Tam Thiên Nha Sát

Chương 1: Mùi hương bí ẩn là ai?



Mở đầu: Lửa Lưu ly

Đêm ly biệt, không có ánh trăng, bóng tối càng làm người ta thêm tuyệtvọng.

Gió thổi điên cuồng, táp mạnh vào song cửa, cửa sổ giấy đã rách một góc, chỉe sau này cũng chẳng có người tới sửa. Gió thổi xuyên qua lỗ thủng, tạo ra âmthanh như tiếng khóc nỉ non.

Cung nữ A Mãn thu bộ y phục cuối cùng vào bọc vải, hoảng loạn ngẩng đầu nhìnvề phía cửa, Đế Cơ đang đứng trong đình viện, tóc dài tán loạn bay trong gió,tay áo dài thêu hoa tựa như đôi cánh chim chờ người bẻ gãy.

Cô chần chừ bước tới, khoác chiếc áo choàng dày nặng lên bờ vai gầy yếu củaĐế Cơ, khẽ nói: “Công chúa, đến lúc rồi, chúng ta đi thôi.”

Đế Cơ gật gật đầu, vươn một bàn tay trắng nõn chỉ vào đình viện tràn ngập sắchồng, thanh âm rất nhẹ: “A Mãn, ngươi xem, hoa hải đường nở cả rồi. Phụ hoàngmẫu hậu lại không thấy được.”

A Mãn dịu dàng nói: “Công chúa, người còn nhỏ, đừng nghĩ nhiều như vậy. Chúngta mau đi thôi.”

Đế Cơ lẳng lặng nhìn những cánh hoa màu hồng rơi đầy mặt đất, chúng bị giócuốn thổi tung lên, giống như tuyết bay lại tựa như yêu thương nhung nhớ. Rõràng vẫn đang là tháng năm, lại bỗng nhiên có đợt lạnh ập tới, những đóa thu hảiđường* yếu ớt vừa mới nở, không chịu nổi gió táp mưa sa, thê thê thảm thảm lìacành, nương thân nơi bùn đất.

“A Mãn, nước đã mất, ngươi nói xem vì sao ta lại không thể cùng phụ hoàng mẫuhậu thủ hộ cho tới chết? Đáng lý ra ta phải bám trụ lại, không phải sao?

A Mãn cơ hồ muốn khóc, lại cố nén nước mắt mà nở một nụ cười: “Công chúa mớimười bốn tuổi, cuộc đời sau này còn rất dài. Hoàng thượng và hoàng hậu chỉ mongngười được bình an sống trọn một đời.”

Đế Cơ chậm rãi lắc đầu, xoay người nắm một vốc hoa hải đường sắp héo tàntrong lòng bàn tay, cẩn thận bỏ vào túi áo.

“A Mãn, ta có thể nhìn lại nơi này một lần không?” Đế Cơ khẽ hỏi.

A Mãn lén lau nước mắt, run giọng nói: “Được … Nhìn lại …”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên xẹt qua một ánh lửa LưuTinh, kèm theo tiếng gào rú chói tai, trực tiếp phóng thẳng vào hoàng cung. “Ầm”một tiếng, mái ngói lưu ly trên nóc cung Cẩm Phương của Đế Cơ vỡ vụn, ánh lửarơi vù vù như mưa, xen giữa mái ngói và bụi đất.

[ Lưu tinh: sao băng ]

A Mãn thét ầm lên: “Bọn chúng muốn phóng hỏa đốt hoàng thành! Công chúa! Nếukhông đi sẽ không kịp nữa!”

Không đợi Đế Cơ trả lời, cô nắm lấy cánh tay công chúa, liều mạng kéo nàngchạy về phía đường nhỏ bí mật sau hoàng cung.

Đế Cơ vóc dáng nhỏ bé yếu ớt, bước chạy nghiêng ngả lảo đảo dường như có thểngã xuống bất cứ lúc nào. Đường nhỏ giữa núi ngổn ngang cành cây bụi gai, chỉsượt qua da cũng đủ chảy máu, mặt nàng đầy mồ hôi, bỗng nhiên không nhịn nổiquay đầu nhìn lại, trên bầu trời có vô số ánh lửa Lưu Tinh sáng rực, ào ào rơixuống hoàng thành.

