Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 2: Phu xướng phụ tùy, đồng thời bỏ trốn



Đây là gian thư phòng thập phần ưu nhã, trên giá sáchbày đủ loại thư tịch, bên cạnh cửa sổ có đặt một cây đàn tranh, trước đàn tranhlà lư hương đang tỏa ra mùi hương thơm ngát thấm động lòng người. Sau đàntranh, có một bức mỹ nhân đồ thanh tú. Thần vận mười phần, nhưng chỉ thấy đượcmột đôi mắt trong veo như nước, tất cả còn lại đều được giấu dưới chiếc khănche mặt màu trắng kia. Đôi mắt to trong trẻo, những đường nét mỹ lệ, tất cả cóthể khiến người ta mơ màng. Dưới tấm lụa trắng kia, rốt cuộc là dạng tuyệt thế giainhân thế nào?

Ngoại trừ mỹ nhân đồ, còn có vài bức tranh thủy mặc,mỗi bức đều là ý cảnh cao nhã, đủ thấy người vẽ tranh tài nghệ phi phàm.

Một nam tử đang đứng trước bức mỹ nhân đồ, trong mắttoát lên vẻ ôn nhu vô hạn.

Nam tử một thân hỉ phục đỏ thẫm, chứng tỏ thân phậntân lang. Đúng vậy, hắn chính là một nhân vật khác trong hôn lễ hôm nay – ĐôngPhương Vũ.

Từ nhỏ hắn chỉ biết phụ mẫu đã định việc hôn sự chohắn, thế nhưng hắn chưa từng để tâm đến việc này, mỗi lần phụ mẫu nhắc tới, hắnluôn né tránh. Thế nên cho đến bây giờ, hắn cũng không nhớ được tên vị nữ nhânkia. Buồn cười thật, hắn cư nhiên không biết mình lấy người nào. Nghe phụ mẫunói, nàng là một nữ tử ôn nhu hiền huệ, mặc dù không có nhan sách khuynh thành,nhưng cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, là kỳ nữ nhân gian hiếm thấy. Nàngtuy rằng gia đạo sa sút, nhưng vì có sản nghiệp không nhỏ nên có thể sánh duyênvới hắn. Hắn cũng không ghét bỏ nữ tử kia, mà là nghĩ bản thân không xứng vớinàng. Có thể, đến một ngày nào đó, hắn sẽ liên lụy nàng. Đẩy cửa sổ thư phòngra, thấy trong tân phòng đang có một bóng dáng yểu điệu đứng ngồi không yên, cóvẻ mất kiên nhẫn. Hắn cười khổ, bóng dáng kia, chính là nương tử hắn, đang chờhắn sao? Đêm tân hôn, hắn lại qua đêm trong thư phòng, có thể tính là vũ nhụcnàng không?

Hắn vốn dĩ không muốn lấy nàng, là Đông Phương phunhân giả bệnh, ép hắn bái đường. Cuộc hôn nhân này tựa như một trò hề, từ đầuchí cuối, hắn chỉ giống như người ngoài cuộc.

“Công tử.” Một người toàn thân nhu mỹ khẽ gọi, khiếnánh mắt hắn dời ra phía cửa. Tức thời, ánh mắt ôn nhu ban nãy liền biến mất,còn lại chỉ là một đôi mắt lạnh như băng, cùng với khuôn mặt băng lãnh.

“Chuyện gì?” Hắn mở miệng, trong giọng nói không cómột chút ấm áp.

“Công tử không bồi phu nhân sao?” Người nói chính làmột vị đại cô nương mỹ lệ, nàng vóc người lả lướt đầy đặn, đôi mắt xếch lêntoát ra thần vận, ngữ khí ôn nhu uyển chuyển hàm xúc. Nữ nhân thế này, bất luậnlà nam nhân nào nhìn thấy cũng sẽ động tâm. Nhưng Đông Phương Vũ nhìn nàng, chỉthấy giống như một bức tượng điêu khách. Diện vô biểu tình nói, “Không cần.”

“Công tử, đêm tân hôn của người cùng phu nhân, thật sựkhông cần sao? Ngọc Phượng cũng là nữ nhân, có thể hiểu được tâm tư phu nhân.”Nữ nhân gọi Ngọc Phượng nói, chậm rãi đi đến trước bức mỹ nhân đồ, thở dài mộttiếng, “Vẫn nhớ tới nàng sao?”

Đông Phương Vũ ngồi vào bàn, tiện tay cầm lấy mộtquyển sách, hoàn toàn xem nàng như không tồn tại.

Ngọc Phượng cười khổ, “Trên đời này, cũng chỉ có nàngxứng đôi với công tử.”

Hắn không nói lời nào.

