Tắm Cho Đại Ca

Chương 31: Thật sự rất xấu hay sao?



“Không sao rồi.” Hoa Kì che miệng, khổ sở nói.

Trang Hào cố nhịn cười, cúi đầu hất tay Hoa Kì ra, nói: “Há mồm ra tôi xem nào.”

Hoa Kì từ từ há miệng ra, Trang Hào cau mày, nói: “Không thấy chảy máu.”

Hoa Kì dùng ngón tay chạm vào hàm răng, ấn nhẹ mấy cái: “Mẹ ơi, răng cửa cũng lung lay luôn rồi.”

Trang Hào nén cười, giơ tay cầm chặt khuôn mặt của Hoa Kì, nói: “Không dập đầu là cậu may mắn lắm rồi.” Trang Hào bước vào bồn tắm: “Tắm đi, xong rồi ngủ là ok.”

Hoa Kì cúi đầu liếc mắt nhìn trong nước, Nhị đệ của Trang Hào đã mềm nhũn, bất đắc dĩ nói: “Anh nói xem, liệu ngày mai môi em có sưng như môi heo hay không?”

Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Không biết chừng, nhỡ đâu lại thành con lừa thì sao.”

Hoa Kì im lặng, không lên tiếng nữa, vẻ mặt như đưa đám giặt nốt đống đồ, sau khi mặc quần áo, Hoa Kì đỡ Trang Hào trở về phòng, sau khi sắp xếp xong xuôi cho Trang Hào, Hoa Kì lại quay vào phòng tắm, làm nốt việc rồi đi ra hành lang.

Thời tiết lạnh khiên Hoa Kì run cầm cập, nhanh chóng thu dọn quần áo, Hoa Kì chạy nhanh chở về phòng, vừa vào cửa liên chân tay chà sát: “Hành lang thật là lạnh.”

Trang Hào nghiêng đầu nhìn hắn: “Mau tới đây đi, tóc ngươicũng sắp đóng băng luôn rồi”

Hoa Kì theo bản năng sờ lên đầu: “Đừng có giỡn, làm sao mà đông lạnh được chứ.” Hoa Kì tháo giày nhảy lên giường, chi vào trong chăn nằm cùng Trang Hào

Trang Hào cũng tự nhiên năm lui ra một chút.

Hai người nằm cạnh nhau, không ai lên tiếng, bóng đèn vàng toả ra ánh sáng nhàn nhạt, rất dễ kích thích thần kinh buồn ngủ, Hoa Kì híp mắt, mơ hồ nói: “Ca, tắt đèn thôi.”

Công tắc đèn nằm bên trái Trang Hào, với tay ra là tắt được ngay.

Trang Hào tắt đèn xong, Hoa Kì mới dám lật người ôm Trang Hào.

Trang Hào cũng không tránh né, dường như đã quen vỡi những hành động của Hoa Kì.

Sáng sớm hôm sau, cũng không biết là nhà ai kết hôn, chiêng trống kèn pháo trỗi lên, đánh thức Hoa Kì và Trang Hào dậy, Hoa Kì dụi mắt, nói: “Thật là phiền phức, mới sáng ngày ra đã đốt pháo”

Trang Hào nửa tỉnh nửa ngủ, nhìn đồng hồ báo thức trên tường: “Cũng chín giờ rưỡi rồi, đứng lên đi.”

Hoa Kì không tình nguyện hướng Trang Hào trong ngực chui: “Còn sớm mà, để em ngủ thêm đi.”

Đêm hôm qua, Hoa Kì mới vừa tắm rửa qua, sau một đêm, tóc không khác gì tổ chim, vài sợi còn cọ vào mũi Trang Hào. Trang Hào hít một hơi, nói: “Mau dậy đi, tôi đưa cậu ra ngoài đi dạo, tiện thể đi cắt tóc luôn.”

Hoa Kì xoa mặt ngồi dậy, vừa mở miệng ngáp, liền thấy đau răng ê ẩm, Hoa Kì xuýt xoa: “Má ơi, đau quá.”

Trang Hào ngồi dậy, cười nói: “Bỏ tay ra tôi xem thế nào rồi”

Hoa Kì bỏ tay xuống, há miệng: “Sao rồi?”

