Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 134: Ngu nhân đoạt bội



Sự hữu đột nhiên, thái hữu đột biến, đạo lý giữa “Thường” cùng “Phi”, dù là thần tiên cũng có lúc tính sai, đám Hán Nghiêu Sinh vốn định đến lúc đó cho người ra tay, mượn cơ hội ở trước mặt tất cả hủy luôn Ngu nhân bội kia, một là sau này đỡ vì Ngu nhân bội mà gặp thêm phiền toái không cần thiết, hai cũng là mượn cơ hội hủy luôn thứ giấu trong Ngu nhân bội.

Có ai nghĩ được giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, không ngờ được một khắc trước khi Luận kiếm đại hội chấm dứt, mắt thấy một nén hương đã cháy hơn nửa, cho dù Hàn Đàm hay Tử Minh ra tay, cũng không thể đảm bảo trong thời gian một nén hương có thể đánh bay người này khỏi sàn, cứ như vậy, không thể nghi ngờ Ngu nhân bội liền thất thủ.

Hàn Đàm biến sắc, Cách Ngạo Sinh khóe mắt giật giật, một khi Ngu nhân bội thất thủ, tuy có thể âm thầm cướp về, nhưng tin Ngu nhân bội bị đoạt bất kể thế nào cũng không thể gạt được lục đại môn phái, đến lúc đó võ lâm sẽ vì một món đồ căn bản không có nửa điểm tác dụng mà tranh giành đầu rơi máu chảy, Cách Ngạo Sinh thế nào cũng không muốn nhìn thấy.

Đây cũng là mục đích bọn hắn thương lượng hủy Ngu nhân bội trước mắt mọi người, chỉ có ở trước mặt mọi người phá Ngu nhân bội, mới có thể đem chuyện lần này dìm xuống, nếu Ngu nhân bội rơi vào bất cứ tay người nào, e là đều rước lấy vô vàn phiền toái.

Nếu không vì giá trị của Ngu nhân bội, Luận Kiếm sơn trang sao lại đi chắp tay tặng người, chẳng qua là vì Khách Diễn một mình nuốt không nổi mà thôi.

Ngu nhân bội dấu võ học thiên hạ thiên hạ sớm đã biết, các môn phái lo lắng tuyệt học của mình bị truyền ra, tự nhiên sẽ dùng mọi cách ngăn trở, mà võ học trong Ngu nhân bội vô luận là các đại môn phái hay một người mà nói đều cực kỳ hấp dẫn, thử hỏi xưng bá võ lâm, thiên hạ vô địch ai không muốn?

Như vậy người có được Ngu nhân bội sẽ rước lấy đủ loại đuổi giết, mà Ngu nhân bội một khi có chút manh mối tất sẽ đưa tới vô số ngấp nghé, đến lúc đó chỉ sợ võ lâm sẽ không có một ngày an bình.

Trọng yếu hơn là, trong Ngu nhân bội không phải là tuyệt thế võ học gì đó, Cách Ngạo Sinh cười khổ một tiếng, chỉ sợ cho dù trước mặt mọi người lôi ra đông cung đồ trong Ngu nhân bội, cũng không ai tin, nếu đổi là thứ khác, trừ phi để cho người nọ lục ra một quyển thiên hạ võ học, tuy không rước lấy hoài nghi, nhưng đến lúc đó phiền phức chỉ sợ càng nhiều, quả nhiên là đồn đãi hại chết người a.

“Thời gian sắp hết, còn ai muốn lên lĩnh giáo Âm minh chưởng của lão phu nữa không?”

“Tại hạ muốn lĩnh giáo một chút” Khi mọi người ở đây âm tình bất định thúc thủ vô sách, một thanh âm trong đám người vang lên, mọi người quay qua, chỉ thấy một nam nhân khoảng hai bảy hai tám tuổi, cây quạt phe phẩy trong tay so với bản thân hắn thoạt nhìn còn tinh xảo hơn.

Que nhang trong lư lại rơi xuống một đoạn, tuy rằng thanh niên xuất hiện khiến mọi người xôn xao một trận, nhưng không ai cho rằng người trước mắt có thể trong vòng một nén hương đả bại Độc Cô lão quái.

“Hà huynh, ngươi đã đến thì tốt rồi” Vân Định Hứng thấy Hợp Hư tựa như thấy được hi vọng, liền đứng dậy khỏi chỗ, hắn thay mặt chưởng môn Hoa Sơn tới, Hoa Sơn trong lục đại môn phái coi như có tiếng, Vân Định Hưng một hậu bối cũng được xếp chỗ ngồi.

