Tắm Cho Đại Ca

Chương 34: Không thể chờ



Trang Hào trên giường lợi hại sao? Hoa Kì trong nháy mắt nhớ lại mấy lần trước, mỗi lần ít nhất ba ~ bốn mươi phút, nên tính là lợi hại đi? Nghĩ như vậy, Hoa Kì không khỏi bĩu môi: “Tôi nào biết, không có người để tôi so sánh.”

Chương Thỉ hé miệng cười cười, sau đó nụ cười chợt giảm, bình tĩnh nói: “Cậu và cậu ta đã làm với nhau hay chưa?”

Hoa Kì liếc y một cái: “Rồi.”

Chương Thỉ thở dài, từ từ nhắm mắt lại: “Mau tắm cho tôi đi, Bàng Suất nói kỹ thuật của cậu rất tốt, để cho tôi lĩnh giáo một chút.”

Chương Thỉ nói bình thản, nhưng truyền vào trong tai Hoa Kì thì không phải là chuyện như vậy, có ý vị khiêu khích.

Hoa Kì từ tắm hành nghiệp kỳ công đến nay đã hai ba năm, cậu tương đối có lòng tin với kỹ thuật của mình, thật đúng là không có mấy người có thế so sánh với cậu.

Hoa Kì dùng vòi hoa sen dội lên thân thể Chương Thỉ, sau đó từ trong túi công cụ lấy ra khăn tắm, thấm ướt rồi vắt khô một nửa, bắt đầu cẩn thận xoa xoa thân thể cho Chương Thỉ.

Rất nhiều người tắm kỳ là vì rửa sạch thân thể, mà có vài người tắm kỳ là để thả lỏng thần kinh, thả lỏng áp lực, cho nên, Hoa Kì tắm kỳ cho Chương Thỉ không hề phí hơi sức, cũng không thấy hạ bùn, ngược lại Chương Thỉ, lúc Hoa Kì chà xát đến cổ y, Chương Thỉ bỗng chốc mở mắt, nói: “Nơi này không cần chà xát nữa.”

Hoa Kì giật mình: “Không chà xát thì không chà xát, anh trừng tôi làm gì? Định hù dọa người hay sao?” Hoa Kì căm tức nhìn y.

Chương Thỉ giận quá hóa cười: “Không có ý kia, nhưng mà chà xát ở cổ thấy không thoải mái.”

Hoa Kì không để ý nữa, an tĩnh thay y tắm kỳ, không nhiều một lát đi tới phía dưới, Hoa Kì dùng khăn tắm chà xát hình xăm của y hai cái, sau đó tránh qua vết sẹo dữ tợn bên cạnh.

“Không sao, cậu có thể tùy tiện chà xát.” Chương Thỉ mở miệng nói.

Hoa Kì ngớ ngẩn: “Cái gì không sao?”

Chương Thỉ cười nói: “Vết sẹo kia đã không có chuyện gì, không cần phải tránh đâu.”

Hoa Kì theo dõi y nói: “Anh thế nhưng biết tôi nghĩ gì?.”

“Rõ ràng như vậy, tôi làm sao có thể không biết.” Chương Thỉ khẽ nhếch miệng, sau đó nhắm hai mắt lại.

Hoa Kì dùng tốc độ chà xát sạch sẽ hai chân Chương Thỉ, đưa tay vỗ vỗ đầu gối y nói: “Trước mặt chà xát xong rồi, lật người nằm xuống.”

Chương Thỉ ừ một tiếng, lật người nằm sấp lên giường, đặt tay dưới nệm, nói: “Cậu tên là Hoa Kì?”

Hoa Kì xoa xoa sau lưng Chương Thỉ nói: “Ừ, đóa hoa hoa, cờ xí kỳ.”

“Thật là buồn cười, lần đầu tôi nghe họ Hoa.” Chương Thỉ nhắm mắt lại nói.

