Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử

Chương 15: Không đổi



Mạch Khê thành thân rồi ư? Ta ngơ ngác hết nhìn Mạch Khê lại quay qua nhìn nàng kia.

"Mạch Khê!" Thấy Mạch Khê đi vào, nàng kia vui mừng đứng dậy, nhưng đến khi thấy ta, ngẩn người, do dự nói: “Nàng là…”

Ta ôm chặt cổ Mạch Khê không buông: “Ta tên là Tam Sinh.”

“Tam Sinh…” Nàng nhẹ nhàng nhắc lại tên ta, đột nhiên sắc mặt tối sầm, “Tam Sinh, ngươi chính là Tam Sinh.” Dường như nàng không tin, quay về phía Mạch Khê muốn hỏi lại.

Mạch Khê không quan tâm hai người chúng ta, đi nhanh tới bên giường, đỡ ta xuống, giúp ta cởi giầy, lại vội vàng đứng dậy viết “Truyền quân y” đưa cho nàng kia nhìn.

Nữ tử giật mình ngạc nhiên, cuối cùng cười chua xót, bước chân hơi lảo đảo bước ra ngoài.

"Chàng… Nương tử?"

Hắn đang giúp ta lau vết thương, thấy ta nói vậy, ngẩng đầu nhìn ta, trong ánh mắt chan chứa ý cười, sau đó lẳng lặng lắc đầu.

Ta gật đầu, ngang ngược nói: “Không cho phép có.”

Hắn vẫn cười ôn hòa như trước, kéo lòng bàn tay ta, nhẹ nhàng viết: “Ngoài Tam Sinh ra, ta không có ai khác.”

Nhìn hắn viết chân thành như vậy, ta không khỏi bất ngờ. Gãi gãi đầu, cuối cùng ho nhẹ một tiếng, ra vẻ trầm tĩnh, vuốt tóc hắn nói: “Vẻ ngoài của chàng cuốn hút người khác, ta xa chàng lâu như vậy, không biết chàng đã khiến bao nhiêu thiếu nữ xao xuyến rồi. Tính tình thì vẫn cứ đơn giản ngốc nghếch như vậy… Càng khiến các thiếu nữ đau lòng. Chàng thấy vậy là tốt hay xấu?”

Mạch Khê nghe xong, bình tĩnh nhìn ta chằm chằm, đôi lông mày hơi nhíu lại, biểu hiện rõ ràng chủ nhân nó đang tức giận.

Đa số những lần hắn tức giận, ta đều không đoán được lý do, lần này cũng vậy. Không muốn phí thời gian suy nghĩ, ta nói tiếp: “Nhưng Tam Sinh là một người ích kỷ, chàng không nhạy bén trước tình cảm của người khác, đối xử lạnh nhạt với các cô nương khác… Ta lại thấy thích.”

Ta thở dài. “Mạch Khê, chàng hạ thuốc gì với ta vậy? Khiến Tam Sinh thích chàng nhiều như thế. Đến mức không muốn người khác chạm vào chàng, dù chỉ một chút.”

Hắn nhìn ta, ánh mắt ngời sáng.

Đúng lúc ấy, quân y bước vào, Mạch Khê chuyển ánh mắt, nhường chỗ cho quân y. Vết thương của ta là pháp thuật bản thân gây ra, đương nhiên quân y không biết, chỉ nói là bị thương ngoài da. Băng bó xong xuôi rồi rời đi.

Không có người ngoài, ta vui sướng cầm tay áo Mạch Khê, muốn kể cho hắn nghe nỗi khổ ly biệt. Nào ngờ, ta chưa cầm tay áo được bao lâu, bên ngoài có tiếng cấp báo của quân sĩ.

Sắc mặt Mạch Khê trầm xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Ta kinh ngạc nhìn ống tay áo hắn tuột ra khỏi tay ta, tiếng quân sĩ cấp báo bên ngoài truyền vào tai ta. Ta thở dài một hơi. Xa cách hai mươi năm, cũng không được ở cạnh lâu một chút.

Đối với Mạch Khê, Tam Sinh vẫn quan trọng như trước, nhưng đã không còn là quan trọng nhất.

