Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 25: Mắt chó nhìn người thấp



Luận võ chiêu thân, hình thức đương nhiên là luận võ,người chiến thắng sau cùng chính là Phương thiếu phu nhân. Xưa nay chỉ nghe quanữ nhân luận võ chiêu thân, chưa từng nghe qua chuyện nam nhân cũng luận võchiêu thân này. Phương gia quả nhiên “không giống người thường”. Nữ tử tới đâytham gia luận võ không ít nhưng kỳ thực số lượng chân chính lên võ đài cũngkhông được mấy người. Chủ yếu đều là thiên kim thế gia, nữ hiệp thành danh, đệtử đách ý của các danh môn chánh phái. Cũng không phải không có những nữ thântương đối hơn người tới tham gia, mà là các nàng sau khi thấy võ công của ngườikhác liền mất hẳn lòng tin, thẳng thắn không muốn thượng đài cho mất mặt. Khôngcó võ học sâu xa, không có danh sư, không có kỳ ngộ, rất khó có được một thânvõ công cao cường.

Vạn Kiếm sơn trang là Thái Sơn Bắc Đẩu, võ lâm đại hộihay các đại hội lớn khác đều do một tay Vạn Kiếm sơn trang chủ trì. Ở hậu sơnVạn Kiếm sơn trang chính là một ngọn núi vô cùng hùng vĩ, được gọi là Yên Vânsơn. Trên đỉnh Yên Vân sơn, võ lâm đại hội các đời đều được cử hành ở đó, cuộcluận võ chiêu thân lần này, địa điểm đương nhiên cũng là Yên Vân sơn. Khôngphải chỉ là tuyển một thiếu phu nhân thôi à, cư nhiên làm như tổ chức võ lâmđại hội.

Bạch Mạn Điệp luôn luôn thích chỗ đông người, kéo LưuLy đi theo mọi người lên Yên Vân sơn xem náo nhiệt. Ngoại trừ xem náo nhiệt,nàng cũng muốn gặp Phương Chấn Hiên. Đối với Phương Chấn Hiên, nàng đã khôngcòn chút hảo cảm nào nữa, chỉ nghĩ tìm hắn nói chuyện mà thôi. Tuy rằng PhươngChấn Hiên tương đối cuồng ngạo nhưng dù sao cũng là bằng hữu đầu tiên của nàngở thế giới này. Lúc đó, nếu không nhờ hắn giúp đỡ, Bạch Mạn Điệp nàng sớm đãphơi thây nơi hoang dã rồi.

Trên lôi đài có hai hàng ghế tựa, đương nhiên là đểcho thiên kim danh môn hay là nữ nhi, đồ đệ của các vị võ lâm tiền bối thượngtọa. Loại tiểu nhân vật này như Bạch Mạn Điệp, đương nhiên chỉ có thể đứng dướinhìn lên. Nàng không môn không phái, cho dù có đứng ở dưới, cũng bị người khácđẩy ra phía sau. Thực sự là mất mặt mà, nàng đường đường là Vô Ảnh La Sát, ngaycả một chỗ ngồi cũng không có được, còn bị đẩy ra sau cùng. Việc này nếu truyềnra ngoài, Vô Ảnh La Sát nàng từ đây về sau làm sao đứng vững trên giang hồ đượcnữa.

Bạch Mạn Điệp nhìn lướt qua những kẻ đang ngồi ở lôiđài, không thấy Phương Chấn Hiên, ngược lại thấy những người không muốn thấy.Bộ dạng không ai sánh nổi của Phương phu nhân và Đỗ Thanh Sương khiến nàng thậpphần khó chịu. Không phải chỉ là võ lâm đệ nhất mỹ nữ thôi sao? Ngoài việc thêmchút gia thế thì có chỗ nào đặc biệt hơn người. Bên cạnh Đỗ Thanh Sương còn cómột nữ tử môi luôn mỉm cười, ôn nhu yếu đuối, thoạt nhìn thoải mái hơn nhiều.Nếu như nàng nhớ không nhầm, đó hẳn là Tống Phù Dung của Tống gia trang.

