Tâm Can

Chương 9



"Con lấy ở đâu..." Lời nói đột nhiên im bặt, Tống Nghiệp Hàng nhìn đứa congái một cách lạ thường: "Tiểu Tân, con giả mạo chữ ký của ta ư?!"

"Rất giống phải không? Nhưng đưa cho các chuyên gia bút tích kiểm định, thìkhó mà qua nổi mắt họ." Cô cười: "Giả mạo chữ ký là một phần, lại còn liên quanđến khoản tiền rất lớn, hình như con nhớ không nhầm sẽ bị kết án mười năm haymười hai năm tù thì phải?"

Tống Nghiệp Hàng giật tập tài liệu từ tay Tân Cam, không dám tin vào mắtmình, ông nhìn chằm chằm vào cô.

"Bố, bây giờ con muốn đại diện Tống thị đi ký kết dự án đây, biến hạng mụcquỷ quái ở Tây Tạng thành hiện thực, hoặc là bố giả vờ sai con đi cũng được, đợicon ký xong rồi báo cảnh sát, lúc đấy vào tù luôn cũng được." Cô nói: "Gậy ôngđập lưng ông, con đi nước cờ này rất giỏi đúng không?" Câu nói cuối cùng này, làcô nói với Tống Nghiệp Hàng, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Trịnh AnĐồng.

"Ông Trịnh có cần xe cấp cứu không? Hay ông đã mang thuốc bên mình rồi?" Côhỏi nhẹ nhàng, "Lần này Trịnh Phiên Nhiên vì Tống thị nhà chúng tôi mà kéo theochủ đầu tư là Lương thị, Tạp đoàn Lương thị ớ thành phố C ấy. Vậy nên lần này dùkhiến ngài phát bệnh hay cương quyết thế nào đi chăng nữa cũng không có cách nàocan dự vào được đâu."

Trịnh An Đồng - người canh giữ gia đình danh tộc họ Trịnh ở thành phố G hơnhai mươi năm, năm đó khí thế vô cùng mạnh mẽ, nhưng giờ trong tiếng cười ngọtngào của đứa con gái thân sinh, cuối cùng mặt mày ông ta cũng biến sắc.

"Tiểu Tân, sự nhẫn nại và tàn nhẫn của con thật đáng khâm phục đấy." Ông tachầm chậm nói.

"Quá khen." Tân Cam không chút hối hận, cô bình tình nói.

"Nhưng rồi con sẽ hối hận... hối hận vì lúc trước không chọn một cách làmkhác!" Mặt mày ông ta tối sầm lại, trầm giọng nói, rồi từ từ đứng dậy đi rangoài.

Vừa bước vào thang máy, điện thoại đã réo lên, Tân Cam bước ra ngoài nghethấy thanh âm như gõ kẻng của bà Cố vốn dĩ vẫn thanh nhã cao quý: "Tiểu Tân, côở đâu?"

"Có việc gì?" Tân Cam đi qua cửa chính, đi sang bên đường định gọi taxi.

"Cô đang ở chỗ Tống thị đúng không?" Bà Cố hét lớn tỏ vẻ lo lắng: "Nhanh rờikhỏi đó mau! Không, không... không kịp nữa rồi! Cô tìm chỗ nào an toàn núpvào!"

Tân Cam chau mày, đứng lại.

Cũng đúng vào lúc cô đứng lại, ánh sáng lóe lên từ ngã tư bên phải của tòanhà Tống thị, một chiếc xe thể thao màu bạc phanh gấp lại, dừng giữa đường,người bên trong nhìn cô từ xa rồi lái xe điên cuồng đâm thẳng vào cô.

m thanh ken két của tiếng đạp chân ga và tiếng rít của bánh xe xuống mặtđường, khoảnh khắc này như trong phim hành động khủng bố. Tân Cam nhắm mắt thungười lại.

Lúc này giữa cô và đường lớn còn ngăn cách một hàng hoa và một thảm cỏ, CốTrầm Trầm điên cuồng xông về phía cô, chiếc xe bị mắc vào luống hoa, trong lúcloạn trí mất tay lái, lao vào bãi cỏ, đầu xe đâm vào đài phun nước trước tòanhà.

