Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 45



Tần Chính ra khỏi rừng trúc, vừa đến cạnh cầu nhỏ bất ngờ ngã xuống đất. Trái tim kịch liệt dao động như phải trào lên yết hầu, đầu móng tay nhanh chóng đều biến thành màu đen... Không thể lại ăn nữa, nếu không sẽ nguy hiểm đến tánh mạng.

Ngũ Độc Chưởng của Hải Đàm tuy rằng lợi hại nhưng cũng chỉ bằng bảy, tám phần ngày xưa. Nếu không phải hắn, là ai, ai có thể một chưởng đánh nát sọ người? Mọi chuyện dường như càng lúc càng...

Duy Nhất vừa từ rừng trúc đi ra, xa xa nhìn thấy có người nằm dưới đất, liền mượn lực bay vọt tới.

"Lão gia! Lão gia ngươi làm sao vậy?"

"Ta..."

"Ngươi ăn Ngưng Thần Đan đúng không?" Gặp Tần Chính miệng thanh mặt hắc, Duy Nhất lập tức vén mí mắt hắn lên xem xét đồng tử.

"Duy Nhất, đừng nói cho bọn họ biết!"

"Tại sao ngươi lại có Ngưng Thần Đan? Tiểu Lâm đưa cho ngươi khi nào?"

"Là ta lấy trộm! Ngươi đừng nói cho bọn họ..."

"Không được!" Duy Nhất nhìn Tần Chính, tức giận đến cổ họng nghẹn ngào, nửa ngày mới nói ra được, "Ta... nhất định phải nói cho Đại chủ tử biết!"

"Đây là lần cuối cùng, tin ta đi!"

"Một lần rồi lại một lần, lần nào ngươi cũng bảo là lần cuối cùng. Ngươi không màng sống chết, nhưng có thể quan tâm một chút đến cảm giác của chúng ta được không, Tần lão gia?"

"Không phải ta không quan tâm các ngươi..."

"Thôi bỏ đi!" Duy Nhất đỡ Tần Chính dậy, quay mặt đi hờn dỗi, "Cùng lắm thì chết, lúc đó chúng ta sẽ đi theo Lão gia..."

"Duy Nhất, ta sai rồi, ta nhận sai được chưa?"

"Chưa được.....ô ô ô......."

- ---------

Để dỗ dành Ngũ phu nhân, trước khi hồi phủ Tần Chính quyết định đưa hắn đi chung quanh dạo chơi. Duy Nhất chỉ cần trong lòng thấy vui vẻ, sẽ quên đi chuyện vừa rồi.

Nước non phong cảnh tú lệ, trên sông có rất nhiều thuyền hoa, các cô nương xinh đẹp cùng nhau đùa giỡn, Duy Nhất nhìn thấy liền toàn thân nhộn nhạo.

"Nghĩ cùng đừng nghĩ!" Duy Nhất chưa kịp mở miệng đã bị Tần Chính cắt đứt ảo tưởng.  

"Lâu rồi ta không có vẽ!"

"Ngươi tốt nhất đừng vẽ nữa thì hơn!"

"Lão gia không cho thật à?"

"Hừ!" Tần Chính bưng chén rượu, một mình thưởng lãm cảnh đẹp sơn thủy ở xa xa. Bắt hắn đồng ý cho phu nhân vẽ ra mấy bức tranh đồi phong bại tục gì đó, không thể nào!

Duy Nhất cầm lấy bầu rượu đi dọc theo mạn thuyền, mang rượu đổ xuống sông, "Con cá ơi con cá, mau uống đi! Uống rượu xong chuyện thương tâm gì cũng đều quên hết. Ai..."

Tần Chính nhìn thấy, dĩ nhiên không cầm lòng được, "Không được thoát y!"

"Đồng ý!"

- ---------

Trên sông, một con thuyền chạm trổ hoa điểu rất tinh xảo, lụa trắng buông rũ kín đáo. Tuy không nhìn thấy bên trong, nhưng lúc nào cũng nghe thấy âm thanh của hai nam nhân đang cãi nhau.

