Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 16: Chịu trách nhiệm



Hắn chăm chú nhìn nữ nhân đang nằm trong ngực, cau màythật chặt. Đêm qua hắn phát điên cái gì thế này? Sao lại mơ hồ muốn nàng chứ?Thậm chí còn nói rằng sẽ chịu trách nhiệm? Trong cuộc đời hắn, chỉ dung nạp duynhất một nữ nhân. Tuy rằng nữ nhân kia xuất thần nhập quỷ, cả khuôn mặt thậtcủa nàng hắn cũng chưa nhìn thấy, thế nhưng hắn vẫn nhận định nàng. Trên đờinày, xứng đôi với hắn, dám lấy hắn, cũng chỉ có nàng. Là ảo giác sao? Tại saohắn lại thấy nữ nhân này có đôi mắt rất giống nàng? Hẳn là ảo giác rồi, nàng võcông giỏi như vậy, sao lại giống nữ nhân gọi Bạch Mạn Điệp này, ngay cả nănglực phản kháng cũng không có. Hắn thực sự đã quá tưởng niệm nàng rồi, từ ngàyđầu gặp gỡ nàng hai năm về trước, hắn không còn gặp nàng nữa. Hắn đi khắp đạigiang nam bắc để tìm nàng, không biết nàng có còn nhớ hắn hay không? Vô Ảnh…người cũng như tên, quay lại đã không còn thấy bóng.

Nữ nhân trong lòng khẽ động, được một tấc lại tiếnthêm một thước tiến vào lòng hắn. Hắn thật sự muốn cười, nếu không phải hắnchưa bao giờ cười thì hiện tại đã cười lăn lộn dưới đất rồi. Nữ nhân này cóphải bị ngốc hay không? Rõ ràng là hắn cường bạo nàng, nàng lại có thể yên tâmngủ trong lòng hắn. Nếu không phải phát hiện nàng là xử nữ hàng thật giá thật,hắn còn tưởng nàng là loại có thể ngủ trong lòng bất cứ nam nhân nào.

Nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ hồn nhiên của nàng, đườngcong trên mặt hắn bỗng nhiên có vài phần nhu hòa. Hắn cũng không rõ tại saomình có thể như vậy, không phải chỉ là một nữ nhân “xa lạ” thôi sao, chẳng lẽlà do quan hệ xác thịt?

Hắn chậm rãi rút ra cánh tay bị nàng ôm chặt, tự mìnhxử lý miệng vết thương. Vết thương rất sâu, hầu như muốn lấy mạng hắn. May màhắn có nội công thâm hậu, lại được dùng linh đan diệu dược trăn năm khó tìm,bằng không sao lại nhanh chóng hồi phục như vậy. Đừng nói là muốn nàng, e rằngnằm cả mười ngày nửa tháng cũng chưa xuống giường được. Hắn biết đêm qua là nhađầu kia cho hắn linh đan diệu dược, đối với nha đầu kia bỗng dưng nảy sinh sinhhứng thú nồng hậu. Nàng thoạt nhìn bất quá chỉ là nữ tử thông thường, tại saolại có linh dược quý giá như vậy?

Nữ nhân này lúc cởi sạch y phục của hắn, không có chútcảm giác thẹn thùng, thậm chí còn giúp hắn chà lau thân thể. Một nữ tử chưachồng chẳng phải rất kiêng kỵ những việc này sao? Cho dù có là giang hồ nhi nữcũng không hào phóng như vậy chứ? Lẽ nào nàng là đại phu, chỉ có đại phu đốivới bệnh nhân mới không phân biệt giới tính. Linh đan diệu dược của nàng, còncó bản tính không câu nệ tiểu tiết, khiến hắn tạm thời tin tưởng nàng là đạiphu.

Thủy Tịch Linh nếu biết linh đan diệu dược Độc NươngTử nàng mất ba năm tinh luyện cư nhiên bị đại tỷ đem cho một nam nhân xa lạ,hơn nửa còn ăn một lúc hơn mười viên, phỏng chừng nàng sẽ đập đầu mất. CửuChuyển Hoàn Hồn đơn chỉ cần dùng một viên có thể bảo vệ tâm mạch, bất luậntrọng thương nặng thế nào, bệnh nhân lập tức hồi phục tri giác. Nếu chỉ bịthương nhẹ, lập tức khỏi hẳn. Một viên giải độc hoàn có thể áp chế độc tínhtrong vòng trăm ngày không phát tác, nhưng có dùng nhiều hơn thì công dụng cũngnhư nhau, quả thực là quá lãng phí a.