Hoa Kì vừa chà xát vừa nói: “Cái này đâu có hiếm đâu.”

Chương Thỉ cười nhẹ.

Hoa Kì bĩu môi, sau đó để khăn tắm vào trong chậu, rồi lấy một chai tinh dầu trong túi công cụ của mình ra, bóp lên lòng bàn tay một ít, sau đó xoa đều trên lưng Chương Thỉ.

Lúc đầu ngón tay Hòa Kì tiếp xúc lên phía mông Chương Thỉ thì Chương Thỉ cả người rét lạnh, giật phắt người dậy nắm chặt tay Hoa Kì: “Cậu đang làm gì vậy?”

Hoa Kì nhìn Chương Thỉ đang giận không kềm được, hoảng sợ nói: “Tôi có thể làm gì, xoa bóp cho anh a, nếu không thì làm gì bây giờ?”

Chương Thỉ cau mày nói: “Xoa bóp cũng xoa bóp chỗ kia sao?”

Hoa Kì cười nói: “Anh không biết sao, thời đại phát triển, xã hội tiến bộ, người có tiền đều biết hưởng thụ, hơn nữa, tôi đây kĩ nghệ cũng thuộc hàng thượng đẳng, lúc xong rồi anh sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.” Hoa Kì rút cánh tay mình từ tay Chương Thỉ ra, gật đầu ý bảo nói: “Nằm xuống đi.”

Chương Thỉ nhìn Hoa Kì mấy lần, không nói gì nữa, tiếp tục nằm xuống để cậu xoa bóp.

“Anh nói đi, vì sao anh lại khẩn trương như vậy? Tôi cũng xoa bóp cho Trang Hào và Bàng Suất cũng không thấy họ phản ứng kịch liệt như anh đâu đâu.” Hoa Kì vừa nói vừa đem tay đặt lên cúc hoa Chương, vuốt tất cả nếp uốn, cúc hoa của Chương Thỉ có khá nhiều lông, một lát sau đã có mấy túm lông bết lại vào nhau.

Chương Thỉ vẫn cảm thấy không quen, cau mày nói: “Trước kia tôi chưa từng làm như vậy, cho nên. . . . . .”

Hoa Kì nhe răng cười một tiếng, nâng lên một cánh tay khác của Chương Thỉ, vỗ lên mông của y một cái: “Anh phải học được hưởng thụ, tôi thấy anh cũng là người có tiền mà, phải không?”

Chương Thỉ nhếch miệng nói: “Sao cậu biết tôi có tiền?”

“Đoán chứ sao.” Hoa Kì chép chép miệng nói tiếp: “Lúc tôi biết Trang Hào, liền cảm giác người này có thật nhiều tiền, nhưng người có tiền cũng chưa hẳn hào phóng, tôi nghĩ anh cũng giống anh ấy.”

Chương Thỉ cười cười: “Cậu đoán sai rồi, tôi đây không có nhiều tiền, vẫn cô đơn lẻ bóng một mình.”

Hoa Kì cứng miệng không lên tiếng được.

Chương Thỉ từ từ thích ứng với biến hóa trên khuôn mặt của Hoa Kì, lông mày cũng dần dãn ra, một lúc sau, Chương Thỉ mở miệng nói: “Hoa Kì, tôi nhờ cậu một chuyện được không?”

“Nhờ tôi?” Hoa Kì cười: “Đừng đùa tôi… tôi chỉ là một người tắm kì có gì để nhờ.”

Chương Thỉ cười nói: “Chuyện tôi nói cậu nhất định có thể làm được.”

Hoa Kì kinh ngạc nói: “Vậy anh nói tôi nghe một chút.”

Chương Thỉ trầm mặc một hồi lâu: “Sáng mai giúp tôi hẹn Trang Hào ra ngoài ăn một bữa cơm đi, quả thực đã nhiều năm tôi không gặp cậu ấy rồi.”

