Tâm Hữu Bất Cam

Chương 15: Trần Uyển Di vui vẻ hôn hôn mặt Tô Dần Chính, hạnh phúc đến mức hận bản thân không thể mỗi ngày đều bị tăng tuy



Hàn Tranh nghỉ ngơi một tuần, tối hốm đó từ thành phố G trở lại thành phố S, Áp tử kêu vài người bạn ở Cửu Trọng Thiên đón gió rửa xe choanh. Một đám người cùng một chỗ sau khi thổi bay hết vài bình rượu,thoải mái nằm ở trên sô pha tán gẫu.

Áp tử nói: “Thập Nhất, mày với Tô Dần Chính hai người tao đều xem vào trong mắt, đứa trước kia vẫn đục nhất vậy mà lên làm cán bộ quốc gia,ngược lại Tô Dần Chính…” Áp tử không nói tiếp, lại giơ ly rượu lên cùngHàn Tranh chạm cốc, “Tiếp tục uống, tiếp tục uống.”

Hàn Tranh mím môi cười cười, chán đến chết bắt tay tung vài lượt súcsắc, sau đó ngẩng đầu, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Cô ấy gần đây qua đượckhông?”

“Làm sao còn không bỏ xuống được a.” Áp tử buông ly rượu, nghĩa chính ngôn từ nhìn Hàn Tranh, “Thập Nhất, không phải tao thích nói nhiều màynghe cũng không vui, mày đã lựa chọn cùng nha đầu Tống gia kia ở mộtchỗ, cũng đừng hỏi lại cái gì cô ấy qua được hay không linh tinh, mặc kệ là trước kia hay là hiện tại, mày cũng không có quyền lên tiếng, cô ấyqua tốt hay không tốt, với mày có mấy đồng xu quan hệ đâu, việc này TôDần Chính nó cũng không quan tâm, mày nhào tới tính làm cái gì?”

Hàn Tranh bật cười một chút: “Tao chỉ hỏi một câu như thế, mày lôi ra một chuỗi dài như vậy để làm cái gì?”

“Tao không phải sợ mày xằng bậy sao?” Vịt Tử trầm mặc một lát, “Nếumày có xem một ít báo lá cải, hẳn là biết cô ấy qua cũng không phải tốtđẹp gì.”

Áp tử nhẹ than thở, cả giận: “Dần Chính hiện tại là tiền càng kiếmcàng nhiều, tuy nhiên thằng này a, cũng càng ngày càng bạc tình.”

Hàn Tranh nhẹ kéo khóe miệng, chỉ cảm thấy rượu vừa mới uống xong có chút buồn nôn.

Áp tử sụt sịt một câu: “Nếu lúc trước biết Dần Chính sẽ biến thànhnhư vậy, còn không bằng ủng hộ mày đem Thương Thương đuổi tới tay, nóithật, đàn ông có đôi khi chính là đê tiện, lão Khương chọc người ngại,mới Khương tịnh ngất trời, tao nhìn cái người hiện giờ cùng một chỗ vớiTô Dần Chính này, chậc chậc, bộ dáng thực không ra làm sao, phỏng chừngchính là công phu dụ dỗ lợi hại.”

Hàn Tranh lấy ra một điếu thuốc đặt ở trên miệng, Áp tử tiếp cận qua mồi cho anh.

Hàn Tranh nhắm mắt hút một hơi thật sâu, đoán là vừa rồi hút quá mau, bỗng nhiên bị sặc, ho khan lên.

“Không có tiền đồ.” Áp tử liếc ngang Hàn Tranh, “Không biết còn nghĩ rằng mày là người mới đó.”

Hàn Tranh cũng hiểu được vừa rồi có chút thất thố, nhẹ cười rộ lên.

Anh đột nhiên nghĩ đến có lần anh mang Chu Thương Thương đi đến bờsông, Chu Thương Thương ngồi ở bên cạnh nhìn anh phun khói thành vòng,cười nói muốn học, anh nghiêng người đốt cho cô một điếu, sau đó thayđổi một điếu mới, liên tục phun ra vài vòng khói xinh đẹp, cùng ChuThương Thương biểu diễn luyện tập.