Chiến tranh xảy ra, tướng quân không thể vì nhặt được một nữ nhân mà ngừng lại.

Thời gian ta và Mạch Khê ở bên nhau đã ít, nay còn ít hơn. Cuối cùng, trước khi trận chiến xảy ra, cảm giác như có một bầu không khí kỳ lạ di chuyển trong doanh trại, giống như xao động, giống như bất an, giống như đang hưng phấn. Mạch Khê bận tới mức ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

Kết quả chiến tranh thế nào ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm đến Mạch Khê mà thôi.

Gần đây, mỗi ngày ta đều đi theo quân lính hành quân gấp, vẫn đều tự hỏi, rốt cuộc kiếp số “muốn mà không được” của Mạch Khê là cái gì. Hiện giờ hắn là đại tướng quân, muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, còn cái gì là muốn mà không được…

Bế tắc lâu ngày, ta nghĩ sẽ hỏi thẳng Mạch Khê xem sao.

Buổi tối, ta hỏi mấy binh lính gác đêm mới biết được Mạch Khê ra khỏi doanh trại cùng A Nhu cô nương.

A Nhu, chính là nữ tử mà ta đã gặp lần trước.

Nghe nói nàng là nghĩa nữ của Bạch Tề, từ nhỏ đã ở bên cạnh Mạch Khê, dường như được ngầm công nhận là phu nhân Tướng quân. Trước kia khi nghe những lời này, ta chỉ thản nhiên gật đầu, từ chối cho ý kiến. Nhưng hôm nay, đêm hôm khuya khoắt….

Trong lòng ta có chút chua xót. Rảo bước đi vòng quanh doanh trại, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng hai người bọn họ ở trong rừng.

A Nhu nhỏ giọng nức nở: “Mạch Khê, vì sao phải như vậy, vì sao…” Ta dừng bước, thân hình di chuyển, nấp sau một thân cây. A Nhu buồn bã nói, “Dù sao ông ấy cũng là sư phụ nuôi huynh lớn lên, tại sao huynh lại muốn đẩy ông ấy vào bước đường cùng, ngôi vị hoàng đế kia, huynh muốn nó đến thế sao?”

Nghe thế, ta đờ người. Hơi ló đầu ra, chỉ thấy Mạch Khê lạnh nhạt rút tay áo đang bị A Nhu nắm ra, viết gì đó trong lòng bàn tay nàng. A Nhu kinh ngạc trợn mắt: “Mạch Khê, huynh điên rồi ư?”

Mạch Khê lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm.

A Nhu ngạc nhiên: “Dù hai người không phải ruột thịt, nhưng nàng giống như tỷ của huynh, giống như mẫu thân của huynh, nhưng huynh lại muốn… Huynh thật sự muốn…” A Nhu hiểu ra, “Cho nên, huynh muốn ngôi vị hoàng đế, Mạch Khê, huynh muốn đi tới vị trí cao nhất, sẽ không có ai có thể ngăn cản huynh, huynh có thể thành thân với nàng.”

Mạch Khê lầm lì một lúc, rồi lại viết gì đó trong lòng bàn tay nàng, sau đó bỏ đi.

A Nhu đứng yên ở chỗ đó, một lát sau dường như muốn trở về, nhưng đi được hai bước, cả người như không còn sức lực, dựa vào một thân cây, từ từ trượt xuống mặt đất.

Ta suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đi tới phía trước. Vươn tay, đỡ nàng ta đứng dậy. Nàng ngẩng đầu nhìn ta, vô cùng ngạc nhiên: “Tam, Tam Sinh… Cô cô.”

Ta không quan tâm nàng ấy xưng hô với ta thế nào, nói: “Vừa rồi ta đã nghe thấy cả rồi.”

Mắt A Nhu nhanh chóng ngập nước, đúng là dịu dàng yếu đuối, khiến ta nhìn mà thương. Nàng khóc nói: “Cô cô, bây giờ cũng chỉ có người mới khuyên được Mạch Khê, người đi khuyên nhủ huynh ấy đi, khuyên nhủ huynh ấy đi!”

"Vì sao phải khuyên?"