Giống như ngọc lưu ly bị thiêu đốt trong lửa, hoàng thành trong ánh lửa trởnên lấp lánh mờ ảo, sẽ rất nhanh bị thiêu hủy.

Cùng với trận mưa lửa Lưu Tinh hạ xuống hoàng thành, còn có vô số quái điểulúc nhúc, cao gấp vài ba lần con người, đầu màu đỏ thẫm, tựa như những vũng máuđông. Tiếng kêu khóc thê lương trong hoàng thành theo cuồng phong bay tới bêntai, A Mãn rốt cuộc không chịu được nữa, bụm mặt quỳ trên mặt đất khóc nứcnở.

[ quái điểu: chim yêu quái ]

[ cuồng phong: gió mạnh ]

Đó là những con quỷ đầu đỏ, loại yêu quái chuyên ăn thịt người.

Một tia máu từ khóe môi Đế Cơ chảy xuống, nàng gắt gao cắn môi, nỗi thống khổcơ hồ muốn làm cơ thể nàng vỡ nát thành tro bụi. Dường như rốt cuộc cũng khôngthể chịu đựng nổi, nàng bỗng nhiên vùng khỏi tay A Mãn, chạy xuống dưới núi.

Chưa chạy được vài bước, A Mãn đã từ phía sau túm được nàng, liều mạng ôm lấynàng. Cành cây chặn ngang đường, Đế Cơ giống như một con thú nhỏ cô đơn bịthương, run rẩy như muốn phá tan mọi thứ để mở đường, bùn đất dính đầy trên mặttrên người nàng.

Nàng không biết chính mình đã giãy dụa bao lâu, dần dần kiệt sức. Một cảmgiác trống rỗng và sợ hãi lan tỏa từ nơi sâu thẳm trong linh hồn, nàng cho rằngmình sẽ chết, thế nhưng hết lần này đến lần khác chết không được; hé miệng muốnkhóc to lên, lại chỉ có thể phát ra những hơi thở hổn hển đứt quãng.

Tối nay nàng bắt buộc phải mở to mắt nhìn hết thảy những gì mình có bị hủydiệt, linh hồn bị một đao cắt cứa lăng trì, không thể yếu ớt, không thể quayđầu.

A Mãn cảm thấy những giãy dụa trong lòng dần dần yếu đi, Đế Cơ nằm trong lòngcô, im lìm không động đậy. Cô dùng sức lau nước mắt, rút khăn tay từ trong ngực,vén tóc của Đế Cơ sang hai bên, lau sạch sẽ bùn đất trên mặt nàng.

Dưới ánh lửa, sắc mặt Đế Cơ tái nhợt như người chết, vẻ mặt trước kia xinhđẹp linh động, hiện giờ chỉ còn vẻ ngẩn ngơ thảm đạm. Đôi mắt nàng nhắm chặt,hàng mi dài rậm run rẩy, qua thật lâu thật lâu, mới có một giọt nước mắt thậtlớn chảy xuống.

Khi trời sắp sáng, Đế Cơ tỉnh lại.

“… A Mãn, chúng ta đi thôi.” Nàng không còn khóc, giọng điệu cũng bình thản,chỉ có điều trong mắt vẫn hằn đầy tơ máu.

A Mãn lo lắng nhìn nàng: “Công chúa, hay là để ta cõng người. Người hãy nghỉngơi thêm một chút.”

Đế Cơ lắc đầu, rút hai tờ giấy trắng từ trong tay áo, cắn đầu ngón tay nhỏmáu lên đó rồi ném trên mặt đất, giấy trắng trong nháy mắt biến thành hai contuấn mã.

[ tuấn mã: ngựa tốt ]

Nàng xoay người leo lên ngựa, cầm lấy dây cương, tuấn mã lập tức hí vang mộttiếng.

“Xuống núi, tìm một chỗ dừng chân.”

