Tam Thiếu Nhà Họ Cam Thích Nói Giỡn

Chương 2-2



Ngoại trừ việc anh lười biếng một chút, anh là người cũng không hà khắc, thậm chỉ có thể nói là khoan dung, đi theo anh mấy ngày nay, cô chưa từng thấy anh trách mắng người nào.

Thậm chí hai ngày trước có một nhân viên tạp vụ không cẩn thận làm đổ nước bẩn từ lầu hai xuống, không khéo đổ xuống người anh, làm cho cả người anh dơ hết, anh cũng chỉ cười với nhân viên tạp vụ đang sợ hãi kia nói không sao, còn đùa giỡn vài câu.

Làm sao một người đàn ông như thế có thể là người cực kỳ hung ác được? Nhà họ Khuất luôn chỉ giết người làm việc ác, nhưng anh thì chỉ trừ cái miệng xấu xa, cũng không đủ điều kiện tạo thành một người xấu.

Chẳng lẽ, là anh ta rất biết cách che giấu, đó cũng không phải là diện mạo thật của anh ta?

*********

“Nếu như anh cảm thấy đầu của mình rất dư thừa, tôi rất vui lòng giúp anh bẻ gãy nó.” Trên máy bay đến Los Angeles, trong khoang hạng nhất, giọng nói lạnh lùng đè nén vang lên.

Cam Nhĩ Toàn vẫn không có dời đầu đang dựa trên bờ vai thơm tho của người đẹp, nửa thật nửa giả cười nói: “Nếu như không có đầu, tôi không thể thấy được Lam Lam thân yêu nữa, tôi chết sẽ không nhắm mắt.”

Khuất Lam Sơ không thể nhịn được nữa, căm giận đẩy đầu người đàn ông đang gối trên vai của cô ra.

“Anh còn dám đến gần tôi một tấc nữa, có tin tôi giết anh không!” Trong cánh mũi tràn ngập mùi xạ hương từ hơi thở của người đàn ông thành thục trên người anh, làm nhiễu loạn suy nghĩ của cô, khiến cho cô buồn bực trong lòng, hai gò má mơ hồ nóng lên, ngay cả hô hấp cũng rối loạn không theo nhịp bình thường.

“Không tin.” Anh tùy tiện ngáp một cái, không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của cô, cằm lần nữa gối trên vai cô, nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, nhìn thấy mặt cô ửng hồng, không nhịn được dùng lỗ mũi cọ xát gương mặt cô.

“Lam Lam thân yêu của tôi sẽ không nhẫn tâm như vậy, huống chi mười việc cô đồng ý với tôi còn chưa có hoàn thành đấy, cô sẽ không nuốt lời chứ?”

Anh quyết tâm ăn cô thật sao?

Giọng nói của anh mang theo ý cười lại nói: “Lam Lam, Có phải cô xấu hổ không? A, mặt cô đỏ hết rồi kia, chậc, thật là mê người, làm cho người ta thật là muốn cắn cô một cái.” Anh trêu đùa như khiêu khích duỗi ngón tay vuốt ve cánh môi của cô, cảm giác mềm mại đàn hồi đầy đặn, khiến cho anh mê mẩn.

Khuất Lam Sơ há miệng, hung hăng cắn ngón tay đang cợt nhã của anh, trong khoảnh khắc trong miệng tỏa ra mùi gỉ sắt tanh tanh, nhưng cô vẫn không chịu hé miệng, răng nhọn gặm thật chặt ngón tay vô lễ kia, như muốn cắn đứt nó.

Cam Nhĩ Toàn bị đau rên lên một tiếng, chậc, thật dùng sức cắn mà, hẳn là chảy máu rồi.

“Nếu như cô muốn để lại dấu yêu trên người tôi, tôi rất vui lòng, chỉ là, cô tiếp viên xinh đẹp đang nhìn chúng ta kìa.” Anh trêu đùa nói.

Nghe vậy, bỗng nhiên cô hé miệng, nhìn về phía đường đi, chỉ nhìn thấy bóng lưng của nữ tiếp viên hàng không đang đi qua, gương mặt trắng như tuyết bỗng nhiên đỏ lên.

Anh kề gần sát bên tai cô, “Mới vừa rồi động tác trêu đùa của cô, nữ tiếp viên đó nhìn thấy còn cười mập mờ với tôi đấy.”