“Trước hít sâu một hơi… Đúng, sau đó vòng một vòng… Giữ dưới răng đem khói phun ra là được rồi…”

Chu Thương Thương nhìn vài lần, sau đó có mô có dạng phun ra miệng,rất nhanh liền ra được một cái vòng khói xinh đẹp, cô đắc ý nhìn anhdương dương tự đắc:

“Như thế nào?”

Hàn Tranh nghĩ, Chu Thương Thương thật sự là một cô gái học cái gì cũng nhanh.

Hàn Tranh thành thạo phun ra vài vòng khói, sau đó bắt tay đem điếuthuốc ở trên gạt tàn dụi xuống, nghiêng đầu nói với Áp tử: “Áp tử, taocó thể thật đúng là phải xằng bậy một lần.”

Áp tử sửng sốt một chút, kéo miệng nở nụ cười: “Đừng nói với tao, không liên quan tới chuyện của tao.”



Chu Thương Thương cảm thấy gần đây thân thể của mình có chút vấn đề,căn cứ tình huống bản thân lên mạng tra xét, do dự nửa ngày, vẫn là điđến một bệnh viện tư nhân khoa nhũ tuyến ở thành phố S lấy số.

Chu Thương Thương chọn là một chuyên gia, thật vất vả mới đăng kýthành công, trước cô còn có một đống lớn hàng ngũ người xếp hàng.

Ngồi ở bên cạnh cô có một cô gái khẩn trương lôi kéo tay một cô gáikhác, càng không ngừng nhắc tới: “Chuyên gia là nam, làm sao bây giờ,chuyên gia là nam a a a…”

Cô gái kia trấn an nói: “Không sao, trong mắt bác sĩ là vô tính.”

Cô gái che mặt trong lòng cô gái kia: “Nhưng là trong mắt mình có tính a…”

Chu Thương Thương có chút ngồi không yên, cô biến thành phụ nữ đã kết hôn thật nhiều năm, theo lý thuyết đối với mấy vấn đề này dù sao cũngkhông thể còn cùng mấy cô bé giống nhau nhăn nhăn nhó nhó, nhưng là ——Chu Thương Thương hít sâu một hơi, từ trong túi xách lấy ra di động, từtrong phòng chờ đi ra.

“Là Giai Di sao? Mình là Thương Thương, mình muốn hỏi một chút bệnh viện của cậu khoa nhũ tuyến có nữ chuyên gia hay không…”

Dư Giai Di từ phòng trực ban vội vàng chạy tới, Chu Thương Thươngngồi ở phòng nghỉ ngơi nhìn thấy cô ấy lại đây, đứng lên thật có lỗicười cười: “Ngại quá, có quấy rầy cậu đi làm hay không.”

Dư Giai Di trừng mắt nhìn cô liếc một cái, sau đó hỏi: “Rốt cuộc là ở đâu khó chịu.”

Chu Thương Thương nói đại khái tình huống với Dư Giai Di, sau đó bàycho Giai Di xem một cái biểu tình không có chuyện gì lớn: “Mình lên mạng tra xét rồi, hẳn là tăng tuyến sữa, vấn đề nhỏ, mình chỉ là lo lắng mới đến bệnh viện nhìn xem.”

Dư Giai Di gật gật đầu: “Bệnh viện thật ra có vị bác sĩ nữ phụ khoakhông tệ, nhưng mà hôm nay phải đi tư chẩn cho một nữ ngôi sao.”

Chu Thương Thương thở dài: “Thật sự là quăng chết người.”

Dư Giai Di buồn cười nhìn cô một cái: “Sao mà còn giống như mấy đại cô nương vậy nè.”



Nữ chuyên gia khoa nhũ tuyến bệnh viện tư nhân là Tô Dần Chính gọiđiện thoại kêu ra đi khám cho Trần Uyển Di, Trần Uyển Di gần đây cũngtrướng đau, làm một loạt kiểm tra, ra kết quả cũng là tăng tuyến sữa.

Không phải vấn đề gì lớn, nhưng mà cũng cần làm một thủ thuật nhỏ, Tô Dần Chính an bài phòng bệnh cao cấp nhất cho Trần Uyển Di ở bệnh viện,cho ả tĩnh dưỡng sau thủ thuật.

