Tâm Can

Chương 3



"Không sản xuất nữa?" Tân Cam cảm thấy rất ngạc nhiên, nhìn biển hiệu cửahàng, cô không vào nhầm mà. "Cúc áo đó là do năm ngoái tôi đặt làm theo mẫu vàcũng chỉ làm có một đôi đó thôi, sao lại ngừng sản xuất chứ? Tôi chỉ muốn đặtlàm thêm một đôi nữa thôi mà."

Giám đốc im lặng không nói gì, vẻ mặt khó xử.

Tân Cam chợt hiếu ra, nhãn hiệu này có lẽ vừa mang họ Trịnh. Lặng lẽ rời khỏitrung tâm thương mại, Tân Cam gọi điện cho Trịnh Phiên Nhiên.

"Nói đi!" Đầu dây bên kia có vẻ suốt ruột, nhưng Tân Cam vẫn không nóigì.

"Không nói thì anh gác máy đây!"

Tân Cam chậm chạp nói: "Trịnh Phiên Nhiên, anh không muốn lấy cúc áo nữasao?"

Yên lặng một lúc, giọng anh trở nên mệt mỏi: "Khi vứt đi thì đắc ý lắm cơ mà,sao bây giờ mới nhớ đến việc bồi thường cho anh à?" Giọng anh càng lúc càng dịudàng: "Anh không cho em cơ hội đâu."

Đồ trẻ con, Tân Cam thở dài: "Đã không muốn thế thì anh muốn cái gì?"

"Em thử nói xem?" Anh thản nhiên, không chờ cô kịp phản ứng đã vội cúpmáy.

Ôi cái tên đáng ghét này! Tân Cam ngay lập tức gọi lại.

"Anh nằm mơ nhé!"

Khiêu khích xong, cô tháo luôn pin điện thoại ra, không có gì phải sợ... Mặcanh ta... Trong chốc lát cũng không thể đến đây mà trả thù được.

Nhà họ Thôi ngoài "con ngựa hạng nhất thành phố G" - Thôi Thuấn Hoa ra thìngười kế nhiệm chỉ có Thôi Thuấn Thần, nên khi Tân Cam nhận được hoa anh tachuyển đến, cô chỉ cảm thấy sởn gai ốc.cứ coi như cô và Thôi Thuần Hoa là haingười nổi tiếng phong lưu, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hai nhà Thôi – Tống đươngnhiên sẽ rất vui. Còn với Thôi Thuấn Thần thì sẽ có thân phận gì nhi? Cũng giốngmột cô gái có xuất thân và thanh danh rắc rối, làm hài lòng cậu chủ đương nhiênlà chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu gã cho Thôi Thuân Thần thì sau này sẽ làm bàchủ... như vậy cả nhà họ Thôi liều chết cũng nhất định phá hoại cô.

Chậu hoa hồng trắng kia, nhìn qua cũng biết đó là một món đồ cổ rất có giátrị, màu xanh ngọc thuần khiết, quả là rất đẹp, Tân Cam gõ nhẹ đầu ngón tay lênbình hoa, lắng nghe thứ âm thanh trong veo, cô khẽ cười mim.

Cô thư ký của Tân Cam thích chậu hoa hồng ấy đến điên đảo: "Tổng Giám đốc!Loại hoa hồng này rất hiếm, vô cùng quý giá, người thầy hướng dẫn của tôi trướcđây cũng đã từng trồng loại này. Có người đã trả một trăm nghìn đô la Mỹ ông ấycũng không bán."

"Hả?" Tân Cam hào hứng: "Lương mỗi năm của cô là bao nhiêu nhỉ?"

Cô thư ký không giấu giếm, nhẩm tính những con số, Tân Cam đưa bình hoa chocô ấy: "Cái này thuộc về cô," cô nói dứt khoát: "Thế chấp trước cho cô ba nămtiền lương, còn dư bao nhiêu cũng không cần tìm tôi trả lại đâu!"

Khuôn mặt cô thư ký tái mét.

Người mang hoa đến đã lắng nghe từ rất lâu, cuối cùng không nhịn được, cườiphá lên. Tân Cam ngẩng lên liếc anh ta: "Sao anh vẫn chưa đi?"

