Tam Quốc Tranh Phong

Chương 24: Đối chọi gay gắt (2)



- Phụ thân, Cam Ninh này luôn luôn làm xằng làm bậy ở Ích Châu, hôm nay đột nhiên đến đây, ý đồ đến không rõ, không nên gặp.

Lưu Tông đứng lên nói.

- Hoang đường, phụ thân cao quý là Chi Phủ một châu, chỉ vì một câu ý đồ đến không rõ, liền đề phòng không gặp. Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì phụ thân đâu còn mặt mũi gì, nếu ngươi sợ, hãy về trước đi.

Lưu Kỳ đứng lên giáo huấn nói. Nói xong lại nhìn về phía Lưu Biểu nói:

- Phụ thân, không bằng trước hết hãy mời vào, đợi sau khi hỏi rõ ý đồ hãy xử trí. Chúng ta chỉ cần âm thầm tăng cường phòng bị là được, ở đây tại chỗ đông người, y cũng không dám giở trò.

Lưu Tông tức lệch mũi, thầm nghĩ:

- Hôm nay trúng tà hay sao, mà lão bị hắn áp chế?

Lưu Biểu nhìn Lưu Kỳ trong lòng vô cùng vui mừng vì trưởng tử lo lắng thay y.

- Đám người Cam Ninh có bao nhiêu người?

Lưu Biểu hỏi.

- Hai người.

Lưu Biểu và người trong viện thở phào một hơi. Lúc sau y lại nhìn về phía Thái Mạo, hỏi ý kiến. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thái Mạo.

- Nên gặp mặt.

Thái Mạo đơn giản nói một câu. Thấy Thái Mạo đồng ý với ý kiến của Lưu Kỳ, sắc mặt Lưu Tông bỗng nhiên trở nên âm trầm.

Lưu Biểu lại hỏi Khoái Việt, Y Tịch, thấy hai người gật đầu, liền nói với thị vệ:

- Dẫn y vào.

Thoáng chốc từ bên ngoài có hai người đi tới, người đi trước mặc một thân cẩm phục, đầu đội tử anh quan, đai lưng bạc khuyết nút hỗn loạn, chân đi hài lụa vàng. Đi đứng tỏa ánh sáng lóng lánh, khí thế hiên ngang. Người phía sau cũng vô cùng bất phàm.

- Cam Ninh bái kiến Lưu Kinh Châu, nghe nói hôm nay là ngày mừng thọ Lưu Kinh Châu, tại hạ đặc biệt tới đây dâng lễ mừng thọ.

Cam Ninh khom người thi lễ nói với Lưu Biểu. Nói xong người phía sau dâng lễ vật, rồi đưa danh mục giao cho lễ quan.

Lễ quan liếc mắt nhìn danh mục lễ vật, thoáng chốc ánh mắt có chút thay đổi, sau đó lễ quan lấy lại bình tĩnh, cao giọng nói:

- Hôm nay nghe nói là ngày mừng thọ Lưu Kinh Châu, Cam Hưng Bá đặc biệt dâng lên bốn chiếc bát vàng, bốn hai chiếc đũa vàng, bốn chậu vàng, mười chuỗi trân châu, trăm viên dạ minh châu, trăm miếng ngọc núi Côn Lôn.

Lễ quan đọc xong toàn bộ đại sảnh trở nên yên tĩnh, một lát sau mọi người mới bàn tán sôi nổi.

- Cẩm Phàm tặc này quả nhiên đốt nhà cướp của không chuyện ác nào không làm, vì thế mới thu được nhiều tài vật nhưu vậy, thực không biết đã giết bao nhiêu người? Thực sự nghiệp chướng!

- Đúng vậy nha, khi trước hoành hành ở Ích Châu, bây giờ đến Kinh Châu chúng ta, không phải nhòm ngó vùng đất Kinh Châu này chứ?

- Rất có khả năng, bằng không dâng tặng nhiều tài vật cho Châu Mục đại nhân làm gì? Nhất định trước muốn tạo quan hệ tốt với Châu Mục đại nhân, để sau này Châu Mục đại nhân mặc kệ y làm xằng làm bậy ở Kinh Châu.

. . . . .

- Khụ, khụ. . .

Lưu Biểu thấy càng nói càng khó nghe, cuối cùng ngay cả y cũng bị mắng, vì thế ho khan vài tiếng khiến mọi người dừng bàn tán.

- Cam tráng sĩ, tặng nhiều lễ vật như vậy không biết là có ý gì?

Lưu Biểu hỏi.

