Tâm Can

Chương 4



Cô nghe thấy giọng anh vẳng bên tai: "Tân Cam", cô nhìn anh ánh mắt say đắm.Thực ra anh rất ít khi gọi tên cô, lúc ờ bên nhau thì không cần thiết phải gọitên, khi không ở bên nhau thì.. Trong suốt mười năm, thời gian hai người phải xanhau rất ít.

Trịnh Phiên Nhiên tự tin sải những bước dài nhìn cô say đắm, anh lại gần mỉmcười đưa tay mời cô. Hành động đó đã làm cho những người xung quanh cảm thấy rấthứng thú, họ hét lên một cách hiếu kỳ.

Lúc này cô đang nghĩ, anh sẽ lại gần vén tóc cô, sau đó phóng khoáng rờiđi... Đang mơ màng thì không biết từ lúc nào Tân Cam đã ở trong vòng tayanh.

"Anh nghĩ em sẽ dè dặt một chút cơ." Anh ôm lấy cô, thì thầm.

Tân Cam thở dài: "Em cũng nghĩ vậy." Cô vùi sâu vào lòng anh: "Mẹ kiếp, anhcũng thừa hơi thật đấy, thôi những pha hoang đường kiểu này đi, em sẽ tổn thọmất." Anh cười thầm về sự tranh luận bất thường này của cô.

"Sao anh lại đến đây?" Tân Cam ngẩng lên, vừa cười vừa hỏi. Ánh đèn thật đẹp,đôi mắt cô càng đẹp hơn, sáng như những vì tính tú trên bầu trời, Trịnh PhiênNhiên bất giác cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô. Động tác đó thật dịu dàng, ấm áp.Tân Cam sững sờ giây lát, bỏ lỡ một vũ khúc, anh khẽ “hùm" một tiếng. "Tự nhiênmuốn nhảy thì đến thôi" Anh trả lời thản nhiên như không.

Tân Cam mim cười, xoay một vòng trong cánh tay anh, chiếc váy tung bay nhưđóa hoa mâm xôi, đáy mắt Trịnh Phiên Nhiên chợt lóe lên, giang tay ôm chặt lấycô, đóa hoa đó càng nở rộ trong vòng tay anh.

Lúc này không có ai làm nền cho hai người, ngoài ánh sáng rợp đất trời, chỉcó anh và cô, hai người đang chìm đắm trong hạnh phúc ấm áp.

'Tâm Can.." Anh nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô "Mười năm hạnh phúc."

Một nửa khúc nhạc Waltz đã gần trôi qua, lúc này hai người đang chìm đắmtrong âm nhạc và ôm nhau nhảy nhẹ nhàng. Trịnh Phiên Nhiên một tay ôm lưng cô,một tay ôm chặt đầu cô ép vào trong lồng ngực mình, nước mắt cô ướt đẫm chiếc áosơ mi của anh.

Hóa ra anh cũng nhớ.

Ngày hôm nay của mười năm về trước, ngày cô đã cho anh một cái tát sau lầnlên giường đầu tiên. Đã mười năm rồi, những gì lúc đầu cô muốn, Trịnh PhiênNhiên đều trả cho cô gấp mười, gấp trăm lần rồi, cho đến tận bây giờ, giữa haingười, anh chưa bao giờ cảm thấy mình mắc nợ cô. Nếu cô cảm thấy vẫn chưa đủ thìchỉ là cô không biết thỏa mãn với những gì mình đã có.

Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô: "Đừng khóc em nhé!" Tân Cam giang tay ômchầm lấy anh.

"Cảm ơn anh!" Cô thì thầm: "... Trịnh Phiên Nhiên." Cô thầm cảm ơn anh vẫncòn nhớ.

Lúc này hai người họ quấn lấy nhau, hạnh phúc như xung quanh không có ai, cảmnhận của những, người xung quanh cũng khác nhau. Thôi Thuấn Thần đút hai tay vàotúi quần, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh túlúc ẩn lúc hiện trong lòng Trịnh Phiên Nhiên. Thôi Thuấn Hoa tức giận quăng bóhoa đang cầm sẵn trên tay, anh ta quay sang kéo người phụ trách chương trình vàogóc sân khâu: "Tôi bảo anh là Thôi Thuấn Thần cơ mà, sao anh lại làm cho ngườita xấu hổ thế hả?"

