Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 20



Thành phố nơi Cố Diệu Dương muốn đến gọi là Mostin.

Phải bay mười một tiếng, chênh lệch tám tiếng và chênh lệch nhiệt độ không khí nghiêm trọng với thành phố Lâm Châu. Bên này là giữa hè, bên kia là mùa đông khắc nghiệt.

Lâm Duật Ngôn còn chưa từng đến đó, nhưng trước kia từng làm hướng dẫn du lịch, biết bên kia có cực quang tuyệt đẹp và nhà làm bằng tuyết, mấy năm trước cậu đã nhắc với ba mẹ, rất muốn đợi khi ba người đều rảnh rỗi, sẽ đi qua đó ngắm nhìn.

Nhưng một mực đợi nhiều năm, ba ngày càng bận rộn, mẹ cũng không thể dành thời gian.

Hơn nữa từ trước đến nay ba không thích lãng phí thời gian vào chuyện không có ý nghĩa, du lịch như thế, bây giờ ngồi ăn cơm với con trai cũng biến thành như thế.

Lâm Duật Ngôn ngồi ở phòng sách bật máy tính lên, lại tra rất nhiều giới thiệu liên quan đến Mostin, thuận tiện liếc nhìn tình hình thời tiết, quả nhiên rất lạnh, gần âm hai mươi độ.

Cũng không biết Cố Diệu Dương có thể quen với nhiệt độ bên đó không, nếu như hắn sợ lạnh thì gay go, nơi ở có máy điều hòa và lò sưởi trong tường không? Điều kiện có gian khổ hay không? Quần áo của hắn mang đủ chứ? Có thể ăn quen đồ ăn bên đó không? Nghe nói người ở đó đều thích ăn đồ tươi sống… nhưng may mà hắn biết nấu cơm, nếu như điều kiện cho phép, có thể tự nấu nhỉ?

Lâm Duật Ngôn lại nhập vào mấy từ khóa, tra tin tức liên quan đến thi đấu võ tổng hợp, cậu không hiểu rõ nghề này lắm, lần đầu tiên ngồi trước máy vi tính tìm tài liệu liên quan. Theo quy trình thông thường mà nói, chắc là Cố Diệu Dương đến câu lạc bộ nào đó tiến hành đào tạo trước, lại được câu lạc bộ giới thiệu đến đấu trường chuyên nghiệp, thông qua từng vòng tuyển chọn và loại bỏ, cuối cùng có cơ hội tham gia các cuộc thi chuyên nghiệp do các tổ chức có liên quan tổ chức.

Vậy điều kiện giới thiệu cụ thể là gì? Nếu như chạy tới thật xa, không ai giới thiệu thì nguy to.

A, tìm được rồi. Lâm Duật Ngôn ấn mở một bản giới thiệu cần biết lít nha lít nhít, tổng cộng hơn chục trang, cậu nhìn máy tính đọc cẩn thận từng cái một, thậm chí còn tạo ra một tài liệu, chép những điều tương đối quan trọng xuống, vừa chuẩn bị chuyển sang trang tiếp theo, động tác trên tay dừng lại.

Quái lạ, cậu… đang làm gì đây?

Lâm Duật Ngôn giật mình, nhìn ghi chép trên bàn và tài liệu chuyên ngành hiển thị trên màn hình máy tính, hoang mang gãi tóc, cũng không phải cậu đi tham gia thi đấu chuyên nghiệp, cậu hiểu rõ cặn kẽ như vậy, định làm gì?

Đêm khuya, sân bay Lâm Châu vẫn dòng người phun trào như cũ.

Vali của chị Linh chất đầy quần áo mùa đông, ngồi ở khu khách VIP nhàm chán trang điểm lại, bên cạnh cô là Thiệu Chinh, lần đầu tiên đi máy bay, lần đầu tiên mặc quy củ, nếu thời gian cho phép, còn muốn nhuộm mái tóc thành màu đen, trang hoàng lại một chút.

Đã hai tiếng trôi qua, Cố Diệu Dương vẫn chưa quay lại, mắt thấy chuyến đổi vé sắp bay rồi, ngay cả bóng người của hắn vẫn không thấy. Chị Linh ném bút kẻ mày vào trong túi, hỏi Thiệu Chinh: “Nó sẽ không đổi ý chứ?”

