[Tầm Tâm Hệ Liệt] – Bộ 7 – Quai Quai Tá Các Chủng

Chương 8



“Đúng là người này.”

Ngày đó trong căn tin, Viên Thẩm vẫn cảm thấy người đàn ông đưa Chung Diễm Nhiên về nhà nhìn rất quen, nhưng nghĩ mãi không ra người này là ai, cô cảm giác được nhất định nhà trước kia mình đã từng gặp người đàn ông này rồi.

Chính xác, cô vốn đã gặp qua, bất quá không phải là gặp trực tiếp, mà là nhìn thấy hình chụp của hắn trên một quyển tạp chí.

Cô y tá bé nhỏ cũng chen lại nhìn, lập tức cũng nhận ra Mạch Điển Thành, dù sao người đàn ông có khuôn mặt ngang tàng như vậy, rất khó làm cho người khác không nhớ sâu sắc.

“Đây là người đàn ông của bác sĩ Chung?” Sau khi nhìn rõ chân dung in trên báo, cô trợn trừng hai mắt, Mạch Điển Thành có vẻ là cái mỏ vàng, bộ dáng bạch mã hoàng tử. “Một trong mười người giàu nhất thế giới, phần lớn sản nghiệp tập trung ở Mĩ, Châu Âu, một ít tại Châu Á. Oa, thì ra hắn có nhiều tiền như vậy.”

Tiểu D nghe được giọng nói hưng phấn của cô y tá nhỏ, lập tức cũng nhào lại xem, người đàn ông cao lớn cường tráng gặp ở nhà hàng trước kia, nhìn kiểu gì cũng không giống người kinh doanh, gã ta nhìn như là thằng đần suốt ngày chỉ biết lao vào phòng tập thể hình, hắn vô vị tặc lưỡi, nói nhỏ: “Tôi thấy bác sĩ Chung đã đá gã rồi.”

Trên tạp chí là hình một buổi tiệc thượng lưu ở Mỹ, Mạch Điển Thành âu phục sang trọng, tay trong tay với một người mẫu xinh đẹp nổi tiếng quốc tế, hai người không chút nào che dấu để cho ánh đèn liên tục chớp lên hình ảnh của bọn họ.

“Tiểu D, nhỏ giọng chút.”

Lời Viên Thẩm mang theo một chút trách móc, gần đây tâm tình của Chung Diễm Nhiên không tốt, y lại tiếp tục nôn nghén, hơn nữa vẻ mặt thường hay giật mình, cũng rất ngại đồ mùi dầu mỡ, thường xuyên nuốt không trôi, cơ thể lại gầy đi một vòng, so ra còn ốm hơn trước khi mang thai.

Tiểu D miễn cưỡng câm miệng, bất quá hắn cũng nói sự thật chứ bộ, bởi vì theo hắn quan sát được, đào đâu ra khả năng bác sĩ Chung hẹn hò với cái tên cơ bắp đó chứ, gã ta lại còn chạy về Mĩ dự tiệc, cho dù vì công chuyện, cũng không cần ôm ôm ấp ấp phụ nữ như vậy, nhìn liền thấy mệt.

“Cất tạp chí vô đi, đừng để cho bác sĩ Chung nhìn thấy, cơ thể y lúc này hình như rất yếu ớt, nếu nhìn trúng bài báo này sẽ làm tâm thình y rất khó chịu.”

Cái đó không phải là buổi tiệc từ thiện mà ngày hôm kia Mạch Điển Thành tham dự được lên báo sao, mà mấy tờ báo lá cải cũng cố gắng thêm mắm dặm muối, đem quan hệ giữa hắn với cô người mẫu kia viết ra hết sức mờ ám, nhưng lại viết toàn bộ chi phí để người mẫu tham dự tiệc lần này, đều là Mạch Điển Thành trả tiền, viết rất li kì, làm người ta không phân biệt được thật giả.

Cô y tá nhỏ bắt đầu dọn dẹp mấy tờ tạp chí mới, trùng hợp Chung Diễm Nhiên quay trở lại phòng nghỉ, y gần đây thường bởi vì ăn không vô, xương sống rồi eo vì ngủ không ngon, so với bình thường càng dễ cảm thấy mệt hơn, chỉ cần có thời gian, y cũng đến đây ngồi.

