Tâm Can

Chương 5



Ôi cái chăn của tôi đâu rổi, nhanh đưa tôi trùm kín đầu lại nào,.. TrịnhPhiên Hoài run rẩy trong tuyệt vọng.

Tân Cam đang mặc chiếc áo len của Trịnh Phiên Nhiên, cổ áo rộng trễ xuống đểlộ xương vai mảnh mai xinh đẹp, mái tóc tùy hứng buộc lệch sang một bên, dáng vẻthoải mái, nhẹ nhàng, cô bước đến, nắm tay của Trịnh Phiên Nhiên mới nới lỏngra.

Tân Cam đưa cho anh chỗ sữa đã uống được một nửa trên tay, anh lặng lẽ uốnghết, nét mặt không chút biểu cảm.

"Nhìn qua cũng biết là cổ phiếu Lán Trù, sao lại vội vã bán tống đi thế?" TânCam ngẫu hứng lật qua lật lại rồi mỉm cười hỏi. Phiên Hoài tỏ ra hăng hái: "Liêntiếp tăng giá không đáng kể, có lẽ cũng chuẩn bị chững lại, em thấy đây là cơhội tốt nhất đễ bán.

"Tôi với cậu đánh cược, nội trong một tuần, Cổ phiếu này nhất định giữ nguyêngiá ở mức cao nhất."

"Không thể nào!" Phiên Hoài hoàn toàn coi thường ý kiến của cô.

"Vậy cậu muốn cược không?" Tân Cam nói với thái độ khiêu khích như chắcthắng.

"Không cược không phải đàn ông!"

Bên này hai người đập bàn hạ cược, bên kia Trịnh Phiên Nhiên nhấp một ngụmsữa, lạnh lùng liếc nhìn người con gái với nét mặt rạng ngời như ánh banmai.

Một tuần sau.

Tiểu thiếu gia ngang ngược của Trịnh gia vùi đầu trong lòng bạn gái, trôngnhư chú đà điểu vùi đầu trong cát, cả người run rẩy như lá rụng trong gióthu.

Lừa tôi à!

Một công ty to như thế, nói mua là mua luôn sao?

Loạt cổ phiếu đang xuống dốc rõ ràng, nói không giảm giá là không giảm luônà?

Nói là hết một tuần lễ, bây giờ mới là ngày thứ tư!

Anh trai lừa em rồi! Lừa thằng em rồi!!!

"Trịnh Phiên Hoài!" Nhã Kỳ vừa vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy vừa nói giọng tức giận,"Lần sau rút kinh nghiệm được không?!"

Phiên Hoài ôm lấy eo Nhã Kỳ không chịu buông... Rút kinh nghiệm là cái gì,cậu ấy mới là người không biết đây! Còn đùa cái gì nữa! Người thua phải nhảy từđộ cao một nghìn mét xuống! Người mắc bệnh sợ độ cao lấy đâu ra kinh nghiệm!

Nhã Kỳ hận không thể rèn sắt thành thép, được cậu ấy ôm chặt thì cảm thấy mềmlòng vô cùng, trừng mắt oán hận nhìn chị gái. Tân Cam dựa vào người Trịnh PhiênNhiên, nụ cười rạng rỡ như ánh hào quang.

"Anh trai!" Nhã Kỳ nũng nịu: "Chị ấy chơi ăn gian, không công bằng! Hơn nữaPhiên Hoài sợ độ cao..."

Bọn họ được một phen tranh cãi ầm ĩ, Trịnh Phiên Nhiên chỉ chăm chú xem cuốnsổ tay đặt trên đùi, mặt không biếu lộ cảm xúc, nghe Nhã Kỳ nói, anh ngẩng lênmỉm cười, nói một câu: "Có gan ăn cắp thì phải có gan chịu đòn."

Nhã Kỳ nghẹn lại. Phiên Hoài túm lấy áo cô ấy: "sao lại có thể ngốc như thế!Chắc chắn có người đứng sau vụ này!" Nếu như ZIC không cao giọng tuyên bố sẽ mualại, loại cổ phiếu đó sao có thể giữ giá được!

Nhã Kỳ bực bội, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận, Tân Cam vô cùng đắc ý, tay nângcằm cô ấy lên, lả lơi hỏi: "Tiểu mỹ nhân, không phục à?"

