàng biết, có khoảng haimươi người, hơn nữa võ công đều không tệ.

Đông Phương Vũ một nửa khuôn mặt khôi phục lại sáchdiện lạnh lùng, khẽ gật đầu, “Cẩn thận một chút.”

Bạch Mạn Điệp toàn thân siết chặt, một tay ghìm chặtdây cương, một tay vói trong y phục, ngón tay giữ chặt kim kiếm, tùy thời lậptức xuất kiếm. Ngựa phi chậm dần, chậm rãi tiến tới. Đôi mắt lạnh lùng của nàngquét qua một vòng, cười nhạt, “Ê, các ngươi trốn đây làm gì? Mấy người trốn ởtrên cây, không thấy chóng mặt hả? Còn mấy người ở trong bụi cỏ? Không thấy bẩnsao? Muốn đánh thì mau ra đây, cô nãi nãi các ngươi không rảnh.” Địch ở trongtối, ta ngoài sáng, thực sự không phải tốt lành gì. Không bằng bức bọn chúngra, quang minh chính đại mà đánh. Nàng cùng Đông Phương Vũ liên thủ, giang hồtrực tiếp không có đối thủ. Hai mươi mấy người thì sao? Hai người họ có thểđánh cho chúng chóng mặt nhức đầu.

Nàng vừa dứt lời, cả đám người đi theo hai người bướcra, ai cũng cầm trong tay lợi khí, mặt che khăn. Đám người này đương nhiên biếtmình phải đối phó ai, chính là thiên hạ đệ nhất Sáo Ngọc công tử cùng giang hồđệ nhất tàn nhẫn Vô Ảnh La Sát, nếu ám sát bất thành, sợ rằng toàn gia chếtthảm.

“Các ngươi có mấy người? Phiền quá đi, còn nữa khôngvậy? Có thì ra đây hết đi được chứ? Chúng ta đánh.” Bạch Mạn Điệp không nhịnđược cao giọng nói, “Còn ai trốn ở đâu nữa không, là nam nhân thì ra đây đi,đừng như rùa đen rụt đầu, đừng để tiểu nữ nhân ta khinh thường các ngươi.” Minhthương dễ ránh, ám tiễn khó phòng, nàng cố ý dùng kế khích tướng đem toàn bộchúng ra.

“Vô Ảnh La Sát, ngươi đừng đách ý, ngươi làm điều xằngbậy, chúng ta hôm nay chỉ là thay trời hành đạo.” Huynh đệ, cũng không xem lạimình là kẻ nào, không biết xấu hổ còn nói thay trời hành đạo.

Bạch Mạn Điệp cố ý ra vẻ sợ hãi, “Tướng công, có ngườimuốn giết ta, làm sao bây giờ?”

“Các vị bằng hữu, phu thê chúng ta đã dần dần lãnh đạmgiang hồ, không muốn để ý tới giang hồ ân oán. Xin hỏi các vị, chuyết kinh (thêtử) đã đách tội gì với các vị?” Nương tử hắn trước nay đã giết là giết cả nhà,không để ai đến trả thù. Chuyện này hắn rất rõ, nên mới dám hỏi thế này.

“Vô Ảnh La Sát làm điều xằng bậy, giết người vô số, tađợi đến hôm nay chính là để thay trời hành đạo.” Cầm tiền của người ta đi giếtngười, không biết xấu hổ còn lôi ra cờ hiệu thay trời hành đạo.

“Dựa vào các ngươi hai mươi mấy người đi khi dễ mộttiểu nữ nhân như ta, rốt cuộc là ai làm điều xằng bậy. Không thì chúng ta đigặp quan được không? Thỉnh quan phủ xử lí? Hay tùy tiện tìm một người phân xửcũng được.”

Luận khẩu tài, đám người kia làm sao so được với BạchMạn Điệp, thủ lĩnh bọn chúng cả giận nói, “Bạch Ngâm, ngươi đừng có được voiđòi tiên.”

Bạch Mạn Điệp vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé, “Không sai khôngsai, biết ta là Bạch Ngâm, còn biết ta sở trường là gì. Làm ta đoán không sai,là Huyền Vũ sơn trang sai các ngươi tới sao? Đỗ tiểu thư kia bị ta để lại trêncổ một kiếm, một vệt dài giống y như con rết, nàng chách là hận chết ta, haha.”

