Tâm Hữu Bất Cam

Chương 27



Chu Thương Thương nhìn Tô Dần Chính đứng ở đối diện cô, nghĩ thế giới này nhỏ đến mức làm cho người ta cảm thấy sao mà cứ gặp chuyện bất ngờ mãi như thế.Chu Thương Thương vẫn cho rằng Tô Dần Chính quá đáng nhất ở chỗ chính là tìm một người phụ nữ trong giới showbiz bao dưỡng, cho nên cô mặc kệ ở rạp chiếu phim, tivi, hay là hiện tại ngay đây trên cái hiện trườngtiệc tối này, đều có thể thấy ả tiểu tam quang vinh chói sáng, sau đótừng giây từng khắc bị nhắc nhở hôn nhân của cô có bao nhiêu thất bại,cô có bao nhiêu thất bại.

Hàn Tranh quay đầu xem cô: “Nếu không chúng ta đi ra ngoài trước?”

Chu Thương Thương nhìn Trần Uyển Di trên đài vừa múa vừa hát: “Không phải rất dễ coi sao?”

Hàn Tranh xùy cười một tiếng: “Có thể thành thực chút không?”

Chu Thương Thương quay đầu: “Cô ta thật sự là xấu bạo, em vốn tưởngrằng cô ta có chút sở trường, nhưng mà anh nghe một chút đi, tiếng nóiso với khuôn mặt còn kinh khủng hơn.”

Hàn Tranh cong lên khóe miệng, triển khai một tia mỉm cười: “Chúng ta không phải chịu phần tội này, đi ra ngoài hóng gió đi?”

“Phải đi thì anh đi, em muốn xem đủ chương trình, Lưu Đức Hoa còn chưa có đi ra đâu.”

“Được.” Hàn Tranh gật gật đầu, “Liều mình bồi quân tử.”

Chu Thương Thương vừa lòng cười cười, nhìn về phía Hàn Tranh, độtnhiên hỏi một câu: “Thập Nhất, em phát hiện anh đối với phụ nữ rất tốt.”

Hàn Tranh híp mắt nhìn cô một cái, bỗng nhiên cười, dán đến bên taiChu Thương Thương: “Quả thật, nhất là đối với một cô gái, hận không thểtrên giường dưới giường từng giây từng phút hầu hạ.”

Chu Thương Thương lơ đãng xoay đầu, vừa vặn nhìn đến đầu cameraschuyển hướng về phía cô bên này, cô nói cùng Hàn Tranh một câu: “Chú ýchút, có cameras hướng bên này.”

Hàn Tranh không nói lời nào, ý cười trong đáy mắt hơi hơi nhạt đi,không nhẹ không nặng “Ừ” một tiếng, tầm mắt hướng về phương hướng máycameras, trong lòng có tư vị nào đó không đúng.

Rõ ràng anh cảm thấy quan hệ rất quang minh chính đại, làm thế nào vẫn là như vậy, không thể ra ánh sáng đâu.



Trần Uyển Di cảm thấy năm nay bản thân thật sự khí đến vận chuyển,hợp đồng một cái lại tiếp một cái, trước kia ả không có hợp đồng đểtiếp, hiện tại ả phải tuyển chọn rồi mới tiếp hợp đồng, người đại diệncủa ả thừa dịp cơ hội, đem phí biểu diễn của ả tăng lên, một bài háttăng tới 6 vạn tệ. Lại bởi vì bữa tiệc tối tuyên truyền du lịch ở thànhphố G người tài trợ là Tô Dần Chính cùng một đám bạn làm ăn trường kỳhợp tác có lần ở trên một bữa tiệc thấy ả, hôm nay liền lấy 12 vạn phíbiểu diễn mởi ả lại đây. 6 vạn biến thành 12 vạn, dễ dàng tăng gấp đôi,không liên quan đến thực lực, chỉ cần xem ngọn núi mình dựa vào có mạnhhay không thôi.

Trần Uyển Di trở lại khách sạn, vừa tắm rửa xong, di động trong túiliền vang, ả lấy ra di động nhìn, sau đó vui sướng nhấn nút nghe máy.

“Dần Chính.”

Tô Dần Chính ở trong điện thoại không biết nói chuyện tốt gì đó vớiả, ý cười trên mặt Trần Uyển Di càng sáng lạn, cúp điện thoại, rất nhanh đứng trước gương trang điểm sơ, ra khỏi phòng, đi vào thang máy, nhấnlầu 38.

Trần Uyển Di đi đến trước cửa phòng VIP độc quyền, nhấn chuông cửa,qua một lúc, cửa mở ra, Tô Dần Chính mặt không chút thay đổi đứng ở bêntrong cửa, mặc nhất chiếc áo ngủ màu trắng, tóc ẩm ướt, hẳn là cũng làvừa tắm qua.