Thôi Thuấn Hoa chớp chớp mắt nhìn cô: "Bởi vì nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thànhmà." Anh ta khom người, đặt tấm thiếp mời vàng chóe lên bàn cô: "Ông già tôi bảolựa chọn dịp nào đó cho Thuấn Thần xuất hiện, nên tôi đã chọn ngày kỷ niệm Đàitruyền hình, sân khấu ngày hôm đó rất to, Thuấn Thần vừa về nước sợ không quennơi đó, cô có thể làm bạn đồng hành của nó được không? Vả lại hôm ấy tôi cũngđi, cô không phải lo lắng mọi người sẽ nghi ngờ về mối quan hệ giữa cô vànó."

Tân Cam chăm chú quan sát anh ta: "Thôi Thuấn Hoa, anh vừa bí mật giúp emtrai theo đuổi tôi, vừa lấy tôi ra làm bia đỡ cho anh, tiền chi phí đều là củabố anh, một công đôi việc, quả là một kế sách hay."

Bị nói trúng tim đen, Thôi Thuần Hoa nở nụ cười vừa nham hiểm vừa anh tuấn:"Tân Cam, tôi mong cô suy nghĩ thật kỹ rồi hãy đổ lỗi cho tôi, tôi phát hiện racô rất thú vị đây."

Tân Cam cảm cũng thấy hứng thú: "Anh vừa giúp em trai anh theo đuổi tôi, vừacầu hôn tôi à?"

Thôi Thuấn Hoa buông tay: "Hai điều này không liên quan gì đến nhau."

"Ý anh là, không phản đối việc vợ và em trai có quan hệ với nhau?" Tân Camcười.

"À ờ..." Thôi Thuâh Hoa tay chống cằm, “tất nhiên, tôi và cô cũng không có gìràng buộc, chủng ta sống với nhau thân thiện, thoải mái, tự do, cô không nghĩrằng cuộc sống này rất tuyệt vời hay sao?"

Tân Cam nhìn anh ta bằng ánh mắt thương hại, chậm rãi nói: "Thôi Thuấn Hoa,quanh quẩn bên cạnh cô ấy không phải là một sự an ủi." Kết hôn với chị họ củaTân Thần và trở thành người thân của cô ấy, ớ ngay cạnh chứng kiến cô ấy kếthôn, có con và có một gia đình hạnh phúc, nó liên quan đến cả một đời người,nhưng cũng sẽ là sự dày vò cả đời.

Sau câu nói của cô, bỗng nhiên "con ngựa hạng nhất thành phố G" thay đổi hẳnsắc mặt. Tân Cam không hề ngần ngại nhìn anh ta, khẽ mim cười.Thôi Thuấn Hoa nắmchặt tay rồi thả lỏng ra, nét mặt mãi mới trở lại bình thường, nhưng vẫn có chútgì đó thất vọng, đẩy thiệp mời ra trước mặt cô và hỏi: "Rốt cuộc cô có đi không?Tôi còn biết đường nói với Thuấn Thần."

Khi Tân Cam cúi xuống nhìn tấm thiệp mời, ánh mắt khẽ lấp lánh, thực tế cô đãđồng ý rồi.

Thôi Thuấn Hoa cười với cô, đang định nói thêm điều gì thì Tân Cam có điệnthoại, nên anh ta cáo từ đi ra.

Tân Cam nhìn bóng dáng cô độc ấy thì chợt xúc động, lại nghe thấy tiếng khóclóc của Trịnh Phiên Hoài trong điện thoại.

"... Hu hu hu, Tiểu Tâm Can... chân em bị gãy, đến thăm em đi..."

Tâm huyết cả đời của Trịnh An Đồng là Trịnh Phiên Nhiên, không quan tâm đênTrịnh Phiên Hoài, cho dù Phiên Hoài gần như lớn lên cùng Phiên Nhiên. Tân Camgọi điện thoại hỏi chú Trần, quả nhiên Phiên Hoài không ở nhà họ Trịnh để dưỡngthương mà lúc này đang ở bên Trịnh Phiên Nhiên. Tân Cam lái xe đi, cứ phóngthẳng vào tận bãi đỗ xe lớn, trong ga ra có đủ các loại xe Mercedes đủ màu sắckhác nhau, xen lẫn trong đó là một chiếc xe màu hồng khá quen thuộc. Tân Camvòng qua chỗ chú Trần đang đợi ở cửa chính,rồi đi thẳng lên tầng hai

