Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 25: Vương Tử Nghiên



Lauriel cảm nhận được sợi dây vô tình liên kết giữa mình và Truy Hồn Kiếm đã biến mất, tuy rằng có chút hoảng loạn nhưng cô lại kìm nén cảm xúc đó và suy nghĩ kĩ hơn về những chuyện đã xảy ra.

Trận chiến giữa thiếu niên Hàn Tư Không và tên xương khô kia chắc cũng đã bắt đầu, đây cũng là lần đầu Lauriel cảm giác bản thân bị cô lập hoàn toàn với thế giới.

“À, cảm giác như thế này mới thực sự giống cái chết.”

Cô hỏi và lắc lắc đầu mỉm cười, đôi tai dài nhọn cũng lộ ra sau những lọn tóc trắng thanh lịch kia.

Bản thân Lauriel không phải là Elf thuần chủng, cô là con giai giữa Elf và Fairyn, một sản phẩm của việc lai tạo các giống loài nhằm sinh ra những chiến binh mạnh mẽ.

Đôi mắt màu tím có phần u buồn của Lauriel hướng về khoảng không vô định trước mặt, cô cắn nhẹ đôi môi hồng hào của mình. Đây có lẽ là lần thứ hai sau ngần ấy năm mà Lauriel cảm giác như thể mình vừa bị bỏ rơi.

“Nhân giới không thể tồn tại bất cứ ai có đủ quyền năng để cắt đứt liên kết giữa mình và Truy Hồn Kiếm được.”

Điều cô nói hoàn toàn là sự thật, liên kết giữa Truy Hồn Kiếm và cô được tạo ra bởi thầy của mình là nhất Thượng Long Genju, ngài ấy cũng là thủ lĩnh của nhóm Thượng Long đang lãnh đạo lục địa Eilrine. Mang trong mình sức mạnh của thánh kiếm đời thứ hai, không thể nghi ngờ năng lực về phương diện chiến đấu bằng kiếm của ngài ấy được, Lauriel hiểu rất rõ thầy của mình có thể làm gì.

Việc mất kiểm soát với thanh kiếm của mình không khác gì thất bại đối với bất cứ kiếm sĩ nào tồn tại ở Eilrine, và dù cho bản thân xuất thân từ đảo trời Tengokan thì Lauriel cũng có thể hiểu đạo lý này.

Liên kết do Thượng Long tạo ra một khi bị ngắt thì khả năng duy nhất là do một Thượng Long khác gây nên.

Lauriel lục lọi trong dòng ký ức của mình, cô cố nhớ về những Thượng Long mình đã gặp trong suốt thời gian vẫn còn trên Eilrine.

“Mình chỉ gặp được ba trong số sáu Thượng Long vào lúc đó, nhưng cũng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy mình đã làm họ ghét bỏ cả.”

Sức mạnh và tài năng của Lauriel mặc dù rất vượt trội so với những người cùng thế hệ nhưng lại chẳng khác gì con kiến khi so sánh với các Thượng Long, nếu một trong số họ thật sự muốn truy sát cô sau sự kiện đó thì chẳng có lý do gì mà Lauriel lại có thể sống đến tận bây giờ cả.

Lauriel giơ bàn tay của mình ra trước mặt, lòng bàn tay đầy vết chai sạn và những đường sẹo dài trông rất chi là mất thẩm mỹ đối với một người có ngoại hình xinh đẹp như cô, nắm chặt tay lại, Lauriel thở dài một hơi.

Trừ thầy của cô là Nhất Thượng Long Genju ra thì hai vị Thượng Long còn lại đều khá quý Lauriel, việc này dần dẫn mọi suy đoán trước đó đi vào bế tắc.

Tay Lauriel vẫy vẫy trước mặt, cô xua đi những suy nghĩ về quá khứ của mình, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm để nhìn lại. Bây giờ cô là Vương Tử Nghiên và chuyện cần làm là cầu mong Truy Hồn Kiếm sẽ được một ai đó đủ mạnh nhặt lấy sau khi Hàn Tư Không chết đi, cô không ghét cậu ta nhưng lại chẳng hề có một chút thiện cảm nào, nếu có cũng chỉ là một chút thương hại mà thôi.