Nắp ô tô bị lật ngược lên, bốc khói trắng, chìm hẳn trong đài phun nước...Cảnh tượng đó cách Tân Cam không đến mười mét.

Cô cắt ngang tiếng gọi khẩn khoản của bà Cố, bèn gọi xe cứu thương đến, côchạy thục mạng về hướng đài phun nước, bất chấp nguy hiểm, kéo Cố Trầm Trầm rakhỏi xe và lôi ra một túi khí.

Đặt Trầm Trầm nằm trên mặt đất, Tân Cam ngay lập tức hít một hơi thậtsâu.

Khi túi khí an toàn trên chiếc xe thể thao mở ra, đối mặt với khuôn mặt củaTrầm Trầm, lúc này dưới ánh mặt trời yếu ớt, cô ta nằm ngửa, toàn bộ khuôn mặtthật đáng sợ, chiếc mũi vốn dĩ cao thẳng thế mà bây giờ như quả trứng chim bịđập nát.

Cố Trầm Trầm vẫn còn phản ứng, tay cô ta run run muốn chạm vào khuôn mặtmình, nhưng bị Tân Cam giữ lại. Cánh tay cô ta nằm trong bàn tay nhỏ nhắn củaTân Cam, cô ta yếu ớt và vô cùng tuyệt vọng.

"Tôi rất hận cô..." Cô ta nhìn lên bầu trời, giọng nói yếu ớt đến nỗi khôngthể yếu hơn được nữa, lẩm bẩm: "Tôi thà bị tất cả mọi người bỏ rơi như cô, miễnsao có được một người thật lòng với tôi. Tôi không có gì nhiều hơn cô, tại saophải khổ sở hơn cô thế này?"

Tiếng xe cấp cứu vang lên, lúc này đã có rất nhiều người vây quanh họ, TânCam quỳ gối bên canh Cố Trầm Trầm, nhìn vào đôi mắt cô ta, những giọt nước mắtkhông ngừng lăn dài, rồi từ từ cúi xuống ôm cô ta vào lòng...

Chú Trần đã rất nhẹ tay rồi, nhưng Tân Cam vẫn thỉnh thoảng đau đến rụt ngườilại, hôm nay cô đi giày cao gót, chạy như bay cứu Cố Trầm Trầm, chân thấp châncao vì bị trẹo chân, đầu gối và khuỷu tay đều bị trầy xước, nhất là vết thương ởđầu gối, lúc lấy ra một viên sỏi, cô cảm thấy đau đớn như bị khoét vào dathịt.

Đột nhiên một cánh tay thò ra, chộp lấy nhíp và bông gạc trên tay chúTrần.

Tân Cam cúi đầu, không nhìn anh, cũng không nói gì. Ánh mắt chú Trần đangquẩn quanh giữa khuôn mặt tối sầm của cậu chủ và cô, nhẹ nhàng khuyên giải: "Cậuchủ, việc tức giận để sau đi, làm việc chính trước đã."

Trịnh Phiên Nhiên cười lạnh nhạt: "Người ta là nữ siêu nhân, vết thương ngoàida này có thấm vào đâu."

"Vậy tôi đi ra ngoài trước." Chú Trần cố nhịn vì biết anh đang tức giận, ôngnhẹ nhàng bỏ ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn hai người, Tân Cam kéo váy xuống, khập khiễng đứng lên đivào phòng tắm, bị anh kéo lại.

Khuôn mặt ủ rũ dìu cô trở lại chỗ cũ, anh quỳ xuống, cúi đầu tiếp tục xử lývết thương cho cô. Lần này, cô không kêu một tiếng, vết thương được xử lý xong,anh ôm cô đi vào phòng tắm, dùng khăn ấm cẩn thận lau chùi cho cô, tránh nhữngchỗ bị thương. Tân Cam không nói một lời, lặng lẽ nhắm nghiền mắt mệt mỏi. Anhđặt cô lên giường, rồi nhìn cô, hỏi: "Tân Cam, em có nghĩ nếu như hôm nay em bịcô ta đâm chết, anh sẽ phải thế nào không?"

Tân Cam dựa người vào gối, mái tóc dài xõa trên khuôn mặt, đôi mắt đen longlanh. "Có lẽ sẽ không cưới cô ta nữa." Cô lạnh nhạt nói.