Ngọc Phượng nhìn cái bóng đang nôn nóng nơi cửa sổ tânphòng, thản nhiên nói, “Công tử, đi đi, phu nhân đang chờ.”

Đông Phương Vũ buông quyển sách trên tay xuống, trầmthấp nói, “Thu thập đồ đạc, lập tức rời đi.” Rời đi? Không cần lão bà sao?

Ngọc Phượng cả kinh, “Công tử, người nói cái gì?”

“Xuất môn.” Hắn lạnh lùng lặp lại lần nữa.

Ngọc Phượng đột nhiên nở nụ cười, “Công tử muốn dẫnNgọc Phượng trốn đi sao?”

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sách bén đảo qua, Ngọc Phượnglập tức câm miệng lại, cúi đầu ra ngoài. Vừa đi tới cửa, nàng lén nhìn ĐôngPhương Vũ một cái, rồi nhìn tới cái bóng phía tân phòng, không khỏi thương cảmcho vị tân nương tử bất hạnh kia.

Đông Phương Vũ cầm bút, trên giấy nhẹ nhàng múa vàinét.

Mà lúc này đây, tân nương tử vô duyên vô cớ bị buộcphải thành thân, tức Bạch Mạn Điệp đang nôn nóng đi qua đi lại. Nàng lo lắngkhông phải vì không đợi được trượng phu, mà lo lắng cho tương lai sắp tới củamình. Nàng là một nữ nhân không sợ trời không sợ đất, rốt cuộc cũng biết cái gìgọi là lo lắng. Thân thể này tuy là hàng thật giá thật, nhưng linh hồn sớm đãđổi lâu rồi. Nếu để hai vị muội muội kia biết nàng là giả, nàng tùy thời có thểđịa phủ báo danh. Chẳng lẽ tỏ ra ngu ngốc, tầm thường giả vờ như mất trí nhớ?Nàng đã từng nghĩ tới chạy trốn, nhưng lại nhớ tới ở cái chỗ quỷ này vẫn cònnhiệm vụ phải làm. Tên hỗn đạn trượng phu đó bây giờ còn không mau hiện ra, rõràng là khi dễ nàng mà, nàng làm sao có thể khiến hắn yêu nàng chứ?

Sở trường của Bạch Mạn Điệp là đánh nhau, chửi mắngngười khác. Cầm kỳ thi họa thứ gì cũng không biết, không biết nữ công là gì,nói đến trù nghệ… Nàng ngoại trừ nướng thịt ra ngay cả trứng cũng không biếtphải chiên thế nào. Hơn nữa, cái thân thể này cũng giống như ở hiện đại, tư sáchchỉ thường thường bậc trung. Không tài không sách, đức hạnh càng không, nànglàm sao có thể giữ lấy tâm trượng phu bây giờ? Nàng bắt đầu hoài nghi bản thânmình cả đời cũng không thể hoàn thành cái nhiệm vụ “gian khổ” này.

Trước tiên hãy đem tên trượng phu cùng nhiệm vụ quẳngqua một bên, tương lai sắp tới nàng phải sống thế nào? Nàng là một nữ nhânthích tự do, mà nữ nhân cổ đại đều là ba bước không ra khỏi khuê môn, còn córất nhiều cấm kỵ, bảo nàng chịu đựng thế nào đây? Nàng dám cam đoan, nếu đểnàng ngây ngốc ở nhà, không quá ba ngày, nàng tuyệt đối quên bẵng “nhiệm vụ” màbỏ nhà trốn đi.

Nếu như nàng rời nhà, làm sao đối phó với tên trượngphu hỗn đản đó?

Nến đỏ đã sắp tàn, sách trời mờ mịt, Bạch Mạn Điệp nằmsấp trên bàn cả đêm cuối cùng cũng duỗi người, thay hỉ phục, tìm một bộ quần áosạch sẽ mà thay. Đối với y phục cổ đại, nàng thập phần đau đầu. Phức tạp đếnmức không thể phức tạp hơn, nàng nghiên cứu hồi lâu, miễn cưỡng mặc vào. Nàngbắt đầu có chút cảm thông cho cô gái nhập vào cơ thể nàng, vừa tỉnh lại pháthiện mình đang ở trong một niên đại xa lạ của một ngàn năm sau, không biết cóbị hù chết hay không?

Bạch Mạn Điệp tới phía sau bình phong, lấy ít nước rửamặt. Vừa buông khăn mặt xuống, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân. Xảy rachuyện gì? Có người chết? Bạch Mạn Điệp bước ra ngoài, tùy tiện kéo một phó phụ(1) hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

(1) Phó phụ: (theo QT): vú già, người hầugià.