Cô lặng lẽ đi bộ trên hành lang, nghe thấy tiếng Nhã Kỳ đang cười. Đó là âmthanh mà cô đã nghe trong nhiều năm qua, nhưng cô chưa từng thấy âm thanh nàogiống như tiếng cười đang phát ra từ trong phòng lúc này: nhõng nhẽo, dịu dàng,cố gắng trở thành người lớn nhưng vẫn mang sự hồn nhiên quen thuộc của cô ây.Tân Cam giơ tay đẩy cánhcửa ra, lúc này trái tim cô như ngừng đập.

Nếu Trịnh Phiên Nhiên thật sự... nếu anh thực sự lấy Nhã Kỳ, đối với cô, đốivới tình yêu mười năm nay, đây là chuyện nhiều đau khổ nhưng cũng đầy hạnh phúcsao?

Từ trong sâu thẳm trái tím mình, Tân Cam không bao giờ muốn kéo anh cùngxuống địa ngục.

Lúc cô mở cửa, thật đáng tiếc, đó không phải là Trịnh Phiên Nhiên. Không hiếunổi, chân trái của Trịnh Phiên Hoài đang bó bột mà trông cậu ấy vẫn bảnh bao nhưtrước, Nhã Kỳ đang đút táo cho Phiên Hoài, cả người cô ấy nằm gọn trong lòng cậuấy, khung cảnh đó còn ngọt ngào hơn hương vị của trái táo kia. Tân Cam gõ cửa,đôi tình nhân cùng quay đầu lại, cả hai đều sững sờ. Nhã Kỳ vội vàng bật dậy,mặt đỏ ửng, cầm túi và áo khoác không nói một lời, chạy thẳng ra ngoài."Này..."

Phiên Hoài cất tiếng, gãi đầu xấu hổ nói với Tân Cam: "Tiêu Tâm Can, sao chịđã đến rồi?"

Tâm Cam dựa vào cánh cửa, mỉm cười không nói.

"Cho anh đi nhờ chút." Đột nhiên phía sau có người khẽ nói.

Tân Cam nghiêng người quay lại.

Bao nhiêu tình cảm đều đong đầy trong ánh mắt ấy. Ai đó rõ ràng đang cố tỏ ralãnh đạm với cô, nhưng không kiềm chế được cứ vài giây lại lén nhìn, lạnh lừng"hừm" một tiếng.

Có Trịnh Phiên Nhiên ở đó, Phiên Hoài cư xử rất thận trọng. Tân Cam bổ táođưa cho Phiên Hoài. Cậu ấy nhìn sắc mặt của ông anh họ, chần chừ không dámnhận.

Tân Cam cảm thấy buồn cười, quay người đưa táo cho cái gã mặt lạnh như tiềnTrịnh Phiên Nhiên, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, nhận lấy rồi từ từ cắn mộtmiếng.

Phiên Hoài nhận lấy miếng thứ hai, cắn từng miếng một.

"Tiểu Tân..." Trịnh Phiên Nhiên đang cắn táo thì ngừng lại, Phiên Hoài ngaylập tức thay đổi cách xưng hô: "Sao chị lại biết em ở đây?"

"Có người muốn để tôi biết, làm sao tôi có thế giả vờ như không biết được?"Tân Cam nhẹ nhàng nói với Phiên Hoài.

Phía sau lưng cô có người cười khì khì, cô quay lưng rất tự nhiên nhìn thẳngvào anh: "Sao?"

Trịnh Thiên Nhiên ném hạt táo vào sọt rác ở góctường, cú ném rất chuẩn. Nhậnlấy chiếc khăn ấm từ chú Trần để lau tay, híp mắt lại cười vẻ chế giễu “Em cóbiết bốn chữ "tự mình đa tình" viết như thế nào không?"

” Không biết." Tân Cam thở dài: "Anh cũng biết đấy, thời gian gần đây quánhiều người có tình cảm với em, bận rộn đủ rồi, làm gì còn thời gian mà đatình?"

Trịnh Phiên Nhiên đứng dậy, nhếch mép cười.

Phiên Hoài đắp chăn, nhai táo mà trán vã mồ hôi.

