Tâm Trung Đích Ca

Chương 1



CHƯƠNG 1

Quán rượu Thiên Không Thành! Khách sạn nổi tiếng lớn nhất tại thành phố Hương Đảo, nguy nga lộng lẫy, kiểu kiến trúc cung điện hoa mỹ tráng lệ là nơi tốt nhất để những người giàu có đãi khách, nơi này không bao giờ tắt đèn, uống rượu ngon xong còn có thể ngắm mỹ nữ, y hương tấn thải, xa hoa trụy lạc, xa xỉ và nhiều thứ sang trọng khác.

Trong một gian phòng VIP trang hoàng theo phong cách cung điện nước Pháp đang mở party, nhân viên phục vụ mặc lễ phục đang quan sát, phục vụ những khách nhân, trên bàn tròn lớn trong phòng bày đầy mỹ thực, ánh sáng từ ngọn đèn tháp hình quả cầu trên cao chiếu xuống đặc biệt chói mắt. Lúc này, một đám người tay cầm ly rượu, đồng loạt chúc mừng.

“Cạn ly!”

“Cạn ly!”

“Cạn ly vì Văn Sơ của chúng ta!”

Đàm Văn Sơ là chủ nhân của tiệc họp mặt này, anh vốn là một trong đám quý công tử của thành phố này, hai mươi sáu tuổi.

Đàm thị nổi tiếng là thế gia trong ngành vận tải đường thủy, từ đầu thế kỷ cũng đã có tàu hàng có thể kể đến hàng vạn chiếc. Hơn mười năm, Đàm thị trừ bỏ ngành vận tải đường thủy, lại mở rộng nghiêp vụ kinh doanh vào ngành thương mại cùng bất động sản, trở thành công ty tập đoàn khổng lồ.

Đàm Văn Sơ có xuất thân vững chắc này là thế hệ thứ ba của Đàm gia, cũng là nam tôn duy nhất, nên được mọi người trong dòng họ sủng ái gấp bội. Cách đây không lâu, anh đã đạt được học vị thạc sĩ, quay trở lại thành phố Hương Đảo, đang lập kế hoạch thi triển ngón nghề, phát huy thực lực và đón nhận thách đấu.

Hôm nay, Đàm Văn Sơ hẹn rất nhiều bạn bè, đồng học cùng nhau gặp mặt, chúc mừng anh sắp vào làm việc tại công ty của gia tộc.

Lúc trước vừa về đến thành phố Hương Đảo, Đàm Văn Sơ liền quang vinh nhận được mấy tin bát quái từ tạp chí có số lượng lớn nhất trong thành phố cùng danh hiệu ‘Người đàn ông độc thân cao quý’. Trừ bỏ xuất thân từ gia đình cự phú ra, ngoại hình của Đàm Văn Sơ cũng luôn chịu sự chú mục rất lớn.

Mái tóc đen hơn xoăn, đôi lông mày rậm và đôi mắt luôn cười, dáng người cao lớn, hơn nữa tướng mạo lại anh tuấn bất phàm, phảng phất nét nhân vật nữ chính từ trong truyện tranh đi ra, khiến người ta không thể không thừa nhận tạo hóa thiên vị với anh.

Mà con nhà giàu này cũng không phải hạng người vô năng chỉ biết hưởng thụ, anh có tâm huyết với công việc, cá tính cũng tốt, gan dạ, rộng rãi, hoạt bát, giản dị. Nếu kiên quyết phải nêu ra một khuyết điểm, anh thật ra chỉ có một, đó là anh trời sinh liều lĩnh mạo hiểm, đam mê thể thao đến cực hạn, một khắc cũng không thể ngồi yên, thường xuyên tham gia những hoạt động thể thao mạo hiểm mà người khác thấy tương đối nguy hiểm, khiến người nhà anh thường xuyên vì anh mà lo lắng.

Lúc này, nhóm bạn đều đang cùng nâng ly chúc mừng Đàm Văn Sơ.

“Văn Sơ, chúc mừng cậu.”

“Cám ơn.”

“Văn Sơ, khi nào rảnh, chúng ta đi lặn biển.”

“Hảo.”

“Cuối tuần này chúng ta đi leo núi đi.”

“Không thành vấn đề.”

Một đám người trẻ tuổi ca hát, nhảy múa, tán gẫu, ăn uống, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Dựa vào trên sofa, Đàm Văn Sơ nhìn những khuôn mặt tràn đầy tươi cười của các bạn, lúc này anh cảm thấy thỏa mãn, anh gần như cái gì cũng có, lại khắp khai sáng sự nghiệp, thật sự mãn nguyện, khí thế hăng hái.

Ngồi một lúc, Đàm Văn Sơ cảm thấy mùi rượu nồng nặc, đầu có chút choáng, ánh mắt cũng bắt đầu mờ mịt, bóng quần áo của những người đang khiêu vũ dưới ánh đèn lướt qua nhanh, khiến anh cảm thấy hoa mắt. Anh vừa định đứng lên, bên tai truyền đến một tiếng hát.

Là ai? Ai đang hát?

Khúc hát không biết tên vang lên bằng một ngôn ngữ nghe không hiểu, thanh âm của người hát du dương uyển chuyển, réo rắt động nhân, nghe tiếng hát, Đàm Văn Sơ cảm thấy một dòng suối ngọt thanh lương nhẹ nhàng lưu chuyển trong lòng, nhất thời thanh tỉnh không ít. Anh có chút ngưng mắt nhìn, tiếng hát lại tiêu thất. Nhìn nhóm người xung quanh, Đàm Văn Sơ cảm thấy kỳ quái, những người bạn của anh không có người có khả năng hát những bài hát có ca từ như những khúc hát dân gian, những người kia đều thích loại nhạc thịnh hành, hip hop và R&B mới là sự lựa chọn của họ.