Thủy Tịch Linh lúc đưa dược hoàn cho Bạch Mạn Điệp,chỉ nhàn nhạt nói đây là thuốc cứu mạng gì đó. Cư nhiên quên nói với nàng thuốcnày là bảo vật mà người trong võ lâm thiết tha mơ ước, là thuốc mà nàng đã lãngphí vô số dược liệu trân quý luyện thành. Trên đời này chỉ có ba bình, tam tỷmuội các nàng mỗi người một bình. Ai, nàng cho rằng đại tỷ nàng vẫn còn là BạchMạn Điệp cơ trí quyết đoán trước kia sao? Ai…

Chỉnh lý xong quần áo và thương tích của mình, hắn ônnhu giúp Bạch Mạn Điệp đang mơ mơ hồ hồ kia mặc lại y phục, thậm chí còn lấynước lau đi vết máu giữa hai đùi cho nàng. Quả thật là quá mất mặt, hắn cả đờichưa từng vì nữ nhân làm những chuyện này. Nể mặt nàng đã cứu hắn, xem nhưngoại lệ một lần.

Bạch Mạn Điệp trở mình, cuộn người lại. Hắn diện vôbiểu tình ngồi cách đó không xa, lẳng lặng nhìn nàng. Bởi vì hắn làm càn khiếnnàng đêm qua mệt muốn chết? Hắn mơ hồ thấy linh đan diệu dược kia hình như cótác dụng phụ, khiến hắn dục hỏa khó nhịn, mới có thể không kiềm chế được muốnnàng, một lần rồi lại một lần. Nàng không ngừng chống cự, cho dù là dưới sựtrêu chọc của hắn, nghênh hợp cùng hắn hoan ái, nhưng vẫn như cũ phản kháng,cào cấu, để lại trên người hắn rất nhiều vết máu.

“Ai da…” Bạch Mạn Điệp đột nhiên tỉnh lại, giãy giụađứng lên. Nàng một tay vỗ vỗ sau ót, tay còn lại chống trên mặt đất. Nàng rốtcuộc bị sao vậy? Toàn thân đau nhức lắm nha, rất đau a. Nàng nhớ rõ là từPhương gia chạy ra, cứu một nam nhân, sau đó… Trong đầu nàng ầm lên một cái,sau đó nàng bị cường bạo. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, muốn tìm kiếm cái gì đó,nhưng đối diện với nàng là một đôi mắt vô cùng lạnh lùng sách bén. Nàng chưatừng gặp qua đôi mắt nào như vậy, lãnh khốc, bá đạo, sách nhọn, trong vô thức,nàng lùi ra sau mấy bước. Bạch Mạn Điệp liếm liếm môi, “Ngươi là ai? Tại saolại ở đây?” Nam nhân lãnh khốc thế này, cùng với tên “Đăng Đồ Tử” (1) đêm quahẳn là không có quan hệ mới đúng.

(1) Đăng Đồ Tử: từ thờiTần Hán đến nay, “Đăng Đồ Tử” là một cái tên dùng để chỉ những kẻ háo sách.Nguyên nhân cũng chính vì “Đăng Đồ Tử háo sách phú” của Tống Ngọc. Có một lần,Đăng Đồ Tử tới gặp Sở vương cáo rằng Tống Ngọc là kẻ háo sách, khuyên sở vươngkhông nên dẫn hắn vào hậu cung. Tống Ngọc sau khi biết chuyện ghi hận trong lòng,trước mặt Sở vương ra sức biện giải, trái lại công kích nói rằng Đăng Đồ Tử mớilà kẻ háo sách, còn viết ra những lời hoa mỹ, giai cú trong “Đăng Đồ Tử háo sáchphú” Trong bài này có một đoạn nói, “Giai nhân thiên hạ có đâu bằng Sở quốc,giai nhân sở quốc có đâu bằng ở quê thần, người đẹp ở quê thần có ai bằng nữ tửphía đông nhà thần, người này nếu cao thêm một chút thì thành cao quá, nếu thấpmột chút thì thành thấp quá. Nếu đánh thêm một lớp phấn lại ra trắng quá, nếutô thêm một lớp son thì ra đỏ quá. Răng, tóc, cử chỉ của nàng đều đẹp, không gìsánh nổi. Nàng chỉ cần mỉm cười đã khiến biết bao công tử si mê, nhưng thầnchưa bao giờ động lòng. Còn Đăng Đồ Tử thì ngược lại, có vợ xấu xí, còn có vớinhau 5 đứa con. Thế nên, Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sách.”