Hơi thở của anh phả vào tai cô, khiến cho cả người cô khẽ run lên, cảm giác tê dại giống như có dòng điện chạy từ lỗ tai ra toàn thân.

Trong đầu nhất thời vang lên tần số nguy hiểm, cô vội vàng đứng dậy.

“Cô muốn đi đâu?”

Liếc anh một cái, cô đi về phía phòng vệ sinh.

Nhìn bóng lưng có vẻ cứng ngắc của cô, Cam Nhĩ Toàn cười khẽ nói nhỏ “Lam Lam thật biết ngượng ngùng rồi, trêu chọc một chút liền đỏ mặt.”

Anh giơ ngón trỏ lên, quả nhiên phía trên có một vết bị răng cắn rất sâu, tơ máu màu đỏ vòng quanh vết răng rỉ ra.

Anh há miệng ngậm lấy ngón tay, mút giọt máu tràn ra. Nhớ tới dáng vẻ cô lúc cắn ngón tay của anh, máu trong người đột nhiên nóng lên, bụng dưới khẽ căng thẳng.

“Lam Lam, so với tám năm trước em vẫn rất quyến rũ đấy.” Anh cười nhẹ, dựa lưng vào ghế, nheo mắt, như đang suy nghĩ cái gì.

*********

Los Angeles.

Khuất Lam Sơ lẳng lặng đến bên cạnh, nhìn chăm chú Cam Nhĩ Toàn đang nói chuyện điện thoại bàn về lịch trình ngày mai với tác giả truyện tranh nổi tiếng Ôn Á Trúc đang ở Mỹ kia.

Đây cũng là dụng ý của anh tới Mỹ lần này, nghĩ phải mời được tác giả truyện tranh này về đại học Á Văn làm giảng viên, sau vài lần đụng chạm với quản lý, rốt cuộc cũng tránh được cậu em trai dây dưa khó ưa của cô ấy, hôm nay đạt thành thỏa thuận với cô ấy.

Khuất Lam Sơ thầm nghĩ đi chuyến này cũng tính là giúp anh ta hoàn thành một việc, sau này cũng chỉ còn lại chín việc.

“Như vậy ngày mai tôi sẽ để Lam lam qua đón cô. . . . . . Cô yên tâm, cô ấy có bản lĩnh cao cường, mấy bảo vệ đó không làm khó cô ấy được, đến lúc đó, cô chỉ cần làm theo lời cô ấy nói là được.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, thấy cô vẫn không dời ánh mắt nhìn mình chằm, chằm, Cam Nhĩ Toàn nhướng mày cười nói: “Sao lại nhìn tôi mất hồn như vậy?”

“Ai nhìn anh mất hồn chứ...ngay cả ánh mắt chán ghét anh cũng không phân biệt được sao?” mặt cô lạnh lùng trách mắng.

Mất không ít thời gian, cuối cùng hôm nay cũng đã giả quyết xong chuyện của Ôn Á Trúc, tâm tình của anh thật tốt, cười tủm tỉm nói: “Tôi phân biệt rõ mới có thể nói cô nhìn tôi đắm đuối đưa tình như vậy chứ, nếu như cô không tin lời tôi nói, có muốn tôi mượn cho cô một cái gương không, để cô có thể nhìn ánh mắt si mê của cô lúc này?”

Mặt trắng của cô lạnh lùng, giọng thờ ơ nói: “Tôi nghĩ nên soi gương đó là anh, để anh có thể nhìn mình rõ ràng, chỉ có ngu ngốc mới có thể si mê anh.”

Anh không để ý lời chê xấu của cô, mặt tươi cười đứng dậy, “Đi thôi, chúng ta đi ăn mừng.”

“Muốn đi đâu?”

“Mấy ngày trước theo dõi Ôn Á Trúc và em cô ấy đến Universal Studios thì không phải vẻ mặt của cô rất mong muốn được chơi ở đó sao?”

“Mặt ai mong muốn chứ?” Miệng cô cứng rắn, không muốn thừa nhận lòng mình đang rục rịch.

