Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 34: Tử triền – 2



“Thế nào không đi?” Tử Minh như quỷ mỵ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt ta, ta còn tưởng rằng y đã đi xa rồi chứ.

“Theo không kịp?” Hiển nhiên oán hận của ta một chữ cũng lọt vào tai y, tai người quá thính cũng không tốt, có đôi khi ngay cả điều không muốn nghe cũng rơi vào lỗ tai, dù ngươi nghe hay không nghe cũng đều phiền toái.

Thấy ta gật đầu, Tử Minh thế nhưng có chút thấu tình đạt lý, ta còn nghĩ y tính tình đại biến nào biết đâu rằng mình trong mắt người ta bất quá là phế vật không biết võ công.

Vui mừng đi theo người phía trước cố ý thả chậm cước bộ, ánh mắt ta rà trên thân hình mềm dẻo lại vĩ ngạn kia, nếu không phải khuôn mặt quá mức âm nhu, không ai có thể đánh đồng người này với từ nhu nhược.

“Xem đủ rồi?” Tử Minh không xoay người, hỏi cùng với một ngữ điệu ‘Sờ đủ rồi?’.

Ta lập tức gật đầu, lại nghĩ y không nhìn thấy, nhanh chóng nhận tội “Xem đủ rồi xem đủ rồi” Thành khẩn như ta thật sự hiếm thấy, thành thực như ta cũng thật ít ỏi, ta trước kia không biết thì ra công phu Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam cũng có thể làm mặt không lộ chút sơ hở.

“Còn xem không?” Ngón tay thon dài trắng nõn như dương chi bạch ngọc bứt lấy đóa hoa màu đỏ, Tử Minh đột nhiên nở nụ cười, lúc này ta chỉ biết cho dù đoá hoa trong tay y đính ngọc lộ thượng thiên cũng không thể đẹp hơn y, y không xinh đẹp như nữ tử, mà là một loại mị hoặc, giống như đồ đằng từ xưa, làm cho người ta không tự chủ được lâm vào hấp dẫn, ta cũng không biết kỳ thật ta người duy nhất thưởng thức con người xinh đẹp này còn sống sót, ta cũng không biết ta có bao nhiêu liều lĩnh, Hữu hộ pháp U Minh giáo Tử Minh cũng không phải kẻ để người khác có thể tuỳ ý nổi lên *** ý, kẻ dám mạo hiểm như vậy, hậu quả —— tóm lại thực thảm là được rồi, cụ thể không cần giới thiệu.

“Không nhìn không nhìn” Ta vội vàng hồi phục nói, không xác định y có lập tức đoạt mạng ta hay không, dù sao Lam Y cùng Bạch Thưởng chính là ví dụ trước mắt.

“Thật sự không nhìn?” Tử Minh cười hỏi ta, nhìn kẻ gây tai hoạ liên tục xuất hiện trước mặt, ta hung hăng nuốt khẩu nước miếng, giống như tráng sĩ bóp cổ tay nhắm mắt lại, phi thường thống khổ cách ly mỹ cảnh, ta phỏng đoán ta sẽ giảm một năm tuổi thọ a.

“Ân” Phế của ta bao nhiêu sức lực, so qua leo núi còn khó hơn. Ta khóc, ta căn bản không thấy đủ, tốt nhất là vào phòng hảo hảo xem mới tốt.

“Ngươi sờ đủ rồi, cũng xem đủ rồi còn đi theo ta làm gì?” Tử Minh đột nhiên thu hồi tươi cười, lúc ta trố mắt thản nhiên phun ra một chữ “Cút”

Cái gì? Ta vừa nghe không khỏi khẩn trương, xông về phía trước vài bước ôm lấy y, giải dược của ta a, mắt thấy kỳ hạn nửa năm ngày càng gần, sao có thể tha cho ngươi chạy như vậy a.

Tử Minh không ngờ ta sẽ có động tác này, sắc mặt chẳng biết lúc nào đã muốn xanh mét, muốn dùng nội lực đánh văng ta ra lại thế nào cũng không quên được cảnh ta bay ra hộc máu, do dự thế nhưng cũng không hạ thủ, thực hận buông tay, Tử Minh chiêu người âm thầm đi theo, hạ một đạo lệnh.

Mệnh lệnh như sau: “Đem người này ném ra ngoài cửa cho ta, không cho hắn tiến vào “

Hai hắc y nhân không dám chần chờ, lập tức tiến lên cố gắng chế trụ ta, tiếc rằng ta ôm chặt lấy người, lại giãy dụa, hắc y nhân sát ngôn quan sắc cũng không dám thật sự đả thương ta, đợi bọn hắn khiêng ta như khiêng chương ngư ra ngoài, chủ tử bọn hắn y phục đã không thể nhận, Tử Minh nhìn một thân chật vật, trên mu bàn tay còn có một dấu răng lớn, tức giận cả người run rẩy, một chưởng đánh vào hồ, bọt nước bay lên ước chừng cao một thước, nếu đánh vào người ta, sợ hiện tại một miếng thịt đều không tìm thấy.

Chung quanh thì thầm từ ba ngày trước bắt đầu cũng chưa đình chỉ, vốn có người còn chút lo lắng bởi vì ba ngày qua người gia nhập ngày càng nhiều mà thả lỏng cảnh giác, với chuyện mình thành đề tài đàm tiếu ta cũng không để trong lòng hay nói ta lười tìm hiểu, nói ta độ lượng khoan hồng không bằng nói ta chịu không nổi quấy nhiễu này rồi.

“Chính là hắn chính là hắn” Đây là mới chú ý.

“Các ngươi nói hắn thế nào còn chưa đi?” Đây là lúc trước tới sớm.

“Thực chưa thấy qua kẻ không biết xấu hổ như vậy…” Đây là trơ tráo.