“Vân huynh không cần lo lắng” Hợp Hư cười trấn an một câu, lập tức đi lên đài, cũng không thấy hắn có động tác gì, người đã đứng trên đài, làm tất cả không khỏi dấy lên một tia hi vọng.

Khi mọi người cho rằng, Ngu nhân bội rơi vào tay Thiên Huyền cung tổng so với rơi vào tay tà ma ngoại đạo vẫn tốt hơn, thì Vân Định Hưng thấy Ngu nhân bội không bằng trở lại với Hợp Hư đi, thứ hại người đó chính là do lão quái vật này thả ra, hắn không thu thập thì ai thu thập.

Hàn Đàm thấy Hợp Hư, lại ngồi yên trở lại, Cách Ngạo Sinh cũng thở nhẹ ra, Tử Minh lo lắng đông cung lộ ra ngoài, liếc Hợp Hư một cái liền không thèm để ý, đến đám Hán Nghiêu Sinh không tiện ra mặt ẩn ở một nơi bí mật gần đó, thì ôm tâm tính xem cuộc vui, thích ý nhìn chăm chú lên đài.

“Còn tuổi nhỏ, khinh công lại không tồi.” Độc Cô lão quái thấy Hợp Hư khoe tài lộ liễu như vậy, lão mắt híp đánh giá Hợp Hư một lần, gật gật đầu, trào phúng nói.

“Thôi, tiểu oa nhi mà thôi, năm đó lão phu làm mưa làm gió trên giang hồ, ngươi còn không biết ở nơi nào bú sữa mẹ đâu.” Độc Cô lão quái làm như cảm thán nói, bất quá có lẽ những lời này nên là Hợp Hư nói thì thích hợp hơn.

Kỳ thật Độc Cô lão quái cũng coi như là lão quái vật, lão hơn hai mươi năm trước cũng từng nổi danh trên giang hồ, sau khi rước không ít phiền toái liền trốn đi luyện Âm minh chưởng, trừ bỏ mấy hòa thượng Thiếu Lâm Tự cùng đạo sĩ Võ Đang đã ẩn cư trong núi, thật đúng là không ai làm gì được lão, nhưng ai ngờ lão vừa lộ mặt, liền phi thường không may gặp phải Hợp Hư.

Độc Cô lão quái vật so với Hợp Hư lão quái vật thật không đủ tư cách so sánh.

Mấy người biết thân phận của Hợp Hư, âm thầm lắc lắc đầu, hai mươi năm trước ngươi náo loạn võ lâm, ngươi trước mắt này sớm không biết náo loạn bao nhiêu lần rồi.

Độc Cô lão quái nhìn hương đốt còn chưa đầy một nửa, lại nhìn Hợp Hư đến giờ còn chưa có động tác, tựa hồ là chờ lão ra tay trước, hắc cười một tiếng, nghĩ tiểu hậu bối thực không biết trời cao đất dày, vung tay áo xuất ra một luồng âm phong, tính toán đánh người đến trọng thương, đương nhiên đánh chết cũng chỉ có thể oán tiểu tử này không gặp may, dám can đảm xúc phạm thái gia gia lão.

Hợp hư không tránh không né, tay áo lắc một cái như vẩy nước, Độc Cô lão quái sửng sốt, nghĩ một cái tay áo nhìn như nhẹ phiêu phiêu không hề có lực đạo, nhưng đủ để đánh văng một con voi ra ngoài, thanh niên trước mắt này lại như không cảm giác, Độc Cô lão quái lại một tay áo đánh tới, lần này dùng tới năm thành lực đạo, so với lần trước dài quá gấp đôi, nhưng hiệu quả so với lần trước còn không bằng, lúc này ngay cả y phục cũng không chạm tới, Độc Cô lão quái rốt cục ý thức được, thanh niên trước mắt này nhìn như vô hại nhưng là một đối thủ khó chơi.

Người dưới đài cũng hơi nhìn ra vài phần, không khỏi nín thở ngưng thần.

“Hảo tiểu tử, thực sự cũng có vài phần tài năng, nhưng thời gian không còn kịp rồi.” Độc Cô lão quái ánh mắt âm trầm nhìn nhất cử nhất động của Hợp Hư, vận đủ công lực, là Âm minh chưởng lão tu luyện nhiều năm, lúc này nhang trong lư hương đã không còn bao nhiêu, Độc Cô lão quái chỉ cần kiên trì thêm một lát, Ngu nhân bội sẽ là của lão.

“Tới đi, tới đi” Hợp Hư vẫn không nhúc nhích, một chưởng Độc Cô lão quái đánh vào người hắn lại như đánh vào bọc bông, căn bản nửa điểm lực đạo cũng không có, trong lòng cả kinh, nhanh chóng thu hồi lực đạo, giờ khắc này Độc Cô lão quái hoàn toàn nổi lên cảnh giác.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Đó là công phu quái quỷ gì?”