Luận võ bắt đầu, đều chỉ là mấy tiểu nhân vật, BạchMạn Điệp lười nhác tìm một cái cây dựa vào, mất hết tinh thần.

“Tiểu thư?” Thấy Bạch Mạn Điệp sắp ngủ, Lưu Ly lạiđứng trước mặt nàng xua xua ngón tay. Tiểu thư nhà nàng gần đây bị sao vậy? Cóphải bệnh rồi không?

Bạch Mạn Điệp ngược lại trợn mắt, “Làm gì? Không thấyta đang muốn ngủ gà ngủ gật hay sao?” Mấy nữ hiệp đang ở trên lôi đài luận võkia chẳng có gì thú vị, trong mắt Bạch Mạn Điệp quả thực chỉ là trẻ con đùagiỡn mà thôi.

“Tiểu thư, ngài đến xem luận võ mà.” Lưu Ly muốn đổ mồhôi lạnh, tiểu thư nhà nàng chách chắn là bệnh rồi, nếu không sao lại lười nhácnhư vậy? Hẳn nên thỉnh tam tiểu thư xem qua một chút.

Nàng ngáp một cái, thuận tiện chỉ tay, “Cái loại võmèo ba chân này thì có gì hay, nếu ta muốn xem thì bảo Lăng Tương Tịch Linhbiểu diễn ta xem được rồi.”

“Tiểu thư, ngài không phải đã quên võ công rồi sao? Emnghĩ ngài hẳn sẽ thích xem bọn họ luận võ chứ.”

Bạch Mạn Điệp khép hờ mỹ mâu, “Quên cũng không cónghĩa là bị phế võ công, mỗi lần đến thời khách quan trọng, ta sẽ tự mình nhớra. Có rất nhiều chuyện ngươi nhắc tới, ta đều nhớ được.”

“Thật sao?” Lưu Ly kêu lên, “Nói vậy bệnh của tiểu thưcó hi vọng rồi?” Hẳn nên để tam tiểu thư trị liệu.

Bạch Mạn Điệp lại ngáp một cái, “Đương nhiên là thật,võ công của ta đều có thể trong lúc vô tình xuất ra. Ví dụ như có một lần tagặp phải một kẻ bị trọng thương, cư nhiên điểm huyệt cầm máu cho hắn, kỳ thựcta căn bản không biết huyệt vị. Còn một lần khác, ta theo dõi một người, khôngcần suy nghĩ là trực tiếp nhảy từ lầu ba xuống, sau đó lại bay trở lên. Nếu nhưngươi hiện tại bảo ta nhảy từ lầu ba xuống, ta nhất định té chết, còn muốn nhảylên trừ khi buộc thêm dây thép vào người. Ta chỉ quên, nhưng tiềm năng vốn cóthì vẫn trong cơ thể. Ngươi ngẫm lại xem, bọn họ đều là lũ trẻ con, Vô Ảnh LaSát ta sao lại để vào trong trong mắt?”

Lưu Ly khẩu thờ dài một hơi, “Tiểu thư, ngài không saolà tốt rồi.” Lưu Ly hiện đang suy xét xem có nên đem tin này nói với tam tiểuthư không.

“Là Đỗ Thanh Sương.” Bỗng nhiên có người la lên. Nhanhnhư vậy đã lên đài rồi sao, không có thú vị chút nào. Xem ra kiên nhẫn của Đỗtiểu thư này cũng không được tốt lắm.

Bạch Mạn Điệp rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nhìntới giữa sân, quả nhiên thấy Đỗ Thanh Sương tay cầm ngân tiên (roi bằng bạc),đối mặt với một vị hồng y nữ tử.

“Toàn thấy đầu với đầu.” Bạch Mạn Điệp thuận tiện nóimột tiếng, nắm lấy y phục của Lưu Ly, thi triển khinh công hòa vào đoàn ngườitrước mặt.

Sau khi đáp xuống, Lưu Ly cười đùa nói, “Tiểu thư,khinh công không chút nào suy giảm nha.” Kỳ quái, tiểu thư chẳng phải nói đãquên rồi sao, sao lại có thể dùng, tình huống vừa rồi cũng tính là nguy cấp?