“Ha ha ngươi xem cái dạng chật vật kia…” Đây là tới xem náo nhiệt.

Ta bất đắc dĩ lấy ngón út đào đào lỗ tai, tai người quá thính cũng không tốt, có đôi khi ngay cả điều không muốn nghe cũng rơi vào lỗ tai, dù ngươi nghe hay không nghe cũng đều phiền toái.

Một câu châm ngôn, ta oán hận cắn một miếng bánh nướng thịt lừa trong tay, ngồi ở bậc thềm cửa lớn phân đà Lai Châu U Minh giáo, vì giải dược ta bất cứ giá nào, ném ta ra, ngươi ném ta ta phải đi? Đây chẳng phải rất mất mặt?

Đủ loại thanh âm như trước không ngừng chui vào lỗ tai ta, ta chỉ lặng lẽ nhớ lại đại phổ Tĩnh Tâm Chú lấy làm sạch tiếng huyên náo bên tai, đại phổ Tĩnh Tâm Chú vốn là cao tăng Tuệ Trí của Thiếu Lâm sáng chế, hướng dẫn hậu nhân tĩnh tâm chuyên nhất, tuy rằng không phải võ học bảo điển gì, cũng làm cho người ta tiến lên một tầng, lòng người có thất tình tạp niệm, có rất ít người có thể toàn tâm toàn ý tu luyện một môn võ học, nhưng nếu không phải toàn lực sao có thể trở thành tuyệt đại cao thủ? Tâm phiền chính là tối kỵ của võ học, mà đại phổ Tĩnh Tâm Chú chính là hỗ trợ ở chỗ đó, bất quá có bao nhiêu người có thể lĩnh ngộ, ta năm đó tập võ hơi tạp, trong lúc vô tình thấy quyển sách này cũng không thể không lâm vào thuyết phục, Cửu Hỏa mặc dù đã tới tầng chót, nhưng vẫn thấy được rất nhiều chỗ tốt. Sách này cũng là thứ võ lâm ham muốn, nhưng thổi phồng hơi quá, nói cái gì có thể sánh cùng Dịch Cân kinh võ học chí bảo, thuần túy là nói càn, bất quá lúc này bị ta dùng để tránh tạp âm lại thực có chút đại tài tiểu dụng, giống như cầm tuyệt thế bảo kiếm đi giết heo, làm chuyện không phù hợp với thân phận như vậy hẳn chỉ có mình ta, nếu bị đám võ lâm mua danh cầu lợi tự cho là đúng biết được không biết có thể lao tới mắng ma đầu ta hay không.

Cung Tập từ nơi tăm tối nhìn người ăn bánh nướng trước bậc thềm, vô luận từ đâu tới cũng thấy không có nửa điểm mỹ cảm, thậm chí có thể nói là không hề có hình tượng chật vật không chịu nổi, người như vậy thế nào lọt mắt Hữu hộ pháp, Cung Tập đến nay vẫn không thể nghĩ ra, đến hành vi Hữu sứ bất đồng dĩ vãng lại càng làm hắn sờ không được ý nghĩ, nếu thật sự phiền chán liền trực tiếp giết đi, nếu ưa thích, châu báo quyền thế chia hưởng cùng hắn, nhưng bây giờ không giết người lại ném ra người ngoài, ném ra ngoài rồi lại để người nọ vô lại ngồi lỳ đó không đi, đây nên giải thích thế nào? Thật giống như trượng phu yêu đương vụng trộm bên ngoài bị thê tử phát hiện đuổi ra khỏi nhà, Cung Tập nhanh chóng đánh gãy ý nghĩ mạo phạm của mình, nhưng vẫn nổi lên một thân mồ hôi lạnh, nếu ý tưởng vừa rồi bị người khác biết được chẳng sợ nửa phần, phỏng chừng ngày mai hắn là có thể nằm trong lòng đất.

Thấy người kia lại cầm cái bánh nướng lên ăn, còn hỏi nhà ở sát cổng xin một chén nước, thô lậu thực khó hắn cũng không chê, không biết người này tiền người này đổi từ ngọc bội còn mua được mấy ngày bánh nướng, Cung Tập lắc mình rời đi, hắn biết còn có người đang chờ hắn báo cáo.

Hắn luôn là tay là mắt người nọ dưỡng bên người, chính là lần đầu tiên tay mắt phát huy tác dụng tới mức này, quan sát một kẻ không võ công không quyền thế, rất đơn giản, có lẽ đây là lần duy nhất hắn trong đời chấp hành một mệnh lệnh không chút nguy hiểm, không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua, thân ảnh cao lớn đơn bạc trước cổng trong tay bưng bát trà thô, nhưng kỳ quái chính là, người rúc vào bên cạnh thạch sư (sư tử đá) to lớn thế nhưng không chút nào lộ vẻ nhỏ bé yếu ớt, vốn là một thân bụi bậm lại giống như kẻ cao to khí thế ngất trời nhìn thiên hạ nằm dưới chân, trong nháy mắt Cung Tập lại sinh ra một loại ý tưởng vớ vẩn trên đời này không có bất kỳ kẻ nào có thể kề vai cùng hắn.

Có lẽ là ý nghĩ này quá mức vớ vẩn, có lẽ là ý nghĩ này quá mức buồn cười, Cung Tập không chút suy nghĩ liền ném nó qua sau đầu, xuyên qua mấy cửa hiên, tiến vào trong vườn, đình đài lầu các vô tâm thưởng thức, hoa liễu uyên ương vô tâm lưu ý, lắc mình tiến vào trong phòng, không dám phát ra tiếng vang, chỉ sợ ảnh hưởng tới nửa phần ngon miệng của người đang ngồi đó.

.

.

.