Tẩm Quân

Chương 47: Đừng mang mặt nạ



“Đã khiến Hoàng Thượng lo lắng … Đều do thân thể thần thiếp quá kém, chẳngqua chỉ là rơi xuống nước, đã bệnh thành thế này, nếu để người khác nghe được, nhất định là sẽ cười chê?” Khinh Tuyết thản nhiên nói, ngữ khínhu nhược ẩn chứa sự điềm đạm đáng yêu. Đôi mắt trong suốt nhìn hắn đưatình một cách dịu dàng êm ái.

Những lời đó là nàng cố ý.

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “Thân thể của nàng đã quá hư nhược rồi, đừngbận tâm nhiều nữa, chú tâm dưỡng bệnh cho tốt, nhanh chóng khỏe lại. Vềphần chuyện này, trẫm sẽ truy cứu đến tận cùng ! Trong hậu cung, tuyệtkhông chấp nhận cho chuyện như vậy phát sinh.”

Ngữ khí của hắn, có sự dịu dàng kiên định mà chính bản thân hắn cũng không ngờ.

Hắn thật sự muốn truy cứu đến tận cùng chuyện này.

Thứ nhất, hắn không thể chấp nhận chuyện như vậy phát sinh trong hậucung của hắn, thứ hai, giây phút hắn nghe được Khinh Tuyết gặp chuyệnkhông may, chỉ có bản thân hắn mới rõ ràng, trong lòng hắn có bao nhiêusợ hãi.

Hắn không thể để chuyện như vậy xảy ra một lần nữa.

“Cám ơn Hoàng Thượng.” Nàng dịu dàng trả lời, khi nhìn vào đôi mắt dịudàng của hắn, nàng đã hoảng hốt trong nháy mắt, nhưng sau đó lại kiênđịnh lại.

Nàng không thể động tình.

Lẳng lặng dựa vào lòng hắn, nàng thỏ thẻ yếu ớt: “Kỳ thật chuyện nàycũng không chắc là người khác cố ý h.ã.m hại, nếu Hoàng Thượng điều trathì nên điều tra thật cẩn thận, tránh đổ oan cho người tốt…”

Hách Liên Bá Thiên nghe nàng nói xong thì cúi đầu, ánh mắt bí hiểm đầyvẻ tìm tòi nghiên cứu: “Nàng thực sự cho rằng không chắc là do có ngườicố ý h.ã.m hại?”

Nữ nhân này, quyết không phải là người lương thiện như thế.

Hắn rất rõ ràng.

Nhưng khi ở trước mặt hắn, nàng có cần phải bầy ra dáng vẻ cực kỳ đơn thuần đấy không?

Không biết vì sao, hắn cực kỳ không vui.

Hắn không thích nàng mang mặt nạ trước mặt hắn.

Tuy Khinh Tuyết không nhìn Hách Liên Bá Thiên, vẫn dựa vào lòng hắn mộtcách rất bình thản, nhưng nàng nhận ra sự giận dữ trong giọng nói củaHách Liên Bá Thiên.

Trong lòng Khinh Tuyết khẽ cười.

Nam nhân này, chưa từng có ai dám giở thủ đoạn trước mặt hắn.

Bất quá, quả thật là nàng không cho rằng những điều mình đang làm là “giở thủ đoạn”.

Vì thế Khinh Tuyết khẽ lên tiếng: “Thần thiếp…Nhận định của thần thiếp thật sự quan trọng sao?”

Nói xong, nàng ngẩng đầu, nhìn hắn bằng đôi mắt nhòa lệ.

Hắn chỉ nhíu mày, không trả lời nàng.

Nàng nói tiếp: “Đúng là thần thiếp không hoàn toàn nghĩ thế, bởi vìchuyện như vậy, làm sao có thể là vô tình chứ? Nhưng thần thiếp chỉ làmột cống nữ nho nhỏ, dù cho Hoàng Thượng có sủng ái phong làm Tuyết Phi, nhưng vẫn không thay đổi được thân phận của thần thiếp. Thần thiếpkhông quyền không thế, không mong trở thành cái gai trong mắt kẻ khác,rồi lại phải chịu sự tấn công của cường địch.”