Trang Hào nhìn kĩ mấy lần: “Không có gì , nếu còn đau thì đi mua thuốc bôi.”

Hoa Kì chậc một tiếng, đi đến trước tủ quần áo: “Ca, quần áo anh để ở ngăn kéo nào?”

“Cái màu xanh dương.”

Hoa Kì kéo tủ xanh dương, bên trong quần áo sắp xếp chỉnh tề, quần áo, vớ và quần lót đều được để riêng biệt.

“Ca, quần lót của anh đều là màu trắng à?”

Trang Hào ừ một tiếng: “Thì sao?”

Hoa Kì cười nói: “Màu trắng rất dễ bẩn, nhiều người sợ giặt không sạch được.” Hoa Kì thuận tay từ bên trong lấy thử một chiếc, xem xét kĩ càng, không thấy có gì. Hoa Kì đột nhiên cầm lên mũi hít hà.

Trang Hào một bên cau mày nói: “Không có vị gì đâu.”

Hoa Kì quay đầu lại cười nói: “Em biết rồi.” Nói xong, Hoa Kì đem quần ném cho Trang Hào.

Hoa Kì mặc quần áo tử tế, rồi đun nước, bưng bồn cùng sửa rửa mặt vào phòng, thay Trang Hào lấy kem đánh răng, đưa cho Trang Hào: “Ca, nhà anh có thừa cái bàn chải đánh răng nào không?”

Trang Hào nhận lấy: “Không có, tí nữa đi ra ngoài mua kẹo cao su ăn đi.”

Hoa Kì gật đầu, nhìn Trang Hào đánh răng, xắn tay áo vò khan mặt, Trang Hào đánh răng xong, Hoa Kì cẩn thận giúp anh lau mặt.

Trang Hào nhắm mắt lại nói: “Hoa tiểu cẩu, chân tôi bị thương chứ không phải tay.”

“Dù thân thể anh khỏe mạnh, em vẫn giúp anh lau.” Hoa Kì cười đùa, lau xong mặt cho anh, xoay người để khăn mặt vào trong chậu, cúi người xuống bắt đầu rửa mặt.

“Cậu không đổi chậu nước khác à?”

Hoa Kì lau nước trên mặt nói: “Không sao, nước này lại không bẩn.” Nói xong, Hoa Kì đưa tay từ trong hộp lấy ra sửa rửa mặt, xoa đều tạo bọt, rửa mặt. Trang Hào liền hỏi: “Trong phòng tắm có sữa rửa mặt, sao cậu không sử dụng?”

“Hả? . . . . . .” Hoa Kì chỉ vào khuôn mặt: “Em không biết, hơn nữa em thấy nó thật lãng phí tiền.”

Trang Hào cười nói: “Cậu thật rất dễ nuôi.”

“Cũng không hẳn.” Hoa Kì dừng lại, nói: “Có bánh rán cuốn hành tây, em có thể sống hết đời.”

Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Cả đời ăn bánh rán cuốn hành tây, trước khi chết cũng nhìn thấy hành tây.”

Hoa Kì cười đùa, rửa đi lớp bọt trên mặt, lau mặt, nói: “Ca, sáng nay ăn gì?”

Trang Hào suy nghĩ một chút: “Bên Nam Á có một quán bánh bao rất ngon, tôi dẫn cậu đi ăn.”

“Quá Cẩu Bất Lí? Ai nha. . . . . . em rất muốn ăn thử, quán đấy rất nổi tiếng, xếp hàng rất lâu mới mua được, lại rất đắt nha.” Hoa Kì them lèm chảy nước miếng.

Trang Hào cười nói: “Không đắt đến vậy.” Nói xong, Trang Hào từ từ đứng lên, thử cử động chân bị thương, cảm giác đau đớn không như mấy ngày trước.

“Ca, em mang thuốc tới cho anh, cơm nước xong rồi uống.” Hoa Kì lấy thuốc ra, thầy thuốc dặn dò mỗi ngày cần phải uống thuốc, xoay tay lại nhét vào trong túi.

Hai người lúc ra cửa đã mười một giờ, Hoa Kì khóa cửa lại, xoay người chưa kịp nói chuyện, liền nhìn đến đối diện, cửa chính mở ra, hai người bên trong đi ra.