Ta biết, nếu Mạch Khê muốn có ngôi vị hoàng đế, nhất định lý do trong lòng hắn không giống như lời A Nhu nói là vì ta. Hắn là Chiến Thần, trong lòng chứa cả thiên hạ, dù có luân hồi thế nào, trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại trách nhiệm và sự kiêu ngạo.

Hắn muốn có ngôi vị hoàng đế thì chắc chắn có nguyên nhân.

Không cần biết đó là nguyên nhân gì, ta không có quyền đi khuyên hắn từ bỏ theo đuổi mục tiêu.

A Nhu nghe ta hỏi vậy, ngẩn người: “Bởi vì, bởi vì… nghĩa phụ, chắc chắn huynh ấy sẽ đuổi cùng giết tận nghĩa phụ, huynh ấy…”

Ta thở dài, “Mạch Khê là người tốt, chắc chắn sẽ không đuổi cùng giết tận nghĩa phụ ngươi, nhưng nếu nghĩa phụ ngươi là Bạch Tề, thì cũng chưa biết được.” Ta không muốn giải thích nhiều với nàng, kéo nàng dậy, xoay người rời đi, nói: “Mấy năm nay, để Mạch Khê ở bên các ngươi là sai lầm của ta, các ngươi không hiểu hắn, cuộc sống của hắn nhất định không vui vẻ gì.”

Trở về doanh trại, từ xa có thể nghe thấy tiếng đàn phát ra từ lều của Mạch Khê.

Ta thầm vui vẻ, vội vàng bước nhanh hơn, vén mành lên, bước vào bên trong đã ngửi thấy mùi thơm của hoa mai.

Tiếng đàn ngừng một chút, Mạch Khê mở mắt nhìn ta. Tuy rằng ngoài mặt là đang cười, nhưng ý cười không lọt vào trong đáy mắt.

Ta càng nhìn càng thấy đau xót, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Ta cười giả ngu, đi ra phía sau Mạch Khê, ôm hắn từ phía sau lưng, ôm chặt cổ hắn, không muốn buông tay. Thân mình hắn cứng lại, ta áp mặt vào tai hắn, cũng không nói gì. Chỉ bình yên lắng nghe hơi thở ấm áp của nhau.

Không biết bao lâu sau, dường như Mạch Khê đã phục hồi tinh thần, vỗ nhẹ nhẹ lên cánh tay đang giữ chặt cổ hắn của ta, ý bảo ta ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn lấy một bông hoa mai từ bên cạnh bàn đưa cho ta, trên giấy viết: “Ta nhớ rõ nàng thích hoa mai nhất, hôm nay trùng hợp nhìn thấy một nhành mai nở rất đẹp, nên mang về cho nàng.”

Ta nhận lấy, nâng niu trong lòng bàn tay, hết ngắm lại đưa lên ngửi.

“Vẫn còn thích chứ?”

Nhìn bốn chữ trên giấy, lòng ta giống như dây cung bị hắn nhẹ nhàng gẩy, nhộn nhạo dâng lên.

“Thích.” Ta giữ tay hắn, vuốt ve lòng bàn tay thô ráp, “Lấy toàn bộ hoa trong trời đất đổi với ta, ta cũng không đổi nhành hoa chàng đã hái cho ta.”

Ngón tay hắn co lại, nắm tay ta trong lòng bàn tay. Xiết chặt đến mức ta cảm thấy đau.

“Mạch Khê, đàn cho ta một khúc đi, trước kia ta rất thích nghe chàng đánh đàn.” Ta cười, “Ta muốn nghe khúc nhạc nào hùng tráng một chút.”

Mạch Khê gật gật đầu, đầu ngón tay hắn lướt qua dây đàn, tiếng nhạc trầm bổng réo rắt vang lên, mang theo sát khí nơi sa trường, khí phách nhất thống thiên hạ, chất chứa cảm xúc cô đơn của người anh hùng, âm vang tấu lên.

Càng gần đến cuối khúc nhạc, giai điệu phát ra càng hùng hồn, gần như tang thương. Hoặc giống như đang phát tiết cảm xúc, âm điệu dồn dập nhanh chóng.

Khi âm điệu cuối cùng lọt vào bên tai, đột nhiên ta nói: “Mạch Khê, muốn ngôi vị hoàng đế sao?”