A Mãn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, trong lòng lại âm thầm lo lắng, do dựnói: “Công chúa … Người, người muốn làm gì?”

Đế Cơ quay đầu lại khẽ cười với cô, trên má lộ ra lúm đồng tiền trong trẻo,trong ánh nắng mai nhè nhẹ, nàng dường như lại biến thành cô công chúa nhỏ đángyêu trước kia.

“A Mãn ngươi yên tâm, ta sẽ sống sót.” Sống đến ngày đó mới thôi.

Tuấn mã vung lên bốn vó, khởi hành xuống núi.

“Công chúa, chúng ta đi đâu?”

“Đi một nơi không có ngọn lửa chiến tranh.”

–––––

(*)Thu hải đường


Những ngày cuối năm, dưới chân núi Hương Thủ đón trận tuyết đầu tiên, tuyếtrơi lả tả trọn một đêm, đọng lại ước chừng chưa tới đầu gối. Đàm Xuyên vừa từphòng bếp ấm áp bước ra, lập tức run cầm cập vì lạnh, vội đưa tay quấn chặt khănquàng cổ.

Trần đại gia quản sự phòng bếp từ bên trong đuổi theo, luôn miệng gọi nàng:“Xuyên Nhi, chờ một chút!”

“Mọi người còn chuyện gì cần giúp ạ?” Đàm Xuyên nhảy tưng tưng vì lạnh nhưmột chú thỏ nhỏ.

“Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ muốn hỏi một chút, ngày mai lúcnào cháu tới phòng bếp làm giúp? Minh Nhi con bác tới sửa lại bếp lò, có nhắcvới bác về cháu, chẳng biết có được gặp mặt hay không.” Trần đại gia cười tươitới mức khuôn mặt già nua nhăn nheo cả lại.

Đàm Xuyên giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, trong lòng lập tức hiểu được ý tứ củalão, liền cười nói: “Việc này cháu cũng không nói chắc được, phải hỏi Triệu quảnsự một tiếng. Cháu cũng rất mong được gặp Trần đại ca nha, anh ta vận khí vôcùng tốt, chơi bạc mười lần thì thắng đến chín lần, cháu còn đang chờ anh ta dạycháu chơi nữa kìa .”

[vận khí: vận may]

Gương mặt già nua của Trần đại gia không khỏi đỏ lên, hiển nhiên hiểu đượcngười ta nói mập mờ như vậy là còn cho mình chút thể diện, con của lão rõ rànglà một kẻ vô tích sự ham mê cờ bạc, chơi mười lần thì chín lần thua, muốn tìmcho nó một cô vợ thật chẳng dễ dàng.

Vẫy chào Trần lão đại còn đang xấu hổ, Đàm Xuyên rụt cổ chạy phía bên trái bờhồ. Tối qua tuyết rơi nhiều, chỉ sợ cây liễu tinh bên hồ bị đông lạnh hỏng mất,nàng phải nhanh đi quét tuyết một phen, tránh cho chúng nó lại đi tìm nàng khóclóc.

Mới vừa đi được nửa đường, trước mặt lại thấy Triệu quản sự dẫn theo một cậuchàng tựa như một quả cầu thịt [ý là béo như quả bóng] đi tới, Đàm Xuyên vộivàng dừng bên đường, tươi cười chào hỏi: “Xin chào Triệu quản sự.”

Triệu quản sự vừa thấy nàng mắt liền sáng lên, hấp tấp đẩy quả cầu thịt kiatới: “Xuyên Nhi, vừa vặn quá, đang có việc tìm cháu đây.”

Hiển nhiên quả cầu thịt kia cũng không cam tâm tình nguyện, chu môi chớp mắt,xấu hổ vô cùng, nhưng vẫn bị Triệu quản sự đẩy đến trước mặt Đàm Xuyên: “Phảirồi, đây là cháu trai ta, làm môi giới ở đây. Nó năm nay hai mươi, còn chưa lấyvợ…”

Quả cầu thịt nổi giận, chỉ vào Đàm Xuyên ra sức ồn ào: “Dì! Ánh mắt dì bị saovậy?! Bộ dạng nàng ta xấu đến cỡ này! So với vỏ quýt còn vàng hơn! Còn khôngbằng một đầu ngón út của Hoàng Châu đại nhân, sao có thể xứng đôi với cháu?”