Trịnh Phiên Nhiên giận dữ, hai tay nắm thành nắm đấm, anh từ từ ngồi xuống,nhìn thẳng vào mắt cô: "Con đường là do người ta lựa chọn, anh chưa bao giờ nhậnlời bất cứ điều gì từ cô ta, cô ta thành như hôm nay, em lại trách anh sao?"

"Không dám."

"Em không dám? Trước mặt anh, em còn có điều gì không dám chứ?" Anh lạnh nhạtcười như không thể tin được, vô cùng tức giận.

Cô muốn cứu Tống Nghiệp Hàng, anh có cách, chọn Lương thị - nhà đầu tư ở mộtnơi rất xa. Lương thị là nhà đầu tư lớn, Trịnh An Đồng từ nay về sau sẽ không cócách gì mượn Tống thị để dày vò cô nữa. Còn cô? Đã lấy nỗi đau của anh làm vũkhí, không thể chờ đợi lại chạy đi giẫm thêm vào chân Trịnh An Đồng!

"Em rốt cuộc... không có tâm can ư?" Anh lại gần cô, tâm trạng rối bời đaukhổ.

Tân Cam ngồi dậy, anh vẫn ngồi trước giường, cô nhìn anh, lạnh lùng cười: "Cóthì có, nhưng đã sớm bị chó ăn rồi."

Trịnh Phiên Nhiên đứng bật dậy, sải bước đi ra ngoài.

'Trịnh Phiên Nhiên!" Cô gọi anh: "Đừng... Cô ta đã đáng thương lắm rổi, đừnglàm gì cô ta nữa."

Trịnh Phiên Nhiên không thèm nhìn cô, quay lưng lại phía cô, giọng vô cùngtức giận: "Hà cớ gì không dám chứ!"

Lương thị cử cấp cao tới nói chuyện hợp tác đầu tư, người này tên là Trần NgộBạch, đứng thứ ba trong Lương Thị Lục Thiệu của thành phố C, lại là người khônngoan lạnh lùng nhất. Ban đầu Tống Nghiệp Hàng đích thân ra trận đàm phán vớianh ta, không ngờ một vòng đàm phán đã bị thất bại không lý do, may mà khi đóvết thương ở đầu gối của Tân Cam đã khá hơn nhiều, nên cô thay cha đi đàmphán.

Dù biết người này giỏi kinh doanh không thua kém Trịnh Phiên Nhiên, nhưng nếuphải đánh nhau, cô không còn đủ sức đánh lại.

Trước một dung nhan kiều diễm, nhưng thần sắc đã quá mệt mỏi này, Trần NgộBạch chưa bao giờ tỏ ra thương hoa tiếc ngọc, trái lại nhân cơ hội này, còn épxuốg hai giá.

Nếu không vì gương mặt tuấn tú của anh ta giống Trịnh Phiên Nhiên thì Tân Camsớm đã cầm cây bút ký ném vào mặt anh ta rồi.

"Cô Tân có thể bàn lại với ông Tống một lần nữa không?" Trần Ngộ Bạch đẩy đẩycái kính không gọng trên sống mũi.

"Không cần, tôi có thể toàn quyền quyết định." Tân Cam hít môt hơi thật sâu:"Giá này thực sự không thể hạ thấp hơn được nữa, song định mức của nó chúng tacó thể để ra thêm năm phần trăm, anh thấy thế nào?"

Ánh mắt Trần Ngộ Bạch đầy suy tư. "Đồng ý." Anh ta nuối tiếc nói.

"Ông Trần đúng là người hào phóng."' Tân Cam như trút được gánh nặng, "Vậychúng ta sẽ gặp nhau tại buổi chúc mừng thành công nhé. Nghe nói ông Trần lầnnày đi cùng phu nhân và hai tiểu thư?"

"Vâng." Trần Ngộ Bạch cười: "Vậy chúng tôi sẽ đến, lâu rồi tôi cũng chưa códịp ăn cơm thân mật với anh nhà cô."

May mà Tân Cam chưa kịp uống nước.

Nghĩ Trịnh Phiên Nhiên mà biết mình bị gọi là "anh nhà cô", không biết sẽphản ứng thế nào.

