Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa

Chương 34: Không thể thay thế



- Em ăn sáng chưa? - Hắn vừa lái xe vừa quay sang nhìn nó hỏi.

Nó khẽ gật đầu.

- Còn anh?

- Ha ha .... không ngờ em quan tâm tôi vậy đấy. Cứ coi là rồi đi - hắn bật cười, tăng tốc độ.

Nó chay mày, méo xệch nhìn hắn. Trả lời kì cục, ăn rồi thì nói là ăn rồi. Chưa ăn thì nói là chưa ăn. Cứ coi là khỉ gì?

- Dừng - nó đột ngột lên tiếng làm hắn bất ngờ phanh kít lại.

- Sao vậy? - hắn khó hiểu hỏi nó.

Nó nhún vai, vứt balo ra ghế đằng sau. Mở cửa bước ra ngoài. Hắn đỗ xe sang bên đường, đeo balo một vai, lắc lư chìa khóa hỏi nó lại lần nữa.

- Em cần gì à?

- Ăn - Nó cốc đầu hắn, chỉ lên tấm biển to đùng trước mặt.

- Sao? - hắn ngước mắt lên nhìn biển to đùng ấy mới biết mình đang đứng trước nhà hàng.

- À - hắn gật gù ra vẻ hiểu rồi - Em muốn ăn hả?

Sụp đổ....

Sụp đổ ... Toàn tập. !!!!

Hỏi thế cũng hỏi. Vào nhà hàng không ăn thì làm gì. Nó lườm nguýt hắn, đầu óc thông minh đâu đâu.

- Kính chào quý khách - Hai cô tiếp viên đứng trước cửa lễ phép chào, khuôn mặt cô nào cũng đỏ ửng lên như quả cà chua, miệng cười hở mười cái răng.

Hắn không nói gì khoác vai nó lạnh lùng vào trong. Hắn kéo nó xuống bàn khuất nhất mới an tâm ngồi xuống.

- Xin hỏi quý khách dùng gì ạ? - Cô bồi bàn vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào hắn nuốt nước miếng liên tục.

- Món này ... món này ... món này ... này nữa... đây nữa - nó liên tục chỉ vào menu làm cô bồi bàn ghi rã rời cả tay, để cô ta mọc thêm cái mắt nữa mà nhìn hắn.

- 15 phút nữa vào lớp rồi mà. Em gọi gì nhiều vậy? - Hắn khẽ ho, cười ẩn ý liếc nó.

- Anh tiếc tiền? - Nó nheo mắt đánh trúng điểm yếu của các công tử đào hoa.

- Gì cơ? - mắt hắn trợn tròn lên nhìn nó, lần đầu tiên có người bảo hắn tiếc tiền nếu không nói là vung tiền như nước.

Trúng phóc. Phản ứng của đúng như những gì nó đoán. Nó nhếch môi đắc thắng liếc hắn. Hắn biết trúng kế của nó, liền khẽ cười, nhéo má nó.

- Em tài lanh thật đấy! - Má nó mềm mại càng làm hắn kích thích kéo kéo dài ra.

Nó nhăn mặt đập mạnh vào tay hắn, xoa xoa lại mặt.

- Em dùng mỹ phẩm nào vậy? - hắn tò mò hỏi.

- Giống dùng mỹ phẩm lắm hả? - Nhìn khuôn mặt hả hê của hắn, nó chỉ đá một cú. Sao lại có thể tự tiện thế chứ?

- Tránh ra, tôi mang thức ăn đến bàn kia - một cô bồi bàn chỉnh lại mái tóc bê khay thức ăn về phía bàn hắn và nó bị vài cô bồi khác chặn lại

- Để tôi bê cho - một cô bồi chen lên nhanh chân, còn vài bước nữa cô dừng lại, vuốt nhẹ chân váy, mỉm cười thật tươi thì bị hai cô chặn lại.

- Mau đưa cho tôi - cô bồi váy đỏ giật chiếc khay thức ăn xoay chân hí hửng , không may cô bồi đằng sau ké chân ra làm cô bồi váy đỏ đánh rơi thức ăn hất hết vào mặt nó.

Nghe thấy có tiếng đổ loảng xoảng, các vị khách tò mò nhìn về phía đống lộn xộn.

