Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 1: Xúi quẩy



Hải ngoại có tiên sơn, mênh mông mây trời, tựa như một cái khay thật lớn, bên trên là những viên ngọc lung linh. Vùng đất bên trong, có ngọn núi gọi là Hợp Hư, nhật nguyệt sở xuất giả dã.

Ta không biết vì cái gì ta lại ở chỗ này, ta chỉ biết rằng ta không thể rời khỏi đây, võ công của ta rất lợi hại, người khác nói ‘lợi hại’ này là rất khiêm tốn, nhưng cái loại võ công được coi là lợi hại kia, lúc này nửa điểm cũng không giúp nổi ta.

Đầu của ta rất đau, ta biết đó là phản ứng do uống rượu quá độ, ta không rõ vì sao một chén rượu lại làm ta ngủ trầm trọng như vậy, trầm trọng đến không cách nào tỉnh lại, thở dài, sớm biết thế sẽ không đụng tới “Trường Sinh” kia.

Cũng không phải là chán nản vì bản thân lỗ mãng, chỉ là bất mãn tình trạng chật vật của bản thân lúc này, bất quá chỉ là một chén rượu nho nhỏ, thế nhưng khiến ta chật vật như vậy, tiên tửu kia thật phi thường đáng chết.

Mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ, lại khi tỉnh lại đã có thể khôi phục một chút, tuy rằng tứ chi mỏi nhừ, tuy rằng nội lực ngưng trệ, nhưng ít ra ta có thể rời khỏi huyệt động ẩm ướt này.

Ngoài động xuân về hoa nở, rất sáng lạn, thích ứng ánh mặt trời ta lại không có tâm trạng thưởng thức xuân sắc này, vẫn còn nhớ rõ khi uống rượu là ngày hè nắng chói chang, sen hồng trải cả ngàn dặm, chẳng lẽ thời gian lại quay lại?

Sự thật nói cho ta biết, ta thế mà đã từ ngày hè ngủ thẳng tới mùa xuân ——mùa xuân năm thứ hai, ta không biết mình sao có thể ngủ một giấc dài như vậy, xem ra lần tới không thể tuỳ hứng thế này nữa.

Khi ta tập tễnh cước bộ xuống núi, ta mới biết được suy nghĩ của ta còn quá đơn giản, ít nhất độ khiếp sợ của ta chưa thể nào đạt tới mức ông trời kỳ vọng, ta không phải ngủ một năm, ta là suốt ba mươi năm, ba mươi năm là cái gì? Ba mươi năm đủ để cho một đứa con nít lớn lên, đủ để cho một đại nhân vật tiêu xái phong vân già nua rồi chết đi, thế gian tàn nhẫn nhất chính là thời gian, quyền thế, địa vị cũng chỉ dãy dụa vô lực trước thời gian, mà ta xem như là chứng minh tốt nhất.

Uống xong Trường Sinh năm ấy ta hai mươi bảy, mà sau khi tỉnh lại ta đã hơn năm mươi, thế gian có những lúc thật nực cười, ai từng nghĩ đến vừa nhắm mắt thế nhưng đã qua ba mươi năm, khiến một thanh niên phương hoa chính mạo trong nháy mắt biến thành lão ông già nua suy yếu gần đất xa trời, ta bây giờ thật sự hối hận khi đó đã uống bình Trường Sinh kia, tiên tửu quả nhiên là bất thường, chỉ tại ta lúc ấy không tin, còn cho là mình thần công cái thế không gì không làm được.

Nhìn cái áo choàng trên người, sớm đã bị thời gian ăn mòn không ra cái dạng gì, một đường từ trên núi xuống, lại càng rách mướp, tên khất cái so với ta đại khái còn tốt hơn, lúc này tuy nói cảnh xuân tươi đẹp, nhưng cũng chưa đến lúc nóng, nội lực của ta lại ngưng trệ không thể vận công, gió xuân thổi qua có chút lạnh, nhưng thân thể của ta lúc này muốn cải thiện một chút cũng là không thể nào.

Ta đứng ở bên đường, mờ mịt nhìn đám người vội vàng qua lại. Nhưng ta lại phát hiện mình thế nhưng đã không còn nơi nào có thể về, quay về giáo tất nhiên là tốt, nhưng ta hiện tại như vật dư thừa, võ công mất hết lại còn già như vậy sao có thể lặn lội đường xa, dù muốn đi cũng cần lộ phí, chẳng lẽ phải làm khất cái bên đường?

Dĩ vãng xuất môn ra ngoài tất cả đều có người thu xếp, hiện nay chỉ còn lại một mình không biết phải tới nơi nào.

Trong bụng truyền đến tiếng ục ục, ta nghĩ ta nên nhanh chóng tìm vài thứ lấp bụng mới là đúng đắn.

Ngay lúc ta đang vắt óc suy tính sinh kế thì ‘Ba’, một tiền đồng từ trên trời rơi xuống, quay tròn hai vòng rồi dừng lại trước mặt ta, ta ngẩng đầu nhìn lại thấy một hàng thiếu gia tiểu thư vận tiên y thong thả cưỡi ngựa, đàm tiếu yến yến, tự nhiên đi qua trước mặt ta.

“Tên khất cái kia nhìn chúng ta kìa.” Phía trước là một hồng y nữ tử, khóe mắt liếc ta một cái “Muội muội ngươi lại quá thiện tâm” lời này là hồng y nữ tử nói với lục y nữ tử bên cạnh.

Dễ hiểu, đồng tiền vừa rồi là do lục y nữ tử cấp cho.