Người phụ trách ấp úng: "Xin lỗi ông, chúng tôi cũng không ngờ, nhưng lời củangài Tổng Giám đốc mới làm sao chúng tôi dám cãi lời?"

"Tổng Giám đốc mới là ai?" Thôi Thuấn Hoa tức giận hỏi.

Người phụ trách chuyển ánh mắt ra giữa sân khâu, nhìn người đàn ông lịch lãmđang nhảy với cô gái đẹp nhất ấy, đó chính là Trịnh Phiên Nhiên...

Lúc Thôi Thuấn Hoa vô cùng tức giận, mặt anh ta nóng bừng, Trịnh Phiên Nhiên–một kẻ thích tiêu tiền lại chơi trò ấu trĩ,đúng là kẻ biến thái!đại biếnthái!

Tên đại biến thái Trịnh Phiên Nhiên đang tắm trong cái bồn còn to hơn cả bểbơi, Tân Cam cũng nhúng nhúng tay vào nước, bị anh trêu vài câu, cô nhanh tríđáp lại khiến anh cảm thấy tức giận. Để tránh bị anh kéo vào đè chết trong bồntắm, cô vội lau sạch tay bỏ đi.

Phòng ngủ thật lộn xộn bừa bãi, chú Trần đã về quê thăm cháu, cái tên biếnthái đang tắm kia không cho phép bất cứ ai vào phòng, kể cả căn phòng mấy ngàyvẫn chưa được dọn dẹp.

Tân Cam buộc mái tóc dài còn chưa khô hẳn lên,tiện tay giúp anh dọn dẹp.Trịnh Phiên Nhiên mệt mỏi bước ra khỏi phòng tắm, lúc này cô đang mấy quyền tạpchí thành từng chồng, cô mặc áo tắm của anh, cánh tay hiện ra trắng nõn, thonthả, đôi vai mảnh mai, duyên dáng. Cô hất tóc ra phía sau, khuôn mặt tinh khôivà dịu dàng, thần thái yên tĩnh. Trmh Phiên Nhiên âm thầm đứng một bên ngắm nhìncô, không lên tiếng.

Tân Cam xếp những chiếc gối lên sofa, cô quay lại phát hiện ra anh đang đứngnhìn, mỉm cười nói "Này! Em đói rồi đây." Anh tiến lại gần, ôm chặt cô vào lòng,"Um, anh cũng đang đói đây." Tân Cam liếc nhìn anh, lòng thầm nghĩ, cái tên nàysao tự nhiên hôm nay tâm trạng lại vui vẻ thế

Mấy hôm sau, chú Trần về, việc đầu tiên là đi vào phòng Trịnh Phiên Nhiên,lúc này anh đang ngồi trên sofa xem tài liệu, rung chân một cách nho nhã, anhkhông ngẩng đầu nhìn chú, cũng không cho phép chú dọn dẹp căn phòng đang rất lộnxộn.

"... Thiếu gia." Chú Trần nói nhẹ nhàng.

Trịnh Phiên Nhiên chau mày: "ừm?"

"Không có gì." Chú Trần thở dài. May mà thời gian này có tiểu thư đến giúp,nếu không thì chẳng biết căn phòng sẽ thành ra thế nào nữa?

Còn không biết ngại khi bình thường sạch sẽ là thế. Thiếu gia, cậu có thểkhông như trẻ con thế được không? Cậu đã lớn, cậu quên rồi sao?

"Hoa hồng trắng có ý nghĩa gì?" Trịnh Phiên Nhiên đang xem tài liệu, bất ngờhỏi một câu.

Chú Trần nghĩ một lúc rồi nói: "Đó là sự thuần khiết của thiên sứ." Nói xongchú Trần lại nhìn vào mắt của thiếu gia. Trịnh Phiên Nhiên cười với vẻ lạnhlùng, anh ném toàn bộ giấy tờ trong tay xuống bàn, rồi ngồi bệt xuống, nhìn mộtđống tạp chí lộn xộn trên thảm, anh thở dài một tiếng, khuôn mặt dần dần mất hếtcảm xúc.