Y tá nhỏ lén liếc y một cái, vội vàng thu dọn, nhưng vì tay chân luống cuống, một quyển tạp chí rớt xuống đất, vừa vặn bị mở ra đúng ngay trang giới thiệu về Mạch Điển Thành mà bọn họ vừa xem.

“Cái gì đây?”

Trên tạp chí hiện ra hình Mạch Điển Thành rõ rõ ràng ràng, Mạch Điển Thành cho dù hóa thành tro y còn nhận ra, huống chi lại còn chụp hình tạp chí như vậy.

Chung Diễm Nhiên nhặt quyển tạp chí lên, Viên Thẩm uyển chuyển giải thích: “Bác sĩ Chung, mấy tờ báo lá cải này, tùy tiện xem qua một chút thôi, anh với anh Mạch là bạn bè, vừa xem liền biết tin trong tờ này là bịa đặt mà.”

Tốc độ Chung Diễm Nhiên đọc rất nhanh, chưa đầy hai phút đồng hồ cũng đã xem xong toàn bộ bài báo, sắc mặt y dần dần tái mét, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy y tá nhỏ với Viên Thẩm dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn, chẳng lẽ bọn họ tưởng rằng… Tưởng rằng y bị Mạch Điển Thành đá?

Y mạch dù muốn giả bộ không có việc gì, nhưng mà trong lòng có một luồng áp suất thấp dần dần dâng lên, chuyện y muốn là nhất là xé nát quyển tạp chí cho hả giận, không, hẳn là phải nói muốn Mạch Điển Thành ở trước mặt để cho y mặc sức đấm đá thì mới có thể xua tan cơn giận.

Y nói hắn đi tìm phụ nữ, y liền chạy đến tận Mĩ tìm đàn bà, cô ta rốt cuộc có chỗ nào đẹp chứ? Ốm tới mức da bọc xương, giống y chang đười ươi, trên mặt trét phấn dày cui, cô ta căn bản chính là cái loại nếu không trang điểm đi ra ngoài sẽ hù chết người đi đường, dáng vẻ đâu có giống mình vừa trắng vừa mềm…

Thình lình nghĩ đến gần đây da mình lại bắt đầu nổi mụn, khoảng cách vừa trắng vừa mềm càng lúc càng xa, ý nghĩ này vừa lòi ra, lại làm cho y bối rối trong lòng, y không biết bản thân mình gấp cái gì, nhưng mà chính là y rất không thoải mái, cảm giác so với lúc bị nôn còn khó chịu hơn gấp vạn lần, nước mắt cũng muốn chảy ra.

“Bác sĩ Chung. Anh khỏe không?”

Y tá nhỏ quan tâm hỏi, y ngẩng đầu nhìn cô, nói kì quái: “Tôi có gì không tốt!”

“Ực.” Cô lại ngậm miệng không dám nói lời nào, rút khăn giấy đưa cho y, “Vậy anh lau chút đi.”

Chung Diễm Nhiên lúc này mới phát hiện trước mắt mình mơ hồ, thì ra là do y khóc, nước mắt cứ thế chảy ra, vòi nước bị hư van không khoa trương như y.

“Tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Y đã khóc ướt vài cái khăn giấy rồi, y nhìn khăn giấy ướt đẫm, như là Columbus kinh ngạc khi phát hiện ra Châu Mĩ, y sao lại có nhiều nước mắt như vậy, cái này căn bản là vượt quá bình thường, càng huống chi y tại sao lại chảy nước mắt?

“Đây là do tôi khóc sao?”

Viên Thành liếc nhìn Tiểu D, “Đi gọi viện trưởng lại đây một chút.”

Tiểu D cũng bị y hù rồi, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Chung Diễm Nhiên lúc nào cũng tươi cười gần gũi khóc giống như trẻ con như vậy, hơn nữa đáng sợ nhất là, hình như y không phát hiện ra mình đang khóc.

“Tôi rõ ràng không muốn khóc mà, như thế nào lại biến thành khó hiểu như vậy, tôi bị bệnh rồi đúng không? Tôi biết nhất định là sinh bệnh nan y mới có thể biến thành như vậy.”

Y bắt đầu đặt giả thiết rất lí trí, nhưng y trong lúc học trong trường y, nhưng đâu có thấy loại bệnh chảy nước mắt nào như vậy, có khi nào y là người đầu tiên bị cái bệnh này từ trước tới giờ?