Quả thực là ăn ngay nói thẳng, làm cho Đàm Xuyên sửng sốt không thôi.

Hắn đột nhiên trừng mắt nhìn nàng: “Này, ta nói ngươi cũng đừng quấn quýt lấyta nha! Ta đây không rảnh mà lèo nhèo với ngươi!”

Đàm Xuyên vội gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đúng vậy, ta làm sao xứng được đứngcạnh ngài…” Nói xong nhìn cái bụng tròn vo của hắn, cả người giống như bánh trôivừa được luộc trong nồi, béo mập trắng nõn, không khỏi mỉm cười: “Ngài là một mỹnam tử ngọc thụ lâm phong, phong thần tuấn lãng như vậy, đương nhiên chỉ có mỹnhân khuynh quốc khuynh thành mới có thể xứng đôi.”

“Hừ, xem như ngươi biết tự lượng sức mình.” Quả cầu thịt cười hớn hở, “Dì à,cháu đi đây. Lần sau nhớ tìm người xinh đẹp một chút, mới có thể xứng đôicháu.”

“Ngài đi mạnh giỏi…” Đàm Xuyên cười híp mắt dõi mắt theo hắn, quay đầu lạinhìn Triệu quản sự, bà ta hiển nhiên vô cùng xấu hổ, luôn miệng giải thích:“Xuyên Nhi… Đúng là tính tình của nó hơi xấu, nhưng nhân phẩm thật sự rất tốt…Cháu, cháu cũng đừng để bụng…”

“Có gì đâu, lệnh điệt [điệt là cháu, ở đây ý nói cháu của Trần quản sự theolối lịch sự] ăn nói thẳng thắn, cởi mở không câu nệ, đúng là bản sắc của namnhi.” Đàm Xuyên nói mà mặt không đổi sắc, tâm không loạn.

Triệu quản sự tự thấy thật là đáng tiếc, thở dài một hơi. Đàm Xuyên tuy mớiđến chưa được ba tháng, nhưng làm việc nhanh nhẹn, lại không có tư tình nam nữ,mồm miệng ngọt ngào khéo léo. Thời nay những cô nương còn ít tuổi mà thông minhlanh lợi như vậy thật sự không nhiều, bà có ý muốn tìm giúp cháu trai một ngườivợ tốt, nào ngờ cháu trai bảo bối kia của bà mắt để trên đầu, không phải giainhân tuyệt sắc thì nhất định không vừa lòng.

Đứa nhỏ Đàm Xuyên này, cái gì cũng tốt, có điều bộ dạng hơi khó coi, mắt nhỏmày nhỏ, môi mỏng mũi tẹt, sắc mặt giống như mười năm rồi chưa được ăn no, xanhxao vàng vọt. Đặt giữa một đám người, thì trong nháy mắt liền chìm ngỉm [quá mờnhạt sẽ bị che khuất].

“Đúng rồi, quản sự ngài tìm cháu là có việc gì phân phó sao?” Đàm Xuyên trựctiếp đổi đề tài.

Triệu quản sự cẩn thận lấy từ trong ngực ra một cái hộp gỗ: “Ta còn bao nhiêuviệc phải lo, cháu đem cái hộp này qua Nam điện. Phải thật cẩn thận, đừng để vachạm sứt mẻ, đây chính là vật quan trọng của Huyền Châu đại nhân.”

Đàm Xuyên gật gật đầu, cầm hộp xoay người định đi, bỗng nhiên giống như nhớtới việc gì, quay đầu lại cười nói: “Quản sự, hôm nay Thúy Nha nói với cháu,khỏi bệnh có thể làm việc được rồi. Việc phụ giúp ở phòng bếp ngày mai, có nêngiao cho nhóc ấy?”

Triệu quản sự không hề nghĩ ngợi: “Vậy ngày mai để nó đi làm, cháu qua giúpta, vừa vặn đang thiếu người.”

