Tâm Can

Chương 11



Thôi Thuấn Hoa thấy vẻ thất thần của cô, bèn nhìn xuống tấm phim siêu âm, ánhmắt mờ ám tiếp tục quan sát khuôn mặt buồn rầu của cô, rồi chợt bừng tình hiểurõ mọi chuyện.

Tân Cam lúc này chẳng còn chút sức lực nào đế chú ý anh ta, gật đầu một cáirồi đi ngay.

Tên mặt dày Thôi Thuân Hoa kéo cô lại, bỗng sắc mặt có chút lúng túng: "Này,đừng đi! Đã có duyên gặp mặt, lại cùng gặp lúc khó khăn, giúp tôi một chút đượckhông? Tôi... hiện tại có chút rắc rối, cô có thể cùng tôi diễn một vở kịch đượckhông? Xin cô đây!"

Vì thời gian gấp gáp nên anh ta chỉ nói qua loa, Tân Cam đờ đẫn nghe, ngẩnglên nói với anh ta: "Chi bằng chứng ta kết hôn đi?"

"Hả?" Bỗng dưng được cầu hôn, Thôi Thuấn Hoa há hốc miệng đến nỗi có thể nhétvừa một quả trứng gà.

"Diễn kịch chi bằng diễn thực. Huống hồ hai chúng ta thực sự hợp tác rất ăn ýmà. Anh xem, anh cần một cô vợ làm lá chắn, tôi cần một ông bố cho đứa con này.Thôi Thuấn Hoa, nói thật lúc anh không động dục xem ra cũng đâu xấu xa lắm! Chíít sau này lúc họp gia đình, cũng rất đáng tin!"

Thôi Thuấn Hoa cố gượng gạo cười: "Cảm ơn! Quá khen rồi!"

"Đừng khách khí!" Tân Cam tỏ vẻ thật lòng, nhiệt tình: "Anh thấy thếnào?"

"Tôi thấy..." Thôi Thuân Hoa dừng lại, hết nhìn bụng rồi lại nhìn gương mặtcô, nghĩ về cha đứa trẻ trong bụng, lại nghĩ luôn phải đối mặt với đứa em củamình, anh ta không khỏi rùng mình, lúc này một người như sát thủ trong phòng mổbỗng tỏ ra hòa nhã, dễ gần.

Anh ta thận trọng lùi lại hai bước, vượt ra khỏi tầm với cùa cô, rồi xoayngười vắt chân lên cổ chạy.

Tần Cam nhìn anh ta chạy như bị ma đuổi, cô đứng từ xa vẫy tay gọi mấy tiếng:"Này... này...", thật sự cảm thấy vô cùng nản lòng... Trịnh Phiên Nhiên từ chốilời cầu hôn của cô đã đành, giờ đến cả con ngựa giống số một thành phố G cũngghét bỏ cô!

Hôm nay không phải ngày nghỉ, trong khu vui chơi trẻ em cũng không đông lắm,chiếc đu quay ngựa gỗ hoa lệ với ánh sáng đủ màu cứ quay vòng tròn nhấp nhô lênxuống, có người đưa con trẻ ngồi lên một chú ngựa gỗ, tươi vui hoan hỉ trongđiệu nhạc nhanh chậm đầy sống động. Tân Cam đứng bên cũng mỉm cười, thần sắc đãbình tình trờ lại. Cô đứng ở đó rất lâu.

Thời gian đủ lâu để cô nhớ về nhiều chuyện trước đây.

Lúc Trịnh An Đồng vẫn còn là người bạn tốt của bố cô, cô đã rất quý ông ta,mỗi lần ông ta đến lại khiên tâm trạng mẹ tốt hơn nhiều, điều đó làm bố và côrất vui. Khi đó, Trịnh An Đồng vẫn chưa biết cô là con gái ruột ông ta và TânVân Hoa vẫn là bà Tống, Tống gia không có người nào dám mắng cô là "đồ conhoang"

Sinh nhật năm đó - lần sinh nhật duy nhất mà đến tận hôm nay cô vẫn còn nhớ,bố đưa cô đến khu vui chơi giải trí, hồi đó cô còn rất nhỏ nhưng đã rất bướngbỉnh, thích chơi đu quay thì phải quay lại bằng được chỗ chơi đu quay bằng ngựagỗ, ngồi trên đó cả ngày, ngày ây bố mẹ cô vẫn còn rất trẻ, tay trong tay, đứngđó đợi cô, mỗi khi con ngụa gỗ lướt qua mặt họ, hai người đều cùng huớng về phíacô vẫy tay cười.