“Có mỗi việc này thôi sao?”

“Đúng, mỗi chuyện này thôi.”

Hoa Kì rút tay về, ra kí hiệu nói: “Không thành vấn đề, nhưng mà anh phải trả cho tôi tiền xe, từ nơi này đến nhà anh ấy đi xe hết 25 tệ rồi, đi qua đi lại cũng mất 50 đó.”

“Không thành vấn đề, tôi cho cậu hẳn một trăm, 50 tôi giữ lại để phòng trường hợp cậu chuồn mất.”

Hoa Kì bĩu môi nói: “Anh có cần phài như thế hay không.”

“Thế nào? Chê ít à?”

Hoa Kì nhe răng cười một tiếng: “Làm sao có thể chứ, chỉ cần 50 thôi.” Hoa Kì lấy chiếc khăn lông trong chậu vắt khô: “Tại sao anh lại không trực tiếp đi gặp anh ấy?”

“Nói cậu cũng không hiểu, cứ coi như là tôi cũng không muốn trở về khu Hướng An đi.” Chương Thỉ hời hợt nói qua.

Hoa Kì gật đầu một cái: “Chà xát xong rồi, đứng lên tự mình rửa tắm rửa đi, rồi trở về phòng ngủ thôi.”

Chương Thỉ từ từ ngồi dậy, duỗi lưng một cái nói: “Đúng như cậu nói, sau khi chà sát cảm thấy thân thể rất dễ chịu.”

“Tất nhiên, kĩ thuật của tôi tốt như vậy, nếu như trước kia, tôi đã thu đến 500 tệ rồi.” Hoa Kì đắc chí nói.

Chương Thỉ cười chuyển hướng hai chân, thân thể hướng về sau nghiêng về, ngước đầu nói: “Hoa Kì, cậu là người bị đè đúng không?”

“Hả? . . . . . .” Hoa Kì trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, lúc lấy lại tinh thần thì Chương Thỉ đã đứng lên, tiến tới gần Hoa Kì, nhị đệ phía dưới đã cứng rắn.

Mặt Hoa Kì đỏ lên lui lại mấy bước nói: “Ai ai ai, anh đang nghĩ cái gì vậy?”

Chương Thỉ cúi đầu cười nói: “Tôi muốn làm gì, nghĩ cũng biết chứ sao.”

“Thật xin lỗi, nhà tắm có cung cấp các phục vụ tiểu thư, anh tìm mấy cô đó đi.” Hoa Kì bối rối bắt đầu dọn dẹp túi công cụ.

Chương Thỉ xem thường, ngược lại tiếp tục tiến tới gần, tiếp cận, Chương Thỉ vừa muốn mở miệng nói chuyện thì nghe thấy phanh một tiếng, cửa phòng bao bị đạp ra.

Chương Thỉ lạnh lùng nhìn về phía cửa nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh bị đá văng, Vương Chấn đỡ Bàng Suất vào cửa, Bàng Suất cà lơ phất phơ nói: “Ơ a, chuẩn bị vác súng ra trận?”

Chương Thỉ nhếch miệng: “Đúng vậy, có phải cậu canh chừng đúng lúc này để vào không.”

Bàng Suất bất cần đời nói: “ĐM, tôi nghĩ là đã chơi xong rồi, đang muốn xem truyền hình trực tiếp, xem ra tới quá sớm.” Nói xong, Bàng Suất nện bước đi vào, quét mắt nhìn Hoa Kì nói: “Đừng đùa nữa, tôi đã chuẩn bị một bàn mạt chược, bồi anh em đi nhậu đi.”

Chương Thỉ vốn đang định…, cúi đầu nhìn qua nhị đệ đã xìu xuống của mình, không nhanh không chậm nói: “Cậu chỉ vì mạt chược mà đến đây phá hư việc tốt của tôi hả?”