Mấy hôm nay vì chiến tranh lạnh với Trịnh Phiên Nhiên, nên sau khi làm thêmgiờ cô đã ngủ luôn tại công ty, hôm nay vốn dĩ cũng như vậy, nhưng hợp đồng đãký kết xong, không phải làm thêm nữa. Cô thu dọn đồ rời công ty khi không cònmột bóng người.

Đêm lạnh lẽo, cô bước ra khỏi thang máy xuống tầng hầm, quấn chặt chiếc áogió đến chỗ đỗ xe. Hầm để xe rất yên tĩnh, lúc cô đóng cửa xe lại lập tức có cảmgiác gì đó là lạ, sau lưng toát mồ hôi lạnh, nổi hết da gà, nghĩ tới việc thoátthân nhưng đã quá muộn, một cánh tay bóp nghẹt cổ họng cô, không chút do dự, TânCam tin một giây sau, hắn sẽ bỏ tay ra khỏi cổ mình.

"Tiền... tất cả trong túi..." Cô khổ sở nói.

Tay đã nới lỏng một chút, nhưng khi cô vừa từ từ thờ thì đột nhiên một cáivòng xiết chặt hơn. Tân Cam có cảm giác máu đang chảy ra, thanh quản như đóngbăng lại, đau như vết dao cứa.

"Có lời cho mày đây." Giọng nói khàn khàn, như rắn độc liếm tai cô: "Đừng...ngạo... mạn... quá... sớm!" Nói xong hắn giơ tay đánh Tân Cam một cái, gáy nhóiđau, trước mắt tối sầm lại... Cô nằm ngửa ra ghế không biết bao lâu mới dần dầntỉnh lại, tay với lấy cái túi, run rẩy không thể kiểm soát được, chiếc túi rơixuống thảm và bị kẹt giữa ghế, cô phải vật lộn một lúc lâu mới lấy được chiếcđiện thoại trong túi ra, không kịp suy nghĩ, cô gọi ngay cho Trịnh Phiên Nhiên,giọng anh lạnh lùng: "Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"

Tân Cam mở miệng, phát hiện mình không thể nói được, nước mắt như vỡ òa,khuôn mặt đau khổ đầy vẻ cầu cứu.

"Tân Cam?" Anh nghi ngờ gọi cô, có cảm giác bất an, lúc này Tân Cam chỉ cóthể nghe thấy giọng nói thấp thoáng của anh, sau đó là tiếng gầm rú của động cơxe ô tô, cô đang nằm sấp trên ghế, những ngón tay chạm vào màn hình điện thoại,cố gắng nghe, một lúc sau thì chìm vào hôn mê.

Trịnh Phiên Nhiên, cứu em...

Bầu trời lúc sáu tuổi toàn là màu máu, những vì sao sáng đều u ám thành màuxám, rơi từ trên không trung xuống và biến mất trong hư vô, cô nhìn lên thấy bầutrời trống rỗng, chỉ có một màu máu đơn độc, bức bối như muốn phát điên lên.

Giống như có bàn tay đang bóp cổ cô, khiến cô không thể hít thở.

Phiên Nhiên, cứu em!

Rõ ràng biết là giấc mơ, rõ ràng biết là trong thời thơ ấu của cô, anh chưatừng đến, nhưng Tân Cam vẫn khẩn cầu cho anh xuất hiện.

Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, trong căn phòng ngủ lớn mờ mờ tỏ tỏ hòa vàonhau, yên tĩnh như một bức phác họa bằng chì. Trong bóng tối, bóng một người đànông ngồi bên giường, cơ bắp trên cơ thể căng lên vì tức giận và vì một cảm xúcnào đó, giống như một con báo điên cuồng trong không gian tăm tối. Ngón tay anhvuốt lên cổ Tân Cam, nhẹ nhàng xoa những chỗ bị sưng trên ngón tay.

Cô ngủ không ngon giấc, cho tới khi được anh xoa nhẹ. Cuối cùng, hơi thở dầndần ổn định. Trịnh Phiên Nhiên vuốt nhẹ đôi lông mày đang chau lại kia, rồi lặnglẽ đứng đậy.

"Chú, là cháu đây!"

"Trịnh Phiên Nhiên? Tại sao giờ này còn gọi điện thế? Đã xảy ra chuyệngì?"