“Ngạc nhiên không?” Trần Uyển Di ôm cổ Tô Dần Chính, ở trên mặt hắn hôn hai cái, “Em thật sự rất cảm động.”

Tô Dần Chính mang Trần Uyển Di vào phòng, sau đó tiện tay đem cửaphòng đóng lại, Trần Uyển Di kéo tay Tô Dần Chính, nhìn quanh bốn phía,“So với phòng em tốt hơn nhiều.”

Tô Dần Chính không trả lời ả, đi đến trước sô pha ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình tivi cách đó không xa.

Đài truyền hình địa phương thành phố G đang trực tiếp hiện trườngtiệc tối, Trần Uyển Di sau khi chấm dứt phần biểu diễn của mình thì ngồi chuyên xe trở về, cho nên giờ phút này ả ở trong phòng Tô Dần Chính còn có thể nhìn thấy trực tiếp tiệc tối.

Tiệc tối sắp chấm dứt, người MC ở trên đài nói lời cảm ơn cuối cùng,khi nói đến cảm tạ lãnh đạo tham dự lần này, hình ảnh vừa chuyển,cameras chiếu đến hai hàng ghế đầu, trên màn hình xuất hiện vài vị lãnhđạo bụng phệ hói đầu, người người trên mặt phiếm hồng, đối với cameraskhẽ gật đầu mỉm cười.

Trần Uyển Di cười tủm tỉm ngồi vào trên đùi Tô Dần Chính: “Dần Chính, anh cảm thấy em hôm nay hát thế nào?”

Tô Dần Chính quay đầu cẩn thận nhìn nhìn Trần Uyển Di, nghĩ nghĩ: “Có thể nói thật không?”

Trần Uyển Di gật gật đầu.

Tô Dần Chính: “Về sau tốt nhất đừng lên đài, mất mặt xấu hổ.”

Trần Uyển Di ôm lấy cổ Tô Dần Chính: “Vậy anh nuôi em a?”

Tô Dần Chính cười lạnh: “Thì ra trước giờ cô không tiêu một phân tiền của tôi ha, được thôi, một tụ hai tán đi.”

“Đừng mà.” Trần Uyển Di ghé vào bả vai Tô Dần Chính, ngữ khí êm dịu,tỉ mỉ nghe còn có một tia phiền muộn, “Dần Chính, anh có biết em nghĩmuốn cái gì không, em nói với bản thân không cần quá tham, nhưng mà emthật sự rất muốn một gia đình.”

“Ba mẹ em từ nhỏ ly dị sau đó đều tự tái giá, em mười sáu tuổi liềnvào trong cái vòng luẩn quẩn này, em rất thích diễn kịch, thế nhưng emcàng muốn một gia đình, nếu anh có thể…”

Tô Dần Chính nâng cằm Trần Uyển Di: “Ai nói cô không biết diễn, rõràng rất tốt đó thôi, lẽ nào hôm nay phát huy vượt xa ngày thường?”



Tiệc tối chấm dứt đã gần 11 giờ đêm, theo lời chào cảm ơn cuối cùng,bốn phía quảng trường bắn lên pháo hoa, nháy mắt hoa lửa như sao baythẳng lên, sau đó ở trên bầu trời rơi xuống thẳng tắp, tựa như ngọc thụlăng không, quỳnh hoa rực rỡ.

Hàn Tranh nắm tay Chu Thương Thương rời tiệc, lúc đi qua thông đạokhách vip, gặp gỡ Lưu chủ nhiệm của cục văn hóa, Lưu chủ nhiệm một đôimắt nhỏ như đậu xanh khi thấy Hàn Tranh thì híp thành một sợi chỉ, ôngta đánh giá Chu Thương Thương đứng ở bên trái Hàn Tranh: “Hàn cục, vịnày là bạn gái?”

Hàn Tranh không trực tiếp trả lời vấn đề của Lưu chủ nhiệm, mà bắttay đặt ở bả vai Chu Thương Thương: “Chúng ta đi ăn khuya món gì, Lưuchủ nhiệm muốn đi cùng sao?”

Lưu chủ nhiệm vội vàng lắc đầu: “Không được không được…”

Hàn Tranh ôm Chu Thương Thương, trực tiếp cùng vị Lưu chủ nhiệm này gặp thoáng qua.

Địa điểm ăn khuya là quán canh hầm nổi tiếng ở thành phố G, dùngxương ngon nhất hầm thành canh lót dưới đáy nồi, vị tươi hương nồng.

Hàn Tranh đem thịt dê đã bỏ xương thả vào trong chén Chu ThươngThương, ngẩng đầu nhìn thấy chóp mũi cô toát ra mồ hôi, nói một câu:“Thương Thương, em rất dễ đổ mồ hôi.”

Chu Thương Thương ừ một tiếng.

“Hẳn là có chút thể hư.” Hàn Tranh lại thả khối thịt dê đến trong chén cô: “Ăn nhiều bồi bổ.”