Tay hắn dừng ở trên dây đàn, dư âm chưa kết thúc cũng ngừng lại.

Hắn không nhìn ta, chỉ nhìn chằm chằm vào dây đàn, gật gật đầu.

Ta cười nói: “Vậy đi đoạt đi. Ta đi cùng chàng.” Ta đặt hoa mai trên dây đàn, hai tay giữ chặt tay phải hắn, nhẹ giọng nói: “Lần này, ta nhất định sẽ không rời xa chàng.” Cả người hắn chấn động, lại chậm rãi mềm xuống. Im lặng.

Sau đêm đó, Mạch Khê càng thêm bận rộn.

Ngày tấn công hoàng thành, trước khi ra chiến trường, đứng trước đại quân đang chuẩn bị xuất phát, Mạch Khê mặc áo giáp đột nhiên xoay người xuống ngựa, trước mặt mọi người, ôm chặt ta một cái. Cái ôm cứng rắn ấy khiến ta cảm thấy không thoải mái, nhưng ta cũng không đẩy hắn ra, coi như hắn đang làm nũng chốc lát trên người ta như mỗi lần xa nhau.

Ta vỗ vỗ bờ vai hắn: "Yên tâm đi."

Nhưng ta không thể để hắn một mình trên chiến trường, nếu ta đoán đúng, thì thứ “muốn mà không được” trong kiếp này của Mạch Khê, có lẽ đó chính là ngôi vị hoàng đế. Nếu ý trời không cho hắn đoạt được ngôi vị hoàng đế, thì ít nhất ta cũng có thể giúp hắn tiếp tục kiên cường sống sót sau thất bại. Sau đó, tìm một nơi yên tĩnh, hai người chúng ta an ổn sống hết cả đời này.

Cuối cùng sau khi hắn lịch kiếp xong ba kiếp, lời hứa ba kiếp với ta cũng đã chấm dứt, từ nay về sau đường ai nấy đi. Hắn tiếp tục làm thần tiên cao cao tại thượng như trước, ta tiếp tục làm lão linh vật bất tử ở Minh giới.

Đúng là một sự sắp xếp hoàn mỹ.

Đợi khi bóng dáng Mạch Khê biến mất trong tầm mắt, ta niệm một cái quyết, ẩn thân, đi theo quân đội.

Cuối cùng cuộc chiến đã xảy ra, hoàng đế không thể cứu vãn tình hình, hiện giờ binh lính thủ thành chủ yếu là dựa vào địa hình hiểm trở, việc công thành diễn ra vô cùng thuận lợi, vừa qua buổi trưa, Mạch Khê đã dẫn quân đánh vào trong thành, đi thẳng vào trong hoàng cung.

Ta lại cảm thấy sự việc thuận lợi quá mức ấy rất kỳ lạ. Dường như khẳng định suy nghĩ của ta, ngay khi Mạch Khê đến bên ngoài hoàng cung, một bóng người màu trắng đứng một mình trên tường thành, đứng ở trên cao nhìn xuống Mạch Khê và đội quân của hắn.

Bạch Tề.

Hiện giờ hắn đã bốn, năm mươi tuổi, một người thường ở độ tuổi ấy có thể nhảy cao như vậy cũng không phải dễ dàng gì.

Hắn phất ống tay áo, trên tường thành xuất hiện rất nhiều cung thủ, chỉ thẳng về phía Mạch Khê.

Đám lính ngạc nhiên ồ lên. Đương nhiên là ngạc nhiên, Bạch Tề là thủ lĩnh của phản quân, mà Mạch Khê là tướng quân dẫn dẫn quân đội tấn công vô số thành trì, chuẩn bị đem quân đánh vào hoàng cung thì hai người lại xảy ra mâu thuẫn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Một nam tử đứng phía sau Bạch Tề cao giọng nói: “Bạo quân đã bị chém đầu! Chúng tướng sĩ, chúng ta đã giành được thiên hạ về tay!”

Sau một khắc im lặng, hơn mười vạn tướng sĩ reo hò bộc lộ niềm vui sướng.