"Không phải đã nói không được cởi sao?"

"Ta chỉ muốn nàng cởi áo choàng thôi!"

"Cởi áo chòang?" Tần Chính đặt ghế chắn trước mặt, che khuất cô nương ở phía sau, "Cởi thế nào mà cả ngực đều lộ ra hết?"

"Đó là do nàng mặc ít, không thể trách ta!" Duy Nhất vừa mài mực vừa suy nghĩ ra một tư thế đẹp đẽ.

"Này không phải là mặc ít, chính là không có mặc!" 

"Vừa hay, ngươi có thể nhân cơ hội này mở rộng tầm mắt!" Duy Nhất tiến lên gạt Tần Chính sang một bên, nhìn mỹ nhân cười câu hồn, "Tiểu mỹ nhân, tay đặt ở đây... vạt áo đừng kéo lên như vậy..........A! Ngươi muốn làm gì?"

Tần lão gia ghen đến chịu không nổi, chặn ngang bế xốc Duy Nhất ném vào buồng trong, "Cô nương thỉnh mặc lại y phục!"

"Y phục?"

"Vâng." Tần Chính thoáng nhìn chiếc áo choàng khoát trên trường kỷ.

Minh Vi lắc đầu mặc lại áo, "Hai vị thật biết cách làm phiền người khác!" Nàng xinh đẹp rực rỡ, nam nhân ở Tần quận có ai lại không muốn âu yếm. Hai người nam nhân này từ đầu đến cuối lại không có một chút xao động, chỉ bỏ ra số tiền lớn bao hạ nàng về họa tranh.

"Ta lập tức sai người đưa cô nương trở về!"

Minh Vi nhẹ nhàng lả lướt bước đến trước mặt Tần Chính, hai tay ôm lấy cổ hắn, "Ta thu bạc nhưng vẫn chưa hầu hạ ngài, như thế nào lại bỏ đi?" Nói xong đôi môi đỏ mọng liền áp sát...

"Ô!"

"To gan! Dám dụ dỗ người của ta!" Duy Nhất xông đến bịt miệng Minh Vi, đến khi nàng ngạt thở sắp ngất đi cũng chưa chịu thả tay.

"Buông nàng ra!

Một chiếc búa lớn bay thẳng hướng Duy Nhất, không cần Tần Chính ra tay, Duy Nhất phất quạt đánh ngược trở về. Người nọ tiếp được búa nhưng cũng bị đánh lui vài bước. Duy Nhất buông Minh Vi ra, cẩn thận xem xét người nọ.

Một nam nhân cao gầy tinh kiện, làn da màu đồng sáng bóng, cốt cơ tinh tế đều tẫn hiện một cách hoàn mỹ. Con báo, hắn khiến người ta cảm giác tựa như một con báo tràn ngập năng lượng, mạnh mẽ nhưng vẫn không đánh mất sự dẻo dai.

"Tần đại ca? Ngươi là Tần đại ca?"

"Tần đại ca?" Duy Nhất nhìn Tần Chính dò xét.

"Lộng Triều Nhân?"

"Chính là ta, là Lộng Triều Nhân!"

"Tên tiểu gia hỏa này, đã cao như vậy rồi!" Tần Chính bước đến vỗ vỗ lên lưng Lộng Triều Nhân vô cùng thân thiết. Hai người đã lâu mới gặp hỏi han nhau rất ân cần, Duy Nhất cùng Minh Vi đã sớm bị gạt sang một bên.

Tần đại ca, Lộng Triều Nhân, tiểu gia hỏa....Giỏi thật!

"Duy Nhất, đi đâu vậy?"

"Về----------nhà-----------!"

"Không vội không vội! Đến đây ta giới thiệu cho ngươi!" Tần Chính không hiểu lời nói đầy sát khí của Ngũ phu nhân, vội kéo Duy Nhất đến trước mặt Lộng Triều Nhân, "Đây là Duy Nhất, Ngũ chủ tử!"

Lộng Triều Nhân nhìn Duy Nhất, nở nụ cười điềm đạm, "Nghe danh đã lâu, Tịnh Khang Hầu Gia!"