“Ngươi không đánh nữa sao? Vậy đến phiên ta” Hợp Hư cười cười cũng không để ý tới câu hỏi của Độc Cô lão quái, cây quạt trong tay lay lay, cũng không thấy hắn có động tác lớn gì, cây quạt giống như hoa sen nở ra, tầng tầng khai mở, nhìn từ xa không khác gì Đại nhật Như Lai chưởng của Thiếu Lâm Tự, Độc Cô lão quái chỉ thấy bốn phía đều là phiến ảnh, muốn né tránh căn bản là không thể, dứt khoát cắn răng trực tiếp dùng nội lực kháng cự, Độc Cô lão quái tự nhận, võ công của mình dù không phải nhất, nhưng cũng đã khổ tu vài thập niên, tổng không đến mức không đấu nổi một hậu bối đi.

Nhưng tính toán của Độc Cô lão quái coi như vỡ vụn ngay lập tức, cùng Hợp Hư lão quái vật này so nội lực, dù chỉ năm phần cũng không sánh bằng, cho nên Độc Cô lão quái ngay sau đó liền bị đánh hộc máu lập tức đi đời nhà ma, đó cũng điều có thể hiểu được.

Hợp Hư trên đài thu tay, mọi người lại hít sâu một hơi, chỉ một chiêu đánh gục Độc Cô cao thủ tà đạo thành danh nhiều năm, còn như không có chuyện gì, đang lúc mọi người đoán võ công của Hợp Hư thâm hậu đến cỡ nào, thì chính đám Cách Ngạo Sinh cũng nhíu mày, nghĩ lão bất tử kia võ công lại tiến bộ rồi, xem ra hắn nói Cửu Hỏa có tầng thứ mười thực không phải lừa người.

Lúc này đầu nhang đã đốt hết, Luận kiếm đại hội xem như kết thúc, Hợp Hư lập tức đi đến trước bàn, lấy Ngu nhân bội trên bàn, nói thật, để đám Cách Ngạo Sinh hủy thứ này Hợp Hư thật có chút không nỡ, đương nhiên càng không nỡ bỏ chính là đông cung đồ bên trong, dù sao hiện tại cũng khó mà tìm được nhiều tư nguyên để làm lại bức họa như vậy.

“Vật này lão nhân gia ta sẽ thu hồi” Hợp Hư cầm Ngu nhân bội, để lại một câu, âm thầm nháy mắt với mấy người Cách Ngạo Sinh, liền xuất quỷ nhập thần biến mất.

Đến khi dư âm đã qua rất lâu, Hợp Hư cũng đi xa, giữa sân mới tuôn ra một trận kinh hô, lập tức lại trầm mặc, xem ra tất cả đang lý giải hàm ý trong lời “Lão nhân gia thu hồi”

Cho đến rất nhiều năm sau, cũng chưa hết lời đồn đại về ngày đó, nói là ma giáo giáo chủ Hợp Hư đột nhiên xuất hiện thu hồi Ngu nhân bội, còn chuyện Hợp Hư một chưởng đánh gục Độc Cô lão quái, đương nhiên là có chút khoa trương, còn bản nhân Hợp Hư, những người này lại giấu kín như bưng ——

Bảo Quang Tự ở Tây Thục có đời Thanh có một câu đối, nói: thế ngoại nhân pháp vô định pháp nhiên hậu tri phi pháp pháp dã, thiên hạ sự liễu do vị liễu hà phương dĩ bất liễu liễu chi*, lấy trong 《 Kim Cương Kinh 》, cũng từng có một vị đại nhân ở Văn Mạt dùng qua, viết đến cũng bất ngờ mượn dùng câu “liễu do vị liễu”, nghĩ thế gian từng phút từng giây lại xảy ra việc, muốn quản tất cả là không thể, chuyện xưa Hợp Hư cùng đám Hán Nghiêu Sinh cũng chưa phải đã xong, nhưng cũng không ngại không dây dưa mãi mãi, hiểu rõ, cười một cái, vấn thiên hạ sự liễu do vị liễu hà phương dĩ bất liễu liễu chi…

Vụ trướng xuy sanh niểu niểu yên,

Sương đình án vũ nguyệt thiền quyên,

Khúc chung hà nhân triền hồng tụ,

Đào hoa y cựu trú quân nhan

^_^——

《HOÀN Tam thập niên nhất mộng giang hồ 》

.

.

.

*: Thế ngoại vô định có chuyện biết cũng có chuyện không, chuyện thiên hạ dây dưa không dứt không bằng bỏ mặc. (liễu do vị liễu: dây dưa không dứt)

.

HOÀN VĂN