"Không phục!" Nhã Kỳ hất tay cô ra: "Một đấu một có dám không?"

"Ồ!" Tân Cam quay sang Trịnh Phiên Nhiên: "Phiên Nhiên’ em có nghe nhầm khôngđây?"

"Không." Trịnh Phiên Nhiên cũng bật cười: "Em vừa bị khiêu chiến đâythôi."

Nhã Kỳ không thèm đếm xỉa: "Nếu em thắng, chị không được truy cứu vụ PhiênHoài nữa, nếu em thua, em và anh ấy sẽ nhảy... nhưng lần này anh hai không đượcra tay! Em cũng không cần Phiên Hoài giúp đỡ, chỉ có em và chị đấu với nhau, thếnào?"

Lúc này, Phiên Hoài cuối cùng cũng nhảy lên từ trong lòng Nhã Kỳ, bám chặtđằng sau ra sức gật đầu. Tân Cam dẫu cười nhưng không nói gì, ba người họ cùnghướng về phía Trịnh Phiên Nhiên. Anh nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàntay.

"Em vui là được."

Đêm khuya, tại Tống gia.

Nhã Kỳ đưa cho Tân Cam con dấu và giấy ủy thác của Phiên Hoài, Tân Cam kiểmtra không có gì sai sót, để chung với con dấu và giấy ủy thác của Trịnh PhiênNhiên.

"Liệu có được không?" Nhã Kỳ có chút lo lắng hỏi. Mượn cớ đánh cược để lấyđược ủy quyền của hai anh em họ, kỳ hạn chỉ còn một tháng, trong một tháng này,hai chị em họ phân công nhau thay mặt Trịnh Phiên Hoài và Trịnh Phiên Nhiên, dễdàng khống chế toàn bộ cổ phiếu trong tay.

Tân Cam dừng tay lại: "Nhã Kỳ, nếu như em thấy lo lắng, bây giờ có thể rútlui. Trịnh Phiên Nhiên nắm trong tay bốn mươi lăm phần trăm cổ phần của Trịnhthị, bây nhiêu cũng đủ cho chị ngồi nói chuyện ngang hàng với hội đồng quản trịcủaTào thị rồi."

Nhã Kỳ lắc đầu: "Thêm mười phần trăm của Phiên Hoài nữa chị mới có ngôn quyềntuyệt đối."

Tân Cam nhận thấy sự lo lắng bất an của em gái, ôm lấy cô ấy, ghé sát tai côấy nói cảm ơn.

Nhã Kỳ thở dài: "Ai nên cảm ơn ai đây?"

"Chị tin em, chị nên cảm ơn em mới đúng."

"Những cái khác em không dám khẳng định, nhưng chị đối với Tống gia, đối vớicha... em vốn

chưa từng nghi ngờ." Nhã kỳ ôm chặt chị: "Chị không cần phải quá vĩ đại, âmthầm cho đi mà không cần báo đáp, Tân Cam, em biết chị luôn đối tốt với mọingười trong gia đình, em luôn... rất cảm kích."

Sáng sớm, ở Trịnh thị.

Tân Cam mặc bộ đồ trắng đắt tiền, trang điểm rực rỡ, tóc uốn một cách hoànhảo, khoan thai ngồi tại bàn đầu tiên của hội nghị, đứng sau cô là một thư kýgiỏi, thản nhiên đón nhận tất cả ánh nhìn của mọi người, bất kể là công khai haygián tiếp. Khi Trịnh An Đồng đẩy cửa bước vào, những ánh mắt kia lập tức tậptrung "quét" về phía ông ấy.

Tân Cam chưa đứng dậy, từ xa khẽ gật đầu cười với ông ây.

Trịnh An Đồng từng bước từng bước đến trước mặt cô, từ trên nhìn xuống, nóinhư ra lệnh: "Đi ra."

Tân Cam cười không thèm đế ý, trong nháy mắt, cô thư ký lập tức đưa ra bảnphoto của hai tờ giấy ủy thác. Trịnh An Đổng vừa nhìn qua, sắc mặt lập tức táimét. Một lỗi nhỏ Tân Cam cũng không muốn phạm phải, chăm chú quan sát nét mặtcủa ông ta rồi cười nói: "Bắt đầu họp chứ Tổng Giám dốc Trịnh? Làm mất thời giờcủa mọi người thật không nên."