“Là ai vừa mới hát?” Đàm Văn Sơ cất tiếng hỏi.

“Ta.” Một nữ hài tử giơ tay lên, tay kia vẫn còn đang cầm micro.

“Cô vừa hát gì vậy?”

Nữ hài tử giơ một ngón tay chỉ vào màn hình dàn karaoke, vẫn đang chiếu MV của ca khúc vàng đứng hạng nhất trong thời gian gần đây.

“Cô hát chính là bài này?” Đàm Văn Sơ không thể tin được, xác nhận lại.

“Đúng vậy, chúng ta đều đang nghe mà.” Một người bạn nói.

Đàm Văn Sơ nói, cảm thấy rất kinh ngạc, sao thế này, chẳng lẽ anh nghe nhầm.

Xuyên qua đại sảnh, Đàm Văn Sơ bước vào WC rửa mặt, anh nhìn chiếc gương to lớn trên tường, người trong gương cũng đang mở to đôi mắt mê muội nhìn lại anh. Ở trong đây chỉ có thể nghe loáng thoáng được tiếng người náo nhiệt trong, khung cảnh so với vừa rồi yên tĩnh đi không ít.

Đàm Văn Sơ không rời đi ngay lập tức, ngược lại đứng bên cạnh bồn rửa mặt suy tư. Lúc này, tiếng hát lại vang lên tai Đàm Văn Sơ, lần này anh nghe được rõ hơn. Tiếng hát bằng ngôn ngữ khó hiểu khoan thai cất lên, như khóc như kể, trong tiếng hát tựa hồ hàm chứ tưởng niệm, sầu não, chờ mong, sự mất mác trong tiếng hát không thể nào kể hết được khuấy động nội tâm Đàm Văn Sơ.

Là ai? Ai hát được bài hát cảm động như vậy? Đàm Văn Sơ hoàn toàn bị tiếng hát làm xúc động, hoàn toàn say mê.

Bất giác nhìn nhìn xung quanh, không phát hiện thấy người nào khác, Đàm Văn Sơ không khỏi vỗ nhẹ lên mặt mình, muốn xác định lại một chút, anh chính xác là nghe được tiếng hát, nhưng có thể khẳng định người hát không ở đây.

Không kịp chờ bữa tiệc chấm dứt, Đàm Văn Sơ vội vàng rời phòng, bắt đầu trong câu lạc bộ hoàng cung tìm kiếm. Hỏi rất nhiều nhân viên phục vụ, lại gọi người quản lý đến hỏi, Đàm Văn Sơ vẫn không tìm được đáp án.

Người hát là ai? Ở đâu?

Mang theo tâm tình chán nản, Đàm Văn Sơ ra khỏi câu lạc bộ đêm, anh đứng trong bóng đối nhìn thấy trên con phố đông ngịt, đột nhiên có tia mờ mịt, không biết phải đi hướng nào thì tốt hơn.

Tài xế của Đàm gia lái xe đến, “Tam thiếu gia, mời lên xe.”

Mới đi đến cửa, trong đầu Đàm Văn Sơ lại vang lên tiếng hát, anh bị chấn động một cái, bất giác nhảy dựng lên, đem tài xế kéo khỏi xe, tự mình ngồi vào ghế lái.

Tài xế khẩn trương kêu lên, “Thiếu gia, cậu muốn làm gì? Cậu uống rượu, không thể lái xe.”

“Tôi có chỗ muốn đến.”

Tài xế đầy trách nhiệm bổ nhào đến giữ chặt cửa xe, “Thiếu gia, không được a, cậu như vậy thì tôi sẽ bị đuổi việc đó.”

Đàm Văn Sơ không nhúc nhích lấy một chút, sự chú ý của anh đều tập trung vào tiếng hát trong đầu, anh vội vàng nói: “Ông gọi một chiếc taxi đi theo tôi.” Nói xong, anh liền xoay vô lăng, lái xe đi liền.

Tư Kỷ vội vàng đón một chiếc taxi đuổi theo, ngồi trong xe, ông rầu rĩ tự lẩm bẩm với mình, “Thiếu gia, taxi sao có thể theo kịp Aston Martin của cậu a.”

Dưới sự dẫn dắt của tiếng hát trong đầu và tiềm thức của anh Đàm Văn Sơ lái xe về phía trước, xuyên qua những đường lớn ngõ nhỏ trong thành phố, anh một bên lái, một bên chuyên tâm lắng nghe tiếng nhạc bên tai, trong bóng đêm như thể có ma lực dẫn anh đi, xe không ngừng chạy về phía trước rồi lại chạy về phía trước.

Cuối cùng, Đàm Văn Sơ lái xe đến bờ biển.

Đêm trăng tròn, bầu trời phi thường thâm thúy, trời đêm như một bức màn nhung hắc sắc to lớn, tinh quang như những viên kim cương được điểm xuyết lên, nếu có thể nằm trên mái nhà, thưởng thức làn gió đêm, quả thật là sự hưởng thụ tuyệt vời của mùa thu.

Đàm Văn Sơ ngừng xe, đứng trên bãi cát, tiếng hát nhất thời không còn nghe thấy trong đầu, bên tai chỉ còn nghe được tiếng gió biển vù vù thổi.