"Không phải cháu." Trịnh Phiên Nhiên dừng lại, có vẻ như đang tố cáo ông.

Trịnh An Đồng im lặng một lúc, nhẹ nhàng hỏi: "Tân Cam sao rồi?"

Xa xa lúc này ánh hào quang đã nhuộm đỏ cả vùng chân trời, Trịnh Phiên Nhiênnhìn vệt màu đỏ rực tràn đầy sức sông, khoảnh khắc đó, anh nhớ lại rất nhiềuchuyện từ nhỏ đến lớn, "Chú à.." Giọng anh nhẹ nhàng chân thành: "Cảm ơn chú đãchăm sóc cháu suốt bao năm qua. Cháu xin lỗi."

Trịnh An Đồng không nói gì, cũng không có lời giải thích... Ông đã quá hiểuđứa trẻ do mình nuôi dưỡng kiêu hãnh, cố chấp không ai bằng.

Lúc này, anh không muốn thông báo cho ông ấy một tiếng.

Hai đầu điện thoại, hai người chợt im lặng. Cánh cửa phòng nhẹ khép lại, TânCam lúc mê lúc tỉnh, đột nhiên nghe thấy tiếng cô òa khóc, Trịnh Phiên Nhiên vộivàng cúp máy, chạy qua đó nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng vỗ về.

"Anh đây, đừng sợ... Tâm Can, đừng sợ, anh ở đây."

Cô vẫn chưa tỉnh, khóc nức nở, anh cúi xuống hôn lên đôi mắt, cô dần dần nínkhóc, mềm mại dựa trên vai anh, trong mê sảng không ngừng gọi tên anh: "TrịnhPhiên Nhiên!"

Lúc này ánh nắng chiếu ngập cả căn phòng, lưng cô quay ra phía cửa sổ, ánhsáng rực rỡ đầy sức sống chiếu lên khuôn mặt anh, anh nheo mắt ôm quấn lấycô.

"Ừ, anh đây."

Buổi sớm vùng ngoại ô giờ này vẫn còn tối, Trịnh An Đồng cầm điện thoại lắngnghe âm thanh đơn điệu buồn tẻ rất lâu, rồi quay một số điện thoại. Giọng nóicủa bà Cố trong buổi sáng sớm khàn khàn kéo dài, hết sức khiêu gợi: "AnĐồng?"

"Bà làm gì rồi?"

"Gì cơ?"

"Tiểu Tân... Bà làm gì với con bé rồi?"

"... Tôi có làm gì đâu! Hay là Vệ Quốc? Hôm trước chúng tôi cãi nhau, ông ấydường như muốn dạy cho Tân Cam một bài học... An Đồng, vết thương trên mặt TrầmTrầm không nhỏ, cần phải phẫu thuật lại."

Trịnh An Đồng xoa xoa thái dương, cảm thấy rất mệt mỏi: "Lão Cố thực sự khôngbiết chừng mực rồi."

Bà Cố lặng đi, hỏi rõ: "Trịnh Phiên Nhiên có phải đang giận ông không?"

Bà ấy suốt ngày chỉ hỏi Trịnh Phiên Nhiên. Trịnh An Đồng không ngừng xoa xoathái dương, đột nhiên trong lòng thấy buồn bã. Đàn bà đúng là sinh vật vô tìnhnhất trên thế gian.

"An Đồng? Ông đang nghe đây hả? Vẫn ổn chứ? Có cần tôi qua đó với ôngkhông?"

"Không." Trịnh An Đồng thẳng thừng từ chối: "Được rồi, bà nghỉ ngơi đi."

"Ừ." I

"... Vân Hoa!" Điện thoại vừa định cúp xuống, Trịnh An Đồng gọi tên bà ta. BàCố - Tân Vân Hoa, cười: "Ừ." Chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông trước giờ bà taluôn dành nửa cuộc đời còn lại của mình để yêu này, giọng nói luôn quả quyết nhưthế vậy mà lúc này như không có chút sức lực nào: "Đặt vé máy bay nhanh nhất, đicàng xa càng tốt, đừng bao giờ quay trở lại... Trịnh Phiên Nhiên lần này sẽkhông bỏ qua cho ai đâu."