- Xin lỗi quý khách. Chúng tôi thật sự xin lỗi - cô bồi váy đỏ rối rít xin lỗi - Là cô đằng sau gạt chân tôi.

- Thật tình xin lỗi, xin lỗi quý khách. Chúng tôi sẽ làm lại thức ăn ngay.

Nó nguyên trạng bị thức ăn phủ toàn người, hắn tức giận đứng bật dậy, siết chặt tay , gân xanh nổi lên, lông mi cụp xuống báo hiệu cho cơn cuồng phong bùng nổ.

- GỌI - QUẢN - LÝ - RA - ĐÂY - hắn nghiến răng ken két, gầm gừ nói.

- Xin lỗi quý khách, chúng tôi ... - mấy cô bồi xuýt xoa tay, van nài.

- MAU - LÊN - hắn phẫn nộ đập gãy đôi bàn gỗ ngay trước mặt.

- Tôi là quản lý. Thật tình xin lỗi. Tôi sẽ kỉ luật lại nhân viên của mình. - Kin bất ngờ bước ra, cúi đầu xin lỗi.

- Nghe đây, tôi sẽ KHÔNG - BỎ - QUA đâu. - hắn kéo nó dời đi, không quên để lại lời đe dọa đáng sợ.

Kin xỏ hai tay vào túi ung dung, nhếch môi nhẹ.

- Cứ làm gì quý khách muốn.

Nói rồi, cậu quay ra phía sau, 5 cô bồi run chân run tay, không dám ngẩng mặt lên, lạnh lùng nói.

- Đuổi việc. Bồi thường

- Xin quản lý, chúng tôi xin lỗi - cô bồi váy đỏ quỳ xuống ôm chân cậu bị cậu đá phăng ra.

...................

- Em có sao không? - Hắn nhặt bỏ toàn bộ thức ăn dính trên người nó, kéo tay áo lên xả nước lạnh thì nó giật ra.

- Ra - ngoài - chất giọng lạnh tựa băng vang lên khiến hắn hóa đá.

- Tôi sẽ xả nước lạnh cho em rồi tôi sẽ ra ngoài

- Ra - ngoài - nó gằn giọng ra lệnh khiến hắn bất lực.

- Được rồi. Tôi sẽ cho người mang đồ tắm và đồng phục đến cho em. - nói rồi hắn xoay người bỏ đi, đóng cửa lại.

Nó ngước mắt lên nhìn mình trong gương. Hắn thật không thể bằng Dakie, lần đầu tiên đi với hắn , nó đã thành ra thế rồi. Vậy mới nói, hắn là hắn, Dakie là Dakie. Hắn không – thể thay thế Dakie.

* Cốc * * Cốc *

- Thưa tiểu thư, tôi mang đồ đến cho cô. – Bên ngoài, một giọng nữ vọng vào.

- Vào đi – nó lạnh lùng nói làm người bên ngoài hơi e dè.

- Đây ạ - cô gái đặt đồ trên bệ, khẽ hỏi – Tiểu thư cần tôi giúp gì không ạ?

Nó lắc đầu, chỉ tay vào cánh cửa ý đuổi cô gái.

- Vâng, tôi xin phép.

Đúng là không còn gì để nói. Nó phải làm sạch mình trong đây. Ngoài chỗ đứng và vòi nước chẳng còn gì. Đây quả là kỉ niệm đáng nhớ trong đời.

…………..

- Hôm nay cậu không đi học sao? – Hắn dựa lưng vào tường hỏi cậu đang đứng đối diện.

- Cậu nhìn thấy đó. Hôm nay tôi không đi học – cậu thản nhiên trả lời.

- Lần này đắc tội với đại tiểu thư ấy, quả là kém may cho nhà hàng này – cậu chán nản nhìn lên trời thở dài.

- Với danh nghĩa bạn bè, tôi hỏi cậu 1 chuyện – hắn chuyển chủ đề, nghiêm giọng.

- Là bạn bè, cứ tự nhiên.

- Thật ra, cậu …- hắn chưa nói xong thì đã thấy nó mở cửa bước ra.

- Chuyện cậu hỏi để sau đi – cậu nhìn hắn nói rồi bước đến gần nó

- Chuyện xảy ra vừa nãy thật mong tiểu thư đây bỏ qua.

Nó không nói gì, cười khẩy lướt qua cậu nhanh chóng như không nghe thấy, không nhìn thấy, không … quen biết.