Đàm Xuyên cười tủm tỉm rời đi.

***

Chốn bồng lai núi Hương Thủ chia ra phía ngoài và phía trong, phía ngoài dànhcho hạ nhân tạp dịch lưu lại làm việc, phía trong là nơi ở của sơn chủ và các đệtử. Tạp dịch phía ngoài không được phép đi vào phía trong, vì vậy bốn điện đôngtây nam bắc được xem như trạm kiểm soát, bốn điện này tường xây bằng đá, cao hơn10 trượng [khoảng trên 300m é.è], đối với những kẻ phàm trói gà không chặt nhưbọn họ mà nói, có gắn thêm cánh cũng khó mà bay lên được.

Thế gian này, tiên nhân cũng thật bại hoại.

Sơn chủ khi xưa ở trên đỉnh Hương Thủ mọc cánh thành tiên, từ đó chiếm núilàm … tiên [hắc hắc, ý nói không phải làm sơn tặc], trong khi trắng trợn cướpđoạt những bảo vật hiếm lạ của thế gian, cũng biết thương xót những người trầntục cực khổ, làm không ít việc thiện. Dạo gần đây có lẽ do tuổi tác đã lớn, nhìnthấu tình đời ấm lạnh, cả ngày rụt cổ ở phía trong đếm bảo vật, nhân tiện cònthu nhận vô số thiếu nam thiếu nữ mỹ mạo làm đệ tử, yên ổn hưởng thụ cuộc sốngcủa một lão nhân gia [ông già].

Núi Hương Thủ giờ đây chẳng khác nào một cái lồng chim kín không kẽ hở, thậmchí còn có hai tầng lồng.

Đàm Xuyên cầm chiếc hộp một mạch đi tới Nam điện, gã gác cửa đang ôm lò sưởiđọc sách, cũng không thèm nhìn nàng một cái, ồm ồm nói: “Dừng lại, có đồ vật gìcũng bỏ xuống, qua bên kia ký tên đi. Thứ này chưa chắc đến được tay Tử Thần đạinhân đâu, ngươi hiểu không?”

Đàm Xuyên vòng vo đảo mắt, lắc đầu cười: “Không hiểu, vì sao vậy?”

Gã gác cửa tiện tay chỉ chỉ phía sau, cực kỳ không kiên nhẫn: “Biếu tặng TửThần đại nhân nhiều đồ thế kia, hắn làm sao có thể nhận hết? Đám tạp dịch phíangoài bọn ngươi, tầm thường vô danh còn không biết tự lượng sức mình, lại suốtngày muốn thấy người sang bắt quàng làm họ. Gửi tặng những thứ linh tinh vào đó,lần nào cũng đều bị ném xuống, còn không chịu ngừng!”

Đàm Xuyên tò mò hướng vào trong nhìn quanh, quả thực thấy đầy một phòng làchai, lọ, hòm, tráp, tiền xu nhìn mà hoa cả mắt.

Nàng không khỏi líu lưỡi: “Nhiều đồ như vậy … đều là gửi tới Tử Thần đại nhânsao?”

Gã gác cửa rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhếch đôi mắt ti hí nhìn nàng: “Đúng thếđấy, biết điều thì mau biến đi, thứ gì đó chuyển tới cũng không thể đưa vào bêntrong đâu.”

Đàm Xuyên mỉm cười, giơ chiếc hộp lên trước mặt hắn: “Hiểu rồi, lần sau ta sẽchú ý. Đây là đồ quan trọng của Huyền Châu đại nhân, phiền ngài nhanh đưa vàotrong, đừng để lỡ việc.”

Gã gác cửa sợ giật bắn mình, thực sự nhảy dựng lên, đỡ lấy chiếc hộp bằng haitay, luôn miệng nói: “Sao không nói sớm! Thì ra là đồ của Huyền Châu đại nhân!Nếu để lỡ việc, với tính tình của nàng thì… Chậc chậc!”

Đàm Xuyên vừa ghi tên mình vào danh sách, vừa hỏi: “Bác à, mỗi ngày đều cónhiều người như vậy từ bên ngoài tặng đồ cho Tử Thần đại nhân sao?”