“Ơ, sao lại trùng hợp như vậy ?” Chương Viễn đứng ở cửa nhìn Trang Hào nhíu mày cười.

Trang Hào trầm mặt, không thèm nhìn Chương Viễn, ngược lại chú ý tới người bên cạnh Chương Viễn, bốn mắt nhìn nhau: “Chương Thỉ?”

Chương Thỉ gật đầu cười nói: “Đã lâu không gặp, tôi nghĩ cậu đã dọn nhà đi lâu lắm rồi.”

Trang Hào ngớ ngẩn nói: “Lúc nào thì ra ngoài?”

Chương Thỉ đến bên cạnh Trang Hào, thân tiết vỗ vỗ lên vai anh: “Cậu cũng đã lớn hơn rồi đấy?”

“Nói nghiêm túc đi, anh về lúc nào?” Trang Hào rốt cuộc có nụ cười.

Chương Thỉ nghiêng đầu nhìn Trang Hào nói: “Được một thời gian rồi, nhưng không đạt được gì nên lại quay về, anh về rồi các cậu phải giúp đỡ anh đấy.”

“Về là tốt rồi, có gì khó khăn anh em chúng ta còn giúp nhau được chứ.” Trang Hào cười nói.

Chương Thỉ hơi mỉm cười, một lát sau, còn nói: “Cậu và Viễn sao lại đấu đá nhau như vậy chứ?”

“Đâu đến nỗi nào, nhưng hắn ta vẫn hận em mãi đấy thôi.” Chương Viễn tọc mạch nói vào.

Trang Hào cười nhạo nói: “Tao hận mày? Mày nghĩ mày à ai chứ? Đừng tự dát vàng vào mặt mình như thế, tao chẳng thèm biết đến sự tồn tại của mày đâu.”

Chương Viễn chậc một tiếng: “Ca, anh xem đấy, hắn vẫn đối xử với em như thế, hòa hảo làm sao được chứ?”

Chương Thỉ híp mắt cười.

“Đúng rồi, anh trở lại lần này không đi nữa chứ?” Trang Hào tự động coi thường sựu tồn tại của Chương Viễn, nghiêng đầu nhìn Chương Thỉ nói.

Chương Thỉ gật đầu một cái: “Không đi nữa, anh em phải giúp nhau đấy.”

“Không thành vấn đề, anh có khó khăn gì cứ nói với em.” Trang Hào hào sảng nói.

Chương Thỉ cười nói: “Cậu vẫn không hề thay đổi.”

“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.” Trang Hào cười nói: “Đúng rồi, hôm nay có rãnh rỗi không? Em mời anh đi ăn ở nhà hàng Hướng An.”

“Hôm nay anh bận rồi, để hôm khác đi.” Chương Thỉ từ chối nói.

Trang Hào mất mác nói: “Thôi cũng được, để hôm khác vậy.”

“Được, hôm khác anh em mình tụ tập.” Nói xong, Chương Thỉ chào Trang Hào rồi đi về hướng hồ ĐỒng Khẩu.

Chương Viễn híp mắt nhìn Trang Hào nói: “Tao thật ghen tị, Thỉ ca sao lại đối tốt với mày như vậy chứ.”

“Cút đi, tao quen mày à?” Trang Hào không nhịn được nói.

Chương Viễn bĩu môi: “Không biết thì thôi, tao cũng đi đây.”

******

Chương Thỉ Chương Viễn là anh em họ, Chương Thỉ lớn hơn họ ba tuổi, Trang Hào và Chương Viễn bằng tuổi nhau, cho nên, Chương Thỉ luôn là một người anh trai mẫu mực trước mặt họ.

Từ nhỏ đến lớn, Trang Hào và Chương Viễn không giống như bây giờ, hai người trước kia rất hòa thuận , Trang Hào và Chương Thỉ tình cảm tốt vô cùng, mỗi ngày xưng huynh gọi đệ, Chương Thỉ lúc rảnh rỗi đều đưa Trang hào đi chơi.