Ánh mắt ta chỉ dừng lại bên bóng người trên lưng ngựa kia, Bạch Tề chém hoàng đế trước hắn, đã khiến trong lòng mọi người công nhận Bạch Tề là hoàng đế tân triều. Bây giờ, ta cũng đã hiểu ra, vì sao khi Mạch Khê vẫn còn ở ngoài tiền tuyến tác chiến, Bạch Tề lại đi vào kinh thành, chính là vì giờ khắc ngày hôm nay.

Bạch Tề chờ bọn lính dần dần an tĩnh trở lại, nói: “Sông núi nhiều mỹ nữ, người muốn ngôi vị hoàng đế này quá nhiều, nhưng ta chưa từng ngờ được, ngươi lại muốn có được ngôi vị hoàng đế để làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!”

Nội lực Bạch Tề hùng hậu, tuy giọng không lớn nhưng mỗi người đều có thể nghe thấy rõ ràng. Tiếng trách mắng như xé gió kia khiến mọi người yên tĩnh trở lại.

“Đồ đệ Mạch Khê của ta, ta thu ngươi làm độ đệ khi ngươi mới tám tuổi, đến nay đã hai mươi năm, sở học cả đời truyền thụ lại hết cho ngươi, nhưng ngươi vì ngôi vị hoàng đế này mà nhiều lần phái người ám sát ta. Thật sự khiến trái tim vi sư băng giá. Hôm nay đã diệt trừ được bạo quân, lúc này để thanh lọc thiên hạ, ta sẽ trừng phạt kẻ bất hiếu bất trung, đồ đệ vô đức vô hiếu.”

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, ta chỉ có thể thở dài. Tuy rằng xung quanh có nhiều người như vậy, nhưng bóng dáng một người một ngựa kia lại khiến ta cảm giác vô cùng cô tịch.

Hắn không nói được, dù có oan khuất cũng không thể rửa sạch nỗi oan cho chính mình.

Lúc này, không biết mũi tên từ gã lính nào trên tường thành đột nhiên lại bắn thẳng về phía Mạch Khê. Ta sợ hãi, đang muốn ra tay, đã thấy Mạch Khê không tránh không né giương cung lắp tên, trước khi mọi người kịp phản ứng, mũi tên của Mạch Khê đã bổ đôi mũi tên của đối phương, chỉ nghe thấy trên tường thành có tiếng hét vang lên, một gã cung thủ ngã từ trên tường thành xuống đất.

Mọi người hoảng sợ. Ngay cả ta cũng thấy kinh ngạc, không ngờ khả năng bắn cung của Mạch Khê lại chuẩn xác như vậy.

“Đừng!” Một giọng nữ sắc nhọn vang lên phía sau quân đội, một nữ tử thất thểu chạy tới bên người Mạch Khê, “Đừng! Mạch Khê, đừng như vậy! Dù gì ông ấy cũng là sư phụ có công ơn dưỡng dục huynh! Mạch Khê…”

A Nhu đột ngột xuất hiện khiến chiến mã của Mạch Khê kinh ngạc, con ngựa nổi giận, giơ thẳng chân trước, muốn dùng móng chân đạp ngã A Nhu. Mạch Khê giữ chặt dây cương, nhưng con ngựa giống như nổi điên, không thể nào kéo lại được.

Chỉ có ta nhìn thấy, có kẻ bắn ám khí vào con ngựa của Mạch Khê, bọn chúng muốn cho mọi người tận mắt nhìn thấy hắn đạp chết A Nhu, khiến ác danh thất đức đè nặng lên vai hắn.

Trong lòng ta ngập tràn lửa giận, Mạch Khê của ta không thể có được ngôi vị hoàng đế cũng không sao, nhưng không thể để cho các ngươi bắt nạt hắn như thế!

Phất ống tay áo, âm khí bay ra đánh thẳng vào người A Nhu, đẩy nàng ra xa mấy trượng. Ta hiện thân, dừng ở trước mặt con ngựa, lòng bàn tay ngưng khí, bắn bật ám khí trên người con ngựa ra, bay thẳng về chỗ cũ. Có tiếng thét lớn vang lên, một gã lính ngã xuống, ngất xỉu.

Ta đột nhiên xuất hiện khiến mọi người kinh hoàng, kêu to yêu quái, liên tục lui dần ra xa. Quây xung quanh ta và Mạch Khê.