Xem bọn chúng mỗi người hai mắt nhìn nhau, nàng biếtnàng đoán đúng rồi, quả nhiên là người của Huyền Vũ sơn trang. Người hận nàngnhất chỉ có Đỗ Thanh Sương cùng với Phương phu nhân Đỗ thị, trước hết đối phónàng đương nhiên là Huyền Vũ sơn trang. Về phần Thanh Thủy sơn trang Vân gia,hẳn là không có hành động gì lỗ mãng. Phương Chấn Hiên thích nàng cũng đâu phảilỗi của nàng, huống chi nàng đã lập gia đình.

“Ta không kiên nhẫn lắm đâu, muốn đánh thì mau ra tay,còn không đánh thì trở lại nói với trang chủ các ngươi, ta đã rời khỏi gianghồ, đừng tới phiền ta nữa.” Bạch Mạn Điệp lạnh lùng liếc nhìn bọn chúng, đôimắt không có một tia ấm áp nào.

Quả nhiên là danh chấn giang hồ Vô Ảnh La Sát, khí thếbất phàm. Trên người nàng tản ra một khí thế hung ác, khiến bọn chúng khôngkhỏi từng bước một lui về sau.

“Bạch Ngâm, người khác sợ ngươi, nhưng bọn ta khôngsợ.” Có một thù lao đáng kể, đương nhiên là không sợ, mà dù có sợ, cũng phảitới.

“Tới a?” Nàng ngoách ngoách ngón tay, thập phần xemthường bọn chúng.

Bọn chúng liếc mắt trao đổi một cái, “Lên.”

“Ê, chuyện gì cũng từ từ, không nên đánh nhau phảikhông? Sẽ bị thương a. Đừng PK (đánh nhau), quý trọng sinh mạng của mình, chẳnglẽ các ngươi không hiểu đạo lí đó sao?”

“Haha, ngươi cũng biết sợ sao? Xú nữ nhân, ngươi đichết đi.”

Nàng chính là có lòng hảo tâm, bọn hắn cư nhiên khôngcảm kích, không cảm kích thì tính theo không cảm kích. “Các ngươi mới đi chếtđi.” Bạch Mạn Điệp lạnh lùng nói một câu, rút bảo kiếm ra, ánh kim lóng lánh.Cả thân thể nàng bay vào trong đám người, gặp đâu chém đó. Đối với địch nhânkhông thể nương tay, nếu nương tay với địch nhân, chính là tàn nhẫn với chínhmình, nàng rất hiểu đạo lí đó. Hôm nay hai bên đã chống lại, nàng không muốn bịđánh thành thịt vụn, chỉ có thể kiên quyết giết người.

Đông Phương Vũ ưu nhã cầm trên tay sáo ngọc, nhảy vàođám người. Hắn không phải muốn giết người như Bạch Mạn Điệp, chỉ là điểm huyệtbọn chúng. Hắn không muốn giết người, giang hồ đã có lắm máu tanh, hà tất phảitiếp tục giết chóc. Đối phương hai mươi mấy người võ công không tệ, gặp phảithiên hạ đệ nhất cùng Vô Ảnh La Sát cũng có thể có chút tác dụng. Đông PhươngVũ một bên đối phó bọn chúng, một bên quan sát tình hình chỗ Bạch Mạn Điệp.Nàng chiêu nào xuất ra cũng tàn nhẫn, không chút lưu tình. Trong mắt như có mộtngọn lửa, lệ khí trên người lúc này toàn bộ đều hiện ra. Nhìn thấy nàng cànglúc giết càng nhiều người, Đông Phương Vũ buông tha kẻ đang giao thủ với hắn,giữ chặt tay Bạch Mạn Điệp.

“Ngươi điên à?” Nàng vội vàng ứng phó mấy tên phiềntoái này đã muốn mệt chết rồi, hắn lại làm trò gì nữa.

‘Tiểu điệp, chúng chỉ bị người ta sai khiến, tội khôngđáng chết, đánh bị thương thì được, nhưng đừng giết chúng.”

Bạch Mạn Điệp hừ lạnh chống lại, “Nhân từ với kẻ địchlà tàn nhẫn bản thân mình, đối với kẻ địch, không thể nương tay, có biết haykhông? Sáo Ngọc công tử.”