Bàng Suất nhe răng cười nói: “Tôi đây không phải nóng lòng ư, nhanh mặc quần áo, tôi đếm sát vách chờ anh.” Nói xong, Bàng Suất lại nhìn Hoa Kì: “Hoa Kì, kĩ thuật của mày càng ngày càng kém, lâu như vậy mà làm không xong sao?”

Hoa Kì đang cầm túi công cụ. xoay người, cười khổ nói: “Tôi đã làm xong lâu rồi, nhưng. . . . . .”

“Xong rồi vậy không cút mau, tầng dưới có nhiều khách như vậy, mày định làm biếng đúng không?” Bàng Suất mắng bừa.

Hoa Kì co rụt cổ lại, vội vàng nói: “Tôi xuống ngay đây.”

Bàng Suất lui qua bên cạnh, đợi Hoa Kì chạy qua chỗ mình, giơ chân không bó thạch cao đá vào mông Hoa Kì một phát: “Giỏi lắm, dám lười biếng.”

Hoa Kì che mông vội vàng chạy khỏi phòng bao.

Bàng Suất thấy Hoa Kì chạy xa rồi, cười quay đầu lại nói: “Chuyện này đều tại tôi, khiến anh em mất hứng ha.”

Chương Thỉ cười coi như không sao cả, cầm lấy áo choàng tắm khoác trên người nói: “Bàng Suất, có phải cậu có ý với Hoa Kì không?”

Bàng Suất sửng sốt: “Sao anh lại nghĩ như thế được nhỉ, tôi thích đàn bà.”

Chương Thỉ khinh thường hắn, nói lảng sang chuyện khác: “Sáng mai tôi hẹn Trang Hào ăn cơm, cậu có muốn đi cùng không?”

Bàng Suất suy nghĩ một chút: “Cũng được, dù sao sớm muộn gì cũng phải chạm mặt nhau, không bằng ngày mai gặp luôn đi.” Bàng Suất đưa tay ngăn Chương Thỉ lại: “Đừng nói lời vô ích nữa, đi hưởng thụ tiếp đi.”

Chương Thỉ mặc cho Bàng Suất đẩy ra khỏi phòng vệ sinh, chậm rãi hướng sát vách đi tới.

Hoa Kì xuống tầng trở lại nhà tắm nam thì bên trong đã không còn khách, liền vào một phòng bao nào đó, nằm trên giường, cậu lăn qua lộn lại nhớ lại những chuyện vừa mới xảy ra, cậu thật không ngờ ngoài Trang Hào còn có người muốn cùng cậu. . . . . . cậu không thể nghĩ được thêm nữa, lật người nằm sấp trên giường, giận dỗi ngủ quên mất.

Giữa trưa ngày hôm sau, Hoa Kì xin quản lí nghỉ, sau đó chạy tới chỗ công ty xe của Trang Hào.

Cho đến lúc xuống xe Hoa Kì mới nhớ ra, hôm qua đi vội qua, quên đòi tiền xe của Chương Thỉ, thế chẳng phải là mất gà mất cả nắm gạo hay sao?

Hoa Kì buồn bực đi vào cửa chính của công ty xe, vừa vào trong, đúng lúc thấy Trang Hào từ gầm xe bò ra ngoài, cầm trong tay cái cờ lê, trên mặt trên người khắp nơi đều là vết dầu xe.

Trang Hào thấy Hoa kì hơi ngẩn ra: “Cậu tới đây làm gì?”

Hoa Kì nhe răng cười nói: “Nhớ anh cho nên mới tới.”

Trang Hào cau mày từ trong túi móc ra bao thuốc lá, nhìn Hoa Kì mấy lần: “Cậu ăn mặc phong phanh thế sao? Không sợ chết rét à?”

Hoa Kì hít mũi một cái: “Không có gì, hôm nay ấm áp hơn hôm qua nhiều.”