Sau này Trịnh Phiên Nhiên cũng đưa cô đi một lần, cùng cô đứng ở bên ngoàimấy tiếng đồng hồ, cô lạnh lùng nhìn đu quay ngựa gỗ trống rỗng, còn anh lặngnhìn cô. Lúc gần về, anh dẫn cô leo lên lâu đài cổ tích cao nhất ở khu vui chơi,ngồi bên cửa sổ, anh chỉ tay về hướng chiếc đu quay ngựa gỗ phía xa xa cho cônhìn và nói: "Thử để ý xem, phải đứng thật cao, thật xa mà ngắm, mới có thếkhông để bất cứ ai phát hiện ra rằng em coi trọng nó."

Kể từ đó, Tân Cam không ngồi ngựa gỗ nữa.

Nhưng hôm nay thật đặc biệt, cô nhất định phải ngồi một lần. Đây là sự giảithích duy nhất về tuồi thơ và hạnh phúc của cô, cô muốn dẫn sinh linh bé nhỏngồi thử một lẩn.

Tiếng khóc "hu hù hu..." bên cạnh như đáp trả suy nghĩ của cô, Tân Cam bỗngcảm thấy rùng mình. Cô cúi xuốg nhìn cậu bé có kiểu tóc tròn xoe hình quả dưa,bám chặt lấy chân mẹ, trông như một chú gấu đang leo cây vậy. Bà mẹ trẻ mặt đỏphừng phừng, lê từng bước nặng nề, nhấc cậu bé lướt qua mặt cô.

Cậu bé khóc nức nở: "Con khát, hu hu hu... Mẹ ơi con khát..."

"Uống nước đi!" Bà mẹ vô cùng tức giận, đưa cho cậu bé cốc nước.

Thằng bé ngoạc mồm khóc lớn hơn: "Không uống nước! Con muốn uống Co-cacơ!"

"Không được! Một ngày nhiều nhất cũng chỉ được uống một cốc Co-ca thôi! Conquên quy định bố đã nói à?!"

Thằng bé đáp: "Vậy bố còn quy định không được trốn học nữa! Sao mẹ còn nóidối thầy giáo đưa con đi chơi?!"

"Là con van xin mẹ hôm qua đấy!" Bà mẹ trẻ gào lên, đương nhiên là vì hành vicong cớn, lấy oán trả ơn của đứa con trai làm cho phát điên lên.

Thằng bé chùi hết nước mắt nước mũi vào quần mẹ, khóc: "Vậy con cầu xin mẹlần nữa đây! Mua cho con Co-ca đi mẹ! Mẹ..."

Bà mẹ toàn thân run run, tiếp tục bước nặng, bước nhẹ nhấc Tiểu cong cớnđi.

Tân Cam đứng một bên không nhịn được cười nhìn hai mẹ con họ, nhưng tronglòng lại cảm thấy có chút tiếc nuôi... Tại sao không đáp ứng yêu cầu của thằngbé? Uống nhiều Co-ca thì làm sao? Không nghe lời thì làm sao? Nếu là con cô,phải giết người cô cũng giúp nó giết người.

Cô nán lại khu vui chơi rất muộn, lúc về đến nhà đã là bảy giờ hơn, trongphòng yên ắng, Tân Cam tưởng Trịnh Phiên Nhiên ở trên tầng, lúc đi qua phòng ănbỗng giật nẩy mình. Anh đang lặng lẽ ngồi đợi cô.

Nhìn thấy cô cuối cùng đã về, chú Trần dùng tay ra hiệu cho mấy người hầu lậptức bưng cơm canh lên.

"Canh rau xanh hải sâm." Chú Trần bưng chén canh đẹp đẽ đặt cạnh cô, cười hípmắt: "Phụ nữ mang thai ăn hải sâm sẽ rất tốt cho da em bé."

Tân Cam cầm đôi đũa, im lặng không nói gì.