“Tiểu Điệp, nàng đã giết quá nhiều người rồi, dừng tayđi.”

Nàng tránh được một kiếm đang đâm tới, “Chưa đủ.” Nếunàng dừng tay, đối phương sẽ không tha cho nàng.

“Tiểu Điệp, nàng đã giết quá nhiều người, nếu đã gả đirồi thì nên bớt phóng túng một chút.”

“Biến, ta không quen ngươi.” Nàng đang trong cơn giậndữ, Đông Phương Vũ hết lần này đến lần khác lại châm dầu vào lửa.

Thừa dịp Đông Phương Vũ đang vây lấy Bạch Mạn Điệp,khiến nàng phân tâm, đối phương dùng tên bắn lén, trúng ngay chân trái củanàng.

“A… Đau quá a.” Bạch Mạn Điệp lập tức quỳ trên mặtđất, đùi mất đi tri giác. “Con bà nó, mũi tên có độc, giờ ngươi vừa lòng rồiđó.” Đã nói không thể buông tha bọn chúng được rồi mà.

Bạch Mạn Điệp lập tức lấy ra giải độc hoàn, một lượt dùnghai viên, chịu đựng đau đớn, lườm hắn một cái chép miệng mắng, “Ngu ngốc, ngươithấy chưa? Ta tha cho bọn chúng, bọn chúng cũng không tha cho ta. Ngươi đứngnhìn làm gì? Giết sạch bọn chúng, ngươi có muốn suốt ngày bị bọn chúng truyđuổi không?” Lần đầu bị thương, mùi vị thật không dễ chịu.

“Phế võ công bọn chúng được chứ?” Hắn thật sự khôngmuốn giết người.

Bạch Mạn Điệp chỉ tiếc “rèn sắt không thành thép” lườmhắn, “Quá vô dụng, ngươi có võ công cao như thế làm gì?”

“Bọn chúng ai ai cũng có phụ mẫu thê nhi, nếu như bịgiết là ta, nàng sẽ làm thế nào?” Hắn không có quyền cướp đoạt mạng sống củabọn chúng.

“Ta sợ ngươi.” Bạch Mạn Điệp chịu đau, lên tiếng nói,“Các ngươi đi đi, nể mặt Sáo Ngọc công tử, ta không giết cả nhà các ngươi. Talặp lại lần nữa, ta đã quyết thoái ẩn giang hồ, sau này đừng tìm ta đánh nhau.Chú ý, ta hiện tại đã rất nhân từ, không đuổi cùng giết tận, đừng đem ta trởthành ma nữ nữa.”

Bọn chúng hai mắt nhìn nhau, lời vừa rồi là Vô Ảnh LaSát nói sao? Nàng tha cho bọn chúng, không chút nghiêm phạt? Không phải nàngchết, chính là bọn chúng chết, bọn chúng đã ôm quyết tâm liều chết giết nàng,không ngờ, nàng lại cư nhiên tha cho bọn họ?

“Đừng hoài nghi, về nói với trang chủ các ngươi, đừngcó làm mấy trò này nữa. Ta đã thoái ẩn giang hồ, ân oán trước đây không nhắctới nữa.” Chân nàng vẫn còn đang chảy máu, đau quá a. Truy sát một hai lần còncó thể, nhưng nhiều quá thì đúng là chịu không nổi.

Đối phương tự biết không thể đánh lại, nhanh như chớpbiến mất không còn một bóng.

“Không sao rồi.”

“Vô nghĩa, chân ta đã muốn tàn phế rồi, trên mũi têncó độc.” Bạch Mạn Điệp cười nhạt, “Thấy chưa, đây là chuyện tốt danh môn chínhphái đã làm, ta tình nguyện làm nữ ma đầu của ta. Mẹ nó, tới giết ta lần nữa,ta bảo Đoạn đại ca diệt cả Huyền Vũ sơn trang, ôi…”

Đoạn đại ca? Đông Phương Vũ có chút không vui, vì saovào lúc này, người nàng nghĩ tới không phải là hắn, mà là cái gì Đoạn đại cakia?

Đông Phương Vũ ôm Bạch Mạn Điệp lên một bãi cỏ, xé váynàng ra. Nàng bị thương ở đùi, cảnh xuân nhất thời lộ rõ. Bạch Mạn Điệp hay mặcváy ngắn, thấy không sao, nhưng Đông Phương Vũ cổ hủ có tiêu chuẩn, thấy chútxấu hổ.