Tiểu Tâm Can thật là một người mạnh mẽ, Phiên Hoài lớn bằng từng này rồinhưng cũng không dám động đến một sợi lông của ông anh họ mà cũng chỉ là may mắnsống sót thôi, ngoài bố ra thì chỉ có chị ấy là dám chọc tức Phiên Nhiên.

Bầu không khí trong phòng càng lúc càng nặng nề, không thể chịu được nữa."Này... hai người chú ý đến cảm nhận của bệnh nhân một chút có được không..."Hạt táo đã chui vào bụng rổi, Trịnh Phiên Hoài yếu ớt ngồi dậy hòa giải: "Ngườilớn cãi nhau đối với sự phát triển thể chất và tâm lý của trẻ con là rất có hạiđấy…”

Tân Cam liếc Trịnh Phiên Nhiên. Cô quay người dỗ dành "đứa bé" tội nghiệp,xoa xoa đầu nó. Trịnh Phiên Hoài cực kỳ cảm động và thấy thoải mái, hí hửng kềsát vào nhưng chưa kịp ôm thì vòng tay ấy đã biến đâu mấtt. Trịnh Phiên Hoàingẩng lên, người ta đã nằm gọn trong lòng anh họ rồi, bị nẫng tay trênrồi...

Cô đơn, trống rỗng... Trịnh Phiên Hoài thu mình chui vào chăn, nghẹn ngào đaukhổ, bọn họ làm hòa rồi, cô bạn gái của cậu cũng chạy mất rồi!

Chứng minh bản thân rõ ràng có rất nhiều cách, sao lại chọn cách chia rẽ cậuvà bạn gái chứ? Anh cả thật là quá ấu trĩ!

Tân Cam bị đẩy vào sau cửa, chiếc váy cổ chữ V ã bị xé làm đôi. Anh tiện taykéo chân cô để lên thắt lưng mình. Cô khẽ kêu "đừng..." nhưng bị anh giữ taylại, cuối cùng cả hai cùng hợp sức.

Tân Cam khép bờ mi lại, ngửa mặt lên hít thở.

"Không phải em nói rất bận sao, sao lại thèm khát như thê'này?" Anh ghentuông hỏi cô.

Tân Cam chịu đựng một trận hồn siêu phách lạc, ngả vào vai anh thở gấp, mắnganh vô lại. Trịnh Phiên Nhiên vô cùng sung sướng, anh ghi nhớ lời cô mắng, bẩmsinh là thương nhân, mượn một trả mười, còn được lời lớn. Tân Cam chẳng còn hơisức đâu mà "trả" nữa. Cuối cùng sau khi kết thúc, mặt cô đỏ bừng bừng gục vàongực anh, vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ. Anh cắn nhẹ chóp mũi cô. Cô xua như xuaruồi. Anh giữ tay cô lại, cắn nhẹ từng ngón tay.

"Này.. " Tân Cam khó khăn mở mắt ra chống cự.

Trịnh Phiên Nhiên rất hào hứng, anh cắn đầu ngón tay cô cười khúc khích: "Emkhông có gì để nói với anh à?"

Tin Cam ngáp một cái rồi nói: "Không có."

Các ngón tay vẫn đang bị anh cắn, cô đành phải tỉnh táo nghĩ ngợi: "Lần sauđừng trút giận lên Phiên Hoài, nó sợ anh lắm rồi." Cô vừa nói xong, Iiền bị anhôm chặt, anh nhìn cô chằm chằm: “Em còn muốn có lần sau à?"

"Ừm..." Tân Cam ngái ngủ nói: "ít cãi nhau vẫn tốt hơn." Cô tỏ ý không quantâm, anh thôi không cười nữa. Cô đang định mở mắt thì anh cúi xuống hôn cô tớitấp.

"Lại nữa..." Tân Cam không còn chút sức lực nào để chống cự: "Nghỉ một chútđi!"

"Anh cảnh cáo em rồi, đừng để rơi vào tay anh một lần nữa." Anh nói một cáchmơ hổ, tuy là nói vậy, nhưng động tác của anh lại rất dịu dàng, Tân Cam nghi ngờvừa thò tay xuống dưới liền rụt tay lại như phải bỏng.

Trịnh Phiên Nhiên cười khoái trí.

