Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo

Chương 34



   Sương mù dày đặc che mờ tất cả trước mắt khiến Tuyết Linh chả nhìn thấy gì cả. Nàng hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi lẩm nhẩm trong miệng một loại bùa chú mà nàng đã thấy trong những giấc mơ kì lạ của mình. Một luồng ánh sáng tím nhạt hiện lên xung quanh cơ thể nàng nhưng chỉ vài giây rồi biến mất. Nàng mỉm cười, vậy là nàng thành công một nửa rồi!

   Không đợi nàng vui mừng lâu, chẳng mấy chốc đúng như những gì nàng nghĩ, từ dưới hồ trồi lên một tên yêu quái xấu xí. Khuôn mặt trắng buốt còn có nhiều vảy cá. Hai tai hắn là hai cái mang thở của những con cá thông thường thường thấy. Đây là biểu thị của yêu quái cấp thấp mà phải nói đúng hơn là yêu quái này thành hình người chỉ khoảng tám năm là cùng.

   Hắn vừa thấy nàng liền cười khanh khách. Xoa đôi bàn tay bẩn thỉu của mình rồi dùng chiếc lưỡi dài nhơ nháp của hắn liếm liếm môi nói:

   - Không ngờ hôm nay lại gặp được mỹ nhân hiếm thấy như vậy! Hay ta cùng ngươi vui dục tiên dục tử trước rồi cho ngươi vào mồm sau?

   Cái gì cái gì? Hắn làm cá mà cũng muốn làm những chuyện không đàng hoàng với nàng? Đã thế còn xấu đau xấu đớn như vậy mà lại hênh hoang tưởng mình là mỹ nam toàn quốc? Hừ......

   Tuyết Linh cười lạnh nói:

   - Có giỏi thì ngươi nhào vô! - Nói vậy chứ trong thâm tâm nàng đang giơ ngón tay giữa lên với hắn, trong lòng thầm mắng: "Có ngon thì nhào vô kiếm ăn này! Con cá thúo chết tiệt! Ngươi mà đụng được sợi tóc của ta ta bái ngươi làm sư phụ liền. Dám chọc giận cô nãi nãi ta đây à?"

   - Cẩn thận cái miệng của ngươi! - Tuy nói vậy nhưng tên thuỷ quá kia hai mắt sáng rỡ, vội vàng lao tới nàng.

   Tuyết Linh cười nhạt, trong lòng nàng lại nhảy múa tung hoa. Hahaha, lại đây lại đây a! Ta đag đợi ngươi đây, cá thân yêu!!! (Shizu: Chết bà con cá! Mô phật cầu cho ngươi sớm ngày siêu thoát, đừng gặp lại ma nữ đây. *tụng kinh cầu siêu cho con cá*)

   Con thuỷ quái kia vừa đến gần nàng thì như bị một bức tường vô hình ngăn lại không cho hắn lại gần mà còn đánh bật hắn giăng ra một khoảng. Tên thuỷ quái thảm thiết kêu lên:

   - A.....tay ta! Tay của ta....đau quá!!! Nữ nhân khốn khiếp!

   Hắn giơ cánh tay bị phỏng tới biến dạng của minh lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Tuyết Linh chỉ hận không thể xé xác nàng ra, ăn xương nuốt sống nàng.

   Nàng trở tay, Huyết Sắt cước đã lâu không dùng đột nhiên xuất hiện phóng thẳng về phía trái tim tên yêu quái với tốc độ cực nhanh. 

   - Aaaaaaa....khốn khiếp! Rốt cuộc ngươi là ai? - Trong đáy mắt hắn rõ ràng là nỗi sợ tột cùng. Hắn rốt cuộc không biết nữ nhân này là ai? Tại sao lại có thần khí năm đó phong ấn Nữ Vương của yêu quái chứ?????

   - Là ai sao?....Chính ta cũng không rõ......- Nàng nói mà cứ như tự hỏi mình. Rốt cuộc nàng làm sao vậy? Nhưng không như vậy quá lâu, nàng đã nở một nụ âm hiểm. Nàng kéo tên thuỷ quái lại gần mình khiến hắn đau đớn kêu lên. Tuyết Lunh nói:

   - Ta phải làm gì với ngươi đây? Đây là cái giá mà ngươi phải trả khi dám chọc ta đấy! A! còn có mạng sống của mấy vị cô nương đã bị ngươi ăn thịt nữa! Cha cha, nhiều nha! Khiến ta khó xử quá!

   - Cầu ngươi tha cho ta! Nữ hiệp ta van ngươi tha cho ta! - Tên yêu quái kích đọng nói. Hắn thật không muốn chết!

   - Tha cho ngươi? Ngươi nằm mơ! Sinh mạng của ngươi ngươi quý thế còn sinh mệnh của bao nhiêu người đã bị ngươi ăn thì sao? Nhưng ta rất nhân từ, ta sẽ cho ngươi chọn. Một là bị ta cắt hết gân cốt, tứ chi đứt lìa trong tình trạng sống. Hai là ta  lấy ngươi ra làm thử nghiệm? Ta chưa bao giờ coi tim hay nội tạn của yêu quái cả! - Tuyết Linh sáng mắt nói.

   - A.....Không cần......- Chết như vậy còn đau khổ hơn! Thế là hắn tự cắn lưỡi mình để tự vẫn.

   Nàng nhìn xác con cá to bằng cả một con người đang nằm trên thuyền mà thở dài nói:

   - cái này là ngươi tự làm chứ không phải ta đâu nha!

   Bên bờ, Tru Liệt và Nguyên Phong đang nóng lòng chờ đợi. Bọn họ thật sự muốn phát điên lên. Nàng đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa về. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Đang lux bọn hắn muốn phát điên thì bóng đáng của một chiếc thuyền chợt hiện ra từ làn sương mù. Dần dần bóng dáng mà bọn hắn mong đợi cũng xuất hiện. Tuyết Linh một thân tím nhạt, tóc tím tung bay trong gió đang cập bờ.

   Bọn hắn mừng rỡ, vội vàng chạy đén. Nàng bước xuống con thuyền, cười khẽ nói:

   - Mọi chuyện đã xong xui, xác con cá này là vị thần mà các người đã sùng bái bao lâu nay đấy! - Nói rồi nàng thiếp đi trong lòng Nguyên Phong.

   Nguyên Phong nhìn nàng thật sâu xác nhận nàng không bị gì cả mới thở dài nhẹ nhõm. Hắn thật sự càng lúc càng tò mò về nàng. Có lẽ nàng đã chiếm vị trí nào đó trong tim hắn rồi chăng?

   Tru liệt nhìn hai người họ, lòng nhói lên. Hắn yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên nhưng đây lại là đại tẩu của hắn. Ông trời sao lại khoé trêu nguòi như vậy? Sao lại không cho hắn gặp nàng sớm hơn?.....

    Nguyên Phong bế Tuyết Linh vào trong, khi đi ngang qua Mộ Dung Tần còn đang ngỡ ngàng vì một chuỗi hành động của nàng thì nói:

   - Sáng sớm mai cùng ta lên đường về kinh thành.

   - Vâng, thái tử! - Mộ Dung Tần cung kính đáp rồi đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Nguyên Phong và Tru Liệt.