Mạch Khê xoay người xuống ngựa, gắt gao giữ tay ta, mặt mày cau lại tràn đầy tức giận, vội vàng viết vào trong lòng bàn tay ta hai chữ “Về đi.”

“Bên cạnh chàng chính là nơi ta nên ở, chàng muốn ta về đâu bây giờ?”

Ta hỏi lại, Mạch Khê ngẩn người không nói gì.

Ta không hiểu tia sáng lưu chuyển trong mắt hắn, đột nhiên nghĩ đến, ta muốn cùng hắn ở bên nhau cả đời, nhưng hắn có nghĩ như vậy không? Sau này hắn có tiếc nuối ngôi vị hoàng đế, có trách ta… Trong lòng ta thấy không thoải mái, xoay người hỏi: “Mạch Khê, nếu ta có thể giúp chàng đoạt được ngôi vị hoàng đế, nhưng từ nay về sau sẽ không có Tam Sinh. Dùng Tam Sinh đổi lấy ngôi vị hoàng đế, chàng có đổi hay không?”

Hắn nhìn ta chằm chằm, sắc mặt càng trở nên khó hiểu.

Đúng vào lúc này, Bạch Tề lên tiếng: “Tam Sinh cô nương, cô nương nuôi nấng dạy dỗ Mạch Khê lớn lên, như tỷ, như mẹ, nhưng hắn lại nảy sinh tâm tư xấu xa với cô nương, hiện giờ cô nương vẫn còn muốn cứu hắn sao?”

Bốn phía đều là những tiếng xì xào bàn tán, Mạch Khê xiết chặt tay ta, không giận dữ, ngược lại còn tỉnh táo, nhìn Bạch Tề, trong mắt tràn đầy sát khí khiến ta cũng không khỏi rùng mình.

Ta vỗ tay hắn như muốn trấn an, nở nụ cười, cũng biết vì sao Bạch Tề phải cứu ta giúp Mạch Khê. Hắn muốn ta trở thành quân cờ áp chế Mạch Khê. Muốn Mạch Khê thân bại danh liệt hoàn toàn.

“Bạch Cửu, gần đây ta thường suy nghĩ, nếu lúc trước không phải vì tấm lòng lương thiện của Mạch Khê, ta sẽ không cứu ngươi, thì đến ngày hôm nay, chúng ta có như thế này hay không?”

Sắc mặt Bạch Tề hơi đổi, Mạch Khê cúi mắt.

Ta nói, “Nhưng thời gian không thể quay trở lại, ta và Mạch Khê vẫn cứu ngươi, cuối cùng cũng có ngày hôm nay. Từ trước tới nay ta không ưa ngươi, cũng có linh cảm vài phần về tương lai. Ngươi nói Mạch Khê lấy oán trả ơn, nhưng theo ý ta, ngươi mới chính là kẻ bất nhân bất nghĩa! Ngươi mang Mạch Khê đi, dạy võ công cho hắn, lại sai hắn thay ngươi ra chiến trường, ngươi chỉ là một thủ lĩnh trên danh nghĩa, đứa bé ấy bán mạng vì ngươi, khi hắn giúp ngươi dọn dẹp xong thành trì, ngươi lại nói hắn ám sát ngươi vì muốn đoạt ngôi vị hoàng đế.”

"Bạch Cửu, ngươi ỷ vào Mạch Khê không thể nói, nên ngươi có thể tùy tiện nói dối sao?”

"Hừ! Yêu nữ, chớ có ngậm máu phun người!" Ống tay áo của hắn vung lên, tên bay đến vùn vụt, Mạch Khê vươn tay kéo ta ra phía sau lưng hắn.

Ta hừ lạnh một tiếng: “Ta ngậm máu phun người còn hơn ngươi phun phân vào mặt người khác.” Âm khí trong lòng bàn tay hất lên không trung, toàn bộ tên bay tới đều bị thổi bay.

Ta còn đang muốn mắng tiếp, chợt thấy phía sau có cái gì đó đột nhiên bay lại đây, ta xem thường, tùy tay vỗ, không ngờ thứ đó lại nổ tung.