Chương Thỉ thường hay đi học cùng Trang Hào, sau đó mang theo Vương Văn Đào cùng Quách Tĩnh mấy người đi đến mấy cái vườn, ăn trộm bắp, sau đó nướng ăn, mặc dù mùi vị không ra gì, nhưng mấy người ăn cực kỳ vui.

Trước kia, có một lần, phía sau núi có một vũng nước lớn rất sâu, một đám đứa trẻ chết bầm chạy đi vọc chỗ nước, đúng lúc Chương Viễn đi đến. Vì vậy hai người liền nổi lên tranh tài.

Tranh tài bơi lội, từ phía đông bơi tới phía tây , người nào tới trước thì thắng, thua thì phải hô to ba lần ‘Tôi là khốn khiếp’.

Trang Hào tự biết mình không thắng được Chương Viễn, lại có nhiều người ở đây, không đồng ý lại sợ mất mặt, định nhắm mắt đồng ý.

Tranh tài bắt đầu, Trang Hào lấy ưu thế chiếm cứ vượt lên đầu vị trí, ai ngờ đang bơi, Trang Hào bỗng nhiên lại bị chuột rút.

May mắn Trang Hào được người khác cứu, mạnh mẽ lôi anh bơi đến trên bờ.

Người kia là Chương Thỉ, Trang Hào luôn biết ơn y.

Nhưng mà sau này, cũng bắt đầu phai nhạt dần!

Chương Thỉ làm sai việc, vào tù bảy tám năm, hôm nay lại gặp mặt cũng không thấy xa lạ, ngược lại vẫn thấy như lúc ban đầu.

Vừa đi trên đường Nam Á, Trang Hào kể cho Hoa Kì nghe chuyện trước kia.

Hoa Kì lắng nghe chăm chú, Trang Hào vừa nói hết, đã nghe: “Em biết anh là người trọng tình trọng nghĩa mà.”

Trang Hào cười: “Bớt nịnh hót đi, nghe chẳng thật lòng tí nào cả.”

“Không có, em nói thật lòng mà.” Hoa Kì suy nghĩ một chút nói: “Lúc em còn nhỏ không có nhiều bạn như thế, em mãi miết tìm việc giúp đỡ bố mẹ.” Hoa Kì nghiêng đầu nhìn Trang Hào, còn nói: “Ca, lúc anh còn bé đã đi ra hồ sâu bơi lội cơ à?”

Trang Hào gật đầu: “Khi đó nhỏ, liều mạng, có lúc cởi truồng bơi trong nước, thấy có cô gái đi ngang qua, hù dọa cô ta chạy mất tiêu.”

Hoa Kì vừa nghe tới vừa nở nụ cười nhỏ giọng nói: “Ca, lúc đấy lông của anh đã dài chưa?” (Snoo: thẹn thùng–ing)

Trang Hào sững sờ, mắng: “Hoa tiểu cẩu, cậu muốn ăn đòn phải không?”

Hoa Kì vừa cười, vừa nói: “Ca, hôm nay thật ấm áp, tuyết cũng bắt đầu tan, hay là chúng ta đến Hạ Thiên bơi đi? từ nhỏ đến lớn em chưa được đi bao giờ.”

Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Tôi không có hứng dắt cậu đi dạo ở những nơi tĩnh mịch như thế.” (Snoo: thế mới có chuyện để ấy chứ)

“Không đi thì thôi.” Hoa Kì nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, tầm mắt quét qua bên cạnh cửa hàng thì Hoa Kì đột nhiên hô: “Tài xế dừng xe.”

Tài xế sợ hết hồn, vội vàng đỗ xe ở ven đường.

“Cậu định làm gì?” Trang Hào hỏi.

Hoa Kì quay đầu lại cười nói: “Em đi cắt tóc, đợi đến chiều cơm nước lại phiền toái ra.”

Trang Hào gật đầu một cái: “Được lắm.”

Đây là một cửa hiệu cắt tóc bình thường, bên trong thiết bị đã cũ rồi, nhìn đi nhìn lại thấy vắng hoe, Hoa Kì xông vào trong phòng thét: “Cháu tới cắt tóc này.”

Chỉ chốc lát sau trong phòng xuất hiện một ông già: “Đây không phải là Hoa Kì ư, sao lâu rồi không thây cháu tới?”