Nhìn mặt biển trong bóng đêm tối đen, và bờ cát không giới hạn, lập tức Đàm Văn Sơ có cảm giác được đất trời mênh mông.

Đứng một lúc, Đàm Văn Sơ bắt đầu bước về trước, anh đột nhiên muốn cười thật lớn.

Mình bị làm sao vậy, quả thực là quỷ thần xui khiến, cư nhiên cửa đêm còn lái xe ra bờ biển hứng gió.

Anh thật sự nghe được tiếng hát sao? Hay là do gần đây quá mệt mỏi? Nên hay không nhờ gia đình mời bác sĩ đến khám? Vừa đi vừa nghĩ, Đàm Văn Sơ đột ngột ngẩng đầu, phát hiện các đó không xa có một người ngồi trên bãi đá ngầm.

Là ai? Đã khuya thế này cư nhiên còn ra biển hứng gió. (thì cũng giống anh)

Trăng rắm sáng tỏ, Đàm Văn Sơ nhìn thấy thập phần rõ ràng người trên bãi đá ngầm, anh ngơ ngác nhìn người nọ, đã quên bây giờ đã nửa đêm, đã quên mục đích anh tự dưng chạy đến bờ biển.

Trên bãi đá ngầm là một thiếu niên ngồi bó gối, mái tóc hắc sắc của cậu bị gió thổi có chút rối, đôi mắt màu ngọc bích, làn da màu ngọc thạch, đôi môi đầy đặn trơn bóng, dung nhân tuấn tú đẹp như thiên thần.

Thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, bị gió thổi tung. Đàm Văn Sơ chú ý đến đôi chân thon dài trần trụi nhẵn bóng của thiếu niên, dưới ánh trăng, làn da trần trụi hiện ra sáng rực như ngọc trai.

Tim Đàm Văn Sơ không khỏi đập binh binh, có cảm giác mê muội. Anh bị mị lực còn hơn siêu việt của thiếu niên kia mê hoặc, thiếu niên kia như một khối nam châm hút lấy anh.

Thiếu niên cũng thấy Đàm Văn Sơ, cậu mở to đôi mắt xanh biếc nhìn lại anh, đôi mắt có chút tò mò.

Đàm Văn Sơ từng bước từng bước đi về phía thiếu niên, càng bước càng gần, hai người cũng dần dần nhìn nhau rõ hơn, Đàm Văn Sơ có cảm giác nhìn thấy mình từ trong chấm nhỏ trong mắt thiếu niên, đây là cảm giác rung động sâu sắc trong tâm hồn anh, trong phút chốc, Đàm Văn Sơ như thấy mình nhận thức thiếu niên kia đã từ lâu, rất lâu…

Vẫn bước đến gần bãi đá ngầm, Đàm Văn Sơ nhẹ giọng hỏi: “Cậu là ai? Vì sao lại ở chỗ này?” Anh không dám nói quá lớn tiếng, sợ tất cả những gì trước mắt chỉ là một giấc mơ, chỉ cần một hơi thở, giấc mơ sẽ như khói mà tiêu tán.

Thiếu niên thùy hạ mi mắt nhìn Đàm văn Sơ, cậu không nói gì, trong đôi mắt to lóe lên tia tò mò cùng đề phòng, ánh mắt của cậu khiến anh càng không dám bước đến gần.

“Nhĩ hảo.” Đàm văn Sơ thử chào.

Ánh mắt thiếu niên lộ ra nụ cười, khóe miệng loan loan (cong cong).

Được nụ cười hồn nhiên của thiếu niên khích lệ, Đàm văn Sơ đưa tay ra với cậu, “Khỏe không? Cậu là ai? Một mình ra biển ngoạn sao? Có muốn tôi đưa cậu về nhà không?”

Nhìn thấy cánh tay vươn ra, thiếu niên đột nhiên thay đổi sắc mặt, cậu chớp mắt, sau đó đột ngột nhảy xuống biển, bắn lên những bọt nước.

“A!” Đàm Văn Sơ kinh hồn, bất giác cũng nhảy vào trong biển không chút do dự, hoàn toàn không quan tâm đến sự an toàn của mình hoặc những thức khác, trong lòng anh chỉ có một ý niệm trong đầu, anh phải bắt được thiếu niên kia, anh không thể để cho cậu cứ như vậy mà nhảy trong làn nước biển, không thể để mất cậu.

Đàm Văn Sơ bơi rất giỏi, tuy rằng động tác chậm một nhịp, lại mặc áo sơ mi quần tây, nhưng khi vào trong nước anh giống như mũi tên đã rời khỏi cung bắn về phía trước, chỉ vài động tác đã lặn sâu xuống biển, vươn tay trong nước tìm kiếm thiếu niên kia, mượn lúc trồi lên khỏi mặt nước để thở liền lớn tiếng la, “Uy! Uy! Cậu ở đâu? Cậu không sao chứ? Uy!”

Tầm nhìn trong biển đêm hạn hẹp, Đàm văn Sơ cái gì cũng không nhìn thấy, anh bơi nửa ngày, càng lặn càng sâu, cuối cùng không thể không ngừng lại. Lên mặt nước, Đàm Văn Sơ nhìn mặt biển lóng lánh ngân quang, sóng lặng như gương, cái gì cũng không thấy.

Thiếu niên chạy đâu rồi?

Đàm Văn Sơ cực kỳ mất mác, anh chỉ mới nhìn thấy cậu liền mất đi cậu sao? Quần áo ướt nước biển bị gió thổi, dính chặt lên người, khiến Đàm Văn Sơ không khỏi rùng mình một cái, cái lạnh cho anh biết anh không phải đang nằm mơ, hiện tại tất cả đều là sự thật.