Trịnh Phiên Nhiên ngước lên nhìn chú Trần, lạnh lùng nói: "Từ ngày mai chochú nghỉ phép."

"Cảm ơn thiếu gia, tôi cũng muốn về quê lâu lắm rồi." Chú Trần dường như chưabao giờ tự đòi hỏi tiền lương.

Trịnh Phiên Nhiên mặt mũi tối sầm lại, nói thêm một câu: "Một tuần."

Chú Trần cúi đầu cung kính, nhưng lại biểu lộ sự nuổi tiếc: "Tại sao vẫnkhông đuổi mình đi?"

Trong lúc họ nói chuyện, Tân Cam đã ăn hết hai bát canh, sau đó chú Trần chotất cả mọi người lui ra ngoài, phòng ăn trở nên yên ắng, Trịnh Phiên Nhiên vẫnngồi đối diện cô, từ từ dùng cơm.

Anh rất bình thường, không hỏi, nhưng cô lại cảm thấy nên giải thích: "Hômnay, dụng cụ ở bệnh viện hỏng, cho nên..." Mới nói dối một nửa, lại cảm thâythật ấu trĩ, bệnh viện tư nhân đó dưới tên anh quản lý, làm sao có thể giấu anhđược? "Ngày mai em đi. Anh cứ yên tâm."

"Anh có gì mà không yên tâm?" Anh cúi đầu chầm chậm ăn bát canh, bình tĩnhnói.

Tần Cam đang ăn cơm, sững sờ, nước mắt tuôn rơi.

Trịnh Phiên Nhiên đặt bát đũa xuống, lặng lẽ nhìn cô. Đêm nay quá yên tĩnh,đối diện với cô vừa ăn cơm vừa đầm đìa nước mắt, trái tim anh bỗng cảm thấy ngộtngạt, nó giống như có một cái gì đó nén lại không nổi, cuối cùng lại đàolên.

Trần Ngộ Bạch nói không sai, những kẻ đàn ông khinh thường tất cả những luânthường đạo lý trên thế giới này, sớm muộn cũng phải chịu báo úng, An Tiểu Ly làbáo ứng của Trần Ngộ Bạch, còn báo ứng của anh chính là người phụ nữ vừa tuôn lệvừa đang cố giả vờ ăn ngay trước mắt anh lúc này.

Không chịu đựng được, anh rướn người rút đôi đũa từ tay cô.

"Em làm ồn thế đủ chưa?" Giọng anh ai oán: "Anh đâu bắt em phải bỏ nó! Nếu emthực sự muốn sinh nó, anh sẽ nuôi."

Không còn đôi đũa trong tay, bàn tay cô nắm chặt lại thành nắm đâm, ngẩng đầulên, khuôn mặt đẫm nước mắt.

"Phiên Nhiên, anh không biết làm một người cha tốt, anh không quan tâm đếngiọt máu này, gia đình này, anh xem tình cảm như là gánh nặng không cần thiết.Đối với anh, sự xuất hiện của em và Trịnh An Đồng đã là quá đủ khiến anh phảidằn vặt và chịu trách nhiệm, anh không hề muốn có đứa con này, sợ em sinh ra choanh..." Cô nói xong câu đầu giọng đã nghẹn đi, khóc không thành tiếng.

Trịnh Phiên Nhiên ghét cái thứ bé nhỏ đó, chưa sinh ra đã làm cho cô yếu mềmnhư vậy rồi.

Anh đưa tay nắm lấy nắm đấm cùa cô, gồng lên xòe mười đầu ngón tay cô ra, oántrách nói: "Nếu không phải là em sinh, thì em nghĩ anh sẽ giữ nó lại đến bây giờsao?"

Tân Cam nước mắt nhạt nhòa, kiên định lắc đầu: "Nhưng như thế vẫn chưađủ!"

"Vậy em muốn gì?"

"Em hy vọng anh yêu nó, giống như..."Giọng cô nghẹn lại, khẽ nói tiếp: "...như yêu em."

Đúng vậy, cô biết người đàn ông tên Trịnh Phiên Nhiên trước giờ luôn là ngườiyêu cô. Hồi nhỏ, khi anh cùng Trịnh An Đồng đến nhà Tống gia chơi, cô mời anh ănkẹo, hai người nhoắng cái đã lẳng lặng ăn hết cả hộp kẹo, Trịnh An Đồng hết sứcngạc nhiên, vì lúc đó dù Trịnh Phiên Nhiên vẫn chỉ là một thiếu niên, nhưng lạikhách khí đến mức món sườn xào chua ngọt sở trường mà anh cũng không muốnnếm.