Chỗ thụ thương vẫn đang chảy máu, độc trên mũi tên quảnhiên cực mạnh, máu biến thành màu đen, da thịt xung quanh cũng biến thành tímngắt. Giải độc hoàn có thể giải được bắc độc, nhưng chỉ hiệu nghiệm với nộithương. Nàng dùng giải độc hoàn xong, chỉ có thể ngừa độc tính xâm nhập kinhmạch, còn đau đớn bên ngoài thì phải chịu đựng một chút. Đông Phương Vũ hít mộtngụm khí lạnh, tay nắm mũi tên, “Nhịn đau một chút.” Nàng hành tẩu giang hồ đãlâu, thụ thương là vô số kể. Hắn chưa từng thấy bị thương có gì đáng sợ, nhưngnhìn bộ dạng thống khổ của Bạch Mạn Điệp, hắn lần đầu tiên thấy ghét thụthương. Nếu có thể, hắn tình nguyện thụ thương thay nàng.

“Đều tại ngươi hại ta.” Bạch Mạn Điệp nói thầm.

Hắn ôm nàng vào lòng, gắt gao siết chặt thân thể củanàng.

Đông Phương Vũ do dự một hồi, mở miệng nói, “Nàng cóbiết con gấu chết như thế nào không?”

Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, tức giận nói, “Nặngquá chết.”

“Nàng biết a.” Là nương hắn kể cho hắn nghe, không ngờnàng cũng biết.

“Vô nghĩa, chuyện này ai chẳng biết.”

Đông Phương Vũ do dự một hồi, chậm rãi nói, “Có mộtcon dê, một ngày nọ con dê đó chạy ra ngoài chơi, kết quả lại gặp phải con sói.Sói nói: ‘Ta muốn ăn thịt ngươi!’. Nàng đoán xem, sau đó thế nào?”

“Làm sao ta biết?”

“Kết quả là con sói ăn con dê.”

Bạch Mạn Điệp phì cười, “Đại ca, truyện cười chán ngắtnhư vậy là ai dạy ngươi thế?”

Đông Phương Vũ xấu hổ hồi lâu, “Nhũ nương ta.” Nếu hắnnhớ không nhầm, khi đó hắn được bốn tuổi, đây là cách người dỗ hắn ngủ.

Bạch Mạn Điệp rốt cục cười to, “Vậy nhất định làchuyện cổ ngươi được kể hồi nhỏ, giờ ngươi lại kể ta nghe, ta van ngươi, takhông phải tiểu hài tử. Ha ha, bất quá thật sự…A…” Bạch Mạn Điệp chảy nước mắt,ngón tay dùng sức nắm lấy đám cỏ, “Đau quá a, nhưng truyện cười này cũng máchcười lắm.”

Hắn ôn nhu lau đi những giọt nước mắt đọng trên khóemi nàng, “Đừng khóc, ta mua mứt quả cho nàng ăn.” Làm ơn đi, hắn sẽ không dỗngọt nữ nhân, chỉ là khi còn nhỏ nương vẫn hay dỗ hắn như thế.

“Haha.” Bạch Mạn Điệp lần thứ hai không nhịn đượccười, “Đừng khóc, nhớ kỹ mứt quả của ta.” Nàng không phải hài tử a.

Đông Phương Vũ cúi đầu, dùng sức mút vào vết thươngcủa nàng, đem máu đen hút vào miệng, hết ngụm này đến ngụm khác. Môi hắn rấtấm, mỗi khi hắn mút vào, một cảm giác tê dại ấm áp truyền khắp cơ thể nàng,thân thể cấp tốc tăng nhiệt, khuôn mặt nhỏ nhắn có vài phần đỏ ửng, một cảmgiác ấm áp từ đáy lòng tràn ra. Bạch Mạn Điệp vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của mìnhmột cái để xua đi cái cảm giác bồn chồn không hiểu rõ kia.

Cuối cùng, khi phun ra một ngụm máu đỏ, Đông Phương Vũthở dài một hơi, “Tốt rồi, mứt quả của Hồ Châu là ngon nhất, ta đưa nàng đi.”Hắn vừa nói chuyện để phân tán sự chú ý của nàng, vừa đổ dược lên vết thương.