Bạch Mạn Điệp hơi giật mình một chút, phất phất tay,“Bình thường thôi, đừng cười ta mà.” Kỳ quái, nàng bất quá chỉ muốn đến phíatrước một chút, xem cho rõ phong thái của Đỗ Thanh Sương, tại sao vừa kéo tayLưu Ly liền “bay” tới phía trước? Gần đây chuyện lạ xảy ra càng lúc càng nhiều.

Mọi người đều tập trung tinh thần nhìn võ lâm đệ nhấtmỹ nữ, hơn nữa tốc độ của Bạch Mạn Điệp quá nhanh, căn bản không có ai chú ýtới nàng. Nhưng trên lôi đài không phải không có người chú ý đến một màn lúcnãy, ánh mắt Phương Kình một mực tìm vị phấn y nữ tử trong đám người kia. Vị nữtử đó nắm lấy một người bay qua đầu của đám người kia, cư nhiên không cần mượnsức, phóng mắt tìm khắp giang hồ, được mấy người có khinh công cao như vậy, dựavào một thân khinh công đó, cho dù không phải thiên hạ đệ nhất, cũng là đệ nhị,đệ tam, giang hồ từ khi nào lại xuất hiện nhân vật lợi hại đến như vậy? Vị nữtử đó cũng tới tham gia tuyển chọn sao? Nếu Phương gia có thể có được một caothủ như vậy thì thật là may mắn. Nếu nhi tử phải lấy một Đỗ Thanh Sương, một BạchNgâm, lấy thêm một cao thủ nữa thì có quan hệ gì?

Khi ánh mắt hắn vừa rơi vào người vị phấn y nữ tử kia,hắn bỗng nhiên kinh ngạc, đó… đó không phải là Bạch Ngâm sao? Bạch Ngâm khôngphải mất tích rồi à? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện? Đột nhiên xuất hiện trongtầm mắt hắn thì thôi, còn lộ liễu xuất thủ. Hắn ấu trĩ dụi dụi mắt, người vừathi triển khinh công ban nãy là Bạch Ngâm sao? Hắn đã gặp qua Bạch Ngâm, thoạtnhìn Bạch Ngâm một chút võ công cũng không có, làm sao có thể có một thân khinhcông cao đến vậy? Bên cạnh Bạch Ngâm còn có một vị nha hoàn mặc y phục màu vàngnhạt, vừa rồi hắn thật sự thấy bên cạnh cái bóng màu hồng nhạt kia chính là mộtcái bòng màu vàng, lẽ nào vị nữ tử đó đúng là Bạch Ngâm? Phương Kình tiếp tụctìm trong đám người, xác thực không có một tổ hợp màu hồng phấn và vàng nhạtthứ hai. Quả nhiên là Bạch Ngâm, hắn hít phải một ngụm khí lạnh.

Hắn tỉ mỉ quan sát Bạch Ngâm, nữ tử kia rõ ràng nóimình không có võ công mà, tại sao lại có khinh công tốt như vậy. Rõ ràng nóimình là cô nhi, nhưng rốt cuộc lại toát ra một nha hoàn. Nhìn trang phục củanha hoàn kia liền rõ, vừa nhìn đã biết là người giàu có. Bạch cô nương này,thật sự là một bí ẩn. Nếu như võ công của nàng tốt như vậy, hắn có thể suy xétlại cho nàng trở thành thê tử duy nhất của nhi tử. Tuy rằng không có tiểu thưHuyền Vũ sơn trang, lấy một cao thủ cũng không phải là xấu.