Y tá nhỏ lại rút thêm vài cái khăn giấy cho y, ánh mắt y lại chuyển đến hình trên tạp chí, Mạch Điển Thành không hề tươi cười, nhưng lấy ngoại hình cao ngất tỏa ra một cỗ khí thế, người phụ nữ bên cạnh hắn như con chim nhỏ khép nép tựa vào miệng cười rạng rỡ, thân hình nhìn rất tốt.

Người phụ nữ với bộ ngực che cũng chẳng kín này có cái gì tốt chứ, cô ta rốt cuộc có biết xấu hổ hay không, căn bản chỉ là đồ vú trâu, chỉ có vú trâu mới có bộ ngực to như vậy, bằng không chính là đã đi phẫu thuật thẩm mĩ, nếu không bộ ngực của cô ta chẳng thể vừa tròn vừa căng như vậy.

Đàn ông đều thích ngực to, Mạch Điển Thành có thể cũng không ngoại lệ, Chung Diễm Nhiên còn nhớ một lần hắn liếm ngực y, y vẫn còn rất hưng phấn.

Y nghĩ đến Mạch Điển Thành đêm nào cũng liếm ngực của người phụ nữ này, nước mắt lại phun ra như suốt, y không biết mình đang khóc, nhưng mà y bắt đầu phát ra âm thanh nức nở, cảm giác như mình sắp thở không xong, phát ra tiếng thở dốc thống khổ.

“Bác sĩ Chung, anh thả lỏng ra, hít sâu, một hai ba bốn, một hai ba bốn, đúng vậy, chính là như vậy, hít vào, thở ra, có thấy tốt hơn chút nào không?”

Không có, một chút cũng không có, Viên Thẩm sốt ruột đỡ y nằm xuống, Cung Tú Nhân rốt cuộc cũng tới, anh vừa vào liền ngốc lăng một chút, “Sinh non sao?”

Viên thẩm lắc đầu, y tá nhỏ cũng lắc đầu, chỉ tờ tạp chí trên bàn, “Bác sĩ Chung sau khi đọc tạp chí thì khóc điên cuồng, sau đó thì hô hấp không thông.”

“Tạp chí?”

Cung Tú Nhân không rõ tình huống lắm hỏi lại, anh tin tưởng bất kì hình ảnh dù ghê tởm, đáng sợ tới đâu cũng chẳng thể làm cho Chung Diễm Nhiên giật mình đến như vậy, cho dù là hình chụp li kì, y vẫn có thể đưa ra đủ lí luận khoa học để nhận xét một phen, đã vậy còn có thể nói cho người ta tâm phục khẩu phục, không thể phản bác.

Anh cầm quyển tạp chí lên, hình ảnh Mạch Điển Thành nắm tay một người mẫu trong bài báo lập tức đập vào mắt, anh giật mình lặng đi một chút, khó trách không thấy Mạch Điển Thành chăm sóc Chung Diễm Nhiên nữa, đi ra ngoài tìm phụ nữ?

Anh gấp tạp chí lại, quẳng vào thùng rác, cái này hiển nhiên làm cho tâm tình của Chung Diễm Nhiên tốt hơn nhiều, y từ từ ngừng khóc, hơn nữa hít thở cũng thông trở lại, y đã có thể ngồi xuống, Cung Tú Nhân nói mấy nhân viên khác đi ra ngoài, rút vài miếng khăn giấy cho y, y lau đi vết nước mắt trên mặt mình.

“Anh à, có phải em bị bệnh kì lạ gì đó liên quan tới chảy nước mắt không?”

Y hỏi câu này làm cho Cung Tú Nhân do dự một chút rồi mới trả lời: “Em đụng tới nguyên nhân gì khiến cho xúc động, thì bắt đầu khóc?”

“Chỉ có cuốn tạp chí đó, nhất định là do tạp chí có vi khuẩn!” Y bắt đầu nói đi đâu, nói tại chí sau khi bị bao nhiêu người đụng tới, thì có bao nhiêu vi khuẩn sinh ra.

Cung Tú Nhân mặt đầy bi ai nhìn y, xem ra y thật sự không biết vì sao mình lại khóc, “Em nói với anh Mạch nói anh ta đi ra ngoài tìm phụ nữ sao?”