Hắn cùng Phương Chấn Hiên đồng dạng tuấn mỹ, nhưng vẻtuấn mỹ của Phương Chấn Hiên thì nhu hòa, còn hắn thì khẳng khái cuồng ngạo.Đôi mày kiếm cực kỳ có cá tính, đôi mắt lãnh khốc vô tình, khuôn mặt kia tựa hồnhư băng kết vạn năm. Cao ngạo, cô tuyệt, lãnh khốc, tất cả đều bày ra trênngười hắn. Chậc chậc, nam nhân cực lạnh nha.

“Người nàng cứu.” Hắn lạnh như băng trả lời, không cómột chút ấm áp.

“Cái gì? Là ngươi?” Bạch Mạn Điệp lửa giận bốc lên,hầu như nghiến răng nghiến lợi. Nam nhân này quả nhiên không có đạo đức mà,nàng cứu hắn, hắn cư nhiên dám cường bạo nàng, còn nói cái gì quỷ gì muốn chịutrách nhiệm.

“Phải.” Hắn cứng nhắc trả lời.

“Hỗn đản, vương bát đản, ngươi có biết cái gì gọi làxấu hổ hay không? Ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy đó hả?”Không biết sao, Bạch Mạn Điệp đột nhiên không muốn giết hắn, chỉ muốn phát tiếtcho hả hê thỏa thích.

“Ta sẽ chịu trách nhiệm.” Từ trên mặt hắn nhìn khôngra một chút biểu tình.

“Chịu cái chân cô nãi nãi ngươi, lão nương mất đitrinh tiết, ngươi muốn chịu trách nhiệm thế nào? Một câu chịu trách nhiệm củangươi có thể biến ta trở lại hoàn bích sao?” Bạch Mạn Điệp hai tay chống nạnh,hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nếu như ánh mắt có thể giết người, tin rằng hắnđã chơi xong rồi.

“Ta sẽ lấy nàng.” Nữ nhân thông thường gặp phải chuyệnnày đều khóc sướt mướt, thế mà nữ nhân này lại chửi ầm lên, quật cường khiếnngười ta muốn cười. Nếu còn tiếp tục như vậy, quy định không cười của hắn sớmmuộn cũng bị phá vỡ.

Bạch Mạn Điệp hung hăng chỉ vào hắn, “Đi làm xuân thuđại mộng của ngươi đi, bản cô nương sẽ không nhảy vào phần mộ hôn nhân đâu.Muốn lấy ta, ngươi chưa đủ tư cách.”

“Nàng là nữ nhân của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm.” Hắnđột nhiên muốn biết nữ tử này nếu trở thành thê tử hắn thì sẽ phát sinh chuyệngì? Mà sao hắn đột nhiên lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy? Có phải sốt rồi không?

Bạch Mạn Điệp vẻ mặt đáng ghét, “Ngươi cút mau, bản cônương không cần ngươi chịu trách nhiệm, từ nay trở đi đừng để ta thấy mặt ngươinữa.” Đối với hành vi đêm qua của mình nàng cũng có chút nhớ rõ, nàng cư nhiên…có nữ nhân nào bị cường bạo mà như nàng không? Bọn họ đêm qua căn bản giống nhưtình lữ trên giường, ngươi tình ta nguyện. Mất mặt, tuy rằng kẻ này lớn lên cóthể khiến người ta chảy nước miếng, nhưng nàng cũng không đến mức… Nhớ lại hànhvi của mình, Bạch Mạn Điệp muốn đào một cái hố tự mình nhảy xuống cho xong.

“Ta muốn chịu trách nhiệm.” Đến lúc để lộ khuôn mặttuấn tú, luôn luôn đều là nữ nhân nghe theo lời hắn chứ sao lại cự tuyệt? Hơnnữa, nữ nhân này đã bị hắn ăn sạch rồi, cư nhiên còn muốn chạy? Có phải đầu óccó bệnh hay không? Lẽ nào nữ nhân này ngu ngốc? Hắn đối với nàng càng lúc càngcó hứng thú.

