Tâm Chi Sở Hướng

Chương 41



0o0——–0o0

Từ trước đến nay Jack chưa bao giờ cảm thấy bộ dạng bản thân có cái gì không tốt, kỳ thật hiện tại Jack cũng không cảm thấy cuộc sống đơn giản là chuyện đáng sỉ nhục, nhưng nhất cử nhất động của lão quản gia đều nhắc nhở Jack thân phận của y không xứng với Cal.

————–

Jack thở hổn hển nằm trên giường, trên gương mặt còn lấm tấm mồ hôi do vừa rồi cười đùa lưu lại, Cal đã qua phòng chứa quần áo một lần nữa thay bộ quần áo tươm tất mới — hắn phải về nhà gặp cha, đương nhiên không thể mặc bộ đồ tràn đầy nếp nhăn thoạt nhìn liền có thể đoán là đã cùng tình nhân lăn qua lăn lại trên giường mà đến được.



“Nhóc cưng, ngày mai gặp. Tôi đại khái buổi tối sẽ về, có chuyện gì cứ căn dặn Lovejoy.” Cal trước mặt quản gia dặn dò những lời này.

Lovejoy hơi hạ thấp người, ý tứ trong lời nói của Cal phi thường rõ ràng, nhà chính không cần lão trở về, chỉ cần chiếu cố “phu nhân” thật tốt là được. Quản gia Lovejoy cũng không cao hứng, từ khi Cal và ngài Henry, hai cha con nháo nhào một trận, Cal liền dọn ra khỏi nhà chính, mà ngài Henry bắt đầu chạy loạn khắp thế giới một mặt lo việc kinh doanh một mặt khôi phục bản tính phong lưu.

Lúc ngài Henry đi đã lựa chọn quản gia Lovejoy ở lại chăm sóc đứa con trai. Lovejoy liền đi theo Cal dọn đến ngôi nhà riêng, nhưng nơi này làm sao có thể so sánh với tòa nhà chính huy hoàng sang trọng của gia tộc Hockley — đương nhiên, điều quan trọng nhất là cho đến bây giờ tiền lương của quản gia Lovejoy vẫn do ngài Henry chi trả, hơn nữa Lovejoy cũng phi thường tưởng niệm ngài Henry. Bởi vậy, Cal một chút cũng không chú ý tới nhất cử nhất động của hắn kỳ thật đều nằm trong lòng bàn tay của cha hắn, cho dù hiện tại Cal vẫn chưa kịp ý thức được vấn đề này.

“Vâng, thưa cậu chủ.” Lovejoy xoay người hành lễ, cung kính tiễn Cal ra cửa phòng.

Jack là một cậu nhóc trẻ tuổi rất lạc quan, nhưng mà y cũng không ngốc.  Ánh mắt quản gia Lovejoy nhìn y rất rõ toát ra ý không hy vọng y tiếp tục ở trong phòng ngủ nam chủ. Jack xấu hổ lấy tay gãi gãi đầu vài cái, lập tức từ trên giường nhảy xuống sàn đứng thẳng chờ đợi Lovejoy an bài.

Jack thức thời chiếm được Lovejoy tán thưởng, lão thu lại bất mãn nổi lên trên mặt lão, cung kính dẫn Jack đi dạo vòng quanh nhà riêng của Cal giới thiệu từng phòng một, cuối cùng đưa Jack vào phòng nữ chủ: “Cậu Dawson, đây là phòng ngủ của cậu, cậu có thể tự do sử dụng phòng sách và phòng vẽ tranh. Mỗi ngày sáng sớm tám giờ, giữa trưa mười một giờ rưỡi, buổi tối sáu giờ sẽ bày biện thức ăn, mời cậu đúng giờ có mặt tham dự. Xin hỏi thiết kế của phòng này cậu vừa lòng không?”

“Bên trong phòng sách có loại sách về hội họa chứ?”

“Không có, cậu Dawson. Nếu cậu cần, tôi sẽ dựa theo lời cậu chủ căn dặn lập tức chuẩn bị cho cậu, sáng mai cậu có thể nhìn thấy chúng ở bên trong phòng sách.”

“… Ưm, kia hay là thôi đi.” Jack gãi gãi tóc, sau đó vuốt bụng nói: “Nhanh đến bữa tối đi, tôi có hơi đói bụng.”

“Xin chờ chốc lát, cậu Dawson, tôi lập tức chuẩn bị bữa tối, xin hỏi cậu có yêu cầu gì hay không?”

Thắc mắc của Lovejoy làm khó Jack, y đến bây giờ mới biết chẳng qua chỉ là ăn một bữa cơm, còn cần ‘yêu cầu’ gì nữa sao, chẳng lẽ các quý tộc mỗi ngày đều lãng phí thời gian trên mớ ‘yêu cầu’ này ư? Jack lắc lắc đầu: “Tùy tiện dọn đại vài món có thể đầy bụng là được.”

“Vâng, cậu Dawson, tôi sẽ lập tức chuẩn bị tốt.”

Lovejoy nói xong rời khỏi phòng, Jack rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Thời điểm Cal đối mặt, y luôn mang khuôn mặt tươi cười hơn nữa thái độ phi thường tự nhiên, rất nhiều chuyện Cal tự đưa ra quyết định, Jack chỉ cần hưởng thụ thành quả cuối cùng là được, đối với y vô cùng quan tâm săn sóc dù là những hành vi nhỏ nhặt vặt vãnh. Jack cũng không cảm thấy nhất cử nhất động của bản thân bị người khác khống chế, y chỉ cảm nhận được sự ấm áp Cal mang đến, nhưng lão quản gia  vừa ra mặt lại khiến cho Jack cảm giác được sự khác biệt quá lớn giữa lão và Cal.

