Tâm Can Bảo Bối Thế Tội Tổng Tài

Chương 49: Đừng Đi, Dẫn Tôi Theo Với (1)



Giống như có một loại xúc động cực hạn đang bao lấy anh ta, thống trị tất cả tâm trí, trong lòng vô cùng nóng rực sắp đột phá lồng giam, tựa như dã thú đang gầm rú thét gào!

Anh ta lại muốn đem người phụ nữ này hoà quyện vào anh.

Trong không khí yên tĩnh, người phụ nữ kia vẫn đang im lặng chìm vào ngủ, trái ngược hẳn với người đàn ông đang vô cùng hưng phấn này.

Cuối cùng, sự im lặng bị phá vỡ, trong lúc ngủ mơ, Quý Tiểu Nhiễm nhẹ nhàng mở miệng, giống như một chú mèo con lười biếng, lẩm bẩm lên tiếng:

“Thiên Hàn ca ca, Thiên Hàn ca ca, em rất nhớ anh…”

Sâu thẳm nơi tiềm thức của Quý Tiểu Nhiễm, cất lên âm thanh từ cánh môi khô khốc, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, đọng lại nơi khoé mắt, khuôn mặt ưu sầu, cơ hồ như một mảng mây đen bao phủ lấy đôi mày, lưu luyến không chịu rời đi.

Vài giây sau ...

Quý Tiểu Nhiễm không biết chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ cảm thấy mình đang ngủ rất ngon, đột nhiên bị hụt hơi, không thể thở nổi. Cảm giác đó gần như muốn tước đoạt mạng sống của cô vậy.

Cô tưởng mình gặp ác mộng, đột nhiên mở mắt ra, lúc này mới phát hiện, so với ác mộng, cái này còn kinh hãi hơn!

Sở Hân Luật đang đè lên người cô, khuôn mặt tuấn tú kia biến thành dã thú, hung tợn nhìn chằm chằm vào cô.

Tay anh đang siết chặt cổ cô, cực kỳ mạnh mẽ. Hô hấp của Quý Tiểu Nhiễm càng ngày càng kém, cô tự động nắm lấy cổ tay Sở Hân Luật, trong cổ họng chật vật kêu lên thảm thiết. Đôi mày bắt đầu nhíu lại. Bởi vì hô hấp càng lúc càng khó khăn, dần dần mất đi dưỡng khí, trên mặt cô đỏ dữ dội, gân xanh trên trán từng cái nhô lên. Loại cảm giác tuyệt vọng đó, thật là làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Đôi mắt Quý Tiểu Nhiễm ngày càng mở to, tuyệt vọng nhìn vào người đàn ông trước mặt.

Bốn mắt nhìn nhau, lửa giận đang bùng nổ trong đôi mắt anh ta, giống như sắp làm tan chảy cả Quý Tiểu Nhiễm.

Người đàn ông này, đang phát điên cái gì? Anh ta định giết cô sao?

Cô đau lòng đến mức đột nhiên nhận ra rằng, khi cuộc đời cô sắp kết thúc, cuối cùng cô lại hy vọng bản thân được sống.

Quý Tiểu Nhiễm khua chân, dùng hai tay nắm chặt cổ tay Sở Hân Luật, cố gắng đẩy anh ta ra!

Nhưng dù có dùng hết chút sức lực cuối cùng, cô cũng không nhấc nổi, giống như tiểu bạch thỏ bị con người túm lấy lỗ tai, lúc đó chỉ có thể cuộn mình đau đớn, không có chút sức lực mà giãy giụa, mặc cho con người chém giết.

Bởi vì thiếu dưỡng khí, cơ thể Quý Tiểu Nhiễm bắt đầu run rẩy, vật vã yếu ớt, cuối cùng, tất cả sức lực của cũng dần dần cạn kiệt, cơ thể hầu như không còn phản kháng được nữa, đồng tử cũng giãn ra, bắt đầu thấy choáng váng.

Lúc cô nhắm mắt lại, đột nhiên, Sở Hân Luật buông lỏng cổ cô ra, một tay nắm lấy cằm cô, buộc phải mở miệng.

Ngay sau đó, hơi thở nóng hổi của người đàn ông này phả vào mặt cô, anh ta chặn môi cô lại, hết lần này đến lần khác, truyền khí nóng vào miệng cô.

Lồng ngực cô bị anh ta đè lên, dường như đang hô hấp nhân tạo cho cô.

Ý thức của cô càng lúc càng mờ nhạt, chắc là sắp trôi đi, hoàn toàn nặng nề, lờ mờ nhìn thấy một tia sáng trước mặt, muốn mang cô đi.

Đó có phải là cổng vào thiên đường không?

Đột nhiên, có tiếng sấm vang lên, bên tai truyền đến một giọng nói tàn nhẫn khiến cô sợ hãi:

“Quý Tiểu Nhiễm, mở mắt ra, nếu cô dám chết, tôi sẽ cho Tần Thiên Hàn cùng chết!”

Ghê tởm! Loại đàn ông này, thật quá đáng! Ngay cả đến lúc sắp chết, anh ta vẫn không buông tha cho cô!

Sở Hân Luật, cô ghét anh, cô hận anh!

Quý Tiểu Nhiễm ghi nhớ cái tên này đến chết đi sống lại, nếu cô xuống địa ngục, cô nhất định phải kiện Diêm Vương, kiện tên đàn ông cầm thú này, đã giam cầm cô, hại chết cô, tàn khốc tra tấn cô!

“Quý Tiểu Nhiễm, tôi ra lệnh cho cô mở mắt ra, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”

Giọng nói tức giận của người đàn ông kia lại tiếp tục vang lên!

Quý Tiểu Nhiễm cười bất lực một tiếng, cô đã chết rồi, tại sao anh còn không buông tha cho cô? Đem xác cô chém thành nhiều mảnh, nghiền xương thành tro? Thê thảm nhất cũng chỉ có vậy thôi!

Nhưng cô không còn cảm giác gì nữa. Không quan trọng nữa. Anh ta muốn làm gì thì làm.