“Tốt, ta chưa ăn qua a, kỳ thực ta rất muốn đến kinhthành. Nói thật, ta chí tại lam thiên bích thủy (trời xanh nước biếc), muốnngao du thiên hạ,…Ai da…” Bạch Mạn Điệp đau đớn kêu lên.

“Nếu như nàng muốn ngao du thiên hạ, ta có thể đi cùngnàng.” Hắn lại buộc vải băng bó vết thương cho nàng, vụng về dỗ.

“Khục, tạm thời chưa phải lúc. Ta rất hay nằm mơ, luônđược cùng một vị đại hiệp tiêu sái, bạch y phiêu phiêu, khuôn mặt luôn mangtheo một nụ cười ôn nhu, lại có chút tà mị, có chút hài hước, tính tình dịudàng, đối với ta thật tốt, tựa như Đoạn đại ca vậy. Ta muốn người đó cùng ta,ngao du thiên hạ. Xem thế nào cũng không giống như ngươi, suốt ngày một mặt caucó, nhìn ngươi là đã muốn phiền rồi. Muốn ngươi dịu dàng với ta là chuyện khôngcó khả năng, ngươi càng không thể khiến ta cười, truyện cười của ngươi thật sựrất nhạt nhẽo….” Bạch Mạn Điệp đột nhiên ngừng lại, vừa nãy hắn mới làm gì? Đùasao? Trời ạ, hắn thật sự kể truyện cười cho nàng nghe sao?

Hắn thừa lúc nàng cười mà rút tiễn, nhất định là đểphân tán sự chú ý của nàng nên mới kể truyện cười. Nàng ngốc thật, tại sao lạikhông chú ý tới dụng tâm của hắn?

Hắn kể nàng nghe truyện cười, tuy rằng rất nhạt.

Hắn dỗ dành nàng, tuy rằng phương pháp vô cùng ấu trĩ.

Ở cùng nhau đã hơn ba tháng, tính tình hắn thế nàonàng hiểu rất rõ, muốn một nam nhân khí phách, cao ngạo như hắn kể truyện cườicho nàng nghe là không có khả năng. Nhưng bởi vì nàng, hắn nói chuyện nhỏ nhẹ.Hắn yêu nàng sao? Rất yêu rất yêu? Nếu không yêu sâu sách một nữ tử, loại namnhân như hắn lại chịu “hi sinh” như vậy sao? Bạch Mạn Điệp nhất thời thất thần,không biết làm sao đối mặt với hắn. Chết tiệt, nhất là khi nàng vừa nói mấy lờingu ngốc.

“Đoạn đại ca là ai?” Hắn thập phần không vui. Hắn đãnói năng nhỏ nhẹ, kể truyện cười cho nàng nghe, nàng lại cư nhiên ở trước mặthắn mà nói nam nhân khác tốt? Theo lời nói của nàng, tựa hồ là rất tán thưởngvị Đoạn đại ca kia, thậm chí coi Đoạn đại ca đó là tri kỉ của nàng, vậy còn hắnthì sao? Hắn biết quan hệ của hắn với nàng lúc đó vẫn không tính là thân mật,nhưng cũng từng có da thịt chi thân, từng có cùng nhau nói chuyện trong sơnđộng, từng có hôn nhau ở bờ sông. Hắn tin, nàng đối với hắn không phải hoàntoàn là vô ý. Hai người họ với đối phương đều có hảo cảm, quan hệ cũng khi tốtkhi xấu. Khi xấu thì bất hòa như người xa lạ, khi tốt có thể thỏa thích hônmôi, quan hệ của hai người lúc đó thật sự phức tạp. Cho dù là bản thân hắn,cũng không biết hai người lúc đó được tính là gì.

“Đoạn đại ca…” Nàng dừng lại. Đoạn đại ca là MinhVương, thân phận đặc biệt, rốt cuộc có nên nói hay không.

“Sao không nói tiếp? Là thanh mai trúc mã hay là sưhuynh nàng?” Ánh mắt sách bén của hắn nhìn chằm chằm nàng, nàng không nói khôngđược.

Bạch Mạn Điệp lách đầu phủ nhận, “Đều không phải.”