“Nói vậy cũng không phải, ngươi mới tới đây hay sao? Chẳng trách không biếtđược. Ngày kia là sinh nhật Tử Thần đại nhân hai mươi ba tuổi, những người biếtviệc này đương nhiên muốn tặng quà mừng. Có điều những tạp dịch phía ngoài nàycũng không biết suy nghĩ một chút, Tử Thần đại nhân có thân phận thế nào, sao cóthể vừa ý mấy thứ quà phế phẩm không đáng tiền của bọn chúng? Năm nào cũng tặng,làm phiền lão nhân gia ta còn phải đem từng cái từng cái ném xuống.”

Đàm Xuyên đỡ trán tưởng tượng Tả Tử Thần ôm trong lòng một đống ngân tráp[hộp đựng bạc] tiền xu, vẫn như cũ bày ra bộ dáng nghiêm nghị không thể xâmphạm, không khỏi cảm thấy buồn cười. Chẳng hiểu sao, trong đầu lại hiện lên cảnhtượng lần đầu gặp hắn năm năm trước. Trên đài Triêu Dương, thiếu niên tựa phù duấy tay nắm nhành liễu, hiếm khi nở một nụ cười, thanh tú như hoa lan, không biếtđã mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ.

Rõ ràng trái tim hắn còn lạnh hơn băng tuyết, nhưng những người thích hắn lạivẫn nhiều đến vậy.

Nàng ghi danh xong, phủi phủi tay định rời đi, gã trông cửa bỗng nhiên hô gọinàng: “Đợi đã, tiện thể ngươi tới đây thì mang luôn phong thư này cho Triệu quảnsự, là chuyện rất quan trọng.”

Đàm Xuyên hơi nheo mắt, vân vê thư ở trong tay một thoáng, cười nói: “Được,ta nhất định sẽ đưa.”

Một mạch từ Nam điện đi ra, sắc trời đã tối sầm.

Đàm Xuyên tìm một nơi vắng lặng, dựa trên bờ đá thạch bích đánh lên một đốmlửa nhỏ. Lá thư này không dán miệng, ở vùng núi tiên này xưa nay chưa từng làmnhững việc đề phòng người như vậy, luôn xem trọng quang minh chính đại, vì thếhôm nay mới có dịp được gặp một người không được “quang minh chính đại” cho lắmnhư nàng.

Mở phong thư, để sát vào ánh lửa xem qua một lượt, Đàm Xuyên bất chợt caumày, cũng không biết là kinh hay là hỉ [ý là việc đáng sợ hay việc vui]. Thì ratháng sau Bạch Hà Long Vương muốn tới núi Hương Thủ làm khách, quản sự phíatrong lệnh cho Triệu quản sự chọn lựa một số tạp dịch bên ngoài, cho vào để giúpchuẩn bị mọi việc.

Nàng xem thư đến nhập thần, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chângiẫm trên tuyết rất nhỏ, bất giác cảm thấy hoảng sợ, nhanh chóng ném đốm lửaxuống đất, lấy chân giẫm lên, một khắc sau liền bị một đôi tay rắn chắc ôm vàotrong ngực.

Đàm Xuyên trong lòng có quỷ [đang làm việc xấu nên cảm thấy bất an], ngưngthở không dám động, chỉ cảm thấy người này thân hình cao lớn, có vẻ như vừa uốngrượu, hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu thơm nồng phả lên vành tai nàng, vừa têvừa ngứa.

“Ta tới muộn, có phải đang trách ta hay không?” Người đó cúi đầu cười, thanhâm trong trẻo lại mang theo chút mềm yếu, mỗi tiếng đều mê người.

Đàm Xuyên không nói gì, vừa nghi hoặc vừa sợ hãi, chậm rãi lắc đầu.

Người nọ đỡ lấy đầu vai của nàng, xoay người nàng lại, nàng cũng không dámphản kháng, may mà lúc này sắc trời tối mù, phía trên lại có bờ đá thạch bíchche chắn, đứng đối mặt cũng không thể thấy rõ đường nét.