"Biến thái!" Tân Cam cảm thấy như mình bị đùa giỡn, tức tối mắng một tiếng.Trịnh Phiên Nhiên đi thẳng vào trong cô: "Như này có phải là biến thái không?Như này à? Hay là như này?"

“… Trịnh Phiên Nhiên!"

Lúc điện thoại reo thì đã là nửa đêm, đúng lúc anh đang ngủ ngon, Tân Cam nhẹnhấc tay anh ra nhưng lại bị anh ôm chặt hơn, anh tỏ ra không vui, nói bằnggiọng ngái ngủ: "Kệ nó đi."

"Gọi giờ này thì nhất định là có chuyện." Cô hôn nhẹ lên môi anh: "Anh ngủtrước đi."

Anh "hừ" một tiếng rồi cũng để cô nghe điện thoại.

"A lô?" Tân Cam đóng cửa phòng tắm, giọng nhỏ nhẹ.

Nhã Kỳ nấc nghẹn hồi lâu mới nói mà chẳng rõ đầu đuôi: "... Chị nhanh vềđi... bố đánh mẹ... Hu hu hu..."

"Đừng khóc nữa!" Tân Cam nghe loáng thoáng tiếng cãi cọ phía bên kia đầu dây,thật là đau đầu: "Nhã Kỳ, bây giờ em quay vào phòng đi, bất kể họ cãi nhau nhưthế nào cũng đừng ra."

"... Nhưng em sợ..." Tống Nhã Kỳ khóc òa lên: "Chị mau về đi!"

Phòng tắm xa hoa của nhà Trịnh Phiên Nhiên bốn bề đều là gương, Tân Cam hếtcách, nhìn vào vẻ mặt đã thỏa hiệp của mình trong gương.

"Được, chị sẽ về ngay... Em đừng sợ."

Từ phòng tắm đi ra, cô đã thấy Trịnh Phiên Nhiên mặc quần ngủ ngồi bêngiường, Tân Cam coi như không có việc gì, bình thản lấy quần áo từ trong tủ ramặc. Vừa xỏ được một ống quần, anh đã lại gần cô. "Nếu bây giờ anh để em đi, cóphải em nên nói điều gì đó không?" cằm anh đặt trên vai cô, ngón tay khẽ động,những chiếc cúc cô vừa cài đều bị tháo ra hết. Tân Cam quay người đẩy anh ra,"Em vội quay về đểxem kịch vui thôi."

"Đi xem kịch vui không ai có biểu hiện như em cả”Trịnh Phiên Nhiên kéo tayTân Cam: "Anh khuyên em, tốt nhất đừng nên làm chuyện gì ngốc nghếch."

"Sợ em bị thiệt hả? Đừng đùa nữa, Nhã Kỳ và mẹ cô ấy chỉ ném cho em một chúttiền cỏn con.” Tân Cam đẩy mạnh anh ra, ngồi xuống mặc lại quần áo: "Còn nữa,khi phụng dưỡng cha mẹ, Trịnh An Đồng bảo sao thì anh nghe vậy, từ trước đấn nayem chưa từng thấy ai ngốc như anh."

Trịnh Phiên Nhiên chết lặng.

Cô đi xong giầy rồi đứng dậy, quay sang nói với người đang nằm nhắm mắt trêngiường: ý của em là, anh có gia đình, em cũng có, em nghĩ anh cũng hiểu mà. Đừngtức giận nữa. Bye bye!"

Cánh cửa phòng ngủ mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại, tiếng bước chân xa dần.Trịnh Phiên Nhiên chậm rãi mở mắt, lặng lẽ dán mắt vào trần nhà, rồi đột nhiêncười nhạt một tiếng, xách cái gốì còn lưu lại chút hơi ấm của cô quẳng xuốnggiường. Kéo chăn nằm ngủ, lúc lâu sau, cái gốỉ của anh cũng bị chung sốphận.

Từ cửa đi vào có thể nghe thấy tiếng đổ vật rơi trong phòng khách, bà Tốngcất giọng the thé, còn Tống Nghiệp Hàng thì gầm lên. I

Nhã Kỳ đang đứng nép ở gần cửa, nghe thây tiếng cô mở cửa bước vào thì nhìncô với ánh mắt bất lực rồi lập tức chạy đến.

Tân Cam vỗ về Nhã Kỳ, cô ấy lau nước mắt như đứa trẻ.