Chu Thương Thương không khách khí đem thịt dê trả lại cho Hàn Tranh, “Có thể gắp một ít thứ em thích ăn hay không.”

Hàn Tranh cười ăn thịt dê Chu Thương Thương trả lại cho anh, sau đó nhàn nhã nhấp ngụm trà.

Hàn Tranh nghĩ đến lúc trung học có lần Áp tử trêu ghẹo Tô Dần Chính, giống như nói hắn bị Chu Thương Thương ăn gắt gao, Tô Dần Chính khi đólà nói như thế này đi, “Tử phi ngư yên tri ngư chi nhạc.”

Lịch sử thường thường bị lặp lại, Hàn Tranh nghĩ, anh đại khái hiểuđược tâm tính Tô Dần Chính lúc đó, thế nhưng anh cảm thấy mình hiểukhông được tâm tính Tô Dần Chính mấy năm nay.

Áp tử nói, “Lão Khương chọc người ngại, mới Khương tịnh ngất trời”,Áp tử là đứng ở một góc độ một người đàn ông lý giải Tô Dần Chính, màanh thì sao, bởi vì yêu cô gái trước mắt này, phân tích vấn đề thườngmang thành kiến chủ quan mãnh liệt, tháng trước mẹ anh gọi điện thoạilại đây nói cô anh cùng dượng ầm ĩ ly hôn, nguyên nhân là dượng bênngoài không kiềm chế, anh cảm thấy việc này rất bình thường.

Nhưng là, chuyện đồng dạng, phát sinh ở trên người Chu Thương Thương, không ai biết anh có bao nhiêu phẫn nộ, phẫn nộ đến hận không thể lậptức thủ nhi đại chi. (thủ nhi đại chi: ý chỉ địa vị có được do cướp của người khác – Hàn Tranh muốn lập tức cướp chỗ của Tô Dần Chính á :D)

Cho nên nói, ở trên vấn đề tình cảm là dễ dàng xuất hiện bất bình đẳng nhất.



Cuối tuần tốt đẹp của Hàn Tranh chấm dứt, buổi sáng thứ hai tỉnh lại, lần đầu tiên anh xuất hiện cảm xúc không muốn rời giường đi làm, lúcrời khỏi giường anh hôn hôn trán Chu Thương Thương: “Thương Thương, anhphải đi làm.”

Hàn Tranh chi chi chít chít ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ bùcủa Chu Thương Thương, làm cho bệnh phát cáu khi rời giường đã lâu không thấy của cô lại lủi ra, cô hung hăng đá chân Hàn Tranh, sau đó đập mộtcái gối lên trên người anh.

Cái gối đầu này đập đến không phải trên người Hàn Tranh, mà là tronglòng anh, thứ hai đi làm này, Hàn cục mặt mày hồng hào, thần thanh khísảng, quả thực vui mừng lộ rõ trên nét mặt, người trong cục xây dựngđoán Hàn cục của bọn họ hẳn là sắp lên chức hoặc là mua xổ số trúng giải đặc biệt.



Một cái cuối tuần tiêu hao, tủ lạnh của Hàn Tranh trên cơ bản trốngkhông, Chu Thương Thương rửa mặt xong, mang theo túi xách ra cửa.

Cô gần nhất có chút thích dạo siêu thị, đẩy xe đẩy có thể đi dạo rấtlâu, thích nhất là đi dạo khu vực thực phẩm rau dưa trái cây các loại,gặp gỡ nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ tuyên truyền sản phẩm mới, cô cũng sẽ dừng lại cùng rất nhiều bà nội trợ khác cùng nhau nghe nhân viên đẩymạnh tiêu thụ nói bài giảng “Thứ này chỉ có trong hôm nay, ngày mai sẽbỏ lỡ mất”, vừa mới nãy cô đã mua một cây lau nhà thông minh, bởi vìnhân viên đẩy mạnh tiêu thụ nói chuyện mang theo khẩu âm thành phố B.

Mua đồ nấu ăn đại khái có thể dùng đủ trong một tuần, Chu ThươngThương đẩy xe đi tính tiền, thời điểm tính tiền xong đi ra ngoài tháidương đã có chút lớn, trắng lóa mắt trên đỉnh đầu.

Bởi vì siêu thị ở phụ cận tiểu khu nhà Hàn Tranh, khi Chu ThươngThương mua cây lau nhà thông minh không có điền đơn giao hàng, nên khiChu Thương Thương tay trái mang một túi lớn nguyên liệu nấu ăn, tay phải cầm cây lau, trong lòng có chút hối hận vì sao không có lựa chọn giaohàng.

Đúng lúc này, Thượng Đế tặng một người lại đây.

Chu Thương Thương nhìn Tô Dần Chính đứng ở đối diện cô, nghĩ thế giới này nhỏ đến mức làm cho người ta cảm thấy sao mà cứ gặp chuyện bất ngờmãi như thế.