Trần Uyển Di từ khi kiểm tra ra tăng tuyến sữa lại càng yểu điệu dính người, ôm thắt lưng Tô Dần Chính không buông tay làm nũng: “Dần Chính,mấy ngày nay anh có thể ở với em nhiều chút hay không.”

“Trần Uyển Di, cô chỉ là tăng tuyến sữa, không phải ung thư vú.” Dừng một chút, Tô Dần Chính vẫn là hơi hơi mềm giọng: “Giải phẫu xong tôilại đây thăm cô, tháng sau tôi đi Hongkong công tác, cô không phải rấtthích gom đồ sao, đi chung đi.”

Trần Uyển Di vui vẻ hôn hôn mặt Tô Dần Chính, hạnh phúc đến mức hận bản thân không thể mỗi ngày đều bị tăng tuyến sữa.



Hàn Tranh hẹn Tống Thiến cùng nhau ăn cơm chiều, Tống Thiến thích ănhải sản, anh liền đạt một gian ghế lô trong quán hải sản. Trên bàn cơm,Tống Thiến kể với anh mấy chuyện thú vị hôm nay phát sinh trong vănphòng, Hàn Tranh nghe cái được cái không.

Tống Thiến nhìn nhìn Hàn Tranh thần sắc không yên lòng, thầm oán mộtcâu: “A Tranh, anh có thể chuyên tâm nghe em nói hay không.”

Hàn Tranh hơi nhận lỗi nở nụ cười.

Tống Thiến hòa hoãn giọng điệu: “A Tranh, anh hôm nay sẽ không nói gì với em sao?”

“Có.” Hàn Tranh nhìn về phía Tống Thiến, mở miệng nói.

Tống Thiến nhìn Hàn Tranh, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ dựcảm không tốt, quả nhiên, lời Hàn Tranh nói sau đó chứng minh giác quanthứ 6 của Tống Thiến.

“Tống Thiến, thật ra em tốt lắm, tôi cũng không biết mở miệng như thế nào…” Hàn Tranh nhìn Tống Thiến, rõ ràng nói xong thấy thật có lỗi, môi khẽ động kéo ra một tia nhạt nhẽo lạnh bạc, “Tống Thiến, chúng ta haylà thôi đi, chúng ta không thích hợp.”

Tống Thiến kinh ngạc nhìn Hàn Tranh, nói chuyện dây thanh đới nghẹn ngào: “A Tranh, chúng ta làm sao lại không thích hợp?”

Hàn Tranh: “Thực xin lỗi.”

Tống Thiến lắc đầu, nước mắt làm nhòe phấn mắt: “Em không cho phép chia tay, không cho phép…”

Hàn Tranh: “Đừng như vậy Tống Thiến, em cần phải tìm một người đàn ông yêu em.”

“Anh không yêu em sao?” Tống Thiến há mồm, hai mắt đẫm lệ mông lung,“Em không muốn chia tay, trừ phi anh nói cho em biết vì sao, anh vì saomuốn chia tay với em…”

Có bao nhiêu phụ nữ, ở đối diện với người mình yêu có thể quyết tuyệt kiên cường, giơ tay chém xuống là tuyệt nhiên cắt đứt, anh ta không cóđối với bạn tốt như trước kia, vì sao vậy? Anh ta làm sao lại không quan tâm bạn, vì sao vậy? Anh ta làm sao lại đưa ra lời chia tay với bạn, vì sao vậy?

Mấy vấn đề này, đáp án đơn giản là yêu không đủ hoặc là không yêu, vì sao còn phải truy hỏi kỹ càng sự việc chi, đáp án đơn giản là còn muốnôm một chút cơ hội thay đổi đường sống, một sự níu giữ trá hình mà thôi.

Vấn đề tình cảm có một cái công lý không tính là công lý: khi tìnhcảm phát sinh biến cố, bên nào bỏ ra nhiều hơn, thông thường là ngườithua.



Ngày hôm sau Chu Thương Thương hẹn trước nữ bác sĩ chuyên gia khámbệnh, khi ra khỏi nhà tiểu bảo mẫu hỏi cô có muốn kêu lái xe đưa đi haykhông, Chu Thương Thương lắc đầu nói không cần.