Bên cạnh Phương Kình, tức Tống gia trang, trang chủTống Cảnh Nhân cũng tỉ mỉ quan sát Bạch Mạn Điệp, toàn thân quan sát đến thấutriệt. Quá giống, một chiêu vừa nãy rất giống với Thiên Địa Vô Ảnh nàng. Trênđời này cư nhiên có hai người giống nhau như vậy sao, ngay cả võ công sử dụngcũng giống nhau như đúc, đúng là nàng sao? Không thể nào, Thủy Phù Dung rõ ràngđã chết hơn 20 năm rồi, không thể là nàng. Có thể do hắn có tưởng niệm PhùDung, mới có thể phát sinh ảo giác. Bạch Mạn Điệp kia từ đôi mắt, chân mày, đôimôi hoàn toàn đều giống với Phù Dung như tạc. Nữ tử này thoạt nhìn bất quá chỉtrên dưới hai mươi tuổi, trong đầu hắn đột nhiên nảy lên một ý niệm, nàng cóphải là nữ nhi của Phù Dung không? Nếu như nàng thực sự là nữ nhi của Phù Dung,có phải nghĩa là Phù Dung chưa chết? Hắn đã tận mắt trông thấy Phù Dung ăn phảiTam Bộ Đoạn Trường, tận mắt chứng kiến nàng nhảy xuống sườn núi. Thậm chí ởvách núi còn tìm được thi thể huyết nhục không rõ của nàng, tuy rằng không thấyrõ mặt, thế nhưng y phục của nàng, đồ vật trên người nàng, hắn không nhận sai.Trừ khi thân thể kia không phải của Phù Dung, lẽ nào… Nhìn hai khuôn mặt tươngtự nhau như vậy, hắn hẳn nên tìm nàng tâm sự.

Bạch Mạn Điệp cũng không phải rất chuyên chú vào lôiđài, lúc phát hiện có người đang nhìn mình, nàng quay lại nhìn hắn cười vô tội.Tống Cảnh Nhân trong lòng run lên, nụ cười rất quen thuộc a. Hai mươi ba nămtrước, hắn một kiếm đẩy khăn che mặt của Thủy Phù Dung ra, nàng cũng cười vớihắn như vậy. Nét tươi cười của nàng thoạt nhìn vĩnh viễn luôn hồn nhiên nhưvậy, vô tội như vậy.

Bạch Mạn Điệp nháy mắt mấy cái, nhìn vị lão nhân kiamấy lần, sao lại thấy quen quen? Đúng rồi, mấy hôm trước người này cũng nhìnchằm chằm nàng như vậy? Bạch Mạn Điệp nhìn lướt qua bản thân một lần, trênngười nàng ở đâu có vết bẩn a?

Đỗ Thanh Sương trên lôi đài đã dễ dàng đánh bại bảyđối thủ, gia đình có tiếng là võ học sâu xa, hơn nữa bản thân lại có tài năngthiên phú, võ công của nàng mặc dù cũng không phải là tuyệt đỉnh, nhưng so vớinhững nữ tử cùng tuổi cũng có thể coi như đứng đầu. Nếu như chịu nổ lực mộtchút, có hi vọng được xếp trong võ lâm thập đại cao thủ. Luận võ chiêu thân lầnnày vốn dĩ là vì nàng mà an bài, lấy võ công của nàng, ngoại trừ Tống Phù Dungthì không còn đối thủ nào khác, những người khác cũng như bàn đạp của nàngthôi. Những nữ tử trên võ đài đều đã được thu dọn xong, chỉ chờ Tống Phù Dunglên sân khấu.

Đỗ Thanh Sương tay cầm ngân tiên đứng ở giữa lôi đài,cằm khẽ giương lên, cao ngạo giống như vương giả. Phương phu nhân trên mặt luônmang theo mỉm cười, cũng kiêu ngạo không ai bì nổi. So với các nàng, tâm trạngPhương Kình bây giờ nghiêm trọng hơn rất nhiều. Từ lần đầu tiên nhìn thấy BạchNgâm, hắn đã thấy sát khí trên người nàng quá nặng, hôm nay lại thấy khinh côngcủa nàng, có thể kết luận nàng cũng không phải kẻ tầm thường, nếu như nàng có ýđịnh quấy rối, cuộc luận võ chiêu thân lần này chỉ giống như trò cười mà thôi.

“Tống Phù Dung thỉnh Đỗ cô nương chỉ giáo.” Tống PhùDung rốt cuộc cũng lên sân khấu rồi, nàng trên mặt vẫn mang theo tươi cười,thanh âm giống như hoàng oanh ra tổ, so với Đỗ Thanh Sương, nàng để lại ấntượng tốt hơn nhiều.