Về phần cường địch là ai, nàng không nhiều lời, nhưng nàng biết, Hách Liên Bá Thiên sẽ minh bạch.

Ý tứ của nàng rất rõ ràng, nếu muốn xử trí Linh Phi, phải dứt khoát, nếu có chút nương tay, về sau, chỉ sợ Linh Phi không cam lòng sẽ còn h.ã.mhại nàng thảm hơn.

“Có trẫm ở đây, tại sao nàng phải sợ? Trẫm chính là chỗ dựa vững chắccho nàng dựa vào! Chỉ cần nàng không nói một đằng làm một nẻo là được.”Hách Liên Bá Thiên nói, ngữ khí đầy khí phách đế vương.

Hắn có thể bảo vệ nàng, nhưng hắn quyết không cho phép nàng gian dối,nếu để hắn phát hiện nàng thật sự là gian tế, mặc kệ có thích nàng đếnđâu, hắn vẫn sẽ tử hình nàng.

“Thật sao?” Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ vui sướng, là vui sướngthật sự, từ nhỏ đến giờ, chưa từng có ai bảo vệ nàng, chưa từng có ailàm chỗ dựa cho nàng.

Tuy nàng kiên cường và quật cường, nhưng sâu trong nội tâm, nàng vẫn khát khao có một người có thể làm chỗ dựa cho nàng.

Nghe thấy câu nói hùng hồn kiên định vừa rồi của hắn, lòng nàng cảm thấy xúc động một cách rất không lí do.

Tuy rằng nàng biết, có lẽ, hắn đối với nàng, chẳng qua chỉ là sủng áimột cách đơn thuần (tức là quan hệ xác thịt giữa quân vương và ái thiếp, không phải yêu thương tình cảm), nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng trântrọng.

“Lời của trẫm mà còn là giả được sao” Hách Liên Bá Thiên đáp, đôi môimỏng nở một nụ cười tự tin, thật sự rất đẹp mắt, rất quyến rũ.

Sự tự tin của hắn, khiến người khác tin tưởng vào lời nói của hắn một cách rất vô điều kiện.

Khinh Tuyết nhẹ nhàng gật đầu: “Đa tạ Hoàng Thượng.”

“Nhưng mà Khinh Tuyết…” Hách Liên Bá Thiên bỗng nhiên nhíu mày, lấp lửng một câu.

Khinh Tuyết nghe thấy ngữ khí thâm trầm, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đôimắt lạnh lùng sâu thẳm như đầm băng không thấy đáy của hắn trong mộtkhắc, nàng nhẹ giọng hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

“Trẫm không chấp nhận bất cứ kẻ nào phản bội hoặc lừa gạt, nếu có ngườiphản bội hoặc lừa gạt trẫm, trẫm quyết không lưu tình.” Hắn nói xong,ánh mắt trở nên tàn nhẫn ẩn chứa vài tia sát khí, khiến người ta khôngrét mà run.

Khinh Tuyết không ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười: “Người kia, nhất định không phải là thần thiếp.” Nàng biết, hắn đang cảnh cáo, ngầm ámchỉ với nàng rằng, chung quy là hắn vẫn chưa tín nhiệm nàng, đối vớichuyện rốt cuộc nàng có phải gian tế do Tề Dương Quốc phái tới haykhông, hắn vẫn nghi vấn.

Nhưng nàng không sợ, bởi vì, nàng vốn không phải gian tế, nàng lại càng không có ý định sẽ h.ã.m hại hắn.

Thế nên, nàng rất ung dung.

Hách Liên Bá Thiên nghe nàng nói thế, chỉ nhìn nàng chằm chằm, mãi mộtlúc sau mới nhếch đôi môi mỏng gợi cảm, nở nụ cười mê hồn …