Sau này thân thế cô bị vạch trần, Tân Vân Hoa bị ép rời đi, cự tuyệt bỏ rơicô đi lấy người khác, Tân Cam đã bao lần đi bộ đến tận nhà Trịnh gia tìm bà, lầnnào cũng vậy, Trịnh Phiên Nhiên đều tiễn cô về tận nhà, cả lần cưỡi ngựa bị ngãbong gân cũng vậy.

Sau này cô luôn thử vờ như vô tình suy đoán về anh, nhưng trong lòng cô luônhiểu rõ, người đàn ông tên Trịnh Phiên Nhiên này chính là người duy nhất thậtlòng yêu cô trên thế gian này.

Cô nói xong câu "... như yêu em", liền đưa một tay lên ôm mặt khóc. TrịnhPhiên Nhiên dù vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng lòng bàn tay đặt trên tay cô cũng nóngran, ẩm ướt. Anh đứng dậy, đi đến bên cô, ôm cô từ phía sau.

"Nếu như là con trai, anh nhất định sẽ dạy nó tất cả bản lĩnh để sinh tồn, nómuốn hô mưa gọi gió hay tiêu diệt cả thế giới này, anh sẽ cho nó toại nguyện.Nếu nó là con gái, anh bảo đảm nó sẽ hạnh phúc, vui vẻ suốt đời." Anh nhẹ nhàngôm lấy cô, ghé sát vào tai cô thì thầm: "Nhưng anh không thể nào yêu nó như yêuem được! Tân Cam! Anh không thể yêu bất cứ ai như yêu em được... Anh khôngthể."

Tuyệt đối không thể vì đứa con mà lấy cô, tuyệt đối không thể vì bất cứ aitrên thế giới này mà lấy cô.

Tuyệt đối không thể yêu ai hơn cô, tuyệt đối không thể yêu bất cứ ai trên thếgiới này hơn cô.

Em không phải "tâm can" của anh, em là sinh mệnh cuộc đời anh.

Tân Cam ôm đầu khóc rưng rức. Anh quỳ xuống ôm cô, vỗ nhè nhẹ an ủi.

"Được rồi, đừng khóc nữa! Thích sinh con thì cứ sinh là được chứ gì, dù saođau đẻ chín tháng mười ngày cũng không phải là anh." Ngữ khí vẫn lạnh lùng, đểugiả, nhưng giọng nói khàn khàn không giấu nổi xúc động.

"Đừng khóc nữa, Tân Cam..." Anh ôm chặt lấy cô, hôn lên tóc cô: "Đừng khócnữa."

"Anh đồng ý với em cố gắng làm một ông bố tốt nhé!" Tân Cam vừa nức nở vừanắm lấy vạt áo anh.

Anh chau mày miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

"Em không muốn đi Pháp. Hu hu hu..." Cô khóc to hơn.

"Được rồi, không đi nữa, sinh ở đây."

"Anh là đồ khốn!" Bỗng nhiên tâm trạng cô thay đổi, oán trách anh một câu.Anh chau mày, đôi môi cô ướt mềm hôn lên cổ anh, rồi lại tiếp tục khóc.

"... Được rồi, anh là đồ khốn..."


Nước mắt tuôn trào làm ướt vai áo anh, Tân Cam run rẩy, nói từng câu từngchữ: "Anh đã vì em ở đây lúc này, Phiên Nhiên, sau này anh có làm bao chuyện bỉổi với em, em cũng sẽ tha thứ cho anh một lần."

Bác Sĩ Tôn hơi ngạc nhiên khi thấy Tân Cam đến, tay vừa chạm vào chiếc điệnthoại đường dây nội bộ ở trên bàn, liền nhìn ngay thấy Trịnh Phiên Nhiên đi phíasau Tân Cam với vẻ mặt không vui, bà đột nhiên thở dài, rồi cười híp mắt đứngdậy hỏi: "Lần này đến là để khám sản phụ đây chứ?"

Tân Cam mỉm cười, gật gật đẩu.