Thấy hoa mắt, ta cảm thấy không ổn, theo bản năng cầm tay Mạch Khê muốn bảo hộ hắn trong lòng, trong lúc bối rối lại không thể kéo Mạch Khê. Lát sau trước mắt như tối sầm, ta chỉ cảm thấy một thân thể nặng nề ngã xuống trên người ta.

Tiếng nổ bất ngờ ấy khiến tai ta đau nhức. Có một chất lỏng ấm áp chảy theo hai má ta xuống, ta liếm liếm khóe miệng, ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm. Ý thức được đây là cái gì, ta run rẩy cố gắng đứng dậy.

"Mạch Khê."

Không có người trả lời ta. Kiếp này, cho tới bây giờ hắn chưa từng trả lời ta.

Chờ đến khi tiếng ồn dần dần biến mất, cơ thể đè nặng ta vẫn không hề nhúc nhích. Ta run rẩy vươn tay, đi ra khỏi thân thể kia, khi nhìn thấy rõ mọi vật trước mắt, trong đầu trở nên trống rỗng.

"Mạch Khê."

Áo giáp bảo vệ thân thể hắn đã vỡ tung, trên lưng không đếm được có bao nhiêu châm, ta không biết nên ôm hắn từ chỗ nào.

Hai má hắn úp trên mặt đất, dính bẩn bùn đất, đôi mắt đã nhắm không hề mở ra, cũng không còn dịu dàng nhìn ta nữa. Tay hắn vẫn còn giữ ống tay áo của ta, giống như trước đây vẫn đi theo phía sau ta, chỉ sợ ta đi nhanh một chút sẽ bỏ rơi hắn.

Ánh mắt ta dừng lại trên ống tay áo, choáng váng nhìn hai chữ viết bằng máu:

"Không đổi."

Ta ngây ngốc cười, đột nhiên cảm thấy mấy câu nói vừa rồi ngu xuẩn cỡ nào.

Mạch Khê đã chết.

Cũng biết hắn đã lịch kiếp xong kiếp số của hắn, hắn đi tới nơi mà ta vô cùng quen thuộc, nhưng ta vẫn không kiềm chế được đau thương tràn ngập trong lòng cuồn cuộn tràn ra, bao vây quanh ta. Kiếp số của hắn lịch xong rồi, ta và hắn sẽ không thể ở bên nhau nữa. Không thể ở gần nhau, chứ đừng nói là cả đời.

Ta cúi đầu, áp mặt lên gò má đã lạnh như băng của hắn, giữa mùi máu tươi nồng đậm, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương, mùi hương hoa mai.

Từ trong vạt áo hắn rơi ra một đóa mai đỏ, ta nhợt nhạt nở nụ cười, mà trong lòng vẫn không thể nào che lấp nỗi cô đơn.

"Mạch Khê, chàng có biết ta vì sao thích mai không?" Ta nhẹ giọng nói: “Bởi vì duyên phận đầu tiên của chúng ta bắt đầu từ hương mai, ta thích, chỉ vì đã gặp được chàng.”

Lúc này ta mới hiểu ra, vì sao mỗi lần Mạch Khê chuyển thế xuống Địa phủ đều tức giận như vậy. Hắn giận vì ta không biết yêu quí chính bản thân mình. Khiến hắn đau lòng như thế.

“Phản tướng đã chết, mau chóng bắt yêu nữ!” Không biết ai đã rống lên như thế!

Đột nhiên trong lòng ta dâng lên một luồng sát ý bạo ngược. Mạch Khê đã chết, ta và hắn sẽ không thể cùng xuất hiện lần nữa, thế gian này không có Mạch Khê, thì còn gì để ta lưu luyến? Diêm Vương nói ta không được phép giết người, nhưng những người này khinh người quá đáng, ta giết sạch bọn chúng thì đã sao?

Ta vốn sinh ra ở Vong Xuyên, sinh ra đã bất tử, ta còn gì phải sợ? Lũ người trần này, ngu muội mà không biết, giết sạch bọn chúng mới có thể khiến thiên hạ yên tĩnh trở lại.

Ta ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Tề đứng trên tường thành xa xa, cười ha ha, tập trung âm khí ngàn năm trong thanh âm, thê lương giống như lệ quỷ khóc cười.