“Thanh Thanh, sao không nói gì? Trong lòng đang trách ta sao?” Tay hắn từ đầuvai trượt lên, dừng lại sau gáy nàng, dịu dàng vuốt mái tóc dài, tay kia để trênvành tai mềm mại của nàng, vuốt ve đầy yêu thương.

Đàm Xuyên sợ buồn, vội tránh ra một chút, hắn say ngà ngà cười nói: “Vẫnkhông chịu nói? À, ta tự có cách khiến nàng phải nói.”

Đàm Xuyên chỉ cảm thấy trước mũi ấm áp, mặt hắn thoắt cái đã kề sát, khẽ ngửibên môi nàng, sau đó khe khẽ thổi hơi trên mái tóc, than nhẹ: “Thơm quá … nàngdùng hương liệu gì vậy?”

Nàng hốt hoảng, vội vàng nghiêng đầu tránh, không ngờ hắn đột nhiên giữ cằmnàng, mạnh mẽ hôn xuống.

Lúc này nàng mới thực sự hoảng sợ, trong họng phát ra một tiếng rên ngắnngủi, dùng hết sức đấm đá giãy dụa, cũng chẳng thể lay động chút nào. Hắn hônrất mạnh mẽ, thậm chí còn có chút thô lỗ, mút lấy cánh môi nàng, ma sát lẫnnhau, hơi thở giao triền. Đàm Xuyên gần như không thể hô hấp, trong ngực phảngphất có một ngọn lửa, thiêu đốt tứ chi, rồi hừng hực lan ra toàn bộ cơ thể. Nàngthực sự không chịu nổi, trên môi nóng cháy đau nhức, tay chân lại phát lạnh vìsợ hãi.

Gian nan lần mò trong chiếc túi đeo bên hông, đầu ngón tay rã rời, run rẩykhông nắm nổi thứ gì, Đàm Xuyên thầm mắng chính mình vô dụng, khó khăn lắm mớisờ thấy một cây ngân châm, dùng hai ngón tay nhặt lên, im hơi lặng tiếng đâmxuống vai người nọ.

[ngân châm: châm bạc – cây kim bạc]

Châm đâm vào chưa đến một nửa, toàn thân người nọ chợt căng cứng, năm ngóntay như cái kìm sắt, nhanh như chớp siết chặt cổ tay nàng.

“Trên châm có độc, ngươi là ai?” Tiếng nói của hắn bỗng trở nên trầm thấp,lại không hề tỏ ra hoảng hốt.

Đàm Xuyên cắn chặt môi, mặc cho xương tay sắp bị hắn bóp nát, vẫn không nóimột tiếng.

Hai mắt người nọ trong bóng đêm sáng rực như sao, nhìn nàng thật lâu, bỗng nởmột nụ cười nhạt: “Dù thế nào … Ta cũng có … biện pháp tìm … tìm ra ngươi …”

Chưa dứt lời, người đã chậm rãi ngã xuống đất, thuốc mê kia phát tác rấtnhanh, tiếp xúc với máu lập tức lan ra, người này có thể chống cự lâu như vậy,thật không phải dễ.

Đàm Xuyên toát mồ hôi lạnh đầy người, vùng khỏi tay hắn, không dám chần chừmột khắc, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, băng tuyết trên mặt đất rất nhiều, khôngbiết nàng đã vấp ngã bao nhiêu lần, cũng không dám dừng lại.

Không biết đã qua bao lâu, người nọ từ mặt đất đứng lên, thấy trên mặt tuyếtcách đó không xa có một chiếc túi nhỏ màu vàng nhạt.

Nhặt lên, đặt ở trước mũi hít một hơi thật sâu, hương thơm nhẹ nhàng kín đáolan tỏa trong ngực, đúng là mùi hương trên môi nàng. Hắn tung nhẹ ước lượngchiếc túi trong lòng bàn tay, dường như đang suy nghĩ điều gì.

–––––

Anh zai được nhắc tới phía trên họ Tả, tên Tử Thần, cả họ tên là Tả Tử Thần,chứ không phải anh là “tử thần” đâu nhóe