"Nào, bên này." Bác sĩ Tôn đặt cô nằm ngay ngắn lên giường siêu âm, vừa thànhthục vừa cẩn thận kiểm tra một lượt, không có vấn đề gì, bà tiếp tục bắt mạchcho Tân Cam, lúc này Trịnh Phiên Nhiên bước vào vẫn với bộ dạng chau mày khôngvui. Bác sĩ Tôn bận rộn nhưng rất bình tĩnh, ngẩng lên trêu anh: "Sao nào? Tôiđã sớm nói là cô ấy nhất định sẽ không cam lòng rồi phải không? Hai vợ chồng trẻcãi vã là chuyện thường, đâu thể không cần con chứ?"

Bạn của Tiểu bỉ ổi chẳng lịch sự gì cả, không để ý đến phản ứng của cô.

Tân Cam đang nằm, phải ngoái đầu lại mới nhìn thấy anh, anh chán nản đi đếnđối diện cô.

"Mạch ổn định, rất tốt!" Bác sĩ Tôn gật gật đầu, đứng dậy đi đên bàn làm việckê đơn thuốc điều dưỡng sức khỏe.

Thấy Tân Cam ngồi dậy, Phiên Nhiên vội đưa tay ra đỡ, cô vịn vào tay anh bướcxuống đất, mỉm cười, khẽ hỏi: "Lúc nãy bác sĩ Tôn nói mấy câu đó là có ýgì?"

Anh không dằn lòng được, nói: "Nói em da thô thịt dày, khỏe, chịu đòntốt."

"Không phải!" Tân Cam càng buồn cười hơn: "Câu trước cơ."

Mặt Tiểu bỉ ổi méo xệch: "Không nhớ."

Tân Cam dựa vào vai anh, nhẹ nhàng nói: "Nếu hôm ấy em quyết định phẫu thuật,anh sẽ ngăn cản em chứ?"

Anh im lặng.

Tân Cam ngửa mặt nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, cô mỉm cười. Trịnh PhiênNhiên đã nhìn thây cô cười nhiều lần, những có lẽ đây là lần đầu tiên anh nhìntừ góc độ này, nụ cười của cô thật mềm mại như nước. Anh xoa nhẹ cằm cô, thở dàinói: "Hôm đó anh đứng ở sát vách bên kia."

Bác sĩ Tôn ngồi bên cạnh tấm rèm ngăn cách với buồng khám, gõ gõ bút xuốngmặt bàn, nói vọng vào bên trong nhắc nhở với giọng hài hước: "Bố mẹ em bé ranghe già nói mấy câu đây, không về nhà lại không biết đường nào mà lần."

Trịnh Phiên Nhiên nghiêng người hôn lên mắt cô, rồi dìu cô đi ra.

Đơn thuốc bác sĩ Tôn kê là đơn thuốc dưỡng thai an thần, bà ấy nhắc nhở rấtnhiều những lưu ý trong thời kỳ an thai, Trịnh Phiên Nhiên nghe xong mấy lời đóthì chau mày, ngắt lời: "Không có lưu ý cho người lớn à?"

Ai thèm quan tâm đến tiểu tử thối đã cướp đi sự chú ý của cô với anh chứ!

Bác sĩ Tôn "Ồ!" lên một tiếng rồi nói với Trịnh Phiên Nhiên: "Ba tháng đầumang thai và ba tháng sau sinh tốt nhất là không nên quan hệ chăn gối, mấy thánggiữa cũng không nên bị kích động mạnh."

Tân Cam vừa nghe đã không kiềm chế được sự lo lắng biểu lộ ra mặt.

Khuôn mặt Trịnh Phiên Nhiên lúc này... còn tối sầm hơn cả khi nãy.

Buổi dạ tiệc chúc mừng Lương thị chính thức nhận cổ phần từ Tống thị đã làmnáo nhiệt cả thành phố G. Trịnh Phiên Nhiên giấu kín việc Tân Cam mang thai, hơnnữa bụng cô vẫn chưa lộ rõ. Đêm nay, Tân Cam vẫn là người ăn mặc đẹp nhất, chilà phía trong chiếc váy dài quét đất kia được thay bằng một đôi giày bệt. Cô đạidiện bên Tống thị đến dự buổi tiệc, nên Trịnh Phiên Nhiên đành đơn phương độc mãđi một mình, nhưng tối nay anh cũng không vì chuyện này mà giận dỗi.