Chung Diễm Nhiên thình lình im bặt, y vặn vẹo ba giây sau mới thành thật gật đầu, “Uh.”

“Vậy anh ta nói cái gì?”

Nhắc tới chuyện khi đó, y vẫn còn giận, “Chẳng nói cái gì, y chỉ rất tức giận, làm cho em cũng rất giận, anh ta nói anh ta phải về lại Mĩ, em nói anh ta cút mau đi, em mới không cần anh ta.”

Trời ạ, Chung Diễm Nhiên hóa ra lại có thể nói tuyệt tình đến như vậy, bất kì người đàn ông nào có tự trọng đều không có khả năng nhẫn nhịn được, càng huống chi Mạch Điển Thành lại là người công thành danh toại đến như vậy.

Cung Tú Nhân đột nhiên rất đau đầu, trách không được Mạch Điển Thành lại quay về Mĩ, cũng trách không được hắn ngay lập tức lại đi tìm đàn bà, ai mà chịu nỗi loại sỉ nhục như vậy.

“Em nói anh ta quay lại Mĩ, lại nói anh ta đi ra ngoài tìm đàn bà, anh ta đều làm cả, em còn khóc cái gì?”

“Em… Em không khóc, đó là vì bệnh, nhất định là do ảnh hưởng của vi khuẩn.” Chung Diễm Nhiên có chút sợ hãi bất an mà giải thích, ánh mắt của y cũng như như trẻ con tỏa ra sự sợ hãi khi gặp thứ không biết.

Giống như nhìn thấy sự hoảng hốt gấp gáp của y, Cung Tú Nhân thở dài một hơi, y có thai, bản thân mình cũng không làm khó y nữa.

“Được rồi, vậy em về nhà nghỉ ngơi đi, coi như hết thảy là do vi khuẩn ảnh hưởng, mai hãy đi làm lại.”

Chung Diễm Nhiên đứng dậy, khuôn mặt y hoảng hốt bất an như một đứa trẻ, câu hỏi đối với người khác là rất ngu xuẩn, nhưng mà đối với bản thân y vẫn chẳng thể nào hiểu rõ được.

“Mạch Điển Thành anh ta còn có thể quay lại với em không?” Y vội giải thích: “Em có nói với anh ta, nói anh ta phát tiết xong thì nhớ về.”

Cung Tú Nhân mím chặt môi, Chung Diễm Nhiên tưởng anh còn không hiểu y nói cái gì, y lặp lại lần nữa: “Em có nói anh ta đi ra ngoài tìm phụ nữ, nhưng mà em cũng có nói là một tuần chỉ được một lần thôi, cho nên anh ta sẽ lập tức trở lại Đài Loan phải không?” Y không quá chắc chắn mà hỏi, rất cần Cung Tú Nhân cho y một sự cam đoan.

Việc đã đến nước này, nếu như Mạch Điển Thành vốn là người đàn ông sợ vợ thì hoàn toàn có khả năng, nhưng thấy địa vị cùng lòng tự tôn của Mạch Điển Thành, cái này căn bản là chuyện không có khả năng, Cung Tú Nhân đau thương lắc đầu, “Anh không biết, cái này xem Mạch Điển Thành có muốn tha thứ cho em hay không.”

“Tại sao anh ta phải tha thứ cho em, em đâu có làm gì sai!” Y bướng bỉnh nói, càng nói, y thấy sắc mặt của Cung Tú Nhân xấu hơn, đột nhiên lại càng muốn khóc, y không biết mình đã làm sai chỗ nào, nhưng mà trong mắt Cung Tú Nhân chỉ toàn là chỉ trích, hình như là đang nói y sai trầm trọng, sai đến mức quá đáng.

“Mau về nghỉ ngơi đi, không cần nghĩ nhiều như vậy, ngày mai ngủ dậy em sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.” Cung Tú Nhân không biết phải nên nói như thế nào, chỉ có thể trấn an y như vậy.

Chung Diễm Nhiên quay lại nơi ở của Mạch Điển Thành, từ sau khi Mạch Điển Thành bỏ đi, y chưa từng rời khỏi căn hộ này, mặc dù y cũng có nhà riêng, nhưng mà y cảm giác thấy Mạch Điển Thành sẽ trở về, cho nên y không muốn rời khỏi căn hộ này một chút nào.