Ngay khi Đàm Văn Sơ tính từ bỏ, quay trở về, trên mặt biển cách anh không xa đột nhiên có thứ gì bật lên khỏi, tiếng nước vang lên ‘Rầm’ một cái, Đàm Văn Sơ kinh hỉ quay đầu lại.

“A, là cậu sao? Cậu có khỏe không?”

Mặt biển tĩnh lặng trở lại, người tiêu thất, Đàm Văn Sơ ngơ ngác nhìn xung quanh, lúc này, lại có thứ gì nhảy lên khỏi mặt biển, lần này Đàm văn Sơ nhìn thấy được phi thường rõ ràng.

Dưới ánh trăng, nhảy lên khỏi mặt nước chính là thiếu niên Đàm Văn Sơ đã nhìn thấy trên bãi đá ngầm, nửa người trên của thiếu niên không thay đổi, vẫn đang mặc áo sơ mi, nhưng phía dưới chiếc áo sơ mi không còn là đôi chân thon dài, mà là – ngư vĩ (đuôi cá) ngân bạch sắc!

Đàm Văn Sơ sợ ngây người, gần như khi chìm xuống nước biển mới thanh tỉnh lại, một lần nữa dùng sức đạp nước trồi lên. Tuy rằng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Đàm văn Sơ nhìn được phi thường rõ ràng, kia không phải la chân mà là ngư vĩ, thiếu niên kia là nhân ngư!.

Thiếu niên từ từ trồi lên khỏi mặt nước cách không xa Đàm văn Sơ, tựa hồ vì chứng minh thân phận, cậu vẫy đuôi cá, bắn ra những bọt nước.

Đàm văn Sơ lại một lần nữa đối diện với thiếu niên, trong lòng cũng không còn ngạc nhiên, sự xinh đẹp của thiếu niên như hải chi tinh linh (yêu quái biển?), cậu ta là nhân ngư, không còn nghi ngờ nữa. Chú ý thấy ánh mắt Đàm văn Sơ là một mảnh trong sáng, không toát lên vẻ hoang mang, ngạc nhiên, sợ hãi hoặc là chán ghét nào, thiếu niên không chìm ngay xuống nước, cậu nhìn anh, mang theo một chút tò mò cùng nghi vấn, không đến gần, cũng không rời đi.

“Là cậu hát phải không?” Nhớ đến nhân ngư trong truyền thuyết có tiếng nói của riêng họ, Đàm Văn Sơ hỏi. Nếu là thiếu niên trước mắt, như vậy những gì anh nghe vừa rồi không phải là huyễn thính.

Thiếu niên không trả lời.

“Tôi có thể nghe thấy, người khác lại không, vì sao?” Đàm Văn Sơ lại hỏi.

Thiếu niên vẫn không trả lời.

“Cậu… một mình ra ngoài ngoạn?” Đàm Văn Sơ thử hỏi thăm dò.

Thiếu niên mấp máy môi, sau đó đột nhiên ngả người, vẫy ngư vĩ ngân bạch, lại một lần nữa chìm xuống nước, thân ảnh tiêu thất, chỉ để lại một mình Đàm Văn Sơ đối diện với mặt biển mênh mông.

Bơi vào bờ, Đàm văn Sơ không khỏi ngồi trên bờ cát ngẩn người.

Những gì trải qua tối nay quá mức kỳ lạ, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy bất khả tư nghị. Mà Đàm Văn Sơ cũng không định sẽ chia sẽ với bất kỳ ai những gì đã thấy trong tối nay, anh muốn đem cuộc gặp gỡ như trong đồng thoại lưu giữ trong trí nhớ của mình.

“Thiếu gia, thiếu gia.”

Nghe tiếng người tài xế vang lên, Đàm Văn Sơ đứng lên gọi: “Tôi ở đây…”

Anh thấy ánh đèn xe phía xa xa, một chiếc taxi chạy lại, tài xế Đàm gia thò đầu ra ngoài cửa xe tìm, thanh âm nghẹn ngào: “Thiếu gia, cậu làm tôi sợ muốn chết! Tôi không theo kịp cậu a.”

“Không phải anh đã tìm được tôi rồi sao?”

“Thiếu gia, van cầu cậu sau này đừng làm như vậy, tôi sẽ bị Hoa thúc mắng chết.”

Tài xế phát hiện cả người Đàm văn Sơ ướt nhẹp, cậu còn có tâm huyết dâng trào xuống biển bơi, vị tam thiếu gia này thích vận động nhất, lại thường xuyên làm chuyện bất ngờ. Người tài xế không hỏi gì, cởi áo khoác của mình phủ thêm cho Đàm Văn Sơ, sau đó để Đàm Văn Sơ ngồi trong xe taxi, tài xế chạy xe thể thao phía sau, hướng về Đàm gia.

Về nhà, tắm rửa qua, Đàm Văn Sơ lên giường nằm, còn mơ hồ cảm nhận được sóng biển bập bềnh. Anh gối đầu lên tay, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ, không thể ngăn được suy nghĩ của mình hướng trở lại thiếu niên kia.

Thật sự có nhân ngư sao? Đàm Văn Sơ không dám phủ nhận, bởi anh đã được thấy tận mắt, thế nhưng phải khẳng định, cũng quá khó khăn để nhận định, dù sao sự tồn tại của nhân ngư cũng chỉ trong truyền thuyết.