Jack không hiểu  thời điểm ăn cơm cần chú ý những gì, y không phân biệt nổi cái gì là món khai vị, món chính, rượu ngọt và điểm tâm sau khi ăn xong, y cũng không hiểu được  khi nào thì lựa chọn món gì để phối hợp ăn kèm, lại càng không hiểu được mấy món phức tạp nên ăn như thế nào. Từ trước đến nay, Jack chưa bao giờ cảm thấy bộ dạng bản thân có cái gì không tốt, kỳ thật hiện tại Jack cũng không cảm thấy cuộc sống đơn giản là chuyện đáng sỉ nhục, nhưng nhất cử nhất động của lão quản gia đều nhắc nhở Jack thân phận của y không xứng với Cal.

Jack ngã vào nệm, y có chút châm chọc nở nụ cười. Lúc ban đầu, Cal nói những lời này cũng không sai, Cal quả thật không cần y làm ra bất cứ chuyện gì để bồi thường. Kỳ thật chỉ cần gỉả vờ như hết thảy cái gì cũng chưa phát sinh, khiến Cal đem đêm kia trở thành một chuyện ngoài ý muốn ngược lại là tốt nhất. Hiện tại y hô hào muốn bồi thường Cal, nhưng trong trận tai nạn trên biển là Cal làm quý tộc mang theo y, mới khiến y được cứu trợ.  Tại thời điển y nhiễm bệnh trên tàu  Carpathia cũng là Cal chăm sóc, y mới có thể  thoát hiểm.  Hiện tại sinh hoạt cũng thấy rõ Cal mới là người gánh vác gia đình.

Jack đột nhiên cảm thấy chính mình cùng với những cậu trai xinh đẹp bị đàn ông lén lút nuôi dưỡng không có gì bất đồng, thân phận bọn họ đều không thể để người ngoài biết, nói ra thì cũng tuyệt đối xem như một loại sỉ nhục — đây không phải là cuộc sống mà Jack theo đuổi. Jack hy vọng chính mình có thể đường đường chính chính sống sót.

Cal lúc trước nói quả nhiên là chính xác, y nên nghiêm túc tự hỏi tương lai y nên đi con đường nào, y không thể cả đời sống dựa vào Cal, một tháng tiền lương của y so ra kém quá xa Cal, nhưng  y đã hứa hẹn một ngày nào đó sẽ do y  – Jack · Dawson nuôi gia đình — làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.

Nghĩ vậy trên mặt Jack có chút phiếm hồng, biểu hiện mấy ngày này của Cal luôn phi thường khát cầu, nhưng nhìn thân thể y không tốt nên chưa bao giờ thật sự làm đến cuối cùng. Cho nên, Cal là tỏ vẻ từ nay về sau đều là y ở mặt trên đi? Ôm ý tưởng táo bạo này, thẳng đến khi bữa tối bắt đầu Jack không còn tự hỏi về “tương lai” nữa.

.

.

Tình cảnh của Cal so với Jack cũng không khá hơn bao nhiêu. Được thằng con của chính mình mấy năm qua lần đầu tiên điện báo ngài Henry ôm ấp nhiệt tình và quan tâm không gì sánh kịp bay nhanh từ Italia chạy về Mĩ, thời gian ông đến nơi thậm chí so với Cal còn sớm hơn một giờ. Trong khoảng thời gian này cũng đủ để ngài Henry bảo nhóm người hầu đem nhà cũ quét dọn sạch sẽ như thể luôn luôn có mặt chủ nhân ở đây, thời điểm Cal đến nơi căn bản không nghĩ tới ‘cha’ trong trí nhớ chủ nhân cũ của thân thể này những năm gần đây vẫn không ở nước Mĩ.

Nhìn đứa con trai anh tuấn cường tráng của mình, hốc mắt ngài Henry hơi chút chua xót, diện mạo con ông và ông thực tương tự, vẻ đẹp của đôi mắt lại cực kỳ giống người vợ đã qua đời nhiều năm. Tính tình không tốt giống nhau, cha con hai người gây một trận, ngài Henry không ngoài ý muốn, ông chỉ là không nghĩ tới cha con bọn họ lại kín miệng nhiều năm như vậy không gặp nhau.

Ngài Henry nở nụ cười vui mừng, ông vẫy vẫy tay với Cal, giống như mới trước đây đối đãi hắn. Ngài Henry lập tức dừng lại động tác của mình, Cal tựa hồ không thích bị đối đãi như vậy thì phải? Tươi cười trên mặt ngài Henry trở nên có chút xấu hổ và cứng ngắc, Cal đồng thời đã quan sát thấy biểu tình của ngài Henry.

Nhìn thấy một loạt biến hóa trên mặt cha, Cal đồng dạng cũng không được tự nhiên — thế này với trong trí nhớ không quá giống nhau, chẳng lẽ trừ bỏ một lần khắc khẩu ra cảm tình cha con cũng thật không tốt sao?

Hai cha con đều khô cằn cười,  sau khi vào cửa đều tự bưng tách trà của mình lên, một chữ cũng chưa nói với đối phương, ngài Henry nhìn thấy con trai cảm xúc sung sướng nháy mắt đã bị đánh vỡ.

*************