"Chúng ta từng gặp nhau sao?" Người ngoài biết được thân phận của hắn đều cung kính gọi Tần ngũ chủ tử, tên này lại xưng hô bừa bãi như vậy.

"Không được vô lễ! Mau tạ tội với Ngũ chủ tử!" Minh Vi trách cứ, "Vừa rồi không biết là Tần đại ca, đắc tội!" Thân hình mảnh dẻ hơi cúi xuống, miệng mỉm cười nhẹ nhàng.

Quả là một mỹ nhân lanh lợi, vừa rồi sao lại không nhìn thấy vẻ mặt ngoan ngoãn như vậy? Lại thêm một người gọi [Tần đại ca], càng ngày càng náo nhiệt!

"Ngũ chủ tử chính là Tịnh Khang Hầu GIa, không phải sao?" Lộng Triều Nhân đối Duy Nhất nói, vẫn giữ thái độ như cũ.

"Cô nương là?" Tần Chính trong đầu suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra được nàng là ai, "Lộng Triều Nhân, nàng là?" Quên mất Lộng Triều Nhân hình như vì nàng mà đến.

Lộng Triều Nhân đến cạnh Minh Vi nói, "Nàng là Minh Vi, là vị hôn thê chưa xuất giá của ta."

"Chúc mừng chúc mừng!"

Chỉ cần nhìn cũng biết Minh Vi lớn hơn Lộng Triều Nhân vài tuổi, hơn nữa không có ai lại để thê tử chưa xuất giá ở lại một nơi phong nguyệt như vậy. Tần  Chính quả thật cảm thấy kì quặc, nhưng cũng không tò mò, dù sao cũng không nên quản chuyện nhà người khác.

"Đúng vậy, chúc mừng!" Duy Nhất đặt tay lên hông Tần Chính dùng nội lực đánh mạnh một cái, Tần Chính thấy đau liền ngẩng đầu hỏi, lại bắt gặp một ánh mắt sắc lạnh...

"Lão gia, không còn sớm nữa, chúng ta trở về......"

"Tần đại ca đến Song Long Đường của ta một chuyến được không?" Lộng Triều Nhân ngắt lời Duy Nhất, "Huynh đệ trong đường môn đã lâu không gặp Tần đại ca!"

"Cái này..." Tần Chính nhìn thấy sắc mặt u ám của Ngũ phu nhân, chần chừ không trả lời.

"Tần đại ca xin đừng từ chối!" Minh Vi nhẹ nhàng nhíu mày, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, "Trong đường có vài chuyện thỉnh đại ca giúp đỡ!"

Hay thật, một người không đủ, bây giờ vừa đến một đôi. Một đôi cùng tiến, muốn hắn [hai đấm không địch nổi bốn tay] phải không?

"Lão gia, bụng đói đau quá, chúng ta nhanh nhanh lên bờ dùng bữa đi!"

"Nhưng mà...." Chỉ sợ Song Lòng Đường thật sự đã xảy ra chuyện, nếu không Lộng Triều Nhân sẽ không nhờ hắn giúp đỡ.

Duy Nhất nhìn thấy Tần Chính do dự, liền nổi lên sát khí. Ngày xưa chỉ cần hắn than đói bụng, Tần Chính chuyện lớn gì cũng đều gác qua một bên, hôm nay lại cư nhiên vì hai tên ngoại nhân mà phớt lờ hắn.

"Duy Nhất cố chịu một chút, đến Song Long Đường sẽ bảo trù tử..."

"Không cần, ngươi ăn một mình đi!" Duy Nhất vừa định thi triển khinh công bay đi đã bị một ai đó ngăn lại.

"Tần lão gia muốn đến Song Long Đường, sao lại không mang theo chúng ta?"

Trên thuyền xuất hiện sáu bóng người, mỗi người đều tư thế oai hùng hiên ngang, dung mạo tuấn mỹ. Trong thiên hạ tìm được sáu người như vậy không phải dễ dàng, các cô nương trông thấy liền tranh nhau xông đến tiếp đón.