Hôm nay Trần Ngộ Bạch không đưa phu nhân tới, chỉ có hai thiên thần nhỏ đicùng, mỗi bên dắt một đứa ríu ra ríu rít. Đứa bé hỏi: "Tại sao tối nay mẹ khôngđi ạ?" Đứa lớn tinh nghịch tròn mắt nói: "Không thể đến phải không ạ?" Đứa nhỏcàng cảm thấy hiếu kỳ: "Tại sao ạ?" Đứa lớn liếc nhìn Trần Ngộ Bạch đang dắt taychúng, kéo dài giọng: "Vì lần trước mẹ cứ nhìn chú Trịnh, chú Trịnh đẹp trai hơnbố..."

"Im đi!" Trần Ngộ Bạch quát, ánh mắt lạnh lùng liếc qua cặp kính trắng: "Ănkem của các con đi!" Anh ta buông tay hai đứa trẻ ra, hai chị em tay trong tayvui vẻ chạy tới các bàn tiệc.

Đến dự buổi tiệc còn có Thái tử gia - người bí mật đào tạo thường niên khắpnơi trên cả nước, đêm nay vì hai ông bạn chí cốt, dù bận trăm công nghìn việcvẫn dành thời gian tới dự, xung quanh vị Thái tử này được bố trí một nhóm vệ sĩmặc thường phục, đừng nói là các chị em, ngay đến một con muỗi cái cũng khôngthể bay tới gần.

Vì vậy Tiểu bỉ ổi có thể thoải mái vừa uống rượu với hai người vừa hưởng thụánh mắt dịu dàng ấm áp của Tân Cam ngắm nhìn anh từ đằng xa.

Từ hôm Tân Cam nói ra những lời tuyệt tình đó với bố mình, cô vẫn chưa quaylại Tống gia, ngay cả thăm hỏi sức khỏe qua điện thoại cũng khiến cô đắn đo longại, nhưng đêm nay lại được thân mật nói cười cùng ông, trong bụng còn có đứacháu ngoại của ông, cô bỗng cảm thấy ấm áp biết bao.

"Bố!" Cô cầm ly rượu trong tay ông: "Uống ít thôi."

Tống Nghiệp Hàng cười: "Có chút rượu thế này mà con cũng sợ ta say sao?"

Tân Cam ngây người ra, nhớ lại những lời cô nói ngày hôm đó, khóe mắt đỏ hoe,thì thầm giải thích: "Con không có ý đó... Bố, con biết bố nuôi nấng con vất vảnhường nào, con không cố ý, hôm đó con..."

Cô nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa.

Tống Nghiệp Hàng từ đầu đã không để bụng mấy lời cô nói, lúc này thấy cô độtnhiên như thế thì bật cười: "Con hôm nay làm sao thế... Con tức tối điều gì,chẳng lẽ bố không biết sao? Lẽ nào lại muốn tính toán với con?" Ông đưa chiếckhăn tay của mình cho cô: "Không phải phí công trang điểm đẹp như thế này, đêmnay ở chốn này chỉ có con gái ta là đẹp nhất."

Tân Cam đang khóc lại cười.

Ba người đàn ông ở gần đó chứng kiến cảnh này, đều im lặng không nói.

Thái tử gia Ngôn Tuấn cảm thấy khó tin: "Sao tôi nhớ là cô Tân Cam nhà anhchỉ toàn làm người khác khóc thôi nhi? Tôi hoa mắt chăng?"

Trần Ngộ Bạch và Trịnh Phiên Nhiên - hai người đàn ông từng trải đều nhìn anhta với ánh mắt khinh bỉ: "Cái tên không có kinh nghiệm sống này thì hiểu cáiquái gì cơ chứ!"

Thế là Ngôn Tuấn im lặng.

Trịnh Phiên Nhiên chau mày liếc nhìn Tân Cam, thấy cô tươi cười hạnh phúc bênTống Nghiệp Hàng thì thở dài im lặng, quay sang hỏi Trần Ngộ Bạch: "An Tiểu Lynhà cậu cũng đa sầu đa cảm thế này à?"