Y nhào lên chăn nệm trên giường, tham tham hít vào mùi vị của Mạch Điển Thành, hít mùi hương của hắn, nghĩ đến khuôn mặt của người phụ nữ xinh đẹp trên tạp chí, không, không xinh đẹp chút nào, cô ta chỉ là đồ vú trâu!

Đúng vậy, vú trâu, vú trâu, vú trâu, y trong lòng lặp lại từ vú trâu ít nhất cũng năm mươi lần, nhưng mà Mạch Điển Thành không phải buổi tối sẽ qua đêm với đồ vú trâu đó chứ?

Chung Diễm Nhiên lại khóc loạn lên, hơn nữa khóc càng lúc càng lớn, tay của Mạch Điển Thành sẽ chạm tới ngực cô ta, cái miệng của hắn sẽ hôn lên môi cô ta sao?

Tưởng tượng quá mức sinh động, làm cho y lại khóc ầm lên, đột nhiên, y chẳng hề muốn để cho Mạch Điển Thành đi ra ngoài tìm đàn bà phát tiết một chút nào, bụng y mặc dù đã lớn không thể làm tình, có lẽ y có thể giống như lần trước, Mạch Điển Thành từng dùng tay giúp y làm, có lẽ y cũng có thể dùng tay giúp Mạch Điển Thành làm.

Trước kia cảm thấy rất ghê tởm, tuyệt đối sẽ không làm, bây giờ y thà rằng làm, cũng không muốn Mạch Điển Thành cùng đồ vú trâu kia lăn qua lăn lại trên giường.

Y không muốn tay của Mạch Điển Thành chạm lên bộ ngực trâu to đùng đó, cũng không muống môi Mạch Điển Thành hôn lên đôi môi đỏ choét của cô ta.

Chung Diễm Nhiên không biết phải xử lí việc này như thế nào nữa, vì vậy khóc hu hu gọi điện thoại cho Chung Di San.

“Mẹ, chuyện Mạch Điển Thành con nói với mẹ lần trước…”

“A, chuyện đó mẹ giúp con xử lí xong rồi.” Chung Di San nói rất thoải mái, như là chẳng hề nghe thấy tiếng y khóc đến nghẹt cả mũi dù chỉ một chút.

“Con bây giờ nghĩ không giống vậy nữa rồi.”

Chung Di San làm bộ hiểu rõ nói: “Uh, con muốn làm cho anh ta thảm hại hơn nữa sao? Mẹ đã nghĩ dùm con một phương pháp cực tốt luôn rồi, mẹ đặc biệt kêu người giới thiệu cho Mạch Điển Thành một cô người mẫu, cô ta chính là một người phá của, chỉ cần sau khi cô ta cưới anh ta, chưa đầy hai năm, tài sản của anh ta nhất định sẽ bị cô ta phá hết, đến lúc đó Mạch Điển Thành sẽ trở thành một tên nghèo kiết xác, như vậy con nhất định sẽ hết giận ha?”

“Cô ta… Cô ta cưới anh ta?” Chung Diễm Nhiên nín thở.

“Uh, chắc là vài ngày nữa, sẽ công bố hôn lễ.”

Chung Diễm Nhiên ngây ra như phỗng, cái gì cũng nói không nên lời, Chung Di San tiếp tục nói như không có chuyện gì: “Không phải con nói con ghét anh ta, con chỉ muốn có tinh trùng của anh ta? Sau này anh ta có gia đình của mình, sẽ không quay lại làm phiền con nữa, như vậy con có thể một mình thực hiện chương trình giáo dục dành cho thần đồng với em bé của con rồi.”

“Bây giờ con cũng không… Không chắc như vậy nữa.”

Y lại muốn khóc nói, y không muốn để cho Mạch Điển Thành kết hôn với đồ vú trâu kia, sau đó một mình nuôi dưỡng đứa con này, trước kia cảm thấy chuyện này rất bình thường, bây giờ thế nhưng y lại muốn Mạch Điển Thành cùng y nuôi con.