Khi gặp Cố Trầm Trầm, Tân Cam luôn cảm thấy kỳ lạ, lần trước gặp nhau đã lâu,cứ nghĩ cô ta đãvề đi học rồi chứ. Nhưng lần này gặp mặt, Tân Cam mới biết suynghĩ của mình thật ngốc nghếch.. Con người này đã có tâm địa từ mấy năm rồi, đãmắc phải tội lỗi thì làm sao có thể quay đầu lại? Khuôn mặt đối diện ấy, ngoàivẻ dương tự đắc, còn đâu giống hệt khuôn mặt cô trong gương, lúc này Tân Camkhông tài nào mở miệng được.

Cố Trầm Trầm xoa nhẹ khuôn mặt đã phẫu thuật ở Mỹ, chỉ mỉm cười thôi hình nhưcũng đã luyện đến vài nghìn lần, khiến Tân Cam sởn tóc gáy

"Tôi cảm thấy quả thực là đẹp hơn trước rất nhiều, cô thấy thế nào?" Cô tavừa cười vừa nói: "Ngũ quan của cô thật là đẹp, khi tôi lấy tấm ảnh của cô đưacho bác sỹ phẫu thuật, ông ấy bảo đây là gương mặt đẹp nhất phương Đông mà ôngấy từng thấy."

Tai Tân Cam ù đi, chỉ nhìn thấy lờ mờ hình ảnh Cố Trầm Trầm trước mắt, mấpmáy môi: "Cô ta điên rồi thì phải?" Tân Cam nói một cách khó khăn, mắt mở to,nhìn chằm chầm vào gương mặt đối diện: "Cố Trầm Trầm, tại sao cô lại nghe lời bàta? Rõ ràng cô biết bà ta không phải vì muốn tốt cho cô nên mới làm vậy còngì."

"Cô tinh lại đi, bà ấy là mẹ tôi, không muốn tốt cho tôi, chẳng nhẽ lại muốntốt cho cô?" Cố TrầmTrầm khẽ nhíu mày, động tác này vốn dĩ là của Tân Cam nhưnggiờ cô ta đã học và bắt chước một cách thuần thục, "Tôi đến để nói với cô mộtcâu, tôi nhất định sẽ trở thành Trịnh phu nhân! Cái danh vị mà cả đời cô muốnđạt được, trong tương lai sẽ là của tôi... Cô nhìn tôi của hiện tại đi." Cô taduyên dáng quay một vòng, mỉm cười. Trán Tân Cam toát mồ hôi lạnh, nhiều đến mứcchảy cả vào mắt, cảm giác đau đớn khiến cô nhắm chặt mắt lại "Tôi bây giờ trẻhơn cô, dung mạo xinh đẹp cũng không thua kém cô, lại có thứ mà cô vĩnh viễnkhông bao giờ đạt được." Ngay cả giọng nói của cô ta dường như cũng đang cố sứctạo áp lực lên Tân Cam.Cố Trầm Trầm vô cùng đắc ý:”Bà ấy có lý do gì mà khônglựa chọn tôi chứ?"

Cánh tay đang bịt chặt mắt của Tân Cam run lẩy bẩy, biết rõ rằng cô ta đangdương dương tự đắc nói về những yếu điểm của mình, nhưng cô hoàn toàn không cònchút sức lực nào đáp trả.

"Tân Cam?" Giọng Thôi Thuấn Thần vang lên, giống như ánh mặt trời chiếu rọiqua tầng tầng lớp lớp mây đen. Tân Cam ngước lên nhìn, tựa như nắm được chiếcthuyền rơm cứu mạng: "Thôi Thuấn Thần!"

"Anh có việc đi ngang qua, từ xa thấy hình như em ngồi đây, liền lại gần xemthử. Quả nhiên là em thật." Anh ấy lịch sự gật đầu chào Cố Trầm Trầm, ánh mắtngay lập tức quay lại phía Tân Cam. Cố Trầm Trầm cẩn thận dò xét thái độ củaThuấn Thần, tươi cười hỏi: "Thôi Tổng, lâu rồi không gặp, có khi nào nhận nhầmhai chúng tôi không? Nhìn từ xa, có phải trông chúng tôi rất nhau không?"