Ánh mắt và nét mặt của Trịnh An Đồng đều lạnh lùng, lãnh đạm hỏi cô: "Cô muốnlàm gì?"

"Với tư cách là cổ đông lớn nhất của Trịnh thị thời điểm hiện tại, đươngnhiên tôi muốn quan tâm một chút tới sự phát triển của Trịnh thị rồi." Tân Camcười ngọt ngào, cô chầm chậm đứng lên, kề sát tai ông ta nói nhỏ tới mức chỉ cóông mới nghe thấy: "Tôi đã nói rồi, ông dám kéo Tống gia xuống nước, tôi sẽkhông buông tha Trịnh Phiên Nhiên.. Ông xem, bây giờ không những anh ấy, mà ngaycả con đẻ của ông cũng đều ở bên tôi. Trịnh An Đồng, cả cuộc đời ông, nhữngngười thân yêu nhất mà ông đã dành bao tâm huyết, tất cả đều sẽ theo tôi xuốngsuối vàng, tôi rất vui, còn ông?" Cô lui ra, lồng ngực Trịnh An Đồng không ngừngco bóp, từng nhịp khó khăn thở hắt ra, trân trân nhìn cô.

Trợ lý của ông ta cảm thấy không ổn, lập tức! lấy thuốc, nhưng vẫn chậm mộtbước... Khuôn mặt Trịnh An Đồng trắng bệch, không ngừng đập vào ngực một cáchđau đớn, rồi ngã vật xuống.

Trong khung cảnh hỗn loạn, Tân Cam chau mày, vè mặt không chút bối rối nhưviệc xảy ra chẳng liên quan đến cô, thậm chí một biểu hiện nhỏ cũng không nhậnthấy.

Trịnh An Đổng được đưa vội vào bệnh viện, còn cô quay về chỗ Trịnh PhiênNhiên. Noi đây tuy là nhà họ Trịnh nhưng lại không phải là họ Tịnh cùa Trịnh AnĐổng, ai nấy vẫn làm việc của mình, không hề có chút lo lắng. Tân Cam thản nhiênngắm nhìn vườn hoa Black Rosevil, thanh thản uống trà ướp hương hoa. Buổi tối,chú Trần trở về, cầm theo vài bộ quần áo của Trịnh Phiên Nhiên, trước khi lên xevội vội vàng vàng nói với Cỏ: "Đêm nay thiếu gia không về, cô nghỉ ngơi cho khỏenhé."

Tân Cam nhắm mắt lại: "Yên tâm, tôi nhất định là ngủ thật ngon."

Chú Trần chần chừ không hiểu, cuối cùng khẽ nói: "Xin cô thông cảm cho thiếugia." Tân Cam cười lạnh lùng, cô còn chưa đủ thông cảm cho anh sao?

Do buổi tối ăn quá nhiều, đêm trằn trọc khó ngủ, cô xuống nhà lấy một cốc sữanóng, bị cái bóng đen sì lướt qua cửa sổ làm giật nảy mình. "Trịnh Phiên Nhiên?"Cô đi vào, anh đặt cốc rượu trên tay xuống, quay sang nhìn cô, quay lưng về phíađêm tối ngoài cửa sổ. vẻ mặt anh mơ hồ, đôi mắt sáng lạ thường.

"Bác sĩ nói, suýt nữa thì nguy, may mà cấp cứu kịp thời. Tân Cam, quả thựclần này em làm rất tốt" Anh bật cười, mia mai lanh nhạt.

"Nói vậy có nghĩa là vẫn chưa chết." Tân Cam hâm nóng cốc sữa, ngồi vắt chântrên sofa uống.

Trịnh Phiên Nhiên bước lại gần, hơi thở nồng nặc mùi rượu. "Anh biết em muốncản trở dự án đó, anh biết em và Nhã Kỳ chơi trò đóng kịch cho anh xem. Nhưnganh nghĩ chỉ cần em vui vẻ, chỗ cổ phần đó tặng hết cho em cũng chẳng sao. Kể cảtoàn bộ gia sản của Trịnh Phiên Nhiên anh, cũng chỉ cần em nói một câu thôi."Nói rồi anh nhếch môi lên, giơ cao ly rượu uống cạn.