Đệ nhất mỹ nữ đấu với đệ nhị mỹ nữ, thú vị lắm.

Bạch Mạn Điệp khóe môi giương lên thành một nụ cười,bộ dáng giống như đang xem hài kịch. Nếu nàng nhìn không nhầm, Tống Phù Dungkia cũng là một cao thủ, cao thủ so chiêu, cũng có cái đáng nhìn.

“Tiểu thư, ngài nói xem ai thắng?” Lưu Ly nhịn không đượcnhiều chuyện.

“Ta làm sao biết.” Thế nhưng nàng mong muốn Tống PhùDung thắng, bằng hữu một thời, nàng không hi vọng Phương Chấn Hiên lấy một kẻlạnh như băng lại kiêu ngạo làm thê tử.

“Tiểu thư, ngài hẳn phải nhận ra được trình độ võ côngcủa hai người kia chứ.”

“Theo trực giác, ta thấy Đỗ Thanh Sương lợi hại hơn.” Nàng vừa muốn xem hai người kia ai lợi hại hơn thì trong tiềm thức độtnhiên chú ý tới cước bộ cùng hô hấp của họ. Nàng tựa hồ nghe thấy Đỗ ThanhSương hô hấp nhẹ nhàng hơn, còn Tống Phù Dung thì hơi dồn dập một chút. BạchMạn Điệp không biết mình thật sự nghe ra hay chỉ là ảo giác, nhận định Đỗ ThanhSương lợi hại. Bạch Mạn Điệp cũng không biết mình nội lực thâm hậu, cho dùtrong tình huống ồn ào như vậy, chỉ cần lưu tâm một chút, tuyệt đối có thể ngheđược hô hấp của hai vị nữ tử trên lôi đài.

Lưu Ly dẩu môi, “Em cũng cho rằng Đỗ cô nương lợihại.”

Tống Phù Dung dụng kiếm, thanh kiếm kia đang cùng ngântiên của Đỗ Thanh Sương dây dưa một chỗ. Kiếm của Phù Dung rất ngắn, đối phóvới ngân tiên nhất định rất khó. May mà Phù Dung khinh công không tệ, tránhđông tránh tây, Đỗ Thanh Sương cũng không còn cách nào. Dây dưa đến gần mộtcanh giờ, Phù Dung rõ ràng xuống dốc thấy rõ. Ngân tiên trên tay Đỗ Thanh Sươnggiống như du long, mỗi chiêu đều muốn đẩy người ta vào chỗ chết, vướng phảingân tiên, đoản kiếm của Phù Dung vô phương tới gần công kích. Thanh kiếm kialà cha vì nàng từ chỗ của một đại sư luyện kiếm cầu về, nàng dùng đã gần mườinăm. Tống Phù Dung không thể ngờ là, đoản kiếm của nàng khi gặp phải ngân tiênlại vô dụng như vậy. Đỗ Thanh Sương biết khinh công của mình không bằng TốngPhù Dung, nếu còn đấu tiếp cũng chưa chách chiếm được phần thắng, chỉ có thểmau chóng đánh Tống Phù Dung. Nàng mơ ước vị trí Phương thiếu phu nhân nhiềunăm như vậy, tuyệt đối không để Tống Phù Dung cướp đoạt. Tống Phù Dung chỉ làđệ nhị mỹ nữ, làm sao sánh được với nàng?

Đỗ Thanh Sương khẽ cắn môi, sử dụng tuyệt chiêu, roibạc cấp tốc hướng thẳng vào mặt Tống Phù Dung, vừa ra tay vừa âm thầm vận nộicông. Nàng từ nhỏ đã thiên phú hơn người, có thể song song sử dụng hai loại võcông một lúc.

Phù Dung rất trọng dung mạo, không thể để ngân tiên đảthương đến mình, vội vàng dùng kiếm cản ngân tiên lại. Trong nháy mắt ngân tiênvà thân kiếm giao nhau, Tống Phù Dung chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bỗng lên mộtchút, trúng phải một chưởng của Đỗ Thanh Sương. Đỗ Thanh Sương ra tay rất nặng,khiến cả người Tống Phù Dung bay ra khỏi võ đài, phun ra một ngụm máu. Bầukhông khí ngưng trọng lập tức bao trùm cả võ đài, trong không khí tựa hồ trànngập mùi vị của máu.