Thôi Thuấn Thẩn khựng lại một chút, vẫn giữ thái độ lịch sự, anh mỉm cườiđáp: "Bây giờ nhìn kỹ, quả là có chút nét tương đồng." Khuôn mặt anh tú giọngđiệu chân thành quả quyết đó khiến Cố Trầm Trầm gượng nở một nụ cười gằn khôkhốc trên gương mặt xinh đẹp.

Tân Cam đứng dậy, nhẹ nhàng hỏi Thôi Thuấn Thần "Anh có lái xe đến không? Choem đi nhờ một đoạn nhé?"

"Đương nhiên rồi." Thôi Thuấn Thần lịch lãm cầm giúp cô túi xách và áo khoác,đỡ cô đi ra ngoài,Cố Trầm Trầm nở một nụ cười mỉa mai phía sau lưng họ. Tân Camvòng qua lối rẽ, giữ một người phục vụ lại, nhét vào tay anh ta vài tờ tiền rồichỉ về phía chiếc bàn nơi Cố Trầm Trầm đang ngồi: "Em gái tôi hôm nay chưa uốngthuốc đã lén bỏ trốn ra ngoài, hiện giờ tôi lại có chút việc gấp, phiền anh đưacô ấy trở lại bệnh viện."

Vừa nãy nghe cuộc đối thoại giữa cô và Cố Trầm Trầm, tất cả nhân viên trongquán cà phê đã không ngớt xì xào bàn tán; khi nghe cô nói những lời này, họđương nhiên không còn nghi ngờ gì nữa. "Nếu cô ấy nói điều gì nhảm nhí hoặc cốkháng cự, phiền anh thông báo cho số 120, chi cần tiêm cho cô ấy một mũi là mọichuyển ổn ngay."

Mọi đồ vật của Thôi Thuấn Thần đều mang khí chất giông chủ nhân: tao nhã,điềm đạm. Mùi thơm và sự êm ái của chiếc xe khiến nhịp tim của Tân Cam dần ổnđịnh lại. Thuấn Thần với tay lấy bình nước đưa cho cô, thuận tay bật dàn stereotrong xe lên. Giai điệu du dương lay động lòng người của bài hát tiếng Phápdường như kéo dài bất tận khiến cô cảm thấy thư thái hơn nhiều.

"Vừa rồi em trong tình trạng đó... Cố Trầm Trầm có gây khó dễ gì cho emkhông?" Không kìm lòng được, Thuấn Thần cất tiếng hỏi.

"Cô ta chỉ tự chuốc lấy phiền phức thôi." Tân Cam cười nhạt: "Anh thấy đấy,em chính là loại người như vậy."

"... Phải rồi," Thuấn Thần bắt đầu lái xe "lay động lòng người khiến trái timanh vỡ vụn."

Thuấn Thần lớn lên ở nước ngoài, tiếng Trung chi có thể xem như đạt đến mứcđộ nói trôi chảy. "Lay động lòng người", từ này dùng ở đây quả là có chút khôngchính xác, nhưng thật sự nếu đem so với những từ ngữ hoa mỹ, tao nhã khác thìbiểu đạt cảm xúc tốt hơn nhiều.

"Lần trước tại lễ kỷ niệm thành lập Đài truyền hình, thật có lỗi với anhquá." Tân Cam nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giọng nói mơ hồ nhẹ nhàng cất lên “Emchẳng biết gì cả cho đến phút cuối, nếu không nhất định đã thông báo choanh."

'Phiên Nhiên hôm trước đã mời anh ăn cơm để chuộc lỗi rồi." Thuấn Thần cườilớn, trong xe lúc này tràn ngập ánh sáng. "Là do anh sơ ý, Trịnh tổng vì tìnhyêu mà tiêu tiền như rác, ở nơi này ai ai cũng biết, anh cũng nên rèn luyện bàitập này chứ."

Tân Cam lặng đi một lúc, đến lúc này cô mới cảm thấy đầu óc choáng váng, côkhông muốn vướng bận gì với Thuấn Thần trong tình cảnh này nữa. liền chỉ tay vềphía trước: "Phiền anh dừng xe lại đằng kia."

Thuấn Thần đỗ xe ở lề đường, Tân Cam bước bước xuống, anh hạ cửa kính xe,vươn người ra gọi: "Tân Cam. Sao em không hỏi tại sao anh lại thích em?"