Tân Cam thoải mái: "Thật sao?"

"Chỉ cần em vui." Anh cưòi, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: "Bệnh tim của ông ấy,cho dù không phải chịu kích động nào, cũng chẳng sống được mấy năm nữa. Ông ấysắp chết rồi-. Tân Cam, em thật sự thấy vui sao?"

Tân Cam nhấp từng ngụm sữa, điềm tĩnh, như không nghe thấy gì. Trịnh PhiênNhiên giật lấy cốc sữa, cúi xuống giữ chặt vai cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô.Tân Cam tỏ ra lạnh nhạt, nở nụ cười sắc lạnh: "Ông ta có anh để tang là đủ rồi,nếu không thì cũng đã có Phiên Hoài, tóm lại không đến nỗi bắt em phải chăm sócông ta trước lúc lâm chung."

Tiếng cô nhỏ dần, màn đêm trở nên tĩnh lặng, như tất cả đã qua đi, im lặngđến tàn nhẫn. Trịnh Phiên Nhiên nhìn cô, khẽ nói: "Ông ấy dù sao cũng là..."

"Trịnh Phiên Nhiên, anh dám mở miệng nói!" Cô đột nhiên ném vỡ chiếc cốc trêntay vịn gỗ lim

ở sofa, lấy mảnh sứ sắc nhọn kề vào cổ tay, anh vội vàng túm lấy, đủ sử dụngmột phần sức lực, giật mảnh sứ vỡ, thu vào lòng bàn tay, từ từ nắm chặt lại

"Tân Cam, dù sao ông ấy cũng là cha đẻ của em."

Mảnh kính sắc nhọn nhanh chóng cắt sâu vào da thịt anh, máu tươi từ lòng bàntay anh không ngừng tuôn trên ngực cô. "Năm đó bà ấy lên kế hoạch để mang thaiem, ông ấy vốn dĩ không biết. Sau này mói biết đến sự tồn tại của em, không phảilà ông ấy không có ý định bù đắp cho em." Trịnh Phiên Nhiên nhẹ nhàng nới lỏngtay, nhổ mảnh kính vỡ ngập sâu trong lòng bàn tay ra, lấy khăn buộc vào: "TânCam, ông ta thực ra là cha dẻ của em."

Tan Cam cảm thấy lạnh,, đêm đã quá khuya rồi, sữa và máu tanh đều ngọt làmngười ta muốn khóc, Trịnh Phiên Nhiên là một con quỷ, khiến cô còn đau khổ hơnlà chết. Cuối cùng, cô cũng không chịu nổi khóc òa lên, anh lặng lẽ giơ tay,dùng một góc khăn tay nhuốm máu lau nưóc mắt cho cô,

"... Em xin lỗi, em không nên cố ý làm ông ấy tức giận, giấy ủy quyền khôngcòn giá trị gì nữa, cổ phần trả lại cho anh, anh mang cho ông ấy xem, bắt em lấycái chết để tạ lỗi cũng được... Trịnh Phiên Nhiên, anh bắt em làm gì cũng được,đừng nói những lời đó nữa." Cô run rây đẩy anh ra, đầu cúi gằm, đôi tay tự ômlấy thân mình, cô chẳng còn cách nào làm cho toàn thân thôi run rẩy. "Cha em họTống! Tống gia hết lần này đến lần khác đuổi em ra đường, cũng là ông ấy hết lầnnày đến lần khác tìm em về; bạn học hỏi tại sao em lại mang họ Tân, em không thểtrả lời, là ông ấy lau nước mắt cho em; em bị đâm xe suýt chút nữa mất mạng, làông quỳ xuống xin bà ấy hiến máu cho em... Ông ấy là cha em, nếu không phải thìsao lại vì em mà làm những điều đó? Trịnh Phiên Nhiên, cha em họ Tống! Xin anhđây... cha em họ Tống..."