Hoa Kì nhe răng cười nói: “Dạo này mãi kiếm tiền quá, không có thời gian tới ạ.”

Ông lão cười cười, nhìn về phía Trang Hào: “Ơ, ai đây?”

Hoa Kì rất tự nhiên nói: “Anh của cháu.”

“Anh của cháu? Sao ông không nghe ba cháu nói đến vậy?”

Hoa Kì ngồi vào trên ghế nói: “Cháu chịu thôi, ông ơi cắt cho cháu nhanh lên, cháu đói lắm rồi, còn muốn đi ăn nữa.”

Ông lão cười nói: “Sao lại hối ông, kiếm được nhiều tiền lắm sao?”

Hoa Kì xấu hổ nói: “Không có, anh cháu mời đi ăn.”

Ông lão chậc một tiếng, thuận tay cầm lên bình xịt nước, nói: “Còn động đậy là ông cắt hỏng đấy?”

Hoa Kì vừa định gật đầu lại dừng lại, do dự một lát nói: “Ông cắt cho cháu theo mốt hiện nay nhé.”

“Mốt á? Ông vừa mới sáng tạo ra một kiểu mới, cắt thử cho cháu xem.” Nói xong, Ông lão cầm tông dơ cắt tóc cho Hoa Kì.

Trang Hào ngồi một bên nhìn, nghĩ thầm cái này cửa hiệu cắt tóc này vắng hoe, ông già thế rồi mà còn cắt được theo mốt sao! Trang Hào càng nghĩ thì càng buồn cười, mím môi một bên vụng trộm cười.

Hoa Kì từ trong gương thấy Trang Hào cười, nghi ngờ nói: “Ca, anh đang cười gì đấy?”

“Hả? . . . . . . A, không có gì.” Trang Hào ho khan hai tiếng, đánh trống lảng, nói: “một cái đẩu hết bao nhiêu tiền vậy?”

“Năm tệ.” Hoa Kì bật thốt lên: “Em là khách quen, nếu là người khác thì bảy tệ.”

“À” Trang Hào không nhịn được cười, anh nhìn Hoa Kì trong gương, đột nhiên cảm thấy, Hoa Kì đứa nhỏ này nhìn qua không có tim không có phổi, nhưng có lúc lại rất thương người, rất biết chừng mực.

Ông lão cắt hơn 20 phút, cẩn thận nhìn mấy lần nói: “Xong rồi, cháu thấy thế nào?”

Hoa Kì lắc đầu, cười híp mắt nói: “Rất đẹp.”

“Hì hì” Trang Hào nhịn cười không được, vội vàng phất tay một cái nói: “Rất đẹp mắt, rất thành công.”

Hoa Kì quyệt miệng, từ trong túi móc ra năm tệ để trên bàn, ra khỏi hiệu cắt tóc.

Trang Hào đi đứng bất tiện, đi mấy bước ra cửa liền không đuổi kịp, mắt nhìn Hoa Kì càng chạy thì càng xa, Trang Hào thét: “Hoa tiểu cẩu cậu quay lại cho tôi, tôi đau chân, hình như vết thương bị rách rồi.”

Hoa Kì sững sờ, vội vàng chạy lại: ” Không có sao chứ? Em đưa anh đi bệnh viện.”

Trang Hào nhếch miệng cười một tiếng: “Không có chuyện gì, vừa rồi đi nhanh quá.”

“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Hoa Kì mất tự nhiên gãi gãi đầu: “Ca, anh cảm thấy tóc em cắt xấu quá đúng không?”

“Không có, rất đẹp mà.” Trang Hào đối mặt Hoa Kì không thể nhịn được cười: “Nhà tôi vừa thu nhận được một anh em cái bang thất lạc nhiều năm.”

Hoa Kì sửng sốt: “Chẳng lẽ xấu như vậy sao?”

Trang Hào chậc một tiếng: “Không có, Hoa tiểu cẩu biến thành như vậy tôi thấy rất đẹp.” Trang Hào thuận miệng vừa nói như thế, kết quả Hoa Kì mặt mày hớn hở nói: “Ca, anh nói cái gì?”

Trang Hào đơ tại chỗ, lúng túng nói: “A. . . . . rất đẹp, rất đẹp….”