Thiệu Chinh nói: “Sẽ không, Diệu Dương luôn luôn nói cái gì là cái đó.”

Sáng hôm nay vừa quyết định câu lạc bộ, buổi chiều đã đặt vé máy bay, chị Linh theo qua đi khảo sát, cũng dẫn Thiệu Chinh tới, để hắn ta đi theo làm chân chạy.

Vốn là vào lúc này mấy người phải bay trên trời rồi, nhưng Cố Diệu Dương nửa đường gọi điện thoại, nói câu đổi vé người liền đi, để hai người họ khổ sở đợi, giục cũng không dám giục.

Thiệu Chinh là không dám, chị Linh là giục không nổi.

Cô buộc tóc xoăn rối tung lại, nom trẻ ra nhiều, liếc mắt một cái, căn bản không nhìn ra là người phụ trách sàn đấm bốc của chợ đen, lại hỏi: “Cậu biết Diệu Dương gọi điện thoại cho ai không?”

Thật ra Thiệu Chinh đoán được một chút, bảy mươi phần trăm là Lâm Duật Ngôn. Nhưng hắn ta lại cảm thấy Lâm Duật Ngôn không có bản lĩnh lớn như vậy, dù sao ngày thường ngay cả điện thoại Cố Diệu Dương cũng chẳng muốn nghe, chủ động liên lạc với ai càng không thể nào.

Không đợi Thiệu Chinh đáp lại, chị Linh lại nói: “Cái bông tai của nó cũng rất kỳ lạ, có phải là… đứa trẻ họ Lâm tặng không?”

Thiệu Chinh không biết, chị Linh nghĩ một lát, lấy điện thoại ra gọi cho quầy bar, tìm người trực ca sáng hôm nay, lại hỏi chuyện cô vừa đoán.

Kết quả đúng vậy.

Cô và Thiệu Chinh liếc nhau một cái, buôn chuyện hỏi: “Bạn nhỏ Lâm kia, là bạn học của Diệu Dương?”

Thiệu Chinh nói phải, lại nói sơ một lần quá trình họ quen biết nhau.

Chị Linh nghe xong nâng chân lên, ngón tay mảnh khảnh đặt trên đầu gối gõ gõ, ý tứ sâu xa huýt sáo một cái.

Thiệu Chinh thấy vẻ mặt đó biết ngay cô hiểu lầm, mọi người đều ngâm mình trong chốn thanh sắc, chuyện nam nam nữ nữ nhạy cảm hơn ai hết, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy không có khả năng, giúp Cố Diệu Dương giải thích: “Diệu Dương chỉ cảm thấy chơi vui, chắc chắn không có hứng thú với nó.”

Vừa dứt lời, Cố Diệu Dương đã kéo hành lý đi vào khu vực cấm hút thuốc ngậm một điếu thuốc không châm lửa, lạnh giọng nói: “Ai nói với mày tao không có hứng thú với cậu ấy.”

Thiệu Chinh chớp mắt mấy cái: “Không phải mày… chỉ trêu chọc nó sao? Đợi chơi chán lại đá nó…”

Cố Diệu Dương hỏi: “Mày là cặn bã sao?”

Thiệu Chinh bị mắng sững sờ.

Cố Diệu Dương lặng lẽ liếc hắn ta, trong mắt tràn ngập khinh thường: “Tao không có hứng thú với cậu ấy, trêu chọc cậu ấy cái gì? Mày thấy tao trêu chọc mày chưa?”

Ngày hôm sau, cuối cùng Trác Hàng nhìn thấy Lâm Duật Ngôn.

Hai người vẫn hẹn ở quán ăn nhanh bên ngoài trường, định tìm mấy người bạn quan hệ không tệ đến sân chơi chơi một vòng, lúc này đúng lúc công viên nước mở cửa, trong lòng Trác Hàng mang theo tính toán nhỏ không lành mạnh, cố ý mời chị gái cậu ta thầm mến hai tuần cùng tham gia. Hiếm khi Lâm Duật Ngôn đến muộn một lần, nửa tiếng sau mới đến, đôi mắt to như hai quả óc chó, còn mang theo quầng thâm mắt vô cùng rõ ràng.