“Vậy hắn là ai?” Đông Phương Vũ tựa như một hài tửđang giận dỗi. Lớn như vậy rồi, cũng có thể ấu trĩ như vậy.

Bạch Mạn Điệp thầm thấy buồn cười, “Ngươi ghen sao?”

“Đều không phải?” Hắn phủ nhận, nhưng khuôn mặt đỏ ửngđã biểu lộ rõ tâm tình.

“Vậy hắn là ai?” Nàng dường như rất ỷ lại vào hắn.

Nàng chăm chú giải thích, “Ngươi đừng hiểu lầm, Đoạnđại ca chỉ là nghĩa huynh của ta thôi. Ta nói với hắn, bảo hắn đừng yêu ta, tacũng sẽ không yêu hắn, chúng ta chính là quân tử chi giao.”

“À” Hắn hơi nhíu mi, vờ như không thèm để ý, che giấuchuyện hắn thật sự ghen.

Bạch Mạn Điệp cười cười, kỳ thật hắn đùa rất hay, saukhuôn mặt băng lãnh đó lại y như một hài tử.

Bạch Mạn Điệp nằm xuống, hai tay vén ở sau đầu, khẽnói, “Đại ca, thổi sáo ta nghe được chứ?” Trời xanh, mây trắng, thảm cỏ, có âmnhạc nữa thì tuyệt vời.

“Được.”

“Được rồi, bỏ cái mặt nạ qua một bên đi, ngươi suất(đẹp trai) như vậy, lại đi che mất là sao?” Quá lãng phí.

Đông Phương Vũ cười cười, tháo mặt nạ ra nhét vào mộtchỗ. Bệnh nhân là lớn nhất, nàng có yêu cầu gì, đều phải đáp ứng.

Từng giai điệu bay lả tả, Bạch Mạn Điệp nhắm hờ đôimắt, lẳng lặng hưởng thụ.

“Kỳ thật ta vẫn theo đuổi cuộc sống thế này, trờixanh, mây trắng, cỏ xanh, cầm tiêu, lại có một nam nhân yêu ta.” Nàng ngắm trờixanh mây trắng, chậm rãi vẽ nên một tương lai, “Xem nhiều phim truyền hình cùngtiểu thuyết, ta vẫn mơ được làm một nữ hiệp. Hiện tại mộng đã thành hiện thực,trái lại không thấy chút thú vị nào. Nếu như… ta nói là nếu như, nếu như tavĩnh viễn không trở về được. Ta muốn tìm một người yêu ta, ta cũng yêu ngườiđó, xây một sơn trang, gọi là… Vô Tranh sơn trang, suốt đời vô tranh. Cái gì VôẢnh La Sát, ta không cần. Ta chỉ hi vọng suốt đời vô tranh, ta muốn cuộc sốngnhư vậy.”

“Vô Tranh sơn trang? Tên rất hay.” Kỳ quái, nàng nói trởvề cái gì? Sao hắn nghe không hiểu chút nào cả?

“Đúng vậy, ta là người trong giang hồ, sau khi thoáiẩn muốn muốn một cuộc sống yên ổn vô tranh, gọi vô tranh sơn trang có gì saisao? Ta vốn muốn gọi là Bất Chiến sơn trang, khó nghe quá, ha ha.”

Đông Phương Vũ nằm bên cạnh nàng, “Có thể, ta sẽ cùngnàng vô tranh.” Một cuộc sống yên bình, cũng là cuộc sống hắn theo đuổi.

Bạch Mạn Điệp cười đùa nói, “Tính đến giờ, ngươi làmột nam nhân tốt. Nếu như không có nam nhân nào tốt nữa, ta sẽ chấp nhận ngươi.Dù sao, ngươi có tiền, lại nổi danh, vô luận tính toán thế nào, đều là ta khôngxứng với ngươi.”

“Kỳ thực nàng… tốt lắm.” Ngoại trừ tốt, hắn không biếtphải hình dung nàng như thế nào.

“Thật sao?” Nàng xoay người lại, cười cười nhìn hắn.

Hắn cũng nghiêng người, cùng Bạch Mạn Điệp đối mặt.Hai người có thể cảm giác được khí tức nóng rực tản ra từ đối phương, cảm giácnghe được nhịp đập trong tim đối phương. Bạch Mạn Điệp có chút không được tựnhiên, ngừng đối mặt chuẩn bị xoay người.

Đông Phương Vũ cười cười, đột nhiên hôn trụ trên môinàng. Nàng đối với hắn dường như không có khả năng miễn dịch, đầu óc nhất thờitrống rỗng, dùng sức mở mắt muốn nhìn rõ tình huống hiện nay.

Nàng thật ngọt, trên người luôn có một cỗ hương vị rấtđặc biệt. Lúc đầu, chỉ là ở môi nàng khẽ mút vào, dân dần thâm nhập, càng hôncàng sâu…

Bạch Mạn Điệp chậm rãi nhắm mắt, trúc trách đáp lại.Nàng vẫn tự nói với mình, không thể yêu hắn, nhưng yêu hương vị của hắn, thíchnụ hôn của hắn. Có đôi lúc ngẫm lại, hắn cũng rất tốt.

Tính tình hắn rất xấu, nàng cũng không tốt gì. Hắn rấtbá đạo, nhưng nàng cũng bá đạo. Hắn khẩu thị tâm phi không biết dịu dàng, nàngcuồng dã không kiềm chế được, không giống nữ nhân, không biết dịu dàng là thếnào. So sánh như vậy, hai người họ thật sự xứng đôi, có thể nói là thiên hạ đệnhất tuyệt phối. Bạch Mạn Điệp vừa nghĩ như vậy, len lén cười thầm. Kỳ thậtnàng dường như có điểm thích hắn, có thể tìm một cơ hội nói với hắn hay không?

Càng đi sâu vào, hai người càng vô phương khống chếđược bản thân. Đông Phương Vũ lấy tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, để thânhình mềm mại của nàng dính sát vào hắn. Mùi hương thiếu nữ không ngừng từ trênngười nàng tỏa ra, thân thể mềm mại không ngừng nhúc nhích, hắn càng khát vọng,tay bắt đầu không an phận. Hai tay đặt trên cơ thể mềm mại của nàng, cách lớp yphục, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hắn mãnh liệt buông Bạch Mạn Điệp ra, ngăn không chobản thân nhìn nàng. Hắn lại mất tự chủ, hắn thế nào lại có thể đối với nàng nhưvậy? Hai người dù sao cũng có thể thành thân. Hắn đã sai phạm một lần, khôngmuốn sai thêm lần nữa.

Bạch Mạn Điệp đỏ mặt, le lưỡi. Rõ ràng là thanh thiênbạch nhật, quả thật mất mặt muốn chết. Nếu như tới mức cởi sạch, sợ rằng bị sâulông cắn. (Nếu như tại thời điểm hoan ái mà bị sâu lông cắn thì thế nào? Taluôn nghĩ tới chuyện cẩu huyết này.)

“Ta… xin lỗi.” Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, có chút đỏửng.

“Không có gì.” Nàng ngẩng đầu lên, vô tội nhìn hắn.

Hắn thanh âm khàn khàn hỏi nàng, “Có thể cho ta ôm mộtchút không?”

“A?” Nàng đột ngột hiểu ra, “Ôm đi.” Rồi chủ động ôm lấyhắn.

Hắn chỉ là một nam nhân bình thường, ngay thời điểmdục hỏa bùng phát, trước tình huống nhìn mỹ nữ mà chỉ có thể ngắm được không ănđược là thập phần khó chịu. Bạch Mạn Điệp đúng là người tốt, để giảm bớt thốngkhổ cho hắn, chủ động “hiến thân”, cho hắn ôm một cái. Dù sao ban đầu cũng bịhắn ăn sạch sẽ rồi, cho ôm một chút cũng không sao.

Hắn sợ đè lên vết thương của nàng, chỉ dám đè nặng nửangười, bên tai Bạch Mạn Điệp khẽ nói, “Nàng rất thông minh.” Biết được hắn cần.

“Không phải ta thông minh, mà là…” Quên đi, không cầnphải nói. Có cái gì nóng rực đang dán trên đùi nàng, nàng cũng không phải ngốc,đương nhiên biết hắn cần.

Tính tình nàng cũng không tốt như vậy, hi sinh thânmình để giải quyết nhu cầu của người nào đó. Thanh thiên bạch nhật, trời đấtsáng bừng, lại có hai con ngựa đang ăn cỏ, nàng không tin hắn dám làm loạn.