Cố gia là cánh tay đắc lực của Trịnh An Đồng, nhưng Trịnh Phiên Nhiên đãquyết tâm làm tới cùng thì cho dù thời gian qua lại với Cố gia có nhiều thế nàođi chăng nữa, cũng đành phải lập tức cắt đi cánh tay này.

Trịnh Phiên Nhiên hành động nhanh hơn Trịnh An Đồng tưởng tượng, chẳng khácnào sấm sét giữa trời quang. Chưa đầy hai mươi tư giờ, mọi thành tích nỗ lựcchăm chỉ cả đời của Cố Vệ Quốc đã tan thành mây khói, những tích lũy mà mười mấynăm nay nhẫn nhục chạy theo Trịnh An Đồng đạt được, trong một đêm đã bị TrịnhPhiên Nhiên làm thành một con số không. Hơn nữa, khu nhà họ Trịnh trước kia ravào tự do, bỗng trở thành một pháo đài bất khả xâm phạm và cũng không thể nàoliên lạc được với Trịnh An Đồng.

Qua một đêm, toàn bộ thành phố G đều ngửi thấy hương vị của một sự thay đổitriều đại, cái tên Trịnh An Đồng đã không còn có quyền lực tuyệt đối đối vớiTrịnh gia.

Cố Vệ Quốc ngồi đợi suốt hai ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy Trịnh Phiên Nhiêntại sân golf. "Phịch" Ông ta quỳ xuống trước mặt người thanh niên trưởng thànhnày.

Trịnh Phiên Nhiên ngồi dưới cái ô che nắng, nhìn xa xa mặt đất xanh mênhmông. Đôi mắt đằng sau cặp kính râm kia không có chút gợn sóng.

"Trịnh Phiên Nhiên, dù sao tôi cũng quen biết với chú cậu ba mươi năm rồi!Cậu không thể làm như vậy... Cậu không thể đối xử với tôi như thế!" Đôi mắt CốVệ Quốc đỏ ngầu.

"Vì một kẻ hèn hạ như ngươi... à!" Ông ta nắm tay chống lên mặt bãi cỏ, độtnhiên bị gót chân Trịnh Phiên Nhiên giẫm lên, tiếng nói im bặt, được anh hétthay. Mặt cỏ này tuy mềm nhưng lại rậm rạp, vừa rồi nửa bàn tay ông ta vùi vàotrong đó, có thể thấy sức mạnh của bàn chân anh đáng sợ như thế nào. Tiếng hétlàm kinh động đến hai chú chim không tên, chúng vỗ cánh bay xa.

"Ông thật thú vị!" Trịnh Phiên Nhiên lạnh lùng nói, từ từ giẫm chân xuống, dinhư di mẩu thuốc lá, "Rốt cuộc ông tưởng mình là cái gì? Cô ấy là ai chứ, dựavào ông mà cũng dám động vào cô ấy à?"

Cố Vệ Quốc đau đến nỗi toát mồ hôi, nằm dưới chân anh nghe từng từ một.

"Nếu không nể ông đã quan hệ với chú tôi nhiều năm, thì ông tưởng ông còn cóthể sống đến hôm nay chắc?"

Lúc này, một chiếc xe golf xa xa lái tới, gần rồi mà xe vẫn chưa dừng, bà Cốnhảy từ trên xe xuống, vẫn phảng phất nét duyên dáng trẻ trung. Bà ta cắn răngđi tới, khom người đỡ ông chồng dậy.

Trịnh Phiên Nhiên từ từ thay đôi giầy của chú Trần đưa, cầm tờ chi phiếu trênmặt bàn, vẫy vẫy rồi ném xuống đất trước mặt hai vợ chồng Cố thị.

"Gia đình các ngươi có ba người, số tiền này coi như đổi lấy qũang thời gianbà mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra cô ấy." Anh lặng lẽ quan sát bàCố: "Sau này, hễ nơi nào cô ấy xuất hiện thì các người đều phải tránh xa, nếu côấy còn phải chau mày vì các người thêm một lần nữa thì..." Anh không nói tiếp,cười sảng khoái.

Đầu gối Cố Vệ Quốc ê ẩm.

"Tôi đỡ ông dậy nào!" Bà Cố lạnh lùng quát, kéo ông chồng: "Chúng ta đi!"