“Không cần, chúng ta không quen không biết, sau nàycũng không gặp lại.” Bạch Mạn Điệp trừng mắt thật to, rống giận bước ra. Dù saođây cũng không phải thân thể của nàng, coi như tình một đêm là được. Người kialớn lên suất (đẹp trai) như vậy, so với mấy con vịt thô lỗ thời hiệnđại tốt hơn nhiều, ách, chuyện bị ăn tươi đó nàng xem như không có phát sinh.(nữ nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì).

“Điệp nhi, nàng là của ta.” Hắn nheo mắt lại, biểutình thập phần nguy hiểm. Kỳ quái, hắn không phải luôn chán ghét nữ nhân haysao, lúc nào lại có hứng thú vậy?

“Ngươi…” Bạch Mạn Điệp muốn đánh hắn.

“Theo ta, ta sẽ không bạc đãi nàng.” Chí ít nàng làcủa hắn.

“Ngươi tên gì?” Cùng với khối băng này nói chuyện quảthực tốn hơi quá, nàng có một loại xung động muốn cho Thủy Tịch Linh và DiệpLăng Tương giết chết hắn. Mặt khác, nàng thực sự muốn biết hắn rốt cuộc là ai.

Hắn chăm chú nhìn nàng, một hồi lâu mới nói, “Bây giờkhông phải lúc, sau này sẽ nói nàng nghe.” Nếu để người không nên biết biếtđược, chỉ sợ cả nhà hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Bạch Mạn Điệp không phục trừng mắt nhìn hắn, “Có lộnhay không, ngươi có thể gọi ta Điệp nhi, tại sao ta không được biết tên ngươichứ?”

“Có thấy sáo ngọc trên tay ta không.” Hắn nhàn nhạtxoay mặt hướng ra bên ngoài.

“Thấy.” Bạch Mạn Điệp nghi hoặc, “Thấy thì sao? Ách…ê, ngươi không phải trùng hợp là vị kia… trong truyền thuyết… cái gì… Sáo NgọcCông Tử chứ?” Nửa câu sau Bạch Mạn Điệp hầu như thét chói tai.

Hắn không trả lời, gật đầu một cái.

“Thượng đế à.” Bạch Mạn Điệp ngã về phía sau, bộ mặtngu ngốc đến không chịu được. Vô Ảnh La Sát cùng Sáo Ngọc Công Tử một đêm tìnhduyên ngắn ngủi, thực sự là đại tin tức đủ để oanh động giang hồ. Nếu như làngười khác nàng còn có thể giải quyết, tại sao cứ nhất mực là một kẻ nổi danhvới mình? Chẳng lẽ đây là thiên ý?

Hắn một lúc lâu không nói lời nào, Bạch Mạn Điệp hiếukỳ hỏi, “Ngươi tại sao lại bị thương nặng như vậy.” Nghe nói Sáo Ngọc Công Tửvõ công cực kỳ lợi hại, lẽ nào dễ bị thương như vậy sao? Ách… bị Sáo Ngọc CôngTử cường bạo xem ra cũng không tính là mất mặt, Vô Ảnh La Sát nàng tuy rằng lợihại, nhưng thua vào tay hắn há có thể còn nguyên.

“Thay huynh đệ giải quyết một phiền phức nhỏ, lại bịHàn Phi phục kích.” Đối với việc này, hắn không suy nghĩ nhiều. Huynh đệ khôngchịu thua kém ai đó của hắn không hiểu tại sao lại thiếu ân tình của một tiểunha đầu, nha đầu kia ra điều kiện cư nhiên lại là diệt cả Long Hổ bang. Huynhđệ hắn bây giờ phải lên Thiên Sơn tìm hạt tuyết cứu mạng cho hắn, trọng trách“báo ân” đương nhiên hắn phải gánh lên vai. Hắn đường đường là Sáo Ngọc CôngTử, cư nhiên lại bị nha đầu kia mắng đến nói không nên lời, trái lại đi diệt cảnhà người ta. May mà Long Hổ bang làm xằng làm bậy, nếu không hắn cũng khôngtài nào ra tay được. Nha đầu kia độc ác như vậy, cùng Lãnh Tuyệt Cuồng quảnhiên tuyệt phối. Thiên hạ đệ nhất thần bộ trong truyền thuyết phụng mệnh đuổibắt Sáo Ngọc Công Tử cùng Vô Ảnh La Sát cũng không phải ngày một ngày hai, mấylần trước đều là hắn lông tóc vô thương, nhưng lần này cư nhiên sụp bẫy. Cáitên Hàn Phi tiểu nhân đê tiện kia, bắt nha đầu đó uy hiếp hắn. Nếu không phảiđột nhiên nhảy ra một nha hoàn, xem ra Sáo Ngọc Công Tử hắn không xong rồi.