Phó phụ kia nói, “Thiếu gia mang theo Ngọc Phượng tiểuthư bỏ nhà đi rồi.” Phó phụ kia đương nhiên không biết nữ nhân mộc mạc trướcmắt chính là thiếu phu nhân, nếu bà biết, đánh chết bà cũng không dám nói nhưvậy.

Bỏ nhà trốn đi? Còn dẫn theo một nữ nhân, chẳng phảikhông coi Bạch Mạn Điệp nàng ra gì sao? Muốn nạp thiếp hay gì đó, nàng hoàntoàn không để tâm, thế nhưng bỏ trốn… Đả kích a.

“Ngọc Phượng là ai?”

Phó phụ liếc mắt nhìn nàng nói, “Cô nương mới tới đúngkhông, Ngọc Phượng chính là nữ nhân thiếu gia mang về, tuy rằng thiếu gia khôngnói gì nhưng ai cũng biết nàng là hồng nhan tri kỷ của thiếu gia.” Phó phụ thờdài, “Ai, thiếu phu nhân thật quá đáng thương mà, đêm tân hôn, thiếu gia cưnhiên cùng người ta bỏ trốn.”

Bạch Mạn Điệp buông phó phụ kia ra, chậm rãi trở vàotrong phòng. Nàng tùy tiện cầm lấy thứ gì đập thứ đó, vừa đập vừa mắng, “Mẹ nó,muốn bỏ trốn sao không nói sớm một chút? Đợi bản tiểu thư gả cho ngươi rồi mớitrốn đi? Rõ ràng không phải khi dễ ta à?” Bạch Mạn Điệp cũng không quá khóchịu, chỉ là không cam tâm. Nàng đối với vị trượng phu chưa hề gặp mặt kia mộtchút hảo cảm cũng không có, thậm chí còn chán ghét, hắn bỏ trốn thì liên can gìtới nàng. Thế nhưng, hắn trong đêm tân hôn bỏ đi, thật sự là làm tổn thươnglòng tự trọng của nàng. Từ nhỏ tới lớn, không ai dám xem thường nàng như vậy.

“Hỗn đản, vương bát đản, ngươi dám bỏ trốn, ta khôngdám trốn sao, ai sợ ai chứ? Bản cô nương ta thề, nhất định phải đem ngươi trởvề, khiến ngươi khăng khăng nhất mực yêu ta. Về phần nữ nhân gọi Ngọc Phượngkia, để ả đi chết đi.” Để nàng và Đông Phương Vũ làm phu thê danh phù kỳ thực?Nàng không có dự tính đó. Đi tìm tên hỗn đản kia chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ,trở lại hiện đại. Thần côn bà ngoại quả nhiên biến thái, sao lại giao cho nàngmột nhiệm vụ như vậy?

Xưa nay chưa có ai dám đoạt cái gì của nàng, lão côngcàng không được, cho dù chỉ là trên danh nghĩa cũng không, nàng không cam tâma…

Bạch Mạn Điệp cấp tốc thu dọn đồ đạc, thừa dịp hỗnloạn mà nghênh ngang từ cửa trước rời đi. Nàng là tân thiếu phu nhân, chưa aitừng gặp qua nàng, chỉ cho rằng nàng là tân khách hay đại loại gì đó, đươngnhiên cũng không ai ngăn cản.

Hai vị lão nhân Đông Phương gia sau khi biết nhi tử bỏtrốn đã vô cùng đau đầu, nhi tử còn chưa tìm trở về, lại nghe tin tân thiếu phunhân mất tích ~~~ loại hôn lễ này, thực sự là xưa nay chưa từng xảy ra. Bọn họbắt đầu hoài nghi, bức nhi tử thú thê rốt cuộc là đúng hay sai?

Biết con dâu tên Bạch Mạn Điệp, thế nhưng nàng dàingắn thế nào? Chỉ khi nàng còn bé từng gặp qua vài lần, còn chuyện về nàng, tấtcả đều là “nghe nói”. Nàng cao thấp thế nào, là hạt gai hay mỹ nữ cũng không aibiết. Còn nha hoàn hồi môn Lưu Ly của nàng, sớm đã không biết đi đâu. Nếu chạytrốn, đương nhiên sẽ không trở về Điệp trúc. Tân thiếu phu nhân này đi, támphần mười sẽ không trở về, bọn họ làm sao tìm được? Lần này là dùng hôn ước bứcnhi tử thú thê, bọn họ thế nào có thể bức nhi tử thành thân thêm lần nữa? Hơn nữanhi tử đã bỏ trốn, khoảng chừng năm ba năm cũng chưa trở về. Nhi tử bất hiếukia, một năm ở nhà nhiều lắm là một tháng, thật không biết hắn ra ngoài làm gì.

Trời ơi, chẳng lẽ lão Thiên muốn Đông Phương gia tuyệthậu?