Người thường làm sao trụ nổi. Trong chớp mắt, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngớt bên tai. Ta nghe, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái, càng cười sung sướng. Hơn mười vạn binh lính bị thanh âm chấn động đến mức thất khiếu đổ máu. Ta không quan tâm, thầm nghĩ đại khai sát giới, muốn hoàng cung này trong ngoài máu chảy thành sông, vấy bẩn chân khí cuồn cuộn của hoàng cung.

"Tam Sinh!"

Xen qua tiếng kêu rên, một tiếng nói trấn tĩnh truyền tới tai ta. Ta ngừng cười, đảo mắt nhìn lại, là Trường An.

Hắn mặc y phục Lưu Ba, vô cùng chói mắt, khiến ta tưởng rằng nhìn thấy Trọng Hoa. Hốc mắt nóng lên, một dòng chất lỏng ấm áp từ trong mắt tuôn rơi, ta tiện tay lau qua, cũng là một tay đầy máu.

Máu và nước mắt của đá Tam Sinh.

Vẻ mặt Trường An không đành lòng nói: “Tam Sinh, chớ nhập chấp niệm, chớ sinh ma tâm.”

Ta hừ lạnh một tiếng.

Trường An thở dài: "Tam Sinh, ngươi cũng biết rõ, đại khai sát giới, làm rối loạn thiên địa, sẽ phải chịu hình phạt hồn bay phách tán, đây chỉ là một hồi kiếp số, ngươi đừng vì giúp Mạch Khê độ kiếp, mà lại hủy đi ngàn năm đạo hạnh của chính mình…”

“Thì sao chứ?” Ta cười nói, “Ta vốn là một tảng đá, có hồn bay phách tán thì vẫn là một tảng đá, đỡ phải quan tâm tới chuyện thế gian, có gì không tốt chứ? Những kẻ này giết Mạch Khê, mặc kệ Mạch Khê có phải lịch kiếp hay không, sự thật chính là bọn chúng đã giết Mạch Khê. Ta muốn bọn chúng đền mạng, không có gì sai.”

“Tam Sinh.” Vẻ mặt Trường An tràn đầy thương xót, “Ngươi mất Mạch Khê đau lòng không thôi, nhưng hơn mười vạn người này đều là sinh linh, bọn họ cũng giống ngươi, có người yêu thương, ngươi giết bọn họ, vậy những người yêu họ biết làm thế nào đây?”

Ta ngẩn ra, quay đầu nhìn những người đó. Có người đang đau đớn giãy dụa, có người đã chết. Giống Mạch Khê lặng lẽ nằm trên đất, không hề nhúc nhích. Bọn họ không nên giết Mạch Khê, nhưng ta cũng không có quyền giết bọn họ.

Âm khí ngưng tụ trong người tản ra. Tiếng kêu rên bốn phía giảm hẳn, chỉ còn lại tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Đột nhiên ta nghĩ, ba kiếp mà Mạch Khê hứa cho ta cũng chỉ là một giấc mơ đẹp, sớm hay muộn cũng phải tỉnh. Mà nay Mạch Khê đi rồi, chỉ là làm ta phải tỉnh lại sớm hơn một chút. Một giấc mơ dài mới tỉnh lại.

"Trường An, ngươi đã có thể thấy được Thiên cơ, cố gắng tu luyện, có ngày thành công."

Ta trở lại bên người Mạch Khê. Cầm tay hắn, chạm vào hai má đã lạnh cứng của hắn.

Ba kiếp này, cuối cùng cũng kết thúc. Ta chậm rãi nhắm mắt lại, chặt đứt tâm mạch. Hồn phách bay ra, lần này tới đón ta không phải là Hắc Bạch Vô Thường, mà là phán quan mặt lạnh bên người Diêm vương. Bút lông trong tay hắn vung lên, ta chỉ thấy cổ tay nặng trịch, một bộ xích sắt chụp vào tay ta.

Hắn nói: “Tam Sinh, ngươi phạm sát giới, ta bắt ngươi trở về chịu phạt.”

Ta chỉ có thể gật đầu, không nói gì hơn.