"Nhã Kỳ!" Bà Tống tóc tai bù xù, má trái vẫn còn in dấu tay, trông giống nhưbà điên vậy: "Nhã Kỳ, con ngốc đến mức mắt mù rồi sao? Bị người ta bán vẫn cònngốc nghếch đếm tiền hộ người ta!"

"Bà im đi!" Tân Cam bỗng quát to, bà Tống ngẩn ra.

"Thấy tôi chướng mắt thì cứ nhằm vào tôi đây này, bà đừng có ở đây mà nóibóng nói gió!" Tân Cam đẩy Nhã Kỳ lên lầu rồi bước đến trước mặt vợ chồng ôngTống, lạnh lùng hỏi: "Bố hai người đang cãi nhau về chuyện gì?"

Bà Tống định thần lại, cười nhạt: "Tiếu Tân, mày vẫn còn mặt mũi mà hỏi nữaà!"

Tống Nghiệp Hàng châm điếu thuốc, bực tức rít một hơi rồi nói: "Nhã Kỳ nói...nó muốn đính hôn với Trịnh Phiên Hoài. Tiếu Tân, con có biết chuyện nàykhông?"

Tân Cam không ngờ Nhã Kỳ và Phiên Hoài lại tiến triển nhanh như vậy: "Concũng vừa mới biết. Hồi chiều con gặp Nhã Kỳ ở nhà họ Trịnh, nó ở cùng với PhiênHoài."

Bà Tống cất giọng the thé cắt ngang: "Sao mày lại đến đó? Mày đến nhà họTrịnh làm gì?"

"I.iên quan gì đến bà!" Tân Cam không hề khách sáo: "Bà nghĩ bà là ai? Tạisao tôi lại phải giải thích với bà?"

"Mày đi quyến rũ Trịnh Phiên Nhiên phải không?" Bà Tống chỉ vào mặt Tân Cam,móng tay sắc nhọn hận một nỗi không thế đâm nát mặt cô: mày là thứ đê tiện khôngcó thể diện!"

Tống Nghiệp Hàng đột nhiên đứng dậy, bà Tống lùi một bước: "Ông làm cái gìvậy? Lại muốn tát tôi nữa chắc?!"

Mắt Tông Nghiệp Hàng hằn lên những tia máu, ông nhấn mạnh từng từ với vợ: "Bàcâm miệng ngay cho tôi! Không được nói thêm với nó một lờii nào nữa!"

"Tôi nói đều là sự thật! Nó giống hệt mẹ đẻ nó, nó là đồ đê tiện đi quyến rũđàn ông!"

Tống Nghiệp Hàng nhào đến, nắm cổ áo của bà ta nhấc lên, tay đã nhấc lên caonhưng rồi lại hạ xuống. Hai má ông co rúm lại, cắn chặt răng, không thể nói đượccâu nào.

"Đúng đấy, con gái giống mẹ," Tân Cam đứng bên cạnh lạnh lùng nói: "Thế nênNhã Kỳ mới chẳng có ai thèm để ý hết"Bà Tống đẩy chồng ra, vung tay định cho TânCam một cái tát, Tân Cam nhanh nhẹn né về phía sau, bà Tống liền ngã xuống bànuống trà, có lẽ là bị va vào ngực, bà ấy ôm ngực, từ từ quỳ xuống. Nhã Kỳ từtrên tầng chạy nhào xuống đỡ mẹ đứng dậy, tức giận đẩy Tân Cam ngã xuốngsofa.

"Sớm có gan như thế còn khóc lóc cầu cứu chị làm gì?" Tân Cam đứng dậy, lạnhlùng nhìn Nhã Kỳ: "Bây giờ trước mặt mẹ em, hãy nói cho rõ là Trịnh Phiên Nhiênkhông yêu em, hay là anh ta bị chị quyến rũ?"

"Đều không phải!" Nhã Kỳ lau nước mắt, lớn tiếng nói với bố: "Là do con khôngyêu anh ta, người con yêu là Trịnh Phiên Hoài."