Cô òa khóc như một đứa trẻ, toàn thân run lẩy bẩy, những điều thường ngày cóthể cho là niềm vui, giờ đã mất hết không còn lại gì. Trịnh Phiên Nhiên bìnhthường ghét nhất sự giả vờ cứng rắn của cô, anh thường khiêu khích cô, lúc nàylại hận vì đã làm cô sống thật với chính mình, nhìn cô suy sụp, giống như tiếngkêu vô vọng mười năm trước, anh lại cảm thấy... đau khổ.

Việc khiến anh hao tâm tổn trí trên đời này thực sự quá ít, đây chính là mộttrong số đó, anh có sử dụng hết bản lĩnh của mình cũng không thể giải thíchnổi.

Ván cờ này đã không có nước giải, càng cố gắng chỉ càng làm tổn thương cảhai, nêu đổi lại là một người khác, anh đã sớm vì Trịnh An Đồng mà vứt bỏ, chodù là chính mình.

Nhưng đó lại là cô.

Anh ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên đôi vai đang run rẩy của cô, nhẹ nhàng anủi.

Tân Cam tỉnh dậy trong phòng ngủ, bên cạnh không có ai, không có dấu vết gì,chỉ thấy trong thùng rác có chiếc khăn tay còn lom đốm vệt máu, cơn đau như muốnlàm đầu cô vỡ tung, chứng minh rằng đêm qua không phải là một giấc mơ. Cô ngồidậy, súc miệng, thay quần áo một cách máy móc, lái xe tới bệnh viện.

Cố Vệ Quốc vẫn như mấy chục năm về trước, hết sức trung thành trông coi bênngoài phòng bệnh của Trịnh An Đồng, thấy Tân Cam đến, đôi mắt sắc lạnh của ôngta lóe lên một ánh nhìn căm giận.

Tân Cam cảm thấy khó chịu: "Làm phiền ông vào báo với ông chủ của ông là tôiđã đến."

Cố Vệ Quốc lạnh lùng cười: "Đứa con hoang do Tống Nghiệp Hàng dạy dỗ, quảnhiên một chút lễ nghĩa cũng không có."

"Không bì được với nguồn gốc gia giáo của ngài, tiểu thư Trầm Trầm thườngthích mặc màu xanh lá cây , chắc hẳn là do ngài dạy, gia giáo thật!"

"... Sao mày có thể ở đây ăn nói ngang ngược như vậy? Đồ đê tiện! Tao giếtmày!" Cố Vệ Quốc bị hạ nhục không làm gì được, nổi trận lôi đình. Tân Cam giơtay lên: "Làm ơn bình tĩnh một chút đi." Cô chỉ tay vào trong phòng bệnh: "Ôngchủ của ông đang nằm trong đó, đừng lao vào vết xe đổ của ông ta, ông cẩn thậnchút đi, cũng bị kích động mà phải vào cấp cứu là không ổn đâu!" Nói xong cô lắcđầu nói: "Haizz! Sao tôi lại hồ đồ thế nhi? Ai có thể tức chết chứ ông thì chếtsao được đây! Nếu nói về chữ "nhẫn", người có vợ ngoại tình trên cả nước cộnglại cũng không thể bì kịp ông!"

Cố Vệ Quốc sống dựa vào Trịnh An Đồng, thậm chí gia đình ông ta cũng đều sốngtrong Trịnh gia, Cố phu nhân luôn có vẻ là chủ nhân cao quý của Trịnh gia, danhkhông chính ngôn không thuận, tất cả mọi người đều biết điều này, nhưng vì nể sợTrịnh An Đồng, không ai dám hé răng nói nửa lời. Hôm nay bị Tân Cam đánh vàođiếm yếu, Cố Vệ Quốc đỏ mặt tía tai, những đường gân xanh nổi rõ trên trán, đôimắt sắc lạnh nhìn cô căm phẫn, cơ mặt co giật, tức đến nỗi không thốt nênlời.

Tân Cam đang thầm cười trên nỗi đau của ông ta thì có tiếng giầy cao gót uyểnchuyển nện xuống sàn nhà vang lên, Cố phu nhân từ trong phòng bệnh bước ra, ghévào tai ông ta khẽ nói vài câu, Cố Vệ Quốc do dự một lúc, trợn mắt nhìn Tân Cam,phẫn nộ đi ra ngoài. Cố phu nhân cười lẳng lơ, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy:"Tiểu Tân, cô càng ngày càng ghê gớm nhi?"