Ngày hôm sau, vợ chổng Cố thị đã rời khỏi thành phố G, kể từ đó không ai cònnhìn thấy bọn họ nữa.

Sáng sớm hôm đó, Tân Cam đi đến Cố gia, ngồi trong xe nhìn thấy hành lý nằmla liệt phía xa xa. Người phụ nữ huyền thoại diễm lệ làm điên đảo cả thành phố Gsuốt mười mấy năm, nửa cuộc đời làm náo loạn hầu như tất cả các chàng trai vươngtộc thành phố G, dáng vẻ cao quý sang trọng như nữ thần, lúc này lại có vẻ tiềutụy, xách từng túi hành lý đi ra.

Đây là những gì bà ta sống trong nửa cuộc đời còn lại.

Tân Cam mở cửa xe đi về phía bà ta.

Bà Cố dường như sớm dự liệu cô sẽ đến, không ngạc nhiên, kéo tay chống lên xetrước, tóc mai bà ta đã bết mồ hôi, cố gắng gượng cười: "Con đến rồi à"

Tần Cam nhìn bà ta, nhất thời không biết phải nói gì.

"Trầm Trầm tối qua còn nhắc đến con." Bà ta cúi xuống cười tự ti: "Con bé đãphẫu thuật rồi, các bác sĩ nói tình hình rất lạc quan. Chờ đến lúc được xuấtviện, lại có thể đến trường tiếp tục đi học."

"Vậy thì tốt quá." Tân Cam mỉm cười.

Hai người nhìn nhau im lặng.

"Tôi đã luôn muốn hỏi bà một câu." Tân Cam trầm giọng nói: "Những viên kẹođó... trong suốt, sáng lấp lánh, hình ngôi sao nhỏ rực rỡ nhiều màu sắc... tênlà gì?"

Kẹo mà bà đã từng hay mua cho tôi ăn, ngọt hơn tất cả hương vị kẹo khác trênthế giới, rốt cuộc tên là gì? Tại sao bao năm qua, tôi tìm kiếm, tìm kiếm, vàtìm kiếm nhưng không bao giờ tìm thấy?

Tân Vân Hoa - người phụ nữ xinh đẹp huyền thoại, thậm chí thiếu nữ tuổi trăngtròn cũng không thể đánh bại, vậy mà lúc này đã già đi trông thấy. "Không nhớlắm." Bà ta định thần lại, đứng thẳng lưng vẻ thanh lịch, ánh mắt nhìn đi nơikhác, nhẹ nhàng trả lời.

Tân Cam "ồ" lên một tiếng: "Vậy thì thôi." Cô bình tĩnh quay người bước vềphía chiếc xe, phía sau cô lúc này khồng ai khác chính là mẹ cô, giọng nói nhưrơi vào ngọn gió cuối thu: "Dù sao... vẫn cảm ơn bà."

Cho dù bà đã hao tâm tổn sức mang thai tôi, nhưng lại bị ông ta bỏ rơi, saunhiều năm, tôi lại thành con cờ của ông ta, cho dù bao nhiêu năm nay có vì cáigì đi chăng nữa, thì tôi vẫn nên cảm ơn bà.

Bởi vì trong cuộc đời này, cho dù tôi mãi mãi phải đối diện với bóng tối thìtôi vẫn luôn nhớ về ngày xưa, cái ngày xưa thật ngắn ngủi đó nhưng tôi vẫn nhớ,nhớ những năm tháng tuổi thơ bà đã từng ôm ấp tôi vào lòng.

Cảm ơn bà đã từng yêu tôi, mẹ à!


Gường lớn phía xa cửa sổ, Tân Cam ngắm những vì sao rồi ngoái lại nhìn ngườiđàn ông đang nằm trên giường, cho dù trong đêm tối hay khi nhắm mắt ngủ, gươngmặt đó vẫn thật rạng ngời, Trịnh Phiên Nhiên chính là người đàn ông khôi ngônhất mà cô từng biết.

Nếu có thể sinh cho anh một đứa con thì bất kể là trai hay gái chắc cũng rấtxinh đẹp.

Mưa rả rích suốt mấy ngày, Tân Cam đành phải "sinh hoạt ngoài trời" bằng cáchngồi trong căn nhà hoa uống trà.