Trác Hàng hỏi: “Tối qua mày đi ăn trộm à?”

Lâm Duật Ngôn ngồi trên ghế, phờ phạc nói: “Không có.” Tối hôm qua cậu ngủ không ngon, làm thế nào cũng nghĩ không ra những hành động khó hiểu trên tay, muốn nói là quan tâm bình thường giữa bạn bè, hình như cũng không đúng lắm, Trác Hàng cũng từng chơi game tranh tài, cậu ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, nói đến hơi có lỗi với Trác Hàng, nhưng cậu thật sự không có hứng thú với trò chơi.

Nhưng cậu càng không có hứng thú với đánh nhau kịch liệt mà?

Lâm Duật Ngôn nghĩ mãi mà không rõ, định về phòng đi ngủ, nhưng ngã xuống giường, đầy trong đầu đều là dĩ vãng mấy ngày nay ở chung với Cố Diệu Dương, và hình ảnh lần đầu tiên thấy hắn.

Cậu cũng không hiểu tại sao cảnh tượng kia lại khắc sâu như vậy, rõ ràng cũng trôi qua rất lâu rồi.

Hôm nay Trác Hàng cũng hơi bất thường, không chơi game, ngược lại ôm một quyển sách kiến trúc xem đến say sưa, vừa xem còn vừa tìm đọc tài liệu, trên máy vi tính đều là tài liệu liên quan tới một kiến trúc sư nào đó.

Lâm Duật Ngôn nhìn theo một lát, hỏi: “Mày muốn học thiết kế kiến trúc à?”

Trác Hàng nói: “Không học không học, cốt thép xi măng, quá khô khan.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Vậy mày xem những thứ này làm gì?”

Trác Hàng nói: “Tất nhiên là để theo đuổi người ta.”

“Theo đuổi người, mày muốn theo đuổi ai?”

“Một chị lớp mười hai, họ sắp khai giảng rồi, tao phải nắm cơ hội của mấy ngày cuối cùng.”

Lâm Duật Ngôn không hiểu: “Theo đuổi người tại sao phải xem những thứ này?”

Trác Hàng nói: “Mày ngốc như thế rốt cuộc làm thế nào tìm được người yêu?”

Lâm Duật Ngôn bất lực: “Đã nói với mày tao không yêu đương.” Lại hỏi: “Mày từng theo đuổi nhiều cô gái như vậy, lần này là nghiêm túc à?”

Trác Hàng vùi đầu tận lực đọc: “Đương nhiên là nghiêm túc, tao thật sự thích cô ấy. Mày thấy lần nào tao tích cực tìm đọc tài liệu thế này? Tao lại không hiểu kiến trúc, ngoại trừ biết nhà này xây rất tốt, nhà kia xây không tệ, căn bản không biết câu chuyện phía sau những tác phẩm này, tao vì cô ấy có thể thức suốt cả đêm, ngay cả điều kiện của trường đại học cô ấy muốn dự thi cũng tra được rồi, nhưng nghe nói môi trường đặc biệt ác liệt, trong lòng lo lắng cho cô ấy, sợ cô ấy ăn không ngon ngủ không ngon, cũng không biết cô ấy có biết nấu cơm không, nếu đói bụng thì phải làm sao…”

“Rầm” một tiếng, cái ghế đối diện ngã trên mặt đất, Trác Hàng giật nảy mình, vội vàng ngẩng đầu, không biết Lâm Duật Ngôn đứng lên từ lúc nào, hoảng sợ dán vào góc tường.

Trác Hàng hỏi: “Mày sao vậy?”

Lâm Duật Ngôn đơ ra hồi lâu, mới lắc đầu nói: “Không, không sao.”

****

cái thành phố bạn Cố đến là 莫斯汀 (mò sī tīng) tui gg dịch nó là Mostin nhưng tra gg thì không có, không biết tác giả có gõ nhầm hay không, ai biết thì chỉ tui với