Rõ ràng Tân Cam đang đứng ở bên ngoài, dưới ánh nắng mặt trời chói chang,Thôi Thuấn Thần ở trong xe, nhưng Tân Cam cảm thấy dường như ánh sáng là từtrong xe rọi ra, dường như thứ ánh sáng ấy đang soi tỏ cô từng chút, từng chútmột.

"Thực sự là em không định hỏi à?" Anh ấy vờ thất vọng, nhưng ngay lập tứctươi cười nói: "Em không hỏi nhưng anh vẫn muốn cho em biết: lần đầu tiên chúngta gặp gỡ là ở bên ngoài nhà vệ sinh, em đẩy cửa bước ra, anh thấy lúc đó khuônmặl em đang ửng hồng." Lúc đó, anh được cử đến để ngăn chặn những việc hoangđường đang xảy ra, lại gặp ngay Tân Cam - một người nổi tiếng xinh đẹp đang đượcsắp đặt với anh trai mình. Sau khi lỡ xông vào, anh ngay lập tức không nói nênlời mà lùi lại phía sau Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đúng như lời đồn đại, haimá ứng hổng như vầng thái dương, lúc cô khẽ chau mày, thực sự vô cùng đángyêu.

Lúc này, tiểu công tử nhà họ Thôi chợt có suy nghĩ khuôn mặt khiến trái timanh rung động ngay từ lần gặp đầu tiên này không thể là vợ anh sau này được.

"Cảm ơn!" Nghe anh nói, Tân Cam có vẻ hơi ngượng nghịu: "Tạm biệt."

Với một người cả năm không nhìn thấy ánh mặt trời, đột nhiên lại được đi dướinắng và gió tháng Ba dịu dàng, cô cảm thấy có chút hối tiếc. Không khí thoángmát khiến con người cảm thấy thư thái dễ chịu lại đến thật đúng lúc, đúng lúc cônhư đang rơi vào vực thẳm. Không biết cô đã đánh mất bao nhiêu giây phút như thếnày rồi, quả là đáng tiếc biết bao. Tiệm cà phê đã khuất dần phía sau, tâm trạngcô lúc này thật nặng nề, như thể có một khối đá lớn đè lên người, thậm chí khôngtài nào nhấc nổi chân, cô ngồi xuống một chiếc ghế đá nhỏ ven đường. Bây giờ làlúc mọi người đang tất bật với công việc của mình, xung quanh hầu như không cóai, thật sự rất yên tĩnh, cô vừa muốn hưởng thụ không khí này lại vừa cảm thấyvô cùng sợ hãi, bàn tay cầm điện thoại mướt mồ hôi, ngón tay vô tình lướt trênmàn hình, vô tình lướt đến ba từ Trịnh Phiên Nhiên.

"Hey." Anh nghe điện thoại, không lúc nào chào hỏi một cách tử tế.

"... Anh đang ở đâu?"

"Sao vậy?" Trịnh Phiên Nhiên khẽ cười hỏi: "Muốn gặp anh à?"

Tân Cam chợt im lặng, không biết nên nói gì với anh, đành lặng lẽ chờ anh cúpmáy.

Trịnh Phiên Nhiên thấy cô im lặng hồi lâu, bèn nói: "Nói cho anh biết em đangở đâu, anh tới đón em."

"Không cần đâu, anh cứ làm việc của anh đi, em không sao, tối gặp nhé!"

"Vậy được, tối gặp lại." Trịnh Phiên Nhiên ngừng một lát, đợi cô cúp máytrước. Anh nghe xong điện thoại, tất cả những người trong nhà họ Trịnh mới tiếptục làm việc của mình, thinh thoảng còn ho nhẹ vài tiếng. Bà Cố chuyển sổ sáchtrên tay cho quản gia, dáng điệu thư thái bước lại gần.

Hôm qua chú cậu vừa nhắc đến cậu, hôm nay cậu đã đến rổi." Trịnh Phiên Nhiên"ừm" một tiếng, rồi nhận lấy cốc trà từ tay chú Trần.

Lúc này Cố Trầm Trầm bước vào, vẻ tức giận, bà Cố liên tục vẫy vẫy tay: "TrầmTrầm, Trịnh Phiên Nhiên đến rồi." Nói xong bà ta liếc nhìn Trịnh Phiên Nhiên -khuôn mặt từng làm lay động bao cô gái, với vẻ mong đợi.