Nhớ đến dung nhan của thiếu niên, Đàm Văn Sơ chìm vào cơn tình tự tươi đẹp, thiếu niên kia chưa hề mở miệng thật đáng yêu, khiến anh không thể kìm lại được chỉ muốn thân cận, thậm chí… muốn đem cậu giữ lại bên cạnh, muốn một mình hoàn toàn giữ lấy cậu.

Trong một con đường nhỏ ở thành phố Hương Đảo có một tòa nhà cao hai tầng, tường trắng mái ngói đỏ có chút nổi bật.

Đây là một bệnh viện cho sủng vật, trước cửa bệnh viện không xa có một cây hạnh, tuổi của cây không thể đếm được, cành lá xum xuê tỏa bóng mát xuống khoảng sân trước bệnh viện.

Bên ngoài cửa lớn của bệnh viện treo bảng hiệu ‘Doanh nghiệp trung’, mà bác sĩ duy nhất lúc này đang nằm ngủ trên ghế sofa nằm trong góc phòng khám bệnh.

“Lãnh đại ca, trong thời gian làm việc không được ngủ.” Ô Mễ theo thường lệ làm xong công tác vệ sinh, phát hiện Lãnh Tinh Hồn lại bắt đầu ngủ, không khỏi nhăn mặt nhíu mày, bước đến đẩy nhẹ Lãnh Tinh Hồn.

Lãnh Tinh Hồn – bác sĩ thú y duy nhất trong bệnh viện sủng vật, ôm nệm sofa, trở mình, lẩm bẩm một câu: “Không có ai, đừng phiền ta…” sau đó tiếp tục ngủ.

Ô Mễ là một tùng thử (sóc) yêu thú, sau khi từ trong rừng lưu lạc đến thành phố Hương Đảo, được Lãnh Tinh Hồn thu nhận, trở thành thành viên của Lãnh gia.

Ở Lãnh gia gần nửa năm, Ô Mễ đối với thói quen của Lãnh Tinh Hồ vô cùng hiểu rõ, cậu bắt đắc dĩ đứng nhìn nhìn, lấy ra một cái mền mỏng đắp lên người Lãnh Tinh Hồn, sau đó nhẹ nhàng rời đi.

Trên danh nghĩa, Lãnh Tinh Hồn là bác sĩ thú y, mở một phòng khám bệnh sủng vật, nhưng thân phận thực sự là Âm Dương sư, anh có linh lực cường đại, thường giúp đỡ cảnh sát yêu thú giải quyết mọi vấn đề khó khăn giữa người và yêu thú.

Thân là thành viên trong gia tộc Âm Dương sư nổi tiếng – Lãnh thị, Lãnh Tinh Hồn trong giới yêu thú ở thành phố Hương Đảo rất có danh tiếng, cũng được cảnh sát coi trọng.

Đến giữa trưa, bên ngoài cửa sổ bệnh viện bay vào một con thúy điểu (chim bói cá, chim trả), tiếng kêu êm tai khiến Ô Mễ đang chuẩn bị cơm trưa trong nhà bếp chú ý, cậu tò mò bước ra nhìn xung quanh.

Thúy điểu phát hiện Ô Mễ cũng là yêu thú, nó đập cánh ý nói Ô Mễ mở cửa sổ ra.

“Tiểu tùng thử, giúp ta mở cửa sổ ra được không?”

Ô Mễ cũng để ý thấy thúy điểu là đồng loại, liền giúp nó mở cửa, thúy điểu bay vào phòng rớt xuống đất, ‘Phốc’ một tiếng hóa thành hình người – một mỹ nữ mặc chiếc áo lụa màu xanh lá, mang đôi giày cao gót bằng bạc. Ô Mễ nhìn thấy mỹ nữ trước mặt y phục lộng lẫy, dáng người duyên dáng, mặt có chút đỏ.

Mỹ nữ mỉm cười gật đầu với Ô Mễ, sau đó cất giọng: “Lãnh Tinh Hồn, anh ở đâu, mời ra đây?”

Lãnh Tinh Hồ bị tiếng gọi đánh thức, từ phòng kế bên miễng cưỡng bước ra, nhìn thấy thúy điểu, anh cũng không lộ biểu tình bất ngờ nào, quen thuộc chào thúy điểu: “Bích Lạc, là cô a, tìm tôi có chuyện gì sao?”

Lục y mỹ nữ được gọi là Bích Lạc bước đến cười nói: “Âm Dương sư đại nhân, có người nhờ tôi nhắn với anh.”

“Là ai?” Lãnh Tinh Hồn vẫn bộ dáng miễn cưỡng như ban đầu.

“Nói nhỏ, nói thầm thôi.” Thúy điểu nói xong chớp chớp mắt với Lãnh Tinh Hồn, đi lên lầu trước.

Lãnh Tinh Hồn nhìn Ô Mễ, nhún vai, rồi cũng bước lên lầu, Ô Mễ nhìn chăm chăm vào thân ảnh bọn họ, trong lòng nghi hoặc.

Trước đây, nhờ Lãnh Tinh Hồn giúp đỡ lúc nào cũng là cảnh sát, cảnh sát yêu thú là Trầm Sở Thiên cũng thường tìm đến Lãnh Tinh Hồn. Hôm nay, thúy điểu này xem ra là sứ giả chuyên đưa tin quan trọng, là kiểu yêu thú nào lại tìm Lãnh Tinh Hồn giúp đỡ?