Tân Cam không trả lòi, hào hứng liée nhìn bà ta, cười.

Cố phu nhân vuốt nhẹ tóc, như vô tình: "Sao thế? Tôi có chỗ nào không vừa ýcô à?"

"Bà muốn nói là người quan hệ bất chính sẽ để lại hậu họa về sau sao? Yêntâm, không nhanh vậy đâu, nhìn cái mũi thẳng tắp của Cố Trầm Trầm nhà bà là biếtngay cô ta đi thẩm mỹ." Tân Cam cười rạng rỡ: "Chỉ là tôi cảm thấy... bà thậtđáng thương thôi! Cả đời bà muốn cái gì, đều không được như ý. Ngoại hình của CốTrầm Trầm quả là giống cha cô ta như đúc, thứ duy nhất giống bà là khuôn mặt,lại quay lại tố cáo bà lần nữa..."

Cố phu nhân vờ như không nghe thấy, vẫn nở nụ cười như không có chuyện gì xảyra, Tân Cam lướt qua người bà ta đi vào phòng bệnh, bên tai vẫn vang lên giọngnói nhẹ nhàng ám ảnh.

"Khi cô cắn chặt răng cười,khuôn mặt giống như con nghé con vậy!"

Cố phu nhân từ nhẹ nhàng trở nên đay nghiên, đẩy cửa bước vào, rẽ qua phòngkhách, không ngờ chạm mặt người từ phòng bệnh của Trịnh An Đồng bước ra. Tân Camngạc nhiên thốt lên: "Thôi Thuấn Thần?" Tóc của anh ấy ngắn hơn trước một chút,gương mặt khôi ngô, mặc dù đứng từ xa, Tân Cam vẫn cảm thấy người anh như đangtỏa ra ánh hào quang.

Thôi Thuấn Thần bước đến, cô nhìn anh, hỏi:

"Anh đến thăm bệnh à?"I

Thôi Thuấn Thần khẽ nhíu mày, vẻ mặt u ám, bao nhiêu điều muốn nói mà khôngsao thốt nên lời, Tân Cam bước vào trong, anh kéo tay cô lại: "Không phải vào đóđâu."I

"Tại sao?"

"Bời vì... đã quá đau khổ rồi." Vì bọn họ đều đê tiện, một mình cô ở giữanhững người như vậy, quá đau khổ. Thôi Thuấn Thần không có gì là chưa từng trảiqua, so với những tên khốn kia không thể thua kém, chỉ có cô mới có thể khiếnanh đau lòng.

Thôi Thuấn Thần không biết cách che giấu cảm xúc, Tân Cam có thể nhìn thấuđược nỗi lòng của anh. "Yên tâm đi, tôi đau một thì bọn họ phải đau gấp trămngàn lần." Cô ung dung nháy mắt với Thôi Thuấn Thần.

Trịnh An Đồng rõ ràng nghe thấy cuộc nói chuyện của cô và Thôi Thuấn Thần,khi cô bước vào, mặt ông ta không giấu nổi vẻ suy tư.

"Sao thế? Bản lĩnh hại người của tôi không phải là hậu sinh khả úy sao?" Côrót một cốc nước, ngồi xuống chiếc sofa đằng xa, đối diện giường bệnh của ôngta.

Trịnh An Đổng ôm vai dựa vào gối, nụ cười từ đầu đến cuốỉ đều rất ôn hòa.

"Xin lỗi, chữ 'úy' đó có lẽ không phải chỉ ông, dù sao cũng đừng nảy ra nhữngliên tưởng không nên có." Tân Cam uống một ngụm nước, nói tiếp: "Bà ấy chí ítcũng mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra tôi, còn để lại cho tôi mấy nămkỷ niệm, ông ngoài việc làm cho bà ấy mang thai ra, chưa lừng có chút tráchnhiệm nào."

"Con đến là để nói những lời này sao?" Trịnh An Đồng thều thào nói.

"Đương nhiên không phải." Tân Cam nhìn hàng cây xa xa ngoài cửa sổ, khóe môikhẽ nhếch lên: "Tôi đến là để nhận thua, ông lấy mạng sống ra đánh cược, tôikhông đủ dũng khí, đấu không lại."