Cố Trầm Trầm lúng túng, vuốt vuốt mái tóc và chỉnh đốn lại quần áo, cũnggiống như bà Cố, cô ta háo hức lại gần, giọng nhỏ nhẹ: "Hi!"

Trịnh Phiên Nhiên ngước lên nhìn, nhạt nhẽo gật đầu với cô ta, mặc dù anhcười rất quyến rũ nhưng đôi mắt không hề dừng lại ở khuôn mặt cô ta một giâynào. Cố Trầm Trầm không muốn chất vấn anh, cô ta sững người, khuôn mặt trắngbệch đứng ra một góc. Bà Cố cũng cảm thấy rất thất vọng, nhưng dù sao cũng làngười từng trải, khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, bà ta quay sang ra hiệu choTrầm Trầm, cô ta hít một hơi thật sâu, quay lung bỏ đi.

"Phiên Nhiên?" Bà Cố ngồi xuống bên cạnh anh. Trịnh Phiên Nhiên lật lật trangbáo, "ừm" nhẹ ' một tiếng, bà Cố vẫn nhìn chằm chằm vào anh rất lâu, anh chaumày khó chịu, ngẩng lên hỏi: "Bà còn việc gì nữa không?" Bà Cố cười gượng:"Trịnh Phiên Nhiên, cậu không thấy Trầm Trầm nhà chúng tôi có gì thay đổià?"

"Có thay đổi gì?" Trịnh Phiên Nhiên dường như nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồimói trả lời: "Không có." I

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhung nghe xong, mặt bà Cố vẫn hơibiến sắc. Lúc này, Trịnh An Đồng từ trên lầu đi xuống, Trịnh Phiên Nhiên bỏ cốctrà chưa hề động đến xuống, đứng dậy, "Phiên Nhiên!" Lúc này tâm trạng Trịnh AnĐồng vô cùng tốt, "Sáng nay về quê bắt được mấy con thỏ, cháu ở lại ăn cơmđi."

"Vâng ạ." Trịnh Phiên Nhiên ngồi xuống, coi như không có chuyện gì rồi tiếptục đọc báo. Còn Trịnh An Đồng lại thấy rõ vẻ mặt bất thường của bà Cố khôngbiết phải hỏi bà ấy thế nào đây.

Bà Cố cười gượng gạo, dùng ánh mắt để ra hiệu cho ông ta. Trịnh An Đồng lậptức hiểu ngay.

Ông ta không cảm thấy ngạc nhiên, mà sớm đã nghĩ tới rồi, không nên bảo CốTrầm Trầm phẫu thuật thẫm mỹ, đúng là Cố Trầm Trầm đã khoác lên mình cái vẻ củaTân Cam, nhưng Trịnh Phiên Nhiên ngoài những ký ức đã chết, thì mọi thứ giờ cũngchỉ là hư vô.

Tiểu tử này ngay từ nhỏ đã như vậy rồi, không bao giờ thất hứa bất cứ điềugì, cũng không biết nó giống ai nữa. Trịnh An Đồng thở dài, bà Cố liền viện cớđi sắp xếp bữa tối rồi rời khỏi đó "Phiên Nhiên." Trịnh An Đồng thở dài nói:"Cháu muốn kéo dài mãi như thế cho tới khi chú chết à?"

Trịnh Phiên Nhiên gập tờ báo lại: "Cháu đã rất cố gắng rồi."

''Vậy hãy thẳng thắn nói lời chia tay với cô ta đừng gặp nhau nữa."

"Cháu không làm được." Trịnh Phiên Nhiên nói dứt khoát.

"Cháu nhất định làm được." Trịnh An Đồng im lặng rất lâu, đứng dạy vỗ vaicháu trai: "Được rồi, để sau hãy nói, tới lúc ăn cơm rồi, đi thôi."

"Chú." Trịnh Phiền Nhiên không hề cử động, thậm chí cũng chẳng thèm nhìn lại,quay lưng về phía Trịnh An Đồng, giọng lạnh lùng không chút cảm xúc: "Cô ấy lànỗi lòng của cháu, xin chú đừng đụng vào."