Một lúc sau, Bích Lạc đã hóa thân thành thúy điểu bay xuống dưới lầu, Lãnh Tinh Hồn đi theo sau nó. Thúy điểu vỗ vỗ cánh bay đến bệ cửa sổ, quay đầu nói: “Cám ơn Âm Dương sư đại nhân, tất cả đều kính nhờ Âm Dương sư đại nhân.”

“Bích Lạc, các ơn cô đã truyền lời, thuận phong.”

Chào xong, thúy điểu đập cánh, dáng hình phiên thiên, như một làn gió xanh biếc nhanh chóng tiêu thất ngoài cửa sổ.

Ô Mễ bước đến nhẹ giọng hỏi: “Lãnh đại ca, có chuyện gì sao?”

Lãnh Tinh Hồn cười cười, “Không có gì.” Ngừng một chút, Lãnh Tinh Hồn nói, “Sắp tới sẽ có khách đến ở tạm, Ô Mễ, cậu và Lôi Khắc Tư đi dọn dẹp lại phòng khách trên lầu hai một chút, hai phòng.”

Hai vị khách sẽ đến.

Khi quét dọn phòng khách, Ô Mễ kìm lòng không được, cậu liền hỏi Lôi Khắc Tư: “Anh có biết là ai đến không?”

Lôi Khắc Tư là khuyển yêu, trong yêu hình là một đỗ tân khuyển (chó gác cửa) cường tráng uy vũ, nhân hình là một nam nhân thành thục to lớn lạnh lùng, nó là thức thần bảo hộ cho Lãnh Tinh Hồn, mới ra đời liền theo bên cạnh Lãnh Tinh Hồn.

Lôi Khắc suy nghĩ một chút: “Có thể sai thanh điểu đến truyền lời, chắc là khách rất quan trọng.”

“Thúy điểu kia sao?” Nhớ đến bộ dáng yếu ớt, nhỏ nhắn của tiểu điểu, Ô Mễ nghĩ không ra nó lợi ra như thế nào.

“Thanh điểu có thể thay hình đổi dạng, muốn bắt nó là chuyện không thể. Bởi vậy lời nó truyền đi nhất định là quan trọng, không thể để người ngoài biết, mà trong giới yêu thú, tộc có thể mời được thanh điểu truyền lời cũng không nhiều..”

Thời gian sau đó, Lãnh Tinh Hồn thay đổi hình dáng thường ngày, liên tiếp ra ngoài làm việc, chuẩn bị đón khách.

Nhìn thấy hành động của Lãnh Tinh Hồn, Ô Mễ đối với những vị khách sắp đến càng thêm tò mò.

Hoàng hôn hai ngày sau, Lãnh Tinh Hồn thay tây trang nghiêm túc, thấy bộ dáng như phải ra ngoài, Ô Mễ cảm thấy thập phần kỳ quái. Bởi vì Lãnh Tinh Hồn mê ngủ rất ít khi ra ngoài, ngày thường khi mặt trời lặn anh đã lên giường, bất quá lập tức Ô Mễ liền nhớ đến Lãnh Tinh Hồn phải đi đón khách nhân.

Khách nhân kia quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến nổi chủ nhân phải tự mình nghênh đón.

“Cùng đi.” Lãnh Tinh Hồn nói với Ô Mễ và Lôi Khắc Tư.

Xe lướt đi trong đêm, cuối cùng ra đến biển.

Nhưng Lãnh Tinh Hồn cũng không dừng lại ở bến, mà bước lên chiếc du thuyền đã chuẩn bị trước.

Ô Mễ nguyên bản đã một bụng đầy câu hỏi càng thêm kinh ngạc, rốt cuộc là phải đón ai? Lại còn đón trên biển.

Chiếc du thuyền rời bến, hướng ra chỗ sâu của biển. Khi phát hiện thuyền đã ra đến hải phận không còn thấy được hải đăng trong lục địa, nhìn bóng đêm bao trùm mặt biển, trong lòng Ô Mễ không hiểu sao cảm thấy một chút sợ hãi.

Chiếc du thuyền ngừng lại, Lãnh Tinh Hồn đứng nơi mạn thuyền, không biết trong bao lâu, đột nhiên, trên mặt nước gần thuyện hiện ra xoáy nước nho nhỏ, tiếng sóng vỗ ba ba trong đêm nghe thấy có chút quỷ dị, Ô Mễ không khỏi nắm lấy tay áo Lôi Khắc Tư.

Có hai người trồi lên khỏi mặt nước, Lãnh Tinh Hồn lộ ra một nụ cười, bước đến cầu thang nơi mạn thuyền, vươn tay kéo hai người nọ lên, sau đó lại đem khăn đã chuẩn bị sẵn, lau tóc cho khách.

Nương theo ánh trăng, Ô Mễ thấy rõ hai người nọ, đó là một mỹ nữ thành thục khoảng ba mươi tuổi và một mỹ thiếu niên.

Lãnh Tinh Hồn vươn tay ra đối với mỹ nữ thành thục kia, nói: “Nhĩ hảo, tôi là Lãnh Tinh Hồn.”

Mỹ nữ mỉm cười, “Ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Lộ Vi.” Sau đó, cô ta giới thiệu thiếu niên bên cạnh, “Đây là Lộ Địch An.”

Lãnh Tinh Hồn gật gật đầu với thiếu niên, sau đó giới thiệu mọi người xung quanh: “Vị này chính là thức thần bảo hộ tôi, Khuyển yêu Lôi Khắc Tư, đây tiểu tùng thử Ô Mễ, hiện tại là trợ thủ của tôi.” Sau đó, Lãnh Tinh Hồn chỉ vào Lộ Địch An, xoay qua Lôi Khắc Tư và Ô Mễ nói, “Vị này – là hoàng tử nhân ngư.”