Chung Di San hung ác mắng y một trận, “Mẹ cho con học vài học vị tiến sĩ, không phải muốn nghe con ăn nói ba hoa, con cho rằng nói ra khỏi miệng rồi có thể thay đổi sao? Con là người trưởng thành rồi, cũng không phải trẻ con hai hay ba tuổi nữa, con không nên bây giờ mới nói với mẹ con muốn Mạch Điển Thành, con là bởi vì thích anh ta mới muốn có tinh trùng của anh ta.”

“Con… Con không có.” Chung Diễm Nhiên không có nghĩ đến cái này, nhưng mà có khả năng sao?

Ô ô, y không biết, y không thích những người đàn ông khác chạm vào y, cũng chưa từng thích phụ nữ, nhưng mà Mạch Điển Thành chạm vào y, y cũng không có cảm thấy chán ghét, thậm chí rất đau, y cũng có thể nhẫn nại.

“Vậy là tốt rồi, bây giờ con chờ vài ngày rồi xem báo đi, mẹ nhất định sẽ giật dây cô người mẫu kia thực hiện một hôn lễ của thế kỉ, không đem tài sản của Mạch Điển Thành xài hết một phần mười, mẹ sẽ không phải họ Chung. Được rồi, mẹ còn có chuyện, con cũng ngủ sớm một chút đi.”

Điện thoại lập tức vang lên tiếng dập máy, Chung Diễm Nhiên vùi mặt vào trong gối khóc, y không biết phải làm sao, chính là y nói Mạch Điển Thành ra ngoài tìm đàn bà, cũng là y nói hắn cút về Mĩ đi, vẻ mặt y căn bản là thái độ hiếm lạ gì, kết quả Mạch Điển Thành thật sự làm như vậy, thế như y lại cảm thấy mình biến thành người bi thảm nhất thế giới.

Y thút thít khóc cả đêm, khóc đến ngày thứ hai cả người đều nhũn ra, y đi làm, nhưng mà y giống như du hồn, chỉ cần nghĩ đến cái hình trên quyển tạp chí, nước mắt y lại chảy ra, hết lần này đến lần khác trí nhớ y đều rất tốt, chính là không thể quên được cái hình trên tạp chí.

Cung Tú Nhân tự mình lái xe đưa y trở về, y ngồi ở ghế phụ vẻ mặt yếu ớt hỏi Cung Tú NHân, y không biết phải làm thế nào, nhưng mà y biết Cung Tú NHân là người thẳng thắn, lương thiện rất là tốt bụng, anh nhất định có thể trả lời câu hỏi của y.

“Anh à, Mạch Điển Thành sẽ không quan tâm đến em nữa sao? Anh ta sẽ kết hôn với người phụ nữ kia sao?”

Cung Tú Nhân vén mái tóc dài của mình ra sau tai, trả lời thận trọng: “Anh nghĩ cũng không có khả năng kết hôn nhanh vậy đâu, Mạch Điển Thành quen cô ta chưa lâu, cho dù muốn kết hôn, anh ta cũng sẽ phải cân nhắc rất thận trọng.”

Chung Diễm Nhiên dùng ống tay áo lau lau nước mắt của mình, “Nhưng mà mẹ em nói sẽ làm cho Mạch Điển Thành phải kết hôn với đồ vú trâu đó, tốc độ làm việc của mẹ em lúc nào cũng nhanh hết.”

“Mẹ em?” Cung Tú Nhân có chút không theo kịp lời y.

Chung Diễm Nhiên rành rọt khai báo lại ngọn nguồn, “Bởi vì em nói Mạch Điển Thành đi ra ngoài tìm đàn bà, kết quả anh ta lại nổi nóng với em, em cũng rất tức giận, em tiện thể mấy ngày trước nói chuyện với mẹ em, nhờ mẹ cảnh cáo Mạch Điển Thành một chút, mẹ em quen rất nhiều người có tiếng tăm, mẹ nói mẹ sẽ làm cho cái đồ vú trâu chỉ biết phá của kia kết hôn cùng với Mạch Điển Thành, sau đó thì phá hết tiền của Mạch Điển Thành.”

Cung Tú Nhân quả thực rất đau đầu, ngừng xe, anh nhìn cái tên phạm tội tày trời mà giống y như con nít kia, nói với Chung Diễm Nhiên: “Em rốt cuộc là có biết mình đang làm cái gì không vậy? Em nếu thích Mạch Điển Thành dù chỉ một chút, như thế nào lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy? Cái này thật sự là chuyện ngu xuẩn nhất mà anh từng nghe được, em bây giờ khóc cũng chẳng còn kịp nữa rồi, Mạch Điển Thành nếu như biết em gài bẫy anh ta như vậy, anh ta vĩnh viễn cũng không bao giờ có khả năng quay lại tìm em đâu.”