"Trịnh An Đồng.” Giọng cô trầm xuống: "Ông trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽchia tay với anh ấy."

"Con cứ nói." Ông ta im lặng, chăm chú quay sang nhìn cô, Tân Cam lúng túnghồi lâu không thể mở lời. Rất lâu, rất lâu sau, cốc nước sôi cũng đã nguội lạnhrồi, cô mới nghe thấy tiếng nói của chính mình, khàn và nhỏ lạ thường: "Tôi..không bằng Cố Trầm Trầm ở điểm nào? Tại sao ông thà làm anh ấy đau khổ, chứkhông đón nhận tôi? Tôi biết trong mắt ông, anh ấy rất hoàn mỹ, tôi không cânxứng, nhưng, tôi thực sự.. kém đến thế sao? Ngay cả Cố Trầm Trầm cũng không hơnđược sao?"

Rõ ràng là tiết trời giữa trưa rất đẹp, khung cửa sổ sát sàn sạch sẽ thôngthoáng, nhưng ánh

mặt trời lại không hề chiếu vào trong phòng. Hai người ở đầu giường và trênsofa đều rơi vào nổi buồn mơ hổ.

Yên lặng.

Trịnh An Đổng nghĩ rất lâu, cuối cùng mới nói nên lời: "Tân Cam." Ông ta nóimột cách khó khăn: "Trịnh Phiên Nhiên là tương lai của Trịnh gia, là tâm huyếtcả đời của ta, từ nhỏ đến lớn, cái gì nó đạt được cũng đều là tốt nhất, ta khôngđồng ý để cuộc đời nó có bất kỳ khiếm khuyết nào, con... không phù hợp vớinó."

"Đừng né tránh câu hỏi của tôi, ông trả lòi được tôi mới rời xa anh ấy." TânCam truy hỏi.

Nét mặt Trịnh An Đồng lộ rõ vẻ chần chừ khó xử. Tần Cam nhìn ông ta khôngchớp mắt. Trịnh An Đồng chậm rãi, cân nhắc từng từ từng chữ: "Chủ nhân tương laicủa Trịnh gia, không thể có người xuất thân như con."

Tân Cam im lặng, mặt biến sắc: "... Tôi hiểu rồi." Rất lâu sau, cô mỉm cười,run run nói: "Ông nói rất đúng, tôi cực kỳ hiểu rõ đối với một người, xuấtthân... quan trọng đến mức nào. Tôi sẽ rời xa anh ây. Cố gắng tình dưỡng, chúcông sống lâu trăm tuổi."

"Tiểu Tân!" Khi cô đã bước ra tới cửa, Trịnh An Đồng bỗng nhiên gọi cô lại:"Nếu đã đổng ý rồi thì không cần phải hối hận nữa, con rời xa nó sẽ tốt hơn chocon, và cũng là tốt cho nó. Lẩn này

nếu con còn quay lại, ta sẽ không nương tay với con đâu."

Tân Cam dừng bước, nhưng không quay lại: "Hà tất phải làm ra vẻ tình sâunghĩa nặng buồn nôn thế Trịnh An Đồng, ông đã xấu xa còn muốn mang những thóiquen xấu lập đền thờ, hãy mang theo nó vào quan tài ấy."

Cánh cửa đóng sầm lại.

Trịnh An Đồng đưa tay với cốc nước uống thuốc rồi nằm xuống, rất lâu sau mớihiểu ra được một số chuyện.

Không thể không thừa nhận, đứa trẻ này có những điểm rất giống ông. Cũng cóthể vì thế mà từng ấy năm, mỗi lần ra tay với cô là mỗi lần ông ta đấu tranh vớilương tâm của mình, rồi đều không làm được. Nhưng giờ thì ông ta không thể trìhoãn được nữa, ông ta không còn thời gian nữa rổi.

Trịnh An Đồng đau đầu, nhìn những ống truyền dịch cứng nhắc, lanh lẽo, chỉcòn bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ.

"Tân Cam!" Giọng nói ấy thật ấm áp, Tân Cam có chút ngẩn ngơ. "Là anh à?" Côgiật mình: "Sao anh vẫn chưa đi?"