"Con điên rồi! Nhã Kỳ!" Bà Tống đẩy tay con gái ra, cuối cùng bà cũng khóc:"Trịnh Phiên Hoài thì có cái gì? Không tiền, không địa vị. Trịnh gia sau này sẽdo Trịnh Phiên Nhiên thừa kế. Thằng nhóc Trịnh Phiên Hoài ấy thậm chí còn khôngphải là cháu chắt nhà họ Trịnh. Nhã Kỳ, con điên rồi!"I

"Trịnh Phiên Nhiên có tiền, có địa vị, có quyền thừa kế, nhưng anh ta khôngyêu con." Nhã Kỳ chăm chú nhìn Tân Cam, chậm rãi nói: "Mẹ, con nhất định sẽkhông giống mẹ, đi lấy một người không yêu mình."

Bà Tống kích động ôm mặt khóc. Tống Nghiệp Hàng cũng dần nguôi giận, nhìnngười vợ đau khổ, mặt ông cũng tỏ ra áy náy.

Tân Cam lặng lẽ cầm áo khoác đi ra ngoài.

Ở lại cái nhà đầy tiếng khóc lóc này để hòa giải hay không cũng chẳng liênquan gì đến cô.

Trịnh Phiên Nhiên nói đúng, lúc này cô chạy đến, không phải là một việc ngốcnghếch sao? Cô có thể giả vờ can đảm gọi bọn họ là "người nhà" trước mặt anh,nhưng cả thành phố G đều biết, cô “là sản phẩm ngoại tình", chẳng có chút quanhệ gì với nhà họ Tống.

Sự ra đời của cô là một vô lý, không đạo đức, không tiết hạnh, bị vứt bỏ...Cô cứ thế lớn lên cùng những từ ngữ tối tăm ấy, trên đời này chẳng có ai là“người nhà” của cô cả.

Người mà đáng lẽ yêu cô nhất, mang thai chín tháng mười ngày rồi sinh ra cô,đặt cho cô cái tên mà cả thế giới đều yêu thương, từ lâu đã từ bỏ cô rồi,bà takhông hề do dự, trước giờ không quay đầu lại. Cô sống ở nhà họ Tống cũng khôngrõ thân phận, lại bị người nhà họ Tống lừa gạt, giễu cợt, cho đến khi cô lêngiường với Trinh Phiên Nhiên.

Từ khi lên gường với Trịnh Phiên Nhiên, cô không còn sợ hãi sự khinh bỉ củangười nhà họ Tống, nhưng cũng hoàn toàn chôn vùi hy vọng của mình vào mối nhânduyên mỹ mãn.

Ai dám lấy người phụ nữ của Trịnh Phiên Nhiên chứ? Cho dù đó chỉ là người màhắn ngủ chung một lần rồi không cần đến nữa. Cũng chẳng ai muốn lấy một ngườiphụ nữ từng trải và có xuất thân như vậy.

Cả cái tên hết thuốc chữa Thôi Thuấn Hoa người nhà họ Thôi cũng vì nể mặtTống Nghiệp Hàng đã đưa ra phương án họp tác mà phải miễn cưỡng nhận cô.

Cuộc đời cô còn dài, nhưng đã không thể ước mong tìm được một người tốt đếgửi gắm cả đời.

Nghĩ đến việc gửi gắm cả đời, khó có thể không nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùngnghiêm nghị ấy. Từng ngọn đèn đường lần lượt chạy qua. Sáng sớm, trên đường quốclộ không một bóng người, chi có một chiếc xe đang chuyển bánh, Tân Cam nghĩ đếnTrịnh Phiên Nhiên, trong cơn gió đêm lạnh lẽo, cô bất lực tự cười mình.

Sống phóng đãng với anh mười năm, ngay cá những lúc riêng tư, Tân Cam cũngkhông bao giờ nghĩ đến việc cưới anh.

Nói như vậy hình như không đúng? Phải là...

Sống phóng đãng với anh mười năm, ngay cả những lúc riêng tư, Tân Cam trướcnay chưa từng dám nghĩ đến việc cưới anh.


Lúc này không có ai làm nền cho hai người,ngoài ánh sáng rợp đất trời,chỉ cóanh và cô,hai người đang chìm đắm trong hạnh phúc ấm áp.

“Tâm Can…”Anh nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô:”Mười năm hạnh phúc.”