Ô Mễ không khỏi ‘Hát’ thất thanh, mở to mắt nhìn, dưới ánh trăng, Lộ Địch An thùy hạ mi mắt, làn mi dài tạo thành một bóng mờ, gương mặt hoàn mỹ anh tuấn cực kỳ.

Hiện tại Ô Mễ đã hiểu, hai người trước mặt là nhân ngư, hơn nữa một trong hai người thuộc vương tộc nhân ngư, trách không được bọn họ có thể thỉnh thanh điểu truyền tin.

Đến khi rời thuyền, khi ngồi trên xe trở về, Lộ Vi nhẹ giọng hỏi: “Không có ai biết chứ.” Lời này chỉ rõ nội tâm bất an của nàng.

Lãnh Tinh Hồn cầm tay lái, cười nói: “Yên tâm, chỗ của tôi rất hẻo lánh. Chỉ có một hảo bằng hữu thỉnh thoảng sẽ đến, xin hãy tin tưởng y, y thập phần đáng tin.”

Lộ Vin nhẹ giọng nói lời cảm ơn: “Cám ơn anh.” Ngừng một lúc, nàng nói thêm: “Thật xin lỗi vì đã mạo muội quấy rầy, là bởi vì chúng tôi không thể không lên bờ.”

Ô Mễ lén liếc nhìn Lộ Địch An một cái, phát hiện cậu ta đang mím môi, tựa hồ như có tâm sự.

Lãnh Tinh Hồn cười nói: “Đừng nói quấy rầy, tôi rất hoan nghênh các người đến.”

“Âm Dương sư, xin giúp đỡ chúng tôi, chúng tôi thực sự cần sự bảo hộ của anh.” Trong ánh mắt Lộ Vi toát lên vẻ khẩn thiết.

“Tôi nguyện ý cống hiến sức lực, quý phu nhân xinh đẹp.”

Nghe Lãnh Tinh Hồ trả lời có chút trêu đùa, Lộ Vi là người đầu tiên mỉm cười từ sau khi lên bờ. Nhìn thấy khách nhân vẻ mặt trấn an, Ô Mễ không hiểu sao thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lãnh Tinh Hồn ngày thường luôn là một bộ dáng lười biếng, kỳ thật anh ta là nam nhân phi thường ôn nhu, phi thường đáng tin.

Sau khi trở lại bệnh viện sủng vật, Lãnh Tinh Hồn nói Ô Mễ thỉnh khách nhân nghỉ ngơi trước, Ô Mễ chú ý thấy hai vị nhân ngư đều toát ra thần thái cực kỳ mệt mỏi.

Sau khi một lần nữa cám ơn chủ nhà, Lộ Vi và Lộ Địch An cùng đi tắm rửa, nghỉ ngơi, còn Lãnh Tinh Hồn thì đi ngủ, Ô Mễ ở lại phòng khách dưới lầu, cậu và Lôi Khắc Tư không ngủ bắt đầu hàn huyên.

“Nhân ngư a… bộ dạng thật đẹp, nghe nói nhân ngư đều là mỹ nhân.” Ô Mễ nhớ đến dung mạo như thiên thần của Lộ Địch An, không khỏi tán thưởng.

“An, nam nhân ngư đều phi thường xinh đẹp.” Lôi Khắc Tư gật gật đầu.

“Bọn họ vẫn sống ngoài biển sao?” Tiểu tùng thử ở trong rừng sâu đối với cuộc sống của nhân ngư không biết nhiều gì mấy, Ô Mễ biết khuyển yêu Lôi Khắc Tư vẫn đi theo Âm Dương sư nên kiến thức rộng, khẳng định biết không ít chuyện, chỉ cần hỏi Lôi Khắc Tư là có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ, vì thế Lôi Khắc Tư đem những chuyện anh biết từng chút từng chút nói với Ô Mễ.

“Bọn họ sống ngoài biển sâu, thỉnh thoảng sẽ lên bờ. Nghe nói nhân ngư thập phần thích lên bờ, phi thường thích hoa. Bất quá nhân ngư là yêu thú phi thường trân quý, giá trị nghiên cứu cũng cao, còn có người săn lùng nhân ngư làm thành sủng vật. Mà giá trị nhân ngư ở chợ đêm phi thường cao, đây cũng là nguyên nhân bọn họ là yêu thú bị con ngời bắt giữ. Nhân ngư không muốn họ bị trở thành sủng vật hoặc bị xem như hàng hóa, cho nên tính cảnh giác phi thường cao, không dễ dàng tin tưởng người khác, cũng hiếm khi lên bờ. Ta nghĩ, hai vị nhân ngư này khẳng định bị săn đuổi đến thập phần mệt mỏi, mới không thể không lên bờ trốn tránh. Thiếu gia là Âm Dương sư được yêu thú phi thường tin cậy, thiếu gia nhất định sẽ bảo hộ bọn họ.”

“Như vậy a…” Ô Mễ cảm thán, trong lòng dâng lên sự đồng cảm với hai nhân ngư kia.

Nhân ngư cao quý lại xinh đẹp, nguyên lai cũng có lúc khó khăn như vậy…

“Bọn họ bị săn lùng sao?”