Nhận được câu trả lòi khẳng định từ Trần Ngộ Bạch, anh ngừng lại giây lát rồihỏi: "Cậu làm thế nào mà chịu đựng được?"

Trần Ngộ Bạch cười, đưa tay đẩy gọng kính: "Chịu đựng? Tôi hưởng thụ cònkhông hết ấy."

Ngôn Tuấn chép miệng, lắc đầu: "Nếu không thì tại sao lại gọi anh là máy baychiến đâu dị thường được cơ chứ?"

Trần Ngộ Bạch lạnh lùng lườm anh ta, từ trước đến nay chưa bao giờ anh chấpvới cái tên tính tình trẻ con này.

Ngôn Tuấn im bặt.

Trịnh Phiên Nhiên chợt giác ngộ. Đêm qua cô tập yoga nửa tiếng đồng hồ, nghenhạc cho bà bầu một tiếng, trước khi đi ngủ còn xem một câu chuyện cổ tích đúnghai mươi phút, lại còn vừa xem vừa đọc thành tiếng những đoạn thơ ngây, trongsáng, anh ở bên cạnh không kìm được lên tiếng cằn nhằn, bị cô dùng ba chữ "ôngbố tốt" ra đe dọa. Sau đó, anh nhẹ nhàng đặt cô trong vòng tay, vỗ nhè nhẹ dỗdành, cô thích thú nằm trong vòng tay anh như con mèo híp mắt lại sung sướng vìđược gãi lông. Anh từ từ hôn lên vành tai, ngậm dái tai cô, hơi thở nóng ấm nhẹnhàng trườn xuống cổ, khen làn da cô mịn màng, đường nét tinh tế. Lúc cô rên lênvì sung sướng là lúc con tim hoàn toàn không có kiểm soát, khi anh hóa thânthành con thú điên cuồng, cô đã hoàn toàn rung động, không còn sức phản kháng,gương mặt đỏ bừng, thở hổn hển, nằm bên dưới anh. Anh đột nhiên rút tay lại, TầnCam đợi rất lâu, rồi mở mắt ra với vẻ đầy nghi hoặc, chỉ thấy Phiên Nhiên nhắmmắt nằm bên cạnh, dáng vẻ bình thản như đang ngủ, cô xấu hổ vội khép hai chânlại, hất tay lên bờ vai lực lưỡng của anh.

"Sao thế?" Anh trừng mắt, nghiêm túc hỏi.

"Anh..." Cô cắn chặt môi, thờ hổn hển: "Lúc nãy anh như vậy... giờ em phảilàm thế nào?!"

Anh chau mày tỏ vẻ trịnh trọng nói: "Em quên bác sĩ Tôn nhắc nhở rồi à? Anhlà ông bố tốt, tuyệt đối không thể dạy con những điều xấu được!"

Tân Cam không ngờ đã bị anh làm cho "gậy ông đập lưng ông", nghĩ đi nghĩ lạicũng không nói được gì, liền che mặt hét lên một tiếng rồi lập tức quấn chănxoay đầu lại ngủ, khiến cuốn truyện cổ tích cạnh gối rơi xuống giường.

Anh nằm sau lung cô nhếch mép cười khoái trá rất lâu.

Đương nhiên sau đó anh vẫn chiều cô, hôn lên khuôn mặt đỏ ửng của cô, nhẹnhàng vuốt ve, cô tận hưởng cảm giác thoải mái, nhìn đôi mắt ướt quyến rũ củaanh, anh ngả người ra trước trong ý loạn tình mê, cô không biết tại sao lại bậtkhóc, vừa khóc vừa cắn chặt môi, giọt lệ nhẹ rung trên hàng mi, cô nhắm mắttưởng như giấc ngủ tĩnh lặng, hai má ừng hồng, đôi môi căng mọng, nước mắt khiếnmí mắt mỏng manh như có thêm một lớp đá quý long lanh, dưới ánh đèn mờ ảo, ngânlệ nơi khóe mắt như ảo ảnh, anh cảm thấy tình cảm vừa ngọt ngào như nước ngậptràn, lại vừa nồng cháy muôn trượng.

Cũng đúng, cảm giác này không giống trước đây, nhưng chỉ có mấy tháng ngắnngủi thì nên hưởng thụ mới phải.