Thôi Thuân Thần đưa cô tách cà phê nóng: "Anh đang đợi em." Anh ấy nói với nụcười trên môi, phẩy tay sượt qua tai cô, bỗng chốc biến ra một túi kẹo nhỏ. TânCam nhìn túi kẹo trước mắt, bỗng thấy sống mũi cay cay.

"Cảm động đến thế sao?" Anh ấy ngạc nhiên khi thấy khóe mắt cô đã đỏ, lại cảmthấy vô cùng hốì hận, "Chẳng trách Trịnh Phiên Nhiên đã mua hết những loại kẹotrái cây trên khắp thế giới về!"

Tân Cam bóc kẹo, ngậm trong miệng, hỏi với vẻ trầm ngâm: "Anh đã từng ăn thửloại kẹo hình ngôi sao chưa, lấp lánh nhiều màu sắc, rất đẹp, rất thơm, rấtngon.

"Anh sẽ vì em mà cố tìm bằng được" Anh ấy nhẹ nhàng nói: "Tân Cam, hãy rời xaTrịnh Phiên Nhiên đi, nếu không em sẽ bị tổn thương."

Đầu lưỡi Tân Cam ngọt ngọt, tâm trạng cũng tớt hơn một chút, ngoảnh mặt cườivới anh rồi hỏi: "Thôi Thuấn Thần, Trịnh An Đồng tìm họ Thôi nhà anh hợp tác làmăn phải không?"

Thôi Thuân Thần có chút sững sờ: "Là ông ta đã nói với em?"

Tân Cam lắc đầu: "Hạng mục lớn như vậy, chỉ dựa vào Trịnh thị sẽ không chắctiếp tục được, để kéo được Tống thị xuống, ông ấy nhất định sẽ đi tìm một đồngminh có tiềm lực mạnh." Cô cười lạnh lùng: "Tuy em không biết chính xác bêntrong dùng cách gì, nhưng chắc chắn lợi ích của Thôi gia là không thể thiếu, vậytại sao anh lại không cùng họ hợp tác chứ? Chỉ cần Tống thị thật sự bị hạng mụcđó buộc chặt, thì coi như em cũng phải đồng ý vì Tống gia mà xin Trịnh An Đồngtha thứ, lúc đó đối với anh không phải càng có lợi hay sao?"

Thôi Thuấn Thần ôn hòa nói: "Tân Cam, không phải người đàn ông nào cũng giốngTrịnh Phiên Nhiên, đành lòng để em phải chịu oan ức. Chí ít anh cũng không đổngý."

Bởi vì thích, rất thích, nên Thôi Thuân Thần dốc hết sức mình để cô được vuivẻ, thoải mái. Anh ấy chưa từng yêu ai, nhưng cũng hiểu tình yêu là những gìthiêng liêng đẹp đẽ nhất, đã thích cô như vậy thì phải bảo vệ cô, để cô khôngchịu bất kỳ tổn thương nào.

"Tân Cam, em muốn thử ở bên anh không? Dù là một khoảng thời gian thôi cũngđược, anh sẽ cho em biết quá khứ của em nhỏ hẹp thế nào, nếu những người đangyêu trên thế giới này đều giống anh ta, thì chỉ có thể mang lại cho em sự dằnvặt, dày vò." Khi anh ấy nói tiếng Anh, giọng điệu càng bình tĩnh, tự nhiên hơn,Tân Cam ra vẻ ngưỡng mộ nhưng cô chỉ biết thở dài lắc đầu: "Không."

"Ngay cả thử một lần cũng không đồng ý sao?" Thôi Thuấn Thần như người bịlạc, truy hỏi không ngừng.

"... Em không có cảm giác với anh." Tân Cam đành nói sự thật.

"Hả?" Thôi Thuấn Thần nhíu mày, bất ngờ đưa tay ra sau gáy cô, ghì chặt, cúixuống hôn cô

một cách gấp gáp, Tân Cam ngây ra, khóe mắt giật giật, liếc thấy trong chiếcxe Bentley màu trắng vừa chạy qua, cửa kính ở ghế sau mở hé, ánh nhìn sắc nhưdao chớp lướt qua.