Mùa thu đông ở thành phố G với những cơn mưa rào bất chợt, mưa rơi xuống từtrên đỉnh mái bằng kính trong suốt nhẹ nhàng trượt xuống thành những vệt dài,chẳng mấy chốc cả căn phòng hoa bằng kính như có lớp sương mù che phủ, mọi thứxung quanh đều mờ mờ ảo ảo. Tân Cam thích không gian mờ ảo này, cô vẫn thườngngồi ở đây cả ngày.

Trịnh Phiên Nhiên đã thay một bộ bàn ghế mới, chiếc ghế bành vừa cho haingười ngồi làm bằng mây, bên trên trải tấm lông cáo trắng mềm mại, ngồi lên đócảm giác như ngồi trên mây vậy.

Thỉnh thoảng buổi chiều Tân Thần cũng đến căn nhà hoa, ngang nhiên chiếm cứmột chiếc ghế bành ấm áp, ngủ một giấc ngon lành. Trịnh Phiên Nhiên ban đầu nhìnthấy đã để ý rồi. Lần thứ hai Tân Thần đến, cô ấy còn cố tình đặt một hình nộmngồi vào ghế từ bên ngoài nhìn vào trông giống Chủ tịch Trịnh Phiên Nhiên tài bacủa thành phố G đang vắt đôi chân thon thả ngồi chăm chú đọc một cuốn sách cổđiển tiếng Anh to như cục gạch trong căn phòng hoa.

Sau này, mỗi lần Tân Thần đến đều chỉ có thể ngồi trước ghế nhỏ đối diện haibọn họ.

Nhân lúc Phiên Nhiên đi ra ngoài, Tân Thần hỏi nhỏ chị: "Nè, bình thường lúcriêng tư chị gọi anh ấy là gì thế? Có tên nào thân mật không?"

Tân Cam dường như bị tiếng mưa rơi tí tách làm cho mơ màng buồn ngủ, cô nghĩmột lúc rồi mới chậm rãi nói: "Không có." Chỉ gọi anh ấy một tiếng "Phiên Nhiên"đã là nể mặt lắm rồi.

"Vậy để em nghĩ cho chị nhé!" Tân Thần háo hức nói: "Gọi là Tiểu bỉ ổiđi."

"Ha ha..." Tân Cam lăn ra cười sằng sặc.

Vừa nhắc tới "Tiểu bỉ ổi", cái đầu Trịnh Phiên Nhiên đã lấp ló từ bên ngoàiđi vào với một cuốn sách khác, Tân Thần làm mặt xấu trêu anh, rồi vội vã bỏchạy, còn Tân Cam vẫn đang nằm trên tấm lông cáo cười không ngớt.

Đã lâu rồi không nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như thế trên gương mặt Tân Cam nênTrịnh Phiên Nhiên cũng không truy cứu tiểu nha đầu Tân Thần đó lại làm trò quỷgì với anh nữa.

Nhưng... thực sự là có gì đó lạ lắm, suốt bữa tối cô cứ cúi đầu mãi, anh đểthêm bát canh bên cạnh, cô cũng chỉ ngẩng lên cảm ơn, nhìn thấy mặt anh lại cúixuống cười tủm tỉm. Trịnh Phiên Nhiên chau mày, cảm thấy kỳ quặc, sờ sờ lên mặtnhìn

Chú Trần đang gắp thức ăn cho hai người, nhún vai một cái tỏ vẻ khônghiểu.

Trịnh Phiên Nhiên ngẩn ra suy nghĩ.

Anh ngẩn người ra tất nhiên là vì: khi có mặt người khác, Tân Cam cười nhưnào cũng được, nhưng lúc ở trên giường, nằm bên dưới anh rồi mà cô vẫn không chỉcó mỗi tiếng van xin là sao?

Đặc biệt là đêm nay anh vô cùng biến thái, chiếm lấy cô nhưng lại từ từ thongthả, không ấm áp cũng chẳng cuồng nhiệt, mỗi lần thấy cô giảm hứng thú một chút,anh lại liên tục dồn dập trước khi dừng lại.

"... Phiên Nhiên..." Mặt Tân Cam đỏ ửng, van nài một cách bất lực. Anh nângcô áp sát vào mình hơn, hỏi: "Buổi chiều Tân Thần nói gì về anh mà em vui nhưvậy?"