Trịnh An Đồng đứng đó, rất lâu sau mới nói:

"Chú biết rồi, ăn cơm thôi."

Tân Cam trở lại văn phòng, chân cô nhũn ra, thậm chí không bước nổi đến chiếcghế xoay của mình, cô ngồi bệt xuống sofa ở khu Lễ tân, hai tay đặt trước trán,nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô thư ký đến, nhìn thấy Tân Cam, không kìm được hỏi: "TânTổng? Cô không sao chứ?"

Tân Cam ngẩng đầu lên: "Không sao. Cô có việc gì à?

"Sau khi cô đi, chủ tịch triệu tập một cuộc họp, đây là các tài liệu họp, mờicô xem qua."

Trong lòng Tân Cam đã có một dự cảm không lành, xem qua một chút thìquảnhiên... Tống Thị phải hợp tác với Trịnh Thị, sát nhập và mua lại hạng mục ở TâyTạng.

"Hội đồng quản trị nói thế nào?" Cô thư ký do dự một lúc mới nói: "Không biếtvì sao mọi người đều nhất trí hỗ trợ việc mua lại này."

tân Cam cắn chặt môi, mây mù như vây quanh cô.tận dụng thời gian trước bữa ăntối, cô nhanh chóng quay về nhà, ba người nhà họ Tống đã có mặt ở đó, cô nhằmđúng đầu bữa liền hỏi Tống Nghiệp Hàng: "Tại sao lại hợp tác với Trịnh Thị?Trịnh An Đồng hứa với bố những gì? Có liên quan gì đến Nhã Kỳ và Phiên Hoàikhông?"

"Cái con bé này!" Tống Nghiệp Hàng cau mày: "ngồi xuống rồi nói." Ông quaysang bà Tống: “Đưa cho Tân Cam thêm cái bát với đôi đũa."

"Khỏi cần!" Hai tay cô đập "bộp" một tiếng lên mặt bàn- "Bố nói cho con biết,Trịnh An Đồng hứa với bố điều kiện gì, con sẽ lập tức đi ngay."

Tống Nghiệp Hàng không thể chịu nổi nữa, bèn đứng dậy: "Này! Con không thểnói được điều gì tử tế à!"

"Thôi đi! Thật ngu xuẩn!" Tân Cam đột nhiên giận dữ, Nhã Kỳ sợ đến cứng cảngười, Tân Cam vẫn tiếp tục đối chọi với Tống Nghiệp Hàng: "Bố, có phải Trịnh AnĐồng đã nói với bố là chỉ cần bố và ông ấy hợp tác thì sau khi ông ấy chết sẽtruyền toàn bộ gia nghiệp cho Trịnh Phiên Hoài, Nhã Kỳ được gả về nghiễm nhiênsẽ thành bà Trịnh phải không?" Vừa nói dứt lời, bà Tống và Nhã Kỳ đều sữngngười, ba người phụ nữ cùng quay sang nhìn Tống Nghiệp Hàng.

Tống Nghiệp Hàng lặng lẽ rút điếu thuốc, nhưng lại bị cướp mất, sự tức giậnlúc này dâng lên đến đỉnh đầu, Tân Cam nhìn chằm chằm vào mắt ông không chút sợhãi: "Trịnh An Đồng là người thế nào, bố' hiểu rõ hơn con đây. Ông ta làm việccho nhà họ Trịnh hai mươi mấy năm, với sự cố chấp của ông ta, làm sao có thểthay đổi được suy nghĩ của ông ta chứ. Giả sử Trịnh Phiên Nhiên có chết đi, ôngta cũng không bao giờ truyền gia nghiệp cho người khác đâu." Tân Cam nắm tayTống Nghiệp Hàng, cô nói câu cuối cùng: "Bố, lập tức thu hồi lại dự án hợp tácđi."

Tống Nghiệp Hàng bỏ tay con gái ra, châm tiếp một điếu khác: "Từ ngày hôm naycon không cần quay lại công ty nữa." Ông hút gần hết điếu thuốc rồi nói: "TiểuTân, con không cần bận tâm chuyện này nữa."

"Bố.”

"Ngồi xuống ăn cơm đi"

Sắc mặt Tân Cam thay đổi, đứng bất động tại chỗ.