Cả người Tống Phù Dung trùng hợp bay về phía Bạch MạnĐiệp, Bạch Mạn Điệp theo bản năng tiếp được thân thể của nàng. Phù Dung ômngực, ho khan một tiếp, một câu cảm ơn thủy chung cũng không thể nói thành lời.Bạch Mạn Điệp kéo tay áo của nàng, ngón tay ngọc đặt lên cổ tay nàng động đậyvài cái, vội vàng từ trên người lấy ra Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan nhét vào miệngnàng. Tay còn lại đặt lên lưng Tống Phù Dung, âm thầm vận nội lực.

“Phù Dung.”

“Tiểu thư.”

“Tống cô nương.”

Vô số người vọt tới vây quanh Bạch Mạn Điệp, quan tâmnhìn Tống Phù Dung.

Tay Bạch Mạn Điệp lập tức rời khỏi lưng nàng, đem nànggiao cho nha hoàn bên cạnh, thản nhiên nói, “Tống cô nương, cô nương đã khôngsao cả rồi, thế nhưng nàng kia ra tay quá mạnh, nên cẩn thận điều dưỡng.”

Tống Phù Dung ho khan vài tiếng, “Đa tạ cô nương.”

“Cô nương, cảm tạ cô nương đã cứu tiểu nữ.” Tống CảnhNhân hoàn toàn quên mất nữ nhi đang bị thương, tâm trí hoàn toàn đặt lên ngườiBạch Mạn Điệp.

Bạch Mạn Điệp thản nhiên phất tay, “Không cần kháchkhí.”

“Bạch cô nương, không ngờ ngươi cũng biết y thuật.”Giọng nói Phương phu nhân mang theo vài phần khó chịu nhẹ nhàng tiến vào lỗ tainàng.

“Vậy đã tính là gì.” Bạch Mạn Điệp còn đang buồn bực,nàng lúc nào học qua y thuật? Lúc nào có thể bắt mạch? Nàng thậm chí còn dùngnội lực chữa thương giùm Tống Phù Dung, chẳng lẽ nàng đang nằm mơ?

Nàng đoán là Bạch Mạn Điệp trước đây biết y thuật, dùsao Thủy Tịch Linh đã lợi hại như vậy, nàng hẳn cũng học qua một chút.

Thấy Tống Phù Dung bị thương, nàng cả nghĩ cũng khôngcần nghĩ, chỉ nghĩ là muốn cứu người liền theo bản năng mà cứu. Nếu không cóPhương phu nhân nhắc nhở, nàng đến bây giờ cũng không có phản ứng nhiều. Ngẫmlại toàn bộ quá trình cứu chữa, hành động lưu loát mạch lạc, ai không biết còntưởng nàng là cái gì thần y. Kỳ thực nàng cái gì cũng không biết, hiện tại bảonàng bắt mạch, ngay cả cảm mạo thông thường nàng cũng bắt không ra.

“Tống cô nương, Thanh Sương ra tay quá nặng, xin cônương thứ lỗi.” Trên khuôn mặt giống như người chết của Đỗ Thanh Sương cuốicùng cũng xuất hiện vẻ tươi cười.

“Đỗ cô nương không cần tự trách, là Phù Dung tài khôngbằng người.”

“Tống cô nương quá khen, Thanh Sương may mắn thôi mà.”

“Thanh Sương từ nhỏ đã là võ học kỳ tài, quả nhiênkhông phụ kỳ vọng của ta.” Phương phu nhân đách ý nhìn Bạch Mạn Điệp. Thậtkhông biết Đỗ gia này là cái dạng nhà già, lại dạy dỗ ra nữ nhân không có giáodưỡng như vậy.

“Cáo từ.” Bạch Mạn Điệp hướng chấp tay về hướng TốngPhù Dung, sau đó xoay người bước đi.

“Bạch cô nương, dừng bước.” Phương phu nhân đứng ragọi nàng lại.

Bạch Mạn Điệp dừng bước nhưng cũng không quay đầu lại.