- Ta trước kia thiếu hiểu biết làm nhiều chuyện sai trái, gần đây đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng không có chỗ nào để đi, nghe nói Lưu Kinh Châu chiêu hiền nạp sĩ, Hưng Bá đặc biệt tới đầu nhập, đống lễ vật này coi như thành ý của ta, hy vọng Lưu Kinh Châu có thể tiếp nhận ta và đám huynh đệ của ta, trong lòng Hưng Bá vô cùng cảm kích.

Cam Ninh khom người nói.

- Phụ thân, không nên tin lời y nói, ai biết trong lòng y nghĩ thế nào? Nếu như hôm nay phụ thân tiếp nhận y, ngày sua gây lên chuyện gì, chẳng phải làm ô uế thanh danh của phụ thân sao?

Lưu Tông nhìn mèo vẻ hổ nói.

- Phụ thân, con cho rằng nên tiếp nhận bọn họ, Khổng Tử nói: Biết sai có sửa là điều rất tốt. Hôm nay Cam tráng sĩ biết sai có thể thay đổi, phụ thân nên cho Cam tráng sĩ một cơ hội. Con nghe nói Cam tráng sĩ võ nghệ cao cường, thái độ làm người rất nặng nghĩa khí. Nếu như phụ thân có thể trọng dụng Cam tráng sĩ, chắc chắn Cam tráng sĩ sẽ khai cương mở đất thay phụ thân, Kinh Châu ta có càng nhiều đại tướng, tương lai đối chiến với Tôn Sách phần thắng càng lớn hơn.

Lưu Kỳ thấy Lưu Tông làm rối, lúc này phản bác nói.

- Ta không tin cẩu không ăn cứt, gặp chuyện không may, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ai có thể đảm bảo y không có giáp tâm, tương lai xảy ra chuyện ai có thể gánh vách trách nhiệm?

Lưu Tông đối chọi gay gắt nói.

( Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: Có nghĩa là không sợ việc lớn, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ)

- Vậy ngươi làm sao có thể đảm bảo Cam tráng sĩ không thực sự hối cải, như thế Kinh Châu ta chẳng phải tuốt mất một viên đại tướng sao?

Lưu Kỳ nói xong nhìn về phía Lưu Biểu nói:

- Phụ thân, Cam tráng sĩ trước kia mặc dù đốt nhà cướp của, nhưng Cam tráng sĩ chỉ giết tham quan, chỉ cướp của gian thương làm giàu bất nhân, bởi vậy tính ra Cam tráng sĩ là một người có lòng hiệp nghĩa, hôm nay Cam tráng sĩ biết sai muôn sửa, cũng không phải không có khả năng, xin phụ thân hãy tin tưởng Cam tráng sĩ một lần, hãy cho Cam tráng sĩ một cơ hội. Tương lai nếu Cam tráng sĩ không hối cải, con nhất định tự tay giết chết, nếu Cam tráng sĩ thật tình hối cải nói không chừng sau nay sẽ trở thành một đoạn giai thoại. Như vậy còn biểu hiện lòng rộng lượng bao dung và ý chí khát khao cầu hiền tài của phụ thân, chí sĩ thiên hạ nhất định đến Kinh Châu trước tiên, như vậy Kinh Châu ta nhất định nhân tài nhiều như mây, khiến chư hầu thiên hạ không dám coi thường.

Gã thiếu niên trẻ tuổi đi theo Y Tịch vào đại viện, sau khi nghe Lưu Kỳ sáng túc khúc Thủy Điều Ca Đầu đã luôn luôn quan sát Lưu Kỳ, hiện tại nghe được Lưu Kỳ nói như vậy, trên mặt toát lên vẻ tươi cười.

- Phụ thân. . .

Lưu Tông tiến lên phía trước nói.

- Được rồi, việc này ta sẽ tự quyết định, Đức Khuê, Cơ Bá, Dị Độ, các ngươi nghĩ thế nào?

Lưu Biểu hỏi. Lưu Biểu thấy Lưu Kỳ biểu hiện kính trọng nhân tài, trong lòng Lưu Biểu rất vui sướng. Hiện tại ngay cả kẻ ngốc cũng nhận ra, Lưu Biểu đã chấp nhận Cam Ninh, hỏi đám người Cơ Bá chỉ là hình thức thôi, nào ai dám phản đối.

- Ta nghĩ có thể tiếp nhận.

Ba người khom người đáp.

- Được, Cam tráng sĩ nếu có thể sửa sai, Bổn Châu sẽ cho ngươi một cơ hội, chỉ có điều nếu ngươi sau này đổi ý. . .

Lưu Biểu chưa nói hết câu nhưng mọi người đều biết Lưu Biểu muốn nói cái gì.

- Không dám, Hưng Bá dù vượt núi đao biển lửa cũng không từ nan.

Cam Ninh tiến lên nói.

- Uhm, như vậy hãy ngồi xuống đi.