Nhã Kỳ kéo tay áo cô: "Ăn cơm trước đi... chị đừng lo lắng nữa, em và PhiênHoài rất ổn, cho dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn không thay đổi đâu."

Tân Cam giật tay áo, đi ra ngoài và không quay đầu lại. Trịnh Phiên Nhiênđang triển khai hội nghị truyền hình, cánh cửa mở ra, cô đi vào trong, anh hấtcằm ra hiệu cô tìm nơi nào đó đợi. Tân Cam liếc nhìn anh, tìm một quyển sách rồiđứng dựa vào tường lật xem, cách anh hơi xa. Cô ngoan ngoãn như vậy, có ngườicảm thấy không quen, bất cứ lúc nào liếc nhìn đều thấy Tân Cam quay lưng lạiphía anh, ánh mắt sắc như kim châm, cô ném quyển sách rồi đứng dậy.

Trịnh Phiên Nhiên ôm vai, cười đầy tình ý.

Tân Cam không phụ nụ cười ma lực ấy của anh, vừa bước lại gần anh, vừa mơ hồcởi khuy áo,cô bò trên sàn tuột một đường từ áo khoác cho tới thắt lưng, khi côtrèo lên bàn sách rộng, mảnh ren đen rơi xuống, trên cơ thể lúc này, chiếc áo sơmi trắng chỉ còn sót lại hơn nửa nút cài khuy.

Trịnh Phiên Nhiên nhanh chóng bị hút hồn, tiếp tục vang bên tai âm thanh sắclạnh, anh đưa tay kéo cô từ trên bàn xuống.

Từng ngón tay linh hoạt xâm nhập vào cơ thế cô,Tân Cam hít một hơi thật sâu,ngẩng lên dùng khẩu hình hỏi anh: "Còn bao lâu nữa?" Anh nhíu mày, cô nhìn anhvới vẻ mặt tội nghiệp, nhẫn nại nằm vào lòng anh, cọ cọ như thế khó dằn lòngđược.

Trịnh Phiên Nhiên cười phá lên, với một tay ra tắt điện. Tân Cam được nước,cười gượng gạo, tóc rối tung, mặt cũng ửng đỏ, anh nâng cằm cô lên, cúi xuốnghôn lên đó, cô ngoan ngoãn thuận theo anh.

Chiếc bàn đọc sách rất rộng, nhưng đáng tiếc lại quá cứng, lưng cô chạm phảimột tấm vải đỏ, bị anh lật sang, đôi chân thon thả quỳ trên mặt bàn, không lâusau đầu gối không thể chịu đựng được nữa, cô run rẩy nằm trên chồng văn kiện,Trịnh Phiên Thiên nâng cô đậy, đi tới chỗ ban nãy cô ngồi. Cô đúng là kiểu vừalành vết thương đã vội quên đau, trên chiếc ghế mềm mại cô thấy thoải mái hơn,phát huy hết tinh lực dồi dào đế kích động anh, Trịnh Phiên Nhiên là người nhưthế nào? Không có gió mà còn nổi lên ba thước sóng, huống hồ cô lại đang có lòngxin chết.

"Em muốn chết à?" Anh đã thỏa mãn, nhẹ nhàng vuốt ve người cô, cúi xuống cườihỏi.

Tân Cam toàn thân mệt mỏi, cảm giác xương cốt rã rời, hồi lâu mới có đủ canđảm để nói: "Em đã bị sa thải rồi, ngày mai không cần phải đi làm nữa."

Những ngón tay anh nhẹ nhàng dụi dụi vào tấm lưng mềm mại của cô, rất thoảimái, cô nhắm mắt lại và tận hưởng cảm giác đó, bất ngờ anh hỏi: "Em muốn đi đâu,em chọn địa điểm đi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát."

Tân Cam mở to mắt: "Em không đi đâu cả."

Anh im lặng, động tác dụi đụi ấy bây giờ biến thành những cái vuốt ve mơntrớn nhẹ nhàng. Một đêm say đắm lòng người, nhưng nỗi cô đơn vẫn hiện rõ nhưkhắc cốt ghi tâm. Lúc này cô đang trong vòng tay anh, người lạnh lùng, người lýtrí như Trịnh Phiên Thiên cũng nhất thời không kìm được mà đau lòng.