“Ra phòng chờ chờ tôi đi, tôi còn mấy việc nữa phải làm.” Nói xong, Trang Hào đem nửa điếu thuốc ném vào trong đống tuyết, xèo một tiếng tắt lửa, sau đó anh chui vào gầm xe lần nữa xuống. (Snoo: chịu thôi, ta ra ngoài sửa xe toàn bị người ta chém ác vì chẳng hiểu gì về xe cả)

Hoa Kì cũng không có nghe lời đi vào phòng chờ, ngược lại ngồi chồm hổm bên cạnh anh, ghé đầu hướng gầm xe nhìn xuống: “Ca, không phải anh là ông chủ sao? Sao phải tự mình phải sửa xe chứ?”

“Không có đủ người, hơn nữa, tôi cũng phải làm chứ.” Trang Hào cầm cờ lê vặn vặn mấy con ốc.

Hoa Kì ừ một tiếng, nói tiếp: “Ca, hôm qua ở phòng tắm em gặp Chương Thỉ, anh ta bảo em hẹn anh đi ăn cơm với anh ta.”

“Anh ta đi cùng Chương Viễn sao?” Trang Hào nhẹ giọng hỏi.

“Ừ, hôm qua tới đã nhậu xong rồi.”

Trang Hào thở dài, từ gầm xe bò ra ngoài, ngồi trên đất nói: “Tôi đã sớm đoán ra, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, để tôi thay quần áo rồi đi.”

Hoa Kì đứng dậy cùng Trang Hào trở về phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ cũng ấm áp, Trang Hào cởi áo ngoài, người anh ám đầy mùi xăng khiến Hoa Kì phải nhíu mày: “Ca, em đi lấy cho anh một chậu nước ấm.” Hoa Kì không đợi Trang Hào nói liền chạy ra ngoài, khi trở về, Trang Hào mặc áo giữ ấm ngồi xếp bằng trên giường gạch, trên má tái còn dính vế dầu đen.

Hoa Kì để chậu nước xuống, cười nói: “Ca, em đột nhiên muốn đặt cho anh một biệt hiệu.”

“Biệt hiệu gì?” Trang Hào ngậm lấy điếu thuốc nói.

“Trang đại miêu, thế nào, cùng Hoa tiểu cẩu em rất xứng đôi đi?”

Trang Hào giận quá hóa cười: “Xứng cái đầu cậu.” Nói xong, Trang Hào nghĩ xuống giường rửa mặt, ngược lại Hoa Kì vượt lên trước cầm khăn lông nói: “Để em rửa cho.”

Trang Hào đã quen với việc như vậy rồi, tự nhiên để cậu giúp mình lau mặt, lau được một nửa, Hoa Kì thừa dịp Tràng Hào không để ý hôn lên mặt anh một cái, cười nói: “Ca, trên mặt đầy mùi xăng.”

Trang Hào cau mày nói: “Tôi thấy cậu lại nổi máu dâm rồi.”

Hoa Kì mím môi: “Cũng không thể trách em được mà, cả đêm qua em đều nghĩ đến anh.” Nói xong, Hoa Kì ném khăn vào trong chậu, nhanh chóng cởi áo khoác nhung của mình ra.

Trang Hào bất đắc dĩ cười khổ: “Trước tiên khóa cửa lại đã.”

Hoa Kì nhận được lệnh, cởi áo khoác xuống rồi chạy ra khóa cửa lại, khi trở về đã đá giày, không thể chờ đợi bò lên giường, đưa tay đẩy Trang Hào nằm xuống giường gạch.

“Cậu làm gì mà gấp như vậy chứ?” Trang Hào mắng, nhưng phía dứoi đã cứng mất rồi, cảm nhận Hoa Kì vuốt ve nhị đệ của mình cách một lớp quần lót.

Hoa Kì nào có thời gian nói chuyện, tập trung tinh thần nhắm thẳng chỗ nhị đệ của Trang Hào.