Hư không bỗng chút rung động, Lauriel nhìn quanh một lượt và cười thầm.

Liên kết giữa cô và Truy Hồn Kiếm đã có trở lại, chỉ cần đợi khoảng không gian u tối này vỡ tan đi thì tình hình bên ngoài sẽ được Lauriel nắm bắt nhanh chóng.

Tiếng rên rỉ của một thanh niên vang lên giữa hư không yên lặng, rất nhanh sau đó lại trở nên im bặt.

Ánh mắt hoài nghi của Lauriel hướng về phía xa, thân ảnh cô biến thành dải lụa năng lượng hồng sậm và lao thẳng đến đó, bay đến thế giới bên ngoài thông qua khe nứt không gian trước mắt.

Khung cảnh rừng rậm ban đầu đã biến mất, thay vào đó hiện lên trong mắt Lauriel là một cảnh tượng mây núi kéo dài, đất đá chất chồng.

Hàn Tư Không đang nằm co quắp lại trên đỉnh núi. Cơ thể bất động như thể đã chết, khí tức cũng chẳng còn gì cả.

Lauriel nhăn mặt lại, hình dáng con người của cô xuất hiện, búi tóc đuôi sam phấp phới bay bay. Bước nhanh về phía Hàn Tư Không, cô chợt ngưng trọng lại ánh mắt của mình.

“Căn nguyên tự thiêu? Toàn bộ tu vi cũng bị tiêu huỷ hoàn toàn?”

Cô nắm chặt bàn tay lại, chuyện gì đã xảy ra khi liên kết giữa cô bị cắt đứt khỏi Truy Hồn Kiếm, chỉ trong khoảng thời gian đó làm sao Hàn Tư Không có thể chạy đến tận khu vực này, nơi đây cách Vô luật thành cũng phải xa xa khoảng cách một bản đồ.

Truy hồn kiếm đang cắm xuống đất gần đó, Lauriel đi đến và rút kiếm lên, xiết chặt chuôi kiếm lại.

Cô nhìn về phía Hàn Tư Không, hiện tại hắn cũng đã bị thụt về cảnh giới Phàm nhân, nguyên căn bị thiêu rụi cũng hiện thực rõ ràng việc tu tiên đã không còn khả năng.

Lưỡi kiếm màu bạc phát sáng dữ dội, Truy Hồn Kiếm như toả ra năng lượng trời đất nồng nàn và mạnh mẽ, Lauriel hướng lưỡi kiếm về phía Hàn Tư Không và bước đến.

Ký khế ước với một kẻ vô dụng chỉ tạo thêm phiền toái cho Lauriel mà thôi.

Tay phải cô hiện ra một loạt các vòng năng lượng màu hồng sậm bao trọn cả cánh tay Lauriel, đầu ngón trỏ giơ lên, các vòng năng lượng nén lại và hướng thẳng vào lòng ngực Hàn Tư Không, hàng loạt vòng năng lượng kết hợp giống những mũi khoan và khoan một cách mạnh bạo vào cơ thể của Hàn Tư Không, hắn run rẩy và máu chảy ra không ngừng từ khoé miệng.

Truy Hồn Kiếm lơ lửng trước mặt Lauriel, cô giơ hai ngón tay lên và vẽ vào hư không vài nét bút kỳ dị, một loạt các dấu ấn xuất hiện và nhanh chóng bị Truy hồn kiếm hấp thụ.

“Nhập!”

Lauriel hét lên và Truy Hồn Kiếm như mũi lên bị bắn ra lao thẳng xuyên qua lồng ngực đã bị khoan một lỗ nhỏ trước đó của Hàn Tư Không.

...

Gương mặt xinh xắn có chút nghiêm trọng của Lauriel khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn quanh một vòng và quan sát nhanh nơi đây, an toàn cho đến thời điểm hiện tại. Phạm vi mười nghìn mét xung quanh không hề tồn tại khí tức tu tiên giả hay bất kỳ ma thú nào.