Trố mắt, chỉ thấy thêm một đồng tiền nữa rơi xuống trước mắt, ta lúc này mới ý thức lại, bản thân thật sự bị coi như tên khất cái, tuy nói là dở khóc dở cười, nhưng ta hiện tại rất đói, cái gì mà kẻ có trí không ăn của bố thí, trong mắt ta tất cả đều thừa thãi, lấy hai đồng tiền, mua bốn cái màn thầu lớn, trước hai mươi bảy tuổi ta tuyệt đối không thể tưởng tượng mình có thể nhịn đói nguyên một ngày.

Giải quyết xong một cái màn thầu, ta đột nhiên nhớ tới ta nếu đã nhận tiền của người ta dĩ nhiên phải hảo hảo cảm tạ, ngẩng đầu, thấy những người kia còn chưa đi xa, hai bước đuổi theo, dùng sức nuốt xuống màn thầu trong cổ họng, ta phủi phủi quần áo, nhớ lại bộ dạng của các trưởng lão tuổi già sức yếu ho hai cái, hướng về phía đám người kia lễ tạ nói: “Tiểu lão nhân đa tạ tiểu thư, tướng công cứu giúp” ta mặc dù bản tính tùy hứng, nhưng cũng không phải hạng người vong ân bội nghĩa. Nhưng ta mới nói xong cũng thấy hồng y nữ tử kia cười khanh khách, mà lục y nữ tử cho ta đồng tiền kia cũng mang vẻ mặt chán ghét.

“Lê muội này có muốn ta đứng ra làm mối cho không.” Hồng y nữ tử cười duyên.

“Tỷ tỷ” lục y nữ tử kia kêu một tiếng, ánh mắt đảo qua ta như muốn phanh thây xé thịt.

Làm ta không hiểu ra sao cả, ta vốn không phải tên khất cái, đương nhiên không biết một tên khất cái phải nói những gì, sẽ không khiến người ta chán ghét đi?

Tuy rằng không biết phải đáp lại thế nào, nhưng ta dù sao cũng đã năm mươi bảy tuổi, cũng không nên cùng mấy đứa con nít này so đo tính toán.

Thanh niên bên cạnh lúc này cũng quay đầu nhìn ta, mày kiếm mắt sáng, lớn lên có chút anh vũ. Một chuyến này toàn nam thanh nữ tú, thực khiến người ta không thể dời mắt.

Đáng tiếc ta hiện tại tuổi già sức yếu, muốn thú thê là khó có khả năng, không khỏi có chút hâm mộ, cũng có chút tiếc nuối, dù sao đối với việc bản thân ngủ đến ba mươi năm vẫn còn khó chấp nhận.

“Vì sao tự xưng là tiểu lão nhân?” Thanh niên kia hỏi.

“Lão phu đã qua thiên mệnh chi năm, ba chữ tiểu lão nhân này vì sao không thể nói?” Ta có chút sửng sốt, lập tức hỏi ngược lại.

Ta nói thản nhiên, thanh niên kia cũng nhướng mày, năm người phía sau bung chiết phiến che miệng cười, hướng về phía ta nháy mắt mấy cái “Ngô huynh đừng cùng một tên khất cái tính toán, hắn là muốn xin thêm bạc đó thôi, chúng ta nên đi mau đi, đừng để lỡ sinh thần của Phó lão trang chủ.”

“Lý huynh nói rất đúng.”

Chỉ thấy thanh niên kia đến trước mặt ta, từ trong người lấy ra một thỏi bạc, nhét vào trong tay ta, “Bạc này ngươi cầm đi kiếm kế mưu sinh, không nên đi gạt người nữa.”

Ta giật mình, nguyên lai bị bọn hắn cho là kẻ lừa gạt, chẳng trách bị ta ngăn lại sắc mặt liền khó coi, dù sao cũng không ai muốn bị lợi dụng.

“Biểu ca thật sự quá hảo tâm, lại vẫn cho hắn bạc, ta xem nên hảo hảo giáo huấn hắn một chút để xem hắn còn dám gạt người hay không.”

“Ngươi nói thanh âm kia của hắn cũng khá là giống đấy chứ.”

“Lê muội lần tới đừng cấp bạc loạn nữa, cẩn thận hắn quấn lấy ngươi.”

“Đúng rồi Lý đại ca ngươi thế nào nhìn ra tuổi của hắn? Nếu không phải ngươi vừa nói chúng ta thật đúng là bị hắn lừa.”

“Cũng không khó khăn, người nọ tuy rằng áo quần rách rưới, đầy mặt tro bụi, nhưng trên cổ tay…”



Ta nhìn đám người càng lúc càng xa, đỉnh đỉnh bạc trên tay, đúng là vẫn còn không quen tay, ta hiện tại đúng là thiếu bạc, cần gì làm khó mình, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì, tay ta giơ lên, sờ soạng phần xương cổ tay, trong lòng nhất thời cả kinh, ta nguyên chỉ mình đã già, cũng không có chú ý tới thân thể có chỗ không thích hợp, những lời người đó nói làm bản thân ta nghĩ tới, tuy rằng ngủ ba mươi năm trên người khó tránh khỏi dơ bẩn, nhưng nhìn hình thái khung xương của ta căn bản không phải bộ dạng hơn năm mươi, này —— rốt cuộc là như thế nào?

Chẳng lẽ ba mươi năm này với ta mà nói thật sự cũng chỉ là một cái nháy mắt sao?

.

.

.