Bệnh viện như trước kín người hết chỗ, Chu Thương Thương trong phòngđợi chán đến chết nhìn tranh tuyên truyền bệnh lý dán trên hành lang,con người khi đối diện với bệnh tật dù sao cũng sẽ miên man suy nghĩ.Chu Thương Thương đột nhiên nghĩ đến mình ngày bé có lần sốt cao khônghạ, Trương Lâm ôm cô truyền nước biển một ngày một đêm, cô ngủ mơ mơ hồhồ, khi tỉnh lại hỏi Trương Lâm một vấn đề: “Mẹ, con có phải chết haykhông a.”

Trương Lâm khi đó quăng cho cô một cái tát: “Ngủ hồ đồ đi!”

Chu Thương Thương tựa lưng vào ghế ngồi, cô đã lâu không còn như vậynhớ Trương Lâm cùng Chu Trường An, người trưởng thành cảm tình đối vớingười mất cũng trở nên thành thục, theo thời gian sẽ chậm rãi học đượclàm sao đem tưởng niệm giấu ở trong lòng, nhưng là hôm nay cô ở phòngchờ bệnh viện, khi nhớ tới bọn họ cư nhiên lại có xúc động rơi lệ.

Bên ngoài y tá đi ra kêu tên: “Số 9, Tống Thương Thương.”

Chu Thương Thương lấy tay xoa xoa hốc mắt bị đỏ, hướng về phía phòng chuyên gia đi vào.

“Mời ngồi.”

Chu Thương Thương vào phòng, thấy bên trong ngồi là nam bác sĩ, cảngười có chút ngu đi, cô theo bản năng hỏi một câu: “Tôi hẹn trước làbác sĩ Vương Ái Hoa, là vị nữ bác sĩ.”

“Bác sĩ Vương có việc, tôi thay cô ấy phụ trách.” Bác sĩ nam tức giận giải thích một chút, sau khi ngẩng đầu nhìn Chu Thương Thương, ngữ khíhơi chút thay đổi, ánh mắt cũng sáng vài phần, chỉ chỉ giường nhỏ phíasau bình phong, “Nằm ở trong kia vén quần áo lên.”

Chu Thương Thương: “Lần sau tôi lại đến kiểm tra đi.”

“Cô có ý gì?”Bác sĩ nam giống như là bị người ta giẫm phải chân, lậptức nhảy dựng lên, “Tôi chỉ là làm kiểm tra với cô, không phải muốn xâmphạm cô, tôi làm bác sĩ hơn mười năm, vẫn là lần đầu nhìn thấy nữ bệnhnhân giống như cô vậy, trong mắt bác sĩ là vô tính, những lời này côchưa từng nghe qua sao, thật sự là tức chết tôi!”

Chu Thương Thương từ nhỏ bộ dạng xinh đẹp, tuy rằng không sinh ra hoả nhãn kim tinh gì, nhưng có một số việc vẫn là có thể thấy rõ ràng. Mànày vốn là một chuyện xấu hổ, cô vốn định đi là tốt rồi, thật sự khôngthể tưởng tượng được còn bị trả đũa.

Chu Thương Thương bình thường cũng không phải một cái bánh bao mặcngười ta chỉ mắng, nhưng mà hôm nay không biết bởi vì là ở bệnh viện hay là vị nam bác sĩ thật sự mắng rất có lý, cô còn có chút không biết xửlý như thế nào.

“Cô có biết hay không, cô vừa mới hoài nghi đối với một bác sĩ là cái tính chất gì? Cô là vũ nhục y đức của tôi, vũ nhục phẩm cách của mộtbác sĩ!”

Nam bác sĩ nghĩa chính ngôn từ hùng hùng hổ hổ hấp dẫn không ít người vây xem trong phòng chờ, Chu Thương Thương vừa nãy cảm xúc vốn khôngtốt, hiện tại lại bị nam bác sĩ chỉ mắng như vậy cùng người chung quanhchỉ trỏ, ủy khuất nước mắt ngay tại chỗ đã tuôn ra.

Người vây xem càng ngày càng nhiều, Chu Thương Thương cúi đầu chenqua đám đông đi ra cửa: “Xin nhường chút, nhường qua một chút có đượchay không!”

Chu Thương Thương thật vất vả mới từ trong đám người đi ra, lúc đi ra vừa vặn cùng người nào đó đi ngang qua đối mặt.