Thuở nhỏ, hầu hết thời gian đều tiếp nhận huấn luyện võ thuật nghiêm khắc, cô không hề có thời gian vui chơi như những đứa trẻ khác, ngày đó đi theo chị em Ôn Á Trúc đến Universal Studios, thấy chỗ đó có nhiều khu vui chơi với các chủ đề khác nhau, làm cho cô cảm thấy rất mới mẻ, lặng lẽ mở to mắt, nhìn bốn phía những trò chơi cô chưa từng chơi qua đó.

Nhưng, anh ta thấy nào thấy được cô. . . . . . Muốn chơi?

Thấy cô cậy mạnh, Cam Nhĩ Toàn cũng không cãi nhau với cô, sửa lời nói: “Được rồi, là tôi muốn chơi có thể chứ.”

Cô cứng mặt, hừ nhẹ một tiếng, đi theo anh ra khỏi khách sạn. Trong lòng có chút cảm động, hiểu rằng thật ra vì cô anh mới nói như vậy.

Người đàn ông này miệng rất xấu, nhưng. . . . . . Lại thường vu vơ lo lắng đến cảm nhận của cô.

Anh, thật sự không giống người ác.

Lại một lần nữa cô cho là như thế.

*********

Universal Studios.

Hai má trắng của Khuất Lam Sơ ửng đỏ, anh mắt luôn lạnh lẽo hiếm thấy lộ ra vẻ hưng phấn.

Cô thật sự không ngờ thiết bị trò chơi ở đây tốt như vậy, hèn chi có nhiều người xếp hàng như vậy, nhất là loại thuyền nhỏ mười mấy người đưa lên cao rồi rơi xuống thì cái cảm giác kích thích đó khiên cho người ta cảm thấy rất sung sướng.

Cô đã chơi ba chuyến, Cam Nhĩ Toàn không chơi cùng với cô, mà đang ở phía dưới xếp hàng dùm cô, để cho cô không cần chờ lâu, sau khi xong một chuyến, rất nhanh đã có thể chơi chuyến thứ hai.

Anh là người tốt, giờ phút này, ở trong lòng cô cảm thấy như vậy.

“Chơi thỏa thuê rồi chứ? Có muốn có lần thứ tư nữa không?” Thấy cô đi về phía anh, Cam Nhĩ Toàn đang đứng dựa vào lan can, trên gương mặt tuấn tú không có vẻ bực mình khi chờ lâu, mà là nụ cười dịu dàng, duỗi ngón hất mấy sợi bị thấm mồ hôi trên má cô ra sau tai.

Cô làm như không thầy cử chỉ thân mật của anh, ngước mắt lên nhìn sắc tời.

“Không cần, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về thôi.” Cô chưa quên việc ngày mai còn phải đi đến nhà họ Ôn đón Ôn Á Trúc. Chờ làm xong chuyện ngày mai cho anh, mười việc mà cô đồng ý với anh, cũng chỉ còn lại chín việc thôi.

Sóng vai đi cùng với cô, Cam Nhĩ Toàn chợt hỏi: “Có đi qua Disney không?”

Cô lắc tay.”Không có.”

“Lần sau có thời gian tôi lại dẫn cô đi.”

Khuất Lam Sơ khẽ nhăn mày, hìn anh, hỏi nghi ngờ trong lòng, “Anh. . . . . . Tại sao phải đối tốt với tôi như vậy?”

Cô biết anh rất có sở trường mua chuộc lòng người, cho nên mới có thể chiêu mộ nhiều nhân tài ưu tú đến đại học Á Văn như vậy, chẳng lẽ, anh cũng muốn lấy lòng cô sao?

Nhìn ánh mắt hoang mang của cô, anh cười nói: “Bây giờ cô đang là vệ sĩ của tôi, đương nhiên là tôi muốn lấy lòng cô rồi.”

Cô nghĩ đến lúc đầu anh muốn cô ký lên bản cam kết kia nội dung trên đó viết —— trước khi cô làm xong mười việc anh giao, cô phải chịu trách nhiệm bảo vệ anh, cho đến khi làm xong mười việc đó —— cho nên bây giờ được xem như là thư ký của anh, trên thực tế kiêm luôn người hầu kiêm vệ sĩ của anh.

Nhưng tại sao cô mơ hồ cảm thấy, anh đối với cô hình như . . . . . . Còn có chút gì khác?

*********

Máy bay hạ cánh, từ sân bay Đào Viên đi về khách sạn, Khuất Lam Sơ liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ.