Tâm Đầu Ý Hợp

Chương 6: Thổ lộ



Lúc tới nhà Vương Tử Hân, anh mở cửa xuống xe: “Cảm ơn, cô về cẩn thận một chút, về tới nhà thì nhắn tin báo cho tôi”.

Từ Tương thấy anh từng bước rời đi, đột nhiên xuống xe, chạy nhanh gọi Vương Tử Hân lại: “Bác sĩ Vương, chờ một chút.”

Vương Tử Hân quay đầu lại, Từ Tương đã đứng sát ngay phía sau anh: “Sao vậy?”

Từ Tương cúi đầu, nhìn mũi chân mình, chậm rãi nói: “Bác sĩ Vương, tôi biết tôi không nên hỏi việc riêng của anh, nhưng tôi vẫn muốn hỏi anh vừa rồi có phải đi xem mắt không? Anh thích cô gái xinh đẹp kia à?”

Vương Tử Hân không trả lời, chờ cô nói tiếp.

“Bác sĩ Vương, có phải anh rất thắc mắc vì sao tôi lại xuất hiện ở đây phải không? Đúng vậy, là tôi đi theo các anh tới. Buổi chiều đứng trước cửa bệnh viện, thấy anh đứng với mấy cô gái kia tôi cảm thấy rất khó chịu, nhìn thấy anh lên xe người ta tôi liền đi theo. Tôi biết, tôi không nên đi theo anh, tôi biết đây là bất lịch sự, tôi cũng rất khinh bỉ chính mình!”

“Nhưng, bác sĩ Vương. Chẳng lẽ anh không hiểu tôi đang theo đuổi anh sao? Cũng có thể anh đã biết nhưng lịch sự không từ chối tôi. Hoặc là tôi thật sự không tốt, dù sao anh cũng xuất sắc như vậy.”

“Chỉ là bác sĩ Vương, không phải anh không có bạn gái sao? Nếu anh muốn tìm bạn gái…” Từ Tương ngẩng mặt, nhìn thẳng vào mắt Vương Tử Hân, nhấn mạnh từng chữ: “Có thể xem xét tôi một chút được không? Tôi thật sự rất thích anh, tôi sẽ cố gắng trở nên tốt hơn”

“Chỉ là trải qua chuyện hôm nay rồi, có lẽ anh rất ghét tôi, tôi giải thích với anh, nếu anh không muốn tôi tiếp tục làm phiền anh thì cứ nói rõ một tiếng là được, tôi không sao, sẽ không quấy rầy anh nữa, anh cứ nói thẳng là được” Giọng cô đã nghẹn lại, nhưng vẫn chịu đựng, nói rõ những lời trong lòng mình.

Cho dù kết quả thế nào, không phải kết thúc là chuyện sớm hay muộn sao?

Vương Tử Hân không lên tiếng, nhưng thay cho lời nói là cái ôm của anh.

Từ Tương cảm thấy một luồng sức mạnh của Vương Tử Hân, anh kéo cô vào lồng ngực mình, trong phút chốc nước mắt cô trào ra.

Cái ôm nay, cô đã suy nghĩ bao lâu, lại không dám nghĩ sẽ nhận được nó, nước mắt Từ Tương chảy càng nhiều hơn.

“Được rồi được rồi, đừng khóc.” Vương Tử Hân cảm thấy trước ngực mình mát mát, chắc là cô khóc rất nhiều.

Từ Tương vốn đang không dám khóc thành tiếng, nghe thấy Vương Tử Hân an ủi bỗng chốc òa khóc.

“Đừng khóc”. Vương Tử Hân hiếm khi lớn tiếng nói: “Để người ta thấy còn tưởng anh bắt nạt em.”

Từ Tương ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Tử Hân, ánh mắt Vương Tử Hân rất dịu dàng, tuy rằng ngược sáng nhưng vẫn có thể thấy ý cười trên mặt anh.

Vương Tử Hân nhìn Từ Tương, vành mắt hồng hồng, hốc mắt còn có tý nước, trên mặt còn nhem nhuốc, bộ dáng kia khiến người ta nhịn không được mà muốn yêu thương, đưa tay giúp cô lau nước mắt. Từ Tương lúc này mới thì thào nói: “Bác sĩ Vương, đây là anh chấp nhận tấm lòng của em rồi sao?”

Vương Tử Hân chăm chú lau nước mắt cho cô: “Em thấy sao?”

“Em không biết nữa, phải xác nhận một chút”. Trong lời nói có rất nhiều do dự, ánh mắt lóe lên tia mong đợi: “Anh có thể trả lời em không?”

“Ừ.” Vương Tử Hân gật đầu.

Từ Tương nghe được câu trả lời mình hi vọng, nhào vào lồng ngực Vương Tử Hân, sức lực mạnh như vậy, hơn nữa Vương Tử Hân không hề chuẩn bị, bị đẩy lùi vài bước, miễn cưỡng giữ chân nên hai người mới không bị ngã xuống.

“Bác sĩ Vương, cảm ơn anh, em thật sự không cố ý đi theo các anh, em chỉ muốn nhìn xem anh và các cô ấy đi đâu mà thôi. Em chỉ sợ mình con chưa kịp theo đuổi anh thì anh đã bị người khắc bắt mất, anh cũng biết, trong bệnh viện có rất nhiều y tá thích anh, các cô ấy mỗi ngày đều được gặp anh, mà em thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy anh, em sợ vài ngày không gặp anh thì anh sẽ quên em, cho nên ngày nào em cũng mang cà phê tới..”

“Ba cô gái lúc nãy đều rất được, đối thủ cạnh tranh của em vốn đã rất nhiều, lại thêm các cô ấy, em càng không có hi vọng. Người ta nói ‘nữ truy nam cách tầng sa;, nhưng em lại thấy giữa em và anh cách rất nhiều bức tường.”

“Em không tìm anh nói chuyện thì anh cũng sẽ không tìm em trước, em lén chạy tới bệnh viện nhìn anh, chỉ cần nhìn thấy anh thì sẽ rất vui sướng.”

Vương Tử Hân cười nhẹ: “Cà phê ngày hôm nay còn chưa uống đâu.”

“Cà phê ở trong xe, quên đi, đã lạnh từ lâu rồi, ngày mai, ngày mai em nhất định sẽ mang tới cho anh.” Thì ra bác sĩ Vương còn nhớ hôm nay mình chưa tặng cà phê, thì ra bác sĩ Vương cũng rất để ý mình, trong lòng Từ Tương vì nhận thức được điều ấy mà vô cùng đắc ý!

“Bác sĩ Vương, anh nói chúng ta như vậy có phải một đôi rồi không?”

Từ Tương rất muốn nghe được đáp án khẳng định từ trong miệng Vương Tử Hân

“Phải”. Vương Tử Hân nói xong, cảm thấy đôi tay bên hông mình càng dùng sức, vui vẻ nhanh như vậy sao?

Từ Tương không nói, bởi vì không có từ gì có thể diễn đạt được tâm trạng của cô lúc này, chỉ là khóe miệng rộng hơn một chút mà thôi. Ôm Vương Tử Hân càng chặt hơn, chỉ là không chú ý đến bộ dạng lúc này của mình, tóc tai lộn xộn, viền mắt hồng hồng, trên mặt còn vương nước mắt.

Ôm một lúc lâu, Từ Tương mới ngượng ngùng thả tay ra: “Anh về đi, em cũng nên về rồi, tạm biệt!” Sau đó đến cạnh xe

Vương Tử Hân nhìn đồng hồ: “Cũng không còn sớm nữa, em về nhà cẩn thận, nghỉ ngơi sớm một chút”

“Được!”

Nhìn thấy bộ dạng chần chừ của Từ Tương, giống như còn lời gì muốn nói, Vương Tử Hân liền mở miệng: “Còn có gì muốn nói với anh à?”

“Ừ, đó là, đó là, bây giờ em phải về, anh, anh không thân mật một chút à?” Nói xong mặt Từ Tương đã đỏ rực.

Vương Tử Hân không nhịn được, cười lớn: “Em lại đây.”

Từ Tương chậm rãi đi qua, tim đập vô cùng mạnh, nhưng trong lòng càng chờ mong!

Vương Tử Hân giữ mặt cô, trong một giây cô nhắm mắt, thấp giọng nói bên tai cô: “Anh sợ hôn em rồi, em không thể tập trung lái xe được nữa. An toàn là trên hết!”

Từ Tương mở mắt ra, xấu hổ chết đi được! Còn nhắm mắt! Thật là tự mình đa tình.

Nhưng, lại cảm giác có thứ gì đó mềm mềm chạm lên trán mình, bên tai lại vang lên giọng nói của anh: “Vừa lòng chưa?”

Là một bác sĩ mắc bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, trên khuôn mặt vừa khóc lóc xong của Từ Tương tìm được một vị trí để hôn thế này xem như đã là đột phá lớn. Từ Tương xấu hổ tới mức lập tức chạy về: “Em đi đây, tạm biệt”, chạy vào xe mình, nhìn thấy Vương Tử Hân đứng ngoài xe cười cười, bác sĩ Vương cười lên thật sự rất đẹp trai!!!

Vương Tử Hân vẫy tay với cô, dặn cô lái xe cẩn thận, đưa cánh tay mô phỏng động tác gọi điện thoại, ý nói cô về đến nhà thì gọi cho anh.

Từ Tương gật gật đầu, cũng vẫy tay lại với anh, quay xe, sau đó trở về tiệm cà phê, còn chưa trả xe cho Hồ Khiết đâu!

Tâm trạng tốt, cô mở radio nghe toàn những bài về tình yêu, đều là những bài vui! Cả người dường như đang bay bổng vậy!

Về quán, việc đầu tiên là nhắn tin báo cho vương Tử Hân, nói mình về quán trước, lát sẽ về nhà, không dám gọi cho anh là vì bây giờ không thể nghe giọng anh được, nếu không sẽ không kìm nén được!

Kéo Hồ Khiết vào một góc: “Aaaa, Bác sĩ Vương đồng ý ở cùng mình rồi,”

“Chúc mừng chúc mừng, đã vui vẻ như vậy thì cậu tự trông quán đi, mình về trước, tạm biệt.” Hồ Khiết tuy cũng vui thay Từ Tương, nhưng mà khoảng thời gian này, các giờ làm việc Từ Tương đều nhất quyết chạy đi tìm bác sĩ Vương, mọi chuyện trong tiệm đều do cô để ý, mệt muốn chết. Nếu Từ Tương đã theo đuổi được bác sĩ Vương rồi thì cũng nên quán xuyến tiệm cà phê đi thôi.

Tư Tương vô cùng sảng khoái đáp ứng, bây giờ tâm trạng cô rất tốt, làm nhiều việc hơn nữa cô cũng vui.

Từ Tương nhanh nhẹn sắp xếp lại mọi chuyện trong quán, gọi người nhà mang xe tới, về đến nhà lại lập tức nhắn tin cho Vương Tử Hân. Sau đó nhận được hồi âm của Vương Tử Hân: “Ngày mai ăn cơm cùng nhau, em ngủ sớm đi.”

Từ Tương vui vẻ muốn điên rồi, bác sĩ Vương trả lời tin nhắn, còn hẹn cô ăn cơm, Từ Tương cảm thấy bản thân đêm nay sẽ mất ngủ.

….

Buổi tối ngày hôm sau, Vương Tử Hân tới tiệm cà phê tìm Từ Tương, chuẩn bị đi ăn cơm.

Hồ Khiết vừa thấy Vương Tử Hân đi vào, liền đẩy đẩy cánh tay Từ Tương: “Bác sĩ Vương của cậu tới đấy.”

Từ Tương ngẩng đầu, trùng hợp bắt gặp ánh mắt của anh, lập tức cười chạy tới: “Anh đến rồi, ngồi trước đã, chờ em một chút.”

Vương Tử Hân đi tới: “Ăn quán nào gần đây cho thuận tiện một chút.”

Từ Tương đương nhiên gật đầu, đi cùng bác sĩ Vương thì đi đâu cũng được!

Vương Tử Hân rất tự nhiên nắm tay Từ Tương khiến cô mỉm cười thật lâu, thật thỏa mãn để cho Vương Tử Hân nắm.

Hai người tìm một quán ăn, vất vả mãi mới tìm được chỗ ngồi, Từ Tương rất không khách khí nói những món mình thích, sau đó lại nhìn vào mắt Vương Tử Hân, bởi vì những món cô gọi đều không tốt, toàn là những món đầy dầu mỡ.

Vương Tử Hân nói: “Những thứ này ăn ít thôi”, nhưng lại không ngăn cản cô.

Từ Tương kéo ống tay áo của anh, cẩn thận hỏi: “Bác sĩ Vương, người nhà anh biết chuyện chúng ta không?”

“Anh chưa nói gì, còn nữa, em không thấy gọi ‘bác sĩ Vương’ rất xa lạ sao, gọi tên anh đi.”

Từ Tương nhất thời choáng váng, “Gọi tên anh”! Từ Tương lúc này đang nghĩ, trong tiểu thuyết, thời điểm nam nữ chính XXOO, câu thường xuyên mà nam chính thường nói chính là “Gọi tên anh”!!!

Vương Tử Hân nhướn màyi: “Sao vậy?”

“Không có gì, em biết rồi.” Từ Tương làm sao có thể để Vương Tử Hân biết bây giờ cô đang nghĩ gì được. Hì hì, gọi tên anh!!

Đúng lúc đồ ăn mang lên, Từ Tương lập tức nói sang chuyện khác: “Ăn cơm ăn cơm, em đói bụng rồi.”

Vương Tử Hân cẩn thận gắp rau cho cô. Mấy lần ăn cơm cùng nhau, điểm không giống chính là lần này có bầu không khí vui vẻ, hơn nữa quan hệ của hai người lúc đó cũng khác, bây giờ là người yêu, cũng thân mật hơn không ít, ngồi rất gần, cũng thả lỏng hơn, tiếp xúc da thịt cũng nhiều hơn!

Cơm nước xong lại nắm tay đi về, Từ Tương để cho Vương Tử Hân ngồi xuống chờ cô, cô làm cho anh một hộp đồ cho anh mang về, tất cả đều dịu dàng vô cùng.

Tiễn Vương Tử Hân rồi, Từ Tương như là con gà vừa bị cắt tiết, sức sống mãnh liệt, làm việc cũng nhiệt tình hơn rất nhiều, khiến Hồ Khiên không khỏi cảm thán: “Tình yêu thật vĩ đại.”

Tâm tình Từ Tương tốt, bị Hồ Khiết xem thường cô cũng không tức giận, ngược lại càng thêm vui vẻ, nói: “Cậu đang hâm mộ mình đúng không! Nếu hâm mộ thì cũng tự đi bắt một người đàn ông về đi!”