“Bạch cô nương, ngươi thân là vị hôn thê của ChấnHiên, chẳng lẽ không tham gia luận võ à? Muốn chắp tay nhường hắn lại sao.”Trước mặt bàn dân thiên hạ, không có một chút phong phạm của đương gia chủ mẫu.

Nàng là vị hôn thê của Lãnh Tâm Công Tử, những lời nàyđã gây ra một trận đại loạn.

“Ả là vị hôn thê của Lãnh Tâm Công Tử? Ả xứng sao? Xấuxí.” Đố kị đã là thiên tính của nữ nhân.

“Hắn có vị hôn thê rồi? Vậy còn luận võ chiêu thân làmgì chứ?”

“Tám phần mười là ả kia sử dụng quỷ kế với Lãnh TâmCông Tử.”

Nghe đủ mọi lời nhục mạ, Phương phu nhân đách ý vôcùng, “Bạch cô nương, để cho danh ngôn chính thuận, ngươi đấu một trận vớiThanh Sương đi?”

Khuôn mặt Phương Kình lúc này đã đen như đáy nồi, vừarồi Bạch Ngâm dùng nội lực chữa thương cho Tống Phù Dung, hắn thấy rất rõ ràng.Nội lực nàng thâm hậu, sợ rằng cả hắn so ra vẫn còn kém nàng. Nếu nàng có ýđịnh, Thanh Sương không tới mấy chiêu sẽ bại trong tay nàng, những nữ nhân kiathật sự vô tri quá a.

Lưu Ly hừ lạnh một tiếng, “Hừ, Đỗ Thanh Sương khôngquá ba chiêu sẽ bại trong tay tiểu thư nhà ta.” Lưu Ly dù sao cũng là một thuộchạ trung thành, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ dám vũ nhục tiểu thưtrước mặt nàng chứ.

Một câu nói cũng đủ khiến người ta bất mãn, khẩu xuấtcuồng ngôn, Đỗ Thanh Sương đã là cao thủ hàng đầu, nha hoàn này lại nói tiểuthư nhà nàng không cần xuất quá ba chiêu, ba hoa cũng đâu cần quá đáng như vậy.

“Nếu đã là vậy, Thanh Sương nguyện ý lãnh giáo.” ĐỗThanh Sương bắt đầu liếc mắt nhìn Bạch Mạn Điệp, làm sao có thể cho phép nhahoàn kia ăn nói hàm hồ.

Bạch Mạn Điệp cũng không có phản ứng gì nhiều, hai taychấp sau lưng, thẳng hướng bỏ đi, “Thứ lỗi, ta không có ý làm Phương thiếu phu nhân.”

“Ta thấy ngươi không dám.” Phương phu nhân khinh miệtbồi thêm một câu.

“Bà nói cái gì a? Tiểu thư nhà ta sao lại không dám.”Lưu Ly hai tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt nhìn Phương phu nhân.

“Lưu Ly, đừng nhiều lời vô ích, đi.” Bạch Mạn Điệp khôngnhịn được quay đầu lại, kéo tay nàng.

“Tiểu thư…” Lưu Ly bất mãn hô to. Ở chung với tiểu thưlâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy tiểu thư chịu loại ủy khuất này.

“Bớt nói nhảm đi.”

“Không dám sao?” Phương phu nhân càng thêm khinh miệt.Mọi người bắt đầu lùi lại một bên, chuẩn bị xem kịch.

Trong lòng Lưu Ly có một loại xung động muốn giết chếtPhương phu nhân, nổi giận đùng đùng nói, “Tiểu thư, nô tỳ có nên dùng bồ câuđưa tin nói cho nhị tiểu thư và tam tiểu thư biết chuyện này không.” Không aicó thể sau khi hiếp đáp tiểu thư nhà nàng còn bình an vô sự.

“Đừng làm loạn.” Nể mặt Phương Chấn Hiên, tính mạngngười của Phương gia nàng có thể tạm thời không lấy.

“Bạch cô nương không lẽ chê Thanh Sương võ công thấpkém.” Đỗ Thanh Sương trong mắt chứa đựng vẻ khinh thường nồng đậm, cằm giươngrất cao.

“Chính là vậy.” Lưu Ly thay nàng trả lời. Tiểu thư nhànàng bài danh trong thập đại cao thủ, cái loại tiểu nhân vật thế này làm sao sođược với tiểu thư.

Bạch Mạn Điệp mỉm cười, “Nói khinh thường thì ta khôngdám, chẳng qua là cùng Đỗ gia các ngươi giao thủ chỉ tổn hại nhân cách của ta.”Nàng chịu đủ rồi, Phương phu nhân kia khinh người quá đáng.

Cư nhiên dám vũ nhục Đỗ Thanh Sương, Phương phu nhânmắt hạnh cố gắng nén giận, vươn tay tát Bạch Mạn Điệp một cái, miệt thị nàng,“Tiện nhân, cũng vì ngươi mà Chấn Hiên hận ta cùng Thanh Sương đến tận xươngtủy, hôm nay ngươi còn dám công khai nhục mạ.”

Đau đớn trên mặt khiến Bạch Mạn Điệp biến sách, trongmắt như kết một tầng băng. Tiện nhân kia dám đánh nàng, nhục nhã nàng thì thôi,hiện tại cư nhiên còn động thủ.

Lưu Ly đột nhiên lui ra sau mấy bước, giọng nói rung,“Tiểu thư, ngài bình tĩnh một chút.” Lấy tính tình tàn bạo của tiểu thư, Phươngphu nhân này xem ra hôm nay khó giữ tính mạng. Nếu bản tính hung tàn của tiểuthư mà trỗi dậy, cả người bên cạnh cũng khó tránh bị liên can.

Tiếp xúc với ánh mắt âm trầm đáng sợ của Bạch MạnĐiệp, Phương phu nhân có vài phần khiếp đảm. Nhưng vẫn kiên trì nói, “Khôngphục sao?”

Lúc Phương Kình đến đã thái độ của Bạch Mạn Điệp rấtbất thường, một tay kéo Phương phu nhân lại bên người, cười làm lành nói, “Bạchcô nương, chuyết kinh lỗ mãng, lão phu thay phu nhân xin lỗi cô nương.”

Bạch Mạn Điệp siết chặt tay, ngón tay đã trở nên trợntrắng. Nàng chậm rãi cầm lấy một lọn tóc ngậm vào trong miệng, ánh mắt nhamhiểm đảo qua mọi người. Chỉ cần những người bị ánh mắt nàng đảo qua, tất cả đềunhịn không được lui ra sao một bước. Ngay cả Phương Kình cũng kéo phu nhân lùira phía sai. Rất lạnh a, trên người nữ tử này chẳng lẽ có kết băng à?

Bạch Mạn Điệp thân thể chợt lóe lên một cái, người đãđứng trên lôi đài, trong tay cầm theo một thanh kiếm. Tất cả mọi người đều hítphải một ngụm khí lạnh, nàng làm sao lên được võ đài? Thế nào lấy được kiếm củaTống Phù Dung? Nhiều con mắt như vậy, nhưng cái gì cũng thấy không rõ. Đến khithấy rõ thân hình của nàng thì người đã đứng trên lôi đài rồi.

“Lưu Ly cô nương, tiểu thư nhà ngươi rốt cuộc là thầnthánh phương nào.” Phương Kình e dè hỏi. Phương phu nhân sớm đã bị khí thế củaBạch Mạn Điệp dọa đến kinh hồn bạt vía, sau khi thấy được võ công của nàng, sáchmặt càng trắng bệch.

Lưu Ly hừ lạnh, đôi mắt đảo qua Phương phu nhân, “Từkhi lão gia và phu nhân ta mất, tiểu thư nhà ta phong kiếm. Ta chính là phảicảm tạ Phương phu nhân bà, nhờ một cái tát cả bà, biến thiển thư ta trở lạinguyên dạng.” Phong kiếm thì chưa nói tới, nhưng sau khi lão gia mất, tiểu thưthực sự đã không động đến kiếm nữa. Hôm nay bị Phương phu nhân kích thích, rốtcuộc lại một lần nữa dụng kiếm.