Vừa nghe thấy kết luận của Cung Tú Nhân, Chung Diễm Nhiên liền hồn phi phách tán òa khóc thành tiếng, “Em chỉ nhất thời tức giận thôi mà!”

“Anh nói với em, sau khi Mạch Điển Thành mà biết, sẽ còn tức giận hơn nhiều so với em.” Ngay cả anh là người ngoài chỉ đứng nhìn, nghe xong còn cảm thấy rất tức giận, Chung Diễm Nhiên quả thật ngu không ai có thể so kịp.

“Em không phải cố ý mà.”

Cung Tú Nhân không chịu nỗi cái sự ngu của y, mắng y: “Em cũng chẳng phải con nít ba tuổi, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, em chẳng lẽ không đủ trí óc để phân biệt sao?”

Tại sao anh lại nói giống mẹ như đúc vậy, y thật sự không biết mà. Y luôn luôn được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng thật tình yêu ai cả, chỉ cần y nhoẻn miệng cười, bao nhiêu đàn ông phụ nữ sẽ quì rạp dưới chân y, IQ của y lại cao, chưa từng có học vị nào không lấy được, cho nên y vẫn tưởng rằng bản thân mình rất đặc biệt, Mạch Điển Thành làm sao có thể không thương y giống như những người khác.

Nhưng mà y tự tay xô Mạch Điển Thành ra, hơn nữa còn kích động như vậy, làm cho Mạch Điển Thành tức giận, còn nói ra mấy lời ngu xuẩn, nói Mạch Điển Thành đi ra ngoài tìm đàn bà.

“Có thể em sai rồi.” Y rốt cuộc cũng nhận sai một chút, bất quá quả đắng của sai lầm này còn khó nuốt hơn so với y nghĩ.

Cung Tú Nhân giận run nói: “Cái gì mà có thể, em sai ngay từ đầu rồi, xuống xe đi.”

Ngay cả Cung Tú NHân cũng giận dữ với y, y quay lại phòng khóc một hồi, khóc đến cả người cũng nhũn ra, y cầm lấy điện thoại, bấm số của Mạch Điển Thành, Mạch Điển Thành có lưu lại số của mình trong di động y, nhưng nếu là đồ vú trâu kia bắt máy, y nhất định sẽ chết mất.

“Alo!”

Không phải là đồ vú trâu kia, chính là Mạch Điển Thành tự mình nhận cuộc gọi, y sẽ không chết, nhưng mà bắt đầu thút thít khóc: “Mạch Điển Thành, là em.”

Đối phương trầm mặc, hắn không để ý tới y, nhưng mà ít nhất cũng không cúp điện thoại, nhưng mà hắn quả thực không để ý đến y, thành ra làm cho Chung Diễm Nhiên rất tổn thương, y òa khóc thành tiếng, “Em… Em rất nhớ anh.”

“Em chẳng phải gọi để nói câu này chứ!” Giọng nói Mạch Điển Thành vẫn còn mang theo sự giận dữ, nhưng mà bởi vì y khóc quá lợi hại, cho nên Mạch Điển Thành trong lúc bối rối khi phẫn nộ vẫn lộ ra một tia thương tiếc ngoài ý muốn.

“Em, em… Xin lỗi, em sai rồi.” Y rốt cuộc cũng nói được, hơn nữa vừa nói vừa khóc.

“Em biết em sai ở đâu sao?” Cơn giận của Mạch Điển Thành vẫn còn sót lại chưa có tiêu hết, hắn đem sự nghiệp vứt qua một bên, chạy đến Đài Loan chăm sóc y, để được cái gì? Là y nói hắn đi ra ngoài lên giường với người đàn bà khác!

“Em không nên nói anh đi ra ngoài tìm phụ nữ khác!” Miệng y cắn ngón tay của mình, khóc đến run rẩy, “Anh đừng nên ở chung với đồ vú trâu kia, em không muốn anh hôn cô ta, cũng không muốn anh chạm vào ngực cô ta.”