Trong quý này, sự tập trung của các ngôi sao nhân lễ kỷ niệm hai mươi năm Đàitruyền hình là đều được mong đợi nhất. Vì vậy, thông tin về tiểu công tử nhà họThôi vừa từ nước ngoài về được làm khách mời của Đài truyền hình đã truyền khắpthành phố, những người nghe được thông tin đều lập tức tìm đến, không chỉ cóphóng viên mà còn có cả các thương nhân, chi ra rất nhiều tiền cho chi phí quảngcáo bình chọn. Nhìn thấy nhà tài trợ ngày càng đông, Đài truyền hình bắt đầunghĩ thêm một tiết mục, hôm đó nữ khách mời nào tham gia bốc thăm trúng thưởng,ngoài nhận được phần thưởng của đài,còn được nhảy một điệu với Thôi công tử

Một Thôi công tử lịch lãm tuấn tú, nhẹ nhàng tinh tế được nhảy cùng anh ấythì còn gì bằng!

Trên sân khấu, Thôi Thuấn Thần đang trả lời các câu hỏi của MC một cách lịchsự và vui vẻ. Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt anh thật nhẹ nhàng và ôn hòa, hình ảnhnày khiến Tân Cam dần dần bị cuốn hút. Chàng trai có nụ cười đẹp, đứng đắn, ấmáp lại đang thích cô, quả là điều đáng mừng. Đã từng có quan hệ mờ ám với cáitên Trịnh Phiên Nhiêu đó suốt mười năm, cô không bao giờ nghĩ rằng cả đời nàymình còn có thể yêu được một người đứng đắn lịch sự và ấm áp, ba từ đó thật xavời đối với cô.

Nhưng... sự quyến rũ của tối hôm nay, những người được đi dưới ánh nắng mặttrời sẽ không bao giờ có thể cảm nhận được sự mê hoặc ấy. Anh đã đến với cô màkhông ai có thể thay thế được “ Thật kỳ lạ.. Tân Cam khẽ nhếch môi cười, tronghoàn cảnh này, tự nhiên cô lại nhớ đến Trịnh Phiên Nhiên.

Bầu không khí trên sân khấu đang nóng lên Thôi Thuấn Thần bốc thăm năm giảithưởng, trong đó sẽ có bốn tiểu thư chủ động công bố giải thưởng của mình đế đổilấy cơ hội được nhảy với anh một lần. Trên sân khấu, mọi người đang chen nhaubốc thăm. Giọng của MC vui mừng công bố: "Cuối cùng! Giải đặc biệt! Chúng tôixin kính mời ông Trịnh Phiên Nhiên - Tổng Giám đốc Tập đoàn ZIC sẽ giúp chúng tabốc thăm giải thưởng!"

Toàn khán phòng bỗng nhiên im lặng. Trong thành phố này, nghe ba chữ TrịnhPhiên Nhiên cũng đủ làm cho ai nấy đều cảm thấy choáng váng. Tiếng huýt sáo vàtiếng hoan hô khiến Tân Cam cảm thấy tai cô như ù đi. Cô nhún vai nhìn lên sânkhấu, thấy chàng trai mặc một bộ vest màu đen, áo sơ mi trắng, dáng đi ung dung,tự tin đã thu hút dược sự chú ý của tất cả mọi người.

Một người đàn ông như Trịnh Phiên Nhiên dường như sinh ra là để được sùng báivà phục tùng.

Trên tay MC là hộp giải thường, Trịnh Phiên Nhiên ra hiệu MC đưa hộp bốc thămđến, sau đó Anh cầm micro, hơi cúi đầu, nhìn về một phía xa rồi mỉm cười nói:"Bạn nhảy của tôi là... Tân Cam."

Vừa nói xong, tất cả các cô gái trong khán phòng đều tỏ thái độ khó chịu. MCđịnh nhắc nhở Anh một vài quy định, nhưng chưa kịp nói thì đã bị ngăn lại, khôngmột ai dám có ý kiến với Trịnh Phiên Nhiên. Đi theo những chùm tia sáng anh đãtìm được Tân Cam, ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào trung tâm của chùm ánhsáng đó: một chiếc váy hồng và một mái tóc đen nhánh dưới ánh sáng trắng, xinhđẹp rạng rỡ làm rung động lòng người. Cô ngồi im lặng trong sự ngạc nhiên củamọi người, vẻ đẹp của cô xuất phát từ tâm hồn mạnh mẽ mà không phải ai cũng cóthể dễ dàng cảm nhận được.