Thấy Trịnh Phiên Nhiên trầm ngâm, Ngôn Tuấn dùng khuỷu tay huých Trần NgộBạch, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: "Trịnh Phiên Nhiên hóa ra cũng có lúc cười...như vậy!"

"Dâm đãng." Trần Ngộ Bạch điền hai từ vào chỗ trống rất chính xác.

Ngôn Tuấn gật đầu liên tục.

Trần Ngộ Bạch cười, lắc lắc đầu, cùng Trịnh Phiên Nhiên lúc này đã tỉnh khỏiký ức nhìn Ngôn Tuấn với ánh mắt "cái tên không có kinh nghiệm sống này thì hiểucái quái gì chứ!"

Thái tử gia lại một lần nữa im lặng.

Trịnh Phiên Nhiên và Tân Cam đã quen biết nhau hơn hai mươi năm, ngủ cùngnhau cũng đã mười năm, suốt ngày cãi nhau, cứ ba ngày lại chiến tranh lạnh mộtlần, chưa bao giờ hòa thuận trong một khoảng thời gian dài như lúc cô mangthai.

Tiểu bi ổi vẫn khó chịu như thường lệ, Tân Cam ngoài tính tình bướng bỉnh thìngày càng đa sầu đa cảm, động một chút là khóc, nhung hai người không hề cãi cọ,thỉnh thoảng thoáng có biểu hiện cãi cọ, khóe mắt cô đã đỏ hoe, anh chẳng có lýdo gì để nói tiếp được nữa.

Thời gian đến nay đã không còn tính theo giây phút nữa, Trịnh Phiên Nhiênngày ngày theo dõi sự thay đổi của bụng Tân Cam. Lúc hơn ba tháng, bụng cô xemnhư miễn cưỡng có chút nhô lên, dưới chế độ dinh dưỡng ti mỉ của chú Trần, cô ăncàng ngày càng nhiều. Buổi tối đi ngủ, anh mát xa bụng cho cô, rêu rao hoài nghitrong đó chẳng có đứa tiểu tử thối nào.

"Thực ra em lừa anh hả?" Anh nghi hoặc hỏi, nhưng trong câu nói có thể nhìnthấy rõ vẻ vui mừng, hạnh phúc.

Tân Cam huých khuỷu tay đẩy anh ra, không vui nói: "Anh lại ghét bỏ conrồi!"

"... Anh đâu có." Tiểu bỉ ổi lẩm bẩm, giọng nhỏ xíu như không nghe thấy: "Chỉmột tẹo thôi."

Tân Cam "hừ" một tiếng, không so đo với anh.

Trịnh Phiên Nhiên ôm chặt lấy cô, bàn tay vẫn đặt ở đó.

Dưới lòng bàn tay anh là bụng dưới mềm mại của cô, so với cái bụng phẳng lìtrước đây thực sự có đẫy đà hơn, nhưng Phiên Nhiên vẫn không thể tưởng tượng cómột thứ đang khôn lớn trong đó, sau mấy tháng nữa sẽ có thể nhìn thấy mặt anh,sẽ cười sẽ khóc, sau này khi lớn lên sẽ là một người giống anh.

Chính là sự tiếp nối mà cô nói, là sự tiếp nối cho huyết thống nhà anh, và sựtiếp nối cho cuộc sống của anh và cô... sự tiếp nối của tình yêu.

Anh bắt đầu cảm thấy thú vị. Mặc dù sinh linh nhỏ bé này chắc chắn sẽ cùnghưởng tất cả những tình cảm yêu thương chăm sóc lẽ ra chỉ thuộc về anh, nhưngTrịnh Phiên Nhiên đã bắt đầu cảm thấy "yêu chim yêu cả lồng", sự mong đợi đó chođến ngày hôm nay... đương nhiên là vẫn bí mật, không thể để cho cô biếtđược.

Tân Cam cựa quậy, mơ màng hỏi người nằm đằng sau: "Chưa ngủ à?"

Anh không muốn thu tay về: "Ừm, ngủ đi."

Tân Cam cảm nhận cánh tay ấm áp của anh trên bụng mình, càng cảm thấy giấcngủ thật ngọt ngào, chốc chốc Trịnh Phiên Nhiên lại vỗ nhè nhẹ, cô say giấctrong vòng tay anh.