“Còn gì nữa?”

Mạch Điển Thành không có nhẹ giọng bớt, như là một chút cũng chẳng hề nghe thấy tiếng khóc của y, hu hu, người đàn ông này thật là tàn nhẫn quá đi, có thể đồ vú trâu kia đang nằm bên cạnh hắn, cho nên không còn muốn y nữa.

“Em không nên nói anh cút về Mĩ.” Chung Diễm Nhiên cuộn người thành một nhúm, ôm điện thoại khóc.

Mạch Điển Thành ở đầu dây bên kia hít một hơi, Chung Diễm Nhiên càng nói tiếng càng trở nên lí nhí, “Anh sẽ… sẽ kết hôn với đồ vú trâu kia sao?”

“Em cho rằng thế nào chứ?” Mạch Điển Thành không có trả lời câu hỏi.

Chung Diễm Nhiên cảm giác đây là một câu khẳng định, y che mặt lại, nước mắt lọt qua kẽ tay rơi xuống, y thút thít, đến nỗi không nghe thấy được tiếng cửa mở ở phía trước.

Y khóc rồi hét lên: “Em mới không cần nói chúc anh hạnh phúc, đồ vú trâu kia rất phá của, cô ta nhất định sẽ đem tiền của anh đốt sạch, đến lúc đó anh sẽ nghèo rớt mồng tơi cho coi!”

“Tôi biết.”

“Không, anh một chút cũng không biết em thích anh nhiều, nhiều đến mức nào đâu, bởi vì bây giờ em mới phát hiện ra, cho nên anh chắc chắn không biết.”

Mạch Điển Thành tắt điện thoại, Chung Diễm Nhiên vừa khóc vừa ném điện thoại đi, hắn hóa ra dám tắt điện thoại, y vất vả lắm mới đào tâm đào phế thổ lộ với hắn, hắn lại cắt ngang điện thoại như vậy, hắn nhất định là tên xấu xa bại hoại nhất thế giới.

“Lại đây, Diễm Nhiên.”

Cửa phòng mở ra, Mạch Điển Thành cao lớn đứng trước cửa, y trợn to mắt, không dám tin Mạch Điển Thành hóa ra lại đang ở trước cửa phòng y.

Cho dù là ảo giác cũng không sao cả, y ngay lập tức bổ nhào lại, Mạch Điển Thành ôm chặt lấy y, y giống như trẻ con òa khóc, khóc đến ướt đẫm hết phần áo trước ngực của Mạch Điển Thành, mà Mạch Điển Thành vẫn ôm chặt lấy y, đau lòng hôn lên trán y.

“Em sai rồi, em sau này không bao giờ nói anh ra ngoài tìm phụ nữ nữa.” Y vừa khóc vừa thút thít nói, không muốn thả ra.

Mạch Điển Thành vuốt vuốt mái tóc y, đau lòng nói: “Em gầy quá!”

“Bởi vì không có anh ở đây, cho nên… Cho nên cứ bị nôn, em không ăn được gì hết, cứ ăn vô thì liền nôn ra, ngay cả hồng trà uống vào cũng không giống với hồng trà anh làm.”

“Mặt em sao lại nổi mụn nữa rồi.”

“Bởi vì ăn không được, cho nên mới bị, anh phải chịu trách nhiệm nói chuyện với con.” Y lại bắt đầu yêu sách vô lí.

“Được, anh đưa em đi rửa mặt trước, em khóc đến mặt mũi tèm lem!”

Chung Diễm Nhiên đỏ mặt nhìn bộ dáng xộc xệch của mình, đã bao lâu rồi y chưa có tắm qua, hình như từ cái ngày y đọc bài viết trên tạp chí, thì ngày nào cũng khóc đến nhũn ra, cũng chẳng có tắm rửa luôn.

Dưới bụng vang lên tiếng ục ục, đã vậy còn rất to, Chung Diễm Nhiên đột nhiên cảm thấy mình rất đói, Mạch Điển Thành cười rộ lên.

“Chúng ta ăn mì trước, trước tiên để bụng của em ăn no đã.”

Y được Mạch Điển Thành bế đến bàn ăn, sau đó cũng giống như lúc trước, Mạch Điển Thành đút cho y ăn, y ăn ngấu nghiến, y đã lâu rồi chưa có được ăn no như vậy.