“Đương nhiên, bọn họ rất đáng quý – ân, đối với sự nghiên cứu của con người mà nói, bọn họ là sủng vật quý giá nhất trên thị trường. Con người muốn bắt nhân ngư không dễ, bởi vậy sẽ có những yêu thú bất lương đi truy lùng bọn họ, sau đó bán lại cho con người. Cuộc sống của nhân ngư trong truyền thuyết hẳn là rất lãng mạn, rất tốt đẹp, kỳ thật bọn họ có cuộc sống hỗn loạn bất an.” Câu nói của Lôi Khắc Tư mang theo chút tiếc nuối.

“Thật quá đáng!” Ô Mễ không khỏi oán giận kêu lên.

“Đúng vậy.” Lôi Khắc Tư nhìn Ô Mễ, “Đôi khi, bình thường một chút lại được phúc, bọn họ lại không phải là sinh vật tầm thường…”

“Hy vọng bọn họ có thể ở nơi này hảo hảo nghỉ ngơi.” Ô Mễ cúi đầu, nhớ đến đôi mắt xanh biếc của Lộ Địch An khi thùy hạ làn mi, thiếu niên nhân ngư đáng yêu như vậy, thế nhưng lại là hoàng tử. Bất quá cuộc sống trốn tránh của bọn họ, đến khi nào thì dừng?

Lộ Vi và Lộ Địch An ở lại bệnh viện sủng vật.

Ô Mễ đối với Lộ Vi mang nhân hình là tỷ tỷ xinh đẹp rất có hảo cảm, thập phần muốn thân cận một chút với nàng, còn có Lộ Địch An, nhưng rất nhanh Ô Mễ liền phát hiện, Lộ Vi luôn mang nụ cười lịch sự với người khác thật sự rất cảnh giác, từ sau khi đến Lãnh gia, nàng chưa từng ra ngoài, cũng không cho Lộ Địch An ra khỏi cửa, hai người mỗi ngày đều ở trong phòng, dường như sợ có người nhìn thấy bọn họ.

Nghề bác sĩ thú ý của Lãnh Tinh Hồn chỉ là bề ngoài, sau khi có nhân ngư đến, anh chỉ đơn giản treo bảng ‘Bác sĩ có việc, tạm ngừng hoạt động’ lên, danh chính ngôn thuận nhàn hạ không làm việc. Mà sau khi tạm ngừng hoạt động, nguyên bản bệnh viện sủng vật đã không có sinh ý gì càng thêm vắng vẻ.

Ban đầu Lộ Vi có chút lo lắng, nàng kín đáo dò hỏi Lãnh Tinh Hồn không hoạt động có ảnh hưởng gì đến thu nhập hay không.

Lãnh Tinh Hồn cười đáp: “Vốn tôi làm bác sĩ thú y có mang tính chất bên ngoài, bất quá là tìm nơi che dấu thân phận. Từ sau khi có cảnh sát yêu thú, Lãnh thị không còn lấy thân phận là Âm Dương sư xuất hiện, cho nên trong nhà của tôi có vài người làm sinh ý, lại làm rất nhiều… Lãnh gia rất có tiền nga, nên cô không cần lo lắng về vấn đề sinh kế của tôi đâu.”

Lộ Vi sau khi hiểu rõ tình hình liền thoải mái, thỉnh thoảng sẽ xuống lầu dưới ngồi chơi, tán gẫu vài câu với Lãnh Tinh Hồn, nhưng Lộ Địch An lại chưa từng ra khỏi phòng.

“Ngày nào cũng chết dí ở trong phòng… không tốt lắm đâu.”

Cảm thấy Lộ Vi có chút bảo bộ Lộ Địch An thái quá, hơn nữa Ô Mễ cũng không cảm thấy xung quanh tràn ngập nguy hiểm, cậu lặng lẽ đem suy nghĩ nói với Lôi Khắc Tư.

Lôi Khắc Tư nghĩ nghĩ: “Có lẽ… nàng có sự lo lắng của nàng.”

“Ta muốn tâm sự với Lộ Địch An, hoặc dẫn cậu ta ra ngoài ngoạn, hay chỉ là ra sân sau chơi một chút, cậu ta như vậy buồn đến hỏng người.”

Ô Mễ cảm thấy, Lộ Vi đẹp thì có đẹp, đối với người khác luôn lạnh lùng, làm cậu có chút sợ nàng, Lộ Địch An tương đối dễ gần gũi hơn một chút.

Nhưng trên nét mặt của hoàng tử nhân ngư luôn luôn có nét u buồn khó hiểu, bất quá Ô Mễ phát hiện, khi Lộ Địch An ngẫu nhiên lộ ra nụ cười, đã có mị lực làm tan chảy lòng người.

Nhân hình của Ô Mễ và Lộ Địch An giống nhau đều là thiếu niên, cậu ta rất muốn làm bạn với vị khách mới đến, tiểu tùng thử có một tâm hồn ôn nhu thiện lương. Mỗi khi Ô Mễ muốn đến gần Lộ Địch An, lại phát hiện thấy Lộ Vi ở bên cạnh, cảm giác khách sáo và lạnh lùng khiến Ô Mễ đem tất cả nhiệt tâm áp xuống.

Hiểu ý Ô Mễ, Lôi Khắc Tư ngăn cản Ô Mễ, “Đừng, đừng làm như vậy, nếu Lộ Địch An nguyện ý ra khỏi phòng, tự cậu ta sẽ ra. Còn có, cậu đừng xen vào việc người khác, nhân ngư là sinh vật tự coi là cao quý, bọn họ không thích người ở bên cạnh khua tay múa chân, ba hoa chích chòe. Bọn họ là khách, khách thích như thế nào thì mình chìu theo như thế.”

Ô Mễ thất vọng gục đầu: “Như vậy a…”