“À, có thể cứu được Sáo Ngọc Công Tử, thật sự là phầnphúc của ta.” Bạch Mạn Điệp nói cho dễ nghe, kỳ thực vô cùng khó chịu. Chẳngphải là Sáo Ngọc Công Tử sao? Nàng cũng là Vô Ảnh La Sát đó.

Thái độ khó chịu của nàng toàn bộ đều hiện lên trênmặt, Sáo Ngọc Công Tử cũng không phải kẻ mù, đương nhiên nhìn thấy. Nhàn nhạtliếc mắt nhìn nàng, “Theo ta đi.”

“Đi đâu?” Nàng càng lúc càng bị hắn làm cho hoảng sợ.

“Thiên Sơn.”

“Khoan, phiền ngươi một lần nói cho hết câu.” Nóichuyện với hắn đúng là mệt thật, tiếc chữ như vàng.

“Ta đưa nàng đi Thiên Sơn tìm người.”

“Tìm ai?”

“Lãnh Tuyệt Cuồng.” Bạch đại cô nương lần thứ hai muốnngất xỉu, sao lại là hắn. Được, hóa ra hách đạo ngũ đại cao thủ là người mộtnhà.

“Quan hệ các ngươi rất tốt sao?”

“Hắn là bằng hữu duy nhất của ta, sinh tử chi giao.”Sáo Ngọc Công Tử là một kẻ lãnh khốc, chưa bao giờ chịu mở miệng nói một câu.Nhất là trước mặt nữ nhân, hắn cho rằng nói chuyện với nữ nhân một chữ cũng làlãng phí. Nhưng khi đối mặt với Bạch Mạn Điệp, hắn không thể cự tuyệt được.Trên người nàng có một lực tương tác rất đặc biệt, rất dễ tiếp cận bất cứ ai.Nàng đối với hắn không có tâm phòng bị, hắn đương nhiên có thể thản nhiên đốimặt với nàng. Hắn lần đầu tiên phát hiện, kỳ thực nói chuyện vài câu với nữnhân cũng không phải cái gì xấu, nhất là nữ nhân vừa có cá tính lại đơn thuần.

“Nếu như ngươi thật sự lấy ta…” Ai, không biết LãnhTuyệt Cuồng sẽ gọi nàng là đại tỷ hay đại tẩu.

“Lên đường.” Hắn không hỏi Bạch Mạn Điệp có đồng ý đicùng hắn hay không, tự mình bước ra ngoài.

Nàng dẩu dẩu môi, ngồi xếp bằng dưới đất, “Ngươi điđi, ta không muốn đi với ngươi, chuyện đêm qua ta coi như là chưa từng xảy ra.”

“Phiền phức.” Hắn trở lại khom hạ thắt lưng, nắm lấycổ tay của Bạch đại cô nương, kéo nàng ra cửa.

“Ê…ê… Đừng tưởng ngươi là võ lâm cao thủ sẽ có đặcquyền đó a…” Tư thế của Bạch Mạn Điệp lúc này rất buồn cười, bị hắn kéo rangoài.

Sáo Ngọc Công Tử trầm giọng ra lệnh, “Câm miệng, đừngép ta điểm huyệt nàng.”

Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Muốn chết, ngươi đâylà cường đoạt đó biết không?”

Sáo Ngọc Công Tử buông nàng ra, nhìn chằm chằm nàngnói, “Nàng sợ ta sao?” Vẻ mặt của hắn rất nguy hiểm.

Nàng thản nhiên trả lời, “Tại sao phải sợ?”

“Chỉ vì ta là tội phạm số một của triều đình.”

“Xì, chỉ là phát lệnh truy nã thôi mà. Có gì phải sợ,kỳ thực ta rất ngưỡng mộ ngươi.” Bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, thậm chí VôẢnh La Sát nàng còn tệ hơn.

“Có sợ đi theo ta sẽ bỏ mạng chốn thiên nhai không?”Trên người hắn tràn đầy sát khí, bộ dáng giống như tùy thời phát hỏa.

Nàng quả đoán thẳng thắn trả lời, “Không sợ.” Như vậyvừa lúc, làm một đôi uyên ương bỏ mạng, thiên hạ quả nhiên có Sáo Ngọc Công Tửvà Vô Ảnh La Sát là xứng đôi nhất.